Uông Trẫm dẫn Ngô Sở Úy về nhà, để y ngủ trong phòng Uông Thạc.
Ngô Sở Úy tắm qua, lại thay đồ sạch, thoải mái chui vào ổ chăn. Không đến hai phút đã ngủ, Uông Trẫm nhìn y một lát, xác định y ngủ thật rồi mới trở về.
Nửa đêm, mưa tạnh.
Uông Trẫm vẫn không ngủ, đứng dậy ra phòng khách rót nước, nhìn thấy Ngô Sở Úy ngồi khoanh chân trên thảm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tóc đen sau đầu bung ra tứ phía quanh phần xoáy, sống lưng dựng thẳng tắp, giống như một đứa trẻ cô độc mà bướng bỉnh.
“Vừa rồi không phải đã ngủ rồi sao?” Uông Trẫm hỏi: “Sao lại thức dậy?”
Ngô Sở Úy thờ ơ nói: “Mưa tạnh rồi, ngủ không được.”
Đúng, vừa rồi khi mưa gió vù vù, sấm giần chớp giật, Ngô Sở Úy ngủ rất ngon. Hiện tại vô cùng yên tĩnh, ngược lại ngủ không được. Lỗ tai giống như nghe phải ảo giác, luôn nghe có tiếng mở cửa, sau đó là một chuỗi tiếng bước chân từ ngoài cửa vào phòng ngủ, nhưng y đợi rất lâu rất lâu, cửa phòng ngủ vẫn không có ai mở ra.
Cho nên, y liền ra ngoài ngồi.
Uông Trẫm đương nhiên biết Ngô Sở Úy muốn cái gì, trạng thái này của y, giống hệt như Uông Thạc mỗi ngày. Trong nửa năm nay, không biết đã bao nhiêu tối, Uông Thạc giống như du hồn đi qua đi lại trong phòng, trông ngóng có một ngày nào đó có người đạp cửa vào, nói một tiếng: Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Đều là đứa trẻ kiêu ngạo nhưng lại nhát gan, chỉ là mang hai chiếc mặt nạ khác nhau mà thôi.
“Uông Thạc sẽ không về.” Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Một người vì trời mưa ngủ lại bên ngoài, sẽ không vì nửa đêm mưa tạnh rồi, thì dẫm bùn sình về nhà.”
“Tôi không phải nghi ngờ anh ta đang ở chỗ Trì Sính.” Ngô Sở Úy giấu đầu lòi đuôi, “Tôi chỉ sợ giữa chừng anh ta về, thấy tôi ngủ trên giường anh ta, sẽ không vui.”
Uông Trẫm lặng lẽ nói: “Yên tâm, nó không chú trọng như thế, bình thường ngay cả chân nó cũng lười rửa, cậu không chê nó là được rồi.”
Ngô Sở Úy gật đầu, lặng lẽ về phòng ngủ của Uông Thạc.
Lúc này, Trì Sính còn đang đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh của bà Ngô.
Không đến một tháng, bà Ngô gầy đi một vòng, Trì Sính sắp xếp cho bà vào một phòng bệnh thường, nhưng lại âm thầm cho hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, chính là sợ bà Ngô sẽ xót tiền.
Khi Trì Sính chạy tới, bà Ngô trên thổ dưới tả, sốt cao không ngừng, đã chìm vào hôn mê.
Vừa rồi tình trạng mới chuyển biến tốt, vừa tỉnh lại liền kéo tay Trì Sính nói: “Đại Trì à! Con nhớ đừng nói chuyện này cho thằng ba nhà cô, lỡ ngày nào đó cô chết, thằng ba nhiều lắm chỉ khó chịu vài ngày, nhưng nếu bây giờ cho nó biết, nó sẽ phải chịu đựng từ bây giờ đến ngày cô chết.”
Câu này, bà Ngô không biết đã nói với Trì Sính bao nhiêu lần.
Bà lấy hết tiền cất dưới đáy rương trong nhà ra, cho là đủ chống đỡ đến khi bà qua đời, thật ra còn không đủ phí dụng thuốc thang một ngày. Số tiền Ngô Sở Úy cho bà bà vẫn không nỡ lấy ra, vẫn luôn miệng dặn dò Trì Sính dùng thuốc rẻ thôi, ở phòng bệnh thường thôi, tiền phải giữ lại cho con trai bà lấy vợ.
