Sau đó, Ngô Sở Úy lại phát hiện ra một chuyện.
Trong tất cả những ảnh chụp và đĩa này, không có cảnh Uông Thạc và Trì Sính ở riêng với nhau, hầu như không có chỗ nào vắng mặt Quách Thành Vũ. Cho dù là ảnh chụp riêng hai người hay đoạn video của Uông Thạc và Trì Sính, cũng rất rõ ràng không phải tự chụp, đều do người thứ ba giữ thiết bị quay chụp, người này chính là Quách Thành Vũ.
Vấn đề này thể hiện rõ trong một cảnh quay sau đó, ngay cả Quách Thành Vũ cũng đưa ra nghi vấn giống vậy.
“Tôi nói này, hai cậu làm gì mỗi lần đều muốn tôi chụp? Tự chụp không phải được rồi sao?”
Trì Sính cười rất sảng khoái: “Tự chụp không cách nào biến đổi góc độ, hiệu quả chụp cũng không đẹp.”
Sau đó Quách Thành Vũ không còn nói gì nữa, ba người cùng vào nhà Trì Sính, lòng không vướng mắc ngồi chung ăn uống nói chuyện phiếm, còn uống không ít bia. Có thể nhìn ra, trong ba người họ tửu lượng của Uông Thạc là tốt nhất, hai người kia khi nói chuyện đã kéo dài âm cuối rồi.
Sau khi ăn no uống say ba người lại bắt đầu quậy, Quách Thành Vũ cầm máy quay phim, chỉa ống kính về Trì Sính và Uông Thạc.
“Hôn miệng đi, hôn miệng đi…”
Sau đó Ngô Sở Úy thấy Trì Sính cực kỳ say mê hôn Uông Thạc, ống kính dịch lại gần nhất, gần đến mức có thể thấy rõ hai người làm sao mút liếm môi đối phương. Giống như mỗi lần Ngô Sở Úy chìm sâu vào tình dục, sẽ híp mắt lại thành đường kẽ, gương mặt của Trì Sính lúc đó, đầy gợi cảm mị hoặc.
“Cắn đầu nhũ, mau lên, tôi muốn thấy mút sữa.” Quách Thành Vũ lại xấu xa.
Sau đó, Trì Sính thật sự vạch áo Uông Thạc cắn lên.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy thứ Trì Sính cắn không phải là ngực Uông Thạc, mà là tim mình, bị hắn cắn máu thịt dầm dề. Cho dù là thế, y vẫn cố gắng xem tiếp.
Ở giữa chen vào một đoạn, đợi khi ống kính lại sáng lên, chính là Uông Thạc cầm máy quay phim.
Trì Sính và Quách Thành Vũ câu vai tựa lưng ngồi với nhau.
“Tổng công đại nhân.” Uông Thạc trêu cợt nói với Trì Sính: “Hôn Quách tử một cái, tôi muốn thấy cậu hôn Quách tử.”
Quách Thành Vũ híp mắt nhìn Uông Thạc cười cười, cười đến âm tà vô cùng.
Trì Sính được gọi là “tổng công đại nhân” cũng thu chặt tay đang gác trên cổ Quách Thành Vũ, đột ngột kéo mặt hắn lại gần mình, cười ngang tàng, tiếp theo chậm rãi dán lên đôi môi mỏng của Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của Uông Thạc trở nên nặng hơn, hoàn toàn tương phản với giọng điệu vui đùa của y.
Nhưng Trì Sính thật sự say rồi, say đến mức cắn chặt miệng Quách Thành Vũ.
Sau đó, ống kính rung lên, tim Ngô Sở Úy cũng rung theo.
Tiếp theo, Trì Sính vẫn không chịu buông môi Quách Thành Vũ, mà cạy răng hắn đưa đầu lưỡi vào.
Quách Thành Vũ ôm chặt cổ Trì Sính, hung hãn quấn quýt môi lưỡi.
Phóng túng và kích tình vào thanh xuân, lộ ra sự lãng mạn tâm huyết, tùy ý phô bày trong ống kính.
