Cảm giác như quay lại đoạn thời gian còn học trung học, hai đứa mỗi ngày đều đèo nhau đến trường bằng xe đạp, mỗi ngày cùng nhau ăn sáng, học bài, đến tối lại nhắn tin chúc ngủ ngon. Thỉnh thoảng Dương còn dẫn nó đi mấy quán trà chiều để tụ tập với vài người bạn mới của cậu, đàn hát phục vụ thư giãn cuối tuần.
Giang nộp đơn vào hai trường đại học, cứ nghĩ thử vận may thôi, nào ngờ thật sự được nhận vào trường Nhân Văn với số điểm suýt soát chót bảng. Dương thật ra không có nguyện vọng nào, nên là cũng chạy qua trường Nhân Văn học ngôn ngữ Anh cùng nó. Thật sự, con người này quá bất cần, quá không có chính kiến rồi!
Tỉ lệ nam nữ ở trường đại học này khỏi phải nói, vả lại đa phần con trai trong trường cũng toàn thích trai, cho nên tự dưng tình địch của nó ở khắp nơi.
Trong ngày mở tiệc chia tay lớp, Thiên có tới tặng nó một sợi dây đeo tay nhỏ, coi như là quà tạm biệt. Ai biết Dương nhất quyết không cho nó đeo, còn bảo nếu thích thì cậu dẫn đi mua vài chục cái treo đầy người cũng được. Nhỏ mọn như vậy…
_____________________________________
Đám cưới năm ấy tổ chức rất đơn sơ, nhưng mọi người đều đến đầy đủ. Có bạn học Thế Huy hiện tại đang là bác sĩ ở bệnh viện thành phố đến cùng với cô bạn gái mới xinh đẹp. Có cô nàng chị đại ngày xưa, Huyền, bây giờ đã trở thành một mĩ nữ vô cùng nóng bỏng, ngồi trong bàn tiệc còn luôn miệng chọc bạn gái mới của Huy. Thật là một cô nàng thù dai!
Trinh đưa tay ôm hai má tròn trịa nhìn mọi người, cười méo xệch:
“Tao không nghĩ cuối cùng hai đứa này vẫn cưới nhau đấy! Tình đầu dang dở chỗ nào chứ? Đến bây giờ bổn cô nương vẫn ế, con mẹ nó… Béo một tí thôi mà! Bà cô đây muốn có bạn trai!”
Cô nàng đập tay xuống bàn tiệc, ai ngờ quơ trúng cái muỗng khiến nó bay vèo ra ngoài và đập thẳng vào gáy một anh chàng bàn bên.
“Ui da…”
Anh ta quay đầu, thấy Trinh dùng đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn mình thì phì cười, trước khi cô nàng kịp xin lỗi đã nói nhanh:
“Không sao, lần sau cẩn thận tí nhé.”
Thật là một người vừa lịch sự vừa đẹp trai! Bàn này chẳng phải toàn những người ngày xưa học cùng lớp 9 với Giang sao? Là ai? Là tên nào trong số những bạn học mặc quần kéo tới nách ngày xưa vậy? Trong trí nhớ của Trinh không có ai tươi như vậy hết! Thời gian đúng là làm người ta thay đổi đến chóng mặt! Không được rồi, bà cô đây cũng muốn yêu…
Ngồi một lúc, Thiên cũng tới, còn dẫn theo một cô bạn gái khiến mọi người kinh ngạc tới mức há to miệng làm rơi thức ăn ra ngoài. Ngọc? Đấy… đấy là con nhỏ Ngọc hot girl xấu tính ngày xưa không phải sao? Ai đó, ai cũng được, mau tới cứu rỗi thế giới của cái Trinh giùm đi!
“Oh my god, đến cái Ngọc cũng có bồ, bà đây đã làm gì nên tội chứ?”
Cả bàn nhìn biểu tình khoa trương của Trinh, lập tức cười ầm lên.
