Sau khi Quách Thành Vũ nhờ cậy hoàn tất, quản giáo bên chỗ Trì Sính lập tức thả lỏng đi nhiều. Quách Thành Vũ làm giả một đống giấy tờ cho Ngô Sở Úy, lại âm thầm cho nhân viên kiểm tra không ít chỗ tốt, Ngô Sở Úy mới dùng thân phận luật sư ủy thác vào nơi tạm giam.
Lần đầu gặp lại sau nửa tháng cách biệt, thật có cảm giác như đã cách một đời.
Trì Sính vẫn do Giả Thân dẫn đến, trước đó hắn không biết người đến là Ngô Sở Úy. Khi thông báo cho hắn, chỉ nói là luật sư ủy thác. Cho nên lúc Trì Sính chậm rãi bước vào, vẻ mặt rất bình thường.
Kết quả, khi nhìn người đối diện cửa kính, tim đập điên cuồng mười mấy giây.
Giả Thân chưa từng thấy ánh mắt này của Trì Sính, kinh ngạc, vui mừng, đau lòng, thâm tình… tất cả cảm xúc không nên xuất hiện toàn bộ đều hiện trong mắt hắn, trộn lẫn vào nhau rồi chậm rãi tràn ra từ khóe mắt.
Lúc này, Giả Thân mơ hồ cảm thấy Ngô Sở Úy không phải là luật sư ủy thác.
Nhưng gã không vạch trần, mà trầm mặc bước ra.
Trì Sính cầm điện thoại, nửa ngày không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Ngô Sở Úy mở miệng trước.
“Giám ngục vừa rồi rất đẹp trai.”
Trì Sính nói: “Giám ngục nào?”
“Là người dẫn anh vào đó.”
“Tôi không thấy, chỉ lo nhìn cậu.”
Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười chân chính đầu tiên suốt mấy ngày nay.
Trong lòng Trì Sính trước đắng sau ngọt, nói chung cuối cùng cũng nếm được cảm giác này.
Hai người lại lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Trì Sính hỏi: “Mặc nhiều như thế, có nóng không?”
“Không nóng chút nào cả.”
Ngô Sở Úy nói, rồi hé áo ra một đường, một cái đầu nhỏ chui ra.
“Tôi biết anh nhớ Nhị Bảo, nên mang nó đi cùng.”
Trì Sính không khỏi kinh ngạc: “Sao cậu qua kiểm tra được.”
“Cái đó thì anh phải hỏi Quách tử.”
Vừa nói xong, cửa bên phía Trì Sính đột nhiên mở ra, Giả Thân đi vào. Ngô Sở Úy vội ấn đầu Túi Dấm Nhỏ vào trong, cài nút áo trên cùng, giả vờ như đang phân tích vụ án.
Đợi Giả Thân đi rồi, Ngô Sở Úy lại thè lưỡi với Trì Sính.
Trì Sính nhìn dáng vẻ đáng yêu của Ngô Sở Úy, thật muốn lao xuyên cửa kính.
“Mặt tôi dán lên kính luôn rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy do dự một chút, vẫn xấu hổ dán tới.
Cách lớp kính, Trì Sính ra vẻ nhéo lên mặt Ngô Sở Úy một cái, giả bộ tức giận nói: “Cậu gầy rồi.”
Hôm nay Ngô Sở Úy còn đặc biệt mặc quần áo hơi rộng, nhưng vẫn không thể thắng được pháp nhãn của Trì lão gia.
“Không có đời sống tình dục nuôi dưỡng, đương nhiên phải gầy.” Ngô Sở Úy khoa trương, “Anh mau ra thao tôi vài lần đi, tôi sẽ mập lên ngay.”
Trì Sính âm u nói: “Cậu làm tôi cứng luôn rồi.”
“Làm gì có?”
Ngô Sở Úy nhướn cổ lên, phát hiện chỗ đũng quần Trì Sính thật sự có biến hóa. Lập tức nhe răng cười, xem ra vẫn rất thành thật, không có ý đồ xấu với giám ngục kia.
Mỗi lần Ngô Sở Úy cười, nỗi đau lòng Trì Sính dành cho Ngô Sở Úy càng cường liệt hơn mấy phần.
