Cuối cùng, cuộc nói chuyện của Ngô Sở Úy và Quách Thành Vũ tiến hành trong tiệm 4S.
Trong lúc đó, Khương Tiểu Soái vẫn trầm mặc ngồi bên cạnh chơi ngón tay. Không tham gia thảo luận bất cứ cái gì, cũng không có bất luận cảm xúc mâu thuẫn và phản cảm gì. Thể hiện phong độ tốt đẹp, dường như đụng xe thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Sau đó Ngô Sở Úy nhận được một cuộc điện thoại, nhanh chóng lái xe đã sửa xong về công ty.
Ngô Sở Úy đi rồi, mặt Khương Tiểu Soái liền tối thui, đá ghế đứng lên, hung ác đi ra ngoài.
“Soái Soái, cậu nghe tôi nói, chuyện vừa rồi…”
“Là tôi cố ý.” Khương Tiểu Soái ngắt lời.
Quách Thành Vũ nhíu mày, “Tôi không phải nói chuyện này, tôi là nói cảnh cậu thấy trong xe đó. Cảnh đó có nội tình, không phải tôi phát tình vô duyên vô cớ.”
Khương Tiểu Soái cố ý giả ngốc: “Tôi ngồi trên xe thấy được cái gì chứ?”
“Cậu còn như vậy thì thật nhàm chán đó!” Quách Thành Vũ chọt lên trán Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái thì đáp trả bằng tung đại lực vô địch kim cang chưởng vào bụng Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ nghiến răng, muốn lôi Khương Tiểu Soái đang ghen chua lét này vò vò rồi nhét vào miệng. Hắn thích dáng vẻ Khương Tiểu Soái lúc này, thành ra phải nhịn, phải mau chóng giải thích rõ hiểu lầm.
“Là thế này, Trì Sính nhờ tôi chuyển cho Ngô Sở Úy một nụ hôn. Vừa rồi tôi hôn cậu ta là để truyền đạt tâm ý của Trì Sính mà thôi, chứ tôi vốn không có bất cứ ý đồ gì.”
Không ngờ, vừa nói xong câu này, Khương Tiểu Soái liền dựng lông.
“Ý của anh là lúc anh đi thăm Trì Sính đã hôn anh hả?”
Khóe môi Quách Thành Vũ co giật, cái này là đi đến đâu lận vậy?
“Hai chúng tôi bị ngăn bởi một lớp kính, cậu ta làm sao hôn chứ? Cậu ta chỉ nhờ tôi hôn thay cậu ta, phó thác Ngô Sở Úy cho tôi chăm sóc trong thời gian này.”
“Anh ta để anh hôn thay anh ta?” Khương Tiểu Soái càng không tin, “Anh lừa ai chứ? Với cái bụng dạ của Trì Sính, anh ta có thể chấp nhận anh hôn sao? Anh ta không báo thù chết anh à?!”
Nghe Khương Tiểu Soái nói vậy, Quách Thành Vũ lập tức hiểu ra một chuyện.
“Cậu ta đã báo thù xong rồi.”
Khương Tiểu Soái liếc nhìn hắn: “Báo thù gì xong?”
Quách Thành Vũ nói: “Cậu còn nhớ mấy hôm trước chúng ta lén bày mưu gọi điện cho Uông Trẫm, khiến hai người họ hiểu lầm hay không? Chắc chắn là Trì Sính đã nghĩ ra! Cậu ta bảo tôi hôn Ngô Sở Úy một cái, mục đích chính là muốn phá hoại tình cảm của chúng ta, mượn cớ báo thù!”
Khương Tiểu Soái dòm Quách Thành Vũ một lúc, khóe môi cong lên đường cong cứng ngắc.
“Thôi thà để anh ta thành công, cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho anh!”
Nói xong bước ra ngoài.
Quách Thành Vũ vừa muốn kéo lại, Khương Tiểu Soái đã quay đầu nói với hắn: “Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi Trì Sính ra ngoài, tôi sẽ sang chỗ đại Úy ở.”
Quách Thành Vũ thầm mài răng, lão yêu quái Trì Sính này, ngồi trong tù cũng có thể chỉnh người ta!
…
Ngô Sở Úy nghe kiến nghị của Quách Thành Vũ, sau khi ra khỏi công ty thì đến nhà Trì Viễn Đoan.
