Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Chương 5.2

/31


"Người nào? !" Kha Dụ Phân nghe tiếng cười bỗng xoay người, nhìn thấy khóe miệng của Bạch Thư Duy đang cười trộm, hơi chột dạ ". . . . . . Cậu...cậu đã vào phòng học lúc nào, sao lại không lên tiếng?" Cô bĩu môi thầm tính toán, anh chẳng lẽ nhìn thấy bộ dáng của cô vừa mới như người điên gào thét sao?

Không trả lời thẳng mà anh nâng chân bước đến đối diện cô. "Viết phạt còn chưa viết xong?"

"Không phải, là thầy giáo số học lại đưa thêm bài thi." Cô lắc đầu rồi một tay chống cằm, bộ mặt giống như khổ não. Đột nhiên, mắt cô sáng lên.

Bạch Thư Duy không chỉ chơi bóng rổ hay mà học cũng rất giỏi, nếu như có thể thì nói anh dạy số học cho cô, không chỉ có thể tranh thủ thời gian chung đụng với anh, lại có thể giải quyết môn số học khó ưu này, đây không phải là chuyện vẹn toàn hai bên sao.

Nếu trước kia, cô quả quyết không dám có ý nghĩ này, nhưng đối với Kha Dụ Phân đã trải qua cái chết mà nói, dù phải làm mặt dày, dù chỉ có thể đến gần thêm một giây, cô đều muốn nắm chặt, không muốn lãng phí.

Hết cách rồi, cuộc sống trước đây quả thật quá nhàm chán, hoàn toàn thất bại cho đến khi kết hôn, kinh nghiệm yêu cô cũng chưa từng nếm qua.

Cô không muốn lại làm một cô tiểu thư như vậy, cô muốn cùng Bạch Thư Duy nói yêu, yêu ——

Thử hỏi đối với hai học sinh cấp 3 chỉ mới 18 tuổi, lại sắp thi đại học mà nói, còn có phương pháp gì danh chính ngôn thuận hơn việc học chung?

"Bạch Thư Duy, cậu có thể dạy tớ môn số học không?" Mắt to tròn vo nhìn anh, ánh mắt đầy thành khẩn và thỉnh cầu, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu. Bạch Thư Duy thấy thế thì tim lỡ một nhịp đập, còn chưa kịp lên tiếng, tay nhỏ bé mềm mại đã kéo vạt áo của anh, giục anh ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế đối diện.

Bạch Thư Duy nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Kha Dụ Phân vào ngày đó, cô cũng chủ động lôi kéo anh như thế này, muốn anh dạy cô chơi xích đu, mà anh cũng giống như bây giờ, không thể chống đỡ lại, mặc cho cô định đoạt.

"Nè, chính là đống bài tập này. Thầy giáo số học bảo ngày mai muốn tớ thi thử, tớ không muốn bị 0 điểm. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhăn lại giống như trái khổ qua, nhìn thấy vô cùng đáng thương.

Bạch Thư Duy hiểu, thầy giáo số học chắc chắn sẽ không để cho người khác dễ chịu, hơn nữa cô hai ngày nay đã bị đánh quá nhiều, da thịt mềm mịn ở lòng bàn tay còn nhìn thấy dấu vết mờ mờ, nếu ngày mai lại bị đánh. . . . . .

Gật gật đầu, anh vứt đi cảm xúc khó chịu lúc nãy, mà cảm thấy đau lòng cho cô.

Không hề nghĩ ngợi, anh cầm bài thi lên, nhìn sơ đề bài một lát "Không làm được câu nào?"

Cô nở một nụ cười, lắc đầu vô tội.

Hóa ra là. . . . . . Toàn bộ? !

Bạch Thư Duy trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt ngoài ý muốn. Bài thi bình thường này cũng không khó, lấy khả năng của cô nhất định sẽ lấy được điểm cao môn số học, nhưng nhìn dáng vẻ hốt hoảng luống cuống trên mặt cô thì không giống là đang lừa anh.

Tại sao vậy, môn số học sở trường của cô lại bị trứng ngỗng, bây giờ đề bài không làm khó được thầy giáo số học tiểu học cô cũng không làm được, chẳng lẽ thật sự bị Trần Quang Tông ném bóng trúng đầu bị ngu rồi?

"Làm sao vậy? Cậu không phải. . . . . . Cậu sẽ không đi chứ." Thấy anh ngẩn người không phản ứng, cô không nhịn được chất vấn anh.

