Cố Chiêu ngồi đối diện dường như cảm nhận được gì đó. Đột nhiên hắn ngẩng lên, con ngươi rét lạnh đen đặc lộ ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Tô giật thót, vờ như chẳng có gì xảy ra, cúi xuống tiếp tục chơi điện thoại của mình.
Cố Chiêu nhìn cậu một cái, ánh nhìn dời xuống, vô thức dừng trên đôi chân đang bắt chéo.
Hôm nay Kỷ Tô mặc quần dài suông rộng, chất vải màu đen cực kỳ mềm rũ, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt của Cố Chiêu tạm dừng trên chân cậu mấy giây rồi lặng lẽ rời đi.
Song song với giai điệu âm nhạc đang dần sôi động, trong phòng bao cũng ngày càng náo nhiệt.
Kỷ Tô vốn muốn im lặng đợi đến khi buổi tiệc kết thúc, nhưng cậu lại tình cờ ngồi ở vị trí hóng drama thuận tiện nhất.
Trước đây cậu đã từng nghe người khác nói hot boy trường siêu nổi tiếng, tối nay tận mắt chứng kiến mới biết chẳng ngoa chút nào.
Cố Chiêu như một cục nam châm tự mang theo từ trường. Dù chỉ ngồi ở chỗ khuất, mặt chau lại như thể người ta nợ hắn tám triệu, nhưng vẫn thu hút mấy bạn nữ tới xin WeChat.
Thoạt đầu Cố Chiêu còn nói mấy chữ để từ chối, về sau ngay cả miệng cũng không thèm mở, cứ liếc đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng, các bạn nữ đều bị dọa chạy mất.
Kỷ Tô còn để ý thấy hắn cứ cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại mở máy nhìn thử, chừng như đang đợi tin nhắn của ai.
Theo sự chảy trôi của thời gian, hàng mày tuấn tú của Cố Chiêu cũng nhíu lại, không khí xung quanh hắn lại giảm xuống mấy độ.
Kỷ Tô không muốn bị ảnh hưởng, lặng lẽ đứng dậy đi tìm Kiều Cẩm.
Kiều Cẩm ở bên kia đang ngồi cạnh Chu Dương cười ha ha, suôn sẻ làm thân với những người khác.
Kỷ Tô băng qua đám đông, khẽ gọi: “Tiểu Kiều.”
“Hả?” Kiều Cẩm đứng lên: “Tô Tô, hồi nãy cậu đi đâu thế, biến mất tiêu luôn!”
“Tôi ngồi bên kia.” Kỷ Tô tiện tay chỉ về một phía, nói: “Tôi muốn về ký túc xá trước, cậu ở một mình được không?”
Kiều Cẩm đưa tay kéo cậu lại: “Bây giờ vẫn còn sớm, cậu về vội thế làm gì?”
“Kỷ Tô, cậu phải đi hả?” Chu Dương nghe vậy cũng đứng lên, nhiệt tình giữ cậu lại: “Lát nữa vẫn còn tăng hai, ở lại chơi cùng đi!”
“Xin lỗi, tôi thực sự có việc.” Mặt Kỷ Tô hiện vẻ áy náy: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ lần nữa, các cậu chơi vui nhé.”
Chu Dương không ép cậu: “Ừ, vậy tôi đặt xe giúp cậu nha?”
“Không cần đâu.” Kỷ Tô mỉm cười: “Tôi thấy ngoài cổng có taxi, tôi ra đó vẫy một chiếc cũng tiện.”
Kiều Cẩm tiếp lời: “Tô Tô, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Hai người một trước một sau rời phòng bao, ra ngoài hành lang yên tĩnh.
Kiều Cẩm sờ chiếc hộp trong túi, đè giọng thật thấp: “Tô Tô, tôi vẫn chưa tặng quà.”
“Không sao, đợi lúc tiệc tàn cậu tặng riêng cho cậu ấy là được.” Kỷ Tô an ủi cậu ta: “Đừng lo, Chu Dương sẽ thích.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Kiều Cẩm thoáng yên tâm, giọng điệu hào hứng hẳn lên: “Hồi nãy Chu Dương giới thiệu bạn của cậu ấy cho tôi, xem như tôi đã thành công thâm nhập vào nội bộ rồi nhỉ?”
“Hẳn là vậy.” Kỷ Tô thấy vui cho cậu ta, sau lại hơi lo: “Nhưng cậu chú ý đừng uống say, tới lúc đó dọa Chu Dương là toang đấy.”
