Trì Sính tự nhiên ứng chiến, thuần thục gạt cần, đạp mạnh chân ga, động cơ phát ra tiếng vang lớn, lao vọt đi. Ferrari của Trương Vượng cũng đuổi theo, Trì Sính xoay vô lăng về bên phải, khống chế đường bên trong, Ferrari đi đường ngoài, không ngừng gia tốc, vượt qua chiếc Lamborghini của Trì Sính.
Xe của Trì Sính giống như một con cá mập nhìn chằm chằm, bầu không khí trong gương chiếu hậu vô cùng căng thẳng.
Đến chỗ quay đầu, xe của Trương Vượng vọt lên, khi hắn bắt đầu gia tốc, Trì Sính vừa mới quay đầu xong. Không ngờ, Trì Sính đạp mạnh chân ga vọt theo, chỉ mất ba giây đã vượt qua Trương Vượng.
Trương Vương kinh hô một tiếng, “Má, hàng này đua trên đường thẳng quá lợi hại, không thể cho anh ta chơi đường thẳng!”
Xe hơi chạy lên cao, sương mù trên núi càng nặng, mặt đường càng thêm ẩm ướt, mỗi góc rẽ đều là một lần mạo hiểm, nhưng lại là thời cơ tuyệt diệu để vượt xe.
Do Trì Sính phát huy xuất sắc trên đường thẳng, giúp hắn chiếm được vị trí dẫn đầu vượt xa. Trương Vượng ở sau hưng phấn đuổi theo, không ngừng kéo gần khoảng cách, chờ thời cơ vượt qua.
Thang Ninh ngồi trong xe, nhìn làn sương trắng ập vào mặt mình, có cảm giác thở không nổi. Bình thường cô cùng Trương Vượng đua xe đều hưng phấn hét to, lần này lại không dám phát ra một chút tiếng nào, sợ sẽ làm xe đua rớt xuống núi.
Trì Sính cố ý giữ vững chân ga, đợi phần đầu của Ferrari sắp tiếp cận đuôi xe mình, liền dũng mãnh gia tốc lao tới, bỏ lại xe của Trương Vượng.
Trương Vượng tức giận mắng chửi, tiếp tục tăng tốc.
Thang Ninh nhìn con số trên bảng tốc độ, sắc mặt đã bắt đầu tái đi.
Trì Sính lái xe rất mạo hiểm, mỗi lần có dốc đều có cảm giác chạy thoát khỏi đường chết, nhưng vẻ mặt hắn luôn vững vàng. Chuyển cua, gia tốc, thắng xe liền mạch lưu loát. Lại thêm tua bin tăng áp, tốc độ xuống dốc cực nhanh, vòng qua chướng ngại vật nguy hiểm.
So với Trì Sính mà nói, ưu thế của Trương Vượng nằm ở quen thuộc đường đi. Cho nên hắn cực kỳ chú tâm quan sát mặt đường, tìm cơ hội tuyệt diệu để vượt qua Trì Sính.
Qua hơn nửa đường, một chiếc Porsche màu xám bạc đột nhiên gia tốc vụt qua sát cạnh Trương Vượng, đèn màu vàng vụt qua mắt hắn, làm hắn lập tức bùng nổ.
“Má!”
Lúc này, Porsche đã vượt qua Lamborghini của Trì Sính, giành lấy vị trí thứ nhất. Trương Vượng chớp đèn với Lamborghini của Trì Sính, Trì Sính không thèm để ý, khiến Trương Vượng càng thêm nổi giận.
Lại một con dốc thẳng đứng, cảm giác mất trọng lực khiến tim Thang Ninh cực kỳ khó chịu. Tiếng thở dốc căng thẳng bật thoát khỏi miệng, rơi vào tai Trương Vượng.
Lúc này trạng thái tâm lý của Trương Vượng đang bất ổn, tuy Thang Ninh quen hắn chưa lâu, nhưng cũng đã theo không ít xe, lần nào cũng không căng thẳng như thế. Sự căng thẳng của cô nói rõ cô không có lòng tin với Trương Vượng, mà thái độ này rất dễ liên tưởng đến Trì Sính, khiến cơn giận của Trương Vượng càng bùng phát.
