Lúc này, còn 20 phút nữa là bắt đầu đấu lôi đài.
Tô Tiếu chuẩn bị truyền tống tới thành Trường An đi xem, nhưng mới ấn vào truyền tống thạch, thì nghe tiếng mở cửa phòng, xoay đầu nhìn, Trần Vi mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi vào.
Trần Vi là thành viên đội cổ động của câu lạc bộ bóng rổ.
Giờ cô nàng đang mặc đồng phục đội, phía trên là áo ba lỗ mê người, dưới là quần siêu ngắn, lộ cặp đùi thẳng thon dài. Trần Vi là người đẹp có tiếng, dáng cao gầy ngực bự eo nhỏ, đáng tiếc giờ này cô nàng chống tay trên bàn thở hổn hển, tóc mướt mồ hôi dính sát vào mặt, lại còn vắt thành từng nhúm một, thật sự là không bổ mắt tẹo nào, Tô Tiếu lắc đầu, “Bên ngoài nóng đến thế cơ à?”
Cô lăn lê trong phòng ngủ cả ngày, ngay cả rèm cửa cũng không kéo ra.
“Siêu nóng.” Trần Vi nghỉ một chút rồi đi tới cạnh Tô Tiếu, lấy khuỷu tay chọc lưng cô một cái, “Vẫn chơi game hả?”
Tô Tiếu vội mang Bí ngân cao cấp mới đào được ra cho Trần Vi xem.
“Cố Mặc bị thương rồi!”
Vẻ đắc ý của cô nháy mắt biến mất.
“Bị trật, đụng đến xương, đang ở phòng y tế trường, muốn đi xem thử không?” Trần Vi vỗ vai Tô Tiếu một cái, “Đi đi, cơ hội hơi bị tốt đấy.”
Tô Tiếu im ỉm không hé răng.
“Không dám đi hả? Tôi đi tắm, chờ tí tôi với bà cùng đi.” Trần Vi nói xong thì tiện tay cởi áo ba lỗ ra. Tô Tiếu đã quen với hành vi bỗ bã của Trần Vi rồi, mặt nịnh nọt nhìn bạn, “Vi Vi bà tốt bụng quá.”
“Quá lời, Bí ngân trong túi bà chuyển sang tôi.” Trần Vi nói rồi rất chi là tự nhiên hất đầu, Tô Tiếu khóe miệng giật giật, cô có thôi thúc muốn kéo rèm, cho cô nàng chỉ mặc nội y này phơi ra dưới nắng mặt trời.
Mà quên nói, đối diện họ là ký túc xá nam.
Thừa lúc Trần Vi tắm rửa, Tô Tiếu thay quần áo, sửa sang lại mình một chút. Rồi đắn đo suy nghĩ, lấy thẻ sinh viên và sổ khám bệnh ra, khi Trần Vi ra khỏi phòng tắm, thấy mấy thứ trong tay Tô Tiếu thì bật cười.
“Bà không định giả vờ đi khám bệnh rồi lén đi xem đấy chứ.”
Bị vạch trần, Tô Tiếu im lặng nhún vai.
“IQ của phụ nữ sa vào vực sâu thầm mến đều có vấn đề.”
Tô Tiếu giật giật khóe miệng, lẳng lặng đặt thẻ sinh viên với sổ khám bệnh lại ngăn kéo, hít sâu vài hơi rồi nói, “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Đợi tôi sấy tóc! Bà chuẩn bị thổ lộ rồi hả?”
“Không, tôi không biết mình rốt cuộc thích cậu ta đến mức nào.”
Đây là một vấn đề rất phức tạp, Tô Tiếu mở cửa phòng.
Phía sau Trần Vi rống lên, “Này, đợi tôi với, một mình bà dám đi à?”
Tô Tiếu đã đi tới đầu cầu thang.
Trần Vi mang cái đầu ướt nhẹp chạy ra, giơ nắm tay với cô, “Cố lên!”
Tô Tiếu khẽ cười, rồi xuống cầu thang.
Không liên quan tới việc thổ lộ, cô chỉ đi xem cậu ta thử thôi, còn sau đó có phát sinh chuyện gì, có nhất thời kích động không, tạm thời không nằm trong vòng suy xét.
Nắng hôm nay thật nồng nàn, làm say cả lòng cô.
. . .