“Yên tâm yên tâm, tôi không uống say đâu.” Kiều Cẩm hiểu rất rõ tửu lượng và “tính nết khi say” của mình: “Vậy cậu về cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Kỷ Tô cụng lên vai cậu ta bằng vai mình: “Cố lên.”
Kiều Cẩm siết nắm tay: “Tôi sẽ cố gắng!”
Kỷ Tô nhấc chân xuống lầu. Ngay khi ra khỏi cửa xoay chuẩn bị bước xuống bậc tam cấp, sau lưng cậu vang lên một giọng nam vui vẻ hớn hở: “Kỷ Tô!”
Cậu dừng chân, quay lại nhìn người kia.
Hạ Nhất Minh thở hổn hển, sải bước đuổi theo: “Kỷ Tô, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Kỷ Tô trả lời lịch sự: “Chuyện gì thế, cậu nói đi.”
“À thì…” Hạ Nhất Minh nắm tóc, mạnh dạn hỏi: “Tôi có thể kết bạn WeChat với cậu không?”
Kỷ Tô: “...”
Sao tối nay người muốn kết bạn WeChat với Cố Chiêu toàn là con gái, tới lượt cậu lại là con trai?
Rõ ràng cậu cũng là trai thẳng mà…
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy rất có duyên với cậu.” Giọng Hạ Nhất Minh khá chân thành: “Sau này chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi, đúng không?”
Kỷ Tô im lặng, lời từ chối kẹt lại trong miệng, không nói ra.
Đối phương là bạn của Chu Dương, thái độ dành cho cậu cũng thân thiện, cũng không tỏ ý theo đuổi cậu, từ chối thẳng thừng hình như có hơi kỳ?
Hạ Nhất Minh đã mở mã QR WeChat, nhìn cậu với gương mặt đầy vẻ chờ mong: “Cậu quét QR của tôi hay tôi quét của cậu?”
Kỷ Tô thầm thở dài, đang định lấy điện thoại ra khỏi túi, trong đầu chợt xuất hiện một gương mặt tuấn tú thờ ơ.
Ngón tay nắm lấy điện thoại trong túi nhưng không lấy ra, giọng cậu hiện rõ sự áy náy: “Xin lỗi, hồi nãy tôi chơi điện thoại lâu quá nên hết pin mất rồi.”
“Hả? Điện thoại hết pin?” Hạ Nhất Minh không liệu được tình huống này, nhất thời sững sờ.
“Ừ.” Kỷ Tô hơi nhìn xuống, né tránh ánh mắt của đối phương: “Lần sau có cơ hội rồi kết bạn WeChat với cậu, được không?”
May sao Hạ Nhất Minh không phải một người cố chấp, dù hơi thất vọng nhưng vẫn nói: “Không sao, vậy đợi lần sau add cậu vậy.”
Dù thế nào đi nữa họ cũng chung trường, đều quen biết Chu Dương, hẳn là vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt sau này.
“Được.” Kỷ Tô cười: “Tôi có việc phải về trường trước, cậu vào phòng bao chơi tiếp đi.”
“Ok, bái bai!” Hạ Nhất Minh vẫy tay với cậu, lưu luyến đi vào cửa.
Kỷ Tô mỉm cười trông theo đối phương, sau đó quay người đi về phía trước.
Vừa ngước lên, một bóng dáng cao to chợt xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Cố Chiêu cúi đầu đứng bên đường xem điện thoại. Ánh sáng tờ mờ từ màn hình chiếu lên gương mặt. Không biết hắn đến từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Vừa mới bắt chước tuyệt chiêu từ chối của người ta nên bây giờ Kỷ Tô có hơi chột dạ. Cậu lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Kỷ Tô bối rối lấy điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại.
Cuộc gọi đến không hiển thị tên, cậu nghe máy: “Alo, xin chào.”
Giọng nói trong trẻo thanh thoát theo gió tản vào cảnh đêm. Sau khi kiên nhẫn lắng nghe nhân viên trong điện thoại chào hàng xong, Kỷ Tô mới cất tiếng trả lời: “Xin lỗi, tạm thời tôi không có ý định mua nhà.”
Cúp máy, Kỷ Tô lại nhét điện thoại vào túi, tiếp tục đợi xe.
May sao không lâu sau đã có một chiếc taxi dừng trước mặt cậu.
