Editor: Susublue
Vũ Nhi!
Tay Tư Thiên Hoán đang ôm thắt lưng nàng căng thẳng, trong con mắt suốt, lạnh nhạt xẹt qua một tia quái dị, giọng nói đầy tức giận.
Mọi người đều tập trung vào Tư Thiên Hoán, không biết vì sao hắn lại đột nhiên tức giận, nhưng Bạch Thuật suy nghĩ qua, cũng nghĩ ra được nguyên nhân, trong lòng thở dài, hắn không hỏi, Bạch Lê cũng sẽ phát hiện, dù sao không có ai để ý Tô Tiểu Vũ bằng hắn.
Hoán, bây giờ ta không sao. Tô Tiểu Vũ cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nằm trong lòng hắn, rầu rĩ nói.
Lúc trước, sau khi nàng cứu Tiểu Khúc nhi ra khỏi hang động độc, nàng liền giúp Tiểu Khúc nhi áp chế độc tính trước, sau đó lại quay trở về hang động đó.
Lúc đó nàng chỉ đạt đến Tầng 7, giống như Bạch Thuật nói, sức mạnh của Tầng 7 nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với năm vị trưởng lão, sao có thể đánh bại mười tám vị trưởng lão, năm người chết mười ba người bị thương, cho nên nàng quay trở về hang động, dồn hết khí độc vào trong cơ thể, dùng bí quyết Huyết Đồng đấu với nó, chỉ có trong lúc đấu tranh kịch liệt, nội lực mới có thể tăng vọt.
Nếu nàng cứ như vậy mà dẫn theo Tiểu Khúc nhi ra ngoài, với võ công của nàng, nếu đánh với đám người đó cũng chỉ có đường chết, nhưng nếu nàng đánh cược một ván, có lẽ sẽ còn có cơ hội, dù sao ra ngoài cũng chết, ở lại trong hang độc cũng chết.
Một ngày một đêm, có vô số lần nàng làm bạn với sinh tử, tuy rằng cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở, nhưng nàng vẫn chiến thắng, nhưng thông qua đường tắt để có được nội lực vẫn có hạn chế, mỗi lần sử dụng bí quyết Huyết Đồng để giết người, lực phản phệ sẽ tăng gấp ba, nhưng bây giờ nàng đã đạt đến Tầng 9, lực phản phệ cũng đã giảm bớt tám phần, chút đau đớn còn lại nàng cũng không để vào mắt.
Tư Thiên Hoán từ từ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, răng cắn môi muốn nát, gân xanh nổi đầy mặt, cũng thấy được thân thể hắn đang cứng ngắc, nhưng cho dù toàn thân hắn đều cứng lại, nhưng lực tay ôm Tô Tiểu Vũ vẫn vừa đủ.
Trong lòng Bạch Thuật mắng Tô Tiểu Vũ ngu ngốc, mắt liếc Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm ý bảo họ ra ngoài, rồi bản thân hắn cũng đi ra, nói đùa, đã nhiều năm như vậy chưa lần nào hắn thấy Bạch Lê thật sự tức giận, nên hắn sẽ không ngu ngốc ở đây làm vật hi sinh.
Dù sao Tư Thiên Hoàng cũng là ca ca ruột của Tư Thiên Hoán, cũng đã phát giác ra, tuy trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng động tác cũng không chậm chạp, kéo Khúc Ngâm nhanh chóng chạy ra ngoài, lập tức kêu Ngâm nhi kể chuyện của hắn với Bạch Thuật, Tiểu Hoán ở bên kia, để Tô Tiểu Vũ tự đối phó đi.
Hoán? Tô Tiểu Vũ phát giác hắn có gì đó không đúng, cuống quít ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn khó coi, có chút chột dạ liếc mắt qua một bên, trực giác của nàng luôn chính xác, bây giờ nàng tiêu đời rồi. dfienddn lieqiudoon
Vũ Nhi, lúc nàng ở Tầng 8 vốn không hề nắm vững căn cơ, cho dù đột phá Tầng 9, cũng chỉ giảm bớt lực phản phệ thôi, còn mức độ phản đòn, vẫn rất mạnh, đúng không. Tư Thiên Hoán nắm cằm của nàng, để nàng nhìn vào mắt hắn, bên môi vẫn nở nụ cười, chẳng những không lo lắng, còn lạnh lùng đến mức dọa người, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại làm linh hồn người khác run rẩy.
Trách không được, trách không được lúc trước giao đấu với đám trưởng lão Y Cốc, lực phản phệ lớn như vậy, gần như lấy đi nửa cái mạng của nàng, nếu không nhờ máu của Khúc Ngâm, chỉ sợ bây giờ nàng còn nằm trên giường, lúc hắn tìm Bạch Thuật hỏi một chút về bí quyết Huyết Đồng, nhưng lại không nghĩ tới điều này, nếu sớm biết, trước lúc nàng luyện Tầng thứ 9 hắn sẽ giúp nàng điều tức, thì bây giờ lực phản phệ của bí quyết Huyết Đồng cũng sẽ không làm hại nàng quá nhiều.
Sau này ta không dùng loạn nữa. Tô Tiểu Vũ chờ chết nhắm mắt lại, mặt nhăn lại cầu mong được chết nhanh một chút, vừa rồi nàng náo loạn trong rừng lê, lúc Hoán ôm nàng, toàn thân đã đau đến không chịu được, nhưng chút đau đớn ấy nàng vẫn có thể chịu, cho nên hắn mới không phát giác, nhưng bây giờ đều đã bại lộ hết rồi.
Còn đau phải không? Tư Thiên Hoán buông cằm nàng ra, thản nhiên hỏi, hàn ý trên mặt đã rút đi không ít.
Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng mở một con mắt, thấy hắn không còn tức giận như vừa rồi nữa, lén lút nuốt một ngụm nước miếng, con mắt còn lại cũng mở ra, nở nụ cười tươi như nắng, Không đau.