Trì Sính không cho Ngô Sở Úy biết, không phải toàn bộ là vì để bà cụ yên tâm, còn có một nguyên nhân xuất phát từ tư tâm của hắn. Hắn không muốn khiến Ngô Sở Úy khó chịu, cho dù hắn biết bà Ngô rất muốn gặp con trai, hắn cũng không muốn đón Ngô Sở Úy qua, để y thấy mẹ già bệnh tình nguy kịch.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy bà Ngô chỉ còn thoi thóp, Trì Sính đột nhiên có chút dao động.
Dập tắt điếu thuốc, hắn cầm di động lên ấn số Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhanh chóng nghe máy, giọng nói chậm rãi, không giống như chưa tỉnh, mà giống như vẫn không hề ngủ.
Nghe tiếng Ngô Sở Úy, nỗi đau lòng như thủy triều đổ ụp vào Trì Sính, xua tan đi cơn giận lúc đứng bên ngoài sân bóng rổ. Lúc này hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một thứ, là Đại Bảo không còn mẹ rồi sẽ ra sao.
“Đang ở đâu?” Giọng của Trì Sính vẫn trầm ổn như thế.
Ngô Sở Úy nói: “Ở nhà.”
“Đang ngủ sao?”
Ngô Sở Úy ừm một tiếng.
Trì Sính nói: “Tôi ở ngoài có chút việc, không thể về, sau nửa đêm trời lạnh, lấy cái chăn dày chút ra đắp.”
“Tôi không lấy trứng ra, vẫn còn thành thật đặt nó bên trong.” Ngô Sở Úy nói.
Cho dù biết Ngô Sở Úy đang nói dối, Trì Sính vẫn cố nhịn nghẹn khuất nói một chữ: “Ngoan.”
Sau đó, cuộc gọi kết thúc.
Ngô Sở Úy đặt di động xuống, lầm bầm một câu.
“Anh rõ ràng đã thấy máy cảm ứng tắt, biết rõ quả trứng đã không còn ở trong người tôi từ lâu. Khi anh và anh ta ở bên nhau, luôn khoan dung với tôi như thế…”
Đặt di động sang một bên, Ngô Sở Úy lại lấy những cái đĩa đó ra.
Cho dù trong lòng có khó chịu thế nào, dựa vào phần nghị lực này, y cũng phải làm rõ mọi chuyện.
Lần này, Ngô Sở Úy không tua nhanh nữa, mà xem kỹ không sót một chi tiết nào. Vì tiết kiệm thời gian, lợi dụng cơ hội đáng quý khó có được này, y chỉnh video thành chín màn hình, cùng chiếu.
Kết quả, khi cảnh tượng nhiều rồi, hình ảnh nhiều rồi, y lại có cảm thụ khác.
Cảnh Trì Sính và Quách Thành Vũ hôn nhau mà ban đầu y cho là sét đánh giữa trời quang, dưới sự bao trùm của vô số cảnh tượng ấm áp yêu thương của Trì Sính và Uông Thạc, đột nhiên lại trở nên nhỏ nhoi không đáng kể.
Chỉ có đem vô số hình ảnh lấy ra so sánh, y mới phát hiện, đối với tình yêu nồng đậm đầy màn hình mà nói, nụ hôn này hoàn toàn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, là một bất ngờ nhỏ.
Nhưng khi chạy đến một trục thời gian nào đó, nó lại biến thành cây gai trong mắt cây kim trong thịt, ai sẽ liên tục tua băng lại để tìm cân bằng chứ?
Đổi một góc nhìn khác, cảm nhận chủ quan liền phát hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trì Sính chính là yêu Uông Thạc, không thể nghi ngờ.
Có lẽ, Uông Thạc mất sáu năm mới hiểu ra, cho nên y muốn vãn hồi.
Ngô Sở Úy lại bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào, tiếp tục chỉnh thành chín màn hình, mỗi màn hình đều đen thui. So với sự náo nhiệt vui vẻ của mấy đĩa trước, đoạn này thê lương khiến người thổn thức không thôi.
Đổi lại là Ngô Sở Úy, y cũng không cam tâm.
Trời bên ngoài đã mông lung sáng, Ngô Sở Úy đặt đĩa về vị trí cũ, thay lại bộ đồ bị ướt tối qua, như người vô sự vào phòng vệ sinh tẩy rửa.
Uông Thạc trở về, vừa về đã đi thẳng vào phòng Uông Trẫm.
Một trong những sở thích lớn nhất của y, chính là gào thét đánh thức Uông Trẫm khi hắn đang ngủ.
Kết quả, hôm nay Uông Trẫm dậy từ sớm rồi, đang chơi đùa một quả trứng nhỏ.