Vị trí của phòng y tế trường cách ký túc xá rất xa, đi bộ ít nhất là 20 phút. Tô Tiếu cúi đầu hấp tấp chạy, không ngờ tới, trên đường, lại cùng đội của Cố Mặc ngõ hẻm gặp nhau.
Đây là con đường nhỏ được trải sỏi, rộng chừng hai người đi, hai bên là bãi cỏ với những cây ngô đồng cao lớn.
Ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa tán cây rót xuống, đổ bóng loang lổ lên người họ.
Cố Mặc được Trữ Lam dìu rất cẩn thận, sau lưng bọn họ còn có một tốp đội viên của đội bóng rổ. Mặc cho những người phía sau đang cười đùa, hai người phía trước, vẫn tĩnh lặng tựa như một bức họa điềm tĩnh an tường.
Cảnh tượng lúc này, có chút giống như Thước Kiều Tiên trong trò chơi, chỉ là khi ấy, hai người gặp nhau nơi cầu hỉ thước, Tô Tiếu có thể trắng trợn ở kênh gần nói ta thích ngươi, mà giờ, cô lại chỉ có thể nghiêng người, bước ra sau, chân sau giẫm lên mặt cỏ.
Chân của Cố Mặc bị thương, cô thấy mắt cá chân của cậu ta quấn gạc trắng, Trữ Lam làm gậy chống cho cậu ta, trên mặt chứa đầy ý cười ngọt ngào.
Đoàn người này tựa như một cảnh quay chậm từ từ đi qua trước mặt cô, trong lúc ấy, Tô Tiếu vẫn luôn cúi đầu, cô chăm chăm vào mặt đất, nhìn từng đôi giày thể thao bước qua trên con đường rải sỏi, nhìn dải gạc trắng chói mắt kia càng lúc càng xa. . .
Ánh nắng hôm nay vẫn như cũ, tình cảm thầm lặng kéo dài một năm, nói không nên lời.
Mặc dù chưa đến nỗi xé ruột xé gan, nhưng dù sao cũng có chút đau lòng, không phải đau chết đi sống lại, mà là thăm thẳm lạnh lùng.
Tô Tiếu chậm bước về lại phòng, trong phòng không có một bóng người.
Mở máy tính đăng nhập game, chờ tải xong, nhân vật của cô xuất hiện ở thành Trường An.
Lúc này là 5 giờ chiều, đấu lôi đài vừa kết thúc.
Trên màn hình tin tức hệ thống hết lần này tới lần khác cuộn lên.
【Hệ thống 】 Chúc mừng người chơi Bất Niệm Tình Thâm lực áp quần hùng, giành được hạng nhất!
Chưa từng nghĩ, tên thích khách thần kinh ấy lại có thể giành hạng nhất.
Nhưng lúc này, cô không có tâm trạng để ý mấy thứ đó.
Phong cảnh trong Tiêu Dao rất đẹp, mưa bụi mịt mờ, non xanh nước biếc, nhân diện đào hoa*, là thế giới tiên hiệp cổ xưa mà trong lòng nhiều người hướng tới. Mà trong tất cả các bản đồ, Tô Tiếu thích nhất là Tiên Tung Lâm ở Thanh Khâu.
* mỹ nhân như hoa, làm người ta phải tương tư
Bản đồ Thanh Khâu cực kỳ bí ẩn, không có NPC, cũng không có tình tiết nhiệm vụ nào, quan trọng nhất là không có điểm truyền tống. Người chơi muốn tới đó phải từ một bản đồ khác chạy tới bến đò, sau đó đi bè theo hồ để vào, mặt hồ từ rộng trở nên hẹp lại, cuối cùng vào một cửa động hẹp.
Sau đó là tối sập xuống chừng 2 phút. Nếu không có nhạc nền róc rách tiếng nước, thỉnh thoảng có cá nhỏ màu bạc nhảy lên mặt nước, với ánh sáng li ti của đom đóm, người chơi sẽ tưởng là máy tính bị treo. . .
Đương nhiên cũng từng có người chơi tính bộp chộp tưởng lầm là game bị lỗi còn lên diễn đàn post bài báo cáo BUG, mỗi lần vào bản đồ Thank Khâu đều treo máy, tổ thiết kế mấy người làm ăn kiểu đếch gì thế! Kết cục của kẻ post bài, khỏi cần nói nhiều.