Khuôn mặt của Tư Thiên Hoán như bị bao phủ bằng một lớp tuyết, nhưng lại không tỏa ra không khí rét lạnh, mà là biểu cảm hờ hững, sắc mặt lạnh nhạt, tuy rằng đang nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng ánh mắt lại vô thần không có tiêu cự, giống như người hắn nhìn không phải nàng, không phải người hắn yêu, mà là một vị khách qua đường.
Trên gương mặt cương nghị không còn vẻ nghiêm túc, cũng không lạnh như băng nữa, mà giờ phút này Tư Thiên Hoán bình lặng hờ hững giống như tuyết, làm cho nàng cảm thấy mình không hề tồn tại trong mắt hắn, chuyện của nàng đều không liên quan đến hắn...
Tư Thiên Hoán rất tức giận, tức đến cực hạn nhưng lại không hề biểu hiện vẻ mặt tức giận, hắn giận Tô Tiểu Vũ không bao giờ biết tự bảo vệ bản thân, giận nàng chịu đựng rất giỏi, sự thống khổ của lực phản phệ lại có thể cho nó là tầm thường, hắn càng giận chính mình, miệng nói yêu nàng, quan tâm nàng, nhưng lúc nàng xảy ra chuyện, hắn lại không phát hiện ra dù chỉ một chút, không giúp được cái gì cả.
Tô Tiểu Vũ thầm kêu không tốt, nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng ngắc, đến cuối cùng so với khóc còn khó coi hơn, thu hồi nụ cười lại, nàng nhẹ nhàng cắn môi mình, nhíu mày đáng thương nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng mờ nhạt, trong lòng nhất thời hoảng loạn, trước kia lúc Hoán tức giận, chỉ cần nàng làm bộ đáng thương, Hoán sẽ không có cách nào trách nàng, nhưng lúc này lại mặc kệ nàng.
Suy nghĩ, liền đưa cái miệng nhỏ nhắn lên chạm vào môi hắn, mặt Tô Tiểu Vũ có một chút hồng, nhưng thấy hắn vẫn như trước không hề phản ứng, khuôn mặt đang ửng hồng lại biến thành tái nhợt, tay nắm chặt thành quyền, đầu móng tay đã đâm vào thịt, làm lòng bàn tay đau đớn.
Hoán, chàng đừng như vậy. Trong lòng Tô Tiểu Vũ rất khó chịu, nàng không muốn hắn dùng ánh mắt xa lạ để nhìn nàng, nàng chịu không nổi.
Tư Thiên Hoán nhận ra trong giọng nói của nàng có tiếng khóc nức nở, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự, yên lặng nhìn nàng, thấy mắt nàng chậm rãi trở vui sướng, đột nhiên nâng môi cười, vô cùng lạnh lùng, lại hơi quỷ dị, không nhẹ không nặng đẩy Tô Tiểu Vũ ra, tốc độ cực nhanh dồn nội lực vào đầu ngón tay, hung hăng đánh vào ngực.
Phốc! Tư Thiên Hoán quay đầu đi, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi nhiều, ngược lại tóc bay loạn xạ lại tăng thêm vẻ mê hoặc cho hắn.
Hoán! Tô Tiểu Vũ kinh sợ hô to, không biết vì sao hắn lại muốn làm bản thân bị thương, nhưng ngay lập tức nàng thật sự đau lòng đến phát khóc, lập tức đi lên, tay run đè mạch đập của hắn lại, lại bị hắn hất ra, trong lòng càng thêm khó chịu, Tư Thiên Hoán, chàng đừng như vậy, chàng muốn đánh thì đánh ta đi, chàng đừng đánh...
Còn chưa nói xong, liền chú ý đến từng giọt máu đang chảy từ từ, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt đang trừng lớn cũng cảm thấy có chút tê tê, tay run rẩy xoa ngực của mình, quả nhiên, không thể cảm nhận được cảm giác của Tư Thiên Hoán nữa, lòng nàng trong một khắc liền kịch liệt co rút, huyết dịch trong cơ thể cũng bị rút cạn trong nháy mắt, hô hấp cũng khó khăn, con ngươi linh động mất đi ánh sáng như mọi ngày, mà trở nên dại ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, loáng thoáng còn thấy được mạch máu dưới da, ngón tay ôm chặt ngực, khớp xương cũng lộ rõ. Dieenndkdan/leeequhydonnn
Nàng có nghe nói qua người có võ công lợi hại có thể bức cổ trùng trong cơ thể ra ngoài, nhưng nàng lại không ngờ lúc này lại được chứng kiến, trước đây bị Tư Thiên Hoán hạ sinh tử cổ, ép buộc sinh mạng bọn họ gắn kết với nhau, lúc trước hắn nuốt sinh tử cổ, cũng vì muốn cột chặt nàng lại, nhưng bây giờ thì sao? Bức cổ trùng ra, là vì không muốn liên quan gì đến nàng nữa sao? Nàng là một nữ nhân ngoan cố, luôn làm cho Hoán đau lòng, tức giận, nhưng nàng đã cố gắng thay đổi, vì sao hắn không chịu chờ thêm một chút, nàng sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng vì sao hắn lại bức sinh tử cổ ra, vì sao!
Tô Tiểu Vũ đau lòng nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn thản nhiên nhìn mình, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, mũi liền đau xót, đáy mắt nóng lên, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, lăn dài trên mặt, dù không muốn hắn nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, nhưng ánh mắt của hắn lại quá xa cách, trái tim nàng đột nhiên bị co rút thật nhanh, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, đau đến mức thấu tận trời xanh, lông tơ đều dựng thẳng lên, thân thể run lên, trong cổ họng tràn ra chất lỏng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Mà Tư Thiên Hoán đang thản nhiên nhìn nàng bi thương, thống khổ, thấy cảnh tượng đó ánh mắt lúc này lại nhu tình và đau lòng vô cùng, nhanh chóng đỡ thân thể yếu đuối của nàng.
Tô Tiểu Vũ vô lực đẩy hắn ra, quật cường không muốn nhìn hắn, đã tuyệt tình như vậy, còn đến đỡ nàng làm gì.