“Gần đây không ngủ ngon sao? Da không còn tốt như trước nữa.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nói: “Không có cuộc sống tình dục nuôi dưỡng, da đương nhiên sẽ kém đi. Anh mau ra thao tôi mấy lần, da tôi sẽ sáng sủa lại ngay.”
Tim Trì Sính bị Ngô Sở Úy cào ra máu luôn.
“Cậu còn nói bậy nữa tôi đánh cậu đó!” Trì Sính trừng mắt hổ tức giận.
Ngô Sở Úy lấy nhu khắc cương: “Anh nỡ sao?”
Mấy chữ này đâm vào khu vực mềm yếu nhất trong lòng Trì Sính, mấy hôm nay, Trì Sính cả đêm không ngủ. Mỗi tối đều nghĩ xem Ngô Sở Úy chịu bao nhiêu khổ, sau đó lặng lẽ rạch dao vào lòng.
Hắn có thể nỡ sao? Đến ngày thật sự được gặp, đừng nói đánh, chỉ ôm thôi cũng sợ siết đau y.
Trì Sính dùng phương thức trầm mặc để truyền đạt thâm tình, khiến Ngô Sở Úy cảm thấy bất luận trả giá gì cũng đáng.
“Nhớ tôi không?” Ngô Sở Úy lại hỏi.
Trì Sính hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Ông nhớ cậu nhớ đến sắp đục xuyên tường rồi!
Ngô Sở Úy hất cằm lên bốn mươi lăm độ, liếc nhìn Trì Sính: “Tôi làm sao biết?”
Trên gương mặt tuấn lãng của Trì Sính xuất hiện nụ cười dịu dàng, đặc biệt khó thể hình dung giọng điệu của hắn.
“Nhớ cậu.”
Lần này Ngô Sở Úy cười.
Trì Sính lại hỏi y: “Cậu nhớ tôi không?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Nhớ cỡ nào?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Nhớ anh đến mức giao luôn tiểu kim khố ra rồi.”
Nụ cười trên mặt Trì Sính lập tức cứng lại.
“Cậu nói gì?”
Ngô Sở Úy biểu đạt hàm súc: “Vụ án của anh chừng vài ngày nữa sẽ thẩm tra công khai, tôi đoán không cần bao lâu, hai chúng ta sẽ có thể gặp mặt.”
Ngô Sở Úy vốn muốn dỗ Trì Sính vui lên, không ngờ sau khi Trì Sính nghe xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Trừ tiểu kim khố thì sao? Cậu còn bỏ thứ gì vào nữa?”
Ngô Sở Úy do dự rất lâu mới mở miệng nói: “Nhà cũ.”
Vào giờ phút này tim Trì Sính như bị bóp nát bấy.
Ngô Sở Úy từng tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của Trì Sính khi biết tin này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm trọng đến mức đó. Trên mặt Trì Sính là vẻ thống khổ không cách nào chịu đựng, đã vượt xa phạm vi tưởng tượng của Ngô Sở Úy, khiến y không biết phải làm sao.
Trì Sính hỏi: “Tại sao không bán nhà của tôi?”
Trì Sính không biết chuyện Trì Viễn Đoan đã chuyển nhượng nhà hắn, mà Ngô Sở Úy thì cũng mới vừa biết.
“Tôi không muốn người nhà anh xem thường tôi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính không cam lòng truy hỏi: “Vậy tại sao cậu không tìm Quách tử mượn tiền trước?!”
“Vì chỉ có hai chúng ta mới là người nhà.”
Trì Sính không nói gì nữa.
Ngô Sở Úy biết thái độ của Trì Sính kém như vậy là vì đau lòng cho y, nhưng y thì không so đo gì nhiều, còn vui đùa: “Không phải anh luôn nói tôi là thiết công kê sao? Lần này tôi vặt trụi lông trên người luôn rồi, để tôi xem sau này anh còn chế nhạo tôi kiểu gì được nữa.”
Trì Sính vẫn nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, không nói tiếng nào.
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh là đại tài chủ của tôi, là cây rụng tiền của tôi. Đợi anh ra rồi, bao nhiêu tiền mà không kiếm về được chứ? Nếu anh cứ ở trong đây mãi, tôi không được hưởng thụ chính sách ưu đãi, thì vĩnh viễn cũng chỉ có nhiêu đó tiền. Cho nên tính tổng lại, cứu anh ra thì có lợi hơn nhiều.”