Không biết điều gì hết, dù gì thành tích của anh cũng đứng top 10 ở trong lớp, cư nhiên lại xem thường anh!

Thấy đối phương xem thường mình như vậy, Bạch Thư Duy tức giận mở sách giáo khoa số học ra, chỉ vào một công thức "Ráp số vào công thức này sẽ có đáp án."

"Gào thét, thì ra có công thức, hại tớ nghĩ thiếu chút nữa bể đầu." Ánh mắt cô tỏa sáng, vừa nhập số vào công thức vừa bất mãn, cảm giác mình bị đề toán học này đùa bỡn. "Đáng chết công thức, chuyện đã lâu rồi, ai còn nhớ chứ?" Bạch Thư Duy thính tai nghe được cô lầu bầu, phản bác "Công thức này là ngày hôm trước mới dạy." Đâu có lâu.

Kha Dụ Phân sửng sốt, đầu trống rỗng mấy giây rồi vội vàng nặn ra nụ cười cứng ngắc "Ờ, thì ra là ngày hôm trước, nhất định là do học nhiều quá cho nên quên, ha ha ha." Cô vừa gõ đầu vừa nắm tóc, bộ dáng vô cùng buồn cười.

"Cậu nhất định vì vừa học bài mới, vừa ôn bài cũ nên mới bị lộn như vậy." Anh không hề nghĩ ngợi, đưa tay ngắt mũi của cô. Hành động thân mật bất thình lình như vậy khiến nhịp tim của Kha Dụ Phân tăng nhanh, cả người nóng lên "Ha ha ha, đúng, đúng." Hồi hộp lại xấu hổ nên mở miệng cười trừ.

Thừa dịp Bạch Thư Duy giúp cô xem đề khác, cô quay đầu sang hướng khác há miệng thật to hít vô.

Nguy hiểm thật, anh không có phát hiện chỗ nào kỳ quái gì chứ?

Kha Dụ Phân không dám tưởng tượng, nếu anh phát hiện cô thật ra đã 28 tuổi và đến từ 20 năm sau, nhất định sẽ xem cô như quái vật.

Nhưng. . . . . . Anh nhéo lỗ mũi cô là có ý gì?

Trêu chọc cô? Suy diễn này làm cho mặt cô càng đỏ hơn.

"Này, đề này chỉ là khái niệm khái niệm. . . . . ."

Nghe tiếng của anh, cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, ngoan ngoãn quay lại nghe anh giảng bài, có mấy lần anh nói quá nhanh, cô theo không kịp vội vàng kêu lên "Chậm một chút, tớ chưa viết xong."

Anh chậm lại, đợi cô đuổi theo.

Trong lúc chờ đợi, anh hơi nghiêng mặt len lén nhìn cô ——

Cô vẫn xinh đẹp như vậy. . . . . . Không, cô so với lúc mười tuổi còn xinh đẹp hơn.

Kha Dụ Phân lúc 10 tuổi chải tóc công chúa, mặc áo đầm trắng như tuyết, dưới chân là giày da trắng đắt tiền. Khi đó anh đã cảm thấy cô giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Bây giờ cho dù mọi người đều mặc đồng phục học sinh cấp hai như nhau, nhưng vầng quang của cô cũng không hề giảm. Ở trong mắt anh, cô vẫn là người làm cho người khác muốn che chở, thương yêu như công chúa. Anh cảm thấy cô sinh ra đã là công chúa

Kha Dụ Phân cầm bút, chữ viết đẹp đẽ của cô múa lượn trên trang vở trắng tinh, rõ ràng cũng chỉ là những chữ số cứng ngắt, nhưng trong mắt Bạch Thư Duy thì những chữ cô viết không phải là công thức số học mà là những dòng thư tình lãng mạn, không khí giữa bọn họ lúc này vô cùng mập mờ.

Bạch Thư Duy mê man suy nghĩ một mình.

Đối với Kha Dụ Phân bên cạnh mà nói, anh nghiễm nhiên giống như là một lò lửa lớn, nhiệt năng cuồn cuộn không ngừng phóng đến cô, dạy mà làm cả người cô nóng bừng, nhiệt độ trên mặt không hề giảm xuống.