Đứa ngốc. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại bao hàm rất nhiều thâm tình, b rất nhiều sủng nịch, rất nhiều sự đau lòng, và rất nhiều sự bất đắc dĩ.
Trên mặt Tư Thiên Hoán đã không còn vẻ lạnh nhạt, dù có, cũng chính là ánh mắt nhu tình mà Tô Tiểu Vũ chưa bao giờ gặp qua, không phải trước kia chưa từng nhìn qua ánh mắt nhu tình của hắn, nhưng nồng đậm đến như vậy, giống như mỗi một lỗ chân lông đều chứa đựng nhu tình, mà trong hai mắt, ôn nhu mềm mại, mơ màng như say rượu, làm cho tay chân nàng cũng bủn rủn.
Phải yêu bao nhiêu, mới có được biểu cảm này.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, khó hiểu nhìn hắn, không phải hắn không cần nàng sao, vì sao lại nhìn nàng như vậy, hắn còn muốn nàng, vì sao vừa rồi lại làm như vậy.
Sao vậy? Tư Thiên Hoán vươn ngón tay thon dài ra, giống như đang đụng vào trân bảo, mềm nhẹ chạm vào vết máu bên môi của nàng, đã biết rõ còn cố hỏi.
Không phải là chàng không cần ta nữa sao? Không biết vì sao, Tô Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói như vậy, tức giận, bi thương, đau lòng lúc nãy đều hóa thành ủy khuất, lúc dừng lại nước mắt suýt nữa rớt ra ngoài, giọng nói run rẩy, nức nở.
Bây giờ nàng mới phát hiện, dù hắn bức sinh tử cổ ra, nàng cũng không oán hận, chỉ có khát vọng hèn mọn, khát vọng này chính là tất cả mọi thứ đều là giả, hắn vẫn để ý nàng, cho nên hắn mới ôn nhu như ngày xưa, lòng của nàng cũng chỉ có ủy khuất và vui sướng.
Sao ta có thể không cần nàng. Tư Thiên Hoán cười bất đắc dĩ, trong mắt cực kỳ sủng nịch, hắn vuốt ve môi nàng, tất cả máu của nàng đều dính trên tay hắn.
Màu vàng trong mắt Tư Thiên Hoán như ẩn như hiện, quanh thân thể cũng có một luồng sức mạnh dao động, ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của Tô Tiểu Vũ, chậm rãi nở nụ cười tuyệt diễm, răng dùng một chút lực, cắn nát ngón tay.
Tô Tiểu Vũ không biết hắn đang làm cái gì, nhưng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, đang muốn rút tay lại, lại bị hắn cầm tay lại, mà hắn lại cắn nát ngón tay của mình, nhẹ nhàng đưa vào miệng của nàng, vị ngọt của máu tràn ngập trong miệng, mà hắn cũng ôn nhu hôn lên môi của nàng, mút lấy vết máu còn sót lại.
Tô Tiểu Vũ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy ngực trở nên ấm áp, hơi mở mắt ra, liền nghe thấy giọng nói nam tính trầm thấp vang lên bên tai——
Chúng ta lấy linh hồn để thề, đồng sinh cộng tử, không tách rời, không phụ bạc.
Âm thanh phát ra, sự nhu hòa tràn đầy người Tô Tiểu Vũ, thoải mái như đang ngâm mình trong ôn tuyền, nàng chưa thấy, mắt Tư Thiên Hoán biến thành màu vàng, nàng cũng chưa phát hiện, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất, từ từ mất ý thức, trước khi mất đi ý thức, nàng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tư Thiên Hoán và hắn cũng dần dần ngất xỉu.
Lúc Bạch Thuật cảm ứng được động tĩnh đã vội chạy tới, nhưng khi tới tẩm cung, lại bị giật mình, khiếp sợ nhìn hai người ngồi trên ghế ôm nhau ngất xỉu, tuy rằng đang hôn mê, nhưng nhu tình lại không hề biến mất.
Bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa được chia thành bốn loại là công, thủ, ngự, tình cảm, công là công kích, thủ là phòng thủ, ngự là khống chế sức mạnh tự nhiên, mà tình cảm lại được dùng để thống nhất các kỹ năng đó, có một lời thề từ xưa, lấy máu ở đầu ngón tay của nam tử, máu từ trong ngực mà nữ tử phun ra làm thuốc dẫn, lấy linh hồn để lập lời thề, sinh tử gắn bó.
Lúc trước hắn và Bạch Lê còn cảm thán, tổ tiên Lê Nguyệt Hoa quá nặng tình, lại không ngờ tới hôm nay, Bạch Lê lại trở thành người thứ hai sử dụng lời thề này. dieendaanleequuydonn
Bạch Lê lấy linh hồn để thề, chính là nối kết tính mạng của mình với tính mạng của Tô Tiểu Vũ, cùng nhau mạnh lên, cùng nhau đau, cùng nhau sinh, cùng nhau chết, nếu một trong hai người có được sức mạnh gì, người kia cũng sẽ có được sức mạnh đó; một người bị thương đau đớn, người còn lại cũng đau đớn như vậy; một người khỏe mạnh trường thọ, người còn lại cũng không bệnh không lo; một người chết, người kia cũng hồn lìa khỏi xác.
Nếu ai vi phạm lời thề, sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, toàn bộ sức mạnh hắn có được, sẽ truyền hết cho người kia.
Lúc này Bạch Thuật đột nhiên cảm thấy khí lực toàn thân đều bị hút ra, nở nụ cười khổ, tính toán, Bạch Lê quen biết Tô Tiểu Vũ chưa bao lâu, có thể yêu nhau đã là kỳ tích, lại không ngờ Bạch Lê lại vì nàng mà lập lời thề này, cũng không ngờ, Tô Tiểu Vũ sẽ vì Bạch Lê mà phun máu từ trong ngực ra.