Cảnh vệ ở cửa sau khi bị Trì Sính chỉnh đã thành thật nhiều rồi, thấy Ngô Sở Úy đến, còn chưa đợi y mở miệng đã mở cửa ra. Hơn nữa biên độ mở rất lớn, Ngô Sở Úy có thể lăn vào luôn.
Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc đều đang ở nhà, trên bàn còn bày bữa cơm nóng hầm hập, nhưng cả hai người không ai động vào.
“Bà đừng đến chỗ thẩm vấn hoài như vậy, dù sao cũng là vợ của tôi, kín kẽ một chút không được sao?”
Mấy hôm nay mắt Chung Văn Ngọc vẫn luôn sưng lên, nghỉ ngơi không tốt còn thỉnh thoảng rơi nước mắt.
“Không phải là tôi muốn nhìn thấy con thôi sao?”
Trì Viễn Đoan nói: “Bà cứ xem như nó đang ở nhà mình vậy thôi! Bình thường không phải cũng năm ba tháng nó không về đây sao?”
“Sao có thể giống được chứ? Bình thường nó làm gì tôi cũng rõ ràng, bây giờ nó bị người ta nhốt, chịu khổ chịu tội tôi cũng không biết!”
Trì Viễn Đoan nói: “Nó đúng là nên chịu chút khổ, nếu không cũng không tự biết mình mang họ gì! Tìm luật sư cho nó nó còn không cần, tôi muốn xem thử, nó có năng lực cỡ nào để tự mình bước ra!”
Chung Văn Ngọc nôn nóng đỏ cả mắt: “Lúc này rồi ông còn giở tính gì hả?”
Hai ông bà đang tranh cãi, bảo mẫu đến gõ cửa.
“Tổng bí thư Trì, có khách đến.”
Chung Văn Ngọc nhẹ lau nước mắt, đứng lên mở cửa cho Ngô Sở Úy.
“Chào dì.”
So với sự hài hòa thân thiện tại bệnh viện hôm đó, lần này Chung Văn Ngọc nhìn thấy Ngô Sở Úy, sắc mặt kém đi rất nhiều.
“Vào đi.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan âm trầm, khiến người ta không rét mà run.
Ngô Sở Úy vẫn thành khẩn xin lỗi hai ông bà.
“Trì Sính vì hạng mục đó của chúng con mới xảy ra chuyện, con xin lỗi dì và chú.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan không hòa hoãn chút nào, nói chuyện cũng không lưu tình.
“Giỏi lắm mà! Âm thầm thao túng! Tôi biết sớm muộn gì hai đứa cậu cũng xảy ra chuyện!”
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh oán trách: “Hai đứa cũng thật là, sao không biết cẩn thận một chút? Đây là chuyện nhỏ sao? Một khi tra ra thì cả đời này Trì Sính cũng đừng mong có ngày được thả!”
Ngô Sở Úy không phản bác, lặng lẽ nghe ông bà trách mắng. Đợi hai người ngừng lời, y mới tiếp tục nói.
“Con hy vọng hai người có thể cho con cơ hội bù đắp, để con góp chút sức mọn vào chuyện của Trì Sính.”
Chung Văn Ngọc nói: “Cậu chỉ cần thuyết phục nó chấp nhận luật sư mà chúng tôi an bài, nói rõ ràng tình huống, coi như đã giúp đỡ rất lớn rồi!”
Ngô Sở Úy trầm mặc hồi lâu, ánh mắt vẫn kiên định như lúc ban đầu.
“Chú, thân phận của chú khá đặc biệt, chuyện này chú đừng xen vào. Bất kể trả giá lớn bao nhiêu, con cũng sẽ mang Trì Sính hoàn hảo trở về trước mặt chú, xin chú tin tưởng con.”
Trì Viễn Đoan bực mình: “Dựa vào cái gì mà tôi tin cậu được? Cậu có gì đáng để tôi tin?”
Ngô Sở Úy trực tiếp giơ tay trước mặt Trì Viễn Đoan, trên đó có một vết sẹo rõ ràng.
“Chính là cái này.”
Nói xong, Ngô Sở Úy không thèm quay đầu đi thẳng.
