Người làm trong nhà có việc, trợ lý của anh lại rất bận…. Canh hầm hôm trước em làm ngon lắm, không biết….”
Trong điện thoại, giọng nói Nhạc Ân Trạch có chút do dự, kiểu nói lắp bắp hoàn toàn là có việc nhờ người khác nên khó mở miệng, chỉ làm cho người ta nghe thấy cảm giác không đành lòng “Vừa vặn tôi đang nấu cơm, làm hơi nhiều…. Nếu không tôi mang đến cho anh.”
Khi Hách Diêu Tuyết cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy mệt nhọc trong phòng bếp cả ngày, ngay cả bả vai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đổ canh hầm vào hộp giữ nhiệt xong, Hách Diêu Tuyết nhanh chóng mở tủ quần áo ra, tìm quần áo một lát mặc ra ngoài. Màu đỏ thì quá mức nóng bỏng, màu da cam thì không đủ dè dặt, màu trắng lại quá mức nhạt nhẽo, một người vừa mới xuất viện chắc sẽ phiền chán màu sắc này.
Chọn chọn lựa lựa hồi lâu, cả tủ quần áo cũng không có một bộ thích hợp, thật vất vả tìm được một cái áo tròng cổ màu xanh da trời, vội vã thay, trái phải xoi gương, cảm thấy màu áo rất làm tôn lên làn da bản thân, lại phối hợp một cái quần màu trắng, chuẩn bị xong xuôi rốt cục có thể ra khỏi cửa rồi.
Gọi xe taxi, rất nhanh liền đi đến nhà Nhạc Ân Trạch. Ấn chuông cửa lại không có người mở cửa, gọi điện thoại, dưới sự chỉ dẫn của anh tìm được chiếc chìa khóa giấu bên cạnh bồn hoa. Mở cửa ra, một đường đi đến lầu hai, rốt cục trong một đống hỗn độn tìm được Nhạc Ân Trạch đang tay chân luống cuống.
Anh ngồi trên xe lăn, bộ quần áo màu xám mặc ở nhà đều là nước đọng, ly nước thủy tinh vỡ nát dưới đất, hình như lúc anh xoay người tìm điện thoại không cẩn thận làm vỡ. Trong lòng Hách Diêu Tuyết căng thẳng “Đừng nhúc nhích!” Cuống quít tìm thuốc khử trùng cùng băng gạc, ngồi xổm trước mặt anh xử lý miệng vết thương. Nhạc Ân Trạch ngoan ngoãn ngồi vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô dùng băng gạc từng vòng từng vòng quấn trên lòng bàn tay, lại dùng khăn lông lau khô nước đọng trên quần. Cô đẩy anh đến trước bàn ăn, dọn từng món ăn trong hộp giữ nhiệt ra.
Bởi vì tay bị thương, việc đúc thức ăn đương nhiên cũng trở thành công việc của cô, chỉ có thể dùng muỗng từng muỗng từng muỗng đúc anh.
Ăn cơm xong, Hách Diêu Tuyết nhìn thấy tinh thần anh rất tốt, giúp anh đi tới đi lui trong phòng “Mệt chưa? Nghỉ ngơi một chút đi.” Nhạc Ân Trạch luôn luôn trầm mặc ít lời lên tiếng.
Không sao, tôi lại đẩy anh đi một vòng.” Hách Diêu Tuyết lo lắng anh nằm trên giường bệnh ở bệnh viện quá lâu, sợ anh không muốn nằm bất lực trên giường.
Anh cũng có chút mệt mỏi, em đỡ anh đến trên giường đi.
Mở cửa phòng ngủ ra, hơi thở đàn ông đập vào mặt. Hách Diêu Tuyết có chút thở hổn hển, trực giác trợ lý của anh rất cẩu thả, trong phòng đã lâu không có mời người giúp việc ến dọn dẹp.