Đúng lúc phía trước có một ngã cua sáu mươi độ, Trương Vượng định đi đường ngoài để vượt lên. Đường cua lên dốc chếch về bên trái, hắn dẫm mạnh chân ga, khi vào ngã cua thì điên cuồng tăng tốc muốn vượt lên.
Mà vào lúc này, Lamborghini của Trì Sính lại giảm tốc.
Trương Vượng như không cần mạng tiếp tục gia tốc, đập mạnh lên vô lăng. Sau con cua là một con dốc xuống, tốc độ quá nhanh không kịp quay, hắn vội thắng xe, thân xe lật ngang cọ xuống mặt đường suốt quãng. Khi vào cua tốc độ xe đã đạt đến 90km/h, đến khi ra khỏi vòng cua trước khi thắng xe, Thang Ninh liếc mắt nhìn, đã lên đến 130km/h.
Lúc thân xe trượt ngang, Trương Vượng nghe được bên dưới thân xe vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, kế đó là tiếng thét thảm thiết của Thang Ninh.
Lúc này, Lamborghini của Trì Sính như chế nhạo lao vút qua bên cạnh hắn.
Sương mù càng lúc càng nặng, chủ xe Porsche phía trước sau khi chạy điên cuồng một đoạn, đã không nhìn thấy xe ở trước và sau, chỉ có thể từ kính chiếu hậu thoáng thấy hai điểm sáng.
Nếu so sánh, kỹ thuật lái xe của hắn không bằng Trương Vượng, nhưng hắn thông minh hơn Trương Vượng, biết lợi dụng mâu thuẫn để hạn chế đối thủ. Nhưng hắn có một điểm yếu lớn, chính là không quen đường, một khi chạy đến vị trí đầu, thì không dám tùy tiện tăng tốc, cần phải quan sát đường trước rồi mới dám vững vàng đi tiếp.
Chính vì như thế, Trì Sính diệt Trương Vượng trước, còn lại hắn dễ xử hơn nhiều.
Trong sương mù bao trùm, hai đốm sáng càng lúc càng gần, tiếng động cơ điếc tai vang vọng khắp núi, chủ xe Porsche đã cảm giác được khí thế hừng hực của Trì Sính. Nhưng hắn không hề sợ hãi, cũng không cản đường, đối với hắn mà nói, theo sát Trì Sính cho đến khi ra đường sáng rồi vượt lên, so với ngay từ đầu đã tranh đấu đến tận điểm kết sẽ dễ hơn rất nhiều.
Chỉ cần nhìn chằm chằm vào mấy đoạn nguy hiểm này, hắn hoàn toàn không sợ Trì Sính nữa.
Đang nghĩ thế, xe của Trì Sính lao vút qua bên trái hắn, như tia chớp. Nhanh đến mức hắn căn bản không kịp phản ứng, xe đã biến mất một cách khó hiểu. Đừng nói quan sát, ngay cả nhìn cũng không thấy, hắn thậm chí không biết Trì Sính rốt cuộc đang lái xe ở phía trước, hay đã bay ra khỏi đường rồi.
Thoáng chốc vượt xe, tốc độ trên giờ của Trì Sính đã vượt qua 350, vượt cả tốc độ của đường sắt cao tốc. May mà là đường thẳng, nếu là đường cua, có thể từ đầu này núi bay đến đầu kia núi rồi.
Lái xe kiểu đó trên đường núi, quả thật là tìm chết. Nhưng Trì Sính không nghĩ gì cả, vì những giọt nước mắt của Ngô Sở Úy trước phần mộ cha mẹ, chết cũng liều!
Nhờ có sương mù che giấu, xe của Trì Sính nhanh chóng lao ra khỏi khu vực có thể nhìn đến của chủ xe Porsche.
Sau đó, hắn giảm tốc, xe chạy rất bình ổn.
Chủ xe Porsche không biết, thật ra xe của Trì Sính chỉ cách hắn không đến một km, bảo trì một tốc độ giống hắn. Nhưng khác biệt của hai người chính là năng lực phân biệt đường đi của Trì Sính rất cao, cho nên tốc độ vững vàng có tăng. Mà hắn không hề biết đường, những xe khác lại bị bỏ xa ở sau, vì muốn được an toàn nên phải giảm tốc độ.