______________________________________
“Oa, hu hu…”
Đứa bé gái bụ bẫm nâng cánh tay có một vết đỏ hồng chạy vào trong bếp, khóc tu tu ôm lấy chân mẹ. Hai cánh môi hồng hào run run vì uất ức, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ xinh. Bộ dáng kia thật làm cho người ta thương tiếc.
“Sao vậy? Anh hai lại ăn hiếp con à?”
Giang tắt bếp, cúi người ôm đứa con nhỏ lên. Đã năm tuổi rồi mà vẫn còn ăn hiếp em gái thế đấy, hở một chút là đè ra cắn nhau, chẳng biết tính tình giống ai nữa.
“Thôi, không khóc, một lát nữa bố đi làm về mẹ sẽ để bố nói chuyện với anh hai nhé? Để anh hai xin lỗi con?”
Bé gái mếu máo gật đầu, đưa cánh tay trắng mềm ôm chặt cổ mẹ. Thật ra anh hai rất tốt, lúc nào cũng thương bé hết, nhưng bé vừa đụng vào đồ ăn của anh là anh lại cắn!
“Anh về rồi.”
Bé con vừa mới nín khóc, cửa trước đã vang lên một giọng nam trầm, vẫn là mái tóc màu nâu socola không quá nổi bật. Đường nét trên khuôn mặt càng trở nên cương nghị, chính là, đàn ông gần ba mươi tuổi luôn sẽ có cái loại khí chất quyến rũ khó diễn tả bằng lời. Huống chi nhìn qua anh chàng cũng chỉ như hai mươi lăm, mặt không chút nếp nhăn nào.
“Mừng anh về nhà.”
Giang ôm con gái nhỏ ra cửa đón chồng, ngay cả tiểu mỹ nam vốn đang trốn trong phòng cũng ló đầu ra, để lộ một cặp mắt nâu sáng có thần.
Thằng bé rất sợ bố, không phải vì bố đánh chửi gì bé, mà sợ bố không thương bé nữa. Hôm qua bố mua cho bé một cái bánh kem vị việt quất mà bé thích nhất, còn chưa kịp đụng vô, em gái đã chọt muỗng vào múc một phát thật to. Giận quá, thằng bé mới quay sang cắn người. Biết như vậy là làm sai, cho nên bây giờ nhìn bố, bé sợ.
“Cún, ra đây với bố.”
Dương đưa áo khoác cho vợ, ngoắc tay với bé con đang trốn sau cửa. Anh nhìn dấu răng trên tay con gái cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, lại cắn em. Giống như vợ anh vậy, bực mình lên là cắn cắn cắn, báo hại anh thỉnh thoảng đi làm bị đồng nghiệp cười cho. Ai bảo anh cưới phải một người vợ dữ như vậy chứ, ầy…
Bé Cún chần chừ một lúc, sau đó mở cửa thật chậm và rồi tìm cơ hội chạy ào vào lòng bố.
Thằng bé mếu mó nhìn bố, sau đó nhìn qua em gái, cúi đầu thành thực:
“Anh xin lỗi…”
“Hông sao.”
Bé gái cũng gật đầu, vươn tay ra ý muốn ôm anh một cái. Giang thả con bé xuống, xoa xoa đầu hai đứa. Ngẫm lại, cảm thấy cuộc đời mình như một giấc mộng. Nhưng mỗi ngày tỉnh dậy nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, lại nhìn anh chồng chu đáo của mình liền thấy mơ thêm một lúc nữa cũng không sao…
_______________
Toàn văn hoàn.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và đọc cái bộ truyện nhảm xịt mà trong lúc rảnh rỗi mình viết :: w ;; ) Thật sự mỗi bình luận và mỗi lượt bình chọn đối với mình đều rất rất quý giá. Gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành và một ngàn nụ hôn nồng thắm. Pặc pặc. Sẽ có ngoại truyện nữa nên mọi người chờ đọc nghen.
