Trần Minh Quân cũng biết bản tính của em họ, nhưng không nghĩ cậu ta có thể chân chó như vậy. Nếu là bình thường hắn cũng không để tâm, nhưng đây là em gái của Phong, lại là người hắn chú ý, sao có thể để Hưng cho hắn mắt mặt.
Lê Khánh Hưng tiếp xúc với ánh mắt của Trần Minh Quân liền ngoan ngoãn lùi về phía sau. Trong lòng cũng là nói thầm, mọi lần anh họ không quản hắn tán gái sao lần này lại khác thường như vậy?
Tính hắn tùy tiện quen, cũng không sợ bất kì người nào, nhưng thật đúng là không dám chọc vị anh họ cùng tuổi này. Nói tới chuyện này cũng có chút kì lạ, anh họ bình thường tuy có chút mặt than lại cũng không khó nói chuyện. Nhưng chỉ cần bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn chăm chú vào hắn liền đặc biệt sợ hãi, cảm giác như bị dã thú theo dõi, cực kì nguy hiểm.
Cảnh cáo Lê Khánh Hưng một cái, Trần Minh Quân mới nhìn lại cô gái nhỏ bên cạnh bạn thân. Hôm nay, cô ăn mặc rất quyến rũ, nhưng đôi mắt lại cực kì trong suốt, phảng phất như thiên sứ không nhiễm khói bụi trần gian. Thật là một cô gái mâu thuẫn, còn rất mẫn cảm.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Duy Ảnh, Trần Minh Quân thu liễn tâm thần, bình thản nói một câu.
Xin chào.
Duy Ảnh nghi ngờ nhìn Trần Minh Quân, hai người này ánh mắt thật sự rất bình thường nha. Nhưng vừa rồi cô cảm thấy có ánh mắt tính kế bản thân đâu, chẳng lẽ là ảo giác?
Tất cả những hành động nhỏ vừa rồi của mọi người đều bị Nguyễn Quốc Huy nhìn trong mắt. Trong lòng cũng cảm thán một tiếng, duyên phận. Hắn cùng Quân còn muốn cho người tìm hiểu Duy Ảnh đâu, không ngờ lại là em gái của Phong. Như vậy cũng đỡ mất thời gian, có gì có thể hỏi Phong được rồi.
Đỗ Nam Phong nhìn mọi người chào hỏi không sai biệt lắm, trong lòng cũng sốt ruột Hân Di, liền muốn đi ra ngoài.
Quân, các cậu giúp mình chăm sóc Duy Ảnh một chút, mình tìm Hân Di đi.
Mặc dù là bạn thân, Đỗ Nam Phong cũng tin tưởng nhất là Trần Minh Quân, cảm giác đó là người nghiêm túc, đáng tin cậy. Nguyễn Quốc Huy cũng tốt nhưng rất phúc hắc, nếu không cẩn thận, có thể bị bán còn giúp hắn kiếm tiền. Còn Lê Khánh Hưng lại rất lông bông, bởi vậy, Đỗ Nam Phong còn là nguyện ý giao Duy Ảnh cho Quân chăm sóc. Dù sao cũng là em gái của hắn, không thể để người ta bắt nạt đi.
Trần Minh Quân nhìn thiếu nữ cười như mật ngọt, nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn hiểu ý tứ của Phong, nhưng cô gái này... cũng không là dễ dàng để người ta bắt nạt đâu.
Đỗ Nam Phong nhìn Quân gật đầu, ngay cả Huy cũng cho hắn một ánh mắt yên tâm, liền buông tâm đi tìm bản thân bạn gái, hoàn toàn không nhìn ý kiến của Duy Ảnh.
'Trọng sắc khinh muội'. Duy Ảnh thầm thì một tiếng cũng không ngăn cản Đỗ Nam Phong. Hắn đã vì cô suy nghĩ chu toàn rồi, nếu còn tiếp tục gây rối sẽ khiến người chán ghét. Đặc biệt là trước mặt những người này, cô còn muốn họ làm tấm dựa về sau, cũng không thể gây ấn tượng xấu.
Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.
Nguyễn Quốc Huy đề nghị nói. Bữa tiệc đã sắp bắt đầu, bọn họ còn đứng đây mãi cũng không thỏa đáng.