Tô Tiếu truyền tống tới Tầm Tiên Trấn ở Giang Nam. Sau đó cưỡi ngựa chạy đến bến đò, trả 50 tiền đồng thuê một cái bè trúc. Theo hồ đi tới động cũng mất 10 phút, đối với một game online mà nói, giành nhiều thời gian đi đường như vậy quả thực là thừa hơi, đặc biệt là vừa open beta, mọi người đều đang nỗ lực thăng cấp kiếm trang bị làm nhiệm vụ. Cho nên bản đồ Thanh Khâu, trừ một ít hội ngắm phong cảnh tới xem, chụp ảnh lưu niệm ra, thì nhìn chung là nơi này không có ma nào cả.
Hệ thống: Bạn đã tiến vào Vô nhân chi cảnh.
Ngay sau đó, là một màu đen kéo dài 2 phút,
Những tia sáng chợt hiện này, lại càng làm cảnh vật đen đặc thêm hắc ám. Cô không nhìn thấy nhân vật của mình, không thấy được bè trúc, cũng không thấy được mọi thứ chung quanh.
Cảnh ấy, suy cho cùng cũng có chút giống tâm trạng cô bây giờ.
Tô Tiếu cười khổ một cái, cô cuộn chân lên ghế, sau đó ôm lấy đầu gối, gác cằm lên đầu gối, mắt ngơ ngác nhìn màn hình.
Mối tình ấy nói dài không dài, không giống người ta yêu đến xé lòng đến oanh liệt, nhưng dù sao cũng luôn chiếm cứ trong lòng, từ trước tới giờ chưa từng tản đi.
. . .
Hai phút sau, trước mặt xuất hiện một tia sáng.
Bè gỗ chầm chậm trôi lên phía trước, chui thẳng vào vùng sáng lạng ấy, rồi đột nhiên, đất trời bừng sáng, rộng mở phóng khoáng.
Ngay cả tâm trạng của cô, cũng theo đó sáng sủa một chút.
Hệ thống: Bạn đã tiến vào Thanh Khâu.
Bè gỗ cập bờ, Tô Tiếu nhảy lên bờ cỏ bên cạnh.
Cửa vào của Thanh Khâu là rừng hoa đào, hoa đào hồng phấn tựa như mây chất chồng tới chân trời, Tô Tiếu điều khiển nhân vật, giẫm cánh hoa chậm rãi đi vào sâu trong rừng đào.
Cô không cưỡi ngựa.
Phía trên nhất của bản đồ Thanh Khâu là Mặc Trúc Lâm, đích đến của Tô Tiếu là nơi đó, nếu như không cưỡi ngựa, thì từ rừng đào tới Mặc Trúc Lâm, phải đi chừng một tiếng. Đương nhiên, cô chưa đi bao giờ, phải thử mới biết được.
Tô Tiếu vẫn luôn để hình thức chụp ảnh, tức là trên màn hình không có thanh kỹ năng, không có khuông đối thoại, chỉ có phong cảnh và bản thân mình.
Tiếng mật ngữ vang đinh đang trên nhạc nền, nhưng cô đều mặc kệ, giờ phút này, bất kể là phụ bản hay làm nhiệm vụ, hoặc bảo cô cống hiến quáng thạch thảo dược, cô đều không muốn làm.
Chừng 10 phút sau, tiếng mật ngữ điên cuồng tập kích như spam, tiếng đinh đinh đang đang không ngừng vang, che hết nhạc nền của trò chơi, Tô Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi lại hình thức, bật tin chat mật ra.
Spam ầm ĩ cô không chỉ có một người.
MN, sao toàn thế lực đều M* cô nha.
*ý là PM đấy mà
Hoa Vô Tình: Hứa Hứa, kiếm tiền kiếm tiền!
Mặc Mặc Vô Ngữ: Ở đó không?
Khe Suối: Thù lớn của cô được báo rồi! Mau dùng thiên nhãn tra vị trí của hắn, chúng ta đi kiếm tiền!
Loạn Đánh Tỳ Bà: Có ở không, đang chờ cô thiên nhãn đây!
Tô Tiếu xem nửa ngày, đầu vẫn mờ mịt như cũ.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Sao đấy?
Mọi người mồm năm miệng mười giải thích, Tô Tiếu vui vẻ rồi.
Trận chung kết đấu lôi đài là Mặc Mặc Vô Ngữ đấu Bất Niệm Tình Thâm. Vì Mặc Mặc Vô Ngữ không muốn giành hạng nhất, cho nên trực tiếp rút lui. Không thực hiện lời hứa giúp cô ngược Bất Niệm Tình Thâm, nên là, Mặc Mặc Vô Ngữ tìm cô, để nói xin lỗi.