Phòng ngủ rất đơn giản, nhưng một chút cũng không có mùi hôi của đàn ông đã lâu không dọn dẹp hay đồ đạc lung tung. Một cái giường, một cái tủ, một cái bàn nhỏ. Chăn đệm trên giường cũng không có xếp lại mà chất đống ở trên giường. Hách Diêu Tuyết giúp đỡ Nhạc Ân Trạch vào phòng ngủ, dùng hết khí lực đỡ anh lên giường. Do dự một chút, Hách Diêu Tuyết cúi đầu bắt đầu cởi áo giúp anh. Cô cũng không biết, chiếc áo bảo thủ lúc cô cúi đầu, liền phô bày phong cảnh xuân sắc bên dưới cổ áo.
Nhạc Ân Trạch không biến sắc, chỉ là bàn tay vịn ở cột giường chậm rãi dùng sức nắm chặt.
Tận chức trách làm một bảo mẫu tạm thời tuột quần của anh đến dưới gối, lúc nhìn đến hai bắp đùi cường tráng quen thuộc, mặt Hách Diêu Tuyết có chút đỏ lên. May mắn quần lót bên trong không bị dính nước. Nhạc Ân Trạch xoay vặn thân mình, cái mông ưỡn lên.
Thế nào, khó chịu chỗ nào sao? Hách Diêu Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Không có, anh rất khỏe.” Nhạc Ân Trạch đáp. Một lúc sau anh lại truyền ra tiếng hô hấp thâm trầm, giống như đang ngủ. Hách Diêu Tuyết dời một cái ghế từ phòng ăn lên, cầm một quyển sách, ngồi ở bên giường.
Qua một chút, Nhạc Ân Trạch đột nhiên mở mắt ra, ở trên giường bất an quay tới quay lui, Hách Diêu Tuyết bước lên phía trước hỏi anh thế nào.
Ánh mắt anh thâm trầm, chau đầu mày, bộ dáng khó có thể mở lời. Trong lòng Hách Diêu Tuyết sốt ruột, sau khi sờ sờ đầu anh không thấy giống như phát sốt, liền vén chăn lên, muốn nhìn một chút thân thể có chỗ nào không thoải mái, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chỗ quần lót của anh giống như có chút không yên ổn….
Khuôn mặt Hách Diêu Tuyết phụt một cái đỏ bừng, vừa muốn trừng Nhạc Ân Trạch đáng chết bị què, anh lại gian nan mở miệng “Anh…. muốn đi vệ sinh một chút.”
Thì ra là bởi vì nghẹn tiểu….. Hách Diêu Tuyết tìm được một cái bô đơn giản trong nhà vệ sinh, đưa cho anh. Anh vươn cái tay bị băng gạc quấn kín mít, lại như thế nào cũng không cầm được cái bô.
Cắn răng, thực thi quá trìn tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, cô cầm cái bô đưa ra ngoài, chuẩn bị giống như y tá vậy, không mắc cỡ xấu hổ giúp thân hình người lớn lại giống như đứa trẻ này giải quyết vấn đề sinh lý.
Tín niệm thiên sứ áo trắng kiên định, nhưng quá trình thực hiện lại có rất nhiều khó khăn. Đợi đến khi sắp xếp chuẩn bị tất cả xong xuôi, Hách Diêu Tuyết quay đầu, lại hồi lâu không nghe được tiếng nước “xuỵt xuỵt”. Cô không khỏi buồn bực quay đầu lại, lại nhìn đến đôi mắt dị sắc của Nhạc Ân Trạch vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô “Tuyết, anh nhớ em.”
Giọng nói của anh thâm trầm, lúc chạm vài tai cô, giống như đang chạm vào trái tim cô vậy. Hơn nữa giờ phút này tư thế của hai người lại quỷ dị như vậy, cũng kiềm chế không được nhịp tim dần dần tăng tốc.
Không biết lúc nào thì, bản thân bị cánh tay hữu lực của anh kéo lên giường. Cũng không biết lúc nào thì chiếc áo tròng đầu màu xanh da trời bị ném trên mặt đất. Cái bô không có đất dụng võ vô dụng lăn qua lăn lại trên mặt đất, mà Hách Diêu Tuyết thì lại khó có thể kiềm chế tiết tấu cùng hơi thở thô gấp khẳng định: Đàn ông có ba chân, trong đó một cái là tuyệt đối dũng mãnh!