Kỷ Tô đắn đo một chốc, nhìn về phía chàng trai đứng bên cạnh, hỏi: “Cậu muốn lên trước không?”
Hồi nãy cậu bận nói chuyện với Hạ Nhất Minh, nên hẳn là Cố Chiêu tới đây đợi xe trước, theo lẽ thường cũng nên nhường đối phương lên trước.
“Sinh viên, hai đứa đều là sinh viên à?” Bác tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Nếu chung đường thì lên hết đi!”
Kỷ Tô vô thức phủ nhận: “Không phải, tụi con không cùng đường.”
Hôm nay cậu không mặc nhiều quần áo, bảo cậu ngồi chung xe với núi băng, không chừng cậu sẽ bị lạnh cóng luôn.
Cố Chiêu chau mày rất khẽ, cuối cùng hắn cất giọng nói câu đầu tiên từ nãy đến giờ: “Không cần.”
Kỷ Tô không từ chối nữa, mở cửa xe ngồi vào: “Bác tài, đến Đại học A ạ.”
“OK!” Bác tài đáp, giẫm chân ga, xe taxi từ từ lăn bánh trên đường lớn.
Kỷ Tô ngồi ở ghế sau nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, nhớ lại tình cảnh khi nãy, vô thức cong môi.
Hoá ra trong thực tế, lên tiếng từ chối người khác cũng không khó đến vậy.
*
Lúc Kỷ Tô về tới ký túc xá, hai cậu bạn cùng phòng vẫn đang chơi game.
“Ủa? Kỷ Tô về sớm vậy?” Triệu Tử Vân bớt thời gian ra hỏi một câu: “Sao rồi, tiệc sinh nhật vui không?”
“Chơi vui lắm.” Kỷ Tô trả lời: “Nhưng hơi ồn, nên tôi về trước.”
“Ha ha! Tôi biết ngay cậu không thích chỗ ồn ào mà!” Triệu Tử Vân cười, nói: “Biết vậy thà rằng ăn cơm với hai đứa tôi cho rồi, ha?”
“Yên tâm, tôi nhớ mà.” Kỷ Tô bước đến trước bàn: “Trưa mai tụi mình đi ăn nhé?”
Triệu Tử Vân đồng ý luôn: “OK!”
Kỷ Tô hỏi tiếp: “Các cậu muốn ăn gì?”
“Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết.” Triệu Tử Vân vừa chơi game vừa trả lời: “Huống hồ đây là bữa trưa miễn phí, cậu quyết định là được.”
Lý Do tiếp lời: “Tôi cũng OK hết.”
Kỷ Tô cởi áo khoác: “Được, để tôi xem thử có món gì ngon.”
“Phải rồi, Kiều Cẩm đâu?” Triệu Tử Vân chợt nhớ ra vẫn còn một cậu bạn cùng phòng: “Cậu ấy không về cùng cậu à?”
“Không, cậu ấy còn ở buổi tiệc.” Kỷ Tô lấy điện thoại ra khỏi túi, lúc này mới nhận ra có tin nhắn chưa đọc.
Kỷ Sâm: [Anh hai, nghỉ lễ 1/5 anh có về nhà không?]
Kỷ Tô khẽ chau mày, định cố tình phớt lờ tin nhắn này, nhưng cuối cùng vẫn nhấn mở.
Kỷ Tô: [Giờ vẫn chưa biết.]
Mấy giây sau, Kỷ Sâm lập tức trả lời tin nhắn.
Kỷ Sâm: [Anh hai định đi chơi cùng bạn à?]
Kỷ Tô: [Không, có thể sẽ bận việc khác.]
Kỷ Tô: [Nếu không bận sẽ về.]
Kỷ Sâm: [Vậy em mong là anh hai sẽ không bận việc gì he he…]
Kỷ Sâm: [Nếu anh hai về nhà, nhất định phải báo trước cho em nhé!]
Kỷ Tô: [Ừ, chăm chỉ học hành đi.]
Kỷ Sâm: [Tuân lệnh!]
Kỷ Tô khẽ lắc đầu, đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm.
Nửa tiếng sau, cậu ra khỏi phòng tắm, ngồi lên ghế lau tóc, cầm điện thoại đổi sang tài khoản WeChat phụ xem thử đàn anh sở khanh có tìm cậu không.
Kết quả vừa đăng nhập, tin nhắn lũ lượt kéo đến.