Được .
*****
Ngân Mai, chúc mừng cậu nhé.
Mặc dù rất hâm mộ Ngân Mai có cơ hội xuất đầu, nhưng Bùi Ngọc Linh vẫn cảm thấy vui mừng hơn là ghen tị. Cô biết, đây là cơ duyên cũng là bản lĩnh của Ngân Mai, dù cô có ghen tị cũng không được gì, chi bằng cố gắng học tập, tin chắc cô cũng có ngày thành công.
Lưu Ngân Mai nhìn nụ cười chân thành của cô bạn, vừa cảm động vừa áy náy bản thân suy nghĩ nhiều. Cũng không thể trách cô, làm nghề này ai chẳng phải để lại vài phần tâm nhãn. Cô cùng Ngọc Linh tuy thân thiết nhưng cũng chỉ quen biết thời gian ngắn, không thể hoàn toàn hiểu rõ. Nếu lần này, Ngọc Linh biểu hiện ra ghen tị hay bất mãn, cô nhất định sẽ xem xét lại tình bạn của hai người. Thật may, Ngọc Linh không phải người như vậy.
Cảm ơn cậu.
Cảm ơn gì chứ. Hiên đang gọi cậu kìa, đi đi.
Bùi Ngọc Linh giả bộ oán giận trừng Ngân Mai, đẩy đẩy vai bạn thân. Quả nhiên, cô vẫn rất thiện lương đi, không thể nhìn ai đó chốc chốc lại ngượng ngùng liếc mắt qua đây nhìn Ngân Mai. Ai, nam nhân tốt như vậy, sao không cho cô một người?
Ngân Mai bất đắc dĩ nhìn Ngọc Linh. Tuy cô cùng Hiên không có chuyện gì, nhưng vẫn lễ phép quay lại đáp lời.
...A...
Thật xin lỗi. Tôi sẽ đền lại nó cho cô, được không?
Nhìn bộ váy trắng bị vấy bẩn, Lưu Ngân Mai áy náy xin lỗi. Dù có phải lỗi lầm do cô hay không, nhưng sự thật là ly rượu của cô đã làm bẩn váy người ta. Từ trước giờ, cô đều không phải là người trốn tránh trách nhiệm, lời xin lỗi này, là cần thiết.
Kim Vi Phượng nhìn rượu vang dính trên chiếc váy trắng, tức giận đến điên người. Đây chính là cô năn nỉ mãi, anh trai mới bỏ tiền mua cho cô đó. Tuy không thể so sánh với váy áo hàng hiệu của Minh Châu, nhưng cũng là hàng cao cấp, quan trọng nhất đó là cô thích. Không ngờ, cô chỉ vừa mới mặc một giờ đã bị làm bẩn, mà đầu sỏ còn là đối thủ cạnh tranh với cô.
Đền cho tôi, cô biết nó đặc biệt với tôi như thế nào không? Phần đặc biệt này, cô đền nổi không?
Bị khí thế của Kim Vi Phượng chèn ép, Lưu Ngân Mai cũng có chút chột dạ. Một bộ váy, cô có thể đền được, nhưng nếu nó là món quà không thể thay thế, cô thật sự lỗi lớn. Nhưng bây giờ, ngoài lời xin lỗi, cô cũng không thể làm gì.
Thật xin lỗi, tôi không biết nó quan trọng như thế... Vậy giờ phải làm sao, cô mới... bỏ qua cho tôi?
Kim Vi Phượng nhìn Lưu Ngân Mai nói chuyện nhỏ nhẹ, còn có chút lắp bắp như bị dọa sợ, trong lòng càng tức giận. Trước công chúng, cô ta tỏ ra yếu đuối như vậy là muốn thể hiện bản thân cô không biết lí lẽ, khí thế bức nhân sao?
Lê Minh Châu cũng là bị tình huống đột phát dọa sững sờ. Cô cùng Vi Phượng chỉ là nhìn thấy anh trai nên mới vội vàng tiến tới, không ngờ lại bị hắt rượu vào người. Tuy là đại tiểu thư, nhưng có vài lí lẽ, Minh Châu vẫn hiểu được. Tuy người kia vô ý quay người mà tạo sự cố nhưng cũng do hai người bọn cô vội vàng chen ngang.