Nhưng Bất Niệm Tình Thâm giành hạng nhất sau, vốn nên thương lượng việc kết hôn với Bích Hải Lộng Triều Thanh, ngờ đâu tên đó chặn mật ngữ biến mất luôn. Nghe nói còn bỏ lại một câu, chỉ tới đánh lôi đài, không tới để cưới vợ. Kết quả, Bích Hải Lộng Triều Thanh đương nhiên là nổi giận, đây không phải là khiêu khích sao, đây chẳng phải là giỡn mặt sao? Cho nên, bọn họ quyết định ngược sát Bất Niệm Tình Thâm một trăm lần.
Lại có vấn đề, Bất Niệm Tình Thâm là thích khách, đồng thời lại là độc hành hiệp, không gia nhập thế lực nào cả. Rõ ràng hệ thống tra ra là online, nhưng lại không tìm được vị trí. Bích Hải Lộng Triều Thanh chạy loạn khắp bản đồ vẫn không tìm được người, bất đắc dĩ chỉ có thể đi khắp nơi tìm người có cừu nhân Bất Niệm Tình Thâm, vì cừu nhân có thể dùng Thiên nhãn tìm ra vị trí của đối phương, người cung cấp vị trí thu được 100 vàng. Cho nên mọi người đều nghĩ đến Tô Tiếu.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Hắn là thích khách, giết người phải không ít chứ, đợt trước còn bạo chết tiểu đội 5 người của Thiên Nhai trước mặt ta mà.
【Thế lực nguyên lão 】 Cố Hi Bạch: Cô lầm, Bích Hải Lộng Triều Thanh tìm một vòng, đều không tìm thấy cừu nhân của Bất Niệm Tình Thâm, mấy đứa Thiên Nhai, hình như đều không onl, lúc trước có Phượng Tê Ngô, sau cũng thoát rồi. Ta đang lên nick 007 này!
【Thế lực nguyên lão 】 Hoa Vô Tình: Hứa Hứa mau lên chút, 100 vàng đấy!
Tô Tiếu: . . .
Tô Tiếu chuẩn bị truyền tống tới thành Trường An đi xem, nhưng mới ấn vào truyền tống thạch, thì nghe tiếng mở cửa phòng, xoay đầu nhìn, Trần Vi mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi vào.
Trần Vi là thành viên đội cổ động của câu lạc bộ bóng rổ.
Giờ cô nàng đang mặc đồng phục đội, phía trên là áo ba lỗ mê người, dưới là quần siêu ngắn, lộ cặp đùi thẳng thon dài. Trần Vi là người đẹp có tiếng, dáng cao gầy ngực bự eo nhỏ, đáng tiếc giờ này cô nàng chống tay trên bàn thở hổn hển, tóc mướt mồ hôi dính sát vào mặt, lại còn vắt thành từng nhúm một, thật sự là không bổ mắt tẹo nào, Tô Tiếu lắc đầu, “Bên ngoài nóng đến thế cơ à?”
Cô lăn lê trong phòng ngủ cả ngày, ngay cả rèm cửa cũng không kéo ra.
“Siêu nóng.” Trần Vi nghỉ một chút rồi đi tới cạnh Tô Tiếu, lấy khuỷu tay chọc lưng cô một cái, “Vẫn chơi game hả?”
Tô Tiếu vội mang Bí ngân cao cấp mới đào được ra cho Trần Vi xem.
“Cố Mặc bị thương rồi!”
Vẻ đắc ý của cô nháy mắt biến mất.
“Bị trật, đụng đến xương, đang ở phòng y tế trường, muốn đi xem thử không?” Trần Vi vỗ vai Tô Tiếu một cái, “Đi đi, cơ hội hơi bị tốt đấy.”
Tô Tiếu im ỉm không hé răng.
“Không dám đi hả? Tôi đi tắm, chờ tí tôi với bà cùng đi.” Trần Vi nói xong thì tiện tay cởi áo ba lỗ ra. Tô Tiếu đã quen với hành vi bỗ bã của Trần Vi rồi, mặt nịnh nọt nhìn bạn, “Vi Vi bà tốt bụng quá.”