Ống kính càng lúc càng run, có vài lần đã xoay chuyển 90 độ, đồng dạng cũng giày vò tim Ngô Sở Úy nghiêng trời lở đất.
Chỉ còn lại một chiếc đĩa cuối cùng, Ngô Sở Úy không biết mình có còn mạng để xem tiếp không.
Đầu óc vang ong ong, trước mắt lúc đen lúc trắng.
Nắm đấm siết rôm rốp, y không cam tâm.
Thế là, lại bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào.
Ngày tháng hiển thị trên đĩa này có khoảng cách rất lớn, không giống chiếc đĩa đầu tiên nữa cứ cách vài ngày sẽ quay một đoạn, mỗi lần đều đổi cảnh. Địa điểm quay của chiếc đĩa này rất tập trung, gần như đều là ở nhà Trì Sính, khoảng cách thời gian rất dài, có lúc mất một hai tháng, khoảng cách lớn nhất là nửa năm.
Có lẽ tình cảm của họ đã qua thời kỳ ngọt ngào, đang bước đến “thời kỳ tranh cãi” mà Uông Thạc tọa vị.
Trong chiếc đĩa này, Ngô Sở Úy cảm giác được rõ ràng Uông Thạc trong ống kính đã thay đổi rồi, ánh mắt trở nên đa nghi, tính cách trở nên mẫn cảm. Y còn phát hiện cứ một thời gian gia cụ trong nhà Trì Sính lại đổi mới, cứ một thời gian trên người cả hai sẽ có thêm một chỗ xanh tím hoặc vết thương.
Biến hóa lớn nhất, Quách Thành Vũ không còn là người giữ máy quay nữa.
Ngô Sở Úy cảm thấy tim mình càng lúc càng lạnh, có một loại sợ hãi không tên ập đến.
Sau đó nhảy sang một cảnh khác, máy quay đang mở, nhưng cảnh lại tối thui. Ngô Sở Úy có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của hai người bên trong, một người tỉnh, một người ngủ. Hiển nhiên, hô hấp bình thản là do Trì Sính phát ra, tiếng ngáy nho nhỏ đó, là tiết tấu chỉ có sau khi Trì Sính uống say.
Đây là một đoạn quay cảnh ngủ kéo dài, có hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ quay trong căn phòng tối tăm.
Ngô Sở Úy rất kiên nhẫn, liên tục tua về sau, tua đến một thời gian nào đó, đột nhiên nghe thấy trong bóng tối truyền đến một câu nói.
Uông Thạc hỏi: “Trì Sính, ai là người quan trọng nhất trong lòng cậu?”
Rất lâu rất lâu sau, Ngô Sở Úy mới nghe được Trì Sính dùng giọng điệu đầy hơi men hừ ra hai chữ.
“Quách tử.”
Tiếp theo, màn hình đột nhiên chấm dứt.
Tim Ngô Sở Úy giống như cũng ngừng đập vào lúc đó.
Y muốn đứng lên đặt đĩa về, nhưng lại đứng không vững, trượt ngã xuống đất, trán đập vào góc kệ tivi.
Lâm Ngạn Duệ nghe tiếng, nhanh chóng chạy vào.
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?”
“Không sao không sao.” Ngô Sở Úy vội đứng lên, “Cậu đi làm chuyện của mình đi, tôi tìm đồ.”
Lâm Ngạn Duệ bước ra, Ngô Sở Úy vội vã đặt đĩa và ảnh chụp về vị trí cũ, nhưng lúc cầm đến chiếc đĩa cuối cùng, Ngô Sở Úy do dự.
“Lâm tử, tôi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về.”
Lâm Ngạn Duệ gật đầu.
Rất nhanh, Ngô Sở Úy mua một chiếc đĩa trắng ở tiệm vật dụng văn phòng bên dưới, sau khi về, chép nội dung của chiếc đĩa cuối cùng vào đĩa trắng, sau đó mới đặt chiếc đĩa kia về vị trí ban đầu.
Kiểm tra lại lần cuối, tất cả đồ đạc đều chỉnh tề ở vị trí cũ, Ngô Sở Úy mới ra khỏi phòng Uông Thạc.
…
Tụ hội bạn trung học, có Trì Sính, có Quách Thành Vũ, cũng có Uông Thạc.
