Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Chương 4.1

/31


Ngày đầu tiên trở lại quá khứ, Kha Dụ Phân không ăn bữa ăn tối, không tắm, nói mệt mỏi nên muốn ngủ rồi trốn vào phòng của mình.

Có thể vì sắc mặt cô thật sự xanh xao nên mẹ cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò dì giúp việc hỏi xem cô có muốn dùng chút canh nóng hay điểm tâm tối hay không.

Không cần, cô không đói bụng, vả lại, buổi chiều cô ăn rồi. Bạch Thư Duy cho cô ăn chocolate.

Tư vị ấm áp này làm cho dạ dày trống không cả một buổi chiều của cô cũng cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Sau khi dì giúp việc rời đi, cô nằm trên giường, lẳng lặng hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, vẫn cảm thấy không thể tượng tưởng được.

Nếu cô chạy xuống nói với mẹ là cô đã xuyên từ hiện đại về đây, mẹ nhất định sẽ tóm cô đi khám ở khoa tâm thần. Kha Dụ Phân suy nghĩ ranh mãnh.

Cô lật người nằm lỳ ở trên giường, giống như con mèo nhỏ lười biếng, sau đó cô để cho bóng dáng Bạch Thư Duy xuất hiện khắp nơi trong đầu cô, tưởng tượng vô hạn, động lòng không dứt, khẽ nhếch miệng cười. Đã lâu cô chưa từng trôi qua khoảnh khắc vui vẻ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cô cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.

Thật sự quá mệt mỏi, chạy trốn đào hôn, còn có cảm xúc liên tục bay tận mây xanh. Cảm xúc của cô đã bị đè nén quá lâu làm cho cô hao tổn rất nhiều sức lực, đã đến lúc phải nghỉ ngơi.

Đêm nay cô ngủ ngon hơn những đêm khác.

Hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn reo đều đặn, Kha Dụ Phân nằm ráng đến giây cuối cùng mới rời giường, mặt mũi tươi tỉnh, tinh thần phấn chấn bước xuống giường, chỉ muốn giơ tay ra đón ngày mới tốt lành.

Cô đánh răng rửa mặt, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng. Khi cả người cô trần trụi đứng ở trước gương trong phòng tắm, Kha Dụ Phân hai mươi tám tuổi đang nhìn Kha Dụ Phân mười tám tuổi trong gương.

Sờ sờ mặt, đây là dung nhan mười tám tuổi! Xoa bóp bộ ngực, đây là khối non mềm mười tám tuổi! Vỗ vỗ chân dài, đây là đôi chân mảnh khảnh mười tám tuổi.

"Thật xin lỗi." Cô soi gương nói "Trước kia là tôi không quý trọng, bây giờ tôi sẽ nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây." Quyết sẽ không làm cho bộ dạng thanh xuân này thối nát cùng những tiếc nuối như trước kia.

Cô lau khô nước đọng trên người, mặc đồng phục vào, bước nhanh xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.

Lúc đi đến bàn ăn, nhìn thấy cha mẹ đang bình thản dùng bữa, trong nháy mắt bước chân của cô chần chờ một lát, trong đầu chợt nhớ tới trận cãi nhau của ba mẹ trước hôn lễ của cô.

Nào ai đoán được yên tĩnh bình thản như vậy thì cũng có một ngày phá vỡ hết? Cô không khỏi cười khổ.

"Dụ Phân, nhanh ngồi xuống ăn điểm tâm, ngẩn người làm cái gì?" Kha Trần Lệ Linh buồn bực nhắc nhở.

"Dạ." Cô đặt cặp xách vào ghế dựa còn trống, cúi đầu ngồi xuống "Cha, Chào buổi sáng. Mẹ, Chào buổi sáng."

Cô không biết làm như thế nào đối mặt với ba, mẹ. Bởi vì cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tin được ba mẹ thoạt nhìn hòa hợp này sao đến một ngày lại đòi ly hôn.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhanh chóng ăn điểm tâm rồi bước ra cửa đi học.

May mắn là buồn bực ở trong ngực rất nhanh vì sự xuất hiện của Bạch Thư Duy mà tan thành mây khói.

Cửa trường học, Kha Dụ Phân nhìn thấy anh đạp xe đạp, ngẩng đầu đi tới trường học.

Cô muốn mở miệng chào hỏi với anh, nhưng ngại xung quanh quá nhiều người, hơn nữa mỗi một người đều tiến lên chào buổi sáng với anh, cô không có cách nào vượt qua được, vô cùng thất vọng.

Aizzz hết cách rồi, đều là học sinh cấp 3 mười tám tuổi, đều đi xe đạp, nhưng Bạch Thư Duy đặc biệt dễ thấy. Mắt của anh sáng ngời có hồn, vóc người gầy gò cao ráo, thích thể thao. Anh còn có một màu da rám nắng khỏe mạnh, vả lại anh là người chính trực, sáng chói, săn sóc, người ghét Bạch Thư Duy khẳng định là không bình thường!