Qua một lát, tâm trạng của Chung Văn Ngọc đã bình tĩnh một chút, khuyên Trì Viễn Đoan: “Ông cũng đừng nói năng tuyệt tình như vậy, nó cũng là đối tượng điều tra của vụ này. Ông chọc giận nó, hoàn cảnh của con chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Trì Viễn Đoan híp mắt lại, lặng lẽ suy nghĩ một lát, rồi quả đoán nói: “Mau chuyển mấy căn nhà của Trì Sính sang tên của bà.”
Chung Văn Ngọc khó hiểu: “Tại sao? Nhà của nó đều là do ông ngoại nó cho, hợp pháp đàng hoàng, có tra ra chúng ta cũng không sợ!”
“Không phải sợ tra, tôi sợ cậu ta bán!”
Sắc mặt Chung Văn Ngọc biến đổi, một lúc sau mới cân nhắc dụng ý của Trì Viễn Đoan.
“Ngày mai sẽ thu hồi giấy phép kinh doanh của công ty cậu ta, để tôi xem tụi nó còn có thể làm thế nào nữa!”
Nói xong câu này, Trì Viễn Đoan lạnh mặt về phòng.
…
Ba ngày sau, công ty của Ngô Sở Úy bị niêm phong, tài khoản bị đóng băng hết. Vì trả khoản tiền kéo dài công trình, trả lương cho công nhân, là một người kinh doanh có lương tâm, Ngô Sở Úy thế chấp hết ba căn nhà.
Buổi sáng, một mình Ngô Sở Úy đi dạo trong phân xưởng rộng lớn, vuốt lên hai cái máy mới nhập, nghiêng đầu nhìn phòng thao tác trống rỗng, trong lòng bế tắc không yên.
Nơi làm việc bình thường huyên náo cũng bị ngừng rồi, chỉ còn lại vài nhân viên lao công dọn dẹp vệ sinh. Rất nhiều nhân viên ở đây đều là do Ngô Sở Úy cực khổ đào ra, một khi công ty bị kiểm tra, sau này muốn tuyển lại những người này thì khó càng thêm khó.
Huống chi công ty có thể hồi phục kinh doanh hay không còn là một con số chưa biết.
Tối, Ngô Sở Úy nằm trên giường lớn, lặng lẽ nhìn gương mặt hao gầy rõ rệt trong gương.
Khương Tiểu Soái nằm bên cạnh y, cũng khổ sở nhìn Ngô Sở Úy.
“Nếu cậu khó chịu thì gào lên đi!”
“Không hẳn là khó chịu.” Ngô Sở Úy lạnh nhạt nói: “Tôi đã nghĩ đến ngày này từ lâu rồi, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như thế.”
“Sao có thể không khó chịu chứ?” Khương Tiểu Soái cười đắng chát: “Tôi tận mắt chứng kiến cậu từng bước nỗ lực leo lên vị trí hôm nay, tâm huyết cậu cực khổ vất vả xây dựng cứ thế sụp đổ trong phút chốc.”
Ngô Sở Úy nghiêng đầu qua, nhìn Khương Tiểu Soái, vẻ mặt rất kiên định.
“Thật đó, tôi không lừa anh, tôi không khó chịu chút nào cả. Tôi cảm thấy tôi giống như vừa vứt bỏ được một gánh nặng, đột nhiên nhẹ nhõm đi nhiều lắm. Không sai, chỉ là có một chút hụt hẫng, đó cũng là vì lúc trước quá bận, bây giờ đột ngột rảnh rỗi, nên không quen mấy mà thôi.”
Khương Tiểu Soái không biết nên nói gì nữa.
Ngô Sở Úy lại quay đầu về, lặng lẽ nói: “Tiểu Soái anh biết không? Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là giúp Trì Sính mau ra ngoài. Tôi nhớ anh ta lắm rồi, bây giờ trong đầu tôi trừ anh ta ra thì không còn gì nữa. Chỉ cần có thể gặp anh ta sớm một chút, bảo tôi trả giá lớn thế nào tôi cũng chấp nhận.”
Khương Tiểu Soái hỏi: “Bảo cậu hiến tiểu kim khố của cậu ra cậu cũng bằng lòng sao?”
“Bằng lòng.”