“Đây là cái gì?” Uông Thạc hỏi.
Uông Trẫm thờ ơ nói: “Rớt ra từ trong mông Ngô Sở Úy, bị cậu ta dẫm bẹp, anh đã sửa xong cho cậu ta rồi.” Nói xong, bóp mạnh quả trứng, quả nhiên quả trứng lại chấn động.
Uông Thạc nhanh chóng đoán được thứ này dùng làm gì, thoáng chốc bừng bừng thịnh nộ.
“Má! Thứ rớt ra từ trong mông cậu ta anh cũng dám chạm vào? Tay anh bị tiện sao?”
Uông Trẫm không để ý đến Uông Thạc, ném trả cho Uông Thạc chiếc di động đã bị y ném đến nát nhừ.
“Đây là của em, cũng sửa xong rồi.”
Uông Thạc thầm mài răng, thật tà môn! Vỡ như thế cũng có thể sửa được?
Thấy Uông Trẫm định đưa quả trứng cho Ngô Sở Úy, Uông Thạc đột nhiên giật lấy.
“Đưa đây, tôi đưa cho cậu ta.”
Nói xong, trở về phòng ngủ của mình, mân mê một trận, đợi Ngô Sở Úy ra khỏi phòng vệ sinh, Uông Thạc đang ngồi trên giường.
“Anh về rồi?” Ngô Sở Úy nói: “Tối qua trời mưa, phòng khám lại đóng cửa, không có chỗ đi, liền ngủ nhờ chỗ anh một đêm.”
Uông Thạc cười híp mắt: “Yên tâm, tôi sẽ không cho Trì Sính biết.”
Ngô Sở Úy cười lúng túng: “Vậy thật sự cảm ơn anh.”
“Cái này.” Uông Thạc lắc quả trứng: “Là của cậu đúng không?”
Ngô Sở Úy lập tức quẫn bách: “Cái này… cái này sao lại ở chỗ anh?”
“Anh tôi bảo tôi đưa cho cậu.” Uông Thạc tiếp tục cười.
Mặt Ngô Sở Úy lập tức như trái cam chín rục, má ơi, chẳng lẽ Uông Trẫm nhặt rồi mang về nhà sao?
“Cậu gặp được quý nhân rồi, anh tôi có một đôi tay ma lực, bất kể thứ gì hư hại đến độ nào, đều có thể được hồi phục lại nguyên trạng.” Nói xong giao cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không khỏi kinh sợ, nếu không phải thứ này rất hiếm, y thật sự cho rằng Uông Trẫm mới mua về, hoàn toàn giống hệt như trước lúc bị đạp, một chút dấu vết hư hao cũng không có.
Đây thật sự là giúp đỡ lớn cho y, vốn còn không biết lúc về phải giải thích với Trì Sính thế nào.
“Thay tôi cảm ơn anh của anh.” Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc trêu: “Cậu tự cảm ơn đi, anh ta đang đứng ngay sau lưng cậu.”
Sắc mặt Ngô Sở Úy đột biến, nhìn cũng không dám nhìn Uông Trẫm một cái, vùi đầu hoang mang chạy trốn khỏi cửa.
…
Khi Trì Sính về đến nhà, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường, quả trứng hoàn hảo không tổn thương đặt trên tủ đầu giường, bộ đồ mặc hôm qua gác bên giường, giống như cả đêm vẫn ngủ ở nhà.
Nghe tiếng bước chân, Ngô Sở Úy hơi hé mắt ra một đường, rất nhanh lại nhắm lại, giả bộ như còn rất buồn ngủ.
Trì Sính bước lại bên giường, xoa nắn vài cái lên mặt Ngô Sở Úy, rất lạnh, vừa sờ là biết mới từ bên ngoài về. Chẳng qua không sao hết, cho dù Ngô Sở Úy ngủ ở ngoài, hắn cũng sẽ không quở trách gì, dù sao Ngô Sở Úy không thích ngủ một mình, mà hắn lại cả đêm không về.
Thấy quả trứng đặt trên tủ đầu giường, Trì Sính cũng không tính toán, coi như y vừa mới lấy ra.
Thuận tay cầm lấy, xoay xoay dưới mí mắt.
Đột nhiên phát hiện trên quả trứng màu xanh lục có thêm một chữ đỏ.
“Bảo.”
Mà chữ này, lại không phải là chữ viết của Ngô Sở Úy, rõ ràng là người khác viết lên.