Trong điện thoại, giọng nói Nhạc Ân Trạch có chút do dự, kiểu nói lắp bắp hoàn toàn là có việc nhờ người khác nên khó mở miệng, chỉ làm cho người ta nghe thấy cảm giác không đành lòng “Vừa vặn tôi đang nấu cơm, làm hơi nhiều…. Nếu không tôi mang đến cho anh.”
Khi Hách Diêu Tuyết cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy mệt nhọc trong phòng bếp cả ngày, ngay cả bả vai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đổ canh hầm vào hộp giữ nhiệt xong, Hách Diêu Tuyết nhanh chóng mở tủ quần áo ra, tìm quần áo một lát mặc ra ngoài. Màu đỏ thì quá mức nóng bỏng, màu da cam thì không đủ dè dặt, màu trắng lại quá mức nhạt nhẽo, một người vừa mới xuất viện chắc sẽ phiền chán màu sắc này.
Chọn chọn lựa lựa hồi lâu, cả tủ quần áo cũng không có một bộ thích hợp, thật vất vả tìm được một cái áo tròng cổ màu xanh da trời, vội vã thay, trái phải xoi gương, cảm thấy màu áo rất làm tôn lên làn da bản thân, lại phối hợp một cái quần màu trắng, chuẩn bị xong xuôi rốt cục có thể ra khỏi cửa rồi.
Gọi xe taxi, rất nhanh liền đi đến nhà Nhạc Ân Trạch. Ấn chuông cửa lại không có người mở cửa, gọi điện thoại, dưới sự chỉ dẫn của anh tìm được chiếc chìa khóa giấu bên cạnh bồn hoa. Mở cửa ra, một đường đi đến lầu hai, rốt cục trong một đống hỗn độn tìm được Nhạc Ân Trạch đang tay chân luống cuống.
Anh ngồi trên xe lăn, bộ quần áo màu xám mặc ở nhà đều là nước đọng, ly nước thủy tinh vỡ nát dưới đất, hình như lúc anh xoay người tìm điện thoại không cẩn thận làm vỡ. Trong lòng Hách Diêu Tuyết căng thẳng “Đừng nhúc nhích!” Cuống quít tìm thuốc khử trùng cùng băng gạc, ngồi xổm trước mặt anh xử lý miệng vết thương. Nhạc Ân Trạch ngoan ngoãn ngồi vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô dùng băng gạc từng vòng từng vòng quấn trên lòng bàn tay, lại dùng khăn lông lau khô nước đọng trên quần. Cô đẩy anh đến trước bàn ăn, dọn từng món ăn trong hộp giữ nhiệt ra.
Bởi vì tay bị thương, việc đúc thức ăn đương nhiên cũng trở thành công việc của cô, chỉ có thể dùng muỗng từng muỗng từng muỗng đúc anh.
Ăn cơm xong, Hách Diêu Tuyết nhìn thấy tinh thần anh rất tốt, giúp anh đi tới đi lui trong phòng “Mệt chưa? Nghỉ ngơi một chút đi.” Nhạc Ân Trạch luôn luôn trầm mặc ít lời lên tiếng.
Không sao, tôi lại đẩy anh đi một vòng.” Hách Diêu Tuyết lo lắng anh nằm trên giường bệnh ở bệnh viện quá lâu, sợ anh không muốn nằm bất lực trên giường.
Anh cũng có chút mệt mỏi, em đỡ anh đến trên giường đi.
Mở cửa phòng ngủ ra, hơi thở đàn ông đập vào mặt. Hách Diêu Tuyết có chút thở hổn hển, trực giác trợ lý của anh rất cẩu thả, trong phòng đã lâu không có mời người giúp việc ến dọn dẹp.