Cho nên, thời gian hai chiếc đến địa điểm cuối cùng cách nhau đến năm phút.
Sau khi chủ xe Porsche đến điểm cuối, cố ý đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Phát hiện chiếc Lamborghini của Trì Sính thật sự không có đây, mới vỗ mạnh lên vô lăng, bật cười lớn tiếng rồi xuống xe.
Trọng tài ngồi gần đó hút thuốc, chủ xe Porsche kích động gầm lên.
“Sướng!”
Trọng tài còn chưa phản ứng gì, sau lưng đã vang lên một giọng nam trầm.
“Sướng sao?”
Chủ xe Porsche cứng người, quay lại thì thấy Trì Sính ngồi trên nóc xe mình, nhíu mày cười gằn.
…
Tiền đến tay rồi, Trì Sính cùng người đàn ông trung niên đến kiểm nhà.
So với lần trước, lần này thái độ của chủ nhà tốt hơn nhiều. Trì Sính tỉ mỉ quan sát mỗi góc, ông ta nhíu mày đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng phun ra một câu.
“Đồ ở đây tôi đều chưa từng đụng vào, cậu cứ yên tâm đi!”
Trì Sính dạo một vòng trong nhà, rồi ra ngoài vườn. Đi một vòng quanh cây hạnh nhân, nhặt cành cây bị gãy, tỉ mỉ đánh giá.
Người đàn ông cười khan một tiếng, trêu chọc: “Cây hạnh nhân già này thật tươi tốt, nếu tôi mua nhà vào tháng sáu tháng bảy thì tốt biết bao, còn có thể ăn mấy trái hạnh.”
Trì Sính lắc lắc cành cây trong tay, đầu gỗ khô héo, quay người cắm cành cây vào miệng người đàn ông
Khóe miệng ông ta bị rách, máu liền chảy trào xuống cằm, nhiễm đỏ cả cổ. Mắt ông ta lồi ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn tru lên, lại bị Trì Sính đá cho một cái, ngã xuống đất co giật không ngừng.
“Mẹ nó ông nghĩ tôi là thằng ngu sao?” Trì Sính tức giận nói: “Ông cho rằng tùy tiện tìm một cây hạnh tương tự, mẹ nó tôi sẽ không nhìn ra sao?”
Nửa thân trên của ông ta đều bị máu nhiễm đỏ, trong mắt lộ ra sợ hãi khó thể che giấu.
Trì Sính khom người xuống, nhìn chằm chằm vào ông.
“Cây đâu?”
“Bán… bán rồi.”
“Bán cho ai?” Trì Sính hỏi.
Ông ta gian nan phun ra một câu.
“Không rõ, chỉ là người qua đường, nhìn trúng cây này nên mang đi.”
Mặt Trì Sính lập tức âm trầm vô cùng.
“Nếu cây chết, tôi bắt ông chôn cùng!”
….
Mấy ngày sau, Trì Sính lợi dụng đủ mọi đường để nghe ngóng tung tích cái cây. Từng nghe nói đi tìm người, cũng nghe nói tìm chó tìm mèo, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có người nói tìm cây. Nếu là giống cây quý hiếm thì cũng thôi đi, nhưng đây chỉ là một cây hạnh nhân không bắt mắt, độ khó càng khỏi cần phải nghĩ.
Hơn nữa chuyện này chỉ có thể do Trì Sính tự mình đi làm, vì người khác toàn bộ đều không biết cây hạnh nhân đó.
Trải qua hơn một tuần nỗ lực, Trì Sính cuối cùng cũng tìm được cây hạnh nhân đó trong một khu vườn trái cây cách cửa nhà hơn một trăm km. Là do người mua cây bán lại cho chủ vườn, chủ vườn thấy không tệ, quyết định giữ lại.
Cây hạnh nhân vừa dời qua hơn nửa tháng, rễ còn chưa vững, cũng không mọc ra nhánh mới, vẫn là bộ dáng khi vận chuyển qua.
Chủ vườn không khỏi cảm khái: “Không ngờ cậu có thể tìm đến đây, tôi quá khâm phục cậu!”
Trì Sính không nói gì nhiều, trực tiếp bỏ tiền mua cây về.