G: [Ăn tối chưa?]
G: [Vẫn đang tập đàn?]
G: [Đi chơi?]
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào nửa tiếng trước:
G: [Muộn rồi, trên đường về cẩn thận.]
Kỷ Tô nhướng mày nhìn lịch sử trò chuyện.
Chỉ một buổi tối không trả lời tin nhắn thôi mà hỏi nhiều thế này, vậy là sở khanh đã nhập vai bạn trai trên mạng rồi à?
Kỷ Tô để khăn xuống. Đang định trả lời tin nhắn, một tấm ảnh chợt nhảy ra trong khung chat.
Cậu không đọc kỹ, tiện tay bấm vào bức ảnh theo thói quen.
Chàng trai trong ảnh để trần nửa thân trên khoẻ khoắn, vai rộng eo thon, vóc người tuyệt tác tam giác ngược hoàn mỹ.
Lớp cơ bắp săn chắc nhưng không quá rắn rỏi phủ trên cánh tay. Cơ ngực mềm dẻo mà chắc nịch. Tám múi cơ bụng nối liền với đường chữ V đẹp đẽ mượt mà. Đường tĩnh mạch màu xanh gợi cảm gồ lên kéo dài đến cạp quần thể thao màu xám, để lại không gian tưởng tượng vô tận.
Tay Kỷ Tô run lên, suýt làm rớt điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Suy bụng ta ra bụng người, ai thèm xem cơ bụng của mi!
Cố Chiêu: Chẳng phải thích cơ bắp của tôi lắm à?
Mẹ ruột: Chừa lại manh áo cho Phẩm Như coi!
(*) Bắt nguồn từ lời thoại của nam chính phim “Hoa hồng có gai” 《回家的诱惑》 và được chế thành cái meme này khá nổi tiếng. Trong phim, sau khi mây mưa, người tình của nam chính tắm xong bèn mặc đồ của vợ ổng lên, vợ ổng tên Phẩm Như, sau đó ổng nói: “Sao cô lại mặc đồ của Phẩm Như?”
Đại ý câu “Sao cô lại mặc đồ của Phẩm Như?” là bảo ai đó dăm vãi. Suy ra “chừa lại manh áo cho Phẩm Như” là bớt dăm giùm cái.
(Edit: Sa + Beta: Dii)
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Tô giật thót, vờ như chẳng có gì xảy ra, cúi xuống tiếp tục chơi điện thoại của mình.
Cố Chiêu nhìn cậu một cái, ánh nhìn dời xuống, vô thức dừng trên đôi chân đang bắt chéo.
Hôm nay Kỷ Tô mặc quần dài suông rộng, chất vải màu đen cực kỳ mềm rũ, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt của Cố Chiêu tạm dừng trên chân cậu mấy giây rồi lặng lẽ rời đi.
Song song với giai điệu âm nhạc đang dần sôi động, trong phòng bao cũng ngày càng náo nhiệt.
Kỷ Tô vốn muốn im lặng đợi đến khi buổi tiệc kết thúc, nhưng cậu lại tình cờ ngồi ở vị trí hóng drama thuận tiện nhất.
Trước đây cậu đã từng nghe người khác nói hot boy trường siêu nổi tiếng, tối nay tận mắt chứng kiến mới biết chẳng ngoa chút nào.
Cố Chiêu như một cục nam châm tự mang theo từ trường. Dù chỉ ngồi ở chỗ khuất, mặt chau lại như thể người ta nợ hắn tám triệu, nhưng vẫn thu hút mấy bạn nữ tới xin WeChat.
Thoạt đầu Cố Chiêu còn nói mấy chữ để từ chối, về sau ngay cả miệng cũng không thèm mở, cứ liếc đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng, các bạn nữ đều bị dọa chạy mất.
Kỷ Tô còn để ý thấy hắn cứ cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại mở máy nhìn thử, chừng như đang đợi tin nhắn của ai.
Theo sự chảy trôi của thời gian, hàng mày tuấn tú của Cố Chiêu cũng nhíu lại, không khí xung quanh hắn lại giảm xuống mấy độ.
Kỷ Tô không muốn bị ảnh hưởng, lặng lẽ đứng dậy đi tìm Kiều Cẩm.
Kiều Cẩm ở bên kia đang ngồi cạnh Chu Dương cười ha ha, suôn sẻ làm thân với những người khác.
Kỷ Tô băng qua đám đông, khẽ gọi: “Tiểu Kiều.”