Dù hơi tiếc nuối vì gần cuối kết nhanh quá, nhưng cũng đã hoàn thành rồi, bộ truyện đầu tiên mà mình viết…
P.s: sẽ quay trở lại với truyện mới sớm nhất có thể, thật ra là ngôn tình, trọng sinh nữ phụ…
Giang nộp đơn vào hai trường đại học, cứ nghĩ thử vận may thôi, nào ngờ thật sự được nhận vào trường Nhân Văn với số điểm suýt soát chót bảng. Dương thật ra không có nguyện vọng nào, nên là cũng chạy qua trường Nhân Văn học ngôn ngữ Anh cùng nó. Thật sự, con người này quá bất cần, quá không có chính kiến rồi!
Tỉ lệ nam nữ ở trường đại học này khỏi phải nói, vả lại đa phần con trai trong trường cũng toàn thích trai, cho nên tự dưng tình địch của nó ở khắp nơi.
Trong ngày mở tiệc chia tay lớp, Thiên có tới tặng nó một sợi dây đeo tay nhỏ, coi như là quà tạm biệt. Ai biết Dương nhất quyết không cho nó đeo, còn bảo nếu thích thì cậu dẫn đi mua vài chục cái treo đầy người cũng được. Nhỏ mọn như vậy…
_____________________________________
Đám cưới năm ấy tổ chức rất đơn sơ, nhưng mọi người đều đến đầy đủ. Có bạn học Thế Huy hiện tại đang là bác sĩ ở bệnh viện thành phố đến cùng với cô bạn gái mới xinh đẹp. Có cô nàng chị đại ngày xưa, Huyền, bây giờ đã trở thành một mĩ nữ vô cùng nóng bỏng, ngồi trong bàn tiệc còn luôn miệng chọc bạn gái mới của Huy. Thật là một cô nàng thù dai!
Trinh đưa tay ôm hai má tròn trịa nhìn mọi người, cười méo xệch:
“Tao không nghĩ cuối cùng hai đứa này vẫn cưới nhau đấy! Tình đầu dang dở chỗ nào chứ? Đến bây giờ bổn cô nương vẫn ế, con mẹ nó… Béo một tí thôi mà! Bà cô đây muốn có bạn trai!”
Cô nàng đập tay xuống bàn tiệc, ai ngờ quơ trúng cái muỗng khiến nó bay vèo ra ngoài và đập thẳng vào gáy một anh chàng bàn bên.
“Ui da…”
Anh ta quay đầu, thấy Trinh dùng đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn mình thì phì cười, trước khi cô nàng kịp xin lỗi đã nói nhanh:
“Không sao, lần sau cẩn thận tí nhé.”
Thật là một người vừa lịch sự vừa đẹp trai! Bàn này chẳng phải toàn những người ngày xưa học cùng lớp 9 với Giang sao? Là ai? Là tên nào trong số những bạn học mặc quần kéo tới nách ngày xưa vậy? Trong trí nhớ của Trinh không có ai tươi như vậy hết! Thời gian đúng là làm người ta thay đổi đến chóng mặt! Không được rồi, bà cô đây cũng muốn yêu…
Ngồi một lúc, Thiên cũng tới, còn dẫn theo một cô bạn gái khiến mọi người kinh ngạc tới mức há to miệng làm rơi thức ăn ra ngoài. Ngọc? Đấy… đấy là con nhỏ Ngọc hot girl xấu tính ngày xưa không phải sao? Ai đó, ai cũng được, mau tới cứu rỗi thế giới của cái Trinh giùm đi!
“Oh my god, đến cái Ngọc cũng có bồ, bà đây đã làm gì nên tội chứ?”
Cả bàn nhìn biểu tình khoa trương của Trinh, lập tức cười ầm lên.
______________________________________
“Oa, hu hu…”
Đứa bé gái bụ bẫm nâng cánh tay có một vết đỏ hồng chạy vào trong bếp, khóc tu tu ôm lấy chân mẹ. Hai cánh môi hồng hào run run vì uất ức, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ xinh. Bộ dáng kia thật làm cho người ta thương tiếc.