Vì quá lâu không gặp Uông Thạc, một vài bạn học nghe nói y về, mới đặc biệt tổ chức một cuộc tụ hội. Nhân vật nổi tiếng ở lớp lúc xưa, hiện tại vẫn là tiêu điểm chú ý của bạn học cả lớp. Ba người khi xưa huênh hoang hống hách, rất nhiều người không dám nói đùa với họ, bây giờ toàn bộ đã trưởng thành vững vàng, lời chế nhạo nào cũng dám nói ra.
“Đại ca Trì, trước kia chúng tôi luôn cảm thấy cậu và Quách Thành Vũ là một đôi.”
“Ha ha ha… đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, cậu và Quách tử đi vệ sinh cũng đi chung.”
“Tôi ấn tượng rất sâu, có một lần trường chúng ta tổ chức lao động nghĩa vụ, lúc về có tắm tập thể. Khi đến phiên lớp chúng ta tắm, đúng lúc thiếu một cái vòi sen, thầy hỏi hai người nào có thể tắm chung, tất cả mọi người đều nghĩ là cậu và Quách tử.”
“Lúc đó chúng tôi đều nhìn lén đại điểu của cậu và Quách tử, còn đoán bừa ai hùng vĩ, thắng lợi hơn thì trở thành tổng công đại nhân.” Một đám nữ đã và chưa kết hôn ngồi bên cạnh đùa bỡn.
“Các cậu xấu quá đi.”
“Thì ra tổng công đại nhân là như thế sao.”
Trì Sính ngậm chiếc đũa, yên lặng nghe những người đó trêu chọc, Quách Thành Vũ thì chơi với chai bia của mình, hoàn toàn không đặt những lời đó vào lòng. Uông Thạc ngồi giữa hai người, đùa nghịch sợi xích chìa khóa hình rắn của y, cười ha ha đè nén, thỉnh thoảng còn mở miệng góp vui.
“Uông Thạc.” Phương Tín cười trêu chọc, “Lúc trước chúng tôi luôn len lén gọi cậu là Uông tiểu tam, ai bảo cậu xen vào giữa tổng công đại nhân và Quách tử để gây cản trở chứ?”
Uông Thạc cười bỡn cợt: “Gia đây chính là tiểu tam.”
Nói xong ôm lấy Quách tử, dáng vẻ xấu hổ khô nóng đó thật sự rất giống.
Cây đũa trong miệng Trì Sính rắc một tiếng, gãy.
Sau đó đám đông lại hò hét bảo Trì Sính hát, Trì Sính trực tiếp cự tuyệt.
“Mấy năm nay hút thuốc nhiều, hư cổ họng rồi, không hát được nữa.”
Mấy người đó lại bảo Quách Thành Vũ khiêu vũ.
“Không dám.” Quách Thành Vũ nói: “Gánh nặng thần tượng của tôi quá nặng, không thể thực hiện ở trường hợp nhỏ thế này.
Uông Thạc cũng cùng đùa giỡn: “Sao lại càm ràm như thế? Bảo các cậu đến một chút thì đến một chút đi, đôi bạn hoàng kim của trường học ngày xưa, lòng can đảm đủ mê đảo ngàn vạn mỹ thiếu nữ đâu rồi?”
Không chịu được mọi người hò hét, hai người tỏ ý sẽ thực hiện một chút.
Quá mức khiêm tốn quả nhiên chính là kiêu ngạo, Trì Sính thanh giọng, âm giọng thấp trầm có lực xuyên thấu khiến trái tim các thiếu phụ đều tê dại, thậm chí sinh ra cảm khái không gặp Trì Sính thì lỡ cả đời. Quách Thành Vũ tuyệt đối là kẻ trưởng thành ngược, không chỉ mặt giống như được tiêm acid hyaluronic (một dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa), mà tay già chân già cũng đều phơi phới thanh xuân, tùy tiện nhảy một chút đã mê đảo nhiều người. May mà Khương Tiểu Soái không nhìn thấy, thấy rồi lập tức sẽ không thèm để ý đến nữa, loại gia súc này, ai có thể giữ cho nổi chứ?