Không biết tại sao, Khương Tiểu Soái nghe được hai chữ này, đột nhiên có xúc động muốn khóc.
Trong lúc đó, Khương Tiểu Soái vẫn trầm mặc ngồi bên cạnh chơi ngón tay. Không tham gia thảo luận bất cứ cái gì, cũng không có bất luận cảm xúc mâu thuẫn và phản cảm gì. Thể hiện phong độ tốt đẹp, dường như đụng xe thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Sau đó Ngô Sở Úy nhận được một cuộc điện thoại, nhanh chóng lái xe đã sửa xong về công ty.
Ngô Sở Úy đi rồi, mặt Khương Tiểu Soái liền tối thui, đá ghế đứng lên, hung ác đi ra ngoài.
“Soái Soái, cậu nghe tôi nói, chuyện vừa rồi…”
“Là tôi cố ý.” Khương Tiểu Soái ngắt lời.
Quách Thành Vũ nhíu mày, “Tôi không phải nói chuyện này, tôi là nói cảnh cậu thấy trong xe đó. Cảnh đó có nội tình, không phải tôi phát tình vô duyên vô cớ.”
Khương Tiểu Soái cố ý giả ngốc: “Tôi ngồi trên xe thấy được cái gì chứ?”
“Cậu còn như vậy thì thật nhàm chán đó!” Quách Thành Vũ chọt lên trán Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái thì đáp trả bằng tung đại lực vô địch kim cang chưởng vào bụng Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ nghiến răng, muốn lôi Khương Tiểu Soái đang ghen chua lét này vò vò rồi nhét vào miệng. Hắn thích dáng vẻ Khương Tiểu Soái lúc này, thành ra phải nhịn, phải mau chóng giải thích rõ hiểu lầm.
“Là thế này, Trì Sính nhờ tôi chuyển cho Ngô Sở Úy một nụ hôn. Vừa rồi tôi hôn cậu ta là để truyền đạt tâm ý của Trì Sính mà thôi, chứ tôi vốn không có bất cứ ý đồ gì.”
Không ngờ, vừa nói xong câu này, Khương Tiểu Soái liền dựng lông.
“Ý của anh là lúc anh đi thăm Trì Sính đã hôn anh hả?”
Khóe môi Quách Thành Vũ co giật, cái này là đi đến đâu lận vậy?
“Hai chúng tôi bị ngăn bởi một lớp kính, cậu ta làm sao hôn chứ? Cậu ta chỉ nhờ tôi hôn thay cậu ta, phó thác Ngô Sở Úy cho tôi chăm sóc trong thời gian này.”
“Anh ta để anh hôn thay anh ta?” Khương Tiểu Soái càng không tin, “Anh lừa ai chứ? Với cái bụng dạ của Trì Sính, anh ta có thể chấp nhận anh hôn sao? Anh ta không báo thù chết anh à?!”
Nghe Khương Tiểu Soái nói vậy, Quách Thành Vũ lập tức hiểu ra một chuyện.
“Cậu ta đã báo thù xong rồi.”
Khương Tiểu Soái liếc nhìn hắn: “Báo thù gì xong?”
Quách Thành Vũ nói: “Cậu còn nhớ mấy hôm trước chúng ta lén bày mưu gọi điện cho Uông Trẫm, khiến hai người họ hiểu lầm hay không? Chắc chắn là Trì Sính đã nghĩ ra! Cậu ta bảo tôi hôn Ngô Sở Úy một cái, mục đích chính là muốn phá hoại tình cảm của chúng ta, mượn cớ báo thù!”
Khương Tiểu Soái dòm Quách Thành Vũ một lúc, khóe môi cong lên đường cong cứng ngắc.
“Thôi thà để anh ta thành công, cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho anh!”
Nói xong bước ra ngoài.
Quách Thành Vũ vừa muốn kéo lại, Khương Tiểu Soái đã quay đầu nói với hắn: “Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi Trì Sính ra ngoài, tôi sẽ sang chỗ đại Úy ở.”
Quách Thành Vũ thầm mài răng, lão yêu quái Trì Sính này, ngồi trong tù cũng có thể chỉnh người ta!
…
Ngô Sở Úy nghe kiến nghị của Quách Thành Vũ, sau khi ra khỏi công ty thì đến nhà Trì Viễn Đoan.