“Sao vậy? Anh hai lại ăn hiếp con à?”
Giang tắt bếp, cúi người ôm đứa con nhỏ lên. Đã năm tuổi rồi mà vẫn còn ăn hiếp em gái thế đấy, hở một chút là đè ra cắn nhau, chẳng biết tính tình giống ai nữa.
“Thôi, không khóc, một lát nữa bố đi làm về mẹ sẽ để bố nói chuyện với anh hai nhé? Để anh hai xin lỗi con?”
Bé gái mếu máo gật đầu, đưa cánh tay trắng mềm ôm chặt cổ mẹ. Thật ra anh hai rất tốt, lúc nào cũng thương bé hết, nhưng bé vừa đụng vào đồ ăn của anh là anh lại cắn!
“Anh về rồi.”
Bé con vừa mới nín khóc, cửa trước đã vang lên một giọng nam trầm, vẫn là mái tóc màu nâu socola không quá nổi bật. Đường nét trên khuôn mặt càng trở nên cương nghị, chính là, đàn ông gần ba mươi tuổi luôn sẽ có cái loại khí chất quyến rũ khó diễn tả bằng lời. Huống chi nhìn qua anh chàng cũng chỉ như hai mươi lăm, mặt không chút nếp nhăn nào.
“Mừng anh về nhà.”
Giang ôm con gái nhỏ ra cửa đón chồng, ngay cả tiểu mỹ nam vốn đang trốn trong phòng cũng ló đầu ra, để lộ một cặp mắt nâu sáng có thần.
Thằng bé rất sợ bố, không phải vì bố đánh chửi gì bé, mà sợ bố không thương bé nữa. Hôm qua bố mua cho bé một cái bánh kem vị việt quất mà bé thích nhất, còn chưa kịp đụng vô, em gái đã chọt muỗng vào múc một phát thật to. Giận quá, thằng bé mới quay sang cắn người. Biết như vậy là làm sai, cho nên bây giờ nhìn bố, bé sợ.
“Cún, ra đây với bố.”
Dương đưa áo khoác cho vợ, ngoắc tay với bé con đang trốn sau cửa. Anh nhìn dấu răng trên tay con gái cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, lại cắn em. Giống như vợ anh vậy, bực mình lên là cắn cắn cắn, báo hại anh thỉnh thoảng đi làm bị đồng nghiệp cười cho. Ai bảo anh cưới phải một người vợ dữ như vậy chứ, ầy…
Bé Cún chần chừ một lúc, sau đó mở cửa thật chậm và rồi tìm cơ hội chạy ào vào lòng bố.
Thằng bé mếu mó nhìn bố, sau đó nhìn qua em gái, cúi đầu thành thực:
“Anh xin lỗi…”
“Hông sao.”
Bé gái cũng gật đầu, vươn tay ra ý muốn ôm anh một cái. Giang thả con bé xuống, xoa xoa đầu hai đứa. Ngẫm lại, cảm thấy cuộc đời mình như một giấc mộng. Nhưng mỗi ngày tỉnh dậy nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, lại nhìn anh chồng chu đáo của mình liền thấy mơ thêm một lúc nữa cũng không sao…
_______________
Toàn văn hoàn.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và đọc cái bộ truyện nhảm xịt mà trong lúc rảnh rỗi mình viết :: w ;; ) Thật sự mỗi bình luận và mỗi lượt bình chọn đối với mình đều rất rất quý giá. Gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành và một ngàn nụ hôn nồng thắm. Pặc pặc. Sẽ có ngoại truyện nữa nên mọi người chờ đọc nghen.
Dù hơi tiếc nuối vì gần cuối kết nhanh quá, nhưng cũng đã hoàn thành rồi, bộ truyện đầu tiên mà mình viết…
P.s: sẽ quay trở lại với truyện mới sớm nhất có thể, thật ra là ngôn tình, trọng sinh nữ phụ…
/41
|