Nguyễn Hoàng Lê Vi gọi Vân tới để chỉ cho cô xem ấn bản vi tính của cuốn tiểu thuyết cô vừa dịch xong, mới nộp cho chị Phương. Đúng 227 trang, nhỏ xinh dễ thương.
Nghe tên thì cứ tưởng là con gái, nhưng cậu phụ trách phần này lại là một chàng thanh niên gầy đét, tóc để dài và đeo một cặp kính cận dầy cộp. Lê Vi dù kém tuổi hơn không bao giờ gọi Vân bằng chị.
- Bản in thử sẽ tới trong vòng 3 ngày nữa. – Cậu ta nói trống không.
- Nhanh vậy sao?
- Chuyện! Thời buổi vi tính mà lại. Sách này bìa mềm có hai trăm trang, nhằm nhò gì?
- Nó là best-seller đấy. Cậu vừa nói thời buổi vi tính mà lại. Độc giả họ càng không có thời gian. Sách càng ngày phải càng ngắn gọn súc tích.
Anh ta nói lửng lơ:
- Tùy.
Vân cũng không đôi co với anh ta nữa. Theo như kế hoạch thì đầu tháng sau cuốn sách sẽ ra mắt bạn đọc. Trước đó, công ty phát hành sách sẽ tổ chức một vài sự kiện giới thiệu, lấy review. Cô hy vọng cuốn này sẽ có phản hồi tốt, lượng tiêu thụ tốt để có thể tái bản. Kinh nghiệm dịch thuật các câu chuyện tình yêu, từ phim ảnh cho tới tiểu thuyết mách bảo cô rằng đây là một chuyện tình độc đáo. Giản dị nhưng lại giàu cảm xúc. Tình yêu thì mãi là tình yêu, gì cũng giống nhau. Nhưng chính sự giống nhau ấy tự nó làm nên những nét riêng.
Anh giám đốc của Thi Phú thích cuốn này cô dịch, xem ra anh ta cũng không phải là một người kém cỏi. Vì thế, khi chị Phương nói với cô thứ bảy tuần này sẽ đi ăn tối với anh ta, cô cũng không tiện từ chối. Dù sao đó cũng là một kiểu quan hệ công việc. Ăn một bữa cơm có thể giải quyết, bàn bạc được nhiều chuyện mà các cuộc họp tiến hành tại văn phòng không thể nào giải quyết toàn vẹn được. Lẽ dĩ nhiên có cả chị Phương đi cùng. Cô thừa hiểu bà mai này thể nào chả lợi dụng danh nghĩa gặp mặt ăn tối bàn công chuyện để “rắp tâm” mai mối cho cô và Phú. Tuy nhiên, chỉ là một bữa cơm thôi mà! Chẳng có gì to tát cả.
Văn phòng buổi chiều làm việc có phần uể oải. Mấy cô gái đang tụm lại một góc xuýt xoa một cái tin đang nóng sốt trên mạng. Băng Băng, một nhà văn chuyên viết truyện online, đã xuất bản cuốn sách đầu tay của mình, chưa đăng ở bất cứ mạng nào. Cuốn tiểu thuyết mới ra đời đã khiến cho toàn bộ độc giả trong nước xôn xao. Nó ngay lập tức chiếm lĩnh vị trí đầu tiên trong các kệ sách. Tuy nhiên các nhà phê bình thì lại im hơi lặng tiếng, không khen, mà cũng chẳng chê. Một ai đó than thở:
- Cô này thật là thâm hiểm. Hóa ra những truyện cô ta post lên trên mạng cho dân tình đọc chỉ là “đề mô”, là hàng khuyến mại!
- Người này bí ẩn ghê. Giới tính cũng chưa có ai xác định rõ. Đây này, báo mạng viết: “Các thông tin về cá nhân tác giả Băng Băng bản thân tác giả, nhà xuất bản, cũng như những người có liên quan đều không tiết lộ bất cứ chi tiết nào”.
- Chỉ có tin đồn rằng cô ta một trăm phần trăm là nữ, hiện cũng đang sống ở thành phố này.
Câu chuyện đang hồi rổn rảng như bắp nổ, bỗng nhiên cửa phòng xịch mở. Ngọc, cô lễ tân mặt mũi bừng bừng phấn khích đứng ở ngưỡng cửa, thở hổn hển vì vừa chạy lên cầu thang.
- Các chị ơi…- Cô ta hụt hơi, nói xong câu ấy không sao cất lời thêm được nữa. Mọi người nhìn lên. Nhưng cô ta vẫn há mồm ra thở. Tất cả lại hạ mắt xuống xem báo.