“Quá lời, Bí ngân trong túi bà chuyển sang tôi.” Trần Vi nói rồi rất chi là tự nhiên hất đầu, Tô Tiếu khóe miệng giật giật, cô có thôi thúc muốn kéo rèm, cho cô nàng chỉ mặc nội y này phơi ra dưới nắng mặt trời.
Mà quên nói, đối diện họ là ký túc xá nam.
Thừa lúc Trần Vi tắm rửa, Tô Tiếu thay quần áo, sửa sang lại mình một chút. Rồi đắn đo suy nghĩ, lấy thẻ sinh viên và sổ khám bệnh ra, khi Trần Vi ra khỏi phòng tắm, thấy mấy thứ trong tay Tô Tiếu thì bật cười.
“Bà không định giả vờ đi khám bệnh rồi lén đi xem đấy chứ.”
Bị vạch trần, Tô Tiếu im lặng nhún vai.
“IQ của phụ nữ sa vào vực sâu thầm mến đều có vấn đề.”
Tô Tiếu giật giật khóe miệng, lẳng lặng đặt thẻ sinh viên với sổ khám bệnh lại ngăn kéo, hít sâu vài hơi rồi nói, “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Đợi tôi sấy tóc! Bà chuẩn bị thổ lộ rồi hả?”
“Không, tôi không biết mình rốt cuộc thích cậu ta đến mức nào.”
Đây là một vấn đề rất phức tạp, Tô Tiếu mở cửa phòng.
Phía sau Trần Vi rống lên, “Này, đợi tôi với, một mình bà dám đi à?”
Tô Tiếu đã đi tới đầu cầu thang.
Trần Vi mang cái đầu ướt nhẹp chạy ra, giơ nắm tay với cô, “Cố lên!”
Tô Tiếu khẽ cười, rồi xuống cầu thang.
Không liên quan tới việc thổ lộ, cô chỉ đi xem cậu ta thử thôi, còn sau đó có phát sinh chuyện gì, có nhất thời kích động không, tạm thời không nằm trong vòng suy xét.
Nắng hôm nay thật nồng nàn, làm say cả lòng cô.
. . .
Vị trí của phòng y tế trường cách ký túc xá rất xa, đi bộ ít nhất là 20 phút. Tô Tiếu cúi đầu hấp tấp chạy, không ngờ tới, trên đường, lại cùng đội của Cố Mặc ngõ hẻm gặp nhau.
Đây là con đường nhỏ được trải sỏi, rộng chừng hai người đi, hai bên là bãi cỏ với những cây ngô đồng cao lớn.
Ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa tán cây rót xuống, đổ bóng loang lổ lên người họ.
Cố Mặc được Trữ Lam dìu rất cẩn thận, sau lưng bọn họ còn có một tốp đội viên của đội bóng rổ. Mặc cho những người phía sau đang cười đùa, hai người phía trước, vẫn tĩnh lặng tựa như một bức họa điềm tĩnh an tường.
Cảnh tượng lúc này, có chút giống như Thước Kiều Tiên trong trò chơi, chỉ là khi ấy, hai người gặp nhau nơi cầu hỉ thước, Tô Tiếu có thể trắng trợn ở kênh gần nói ta thích ngươi, mà giờ, cô lại chỉ có thể nghiêng người, bước ra sau, chân sau giẫm lên mặt cỏ.
Chân của Cố Mặc bị thương, cô thấy mắt cá chân của cậu ta quấn gạc trắng, Trữ Lam làm gậy chống cho cậu ta, trên mặt chứa đầy ý cười ngọt ngào.
Đoàn người này tựa như một cảnh quay chậm từ từ đi qua trước mặt cô, trong lúc ấy, Tô Tiếu vẫn luôn cúi đầu, cô chăm chăm vào mặt đất, nhìn từng đôi giày thể thao bước qua trên con đường rải sỏi, nhìn dải gạc trắng chói mắt kia càng lúc càng xa. . .
Ánh nắng hôm nay vẫn như cũ, tình cảm thầm lặng kéo dài một năm, nói không nên lời.
Mặc dù chưa đến nỗi xé ruột xé gan, nhưng dù sao cũng có chút đau lòng, không phải đau chết đi sống lại, mà là thăm thẳm lạnh lùng.
Tô Tiếu chậm bước về lại phòng, trong phòng không có một bóng người.
Mở máy tính đăng nhập game, chờ tải xong, nhân vật của cô xuất hiện ở thành Trường An.