“Hả?” Kiều Cẩm đứng lên: “Tô Tô, hồi nãy cậu đi đâu thế, biến mất tiêu luôn!”
“Tôi ngồi bên kia.” Kỷ Tô tiện tay chỉ về một phía, nói: “Tôi muốn về ký túc xá trước, cậu ở một mình được không?”
Kiều Cẩm đưa tay kéo cậu lại: “Bây giờ vẫn còn sớm, cậu về vội thế làm gì?”
“Kỷ Tô, cậu phải đi hả?” Chu Dương nghe vậy cũng đứng lên, nhiệt tình giữ cậu lại: “Lát nữa vẫn còn tăng hai, ở lại chơi cùng đi!”
“Xin lỗi, tôi thực sự có việc.” Mặt Kỷ Tô hiện vẻ áy náy: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ lần nữa, các cậu chơi vui nhé.”
Chu Dương không ép cậu: “Ừ, vậy tôi đặt xe giúp cậu nha?”
“Không cần đâu.” Kỷ Tô mỉm cười: “Tôi thấy ngoài cổng có taxi, tôi ra đó vẫy một chiếc cũng tiện.”
Kiều Cẩm tiếp lời: “Tô Tô, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Hai người một trước một sau rời phòng bao, ra ngoài hành lang yên tĩnh.
Kiều Cẩm sờ chiếc hộp trong túi, đè giọng thật thấp: “Tô Tô, tôi vẫn chưa tặng quà.”
“Không sao, đợi lúc tiệc tàn cậu tặng riêng cho cậu ấy là được.” Kỷ Tô an ủi cậu ta: “Đừng lo, Chu Dương sẽ thích.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Kiều Cẩm thoáng yên tâm, giọng điệu hào hứng hẳn lên: “Hồi nãy Chu Dương giới thiệu bạn của cậu ấy cho tôi, xem như tôi đã thành công thâm nhập vào nội bộ rồi nhỉ?”
“Hẳn là vậy.” Kỷ Tô thấy vui cho cậu ta, sau lại hơi lo: “Nhưng cậu chú ý đừng uống say, tới lúc đó dọa Chu Dương là toang đấy.”
“Yên tâm yên tâm, tôi không uống say đâu.” Kiều Cẩm hiểu rất rõ tửu lượng và “tính nết khi say” của mình: “Vậy cậu về cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Kỷ Tô cụng lên vai cậu ta bằng vai mình: “Cố lên.”
Kiều Cẩm siết nắm tay: “Tôi sẽ cố gắng!”
Kỷ Tô nhấc chân xuống lầu. Ngay khi ra khỏi cửa xoay chuẩn bị bước xuống bậc tam cấp, sau lưng cậu vang lên một giọng nam vui vẻ hớn hở: “Kỷ Tô!”
Cậu dừng chân, quay lại nhìn người kia.
Hạ Nhất Minh thở hổn hển, sải bước đuổi theo: “Kỷ Tô, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Kỷ Tô trả lời lịch sự: “Chuyện gì thế, cậu nói đi.”
“À thì…” Hạ Nhất Minh nắm tóc, mạnh dạn hỏi: “Tôi có thể kết bạn WeChat với cậu không?”
Kỷ Tô: “...”
Sao tối nay người muốn kết bạn WeChat với Cố Chiêu toàn là con gái, tới lượt cậu lại là con trai?
Rõ ràng cậu cũng là trai thẳng mà…
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy rất có duyên với cậu.” Giọng Hạ Nhất Minh khá chân thành: “Sau này chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi, đúng không?”
Kỷ Tô im lặng, lời từ chối kẹt lại trong miệng, không nói ra.
Đối phương là bạn của Chu Dương, thái độ dành cho cậu cũng thân thiện, cũng không tỏ ý theo đuổi cậu, từ chối thẳng thừng hình như có hơi kỳ?
Hạ Nhất Minh đã mở mã QR WeChat, nhìn cậu với gương mặt đầy vẻ chờ mong: “Cậu quét QR của tôi hay tôi quét của cậu?”
Kỷ Tô thầm thở dài, đang định lấy điện thoại ra khỏi túi, trong đầu chợt xuất hiện một gương mặt tuấn tú thờ ơ.
Ngón tay nắm lấy điện thoại trong túi nhưng không lấy ra, giọng cậu hiện rõ sự áy náy: “Xin lỗi, hồi nãy tôi chơi điện thoại lâu quá nên hết pin mất rồi.”