Mặt Trì Sính, thoáng chốc không còn biểu cảm nào.
Ngô Sở Úy tắm qua, lại thay đồ sạch, thoải mái chui vào ổ chăn. Không đến hai phút đã ngủ, Uông Trẫm nhìn y một lát, xác định y ngủ thật rồi mới trở về.
Nửa đêm, mưa tạnh.
Uông Trẫm vẫn không ngủ, đứng dậy ra phòng khách rót nước, nhìn thấy Ngô Sở Úy ngồi khoanh chân trên thảm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tóc đen sau đầu bung ra tứ phía quanh phần xoáy, sống lưng dựng thẳng tắp, giống như một đứa trẻ cô độc mà bướng bỉnh.
“Vừa rồi không phải đã ngủ rồi sao?” Uông Trẫm hỏi: “Sao lại thức dậy?”
Ngô Sở Úy thờ ơ nói: “Mưa tạnh rồi, ngủ không được.”
Đúng, vừa rồi khi mưa gió vù vù, sấm giần chớp giật, Ngô Sở Úy ngủ rất ngon. Hiện tại vô cùng yên tĩnh, ngược lại ngủ không được. Lỗ tai giống như nghe phải ảo giác, luôn nghe có tiếng mở cửa, sau đó là một chuỗi tiếng bước chân từ ngoài cửa vào phòng ngủ, nhưng y đợi rất lâu rất lâu, cửa phòng ngủ vẫn không có ai mở ra.
Cho nên, y liền ra ngoài ngồi.
Uông Trẫm đương nhiên biết Ngô Sở Úy muốn cái gì, trạng thái này của y, giống hệt như Uông Thạc mỗi ngày. Trong nửa năm nay, không biết đã bao nhiêu tối, Uông Thạc giống như du hồn đi qua đi lại trong phòng, trông ngóng có một ngày nào đó có người đạp cửa vào, nói một tiếng: Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Đều là đứa trẻ kiêu ngạo nhưng lại nhát gan, chỉ là mang hai chiếc mặt nạ khác nhau mà thôi.
“Uông Thạc sẽ không về.” Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Một người vì trời mưa ngủ lại bên ngoài, sẽ không vì nửa đêm mưa tạnh rồi, thì dẫm bùn sình về nhà.”
“Tôi không phải nghi ngờ anh ta đang ở chỗ Trì Sính.” Ngô Sở Úy giấu đầu lòi đuôi, “Tôi chỉ sợ giữa chừng anh ta về, thấy tôi ngủ trên giường anh ta, sẽ không vui.”
Uông Trẫm lặng lẽ nói: “Yên tâm, nó không chú trọng như thế, bình thường ngay cả chân nó cũng lười rửa, cậu không chê nó là được rồi.”
Ngô Sở Úy gật đầu, lặng lẽ về phòng ngủ của Uông Thạc.
Lúc này, Trì Sính còn đang đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh của bà Ngô.
Không đến một tháng, bà Ngô gầy đi một vòng, Trì Sính sắp xếp cho bà vào một phòng bệnh thường, nhưng lại âm thầm cho hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, chính là sợ bà Ngô sẽ xót tiền.
Khi Trì Sính chạy tới, bà Ngô trên thổ dưới tả, sốt cao không ngừng, đã chìm vào hôn mê.
Vừa rồi tình trạng mới chuyển biến tốt, vừa tỉnh lại liền kéo tay Trì Sính nói: “Đại Trì à! Con nhớ đừng nói chuyện này cho thằng ba nhà cô, lỡ ngày nào đó cô chết, thằng ba nhiều lắm chỉ khó chịu vài ngày, nhưng nếu bây giờ cho nó biết, nó sẽ phải chịu đựng từ bây giờ đến ngày cô chết.”
Câu này, bà Ngô không biết đã nói với Trì Sính bao nhiêu lần.
Bà lấy hết tiền cất dưới đáy rương trong nhà ra, cho là đủ chống đỡ đến khi bà qua đời, thật ra còn không đủ phí dụng thuốc thang một ngày. Số tiền Ngô Sở Úy cho bà bà vẫn không nỡ lấy ra, vẫn luôn miệng dặn dò Trì Sính dùng thuốc rẻ thôi, ở phòng bệnh thường thôi, tiền phải giữ lại cho con trai bà lấy vợ.