Lúc này là 5 giờ chiều, đấu lôi đài vừa kết thúc.
Trên màn hình tin tức hệ thống hết lần này tới lần khác cuộn lên.
【Hệ thống 】 Chúc mừng người chơi Bất Niệm Tình Thâm lực áp quần hùng, giành được hạng nhất!
Chưa từng nghĩ, tên thích khách thần kinh ấy lại có thể giành hạng nhất.
Nhưng lúc này, cô không có tâm trạng để ý mấy thứ đó.
Phong cảnh trong Tiêu Dao rất đẹp, mưa bụi mịt mờ, non xanh nước biếc, nhân diện đào hoa*, là thế giới tiên hiệp cổ xưa mà trong lòng nhiều người hướng tới. Mà trong tất cả các bản đồ, Tô Tiếu thích nhất là Tiên Tung Lâm ở Thanh Khâu.
* mỹ nhân như hoa, làm người ta phải tương tư
Bản đồ Thanh Khâu cực kỳ bí ẩn, không có NPC, cũng không có tình tiết nhiệm vụ nào, quan trọng nhất là không có điểm truyền tống. Người chơi muốn tới đó phải từ một bản đồ khác chạy tới bến đò, sau đó đi bè theo hồ để vào, mặt hồ từ rộng trở nên hẹp lại, cuối cùng vào một cửa động hẹp.
Sau đó là tối sập xuống chừng 2 phút. Nếu không có nhạc nền róc rách tiếng nước, thỉnh thoảng có cá nhỏ màu bạc nhảy lên mặt nước, với ánh sáng li ti của đom đóm, người chơi sẽ tưởng là máy tính bị treo. . .
Đương nhiên cũng từng có người chơi tính bộp chộp tưởng lầm là game bị lỗi còn lên diễn đàn post bài báo cáo BUG, mỗi lần vào bản đồ Thank Khâu đều treo máy, tổ thiết kế mấy người làm ăn kiểu đếch gì thế! Kết cục của kẻ post bài, khỏi cần nói nhiều.
Tô Tiếu truyền tống tới Tầm Tiên Trấn ở Giang Nam. Sau đó cưỡi ngựa chạy đến bến đò, trả 50 tiền đồng thuê một cái bè trúc. Theo hồ đi tới động cũng mất 10 phút, đối với một game online mà nói, giành nhiều thời gian đi đường như vậy quả thực là thừa hơi, đặc biệt là vừa open beta, mọi người đều đang nỗ lực thăng cấp kiếm trang bị làm nhiệm vụ. Cho nên bản đồ Thanh Khâu, trừ một ít hội ngắm phong cảnh tới xem, chụp ảnh lưu niệm ra, thì nhìn chung là nơi này không có ma nào cả.
Hệ thống: Bạn đã tiến vào Vô nhân chi cảnh.
Ngay sau đó, là một màu đen kéo dài 2 phút,
Những tia sáng chợt hiện này, lại càng làm cảnh vật đen đặc thêm hắc ám. Cô không nhìn thấy nhân vật của mình, không thấy được bè trúc, cũng không thấy được mọi thứ chung quanh.
Cảnh ấy, suy cho cùng cũng có chút giống tâm trạng cô bây giờ.
Tô Tiếu cười khổ một cái, cô cuộn chân lên ghế, sau đó ôm lấy đầu gối, gác cằm lên đầu gối, mắt ngơ ngác nhìn màn hình.
Mối tình ấy nói dài không dài, không giống người ta yêu đến xé lòng đến oanh liệt, nhưng dù sao cũng luôn chiếm cứ trong lòng, từ trước tới giờ chưa từng tản đi.
. . .
Hai phút sau, trước mặt xuất hiện một tia sáng.
Bè gỗ chầm chậm trôi lên phía trước, chui thẳng vào vùng sáng lạng ấy, rồi đột nhiên, đất trời bừng sáng, rộng mở phóng khoáng.
Ngay cả tâm trạng của cô, cũng theo đó sáng sủa một chút.
Hệ thống: Bạn đã tiến vào Thanh Khâu.
Bè gỗ cập bờ, Tô Tiếu nhảy lên bờ cỏ bên cạnh.
Cửa vào của Thanh Khâu là rừng hoa đào, hoa đào hồng phấn tựa như mây chất chồng tới chân trời, Tô Tiếu điều khiển nhân vật, giẫm cánh hoa chậm rãi đi vào sâu trong rừng đào.