Phòng ngủ rất đơn giản, nhưng một chút cũng không có mùi hôi của đàn ông đã lâu không dọn dẹp hay đồ đạc lung tung. Một cái giường, một cái tủ, một cái bàn nhỏ. Chăn đệm trên giường cũng không có xếp lại mà chất đống ở trên giường. Hách Diêu Tuyết giúp đỡ Nhạc Ân Trạch vào phòng ngủ, dùng hết khí lực đỡ anh lên giường. Do dự một chút, Hách Diêu Tuyết cúi đầu bắt đầu cởi áo giúp anh. Cô cũng không biết, chiếc áo bảo thủ lúc cô cúi đầu, liền phô bày phong cảnh xuân sắc bên dưới cổ áo.
Nhạc Ân Trạch không biến sắc, chỉ là bàn tay vịn ở cột giường chậm rãi dùng sức nắm chặt.
Tận chức trách làm một bảo mẫu tạm thời tuột quần của anh đến dưới gối, lúc nhìn đến hai bắp đùi cường tráng quen thuộc, mặt Hách Diêu Tuyết có chút đỏ lên. May mắn quần lót bên trong không bị dính nước. Nhạc Ân Trạch xoay vặn thân mình, cái mông ưỡn lên.
Thế nào, khó chịu chỗ nào sao? Hách Diêu Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Không có, anh rất khỏe.” Nhạc Ân Trạch đáp. Một lúc sau anh lại truyền ra tiếng hô hấp thâm trầm, giống như đang ngủ. Hách Diêu Tuyết dời một cái ghế từ phòng ăn lên, cầm một quyển sách, ngồi ở bên giường.
Qua một chút, Nhạc Ân Trạch đột nhiên mở mắt ra, ở trên giường bất an quay tới quay lui, Hách Diêu Tuyết bước lên phía trước hỏi anh thế nào.
Ánh mắt anh thâm trầm, chau đầu mày, bộ dáng khó có thể mở lời. Trong lòng Hách Diêu Tuyết sốt ruột, sau khi sờ sờ đầu anh không thấy giống như phát sốt, liền vén chăn lên, muốn nhìn một chút thân thể có chỗ nào không thoải mái, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chỗ quần lót của anh giống như có chút không yên ổn….
Khuôn mặt Hách Diêu Tuyết phụt một cái đỏ bừng, vừa muốn trừng Nhạc Ân Trạch đáng chết bị què, anh lại gian nan mở miệng “Anh…. muốn đi vệ sinh một chút.”
Thì ra là bởi vì nghẹn tiểu….. Hách Diêu Tuyết tìm được một cái bô đơn giản trong nhà vệ sinh, đưa cho anh. Anh vươn cái tay bị băng gạc quấn kín mít, lại như thế nào cũng không cầm được cái bô.
Cắn răng, thực thi quá trìn tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, cô cầm cái bô đưa ra ngoài, chuẩn bị giống như y tá vậy, không mắc cỡ xấu hổ giúp thân hình người lớn lại giống như đứa trẻ này giải quyết vấn đề sinh lý.
Tín niệm thiên sứ áo trắng kiên định, nhưng quá trình thực hiện lại có rất nhiều khó khăn. Đợi đến khi sắp xếp chuẩn bị tất cả xong xuôi, Hách Diêu Tuyết quay đầu, lại hồi lâu không nghe được tiếng nước “xuỵt xuỵt”. Cô không khỏi buồn bực quay đầu lại, lại nhìn đến đôi mắt dị sắc của Nhạc Ân Trạch vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô “Tuyết, anh nhớ em.”
Giọng nói của anh thâm trầm, lúc chạm vài tai cô, giống như đang chạm vào trái tim cô vậy. Hơn nữa giờ phút này tư thế của hai người lại quỷ dị như vậy, cũng kiềm chế không được nhịp tim dần dần tăng tốc.
Không biết lúc nào thì, bản thân bị cánh tay hữu lực của anh kéo lên giường. Cũng không biết lúc nào thì chiếc áo tròng đầu màu xanh da trời bị ném trên mặt đất. Cái bô không có đất dụng võ vô dụng lăn qua lăn lại trên mặt đất, mà Hách Diêu Tuyết thì lại khó có thể kiềm chế tiết tấu cùng hơi thở thô gấp khẳng định: Đàn ông có ba chân, trong đó một cái là tuyệt đối dũng mãnh!
/50
|