Chủ vườn làm người không tệ, không chỉ dặn dò rất nhiều chuyện cần chú ý sau khi di chuyển, còn đặc biệt phái hai nhà trồng trọt kinh nghiệm phong phú giúp vận chuyển cây về, đặt lại vào vị trí cũ.
Xe của Trì Sính giống như một con cá mập nhìn chằm chằm, bầu không khí trong gương chiếu hậu vô cùng căng thẳng.
Đến chỗ quay đầu, xe của Trương Vượng vọt lên, khi hắn bắt đầu gia tốc, Trì Sính vừa mới quay đầu xong. Không ngờ, Trì Sính đạp mạnh chân ga vọt theo, chỉ mất ba giây đã vượt qua Trương Vượng.
Trương Vương kinh hô một tiếng, “Má, hàng này đua trên đường thẳng quá lợi hại, không thể cho anh ta chơi đường thẳng!”
Xe hơi chạy lên cao, sương mù trên núi càng nặng, mặt đường càng thêm ẩm ướt, mỗi góc rẽ đều là một lần mạo hiểm, nhưng lại là thời cơ tuyệt diệu để vượt xe.
Do Trì Sính phát huy xuất sắc trên đường thẳng, giúp hắn chiếm được vị trí dẫn đầu vượt xa. Trương Vượng ở sau hưng phấn đuổi theo, không ngừng kéo gần khoảng cách, chờ thời cơ vượt qua.
Thang Ninh ngồi trong xe, nhìn làn sương trắng ập vào mặt mình, có cảm giác thở không nổi. Bình thường cô cùng Trương Vượng đua xe đều hưng phấn hét to, lần này lại không dám phát ra một chút tiếng nào, sợ sẽ làm xe đua rớt xuống núi.
Trì Sính cố ý giữ vững chân ga, đợi phần đầu của Ferrari sắp tiếp cận đuôi xe mình, liền dũng mãnh gia tốc lao tới, bỏ lại xe của Trương Vượng.
Trương Vượng tức giận mắng chửi, tiếp tục tăng tốc.
Thang Ninh nhìn con số trên bảng tốc độ, sắc mặt đã bắt đầu tái đi.
Trì Sính lái xe rất mạo hiểm, mỗi lần có dốc đều có cảm giác chạy thoát khỏi đường chết, nhưng vẻ mặt hắn luôn vững vàng. Chuyển cua, gia tốc, thắng xe liền mạch lưu loát. Lại thêm tua bin tăng áp, tốc độ xuống dốc cực nhanh, vòng qua chướng ngại vật nguy hiểm.
So với Trì Sính mà nói, ưu thế của Trương Vượng nằm ở quen thuộc đường đi. Cho nên hắn cực kỳ chú tâm quan sát mặt đường, tìm cơ hội tuyệt diệu để vượt qua Trì Sính.
Qua hơn nửa đường, một chiếc Porsche màu xám bạc đột nhiên gia tốc vụt qua sát cạnh Trương Vượng, đèn màu vàng vụt qua mắt hắn, làm hắn lập tức bùng nổ.
“Má!”
Lúc này, Porsche đã vượt qua Lamborghini của Trì Sính, giành lấy vị trí thứ nhất. Trương Vượng chớp đèn với Lamborghini của Trì Sính, Trì Sính không thèm để ý, khiến Trương Vượng càng thêm nổi giận.
Lại một con dốc thẳng đứng, cảm giác mất trọng lực khiến tim Thang Ninh cực kỳ khó chịu. Tiếng thở dốc căng thẳng bật thoát khỏi miệng, rơi vào tai Trương Vượng.
Lúc này trạng thái tâm lý của Trương Vượng đang bất ổn, tuy Thang Ninh quen hắn chưa lâu, nhưng cũng đã theo không ít xe, lần nào cũng không căng thẳng như thế. Sự căng thẳng của cô nói rõ cô không có lòng tin với Trương Vượng, mà thái độ này rất dễ liên tưởng đến Trì Sính, khiến cơn giận của Trương Vượng càng bùng phát.
Đúng lúc phía trước có một ngã cua sáu mươi độ, Trương Vượng định đi đường ngoài để vượt lên. Đường cua lên dốc chếch về bên trái, hắn dẫm mạnh chân ga, khi vào ngã cua thì điên cuồng tăng tốc muốn vượt lên.