Trì Sính không cho Ngô Sở Úy biết, không phải toàn bộ là vì để bà cụ yên tâm, còn có một nguyên nhân xuất phát từ tư tâm của hắn. Hắn không muốn khiến Ngô Sở Úy khó chịu, cho dù hắn biết bà Ngô rất muốn gặp con trai, hắn cũng không muốn đón Ngô Sở Úy qua, để y thấy mẹ già bệnh tình nguy kịch.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy bà Ngô chỉ còn thoi thóp, Trì Sính đột nhiên có chút dao động.
Dập tắt điếu thuốc, hắn cầm di động lên ấn số Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhanh chóng nghe máy, giọng nói chậm rãi, không giống như chưa tỉnh, mà giống như vẫn không hề ngủ.
Nghe tiếng Ngô Sở Úy, nỗi đau lòng như thủy triều đổ ụp vào Trì Sính, xua tan đi cơn giận lúc đứng bên ngoài sân bóng rổ. Lúc này hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một thứ, là Đại Bảo không còn mẹ rồi sẽ ra sao.
“Đang ở đâu?” Giọng của Trì Sính vẫn trầm ổn như thế.
Ngô Sở Úy nói: “Ở nhà.”
“Đang ngủ sao?”
Ngô Sở Úy ừm một tiếng.
Trì Sính nói: “Tôi ở ngoài có chút việc, không thể về, sau nửa đêm trời lạnh, lấy cái chăn dày chút ra đắp.”
“Tôi không lấy trứng ra, vẫn còn thành thật đặt nó bên trong.” Ngô Sở Úy nói.
Cho dù biết Ngô Sở Úy đang nói dối, Trì Sính vẫn cố nhịn nghẹn khuất nói một chữ: “Ngoan.”
Sau đó, cuộc gọi kết thúc.
Ngô Sở Úy đặt di động xuống, lầm bầm một câu.
“Anh rõ ràng đã thấy máy cảm ứng tắt, biết rõ quả trứng đã không còn ở trong người tôi từ lâu. Khi anh và anh ta ở bên nhau, luôn khoan dung với tôi như thế…”
Đặt di động sang một bên, Ngô Sở Úy lại lấy những cái đĩa đó ra.
Cho dù trong lòng có khó chịu thế nào, dựa vào phần nghị lực này, y cũng phải làm rõ mọi chuyện.
Lần này, Ngô Sở Úy không tua nhanh nữa, mà xem kỹ không sót một chi tiết nào. Vì tiết kiệm thời gian, lợi dụng cơ hội đáng quý khó có được này, y chỉnh video thành chín màn hình, cùng chiếu.
Kết quả, khi cảnh tượng nhiều rồi, hình ảnh nhiều rồi, y lại có cảm thụ khác.
Cảnh Trì Sính và Quách Thành Vũ hôn nhau mà ban đầu y cho là sét đánh giữa trời quang, dưới sự bao trùm của vô số cảnh tượng ấm áp yêu thương của Trì Sính và Uông Thạc, đột nhiên lại trở nên nhỏ nhoi không đáng kể.
Chỉ có đem vô số hình ảnh lấy ra so sánh, y mới phát hiện, đối với tình yêu nồng đậm đầy màn hình mà nói, nụ hôn này hoàn toàn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, là một bất ngờ nhỏ.
Nhưng khi chạy đến một trục thời gian nào đó, nó lại biến thành cây gai trong mắt cây kim trong thịt, ai sẽ liên tục tua băng lại để tìm cân bằng chứ?
Đổi một góc nhìn khác, cảm nhận chủ quan liền phát hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trì Sính chính là yêu Uông Thạc, không thể nghi ngờ.
Có lẽ, Uông Thạc mất sáu năm mới hiểu ra, cho nên y muốn vãn hồi.
Ngô Sở Úy lại bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào, tiếp tục chỉnh thành chín màn hình, mỗi màn hình đều đen thui. So với sự náo nhiệt vui vẻ của mấy đĩa trước, đoạn này thê lương khiến người thổn thức không thôi.
Đổi lại là Ngô Sở Úy, y cũng không cam tâm.
Trời bên ngoài đã mông lung sáng, Ngô Sở Úy đặt đĩa về vị trí cũ, thay lại bộ đồ bị ướt tối qua, như người vô sự vào phòng vệ sinh tẩy rửa.
Uông Thạc trở về, vừa về đã đi thẳng vào phòng Uông Trẫm.
Một trong những sở thích lớn nhất của y, chính là gào thét đánh thức Uông Trẫm khi hắn đang ngủ.
Kết quả, hôm nay Uông Trẫm dậy từ sớm rồi, đang chơi đùa một quả trứng nhỏ.