Rõ ràng lời anh nói đều là khái niệm số học khô khan, nhưng bị giọng nói dễ nghe của anh gọt giũa qua thì tuyệt vời như những bản nhạc vậy. Kha Dụ Phân nghe như sat rượu, làm cho tốc độ viết không theo kịp lời anh nói.

Thời gian giữa hai người bọn họ từ từ trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối.

"Tốt lắm, đã hiểu hết rồi chứ? Tối về cậu lấy ra học lại một lần nưuã, ngày mai sẽ không sợ bộ đề thi của thầy giáo số học."

Kha Dụ Phân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ "Trời đã tối rồi."

"Thu dọn đồ rồi về nhà thôi." Anh đè xuống cảm xúc không nỡ ở trong lòng.

Đột nhiên Kha Dụ Phân quát to "A ——".

"Sao vậy?"

"Tớ… Tớ hôm nay phải học Piano!" Cô nhìn đồng hồ đeo trên tay, vẻ mặt lo lắng "Thảm rồi, chỉ còn 10 phút, muốn tới cũng không kịp nưuã."

Nếu để cho mẹ biết cô bỏ buổi học Piano đắt tiền, cô cho dù có mười cái mạng cũng chết không đủ. Cô vội vàng dọn dẹp sách vở, lúc này còn quản cái gì mà phong cách thục nữ, chạy nhanh thôi.

"Kha Dụ Phân ——"

"Thật xin lỗi, tớ đi trước, cám ơn cậu nhé!" Không để ý lưu luyến không rời trong lòng, cô phất tay với anh rồi xoay người chạy như điên.

Còn chưa đến 10 phút là đến giờ học. . . . . . Trong lòng Bạch Thư Duy bỗng có một cái ý niệm, một giây sau anh cũng nhanh chóng thu dọn sách vở, đi xuống bậc thang khác, chạy về phía chỗ đậu xe đạp.

Trong lúc Kha Dụ Phân chạy như điên thở không ra hơi, ‘Kít’ tiếng phanh xe đạp thắng ngay bên cạnh cô.

"Lên đi, tớ chở cậu đến chỗ học Piano."

Giống như bị sét đánh, Kha Dụ Phân sững sờ nhìn Bạch Thư Duy. Cô không nghe lầm chứ, anh muốn đưa cô đến chỗ học Piano? !

"Đã trễ rồi, chờ xe buýt sẽ không kịp, cậu chạy bộ sẽ không nhanh bằng tớ chạy xe. Lên xe." Anh hất cằm, thúc giục cô.

". . . . . . Ừ, được." Nhưng. . . . . . Hỏng bét, cô chưa từng ngồi xe đạp. Nhìn hồi lâu, trừ yên xe dưới mông Bạch Thư Duy, cả chiếc xe đạp không tìm được nơi thứ hai có thể chứa được cô.

"Chịu khó một chút, ngồi trên xà ngang."

"Gì? !" Cô, cô có thể không? Sẽ không rớt xuống chứ? Cô thoáng qua nghi ngờ.

Còn chưa kịp đặt câu hỏi, cô đã bị Bạch Thư Duy kéo lại, nửa ôm nửa ngồi ở xà ngang phía trước xe đạp, hai tay đặt lên tay cầm chuẩn bị đạp

"Nắm chặt." Bạch Thư Duy nói bên tai cô, một giây cũng không có ngừng lại, đạp xe vụt ra ngoài.

Kha Dụ Phân thiếu chút nữa hét lên tiếng. Cô chưa từng đi xe đạp, đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi xe đạp, mà còn dùng cách thức xấu hổ này thể nghiệm, cả người cô dường như cũng lọt hẳn vào người Bạch Thư Duy, điều này làm mặt cô đỏ rần cả lên, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Nhớ lại hình ảnh những cặp tình nhân khác, người con trai lái xe đạp, cô gái ngồi im lặng, giống như con chim nhỏ núp trong ngực của người con trai. Lúc ấy cảm giác thật sự không thể tin được, vì đối với cô mà nói đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra cho chính bản thân mình, đừng nói là mẹ cô dạy.

Cho nên, cô chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong lòng, ảo tưởng nếu như có một ngày, ngồi ở chỗ kia là mình thì thật tốt.

Bây giờ thấy những đốt ngón tay của Bạch Thư Duy, cô không nhịn được âm thầm nghĩ……

Đây có coi như là mộng đẹp trở thành hiện thực không? Kha Dụ Phân cắn môi, như một đứa ngốc len lén cười.

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status