Trì Sính tiếp tục trầm mặc.
Ngô Sở Úy thực sự cười không nổi nữa, ngưng thần nhìn Trì Sính, lặng lẽ nói: “Bây giờ tôi rất hối hận, phải chi lúc trước cho anh thêm chút tiền tiêu vặt. Bây giờ cho người ta rồi mới biết, thì ra mười tệ hai mươi tệ thật sự không tính là gì.”
“Thật ra tiền trong tiểu kim khố của tôi là để giữ cho anh dưỡng lão, nếu anh không ra được, tôi có giữ số tiền đó cũng vô dụng thôi.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn anh có thể ra sớm một chút, tôi không phải tiêu tiền để mua tự do của anh, mà tiêu tiều để mua cảm giác an toàn cho mình. Tôi ngủ một mình trong nhà thấy sợ lắm, nhiều gương như thế, soi thế nào cũng chỉ có một mình tôi.”
“Tôi không cần hồ rượu rừng thịt, tôi chỉ cần anh.”
“Trì Sính, anh nói gì với tôi đi chứ!”
Ánh mắt Trì Sính dừng trên mặt Ngô Sở Úy mấy giây, nhẹ mở miệng.
“Tôi hận cậu.”
Nói xong ba chữ này, Trì Sính đứng lên đi ra ngoài.
Giả Thân tựa lên bức tường bên ngoài, nghe tiếng cửa mở, nhanh chóng quay đầu qua.
“Nói xong nhanh vậy à? Còn hơn mười phút đó, anh chắc chắn anh không muốn dùng thời gian còn lại…”
Giả Thân chưa nói xong, Trì Sính đã nhanh chóng bước đến cầu thang. Đợi khi Giả Thân đuổi tới, cửa phòng giam của Trì Sính đã đóng chặt.
Ngô Sở Úy còn đang ngồi ở ngoài cửa kính, tay dán lên làn da lạnh lẽo của Túi Dấm Nhỏ. Ánh mắt đờ đẫn, cứ như còn chưa hoàn hồn.
Không bao lâu, cửa lại mở ra, mắt Ngô Sở Úy lập tức sáng lên. Kết quả lại nhìn thấy Giả Thân, không thấy Trì Sính, ánh mắt lại tối tăm đi.
“Trì Sính đã về phòng giam rồi, mời anh về đi.” Giả Thân nói.
Ngô Sở Úy dường như không nghe thấy.
Giả Thân lại cao giọng lặp lại một lần.
Ngô Sở Úy vẫn không động đậy.
Hừ! Thật tà môn!... Giả Thân nhíu mày, tốt bụng khuyên anh đi anh còn không đi. Vậy được, một mình anh ngồi ở đây đi! Ông đây phải đi quan tâm tình trạng tâm lý của “phạm nhân” đã.
Nói xong, Giả Thân đi như làn khói.
Ngô Sở Úy vẫn ngồi đó đến khi hết thời gian, mới đứng dậy ra về.
Kết quả, Giả Thân về phòng trực ban, sau khi nhìn thấy sắc mặt Trì Sính trên màn hình giám sát, đột nhiên không dám bước vào nữa.
Không ai ngờ được, Trì Sính lại rơi lệ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ.
Ngô Sở Úy bị Đại Hoàng Long cắn, vào giờ phút nguy hiểm tính mạng hắn không khóc. Ngô Sở Úy chia tay với hắn, chính miệng nói không yêu hắn hắn cũng không khóc. Mẹ Ngô Sở Úy qua đời, nhìn Ngô Sở Úy ngồi trên xe tang hắn vẫn không khóc. Một mình Ngô Sở Úy đu trên tầng sáu, máu chảy đầy tay hắn vẫn không khóc…
Nhưng khi Ngô Sở Úy cho hắn biết tiểu kim khố mất rồi, hắn khóc.
Hắn nhớ lại điệu bộ bướng bỉnh của Ngô Sở Úy khi muốn hắn để jj ra bên ngoài quần lông cừu, điệu bộ tích cực khi gom từng đồng tiền lẻ, dáng vẻ háu ăn nhìn chằm chằm mình gặm chân dê, dáng vẻ đau lòng khi bôi kem dưỡng da đắc tiền lên cổ hắn…
Cá tính mà Trì Sính yêu nhất, đã bị chính hắn tự tay hủy diệt.