Bi thương đến cực điểm, đau lòng đến nôn ra máu, lời thề này, chỉ có khi nữ tử bi thương cực độ, kìm lòng không nổi thì máu phun ra mới có hiệu quả, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có vẻ lạnh nhạt của Bạch Lê, mới có thể làm cho Tô Tiểu Vũ thương tâm tuyệt vọng.
Hơi vui vẻ vì Bạch Lê, bởi vì cảm tình này, nếu không phải vì hắn yêu một người, mà Tô Tiểu Vũ cũng yêu hắn, hơn nữa lại không hề ít chút nào.
Bạch Thuật thở dài, đưa hai người lên giường, hắn thay bộ quần áo nhiễm máu của Tư Thiên Hoán ra, sau đó đi ra ngoài, để Khúc Ngâm đi vào giúp Tô Tiểu Vũ thay đồ, thấy Khúc Ngâm đi ra, hắn tựa vào cạnh cửa, có chút thất thần, một khi tình cảm sâu nặng, chuyện gì cũng có thể làm được, mà nếu hắn có thể học được bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa, hắn cũng sẽ vì Tư Thiên Chanh mà làm như vậy, nhưng có lẽ hắn không làm được như Bạch Lê, bởi vì nếu muốn hắn nhìn Chanh nhi tuyệt vọng nôn ra máu, hắn không làm được.
Bạch Lê yêu một người, nên muốn cùng nàng trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Sao lại thế này? Tư Thiên Hoàng cau mày hỏi, bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao Bạch Thuật lại có vẻ mặt này.
Không có gì, một đôi nam nữ ngu ngốc mà thôi. Bạch Thuật thu hồi suy nghĩ, cười nói, Năng lực chấp nhận của ngươi thật tốt. Nghe xong chuyện này, mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Tư Thiên Hoàng liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày, Bằng không ngươi muốn ta thế nào? Khiếp sợ? Hoài nghi? hay Sợ hãi?
Bạch Thuật nhún nhún vai, lại thấy Khúc Ngâm đi từ bên trong ra, hỏi, Thế nào rồi?
Khúc Ngâm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng cho Tô Tiểu Vũ, Ngươi nói cho ta biết Tiểu Vũ bị làm sao vậy?
Nàng ta nhặt được lợi ích lớn rồi. Bạch Thuật thấy nàng lo lắng, cười nhạo, sau khi lập lời thề hai người có thể xài chung sức mạnh, Bạch Lê có thể sử dụng bí quyết Huyết Đồng, Tô Tiểu Vũ cũng có thể dùng bí kỹ Lê Nguyệt Hoa, chậc, đây không phải lợi ích thì là cái gì?
Khúc Ngâm yên lặng nhìn hắn một cái, biết hắn không muốn nhiều lời, cũng thông minh không tiếp tục truy vấn, ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục chủ đề vừ rồi, Sau khi chúng ta ra khỏi hang động, liền đến sơn động luyện công của lão cốc chủ, lại thấy thi thể hắn ở trong đó, Tô Tiểu Vũ khó có thể chấp nhận, cảm thấy chính mình đã hại chết sư phụ, muốn xin lỗi, quỳ trên mặt đất mãi không muốn đứng lên, đại đệ tử lão cốc chủ dẫn người đến đó, muốn giết Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ lại không phản kháng, ta giúp nàng chặn những người đó lại, cho nên bây giờ mới không có cách nào luyện võ được. Nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, nhưng đủ để nhận ra tình bạn giữa hai người.
Tư Thiên Hoàng mím môi, nắm chặt tay Khúc Ngâm, trấn an lòng của nàng, nhưng không nói gì.
Bạch Thuật lại nhịn không được cảm thán nói, Sao Tô Tiểu Vũ đi đến đâu cũng đều có thể gặp được người tốt vậy. Trước kia là lão cốc chủ, Khúc Ngâm, bây giờ lại là Bạch Lê...
Vì nàng là người tốt! Khúc Ngâm liếc hắn một cái, thản nhiên cười nói, Tiểu Vũ thấy ta bị thương, mới hoàn hồn lại, giết tất cả mọi người, nhưng, sức mạnh của nàng hình như lớn hơn lúc trước rất nhiều. Nói tới đây, nàng thực sự nghi hoặc, nhìn Bạch Thuật một cái, thấy hắn rút rút khóe miệng nhưng lại không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều.
Sư phụ bị hại, Tiểu Vũ muốn báo thù, nhưng mười tám trưởng lão đã sớm thiết kế cạm bẫy, chờ Tiểu Vũ đi vào, thứ bọn họ dùng là mê dược mà tổ tông Y Cốc truyền lại, chỉ có một lọ, mấy trăm năm nay đều rất trân quý, không ngờ lại vì muốn giết bọn ta mà dùng, thật sự rất coi trọng chúng ta. Khúc Ngâm lộ vẻ châm chọc, môn phái Lánh Đời thì sao, tranh quyền đoạt lợi, cực kỳ tham lam, những người đó muốn trở thành chủ nhân Y Cốc, cho nên mới giết lão cốc chủ, hại Tiểu Vũ và nàng, những gương mặt ghê tởm đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ghê tởm, Tới ngày hỏa thiêu, thuốc mê hết tác dụng, Tiểu Vũ mới tỉnh lại, dẫn ta ta khỏi Y Cốc, sau khi chúng ta xuất cốc, bọn họ lại phái người đi truy giết chúng ta, hai người bọn ta đi chung gây chú ý quá lớn, liền quyết định tách ra, ta ở Thánh Địa yên tĩnh đã quen, nên tìm một thôn trang vô danh ở ngoại thành của Lăng thành để ở, Tiểu Vũ thì đi tìm mẫu thân của nàng, thành lập Vũ các, thật ra ta muốn bình an sống tới già ở nơi nào đó, nhưng không ngờ lại đụng phải chàng. Nói xong, tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoàng một cái.
Hối hận ? Tư Thiên Hoàng nhíu mày, nắm cằm của nàng, nhưng tay lại bị nàng vuốt ve.
Bạch Thuật không tao nhã xem thường, trêu tức nói, Muốn đưa đẩy
Vũ Nhi!