Không phải Minh Châu không muốn giúp bạn, nhưng ở đây, càng làm lớn chuyện càng không tốt. Huống chi, đối phương đã chân thành xin lỗi, nếu bọn họ còn bắt bẻ sẽ tỏ vẻ bản thân hẹp hòi. Đặc biệt, nhân vật chính hôm nay là anh trai, cô cũng không muốn làm náo loạn.
Vi Phượng, nể mặt anh mình, bỏ qua cho cô ấy đi. Cậu cùng mình lên phòng thay bộ đồ khác. Tuy nói là quan trọng, nhưng cũng chỉ là vật chết, vị tiểu thư này đã đồng ý đền cho cậu rồi, nguôi giận nhé.
Kim Vi Phượng nghe bạn thân nói tới anh trai mới nhớ tới mục đích chính hôm nay của cô. Không biết, người kia có nhìn thấy cô vừa rồi nổi giận, có chán ghét cô không? Lo lắng nhìn quanh một vòng, xác định không thấy bóng dáng quen thuộc kia, Kim Vi Phượng mới yên tâm.
Nghĩ tới người kia cũng xuất hiện trong buổi tiệc, Vi Phượng cũng không muốn tiếp tục làm náo động. Một bộ váy bỏ, có thể đổi một bộ váy của Minh Châu, cô đã có lời rồi, huống chi, Minh Châu còn giúp cô đòi đối phương một bộ nữa. Quả nhiên là bạn của cô, dù bỏ qua, cũng không cho qua dễ dàng. Nhìn cách ăn mặc của cô ta, cũng không phải loại giàu có gì, xuất huyết một chút cũng đủ cô ta chịu.
Được rồi. Nể mặt cậu đó.
Kim Vi Phượng phụng phịu nói một câu rồi theo sau Lê Minh Châu đi về phía cầu thang.
Qua khúc quanh, Kim Vi Phượng bỗng dừng lại, ánh mắt tập trung vào một điểm. Nơi đó, một cô gái đang mỉm cười ngọt ngào, đi bên cạnh là ba chàng trai...
Lê Khánh Hưng tiếp xúc với ánh mắt của Trần Minh Quân liền ngoan ngoãn lùi về phía sau. Trong lòng cũng là nói thầm, mọi lần anh họ không quản hắn tán gái sao lần này lại khác thường như vậy?
Tính hắn tùy tiện quen, cũng không sợ bất kì người nào, nhưng thật đúng là không dám chọc vị anh họ cùng tuổi này. Nói tới chuyện này cũng có chút kì lạ, anh họ bình thường tuy có chút mặt than lại cũng không khó nói chuyện. Nhưng chỉ cần bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn chăm chú vào hắn liền đặc biệt sợ hãi, cảm giác như bị dã thú theo dõi, cực kì nguy hiểm.
Cảnh cáo Lê Khánh Hưng một cái, Trần Minh Quân mới nhìn lại cô gái nhỏ bên cạnh bạn thân. Hôm nay, cô ăn mặc rất quyến rũ, nhưng đôi mắt lại cực kì trong suốt, phảng phất như thiên sứ không nhiễm khói bụi trần gian. Thật là một cô gái mâu thuẫn, còn rất mẫn cảm.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Duy Ảnh, Trần Minh Quân thu liễn tâm thần, bình thản nói một câu.
Xin chào.
Duy Ảnh nghi ngờ nhìn Trần Minh Quân, hai người này ánh mắt thật sự rất bình thường nha. Nhưng vừa rồi cô cảm thấy có ánh mắt tính kế bản thân đâu, chẳng lẽ là ảo giác?
Tất cả những hành động nhỏ vừa rồi của mọi người đều bị Nguyễn Quốc Huy nhìn trong mắt. Trong lòng cũng cảm thán một tiếng, duyên phận. Hắn cùng Quân còn muốn cho người tìm hiểu Duy Ảnh đâu, không ngờ lại là em gái của Phong. Như vậy cũng đỡ mất thời gian, có gì có thể hỏi Phong được rồi.