Cô không cưỡi ngựa.
Phía trên nhất của bản đồ Thanh Khâu là Mặc Trúc Lâm, đích đến của Tô Tiếu là nơi đó, nếu như không cưỡi ngựa, thì từ rừng đào tới Mặc Trúc Lâm, phải đi chừng một tiếng. Đương nhiên, cô chưa đi bao giờ, phải thử mới biết được.
Tô Tiếu vẫn luôn để hình thức chụp ảnh, tức là trên màn hình không có thanh kỹ năng, không có khuông đối thoại, chỉ có phong cảnh và bản thân mình.
Tiếng mật ngữ vang đinh đang trên nhạc nền, nhưng cô đều mặc kệ, giờ phút này, bất kể là phụ bản hay làm nhiệm vụ, hoặc bảo cô cống hiến quáng thạch thảo dược, cô đều không muốn làm.
Chừng 10 phút sau, tiếng mật ngữ điên cuồng tập kích như spam, tiếng đinh đinh đang đang không ngừng vang, che hết nhạc nền của trò chơi, Tô Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi lại hình thức, bật tin chat mật ra.
Spam ầm ĩ cô không chỉ có một người.
MN, sao toàn thế lực đều M* cô nha.
*ý là PM đấy mà
Hoa Vô Tình: Hứa Hứa, kiếm tiền kiếm tiền!
Mặc Mặc Vô Ngữ: Ở đó không?
Khe Suối: Thù lớn của cô được báo rồi! Mau dùng thiên nhãn tra vị trí của hắn, chúng ta đi kiếm tiền!
Loạn Đánh Tỳ Bà: Có ở không, đang chờ cô thiên nhãn đây!
Tô Tiếu xem nửa ngày, đầu vẫn mờ mịt như cũ.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Sao đấy?
Mọi người mồm năm miệng mười giải thích, Tô Tiếu vui vẻ rồi.
Trận chung kết đấu lôi đài là Mặc Mặc Vô Ngữ đấu Bất Niệm Tình Thâm. Vì Mặc Mặc Vô Ngữ không muốn giành hạng nhất, cho nên trực tiếp rút lui. Không thực hiện lời hứa giúp cô ngược Bất Niệm Tình Thâm, nên là, Mặc Mặc Vô Ngữ tìm cô, để nói xin lỗi.
Nhưng Bất Niệm Tình Thâm giành hạng nhất sau, vốn nên thương lượng việc kết hôn với Bích Hải Lộng Triều Thanh, ngờ đâu tên đó chặn mật ngữ biến mất luôn. Nghe nói còn bỏ lại một câu, chỉ tới đánh lôi đài, không tới để cưới vợ. Kết quả, Bích Hải Lộng Triều Thanh đương nhiên là nổi giận, đây không phải là khiêu khích sao, đây chẳng phải là giỡn mặt sao? Cho nên, bọn họ quyết định ngược sát Bất Niệm Tình Thâm một trăm lần.
Lại có vấn đề, Bất Niệm Tình Thâm là thích khách, đồng thời lại là độc hành hiệp, không gia nhập thế lực nào cả. Rõ ràng hệ thống tra ra là online, nhưng lại không tìm được vị trí. Bích Hải Lộng Triều Thanh chạy loạn khắp bản đồ vẫn không tìm được người, bất đắc dĩ chỉ có thể đi khắp nơi tìm người có cừu nhân Bất Niệm Tình Thâm, vì cừu nhân có thể dùng Thiên nhãn tìm ra vị trí của đối phương, người cung cấp vị trí thu được 100 vàng. Cho nên mọi người đều nghĩ đến Tô Tiếu.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Hắn là thích khách, giết người phải không ít chứ, đợt trước còn bạo chết tiểu đội 5 người của Thiên Nhai trước mặt ta mà.
【Thế lực nguyên lão 】 Cố Hi Bạch: Cô lầm, Bích Hải Lộng Triều Thanh tìm một vòng, đều không tìm thấy cừu nhân của Bất Niệm Tình Thâm, mấy đứa Thiên Nhai, hình như đều không onl, lúc trước có Phượng Tê Ngô, sau cũng thoát rồi. Ta đang lên nick 007 này!
【Thế lực nguyên lão 】 Hoa Vô Tình: Hứa Hứa mau lên chút, 100 vàng đấy!
Tô Tiếu: . . .
/64
|