Tay Tư Thiên Hoán đang ôm thắt lưng nàng căng thẳng, trong con mắt suốt, lạnh nhạt xẹt qua một tia quái dị, giọng nói đầy tức giận.
Mọi người đều tập trung vào Tư Thiên Hoán, không biết vì sao hắn lại đột nhiên tức giận, nhưng Bạch Thuật suy nghĩ qua, cũng nghĩ ra được nguyên nhân, trong lòng thở dài, hắn không hỏi, Bạch Lê cũng sẽ phát hiện, dù sao không có ai để ý Tô Tiểu Vũ bằng hắn.
Hoán, bây giờ ta không sao. Tô Tiểu Vũ cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nằm trong lòng hắn, rầu rĩ nói.
Lúc trước, sau khi nàng cứu Tiểu Khúc nhi ra khỏi hang động độc, nàng liền giúp Tiểu Khúc nhi áp chế độc tính trước, sau đó lại quay trở về hang động đó.
Lúc đó nàng chỉ đạt đến Tầng 7, giống như Bạch Thuật nói, sức mạnh của Tầng 7 nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với năm vị trưởng lão, sao có thể đánh bại mười tám vị trưởng lão, năm người chết mười ba người bị thương, cho nên nàng quay trở về hang động, dồn hết khí độc vào trong cơ thể, dùng bí quyết Huyết Đồng đấu với nó, chỉ có trong lúc đấu tranh kịch liệt, nội lực mới có thể tăng vọt.
Nếu nàng cứ như vậy mà dẫn theo Tiểu Khúc nhi ra ngoài, với võ công của nàng, nếu đánh với đám người đó cũng chỉ có đường chết, nhưng nếu nàng đánh cược một ván, có lẽ sẽ còn có cơ hội, dù sao ra ngoài cũng chết, ở lại trong hang độc cũng chết.
Một ngày một đêm, có vô số lần nàng làm bạn với sinh tử, tuy rằng cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở, nhưng nàng vẫn chiến thắng, nhưng thông qua đường tắt để có được nội lực vẫn có hạn chế, mỗi lần sử dụng bí quyết Huyết Đồng để giết người, lực phản phệ sẽ tăng gấp ba, nhưng bây giờ nàng đã đạt đến Tầng 9, lực phản phệ cũng đã giảm bớt tám phần, chút đau đớn còn lại nàng cũng không để vào mắt.
Tư Thiên Hoán từ từ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, răng cắn môi muốn nát, gân xanh nổi đầy mặt, cũng thấy được thân thể hắn đang cứng ngắc, nhưng cho dù toàn thân hắn đều cứng lại, nhưng lực tay ôm Tô Tiểu Vũ vẫn vừa đủ.
Trong lòng Bạch Thuật mắng Tô Tiểu Vũ ngu ngốc, mắt liếc Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm ý bảo họ ra ngoài, rồi bản thân hắn cũng đi ra, nói đùa, đã nhiều năm như vậy chưa lần nào hắn thấy Bạch Lê thật sự tức giận, nên hắn sẽ không ngu ngốc ở đây làm vật hi sinh.
Dù sao Tư Thiên Hoàng cũng là ca ca ruột của Tư Thiên Hoán, cũng đã phát giác ra, tuy trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng động tác cũng không chậm chạp, kéo Khúc Ngâm nhanh chóng chạy ra ngoài, lập tức kêu Ngâm nhi kể chuyện của hắn với Bạch Thuật, Tiểu Hoán ở bên kia, để Tô Tiểu Vũ tự đối phó đi.
Hoán? Tô Tiểu Vũ phát giác hắn có gì đó không đúng, cuống quít ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn khó coi, có chút chột dạ liếc mắt qua một bên, trực giác của nàng luôn chính xác, bây giờ nàng tiêu đời rồi. dfienddn lieqiudoon
Vũ Nhi, lúc nàng ở Tầng 8 vốn không hề nắm vững căn cơ, cho dù đột phá Tầng 9, cũng chỉ giảm bớt lực phản phệ thôi, còn mức độ phản đòn, vẫn rất mạnh, đúng không. Tư Thiên Hoán nắm cằm của nàng, để nàng nhìn vào mắt hắn, bên môi vẫn nở nụ cười, chẳng những không lo lắng, còn lạnh lùng đến mức dọa người, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại làm linh hồn người khác run rẩy.
Trách không được, trách không được lúc trước giao đấu với đám trưởng lão Y Cốc, lực phản phệ lớn như vậy, gần như lấy đi nửa cái mạng của nàng, nếu không nhờ máu của Khúc Ngâm, chỉ sợ bây giờ nàng còn nằm trên giường, lúc hắn tìm Bạch Thuật hỏi một chút về bí quyết Huyết Đồng, nhưng lại không nghĩ tới điều này, nếu sớm biết, trước lúc nàng luyện Tầng thứ 9 hắn sẽ giúp nàng điều tức, thì bây giờ lực phản phệ của bí quyết Huyết Đồng cũng sẽ không làm hại nàng quá nhiều.
Sau này ta không dùng loạn nữa. Tô Tiểu Vũ chờ chết nhắm mắt lại, mặt nhăn lại cầu mong được chết nhanh một chút, vừa rồi nàng náo loạn trong rừng lê, lúc Hoán ôm nàng, toàn thân đã đau đến không chịu được, nhưng chút đau đớn ấy nàng vẫn có thể chịu, cho nên hắn mới không phát giác, nhưng bây giờ đều đã bại lộ hết rồi.
Còn đau phải không? Tư Thiên Hoán buông cằm nàng ra, thản nhiên hỏi, hàn ý trên mặt đã rút đi không ít.
Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng mở một con mắt, thấy hắn không còn tức giận như vừa rồi nữa, lén lút nuốt một ngụm nước miếng, con mắt còn lại cũng mở ra, nở nụ cười tươi như nắng, Không đau.