Đỗ Nam Phong nhìn mọi người chào hỏi không sai biệt lắm, trong lòng cũng sốt ruột Hân Di, liền muốn đi ra ngoài.
Quân, các cậu giúp mình chăm sóc Duy Ảnh một chút, mình tìm Hân Di đi.
Mặc dù là bạn thân, Đỗ Nam Phong cũng tin tưởng nhất là Trần Minh Quân, cảm giác đó là người nghiêm túc, đáng tin cậy. Nguyễn Quốc Huy cũng tốt nhưng rất phúc hắc, nếu không cẩn thận, có thể bị bán còn giúp hắn kiếm tiền. Còn Lê Khánh Hưng lại rất lông bông, bởi vậy, Đỗ Nam Phong còn là nguyện ý giao Duy Ảnh cho Quân chăm sóc. Dù sao cũng là em gái của hắn, không thể để người ta bắt nạt đi.
Trần Minh Quân nhìn thiếu nữ cười như mật ngọt, nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn hiểu ý tứ của Phong, nhưng cô gái này... cũng không là dễ dàng để người ta bắt nạt đâu.
Đỗ Nam Phong nhìn Quân gật đầu, ngay cả Huy cũng cho hắn một ánh mắt yên tâm, liền buông tâm đi tìm bản thân bạn gái, hoàn toàn không nhìn ý kiến của Duy Ảnh.
'Trọng sắc khinh muội'. Duy Ảnh thầm thì một tiếng cũng không ngăn cản Đỗ Nam Phong. Hắn đã vì cô suy nghĩ chu toàn rồi, nếu còn tiếp tục gây rối sẽ khiến người chán ghét. Đặc biệt là trước mặt những người này, cô còn muốn họ làm tấm dựa về sau, cũng không thể gây ấn tượng xấu.
Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.
Nguyễn Quốc Huy đề nghị nói. Bữa tiệc đã sắp bắt đầu, bọn họ còn đứng đây mãi cũng không thỏa đáng.
Được .
*****
Ngân Mai, chúc mừng cậu nhé.
Mặc dù rất hâm mộ Ngân Mai có cơ hội xuất đầu, nhưng Bùi Ngọc Linh vẫn cảm thấy vui mừng hơn là ghen tị. Cô biết, đây là cơ duyên cũng là bản lĩnh của Ngân Mai, dù cô có ghen tị cũng không được gì, chi bằng cố gắng học tập, tin chắc cô cũng có ngày thành công.
Lưu Ngân Mai nhìn nụ cười chân thành của cô bạn, vừa cảm động vừa áy náy bản thân suy nghĩ nhiều. Cũng không thể trách cô, làm nghề này ai chẳng phải để lại vài phần tâm nhãn. Cô cùng Ngọc Linh tuy thân thiết nhưng cũng chỉ quen biết thời gian ngắn, không thể hoàn toàn hiểu rõ. Nếu lần này, Ngọc Linh biểu hiện ra ghen tị hay bất mãn, cô nhất định sẽ xem xét lại tình bạn của hai người. Thật may, Ngọc Linh không phải người như vậy.
Cảm ơn cậu.
Cảm ơn gì chứ. Hiên đang gọi cậu kìa, đi đi.
Bùi Ngọc Linh giả bộ oán giận trừng Ngân Mai, đẩy đẩy vai bạn thân. Quả nhiên, cô vẫn rất thiện lương đi, không thể nhìn ai đó chốc chốc lại ngượng ngùng liếc mắt qua đây nhìn Ngân Mai. Ai, nam nhân tốt như vậy, sao không cho cô một người?
Ngân Mai bất đắc dĩ nhìn Ngọc Linh. Tuy cô cùng Hiên không có chuyện gì, nhưng vẫn lễ phép quay lại đáp lời.
...A...
Thật xin lỗi. Tôi sẽ đền lại nó cho cô, được không?
Nhìn bộ váy trắng bị vấy bẩn, Lưu Ngân Mai áy náy xin lỗi. Dù có phải lỗi lầm do cô hay không, nhưng sự thật là ly rượu của cô đã làm bẩn váy người ta. Từ trước giờ, cô đều không phải là người trốn tránh trách nhiệm, lời xin lỗi này, là cần thiết.