Lần đầu gặp lại sau nửa tháng cách biệt, thật có cảm giác như đã cách một đời.
Trì Sính vẫn do Giả Thân dẫn đến, trước đó hắn không biết người đến là Ngô Sở Úy. Khi thông báo cho hắn, chỉ nói là luật sư ủy thác. Cho nên lúc Trì Sính chậm rãi bước vào, vẻ mặt rất bình thường.
Kết quả, khi nhìn người đối diện cửa kính, tim đập điên cuồng mười mấy giây.
Giả Thân chưa từng thấy ánh mắt này của Trì Sính, kinh ngạc, vui mừng, đau lòng, thâm tình… tất cả cảm xúc không nên xuất hiện toàn bộ đều hiện trong mắt hắn, trộn lẫn vào nhau rồi chậm rãi tràn ra từ khóe mắt.
Lúc này, Giả Thân mơ hồ cảm thấy Ngô Sở Úy không phải là luật sư ủy thác.
Nhưng gã không vạch trần, mà trầm mặc bước ra.
Trì Sính cầm điện thoại, nửa ngày không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Ngô Sở Úy mở miệng trước.
“Giám ngục vừa rồi rất đẹp trai.”
Trì Sính nói: “Giám ngục nào?”
“Là người dẫn anh vào đó.”
“Tôi không thấy, chỉ lo nhìn cậu.”
Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười chân chính đầu tiên suốt mấy ngày nay.
Trong lòng Trì Sính trước đắng sau ngọt, nói chung cuối cùng cũng nếm được cảm giác này.
Hai người lại lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Trì Sính hỏi: “Mặc nhiều như thế, có nóng không?”
“Không nóng chút nào cả.”
Ngô Sở Úy nói, rồi hé áo ra một đường, một cái đầu nhỏ chui ra.
“Tôi biết anh nhớ Nhị Bảo, nên mang nó đi cùng.”
Trì Sính không khỏi kinh ngạc: “Sao cậu qua kiểm tra được.”
“Cái đó thì anh phải hỏi Quách tử.”
Vừa nói xong, cửa bên phía Trì Sính đột nhiên mở ra, Giả Thân đi vào. Ngô Sở Úy vội ấn đầu Túi Dấm Nhỏ vào trong, cài nút áo trên cùng, giả vờ như đang phân tích vụ án.
Đợi Giả Thân đi rồi, Ngô Sở Úy lại thè lưỡi với Trì Sính.
Trì Sính nhìn dáng vẻ đáng yêu của Ngô Sở Úy, thật muốn lao xuyên cửa kính.
“Mặt tôi dán lên kính luôn rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy do dự một chút, vẫn xấu hổ dán tới.
Cách lớp kính, Trì Sính ra vẻ nhéo lên mặt Ngô Sở Úy một cái, giả bộ tức giận nói: “Cậu gầy rồi.”
Hôm nay Ngô Sở Úy còn đặc biệt mặc quần áo hơi rộng, nhưng vẫn không thể thắng được pháp nhãn của Trì lão gia.
“Không có đời sống tình dục nuôi dưỡng, đương nhiên phải gầy.” Ngô Sở Úy khoa trương, “Anh mau ra thao tôi vài lần đi, tôi sẽ mập lên ngay.”
Trì Sính âm u nói: “Cậu làm tôi cứng luôn rồi.”
“Làm gì có?”
Ngô Sở Úy nhướn cổ lên, phát hiện chỗ đũng quần Trì Sính thật sự có biến hóa. Lập tức nhe răng cười, xem ra vẫn rất thành thật, không có ý đồ xấu với giám ngục kia.
Mỗi lần Ngô Sở Úy cười, nỗi đau lòng Trì Sính dành cho Ngô Sở Úy càng cường liệt hơn mấy phần.
“Gần đây không ngủ ngon sao? Da không còn tốt như trước nữa.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nói: “Không có cuộc sống tình dục nuôi dưỡng, da đương nhiên sẽ kém đi. Anh mau ra thao tôi mấy lần, da tôi sẽ sáng sủa lại ngay.”