Có lẽ trước kia bản thân cô có thể cự tuyệt không để anh vào mắt là bởi vì biết anh có nhiều người thích, sợ bản thân tiếp xúc với anh sẽ rơi vào trầm luân cho nên cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng bỏ anh ra khỏi tầm mắt, hoàn toàn vứt bỏ anh.

Nhưng hiện tại cô sẽ tận lực nhìn, tận tình nhìn, không để cho mi mắt của mình phải băn khoăn.

Nhưng sao anh thế nào cũng không chuyển sang tầm mắt cô?

Nhìn cô, nhìn cô, nhìn cô. . . . . . Kha Dụ Phân len lén dùng niệm lực gọi ánh mắt của Bạch Thư Duy.

Không biết có phải là niệm lực có hiệu lực hay không, lúc cô đang thất vọng thì ánh mắt của Bạch Thư Duy không báo động trước quét về phía cô, nhìn cô hồi lâu.

Anh nhìn cô mỉm cười.

Cô cũng cười ở trong lòng.

Sau đó, không để ý nhiều người nhìn mình trừng trừng, anh đạp xe đi tới trước mặt cô

"Sớm."

"Chào buổi sáng." Cô bối rối cắn môi dưới.

"Ăn sáng rồi sao?"

"Ăn rồi. . . . . . Vậy còn cậu?"

Anh lắc đầu "Còn chưa có ăn. Đợi hết tiết thứ nhất, tan lớp sẽ xuống căn - tin mua bánh bao."

"Không đói bụng sao?"

"Đã quen rồi."

Quen rồi? Anh đều để bụng đói đi học, đến trường sớm tự học sau tiết một mới tùy tiện mua một cái bánh bao ăn? Đối với chuyện này, cô bỗng cảm thấy đau lòng.

"Trong nhà không nấu cơm sao?" Cũng biết chút chút về nhà anh, cô thận trọng hỏi.

"Công việc của mẹ tớ rất bận, thường thường trời sáng mới lên giường ngủ, cho nên không thể giúp tớ chuẩn bị bữa ăn sáng."

"À." Cô đáp lời bằng một từ đơn giản, đầu óc bận rộn suy tư chuyện khác.

Cô suy nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra ở nơi thị trấn nhỏ chất phác này, sẽ có công việc gì bận rộn đến mức trời sáng mới ngủ? Cô tò mò, nhưng ngượng ngùng không dám hỏi nhiều. Sợ hỏi trúng chuyện không nên hỏi, bởi vì cô từng nghe người lớn lén lút rỉ tai bàn luận rằng mẹ Bạch quan hệ rộng, thường có đàn ông lạ đưa bà về nhà, bọn họ còn hoài nghi bà có thể làm công việc ám muội kia nữa.

Nhưng Bạch Thư Duy hiểu được cách chăm sóc người khác, còn có vẻ mặt mỗi lần anh nói tới mẹ, thì cô phỏng đoán quan hệ của anh và mẹ mình cũng không tệ lắm, ngộ nhỡ cô hỏi nhiều, nhất định sẽ làm cho anh khó chịu, bởi vì mặc kệ cuộc sống riêng của mẹ Bạch như thế nào, thì cuối cùng bà và Bạch Thư Duy cũng sống nương tựa lẫn nhau, cô không muốn anh có điều gì khó chịu.

"Tớ đi gửi xe, cậu vào phòng học trước đi, xem lại bài lát nữa còn phải thi số học."

". . . . . . Ừ." Trong lòng cô lộn xộn không yên thuận miệng đáp lời, không nghe thấy lời anh nói phía sau.

Cô xoay người đi về phía phòng học lớn bên cạnh cầu thang, chuẩn bị lên lầu vào phòng học. Đột nhiên, trong đầu cô thoáng qua chuyện ngày hôm qua, cô còn nhớ rõ ăn chocolate anh cho xong thì trong lòng cảm nhận được sự ấm áp, mà cô cũng muốn cho anh sự ấm áp như vậy.

Nghĩ đến đây, Kha Dụ Phân thay đổi chủ ý, cô không vào phòng học mà xoay người 180°, cầm cặp xách chạy xuống căn - tin.

Căn – tin đã mở cửa, trước khi bắt đầu tiết tự học nếu như cô mua bữa ăn sáng cho anh thì anh cũng không cần để bụng đói đến hết tiết thứ nhất mới được ăn.

Nhưng cô phải chịu chật chội, vì học sinh chưa ăn sáng ở căn – tin rất đông.

Kha Dụ Phân lăn lộn trong đám người ở trong căn - tin, cuối cùng cũng cướp được bánh bao hấp nóng hổi và một bình sữa đậu nành nóng cho Bạch Thư Duy, sau đó đứng xếp hàng tính tiền, khi cô bước chân lên bậc thang thì tiếng chuông báo tiết tự học vang lên, cô ba chân bốn cẳng tăng tốc đi từ cửa sau vào phòng học.

Bạch Thư Duy là đội trưởng đội bóng rổ, vóc dáng đặc biệt cao, luôn ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, cô từ cửa sau đi vào đưa bữa ăn sáng cho anh sẽ không khiến cho những bạn học khác chú ý.