Cảnh vệ ở cửa sau khi bị Trì Sính chỉnh đã thành thật nhiều rồi, thấy Ngô Sở Úy đến, còn chưa đợi y mở miệng đã mở cửa ra. Hơn nữa biên độ mở rất lớn, Ngô Sở Úy có thể lăn vào luôn.
Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc đều đang ở nhà, trên bàn còn bày bữa cơm nóng hầm hập, nhưng cả hai người không ai động vào.
“Bà đừng đến chỗ thẩm vấn hoài như vậy, dù sao cũng là vợ của tôi, kín kẽ một chút không được sao?”
Mấy hôm nay mắt Chung Văn Ngọc vẫn luôn sưng lên, nghỉ ngơi không tốt còn thỉnh thoảng rơi nước mắt.
“Không phải là tôi muốn nhìn thấy con thôi sao?”
Trì Viễn Đoan nói: “Bà cứ xem như nó đang ở nhà mình vậy thôi! Bình thường không phải cũng năm ba tháng nó không về đây sao?”
“Sao có thể giống được chứ? Bình thường nó làm gì tôi cũng rõ ràng, bây giờ nó bị người ta nhốt, chịu khổ chịu tội tôi cũng không biết!”
Trì Viễn Đoan nói: “Nó đúng là nên chịu chút khổ, nếu không cũng không tự biết mình mang họ gì! Tìm luật sư cho nó nó còn không cần, tôi muốn xem thử, nó có năng lực cỡ nào để tự mình bước ra!”
Chung Văn Ngọc nôn nóng đỏ cả mắt: “Lúc này rồi ông còn giở tính gì hả?”
Hai ông bà đang tranh cãi, bảo mẫu đến gõ cửa.
“Tổng bí thư Trì, có khách đến.”
Chung Văn Ngọc nhẹ lau nước mắt, đứng lên mở cửa cho Ngô Sở Úy.
“Chào dì.”
So với sự hài hòa thân thiện tại bệnh viện hôm đó, lần này Chung Văn Ngọc nhìn thấy Ngô Sở Úy, sắc mặt kém đi rất nhiều.
“Vào đi.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan âm trầm, khiến người ta không rét mà run.
Ngô Sở Úy vẫn thành khẩn xin lỗi hai ông bà.
“Trì Sính vì hạng mục đó của chúng con mới xảy ra chuyện, con xin lỗi dì và chú.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan không hòa hoãn chút nào, nói chuyện cũng không lưu tình.
“Giỏi lắm mà! Âm thầm thao túng! Tôi biết sớm muộn gì hai đứa cậu cũng xảy ra chuyện!”
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh oán trách: “Hai đứa cũng thật là, sao không biết cẩn thận một chút? Đây là chuyện nhỏ sao? Một khi tra ra thì cả đời này Trì Sính cũng đừng mong có ngày được thả!”
Ngô Sở Úy không phản bác, lặng lẽ nghe ông bà trách mắng. Đợi hai người ngừng lời, y mới tiếp tục nói.
“Con hy vọng hai người có thể cho con cơ hội bù đắp, để con góp chút sức mọn vào chuyện của Trì Sính.”
Chung Văn Ngọc nói: “Cậu chỉ cần thuyết phục nó chấp nhận luật sư mà chúng tôi an bài, nói rõ ràng tình huống, coi như đã giúp đỡ rất lớn rồi!”
Ngô Sở Úy trầm mặc hồi lâu, ánh mắt vẫn kiên định như lúc ban đầu.
“Chú, thân phận của chú khá đặc biệt, chuyện này chú đừng xen vào. Bất kể trả giá lớn bao nhiêu, con cũng sẽ mang Trì Sính hoàn hảo trở về trước mặt chú, xin chú tin tưởng con.”
Trì Viễn Đoan bực mình: “Dựa vào cái gì mà tôi tin cậu được? Cậu có gì đáng để tôi tin?”
Ngô Sở Úy trực tiếp giơ tay trước mặt Trì Viễn Đoan, trên đó có một vết sẹo rõ ràng.
“Chính là cái này.”
Nói xong, Ngô Sở Úy không thèm quay đầu đi thẳng.