Bảy năm rồi, âm điệu và bước nhảy phối hợp vẫn không hề sai sót.
…
Sau khi tụ hội, ba người lại câu vai bá cổ cùng về, ra khỏi ánh mắt mọi người, liền mỗi người đi mỗi hướng.
Lần trước Quách Thành Vũ chạy sang con đường mà Uông Thạc đi, không thấy y ở đó, lập tức đoán được y đi tìm Trì Sính.
Lần này, hắn trực tiếp chạy sang con đường mà Trì Sính đi.
Quả nhiên, phía trước thấp thoáng bóng dáng Uông Thạc.
Y yên lặng đi sau lưng Trì Sính, chân hầu như không rời khỏi đất, giống như đang trượt, hệt như rắn, tiếng xềnh xệch chui vào tai Trì Sính.
Một chỗ tối, Trì Sính bất chợt đè Uông Thạc lên tường, chặn ngay cổ y.
“Mẹ kiếp rốt cuộc là vì cái gì?”
Uông Thạc không giãy dụa, cứ nhìn chằm chằm Trì Sính như thế.
Mấy phút sau, trong không khí truyền đến tiếng khóc gào tàn tạ của Uông Thạc.
“Trì Sính, tôi thao mẹ cậu!!”
Hai hàng nước mắt đã lâu không thấy trượt lên mu bàn tay Trì Sính, tay hắn đột nhiên buông lỏng, Uông Thạc trượt xuống đất.
Quách Thành Vũ đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ ké nhìn chăm chú vào tất cả.
“Cậu chưa từng ngủ với cậu ta đúng không?” Trì Sính đột nhiên níu cổ áo Uông Thạc lên, xách y đến trước mặt mình: “Bất kể cậu gật đầu hay lắc đầu, chỉ cần cậu đáp một tiếng, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Không phải cậu đã thấy rồi sao?” Uông Thạc nói.
Trì Sính mạnh bạo ném Uông Thạc xuống đất, quay người bỏ đi.
Tiếng khóc sau lưng xé toạc một lỗ lớn trong bóng đêm trước mặt Trì Sính.
Quách Thành Vũ bước qua, ôm Uông Thạc đưa lên xe của mình.
…
Thật ra Ngô Sở Úy cũng ở gần đó, nhưng y hoàn toàn không quan tâm tất cả những gì đã xảy ra, trong mắt y chỉ có thần tượng của mình.
“Chiều hôm nay tôi va phải góc kệ, đầu nổi lên một cái bánh bao.” Ngô Sở Úy nói: “Thiết đầu công của tôi bị phế rồi, nghe nói anh có thể dùng đầu bổ tấm thép, tôi muốn bái anh làm sư, lượm lại công phu này.”
Không ngờ, Uông Trẫm nói: “Cái này hại sức khỏe, dạy cậu cái khác.”
Ngô Sở Úy sáng mắt: “Thật sao? Lợi hại không? Dễ học không? Có thể xem như tuyệt chiêu không?”
Hỏi nguyên một tràng, Uông Trẫm đều không để ý đến.
Trực tiếp mở cửa xe, lấy ra một cái bao tay cao su, thổi hơi vào trong, sau khi thổi phồng lên thì nhét vào xe, đóng cửa xe lại, tay cầm một cây kim thép, lắc một chút trước mặt Ngô Sở Úy, sau đó cổ tay dùng sức, kim thép xuyên qua lớp kính thông khí, chích nổ bao tay cao su bên trong.
Ngô Sở Úy nhìn mà trợn mắt nghẹn họng.
“Cái… cái… cái… cái này không phải là gạt người chứ?”
Uông Trẫm biểu diễn lại tiểu tuyệt học vừa rồi lần nữa, kim thép xuyên qua lớp kính.
Ngô Sở Úy mềm chân, “Làm sao anh làm được vậy?”
“Sử dụng lực cổ tay.” Uông Trẫm giải thích ngắn gọn.
Ngô Sở Úy kéo tay hắn qua, đặt lên tay mình quan sát một hồi, nói: “Liệu có khi nào anh lỡ tay, xử luôn cái cây bên dưới không?”