“Hả? Điện thoại hết pin?” Hạ Nhất Minh không liệu được tình huống này, nhất thời sững sờ.
“Ừ.” Kỷ Tô hơi nhìn xuống, né tránh ánh mắt của đối phương: “Lần sau có cơ hội rồi kết bạn WeChat với cậu, được không?”
May sao Hạ Nhất Minh không phải một người cố chấp, dù hơi thất vọng nhưng vẫn nói: “Không sao, vậy đợi lần sau add cậu vậy.”
Dù thế nào đi nữa họ cũng chung trường, đều quen biết Chu Dương, hẳn là vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt sau này.
“Được.” Kỷ Tô cười: “Tôi có việc phải về trường trước, cậu vào phòng bao chơi tiếp đi.”
“Ok, bái bai!” Hạ Nhất Minh vẫy tay với cậu, lưu luyến đi vào cửa.
Kỷ Tô mỉm cười trông theo đối phương, sau đó quay người đi về phía trước.
Vừa ngước lên, một bóng dáng cao to chợt xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Cố Chiêu cúi đầu đứng bên đường xem điện thoại. Ánh sáng tờ mờ từ màn hình chiếu lên gương mặt. Không biết hắn đến từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Vừa mới bắt chước tuyệt chiêu từ chối của người ta nên bây giờ Kỷ Tô có hơi chột dạ. Cậu lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Kỷ Tô bối rối lấy điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại.
Cuộc gọi đến không hiển thị tên, cậu nghe máy: “Alo, xin chào.”
Giọng nói trong trẻo thanh thoát theo gió tản vào cảnh đêm. Sau khi kiên nhẫn lắng nghe nhân viên trong điện thoại chào hàng xong, Kỷ Tô mới cất tiếng trả lời: “Xin lỗi, tạm thời tôi không có ý định mua nhà.”
Cúp máy, Kỷ Tô lại nhét điện thoại vào túi, tiếp tục đợi xe.
May sao không lâu sau đã có một chiếc taxi dừng trước mặt cậu.
Kỷ Tô đắn đo một chốc, nhìn về phía chàng trai đứng bên cạnh, hỏi: “Cậu muốn lên trước không?”
Hồi nãy cậu bận nói chuyện với Hạ Nhất Minh, nên hẳn là Cố Chiêu tới đây đợi xe trước, theo lẽ thường cũng nên nhường đối phương lên trước.
“Sinh viên, hai đứa đều là sinh viên à?” Bác tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Nếu chung đường thì lên hết đi!”
Kỷ Tô vô thức phủ nhận: “Không phải, tụi con không cùng đường.”
Hôm nay cậu không mặc nhiều quần áo, bảo cậu ngồi chung xe với núi băng, không chừng cậu sẽ bị lạnh cóng luôn.
Cố Chiêu chau mày rất khẽ, cuối cùng hắn cất giọng nói câu đầu tiên từ nãy đến giờ: “Không cần.”
Kỷ Tô không từ chối nữa, mở cửa xe ngồi vào: “Bác tài, đến Đại học A ạ.”
“OK!” Bác tài đáp, giẫm chân ga, xe taxi từ từ lăn bánh trên đường lớn.
Kỷ Tô ngồi ở ghế sau nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, nhớ lại tình cảnh khi nãy, vô thức cong môi.
Hoá ra trong thực tế, lên tiếng từ chối người khác cũng không khó đến vậy.
*
Lúc Kỷ Tô về tới ký túc xá, hai cậu bạn cùng phòng vẫn đang chơi game.
“Ủa? Kỷ Tô về sớm vậy?” Triệu Tử Vân bớt thời gian ra hỏi một câu: “Sao rồi, tiệc sinh nhật vui không?”
“Chơi vui lắm.” Kỷ Tô trả lời: “Nhưng hơi ồn, nên tôi về trước.”
“Ha ha! Tôi biết ngay cậu không thích chỗ ồn ào mà!” Triệu Tử Vân cười, nói: “Biết vậy thà rằng ăn cơm với hai đứa tôi cho rồi, ha?”
“Yên tâm, tôi nhớ mà.” Kỷ Tô bước đến trước bàn: “Trưa mai tụi mình đi ăn nhé?”
Triệu Tử Vân đồng ý luôn: “OK!”