Mà vào lúc này, Lamborghini của Trì Sính lại giảm tốc.
Trương Vượng như không cần mạng tiếp tục gia tốc, đập mạnh lên vô lăng. Sau con cua là một con dốc xuống, tốc độ quá nhanh không kịp quay, hắn vội thắng xe, thân xe lật ngang cọ xuống mặt đường suốt quãng. Khi vào cua tốc độ xe đã đạt đến 90km/h, đến khi ra khỏi vòng cua trước khi thắng xe, Thang Ninh liếc mắt nhìn, đã lên đến 130km/h.
Lúc thân xe trượt ngang, Trương Vượng nghe được bên dưới thân xe vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, kế đó là tiếng thét thảm thiết của Thang Ninh.
Lúc này, Lamborghini của Trì Sính như chế nhạo lao vút qua bên cạnh hắn.
Sương mù càng lúc càng nặng, chủ xe Porsche phía trước sau khi chạy điên cuồng một đoạn, đã không nhìn thấy xe ở trước và sau, chỉ có thể từ kính chiếu hậu thoáng thấy hai điểm sáng.
Nếu so sánh, kỹ thuật lái xe của hắn không bằng Trương Vượng, nhưng hắn thông minh hơn Trương Vượng, biết lợi dụng mâu thuẫn để hạn chế đối thủ. Nhưng hắn có một điểm yếu lớn, chính là không quen đường, một khi chạy đến vị trí đầu, thì không dám tùy tiện tăng tốc, cần phải quan sát đường trước rồi mới dám vững vàng đi tiếp.
Chính vì như thế, Trì Sính diệt Trương Vượng trước, còn lại hắn dễ xử hơn nhiều.
Trong sương mù bao trùm, hai đốm sáng càng lúc càng gần, tiếng động cơ điếc tai vang vọng khắp núi, chủ xe Porsche đã cảm giác được khí thế hừng hực của Trì Sính. Nhưng hắn không hề sợ hãi, cũng không cản đường, đối với hắn mà nói, theo sát Trì Sính cho đến khi ra đường sáng rồi vượt lên, so với ngay từ đầu đã tranh đấu đến tận điểm kết sẽ dễ hơn rất nhiều.
Chỉ cần nhìn chằm chằm vào mấy đoạn nguy hiểm này, hắn hoàn toàn không sợ Trì Sính nữa.
Đang nghĩ thế, xe của Trì Sính lao vút qua bên trái hắn, như tia chớp. Nhanh đến mức hắn căn bản không kịp phản ứng, xe đã biến mất một cách khó hiểu. Đừng nói quan sát, ngay cả nhìn cũng không thấy, hắn thậm chí không biết Trì Sính rốt cuộc đang lái xe ở phía trước, hay đã bay ra khỏi đường rồi.
Thoáng chốc vượt xe, tốc độ trên giờ của Trì Sính đã vượt qua 350, vượt cả tốc độ của đường sắt cao tốc. May mà là đường thẳng, nếu là đường cua, có thể từ đầu này núi bay đến đầu kia núi rồi.
Lái xe kiểu đó trên đường núi, quả thật là tìm chết. Nhưng Trì Sính không nghĩ gì cả, vì những giọt nước mắt của Ngô Sở Úy trước phần mộ cha mẹ, chết cũng liều!
Nhờ có sương mù che giấu, xe của Trì Sính nhanh chóng lao ra khỏi khu vực có thể nhìn đến của chủ xe Porsche.
Sau đó, hắn giảm tốc, xe chạy rất bình ổn.
Chủ xe Porsche không biết, thật ra xe của Trì Sính chỉ cách hắn không đến một km, bảo trì một tốc độ giống hắn. Nhưng khác biệt của hai người chính là năng lực phân biệt đường đi của Trì Sính rất cao, cho nên tốc độ vững vàng có tăng. Mà hắn không hề biết đường, những xe khác lại bị bỏ xa ở sau, vì muốn được an toàn nên phải giảm tốc độ.
Cho nên, thời gian hai chiếc đến địa điểm cuối cùng cách nhau đến năm phút.
Sau khi chủ xe Porsche đến điểm cuối, cố ý đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Phát hiện chiếc Lamborghini của Trì Sính thật sự không có đây, mới vỗ mạnh lên vô lăng, bật cười lớn tiếng rồi xuống xe.