Trong tất cả những ảnh chụp và đĩa này, không có cảnh Uông Thạc và Trì Sính ở riêng với nhau, hầu như không có chỗ nào vắng mặt Quách Thành Vũ. Cho dù là ảnh chụp riêng hai người hay đoạn video của Uông Thạc và Trì Sính, cũng rất rõ ràng không phải tự chụp, đều do người thứ ba giữ thiết bị quay chụp, người này chính là Quách Thành Vũ.
Vấn đề này thể hiện rõ trong một cảnh quay sau đó, ngay cả Quách Thành Vũ cũng đưa ra nghi vấn giống vậy.
“Tôi nói này, hai cậu làm gì mỗi lần đều muốn tôi chụp? Tự chụp không phải được rồi sao?”
Trì Sính cười rất sảng khoái: “Tự chụp không cách nào biến đổi góc độ, hiệu quả chụp cũng không đẹp.”
Sau đó Quách Thành Vũ không còn nói gì nữa, ba người cùng vào nhà Trì Sính, lòng không vướng mắc ngồi chung ăn uống nói chuyện phiếm, còn uống không ít bia. Có thể nhìn ra, trong ba người họ tửu lượng của Uông Thạc là tốt nhất, hai người kia khi nói chuyện đã kéo dài âm cuối rồi.
Sau khi ăn no uống say ba người lại bắt đầu quậy, Quách Thành Vũ cầm máy quay phim, chỉa ống kính về Trì Sính và Uông Thạc.
“Hôn miệng đi, hôn miệng đi…”
Sau đó Ngô Sở Úy thấy Trì Sính cực kỳ say mê hôn Uông Thạc, ống kính dịch lại gần nhất, gần đến mức có thể thấy rõ hai người làm sao mút liếm môi đối phương. Giống như mỗi lần Ngô Sở Úy chìm sâu vào tình dục, sẽ híp mắt lại thành đường kẽ, gương mặt của Trì Sính lúc đó, đầy gợi cảm mị hoặc.
“Cắn đầu nhũ, mau lên, tôi muốn thấy mút sữa.” Quách Thành Vũ lại xấu xa.
Sau đó, Trì Sính thật sự vạch áo Uông Thạc cắn lên.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy thứ Trì Sính cắn không phải là ngực Uông Thạc, mà là tim mình, bị hắn cắn máu thịt dầm dề. Cho dù là thế, y vẫn cố gắng xem tiếp.
Ở giữa chen vào một đoạn, đợi khi ống kính lại sáng lên, chính là Uông Thạc cầm máy quay phim.
Trì Sính và Quách Thành Vũ câu vai tựa lưng ngồi với nhau.
“Tổng công đại nhân.” Uông Thạc trêu cợt nói với Trì Sính: “Hôn Quách tử một cái, tôi muốn thấy cậu hôn Quách tử.”
Quách Thành Vũ híp mắt nhìn Uông Thạc cười cười, cười đến âm tà vô cùng.
Trì Sính được gọi là “tổng công đại nhân” cũng thu chặt tay đang gác trên cổ Quách Thành Vũ, đột ngột kéo mặt hắn lại gần mình, cười ngang tàng, tiếp theo chậm rãi dán lên đôi môi mỏng của Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của Uông Thạc trở nên nặng hơn, hoàn toàn tương phản với giọng điệu vui đùa của y.
Nhưng Trì Sính thật sự say rồi, say đến mức cắn chặt miệng Quách Thành Vũ.
Sau đó, ống kính rung lên, tim Ngô Sở Úy cũng rung theo.
Tiếp theo, Trì Sính vẫn không chịu buông môi Quách Thành Vũ, mà cạy răng hắn đưa đầu lưỡi vào.
Quách Thành Vũ ôm chặt cổ Trì Sính, hung hãn quấn quýt môi lưỡi.
Phóng túng và kích tình vào thanh xuân, lộ ra sự lãng mạn tâm huyết, tùy ý phô bày trong ống kính.
Ống kính càng lúc càng run, có vài lần đã xoay chuyển 90 độ, đồng dạng cũng giày vò tim Ngô Sở Úy nghiêng trời lở đất.
