Từ ngày cô chủ nhập viện phẩu thuật nó cũng bị bà chủ cho nghỉ học. Cậu thì túc trực bên bệnh viện suốt, ông chủ thì xem ra tâm trạng mấy ngày nay rất hưng phấn về việc công ty.
Giờ thì nó chỉ ở nhà làm tất cả mọi việc, chạm mặt lại bị bà chủ đánh. Nó rất muốn biết tình hình của cô nhưng lại không được. Tâm trạng nó hiện giờ rối gém lắm.
Hôm nay nó ra chợ mua thức ăn để nấu cháo đưa vào cho cô chủ. Nó lựa tỉ mỉ từng thứ tốt nhất để nấu cho cô. Mua xong đang trên đường về, thì có một chiếc xe hơi đen tuyền đậu trước mặt nó. Người phụ nữ trung niên đẹp như tranh vẽ bước ra.
Nó nhìn thấy bà thì có cảm giác quen thuộc lắm, trong bà có vài nét tựa nó. Bà tiến về phía nó, nó lùi lại.
- Con gái! Chẳng lẽ con không nhớ người mẹ này?
Bà Liên nghẹn ngào lên tiếng. Những hôm rồi nhận được tin cô hai Đỗ gia bị nhập viện, mọi nguyên nhân đều đổ tội một mình nó. Bà liền đặt vé máy bay về nước gấp, không ngờ đứng nhìn nó từ xa đã thấy trên người đầy rảy vết bầm, cánh tay phải còn mang thêm vết thẹo dài. Bà đau lắm, bà muốn rước nó trở về.
Nó bất ngờ bị người phụ nữ trước mặt gọi là con gái, trong lòng tràn về thứ gì đó quen thuộc. Ký ước mơ hồ về người mẹ năm nó sáu tuổi hiện về. Chính là hình bóng đó! Dù là có vài vết hằn thời gian thì đó cũng chính là bà, mẹ nó.
Chiếc giỏ đi chợ rơi xuống, đồ ăn lăn lóc rơi ra ngoài. Tâm trạng của nó đang dâng trào lẫn lộn. Vui, vì đã tìm được mẹ. Giận, sao năm sao mẹ lại bỏ nó. Nhưng vốn là đứa trẻ đơn thuần nên nó bỏ hết mọi chuyện chạy vào ôm mẹ.
- Sao bây giờ mẹ mới tìm con. Mẹ có biết con nhớ mẹ lắm không?
Nó oà khóc như một đứa trẻ. Bà Liên cũng không kìm nổi xúc động mà vỡ oà
- Là mẹ không tốt, có lỗi với con. Từ giờ mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt. Mẹ sẽ đón con về nhà.
Nó nghe thấy về nhà liền mừng rỡ, vậy là nó sắp được đoàn tụ với ba mẹ rồi. Nó vui lắm
- Ba đâu sao chỉ có mẹ thôi vậy?
Bà Liên nhìn đứa con ngây thơ, sự việc năm đó nó chưa hề biết gì. Cái chết của ba nó nếu nghe được chắc nó sẽ rất sock
- Chuyện dài! Về nhà mẹ sẽ kể, lên xe đi con.
Nó lưỡng lự nhìn đồ ăn bị rơi, nó còn phải về nhà nấu cơm cho người đem vào viện của cô. Không nấu sợ bà sẽ lại đánh nó. Bà Liên nhìn thấy ánh mắt của con gái liền hiểu mọi chuyện, tim bà chợt quặn thắt.
- Không phải lo sợ nữa, từ đây con sẽ không phải giúp việc nhà họ Đỗ nữa.
- Nhưng...
Cậu đang đi mua chút đồ vô tình lại thấy nó đi với một người lạ, thấy nó chuẩn bị lên xe người khác cậu cũng thờ ơ. Nhưng một chút sau cậu náng lại nhìn nó, thấy nó tỏ thái độ lưỡng lự cậu trong lòng một chút sinh lo. Lỡ bà ta là người xấu bắt nó thì sao?
Tuy bên ngoài cậu lạnh lùng ghét nó, nhưng thật sự cậu thấy nó gặp nạn cũng rất lo nghĩ. Chẳng hiểu tại sao? Dường như cậu đã quen với sự xuất hiện 7 năm nay của nó. Chẳng may nó bị bắt đi, thì cậu cũng thấy trống vắng lắm. Nghĩ vậy cậu tiến lại gần.
- Con gái, mẹ sẽ bảo vệ sẽ chẳng ai dám động đến và sai khiến con nữa. Lên xe đi con.
Bà Liên nắm lấy tay con gái, nó luyến tiếc nhìn mẹ. Làm sao nó có thể đi được khi chưa tạm biệt mọi người. Chợt một bàn tay nữa nắm lấy tay nó, nó xoay mặt lại chạm khuôn mặt lạnh băng của cậu.
- Đi về nhà!