Trọng tài ngồi gần đó hút thuốc, chủ xe Porsche kích động gầm lên.
“Sướng!”
Trọng tài còn chưa phản ứng gì, sau lưng đã vang lên một giọng nam trầm.
“Sướng sao?”
Chủ xe Porsche cứng người, quay lại thì thấy Trì Sính ngồi trên nóc xe mình, nhíu mày cười gằn.
…
Tiền đến tay rồi, Trì Sính cùng người đàn ông trung niên đến kiểm nhà.
So với lần trước, lần này thái độ của chủ nhà tốt hơn nhiều. Trì Sính tỉ mỉ quan sát mỗi góc, ông ta nhíu mày đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng phun ra một câu.
“Đồ ở đây tôi đều chưa từng đụng vào, cậu cứ yên tâm đi!”
Trì Sính dạo một vòng trong nhà, rồi ra ngoài vườn. Đi một vòng quanh cây hạnh nhân, nhặt cành cây bị gãy, tỉ mỉ đánh giá.
Người đàn ông cười khan một tiếng, trêu chọc: “Cây hạnh nhân già này thật tươi tốt, nếu tôi mua nhà vào tháng sáu tháng bảy thì tốt biết bao, còn có thể ăn mấy trái hạnh.”
Trì Sính lắc lắc cành cây trong tay, đầu gỗ khô héo, quay người cắm cành cây vào miệng người đàn ông
Khóe miệng ông ta bị rách, máu liền chảy trào xuống cằm, nhiễm đỏ cả cổ. Mắt ông ta lồi ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn tru lên, lại bị Trì Sính đá cho một cái, ngã xuống đất co giật không ngừng.
“Mẹ nó ông nghĩ tôi là thằng ngu sao?” Trì Sính tức giận nói: “Ông cho rằng tùy tiện tìm một cây hạnh tương tự, mẹ nó tôi sẽ không nhìn ra sao?”
Nửa thân trên của ông ta đều bị máu nhiễm đỏ, trong mắt lộ ra sợ hãi khó thể che giấu.
Trì Sính khom người xuống, nhìn chằm chằm vào ông.
“Cây đâu?”
“Bán… bán rồi.”
“Bán cho ai?” Trì Sính hỏi.
Ông ta gian nan phun ra một câu.
“Không rõ, chỉ là người qua đường, nhìn trúng cây này nên mang đi.”
Mặt Trì Sính lập tức âm trầm vô cùng.
“Nếu cây chết, tôi bắt ông chôn cùng!”
….
Mấy ngày sau, Trì Sính lợi dụng đủ mọi đường để nghe ngóng tung tích cái cây. Từng nghe nói đi tìm người, cũng nghe nói tìm chó tìm mèo, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có người nói tìm cây. Nếu là giống cây quý hiếm thì cũng thôi đi, nhưng đây chỉ là một cây hạnh nhân không bắt mắt, độ khó càng khỏi cần phải nghĩ.
Hơn nữa chuyện này chỉ có thể do Trì Sính tự mình đi làm, vì người khác toàn bộ đều không biết cây hạnh nhân đó.
Trải qua hơn một tuần nỗ lực, Trì Sính cuối cùng cũng tìm được cây hạnh nhân đó trong một khu vườn trái cây cách cửa nhà hơn một trăm km. Là do người mua cây bán lại cho chủ vườn, chủ vườn thấy không tệ, quyết định giữ lại.
Cây hạnh nhân vừa dời qua hơn nửa tháng, rễ còn chưa vững, cũng không mọc ra nhánh mới, vẫn là bộ dáng khi vận chuyển qua.
Chủ vườn không khỏi cảm khái: “Không ngờ cậu có thể tìm đến đây, tôi quá khâm phục cậu!”
Trì Sính không nói gì nhiều, trực tiếp bỏ tiền mua cây về.
Chủ vườn làm người không tệ, không chỉ dặn dò rất nhiều chuyện cần chú ý sau khi di chuyển, còn đặc biệt phái hai nhà trồng trọt kinh nghiệm phong phú giúp vận chuyển cây về, đặt lại vào vị trí cũ.
/289
|