Khuôn mặt của Tư Thiên Hoán như bị bao phủ bằng một lớp tuyết, nhưng lại không tỏa ra không khí rét lạnh, mà là biểu cảm hờ hững, sắc mặt lạnh nhạt, tuy rằng đang nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng ánh mắt lại vô thần không có tiêu cự, giống như người hắn nhìn không phải nàng, không phải người hắn yêu, mà là một vị khách qua đường.
Trên gương mặt cương nghị không còn vẻ nghiêm túc, cũng không lạnh như băng nữa, mà giờ phút này Tư Thiên Hoán bình lặng hờ hững giống như tuyết, làm cho nàng cảm thấy mình không hề tồn tại trong mắt hắn, chuyện của nàng đều không liên quan đến hắn...
Tư Thiên Hoán rất tức giận, tức đến cực hạn nhưng lại không hề biểu hiện vẻ mặt tức giận, hắn giận Tô Tiểu Vũ không bao giờ biết tự bảo vệ bản thân, giận nàng chịu đựng rất giỏi, sự thống khổ của lực phản phệ lại có thể cho nó là tầm thường, hắn càng giận chính mình, miệng nói yêu nàng, quan tâm nàng, nhưng lúc nàng xảy ra chuyện, hắn lại không phát hiện ra dù chỉ một chút, không giúp được cái gì cả.
Tô Tiểu Vũ thầm kêu không tốt, nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng ngắc, đến cuối cùng so với khóc còn khó coi hơn, thu hồi nụ cười lại, nàng nhẹ nhàng cắn môi mình, nhíu mày đáng thương nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng mờ nhạt, trong lòng nhất thời hoảng loạn, trước kia lúc Hoán tức giận, chỉ cần nàng làm bộ đáng thương, Hoán sẽ không có cách nào trách nàng, nhưng lúc này lại mặc kệ nàng.
Suy nghĩ, liền đưa cái miệng nhỏ nhắn lên chạm vào môi hắn, mặt Tô Tiểu Vũ có một chút hồng, nhưng thấy hắn vẫn như trước không hề phản ứng, khuôn mặt đang ửng hồng lại biến thành tái nhợt, tay nắm chặt thành quyền, đầu móng tay đã đâm vào thịt, làm lòng bàn tay đau đớn.
Hoán, chàng đừng như vậy. Trong lòng Tô Tiểu Vũ rất khó chịu, nàng không muốn hắn dùng ánh mắt xa lạ để nhìn nàng, nàng chịu không nổi.
Tư Thiên Hoán nhận ra trong giọng nói của nàng có tiếng khóc nức nở, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự, yên lặng nhìn nàng, thấy mắt nàng chậm rãi trở vui sướng, đột nhiên nâng môi cười, vô cùng lạnh lùng, lại hơi quỷ dị, không nhẹ không nặng đẩy Tô Tiểu Vũ ra, tốc độ cực nhanh dồn nội lực vào đầu ngón tay, hung hăng đánh vào ngực.
Phốc! Tư Thiên Hoán quay đầu đi, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi nhiều, ngược lại tóc bay loạn xạ lại tăng thêm vẻ mê hoặc cho hắn.
Hoán! Tô Tiểu Vũ kinh sợ hô to, không biết vì sao hắn lại muốn làm bản thân bị thương, nhưng ngay lập tức nàng thật sự đau lòng đến phát khóc, lập tức đi lên, tay run đè mạch đập của hắn lại, lại bị hắn hất ra, trong lòng càng thêm khó chịu, Tư Thiên Hoán, chàng đừng như vậy, chàng muốn đánh thì đánh ta đi, chàng đừng đánh...
Còn chưa nói xong, liền chú ý đến từng giọt máu đang chảy từ từ, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt đang trừng lớn cũng cảm thấy có chút tê tê, tay run rẩy xoa ngực của mình, quả nhiên, không thể cảm nhận được cảm giác của Tư Thiên Hoán nữa, lòng nàng trong một khắc liền kịch liệt co rút, huyết dịch trong cơ thể cũng bị rút cạn trong nháy mắt, hô hấp cũng khó khăn, con ngươi linh động mất đi ánh sáng như mọi ngày, mà trở nên dại ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, loáng thoáng còn thấy được mạch máu dưới da, ngón tay ôm chặt ngực, khớp xương cũng lộ rõ. Dieenndkdan/leeequhydonnn
Nàng có nghe nói qua người có võ công lợi hại có thể bức cổ trùng trong cơ thể ra ngoài, nhưng nàng lại không ngờ lúc này lại được chứng kiến, trước đây bị Tư Thiên Hoán hạ sinh tử cổ, ép buộc sinh mạng bọn họ gắn kết với nhau, lúc trước hắn nuốt sinh tử cổ, cũng vì muốn cột chặt nàng lại, nhưng bây giờ thì sao? Bức cổ trùng ra, là vì không muốn liên quan gì đến nàng nữa sao? Nàng là một nữ nhân ngoan cố, luôn làm cho Hoán đau lòng, tức giận, nhưng nàng đã cố gắng thay đổi, vì sao hắn không chịu chờ thêm một chút, nàng sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng vì sao hắn lại bức sinh tử cổ ra, vì sao!
Tô Tiểu Vũ đau lòng nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn thản nhiên nhìn mình, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, mũi liền đau xót, đáy mắt nóng lên, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, lăn dài trên mặt, dù không muốn hắn nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, nhưng ánh mắt của hắn lại quá xa cách, trái tim nàng đột nhiên bị co rút thật nhanh, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, đau đến mức thấu tận trời xanh, lông tơ đều dựng thẳng lên, thân thể run lên, trong cổ họng tràn ra chất lỏng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Mà Tư Thiên Hoán đang thản nhiên nhìn nàng bi thương, thống khổ, thấy cảnh tượng đó ánh mắt lúc này lại nhu tình và đau lòng vô cùng, nhanh chóng đỡ thân thể yếu đuối của nàng.
Tô Tiểu Vũ vô lực đẩy hắn ra, quật cường không muốn nhìn hắn, đã tuyệt tình như vậy, còn đến đỡ nàng làm gì.