Nó bối rối, được cậu nắm tay mặt nó đỏ bừng cảm thấy rất thích. Nhưng sao cậu lại bảo nó về?
Giờ thì nó chỉ ở nhà làm tất cả mọi việc, chạm mặt lại bị bà chủ đánh. Nó rất muốn biết tình hình của cô nhưng lại không được. Tâm trạng nó hiện giờ rối gém lắm.
Hôm nay nó ra chợ mua thức ăn để nấu cháo đưa vào cho cô chủ. Nó lựa tỉ mỉ từng thứ tốt nhất để nấu cho cô. Mua xong đang trên đường về, thì có một chiếc xe hơi đen tuyền đậu trước mặt nó. Người phụ nữ trung niên đẹp như tranh vẽ bước ra.
Nó nhìn thấy bà thì có cảm giác quen thuộc lắm, trong bà có vài nét tựa nó. Bà tiến về phía nó, nó lùi lại.
- Con gái! Chẳng lẽ con không nhớ người mẹ này?
Bà Liên nghẹn ngào lên tiếng. Những hôm rồi nhận được tin cô hai Đỗ gia bị nhập viện, mọi nguyên nhân đều đổ tội một mình nó. Bà liền đặt vé máy bay về nước gấp, không ngờ đứng nhìn nó từ xa đã thấy trên người đầy rảy vết bầm, cánh tay phải còn mang thêm vết thẹo dài. Bà đau lắm, bà muốn rước nó trở về.
Nó bất ngờ bị người phụ nữ trước mặt gọi là con gái, trong lòng tràn về thứ gì đó quen thuộc. Ký ước mơ hồ về người mẹ năm nó sáu tuổi hiện về. Chính là hình bóng đó! Dù là có vài vết hằn thời gian thì đó cũng chính là bà, mẹ nó.
Chiếc giỏ đi chợ rơi xuống, đồ ăn lăn lóc rơi ra ngoài. Tâm trạng của nó đang dâng trào lẫn lộn. Vui, vì đã tìm được mẹ. Giận, sao năm sao mẹ lại bỏ nó. Nhưng vốn là đứa trẻ đơn thuần nên nó bỏ hết mọi chuyện chạy vào ôm mẹ.
- Sao bây giờ mẹ mới tìm con. Mẹ có biết con nhớ mẹ lắm không?
Nó oà khóc như một đứa trẻ. Bà Liên cũng không kìm nổi xúc động mà vỡ oà
- Là mẹ không tốt, có lỗi với con. Từ giờ mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt. Mẹ sẽ đón con về nhà.
Nó nghe thấy về nhà liền mừng rỡ, vậy là nó sắp được đoàn tụ với ba mẹ rồi. Nó vui lắm
- Ba đâu sao chỉ có mẹ thôi vậy?
Bà Liên nhìn đứa con ngây thơ, sự việc năm đó nó chưa hề biết gì. Cái chết của ba nó nếu nghe được chắc nó sẽ rất sock
- Chuyện dài! Về nhà mẹ sẽ kể, lên xe đi con.
Nó lưỡng lự nhìn đồ ăn bị rơi, nó còn phải về nhà nấu cơm cho người đem vào viện của cô. Không nấu sợ bà sẽ lại đánh nó. Bà Liên nhìn thấy ánh mắt của con gái liền hiểu mọi chuyện, tim bà chợt quặn thắt.
- Không phải lo sợ nữa, từ đây con sẽ không phải giúp việc nhà họ Đỗ nữa.
- Nhưng...
Cậu đang đi mua chút đồ vô tình lại thấy nó đi với một người lạ, thấy nó chuẩn bị lên xe người khác cậu cũng thờ ơ. Nhưng một chút sau cậu náng lại nhìn nó, thấy nó tỏ thái độ lưỡng lự cậu trong lòng một chút sinh lo. Lỡ bà ta là người xấu bắt nó thì sao?
Tuy bên ngoài cậu lạnh lùng ghét nó, nhưng thật sự cậu thấy nó gặp nạn cũng rất lo nghĩ. Chẳng hiểu tại sao? Dường như cậu đã quen với sự xuất hiện 7 năm nay của nó. Chẳng may nó bị bắt đi, thì cậu cũng thấy trống vắng lắm. Nghĩ vậy cậu tiến lại gần.
- Con gái, mẹ sẽ bảo vệ sẽ chẳng ai dám động đến và sai khiến con nữa. Lên xe đi con.
Bà Liên nắm lấy tay con gái, nó luyến tiếc nhìn mẹ. Làm sao nó có thể đi được khi chưa tạm biệt mọi người. Chợt một bàn tay nữa nắm lấy tay nó, nó xoay mặt lại chạm khuôn mặt lạnh băng của cậu.
- Đi về nhà!
Nó bối rối, được cậu nắm tay mặt nó đỏ bừng cảm thấy rất thích. Nhưng sao cậu lại bảo nó về?
/24
|