Kim Vi Phượng nhìn rượu vang dính trên chiếc váy trắng, tức giận đến điên người. Đây chính là cô năn nỉ mãi, anh trai mới bỏ tiền mua cho cô đó. Tuy không thể so sánh với váy áo hàng hiệu của Minh Châu, nhưng cũng là hàng cao cấp, quan trọng nhất đó là cô thích. Không ngờ, cô chỉ vừa mới mặc một giờ đã bị làm bẩn, mà đầu sỏ còn là đối thủ cạnh tranh với cô.
Đền cho tôi, cô biết nó đặc biệt với tôi như thế nào không? Phần đặc biệt này, cô đền nổi không?
Bị khí thế của Kim Vi Phượng chèn ép, Lưu Ngân Mai cũng có chút chột dạ. Một bộ váy, cô có thể đền được, nhưng nếu nó là món quà không thể thay thế, cô thật sự lỗi lớn. Nhưng bây giờ, ngoài lời xin lỗi, cô cũng không thể làm gì.
Thật xin lỗi, tôi không biết nó quan trọng như thế... Vậy giờ phải làm sao, cô mới... bỏ qua cho tôi?
Kim Vi Phượng nhìn Lưu Ngân Mai nói chuyện nhỏ nhẹ, còn có chút lắp bắp như bị dọa sợ, trong lòng càng tức giận. Trước công chúng, cô ta tỏ ra yếu đuối như vậy là muốn thể hiện bản thân cô không biết lí lẽ, khí thế bức nhân sao?
Lê Minh Châu cũng là bị tình huống đột phát dọa sững sờ. Cô cùng Vi Phượng chỉ là nhìn thấy anh trai nên mới vội vàng tiến tới, không ngờ lại bị hắt rượu vào người. Tuy là đại tiểu thư, nhưng có vài lí lẽ, Minh Châu vẫn hiểu được. Tuy người kia vô ý quay người mà tạo sự cố nhưng cũng do hai người bọn cô vội vàng chen ngang.
Không phải Minh Châu không muốn giúp bạn, nhưng ở đây, càng làm lớn chuyện càng không tốt. Huống chi, đối phương đã chân thành xin lỗi, nếu bọn họ còn bắt bẻ sẽ tỏ vẻ bản thân hẹp hòi. Đặc biệt, nhân vật chính hôm nay là anh trai, cô cũng không muốn làm náo loạn.
Vi Phượng, nể mặt anh mình, bỏ qua cho cô ấy đi. Cậu cùng mình lên phòng thay bộ đồ khác. Tuy nói là quan trọng, nhưng cũng chỉ là vật chết, vị tiểu thư này đã đồng ý đền cho cậu rồi, nguôi giận nhé.
Kim Vi Phượng nghe bạn thân nói tới anh trai mới nhớ tới mục đích chính hôm nay của cô. Không biết, người kia có nhìn thấy cô vừa rồi nổi giận, có chán ghét cô không? Lo lắng nhìn quanh một vòng, xác định không thấy bóng dáng quen thuộc kia, Kim Vi Phượng mới yên tâm.
Nghĩ tới người kia cũng xuất hiện trong buổi tiệc, Vi Phượng cũng không muốn tiếp tục làm náo động. Một bộ váy bỏ, có thể đổi một bộ váy của Minh Châu, cô đã có lời rồi, huống chi, Minh Châu còn giúp cô đòi đối phương một bộ nữa. Quả nhiên là bạn của cô, dù bỏ qua, cũng không cho qua dễ dàng. Nhìn cách ăn mặc của cô ta, cũng không phải loại giàu có gì, xuất huyết một chút cũng đủ cô ta chịu.
Được rồi. Nể mặt cậu đó.
Kim Vi Phượng phụng phịu nói một câu rồi theo sau Lê Minh Châu đi về phía cầu thang.
Qua khúc quanh, Kim Vi Phượng bỗng dừng lại, ánh mắt tập trung vào một điểm. Nơi đó, một cô gái đang mỉm cười ngọt ngào, đi bên cạnh là ba chàng trai...
/12
|