Đứa ngốc. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại bao hàm rất nhiều thâm tình, b rất nhiều sủng nịch, rất nhiều sự đau lòng, và rất nhiều sự bất đắc dĩ.
Trên mặt Tư Thiên Hoán đã không còn vẻ lạnh nhạt, dù có, cũng chính là ánh mắt nhu tình mà Tô Tiểu Vũ chưa bao giờ gặp qua, không phải trước kia chưa từng nhìn qua ánh mắt nhu tình của hắn, nhưng nồng đậm đến như vậy, giống như mỗi một lỗ chân lông đều chứa đựng nhu tình, mà trong hai mắt, ôn nhu mềm mại, mơ màng như say rượu, làm cho tay chân nàng cũng bủn rủn.
Phải yêu bao nhiêu, mới có được biểu cảm này.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, khó hiểu nhìn hắn, không phải hắn không cần nàng sao, vì sao lại nhìn nàng như vậy, hắn còn muốn nàng, vì sao vừa rồi lại làm như vậy.
Sao vậy? Tư Thiên Hoán vươn ngón tay thon dài ra, giống như đang đụng vào trân bảo, mềm nhẹ chạm vào vết máu bên môi của nàng, đã biết rõ còn cố hỏi.
Không phải là chàng không cần ta nữa sao? Không biết vì sao, Tô Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói như vậy, tức giận, bi thương, đau lòng lúc nãy đều hóa thành ủy khuất, lúc dừng lại nước mắt suýt nữa rớt ra ngoài, giọng nói run rẩy, nức nở.
Bây giờ nàng mới phát hiện, dù hắn bức sinh tử cổ ra, nàng cũng không oán hận, chỉ có khát vọng hèn mọn, khát vọng này chính là tất cả mọi thứ đều là giả, hắn vẫn để ý nàng, cho nên hắn mới ôn nhu như ngày xưa, lòng của nàng cũng chỉ có ủy khuất và vui sướng.
Sao ta có thể không cần nàng. Tư Thiên Hoán cười bất đắc dĩ, trong mắt cực kỳ sủng nịch, hắn vuốt ve môi nàng, tất cả máu của nàng đều dính trên tay hắn.
Màu vàng trong mắt Tư Thiên Hoán như ẩn như hiện, quanh thân thể cũng có một luồng sức mạnh dao động, ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của Tô Tiểu Vũ, chậm rãi nở nụ cười tuyệt diễm, răng dùng một chút lực, cắn nát ngón tay.
Tô Tiểu Vũ không biết hắn đang làm cái gì, nhưng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, đang muốn rút tay lại, lại bị hắn cầm tay lại, mà hắn lại cắn nát ngón tay của mình, nhẹ nhàng đưa vào miệng của nàng, vị ngọt của máu tràn ngập trong miệng, mà hắn cũng ôn nhu hôn lên môi của nàng, mút lấy vết máu còn sót lại.
Tô Tiểu Vũ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy ngực trở nên ấm áp, hơi mở mắt ra, liền nghe thấy giọng nói nam tính trầm thấp vang lên bên tai——
Chúng ta lấy linh hồn để thề, đồng sinh cộng tử, không tách rời, không phụ bạc.
Âm thanh phát ra, sự nhu hòa tràn đầy người Tô Tiểu Vũ, thoải mái như đang ngâm mình trong ôn tuyền, nàng chưa thấy, mắt Tư Thiên Hoán biến thành màu vàng, nàng cũng chưa phát hiện, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất, từ từ mất ý thức, trước khi mất đi ý thức, nàng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tư Thiên Hoán và hắn cũng dần dần ngất xỉu.
Lúc Bạch Thuật cảm ứng được động tĩnh đã vội chạy tới, nhưng khi tới tẩm cung, lại bị giật mình, khiếp sợ nhìn hai người ngồi trên ghế ôm nhau ngất xỉu, tuy rằng đang hôn mê, nhưng nhu tình lại không hề biến mất.
Bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa được chia thành bốn loại là công, thủ, ngự, tình cảm, công là công kích, thủ là phòng thủ, ngự là khống chế sức mạnh tự nhiên, mà tình cảm lại được dùng để thống nhất các kỹ năng đó, có một lời thề từ xưa, lấy máu ở đầu ngón tay của nam tử, máu từ trong ngực mà nữ tử phun ra làm thuốc dẫn, lấy linh hồn để lập lời thề, sinh tử gắn bó.
Lúc trước hắn và Bạch Lê còn cảm thán, tổ tiên Lê Nguyệt Hoa quá nặng tình, lại không ngờ tới hôm nay, Bạch Lê lại trở thành người thứ hai sử dụng lời thề này. dieendaanleequuydonn
Bạch Lê lấy linh hồn để thề, chính là nối kết tính mạng của mình với tính mạng của Tô Tiểu Vũ, cùng nhau mạnh lên, cùng nhau đau, cùng nhau sinh, cùng nhau chết, nếu một trong hai người có được sức mạnh gì, người kia cũng sẽ có được sức mạnh đó; một người bị thương đau đớn, người còn lại cũng đau đớn như vậy; một người khỏe mạnh trường thọ, người còn lại cũng không bệnh không lo; một người chết, người kia cũng hồn lìa khỏi xác.
Nếu ai vi phạm lời thề, sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, toàn bộ sức mạnh hắn có được, sẽ truyền hết cho người kia.
Lúc này Bạch Thuật đột nhiên cảm thấy khí lực toàn thân đều bị hút ra, nở nụ cười khổ, tính toán, Bạch Lê quen biết Tô Tiểu Vũ chưa bao lâu, có thể yêu nhau đã là kỳ tích, lại không ngờ Bạch Lê lại vì nàng mà lập lời thề này, cũng không ngờ, Tô Tiểu Vũ sẽ vì Bạch Lê mà phun máu từ trong ngực ra.