Tim Trì Sính bị Ngô Sở Úy cào ra máu luôn.
“Cậu còn nói bậy nữa tôi đánh cậu đó!” Trì Sính trừng mắt hổ tức giận.
Ngô Sở Úy lấy nhu khắc cương: “Anh nỡ sao?”
Mấy chữ này đâm vào khu vực mềm yếu nhất trong lòng Trì Sính, mấy hôm nay, Trì Sính cả đêm không ngủ. Mỗi tối đều nghĩ xem Ngô Sở Úy chịu bao nhiêu khổ, sau đó lặng lẽ rạch dao vào lòng.
Hắn có thể nỡ sao? Đến ngày thật sự được gặp, đừng nói đánh, chỉ ôm thôi cũng sợ siết đau y.
Trì Sính dùng phương thức trầm mặc để truyền đạt thâm tình, khiến Ngô Sở Úy cảm thấy bất luận trả giá gì cũng đáng.
“Nhớ tôi không?” Ngô Sở Úy lại hỏi.
Trì Sính hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Ông nhớ cậu nhớ đến sắp đục xuyên tường rồi!
Ngô Sở Úy hất cằm lên bốn mươi lăm độ, liếc nhìn Trì Sính: “Tôi làm sao biết?”
Trên gương mặt tuấn lãng của Trì Sính xuất hiện nụ cười dịu dàng, đặc biệt khó thể hình dung giọng điệu của hắn.
“Nhớ cậu.”
Lần này Ngô Sở Úy cười.
Trì Sính lại hỏi y: “Cậu nhớ tôi không?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Nhớ cỡ nào?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Nhớ anh đến mức giao luôn tiểu kim khố ra rồi.”
Nụ cười trên mặt Trì Sính lập tức cứng lại.
“Cậu nói gì?”
Ngô Sở Úy biểu đạt hàm súc: “Vụ án của anh chừng vài ngày nữa sẽ thẩm tra công khai, tôi đoán không cần bao lâu, hai chúng ta sẽ có thể gặp mặt.”
Ngô Sở Úy vốn muốn dỗ Trì Sính vui lên, không ngờ sau khi Trì Sính nghe xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Trừ tiểu kim khố thì sao? Cậu còn bỏ thứ gì vào nữa?”
Ngô Sở Úy do dự rất lâu mới mở miệng nói: “Nhà cũ.”
Vào giờ phút này tim Trì Sính như bị bóp nát bấy.
Ngô Sở Úy từng tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của Trì Sính khi biết tin này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm trọng đến mức đó. Trên mặt Trì Sính là vẻ thống khổ không cách nào chịu đựng, đã vượt xa phạm vi tưởng tượng của Ngô Sở Úy, khiến y không biết phải làm sao.
Trì Sính hỏi: “Tại sao không bán nhà của tôi?”
Trì Sính không biết chuyện Trì Viễn Đoan đã chuyển nhượng nhà hắn, mà Ngô Sở Úy thì cũng mới vừa biết.
“Tôi không muốn người nhà anh xem thường tôi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính không cam lòng truy hỏi: “Vậy tại sao cậu không tìm Quách tử mượn tiền trước?!”
“Vì chỉ có hai chúng ta mới là người nhà.”
Trì Sính không nói gì nữa.
Ngô Sở Úy biết thái độ của Trì Sính kém như vậy là vì đau lòng cho y, nhưng y thì không so đo gì nhiều, còn vui đùa: “Không phải anh luôn nói tôi là thiết công kê sao? Lần này tôi vặt trụi lông trên người luôn rồi, để tôi xem sau này anh còn chế nhạo tôi kiểu gì được nữa.”
Trì Sính vẫn nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, không nói tiếng nào.
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh là đại tài chủ của tôi, là cây rụng tiền của tôi. Đợi anh ra rồi, bao nhiêu tiền mà không kiếm về được chứ? Nếu anh cứ ở trong đây mãi, tôi không được hưởng thụ chính sách ưu đãi, thì vĩnh viễn cũng chỉ có nhiêu đó tiền. Cho nên tính tổng lại, cứu anh ra thì có lợi hơn nhiều.”
Trì Sính tiếp tục trầm mặc.
