- Sao lại đi?
- Dạ, con về công ty làm việc.
- Mạnh à, ngồi đây nghe bà nói lý do vì sao nó bức xúc như vậy khi con … đi vào những chỗ đó.
Tiến Mạnh ngồi xuống, bà nhìn vào tấm ảnh gia đình lúc đó Khiết Nhã còn rất nhỏ. Chỉ khoảng 1,2 tuổi mà thôi. Bế cô là một người đàn ông lịch lãm và bên cạnh là một gương mặt mỹ miều, dễ dàng nhận ra Khiết Nhã là bản sao của người phụ nữ này. Bà nói :
- Cũng vì một chút giận hờn nhau từ vụ một quán bar mà tụi nó đã khiến đứa cháu gái tội nghiệp của ta mồ côi suốt hơn 25 năm nay.
- Có chuyện gì xảy ra ạ?
- Con gái bà là hoa khôi của trường đại học, nó nhanh chóng lọt vào mắt xanh của một đại thiếu gia, trong một lần theo gia đình làm đại diện cho quỹ từ thiện tài trợ học bổng cho học sinh xuất sắc. Tụi nó nhanh chóng yêu nhau và tiến đến hôn nhân thuận buồm xuôi gió. Rồi Khiết Nhã ra đời, việc làm ăn của ba nó ngày càng phất còn mẹ nó thì yên vị là vợ hiền mẹ tốt. Tuy nhiên, bản chất ăn chơi đã thấm vào trong máu con rể bà, nó yêu vợ, thương con nhưng chơi bời là thứ không thể nào từ bỏ. Trong thời gian kiêng cử vợ sinh, nó đã đi lăng nhăng, rồi một thời gian sau bị phát hiện, dù không tới mức nặng, chỉ là hôn hít, nhảy nhót ngoài quán bar, con gái ta phát hiện và hai đứa đã tranh cãi kịch liệt lúc đang ngồi trên xe hơi. Rồi tai nạn xảy ra, chiếc xe lao thẳng vào một chiếc xe khác khi lao vào đường ngược chiều. Con gái ta bất hạnh đã chết tại chỗ, còn con rể ta cũng ra đi vài ngày sau đó. Bỏ lại cho ta đứa cháu gái mới tròn 22 tháng tuổi.
Mạnh suýt rớt nước mắt khi nghe câu chuyện đau lòng đó. Anh mới thấu hiểu vì sao Khiết Nhã lại kỵ những nơi đèn mờ như vậy. Bà nói :
- Ta đã cố giấu nhưng gia đình bên nội của nó đã cho nó biết sự thật, nó đã trở nên ức chế và thù ghét những gì liên quan đến quán bar và vũ trường từ đó. Khiết Nhã trưởng thành trong sự đáng thương của một đứa mồ côi và mang nỗi uất ức phải chịu bất hạnh bởi những thói quen của con nhà giàu. Nó sống tự lập từ năm 18 tuổi, sang Anh du học mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ gia đình nội ngoại, chỉ trợ cấp cho nó học phí mà thôi.
- Con biết phải làm gì rồi ạ. Nhưng thực sự đêm đó con bị gài, con không làm mấy điều không hay như vậy đâu. Bà hãy tin con.
- Nhã tin con mới là điều quan trọng.
Mạnh lặng lẽ bước ra ngoài, trong đầu có nhiều ý nghĩ. Anh nhoẻn cười và lái xe tới công ty thật nhanh. Đoàn Duy và Tuệ Lâm đi cùng nhau. Đi ngang một tiệm giày, đang ngồi trên xe mà Tuệ Lâm vẫn nhoài người ra xem những đôi giày thể thao đủ màu sắc. Duy hỏi :
- Em vận thích hả?
- Anh hỏi gì?
- Giày.
- Dạ, con về công ty làm việc.
- Mạnh à, ngồi đây nghe bà nói lý do vì sao nó bức xúc như vậy khi con … đi vào những chỗ đó.
Tiến Mạnh ngồi xuống, bà nhìn vào tấm ảnh gia đình lúc đó Khiết Nhã còn rất nhỏ. Chỉ khoảng 1,2 tuổi mà thôi. Bế cô là một người đàn ông lịch lãm và bên cạnh là một gương mặt mỹ miều, dễ dàng nhận ra Khiết Nhã là bản sao của người phụ nữ này. Bà nói :
- Cũng vì một chút giận hờn nhau từ vụ một quán bar mà tụi nó đã khiến đứa cháu gái tội nghiệp của ta mồ côi suốt hơn 25 năm nay.
- Có chuyện gì xảy ra ạ?
- Con gái bà là hoa khôi của trường đại học, nó nhanh chóng lọt vào mắt xanh của một đại thiếu gia, trong một lần theo gia đình làm đại diện cho quỹ từ thiện tài trợ học bổng cho học sinh xuất sắc. Tụi nó nhanh chóng yêu nhau và tiến đến hôn nhân thuận buồm xuôi gió. Rồi Khiết Nhã ra đời, việc làm ăn của ba nó ngày càng phất còn mẹ nó thì yên vị là vợ hiền mẹ tốt. Tuy nhiên, bản chất ăn chơi đã thấm vào trong máu con rể bà, nó yêu vợ, thương con nhưng chơi bời là thứ không thể nào từ bỏ. Trong thời gian kiêng cử vợ sinh, nó đã đi lăng nhăng, rồi một thời gian sau bị phát hiện, dù không tới mức nặng, chỉ là hôn hít, nhảy nhót ngoài quán bar, con gái ta phát hiện và hai đứa đã tranh cãi kịch liệt lúc đang ngồi trên xe hơi. Rồi tai nạn xảy ra, chiếc xe lao thẳng vào một chiếc xe khác khi lao vào đường ngược chiều. Con gái ta bất hạnh đã chết tại chỗ, còn con rể ta cũng ra đi vài ngày sau đó. Bỏ lại cho ta đứa cháu gái mới tròn 22 tháng tuổi.
Mạnh suýt rớt nước mắt khi nghe câu chuyện đau lòng đó. Anh mới thấu hiểu vì sao Khiết Nhã lại kỵ những nơi đèn mờ như vậy. Bà nói :
- Ta đã cố giấu nhưng gia đình bên nội của nó đã cho nó biết sự thật, nó đã trở nên ức chế và thù ghét những gì liên quan đến quán bar và vũ trường từ đó. Khiết Nhã trưởng thành trong sự đáng thương của một đứa mồ côi và mang nỗi uất ức phải chịu bất hạnh bởi những thói quen của con nhà giàu. Nó sống tự lập từ năm 18 tuổi, sang Anh du học mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ gia đình nội ngoại, chỉ trợ cấp cho nó học phí mà thôi.
- Con biết phải làm gì rồi ạ. Nhưng thực sự đêm đó con bị gài, con không làm mấy điều không hay như vậy đâu. Bà hãy tin con.
- Nhã tin con mới là điều quan trọng.
Mạnh lặng lẽ bước ra ngoài, trong đầu có nhiều ý nghĩ. Anh nhoẻn cười và lái xe tới công ty thật nhanh. Đoàn Duy và Tuệ Lâm đi cùng nhau. Đi ngang một tiệm giày, đang ngồi trên xe mà Tuệ Lâm vẫn nhoài người ra xem những đôi giày thể thao đủ màu sắc. Duy hỏi :
- Em vận thích hả?
- Anh hỏi gì?
- Giày.
/212
|