Qua một lát, tâm trạng của Chung Văn Ngọc đã bình tĩnh một chút, khuyên Trì Viễn Đoan: “Ông cũng đừng nói năng tuyệt tình như vậy, nó cũng là đối tượng điều tra của vụ này. Ông chọc giận nó, hoàn cảnh của con chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Trì Viễn Đoan híp mắt lại, lặng lẽ suy nghĩ một lát, rồi quả đoán nói: “Mau chuyển mấy căn nhà của Trì Sính sang tên của bà.”
Chung Văn Ngọc khó hiểu: “Tại sao? Nhà của nó đều là do ông ngoại nó cho, hợp pháp đàng hoàng, có tra ra chúng ta cũng không sợ!”
“Không phải sợ tra, tôi sợ cậu ta bán!”
Sắc mặt Chung Văn Ngọc biến đổi, một lúc sau mới cân nhắc dụng ý của Trì Viễn Đoan.
“Ngày mai sẽ thu hồi giấy phép kinh doanh của công ty cậu ta, để tôi xem tụi nó còn có thể làm thế nào nữa!”
Nói xong câu này, Trì Viễn Đoan lạnh mặt về phòng.
…
Ba ngày sau, công ty của Ngô Sở Úy bị niêm phong, tài khoản bị đóng băng hết. Vì trả khoản tiền kéo dài công trình, trả lương cho công nhân, là một người kinh doanh có lương tâm, Ngô Sở Úy thế chấp hết ba căn nhà.
Buổi sáng, một mình Ngô Sở Úy đi dạo trong phân xưởng rộng lớn, vuốt lên hai cái máy mới nhập, nghiêng đầu nhìn phòng thao tác trống rỗng, trong lòng bế tắc không yên.
Nơi làm việc bình thường huyên náo cũng bị ngừng rồi, chỉ còn lại vài nhân viên lao công dọn dẹp vệ sinh. Rất nhiều nhân viên ở đây đều là do Ngô Sở Úy cực khổ đào ra, một khi công ty bị kiểm tra, sau này muốn tuyển lại những người này thì khó càng thêm khó.
Huống chi công ty có thể hồi phục kinh doanh hay không còn là một con số chưa biết.
Tối, Ngô Sở Úy nằm trên giường lớn, lặng lẽ nhìn gương mặt hao gầy rõ rệt trong gương.
Khương Tiểu Soái nằm bên cạnh y, cũng khổ sở nhìn Ngô Sở Úy.
“Nếu cậu khó chịu thì gào lên đi!”
“Không hẳn là khó chịu.” Ngô Sở Úy lạnh nhạt nói: “Tôi đã nghĩ đến ngày này từ lâu rồi, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như thế.”
“Sao có thể không khó chịu chứ?” Khương Tiểu Soái cười đắng chát: “Tôi tận mắt chứng kiến cậu từng bước nỗ lực leo lên vị trí hôm nay, tâm huyết cậu cực khổ vất vả xây dựng cứ thế sụp đổ trong phút chốc.”
Ngô Sở Úy nghiêng đầu qua, nhìn Khương Tiểu Soái, vẻ mặt rất kiên định.
“Thật đó, tôi không lừa anh, tôi không khó chịu chút nào cả. Tôi cảm thấy tôi giống như vừa vứt bỏ được một gánh nặng, đột nhiên nhẹ nhõm đi nhiều lắm. Không sai, chỉ là có một chút hụt hẫng, đó cũng là vì lúc trước quá bận, bây giờ đột ngột rảnh rỗi, nên không quen mấy mà thôi.”
Khương Tiểu Soái không biết nên nói gì nữa.
Ngô Sở Úy lại quay đầu về, lặng lẽ nói: “Tiểu Soái anh biết không? Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là giúp Trì Sính mau ra ngoài. Tôi nhớ anh ta lắm rồi, bây giờ trong đầu tôi trừ anh ta ra thì không còn gì nữa. Chỉ cần có thể gặp anh ta sớm một chút, bảo tôi trả giá lớn thế nào tôi cũng chấp nhận.”
Khương Tiểu Soái hỏi: “Bảo cậu hiến tiểu kim khố của cậu ra cậu cũng bằng lòng sao?”
“Bằng lòng.”
Không biết tại sao, Khương Tiểu Soái nghe được hai chữ này, đột nhiên có xúc động muốn khóc.
/289
|