Ngô Sở Úy thực sự cười không nổi nữa, ngưng thần nhìn Trì Sính, lặng lẽ nói: “Bây giờ tôi rất hối hận, phải chi lúc trước cho anh thêm chút tiền tiêu vặt. Bây giờ cho người ta rồi mới biết, thì ra mười tệ hai mươi tệ thật sự không tính là gì.”
“Thật ra tiền trong tiểu kim khố của tôi là để giữ cho anh dưỡng lão, nếu anh không ra được, tôi có giữ số tiền đó cũng vô dụng thôi.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn anh có thể ra sớm một chút, tôi không phải tiêu tiền để mua tự do của anh, mà tiêu tiều để mua cảm giác an toàn cho mình. Tôi ngủ một mình trong nhà thấy sợ lắm, nhiều gương như thế, soi thế nào cũng chỉ có một mình tôi.”
“Tôi không cần hồ rượu rừng thịt, tôi chỉ cần anh.”
“Trì Sính, anh nói gì với tôi đi chứ!”
Ánh mắt Trì Sính dừng trên mặt Ngô Sở Úy mấy giây, nhẹ mở miệng.
“Tôi hận cậu.”
Nói xong ba chữ này, Trì Sính đứng lên đi ra ngoài.
Giả Thân tựa lên bức tường bên ngoài, nghe tiếng cửa mở, nhanh chóng quay đầu qua.
“Nói xong nhanh vậy à? Còn hơn mười phút đó, anh chắc chắn anh không muốn dùng thời gian còn lại…”
Giả Thân chưa nói xong, Trì Sính đã nhanh chóng bước đến cầu thang. Đợi khi Giả Thân đuổi tới, cửa phòng giam của Trì Sính đã đóng chặt.
Ngô Sở Úy còn đang ngồi ở ngoài cửa kính, tay dán lên làn da lạnh lẽo của Túi Dấm Nhỏ. Ánh mắt đờ đẫn, cứ như còn chưa hoàn hồn.
Không bao lâu, cửa lại mở ra, mắt Ngô Sở Úy lập tức sáng lên. Kết quả lại nhìn thấy Giả Thân, không thấy Trì Sính, ánh mắt lại tối tăm đi.
“Trì Sính đã về phòng giam rồi, mời anh về đi.” Giả Thân nói.
Ngô Sở Úy dường như không nghe thấy.
Giả Thân lại cao giọng lặp lại một lần.
Ngô Sở Úy vẫn không động đậy.
Hừ! Thật tà môn!... Giả Thân nhíu mày, tốt bụng khuyên anh đi anh còn không đi. Vậy được, một mình anh ngồi ở đây đi! Ông đây phải đi quan tâm tình trạng tâm lý của “phạm nhân” đã.
Nói xong, Giả Thân đi như làn khói.
Ngô Sở Úy vẫn ngồi đó đến khi hết thời gian, mới đứng dậy ra về.
Kết quả, Giả Thân về phòng trực ban, sau khi nhìn thấy sắc mặt Trì Sính trên màn hình giám sát, đột nhiên không dám bước vào nữa.
Không ai ngờ được, Trì Sính lại rơi lệ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ.
Ngô Sở Úy bị Đại Hoàng Long cắn, vào giờ phút nguy hiểm tính mạng hắn không khóc. Ngô Sở Úy chia tay với hắn, chính miệng nói không yêu hắn hắn cũng không khóc. Mẹ Ngô Sở Úy qua đời, nhìn Ngô Sở Úy ngồi trên xe tang hắn vẫn không khóc. Một mình Ngô Sở Úy đu trên tầng sáu, máu chảy đầy tay hắn vẫn không khóc…
Nhưng khi Ngô Sở Úy cho hắn biết tiểu kim khố mất rồi, hắn khóc.
Hắn nhớ lại điệu bộ bướng bỉnh của Ngô Sở Úy khi muốn hắn để jj ra bên ngoài quần lông cừu, điệu bộ tích cực khi gom từng đồng tiền lẻ, dáng vẻ háu ăn nhìn chằm chằm mình gặm chân dê, dáng vẻ đau lòng khi bôi kem dưỡng da đắc tiền lên cổ hắn…
Cá tính mà Trì Sính yêu nhất, đã bị chính hắn tự tay hủy diệt.
/289
|