Thấy các đàn chị có vẻ quan tâm tới tin tức trên màn hình vi tính hơn mình, cô nàng ấm ức đi hẳn vào trong phòng, ngồi phịch xuống một cái ghế trước bàn Vân, nói:
- Chị Vân, có một anh đến tìm chị.
Mấy cái đầu đang cúi xuống, lập tức ngẩng lên lần thứ hai, nghe ngóng.
- Đẹp trai cực kỳ. Lại còn trẻ măng nữa.
- Cái gì?
Cái gì? Cô Vân phòng này có người tới tìm? Chuyện này xưa nay giờ mới thấy.
- Chị xuống ngay đi, anh ta đang đợi! – Nói xong Ngọc hài lòng nhìn những khuôn mặt đang lộ vẻ quan tâm. Một số người chân còn có dấu hiệu “lăm le” chạy xuống tiền sảnh để ngó mặt “một anh đẹp trai trẻ măng”
Vân thấy ngạc nhiên. Bạn bè của cô đều trong ngành xuất bản, nam có nữ có nhưng phần lớn họ cũng đã đứng tuổi rồi. Bản thân cô lại ít khi tới văn phòng, nếu muốn gặp thì thường gọi điện hẹn nhau ở chỗ nào đó. Chả có ai lại đến cơ quan để tìm cả. Nghe thật có vẻ là hình sự.
Cô nghi hoặc đi xuống dưới lầu. Trong sảnh vắng ngắt, chỉ có một chàng trai đang đứng nhẩn nha xem những tấm poster chụp hình bìa của các ấn phẩm mà công ty cô đã xuất bản. Anh ta đứng quay lưng lại phía cô. Chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu dáng đơn giản trang nhã gợi lên một hình dáng rất quen thuộc. Thấy tiếng cửa mở, anh ta vội quay lại.
Hải nhìn thấy cô, khóe môi thoáng cười:
- Xin chào!
Vân lúng túng gật đầu. Anh ta tới đây làm gì? Anh ta làm sao lại biết chỗ cô làm? À, đúng rồi, anh ta nói đã xem cuốn sổ của cô, trong đó có địa chỉ cơ quan. Trí nhớ của anh ta tốt thật!
- Là anh à?
- Tôi có việc đi ngang qua đây, chợt nhớ cô làm ở tòa nhà này nên tiện thể ghé vào. Cô có ổn không?
- Tôi rất khỏe. Còn anh?
- Không được ổn lắm!
Vân ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Tôi cứ chờ cô mời tôi một bữa cơm cám ơn. Nhưng mãi mà chẳng thấy đâu!
Hải thích thú nhìn cô gái đang đỏ mặt bối rối. Anh thừa biết lần đó cô ta nói vậy để kiếm cớ kết thúc cuộc trò chuyện mà thôi. Cô ta nói “bữa nào tôi sẽ mời anh” – chẳng qua là một lời mời rơi không xác định rõ nội dung.
- Tôi… thời gian qua… bận quá… Nhưng tôi chắc chắn sẽ mời anh mà.
Khi Vân nói câu đó, cô cũng có ý nghĩ sẽ mời anh ta thật. Hải bật cười:
- Có ai nghi ngờ thịnh tình của cô đâu? Có điều tôi thắc mắc không biết cô tìm tôi bằng cách nào. Vậy thì, tôi đành tới gặp cô vậy!
Thôi, chết thật. Cô chia tay anh ta, cũng không hỏi cách nào liên lạc lại.
- Tối thứ bảy tuần này, cô sẽ mời tôi đi ăn chứ?
Hải đột ngột đề nghị, phá vỡ không khí bối rối của cuộc hội thoại. Có lẽ anh ta sống ở bên Mỹ quen, rất sòng phẳng. Bữa ăn này, cô nhất định phải đãi anh ta. Nhưng cuối tuần, cô lại hẹn chị Phương đi gặp giám đốc Thi Phú rồi.
- Thứ bảy này, tôi…tôi…
- Cô bận? – Hải kết thúc câu nói của cô một cách nhanh chóng.
Vân biết anh đang hiểu theo một nghĩa khác. Nhưng cô bất lực gật đầu. Vì đó là sự thật. Cô nói:
- Anh cho tôi số điện thoại đi. Tuần sau thôi sẽ gọi cho anh.
Vân nắm trong tay tấm card tự in chỉ ghi tên và số điện thoại, nhìn theo bóng áo trắng bước khoan thai trên hè phố. “Mình không nên dính dáng tới người đàn ông này!” Trong đầu Vân tự nhiên vang lên một cảnh báo. Không nên! Vĩnh viễn là không nên. Nhưng vì sao? Bởi vì anh ta giống người yêu của cô. Nhưng vĩnh viễn không phải là người đó.