Chỉ còn lại một chiếc đĩa cuối cùng, Ngô Sở Úy không biết mình có còn mạng để xem tiếp không.
Đầu óc vang ong ong, trước mắt lúc đen lúc trắng.
Nắm đấm siết rôm rốp, y không cam tâm.
Thế là, lại bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào.
Ngày tháng hiển thị trên đĩa này có khoảng cách rất lớn, không giống chiếc đĩa đầu tiên nữa cứ cách vài ngày sẽ quay một đoạn, mỗi lần đều đổi cảnh. Địa điểm quay của chiếc đĩa này rất tập trung, gần như đều là ở nhà Trì Sính, khoảng cách thời gian rất dài, có lúc mất một hai tháng, khoảng cách lớn nhất là nửa năm.
Có lẽ tình cảm của họ đã qua thời kỳ ngọt ngào, đang bước đến “thời kỳ tranh cãi” mà Uông Thạc tọa vị.
Trong chiếc đĩa này, Ngô Sở Úy cảm giác được rõ ràng Uông Thạc trong ống kính đã thay đổi rồi, ánh mắt trở nên đa nghi, tính cách trở nên mẫn cảm. Y còn phát hiện cứ một thời gian gia cụ trong nhà Trì Sính lại đổi mới, cứ một thời gian trên người cả hai sẽ có thêm một chỗ xanh tím hoặc vết thương.
Biến hóa lớn nhất, Quách Thành Vũ không còn là người giữ máy quay nữa.
Ngô Sở Úy cảm thấy tim mình càng lúc càng lạnh, có một loại sợ hãi không tên ập đến.
Sau đó nhảy sang một cảnh khác, máy quay đang mở, nhưng cảnh lại tối thui. Ngô Sở Úy có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của hai người bên trong, một người tỉnh, một người ngủ. Hiển nhiên, hô hấp bình thản là do Trì Sính phát ra, tiếng ngáy nho nhỏ đó, là tiết tấu chỉ có sau khi Trì Sính uống say.
Đây là một đoạn quay cảnh ngủ kéo dài, có hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ quay trong căn phòng tối tăm.
Ngô Sở Úy rất kiên nhẫn, liên tục tua về sau, tua đến một thời gian nào đó, đột nhiên nghe thấy trong bóng tối truyền đến một câu nói.
Uông Thạc hỏi: “Trì Sính, ai là người quan trọng nhất trong lòng cậu?”
Rất lâu rất lâu sau, Ngô Sở Úy mới nghe được Trì Sính dùng giọng điệu đầy hơi men hừ ra hai chữ.
“Quách tử.”
Tiếp theo, màn hình đột nhiên chấm dứt.
Tim Ngô Sở Úy giống như cũng ngừng đập vào lúc đó.
Y muốn đứng lên đặt đĩa về, nhưng lại đứng không vững, trượt ngã xuống đất, trán đập vào góc kệ tivi.
Lâm Ngạn Duệ nghe tiếng, nhanh chóng chạy vào.
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?”
“Không sao không sao.” Ngô Sở Úy vội đứng lên, “Cậu đi làm chuyện của mình đi, tôi tìm đồ.”
Lâm Ngạn Duệ bước ra, Ngô Sở Úy vội vã đặt đĩa và ảnh chụp về vị trí cũ, nhưng lúc cầm đến chiếc đĩa cuối cùng, Ngô Sở Úy do dự.
“Lâm tử, tôi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về.”
Lâm Ngạn Duệ gật đầu.
Rất nhanh, Ngô Sở Úy mua một chiếc đĩa trắng ở tiệm vật dụng văn phòng bên dưới, sau khi về, chép nội dung của chiếc đĩa cuối cùng vào đĩa trắng, sau đó mới đặt chiếc đĩa kia về vị trí ban đầu.
Kiểm tra lại lần cuối, tất cả đồ đạc đều chỉnh tề ở vị trí cũ, Ngô Sở Úy mới ra khỏi phòng Uông Thạc.
…
Tụ hội bạn trung học, có Trì Sính, có Quách Thành Vũ, cũng có Uông Thạc.