Cô nhẹ nhàng đi về phía anh, đặt bữa ăn sáng xuống trước mặt anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh ngạc nhiên, vừa mừng vừa sợ, Kha Dụ Phân kích động vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình.

Vừa vào chỗ ngồi, bạn học đã đưa bài thi đến

"Làm cái gì?" Kha Dụ Phân buồn bực hỏi.

Đối phương nhìn cô quái dị "Sáng nay thi số học!"

"Cái gì? Số học thì sớm sao!" Kha Dụ Phân đột nhiên cao giọng thì thầm ra tiếng.

Toàn bộ bạn học không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, dường như lần đầu tiên nghe được giọng nói của cô tựa như là một điều ngạc nhiên, trong đó cũng bao gồm Bạch Thư Duy. Kha Dụ Phân lúng túng vuốt vuốt tóc, cầm lấy giấy thì, cũng cầm những tờ giấy thi còn dư truyền xuống phía sau, lấy hộp bút máy ra chuẩn bị làm bài.

Hỏng bét, cô đã quên hết rồi, học sinh cấp 3 mười tám tuổi không chỉ cần đi học, còn phải ngày ngày thi, đúng rồi! Còn có thi liên kết nữa!

Hi vọng cô không đem những lời thầy giáo dạy trước kia quên sạch toàn bộ mới đúng. Cầu mong phật tổ phù hộ.

Sự thật chứng minh, cô không chỉ quên, còn quên sạch sành sanh không còn đọng lại chút gì.

Kha Dụ Phân nhìn trứng vịt lớn trên bài thi của mình, cổ họng có cảm giác nghẹn lại, không nuốt trôi được .

Thi số học ngay tiết thứ nhất, nhớ lại bóng dáng đằng đằng sát khi trong trí nhớ, Kha Dụ Phân lo sợ đến mức tê dại hết da đầu.

Tiếng chuông vào học vừa mới reo xong, thầy giáo số học sát thủ đã đi vào, mở đầu đã nói "Không đạt tiêu chuẩn đứng lên."

Có hơn một nửa học sinh trong lớp học đứng lên, trong đó có Kha Dụ Phân cũng đang ngoan ngoãn tách cái mông của mình cách xa cái ghế.

Cô cảm giác có một ánh mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt này đến từ người cô đã bỏ tiền ra mua điểm tâm sáng trước tiết tự học. Cô cảm thấy rất xấu hổ. . . . . .

Lúc còn học cấp 3, thành tích của cô cũng không tệ, vì mẹ của cô không cho phép cô phá hủy hứng thú hưởng thụ thắng lợi của bà, cho nên coi như mỗi lần thi không phải nhất bản thì cũng là một học sinh ưu tú, học vấn và nhân phẩm đều rất tốt.

Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện của mười năm trước, từ khi học đại học xong thì cô đã trả toàn bộ kiến thức lại cho thầy cô hết rồi, hiện tại đột nhiên thi số học, cô không hề chuẩn bị trước, không ăn trứng vịt mới là lạ.

"Dưới 50/100 đứng yên." Thầy giáo số học lạnh lùng nói.

Một đám học sinh đang đứng chỉ còn lại một nửa.

"Dưới 40/100 đứng lại."

Tiếp đó chỉ còn lại vài bạn.

Kha Dụ Phân cảm thấy sự tồn tại của chính mình càng ngày càng rõ, mặc dù cô đã quyết định quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, nhưng da mặt dù sao không phải trong một đêm là có thể trở nên giống như dày như tường đồng vách sắt, cô cảm thấy quá mất mặt.

Số người đứng dần dần giảm bớt, cô phát hiện mọi người bắt đầu dùng bộ mặt kinh ngạc lại không che giấu được vẻ mặt muốn xem kịch hay nhìn về phía cô, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không ngừng nóng lên.

Aizzz… Cô không biết xấu hổ cũng không được.

"Kha Dụ Phân, trò thi mấy điểm?" Thầy giáo số học vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn cô chằm chằm.

Cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng ấp a ấp úng nói hai chữ "Linh phân" (*0/100).

Tựa như kíp nổ rốt cuộc bị đốt cháy trên mặt thầy giáo số học, sau đó thầy giáo số học tức muốn nổ tung ——

"Linh phân? ! Kha Dụ Phân, trò bị làm sao vậy? Một đề toán dễ như vậy mà trò lại không làm được để cho 0/100?" Giống như bị sét đánh trúng, thầy giáo số học điên cuồng rống to "Bước lên đây ——"

Cả người Kha Dụ Phân run lên. Bởi vì cô biết rõ, bước lên cũng không phải là đặc cách gì, bởi vì thầy giáo số học không phải hiền từ, dạy dỗ nhẹ nhàng đối với ông mà nói là cái rắm, ông là tín đồ trung thành của châm ngôn ‘không đánh không thành tài’.

Cô nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu rồi rời khỏi chỗ ngồi từ từ bước lên bục giảng, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng cô lo lắng, run rẩy như bản thân đang đi lên đoạn đầu đài.(*máy chém đầu)

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status