Nghe tên thì cứ tưởng là con gái, nhưng cậu phụ trách phần này lại là một chàng thanh niên gầy đét, tóc để dài và đeo một cặp kính cận dầy cộp. Lê Vi dù kém tuổi hơn không bao giờ gọi Vân bằng chị.
- Bản in thử sẽ tới trong vòng 3 ngày nữa. – Cậu ta nói trống không.
- Nhanh vậy sao?
- Chuyện! Thời buổi vi tính mà lại. Sách này bìa mềm có hai trăm trang, nhằm nhò gì?
- Nó là best-seller đấy. Cậu vừa nói thời buổi vi tính mà lại. Độc giả họ càng không có thời gian. Sách càng ngày phải càng ngắn gọn súc tích.
Anh ta nói lửng lơ:
- Tùy.
Vân cũng không đôi co với anh ta nữa. Theo như kế hoạch thì đầu tháng sau cuốn sách sẽ ra mắt bạn đọc. Trước đó, công ty phát hành sách sẽ tổ chức một vài sự kiện giới thiệu, lấy review. Cô hy vọng cuốn này sẽ có phản hồi tốt, lượng tiêu thụ tốt để có thể tái bản. Kinh nghiệm dịch thuật các câu chuyện tình yêu, từ phim ảnh cho tới tiểu thuyết mách bảo cô rằng đây là một chuyện tình độc đáo. Giản dị nhưng lại giàu cảm xúc. Tình yêu thì mãi là tình yêu, gì cũng giống nhau. Nhưng chính sự giống nhau ấy tự nó làm nên những nét riêng.
Anh giám đốc của Thi Phú thích cuốn này cô dịch, xem ra anh ta cũng không phải là một người kém cỏi. Vì thế, khi chị Phương nói với cô thứ bảy tuần này sẽ đi ăn tối với anh ta, cô cũng không tiện từ chối. Dù sao đó cũng là một kiểu quan hệ công việc. Ăn một bữa cơm có thể giải quyết, bàn bạc được nhiều chuyện mà các cuộc họp tiến hành tại văn phòng không thể nào giải quyết toàn vẹn được. Lẽ dĩ nhiên có cả chị Phương đi cùng. Cô thừa hiểu bà mai này thể nào chả lợi dụng danh nghĩa gặp mặt ăn tối bàn công chuyện để “rắp tâm” mai mối cho cô và Phú. Tuy nhiên, chỉ là một bữa cơm thôi mà! Chẳng có gì to tát cả.
Văn phòng buổi chiều làm việc có phần uể oải. Mấy cô gái đang tụm lại một góc xuýt xoa một cái tin đang nóng sốt trên mạng. Băng Băng, một nhà văn chuyên viết truyện online, đã xuất bản cuốn sách đầu tay của mình, chưa đăng ở bất cứ mạng nào. Cuốn tiểu thuyết mới ra đời đã khiến cho toàn bộ độc giả trong nước xôn xao. Nó ngay lập tức chiếm lĩnh vị trí đầu tiên trong các kệ sách. Tuy nhiên các nhà phê bình thì lại im hơi lặng tiếng, không khen, mà cũng chẳng chê. Một ai đó than thở:
- Cô này thật là thâm hiểm. Hóa ra những truyện cô ta post lên trên mạng cho dân tình đọc chỉ là “đề mô”, là hàng khuyến mại!
- Người này bí ẩn ghê. Giới tính cũng chưa có ai xác định rõ. Đây này, báo mạng viết: “Các thông tin về cá nhân tác giả Băng Băng bản thân tác giả, nhà xuất bản, cũng như những người có liên quan đều không tiết lộ bất cứ chi tiết nào”.
- Chỉ có tin đồn rằng cô ta một trăm phần trăm là nữ, hiện cũng đang sống ở thành phố này.
Câu chuyện đang hồi rổn rảng như bắp nổ, bỗng nhiên cửa phòng xịch mở. Ngọc, cô lễ tân mặt mũi bừng bừng phấn khích đứng ở ngưỡng cửa, thở hổn hển vì vừa chạy lên cầu thang.
- Các chị ơi…- Cô ta hụt hơi, nói xong câu ấy không sao cất lời thêm được nữa. Mọi người nhìn lên. Nhưng cô ta vẫn há mồm ra thở. Tất cả lại hạ mắt xuống xem báo.
Thấy các đàn chị có vẻ quan tâm tới tin tức trên màn hình vi tính hơn mình, cô nàng ấm ức đi hẳn vào trong phòng, ngồi phịch xuống một cái ghế trước bàn Vân, nói:
- Chị Vân, có một anh đến tìm chị.