Vì quá lâu không gặp Uông Thạc, một vài bạn học nghe nói y về, mới đặc biệt tổ chức một cuộc tụ hội. Nhân vật nổi tiếng ở lớp lúc xưa, hiện tại vẫn là tiêu điểm chú ý của bạn học cả lớp. Ba người khi xưa huênh hoang hống hách, rất nhiều người không dám nói đùa với họ, bây giờ toàn bộ đã trưởng thành vững vàng, lời chế nhạo nào cũng dám nói ra.
“Đại ca Trì, trước kia chúng tôi luôn cảm thấy cậu và Quách Thành Vũ là một đôi.”
“Ha ha ha… đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, cậu và Quách tử đi vệ sinh cũng đi chung.”
“Tôi ấn tượng rất sâu, có một lần trường chúng ta tổ chức lao động nghĩa vụ, lúc về có tắm tập thể. Khi đến phiên lớp chúng ta tắm, đúng lúc thiếu một cái vòi sen, thầy hỏi hai người nào có thể tắm chung, tất cả mọi người đều nghĩ là cậu và Quách tử.”
“Lúc đó chúng tôi đều nhìn lén đại điểu của cậu và Quách tử, còn đoán bừa ai hùng vĩ, thắng lợi hơn thì trở thành tổng công đại nhân.” Một đám nữ đã và chưa kết hôn ngồi bên cạnh đùa bỡn.
“Các cậu xấu quá đi.”
“Thì ra tổng công đại nhân là như thế sao.”
Trì Sính ngậm chiếc đũa, yên lặng nghe những người đó trêu chọc, Quách Thành Vũ thì chơi với chai bia của mình, hoàn toàn không đặt những lời đó vào lòng. Uông Thạc ngồi giữa hai người, đùa nghịch sợi xích chìa khóa hình rắn của y, cười ha ha đè nén, thỉnh thoảng còn mở miệng góp vui.
“Uông Thạc.” Phương Tín cười trêu chọc, “Lúc trước chúng tôi luôn len lén gọi cậu là Uông tiểu tam, ai bảo cậu xen vào giữa tổng công đại nhân và Quách tử để gây cản trở chứ?”
Uông Thạc cười bỡn cợt: “Gia đây chính là tiểu tam.”
Nói xong ôm lấy Quách tử, dáng vẻ xấu hổ khô nóng đó thật sự rất giống.
Cây đũa trong miệng Trì Sính rắc một tiếng, gãy.
Sau đó đám đông lại hò hét bảo Trì Sính hát, Trì Sính trực tiếp cự tuyệt.
“Mấy năm nay hút thuốc nhiều, hư cổ họng rồi, không hát được nữa.”
Mấy người đó lại bảo Quách Thành Vũ khiêu vũ.
“Không dám.” Quách Thành Vũ nói: “Gánh nặng thần tượng của tôi quá nặng, không thể thực hiện ở trường hợp nhỏ thế này.
Uông Thạc cũng cùng đùa giỡn: “Sao lại càm ràm như thế? Bảo các cậu đến một chút thì đến một chút đi, đôi bạn hoàng kim của trường học ngày xưa, lòng can đảm đủ mê đảo ngàn vạn mỹ thiếu nữ đâu rồi?”
Không chịu được mọi người hò hét, hai người tỏ ý sẽ thực hiện một chút.
Quá mức khiêm tốn quả nhiên chính là kiêu ngạo, Trì Sính thanh giọng, âm giọng thấp trầm có lực xuyên thấu khiến trái tim các thiếu phụ đều tê dại, thậm chí sinh ra cảm khái không gặp Trì Sính thì lỡ cả đời. Quách Thành Vũ tuyệt đối là kẻ trưởng thành ngược, không chỉ mặt giống như được tiêm acid hyaluronic (một dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa), mà tay già chân già cũng đều phơi phới thanh xuân, tùy tiện nhảy một chút đã mê đảo nhiều người. May mà Khương Tiểu Soái không nhìn thấy, thấy rồi lập tức sẽ không thèm để ý đến nữa, loại gia súc này, ai có thể giữ cho nổi chứ?