“Đây là cái gì?” Uông Thạc hỏi.
Uông Trẫm thờ ơ nói: “Rớt ra từ trong mông Ngô Sở Úy, bị cậu ta dẫm bẹp, anh đã sửa xong cho cậu ta rồi.” Nói xong, bóp mạnh quả trứng, quả nhiên quả trứng lại chấn động.
Uông Thạc nhanh chóng đoán được thứ này dùng làm gì, thoáng chốc bừng bừng thịnh nộ.
“Má! Thứ rớt ra từ trong mông cậu ta anh cũng dám chạm vào? Tay anh bị tiện sao?”
Uông Trẫm không để ý đến Uông Thạc, ném trả cho Uông Thạc chiếc di động đã bị y ném đến nát nhừ.
“Đây là của em, cũng sửa xong rồi.”
Uông Thạc thầm mài răng, thật tà môn! Vỡ như thế cũng có thể sửa được?
Thấy Uông Trẫm định đưa quả trứng cho Ngô Sở Úy, Uông Thạc đột nhiên giật lấy.
“Đưa đây, tôi đưa cho cậu ta.”
Nói xong, trở về phòng ngủ của mình, mân mê một trận, đợi Ngô Sở Úy ra khỏi phòng vệ sinh, Uông Thạc đang ngồi trên giường.
“Anh về rồi?” Ngô Sở Úy nói: “Tối qua trời mưa, phòng khám lại đóng cửa, không có chỗ đi, liền ngủ nhờ chỗ anh một đêm.”
Uông Thạc cười híp mắt: “Yên tâm, tôi sẽ không cho Trì Sính biết.”
Ngô Sở Úy cười lúng túng: “Vậy thật sự cảm ơn anh.”
“Cái này.” Uông Thạc lắc quả trứng: “Là của cậu đúng không?”
Ngô Sở Úy lập tức quẫn bách: “Cái này… cái này sao lại ở chỗ anh?”
“Anh tôi bảo tôi đưa cho cậu.” Uông Thạc tiếp tục cười.
Mặt Ngô Sở Úy lập tức như trái cam chín rục, má ơi, chẳng lẽ Uông Trẫm nhặt rồi mang về nhà sao?
“Cậu gặp được quý nhân rồi, anh tôi có một đôi tay ma lực, bất kể thứ gì hư hại đến độ nào, đều có thể được hồi phục lại nguyên trạng.” Nói xong giao cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không khỏi kinh sợ, nếu không phải thứ này rất hiếm, y thật sự cho rằng Uông Trẫm mới mua về, hoàn toàn giống hệt như trước lúc bị đạp, một chút dấu vết hư hao cũng không có.
Đây thật sự là giúp đỡ lớn cho y, vốn còn không biết lúc về phải giải thích với Trì Sính thế nào.
“Thay tôi cảm ơn anh của anh.” Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc trêu: “Cậu tự cảm ơn đi, anh ta đang đứng ngay sau lưng cậu.”
Sắc mặt Ngô Sở Úy đột biến, nhìn cũng không dám nhìn Uông Trẫm một cái, vùi đầu hoang mang chạy trốn khỏi cửa.
…
Khi Trì Sính về đến nhà, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường, quả trứng hoàn hảo không tổn thương đặt trên tủ đầu giường, bộ đồ mặc hôm qua gác bên giường, giống như cả đêm vẫn ngủ ở nhà.
Nghe tiếng bước chân, Ngô Sở Úy hơi hé mắt ra một đường, rất nhanh lại nhắm lại, giả bộ như còn rất buồn ngủ.
Trì Sính bước lại bên giường, xoa nắn vài cái lên mặt Ngô Sở Úy, rất lạnh, vừa sờ là biết mới từ bên ngoài về. Chẳng qua không sao hết, cho dù Ngô Sở Úy ngủ ở ngoài, hắn cũng sẽ không quở trách gì, dù sao Ngô Sở Úy không thích ngủ một mình, mà hắn lại cả đêm không về.
Thấy quả trứng đặt trên tủ đầu giường, Trì Sính cũng không tính toán, coi như y vừa mới lấy ra.
Thuận tay cầm lấy, xoay xoay dưới mí mắt.
Đột nhiên phát hiện trên quả trứng màu xanh lục có thêm một chữ đỏ.
“Bảo.”
Mà chữ này, lại không phải là chữ viết của Ngô Sở Úy, rõ ràng là người khác viết lên.
Mặt Trì Sính, thoáng chốc không còn biểu cảm nào.
/289
|