Bi thương đến cực điểm, đau lòng đến nôn ra máu, lời thề này, chỉ có khi nữ tử bi thương cực độ, kìm lòng không nổi thì máu phun ra mới có hiệu quả, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có vẻ lạnh nhạt của Bạch Lê, mới có thể làm cho Tô Tiểu Vũ thương tâm tuyệt vọng.
Hơi vui vẻ vì Bạch Lê, bởi vì cảm tình này, nếu không phải vì hắn yêu một người, mà Tô Tiểu Vũ cũng yêu hắn, hơn nữa lại không hề ít chút nào.
Bạch Thuật thở dài, đưa hai người lên giường, hắn thay bộ quần áo nhiễm máu của Tư Thiên Hoán ra, sau đó đi ra ngoài, để Khúc Ngâm đi vào giúp Tô Tiểu Vũ thay đồ, thấy Khúc Ngâm đi ra, hắn tựa vào cạnh cửa, có chút thất thần, một khi tình cảm sâu nặng, chuyện gì cũng có thể làm được, mà nếu hắn có thể học được bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa, hắn cũng sẽ vì Tư Thiên Chanh mà làm như vậy, nhưng có lẽ hắn không làm được như Bạch Lê, bởi vì nếu muốn hắn nhìn Chanh nhi tuyệt vọng nôn ra máu, hắn không làm được.
Bạch Lê yêu một người, nên muốn cùng nàng trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Sao lại thế này? Tư Thiên Hoàng cau mày hỏi, bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao Bạch Thuật lại có vẻ mặt này.
Không có gì, một đôi nam nữ ngu ngốc mà thôi. Bạch Thuật thu hồi suy nghĩ, cười nói, Năng lực chấp nhận của ngươi thật tốt. Nghe xong chuyện này, mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Tư Thiên Hoàng liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày, Bằng không ngươi muốn ta thế nào? Khiếp sợ? Hoài nghi? hay Sợ hãi?
Bạch Thuật nhún nhún vai, lại thấy Khúc Ngâm đi từ bên trong ra, hỏi, Thế nào rồi?
Khúc Ngâm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng cho Tô Tiểu Vũ, Ngươi nói cho ta biết Tiểu Vũ bị làm sao vậy?
Nàng ta nhặt được lợi ích lớn rồi. Bạch Thuật thấy nàng lo lắng, cười nhạo, sau khi lập lời thề hai người có thể xài chung sức mạnh, Bạch Lê có thể sử dụng bí quyết Huyết Đồng, Tô Tiểu Vũ cũng có thể dùng bí kỹ Lê Nguyệt Hoa, chậc, đây không phải lợi ích thì là cái gì?
Khúc Ngâm yên lặng nhìn hắn một cái, biết hắn không muốn nhiều lời, cũng thông minh không tiếp tục truy vấn, ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục chủ đề vừ rồi, Sau khi chúng ta ra khỏi hang động, liền đến sơn động luyện công của lão cốc chủ, lại thấy thi thể hắn ở trong đó, Tô Tiểu Vũ khó có thể chấp nhận, cảm thấy chính mình đã hại chết sư phụ, muốn xin lỗi, quỳ trên mặt đất mãi không muốn đứng lên, đại đệ tử lão cốc chủ dẫn người đến đó, muốn giết Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ lại không phản kháng, ta giúp nàng chặn những người đó lại, cho nên bây giờ mới không có cách nào luyện võ được. Nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, nhưng đủ để nhận ra tình bạn giữa hai người.
Tư Thiên Hoàng mím môi, nắm chặt tay Khúc Ngâm, trấn an lòng của nàng, nhưng không nói gì.
Bạch Thuật lại nhịn không được cảm thán nói, Sao Tô Tiểu Vũ đi đến đâu cũng đều có thể gặp được người tốt vậy. Trước kia là lão cốc chủ, Khúc Ngâm, bây giờ lại là Bạch Lê...
Vì nàng là người tốt! Khúc Ngâm liếc hắn một cái, thản nhiên cười nói, Tiểu Vũ thấy ta bị thương, mới hoàn hồn lại, giết tất cả mọi người, nhưng, sức mạnh của nàng hình như lớn hơn lúc trước rất nhiều. Nói tới đây, nàng thực sự nghi hoặc, nhìn Bạch Thuật một cái, thấy hắn rút rút khóe miệng nhưng lại không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều.
Sư phụ bị hại, Tiểu Vũ muốn báo thù, nhưng mười tám trưởng lão đã sớm thiết kế cạm bẫy, chờ Tiểu Vũ đi vào, thứ bọn họ dùng là mê dược mà tổ tông Y Cốc truyền lại, chỉ có một lọ, mấy trăm năm nay đều rất trân quý, không ngờ lại vì muốn giết bọn ta mà dùng, thật sự rất coi trọng chúng ta. Khúc Ngâm lộ vẻ châm chọc, môn phái Lánh Đời thì sao, tranh quyền đoạt lợi, cực kỳ tham lam, những người đó muốn trở thành chủ nhân Y Cốc, cho nên mới giết lão cốc chủ, hại Tiểu Vũ và nàng, những gương mặt ghê tởm đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ghê tởm, Tới ngày hỏa thiêu, thuốc mê hết tác dụng, Tiểu Vũ mới tỉnh lại, dẫn ta ta khỏi Y Cốc, sau khi chúng ta xuất cốc, bọn họ lại phái người đi truy giết chúng ta, hai người bọn ta đi chung gây chú ý quá lớn, liền quyết định tách ra, ta ở Thánh Địa yên tĩnh đã quen, nên tìm một thôn trang vô danh ở ngoại thành của Lăng thành để ở, Tiểu Vũ thì đi tìm mẫu thân của nàng, thành lập Vũ các, thật ra ta muốn bình an sống tới già ở nơi nào đó, nhưng không ngờ lại đụng phải chàng. Nói xong, tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoàng một cái.
Hối hận ? Tư Thiên Hoàng nhíu mày, nắm cằm của nàng, nhưng tay lại bị nàng vuốt ve.
Bạch Thuật không tao nhã xem thường, trêu tức nói, Muốn đưa đẩy
/148
|