Bảy năm rồi, âm điệu và bước nhảy phối hợp vẫn không hề sai sót.
…
Sau khi tụ hội, ba người lại câu vai bá cổ cùng về, ra khỏi ánh mắt mọi người, liền mỗi người đi mỗi hướng.
Lần trước Quách Thành Vũ chạy sang con đường mà Uông Thạc đi, không thấy y ở đó, lập tức đoán được y đi tìm Trì Sính.
Lần này, hắn trực tiếp chạy sang con đường mà Trì Sính đi.
Quả nhiên, phía trước thấp thoáng bóng dáng Uông Thạc.
Y yên lặng đi sau lưng Trì Sính, chân hầu như không rời khỏi đất, giống như đang trượt, hệt như rắn, tiếng xềnh xệch chui vào tai Trì Sính.
Một chỗ tối, Trì Sính bất chợt đè Uông Thạc lên tường, chặn ngay cổ y.
“Mẹ kiếp rốt cuộc là vì cái gì?”
Uông Thạc không giãy dụa, cứ nhìn chằm chằm Trì Sính như thế.
Mấy phút sau, trong không khí truyền đến tiếng khóc gào tàn tạ của Uông Thạc.
“Trì Sính, tôi thao mẹ cậu!!”
Hai hàng nước mắt đã lâu không thấy trượt lên mu bàn tay Trì Sính, tay hắn đột nhiên buông lỏng, Uông Thạc trượt xuống đất.
Quách Thành Vũ đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ ké nhìn chăm chú vào tất cả.
“Cậu chưa từng ngủ với cậu ta đúng không?” Trì Sính đột nhiên níu cổ áo Uông Thạc lên, xách y đến trước mặt mình: “Bất kể cậu gật đầu hay lắc đầu, chỉ cần cậu đáp một tiếng, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Không phải cậu đã thấy rồi sao?” Uông Thạc nói.
Trì Sính mạnh bạo ném Uông Thạc xuống đất, quay người bỏ đi.
Tiếng khóc sau lưng xé toạc một lỗ lớn trong bóng đêm trước mặt Trì Sính.
Quách Thành Vũ bước qua, ôm Uông Thạc đưa lên xe của mình.
…
Thật ra Ngô Sở Úy cũng ở gần đó, nhưng y hoàn toàn không quan tâm tất cả những gì đã xảy ra, trong mắt y chỉ có thần tượng của mình.
“Chiều hôm nay tôi va phải góc kệ, đầu nổi lên một cái bánh bao.” Ngô Sở Úy nói: “Thiết đầu công của tôi bị phế rồi, nghe nói anh có thể dùng đầu bổ tấm thép, tôi muốn bái anh làm sư, lượm lại công phu này.”
Không ngờ, Uông Trẫm nói: “Cái này hại sức khỏe, dạy cậu cái khác.”
Ngô Sở Úy sáng mắt: “Thật sao? Lợi hại không? Dễ học không? Có thể xem như tuyệt chiêu không?”
Hỏi nguyên một tràng, Uông Trẫm đều không để ý đến.
Trực tiếp mở cửa xe, lấy ra một cái bao tay cao su, thổi hơi vào trong, sau khi thổi phồng lên thì nhét vào xe, đóng cửa xe lại, tay cầm một cây kim thép, lắc một chút trước mặt Ngô Sở Úy, sau đó cổ tay dùng sức, kim thép xuyên qua lớp kính thông khí, chích nổ bao tay cao su bên trong.
Ngô Sở Úy nhìn mà trợn mắt nghẹn họng.
“Cái… cái… cái… cái này không phải là gạt người chứ?”
Uông Trẫm biểu diễn lại tiểu tuyệt học vừa rồi lần nữa, kim thép xuyên qua lớp kính.
Ngô Sở Úy mềm chân, “Làm sao anh làm được vậy?”
“Sử dụng lực cổ tay.” Uông Trẫm giải thích ngắn gọn.
Ngô Sở Úy kéo tay hắn qua, đặt lên tay mình quan sát một hồi, nói: “Liệu có khi nào anh lỡ tay, xử luôn cái cây bên dưới không?”
/289
|