Kỷ Tô hỏi tiếp: “Các cậu muốn ăn gì?”
“Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết.” Triệu Tử Vân vừa chơi game vừa trả lời: “Huống hồ đây là bữa trưa miễn phí, cậu quyết định là được.”
Lý Do tiếp lời: “Tôi cũng OK hết.”
Kỷ Tô cởi áo khoác: “Được, để tôi xem thử có món gì ngon.”
“Phải rồi, Kiều Cẩm đâu?” Triệu Tử Vân chợt nhớ ra vẫn còn một cậu bạn cùng phòng: “Cậu ấy không về cùng cậu à?”
“Không, cậu ấy còn ở buổi tiệc.” Kỷ Tô lấy điện thoại ra khỏi túi, lúc này mới nhận ra có tin nhắn chưa đọc.
Kỷ Sâm: [Anh hai, nghỉ lễ 1/5 anh có về nhà không?]
Kỷ Tô khẽ chau mày, định cố tình phớt lờ tin nhắn này, nhưng cuối cùng vẫn nhấn mở.
Kỷ Tô: [Giờ vẫn chưa biết.]
Mấy giây sau, Kỷ Sâm lập tức trả lời tin nhắn.
Kỷ Sâm: [Anh hai định đi chơi cùng bạn à?]
Kỷ Tô: [Không, có thể sẽ bận việc khác.]
Kỷ Tô: [Nếu không bận sẽ về.]
Kỷ Sâm: [Vậy em mong là anh hai sẽ không bận việc gì he he…]
Kỷ Sâm: [Nếu anh hai về nhà, nhất định phải báo trước cho em nhé!]
Kỷ Tô: [Ừ, chăm chỉ học hành đi.]
Kỷ Sâm: [Tuân lệnh!]
Kỷ Tô khẽ lắc đầu, đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm.
Nửa tiếng sau, cậu ra khỏi phòng tắm, ngồi lên ghế lau tóc, cầm điện thoại đổi sang tài khoản WeChat phụ xem thử đàn anh sở khanh có tìm cậu không.
Kết quả vừa đăng nhập, tin nhắn lũ lượt kéo đến.
G: [Ăn tối chưa?]
G: [Vẫn đang tập đàn?]
G: [Đi chơi?]
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào nửa tiếng trước:
G: [Muộn rồi, trên đường về cẩn thận.]
Kỷ Tô nhướng mày nhìn lịch sử trò chuyện.
Chỉ một buổi tối không trả lời tin nhắn thôi mà hỏi nhiều thế này, vậy là sở khanh đã nhập vai bạn trai trên mạng rồi à?
Kỷ Tô để khăn xuống. Đang định trả lời tin nhắn, một tấm ảnh chợt nhảy ra trong khung chat.
Cậu không đọc kỹ, tiện tay bấm vào bức ảnh theo thói quen.
Chàng trai trong ảnh để trần nửa thân trên khoẻ khoắn, vai rộng eo thon, vóc người tuyệt tác tam giác ngược hoàn mỹ.
Lớp cơ bắp săn chắc nhưng không quá rắn rỏi phủ trên cánh tay. Cơ ngực mềm dẻo mà chắc nịch. Tám múi cơ bụng nối liền với đường chữ V đẹp đẽ mượt mà. Đường tĩnh mạch màu xanh gợi cảm gồ lên kéo dài đến cạp quần thể thao màu xám, để lại không gian tưởng tượng vô tận.
Tay Kỷ Tô run lên, suýt làm rớt điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Suy bụng ta ra bụng người, ai thèm xem cơ bụng của mi!
Cố Chiêu: Chẳng phải thích cơ bắp của tôi lắm à?
Mẹ ruột: Chừa lại manh áo cho Phẩm Như coi!
(*) Bắt nguồn từ lời thoại của nam chính phim “Hoa hồng có gai” 《回家的诱惑》 và được chế thành cái meme này khá nổi tiếng. Trong phim, sau khi mây mưa, người tình của nam chính tắm xong bèn mặc đồ của vợ ổng lên, vợ ổng tên Phẩm Như, sau đó ổng nói: “Sao cô lại mặc đồ của Phẩm Như?”
Đại ý câu “Sao cô lại mặc đồ của Phẩm Như?” là bảo ai đó dăm vãi. Suy ra “chừa lại manh áo cho Phẩm Như” là bớt dăm giùm cái.
(Edit: Sa + Beta: Dii)
/41
|