Mấy cái đầu đang cúi xuống, lập tức ngẩng lên lần thứ hai, nghe ngóng.
- Đẹp trai cực kỳ. Lại còn trẻ măng nữa.
- Cái gì?
Cái gì? Cô Vân phòng này có người tới tìm? Chuyện này xưa nay giờ mới thấy.
- Chị xuống ngay đi, anh ta đang đợi! – Nói xong Ngọc hài lòng nhìn những khuôn mặt đang lộ vẻ quan tâm. Một số người chân còn có dấu hiệu “lăm le” chạy xuống tiền sảnh để ngó mặt “một anh đẹp trai trẻ măng”
Vân thấy ngạc nhiên. Bạn bè của cô đều trong ngành xuất bản, nam có nữ có nhưng phần lớn họ cũng đã đứng tuổi rồi. Bản thân cô lại ít khi tới văn phòng, nếu muốn gặp thì thường gọi điện hẹn nhau ở chỗ nào đó. Chả có ai lại đến cơ quan để tìm cả. Nghe thật có vẻ là hình sự.
Cô nghi hoặc đi xuống dưới lầu. Trong sảnh vắng ngắt, chỉ có một chàng trai đang đứng nhẩn nha xem những tấm poster chụp hình bìa của các ấn phẩm mà công ty cô đã xuất bản. Anh ta đứng quay lưng lại phía cô. Chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu dáng đơn giản trang nhã gợi lên một hình dáng rất quen thuộc. Thấy tiếng cửa mở, anh ta vội quay lại.
Hải nhìn thấy cô, khóe môi thoáng cười:
- Xin chào!
Vân lúng túng gật đầu. Anh ta tới đây làm gì? Anh ta làm sao lại biết chỗ cô làm? À, đúng rồi, anh ta nói đã xem cuốn sổ của cô, trong đó có địa chỉ cơ quan. Trí nhớ của anh ta tốt thật!
- Là anh à?
- Tôi có việc đi ngang qua đây, chợt nhớ cô làm ở tòa nhà này nên tiện thể ghé vào. Cô có ổn không?
- Tôi rất khỏe. Còn anh?
- Không được ổn lắm!
Vân ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Tôi cứ chờ cô mời tôi một bữa cơm cám ơn. Nhưng mãi mà chẳng thấy đâu!
Hải thích thú nhìn cô gái đang đỏ mặt bối rối. Anh thừa biết lần đó cô ta nói vậy để kiếm cớ kết thúc cuộc trò chuyện mà thôi. Cô ta nói “bữa nào tôi sẽ mời anh” – chẳng qua là một lời mời rơi không xác định rõ nội dung.
- Tôi… thời gian qua… bận quá… Nhưng tôi chắc chắn sẽ mời anh mà.
Khi Vân nói câu đó, cô cũng có ý nghĩ sẽ mời anh ta thật. Hải bật cười:
- Có ai nghi ngờ thịnh tình của cô đâu? Có điều tôi thắc mắc không biết cô tìm tôi bằng cách nào. Vậy thì, tôi đành tới gặp cô vậy!
Thôi, chết thật. Cô chia tay anh ta, cũng không hỏi cách nào liên lạc lại.
- Tối thứ bảy tuần này, cô sẽ mời tôi đi ăn chứ?
Hải đột ngột đề nghị, phá vỡ không khí bối rối của cuộc hội thoại. Có lẽ anh ta sống ở bên Mỹ quen, rất sòng phẳng. Bữa ăn này, cô nhất định phải đãi anh ta. Nhưng cuối tuần, cô lại hẹn chị Phương đi gặp giám đốc Thi Phú rồi.
- Thứ bảy này, tôi…tôi…
- Cô bận? – Hải kết thúc câu nói của cô một cách nhanh chóng.
Vân biết anh đang hiểu theo một nghĩa khác. Nhưng cô bất lực gật đầu. Vì đó là sự thật. Cô nói:
- Anh cho tôi số điện thoại đi. Tuần sau thôi sẽ gọi cho anh.
Vân nắm trong tay tấm card tự in chỉ ghi tên và số điện thoại, nhìn theo bóng áo trắng bước khoan thai trên hè phố. “Mình không nên dính dáng tới người đàn ông này!” Trong đầu Vân tự nhiên vang lên một cảnh báo. Không nên! Vĩnh viễn là không nên. Nhưng vì sao? Bởi vì anh ta giống người yêu của cô. Nhưng vĩnh viễn không phải là người đó.
/41
|