Hậu cung lập tức có thêm Thục phi, Llăng phi, Kính tần và Vân tần, hậu cung lạnh tanh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Trưởng công chúa và Minh vương phi lấy lý do dưỡng thai nên vào ở trong Hoán Vân cung, Bắc Vương phi và Khiêm Vương phi lấy danh nghĩa tiếp khách cũng vào ở trong Bắc Vân cung và Dương cung, nơi ở của Bắc vương và Khiêm vương lúc còn làm hoàng tử, vì vậy nên hậu cung càng lúc càng náo nhiệt.
Hoán Vân cung.
Tiệc tối xong xuôi, Tô Tiểu Vũ khôi phục lại trạng thái nôn ói khi ăn, mà Tiểu Bạch lại hoàn toàn không có cách nào, khiến Tư Thiên Hoán tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng nó vào chảo dầu, nhưng cũng may là không sao, ít nhất bây giờ Tô Tiểu Vũ ăn được nhiều hơn cho nên không phải chịu tội như trước kia nữa.
Lúc này nàng đang uống nước ô mai ướp lạnh mà Tư Thiên Hoán tự tay nấu, lười biếng nằm ở trên ghế trúc trong lương đình cạnh bờ sông, thích ý hừ hừ.
Có ngon không? Tư Thiên Hoán mặc bạch y không nhiễm bụi trần, giống như thần tiên, nhưng việc hắn làm lại không giống thần thánh, cầm lấy bát không Tô Tiểu Vũ đưa qua, sau đó lấy khăn mặt ướt lau mặt cho nàng, cuối cùng còn mát xa giùm nàng, tất cả động tác đều lưu loát cho không chút lúng túng, trên mặt lại luôn mỉm cười hạnh phúc, thấy vật nhỏ có thể ăn luôn là chuyện vui vẻ nhất.
Thê nô. Tư Thiên Bắc cầm lấy quả táo Phù Liễu đưa, cái một miếng nhỏ, thấy bộ dáng tiểu đệ mình không có tiền đồ thì cười nhạo.
Vậy huynh trả quả táo lại cho nhị hoàng tẩu đi. Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói.
Tư Thiên Bắc run tay, nhìn Phù Liễu đang hầu hạ mình rồi lấy lòng, chỉ hai ba miếng đã cắn hơn phân nửa quả táo.
Sau này không hầu hạ chàng nữa, miễn cho chàng cảm thấy ta giống người hầu. Phù Liễu hừ nhẹ, bỏ dao xuống.
Liễu Nhi, ta sai rồi, ta chỉ đùa giỡn Tiểu Hoán thôi. Tư Thiên Bắc cười nịnh nọt, sau đó cầm lấy dao nhỏ, Ta gọt vỏ, ta mới là thê nô!
Đổng Trường Dạ dựa vào vai Tư Thiên Hiểu, thật không biết nói gì, cuối cùng lại nói một câu, Không biết xấu hổ.
Nữ nhân gả cho nam nhân Tư gia thật hạnh phúc . Tư Thiên Chanh nhàn nhạt nói, sau đó cười tủm tỉm nhìn bụng to của mình.
Nàng gả cho ta cũng rất hạnh phúc. Bạch Thuật cảm thấy mình không đáng bị vắng vẻ nên chủ động tranh thủ thu hút sự chú ý của giai nhân.
Ta có lấy chàng hay không thì cũng đều hạnh phúc. Tư Thiên Chanh cười nhạo, thấy hắn bị thương thì cười khanh khách, kéo tay hắn sờ lên bụng mình, Nhi tử của chàng.
Ừ, ta hy vọng là nhi tử. Bạch Thuật nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Chanh nhíu đôi mắt to lại, không cam lòng nói, Vì sao không hy vọng là nữ nhi.
Bởi vì nữ nhi giống ngươi, không quản giáo được. Tô Tiểu Vũ lười biếng nói, ách xì một cái, tiếp tục nói, Giống Bạch Thuật rất tốt, luôn nghe lời Hoán nói.
Bạch Thuật nhếch khóe miệng, tuyệt không hề thấy vinh quang, vì để ý nàng đang có thai, lại còn nói trúng hơn phân nửa tiếng lòng hắn nên hừ nhẹ một tiếng.
Tư Thiên Chanh uất ức nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng người ta vốn không quan tâm đến mình, chỉ có thể quay đầu tiếp tục tra tấn Bạch Thuật.
Tư Thiên Hoàng đâu? Tô Tiểu Vũ liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện Khúc Ngâm rầu rĩ không vui đang ngắt cánh hoa sen, lạnh giọng nói.
Hôm nay sứ thần về nước, hắn cùng ái phi đi đưa rồi. Khúc Ngâm không mặn không nhạt nói, có chút không vui.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ có chút hứng thú, Thế nào, không vui sao? Nhưng là do ngươi tự cho đám người đó tiến cung mà.
Khúc Ngâm liếc nàng một cái, hừ nhẹ, Ngươi có ý kiến sao? Mấy ngày nay xú nam nhân đó luôn giận dỗi nàng, nàng cũng không quan tâm mà chiến tranh lạnh với hắn.
Nghe nói gần đây các ngươi giận dỗi nhau, tối nào hắn cũng đến Thục phi cung. Tư Thiên Bắc xấu xa nói móc nàng.
Sắc mặt Khúc Ngâm cứng đờ, tóc dài che lấp lỗ tai hơi phiếm hồng, lạnh lùng nói, Muốn đi thì đi.
Phù Liễu và Đổng Trường Dạ cũng không rõ nhìn nàng, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, Hoàng Thượng thật sự không có lương tâm, lên giường cùng nữ nhân khác sao? Hoàng Hậu thật sự rộng lượng mà cho hắn đến cung nữ nhân khác sao? Ngẫm lại thì thật không có khả năng.
Tây Vân, thế nào rồi? Tô Tiểu Vũ nhìn Tây Vân bay về phía lương đình, hỏi.
Sau khi cải trang tiễn sứ thần hai nước ra khỏi Lăng thành xong thì đã vào khách điếm của Bạch gia, trong phòng khách là Trưởng Tôn Úc Phong đi ra. Tây Vân nói, nhịn không được oán thầm, muốn lén lút mà lại chọn chỗ ở tốt như vậy, Trưởng Tôn Úc Phong, ngươi đang giúp chính mình hay là hại chính mình đây.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn một lá sen, thật lâu sau mới lười biếng duỗi thắt lưng lười, Tiểu Khúc Nhi, chúng ta nhàn nhã lâu như vậy rồi, rốt cục cũng có chút chuyện để làm rồi.
A. Khúc Ngâm vẫn không mặn không nhạt, sờ lỗ tai của mình, hình như có chút nóng.
Sắc trời đã tối muộn rồi, về thôi. Tư Thiên Hoán nhìn ánh nắng chiều, thản nhiên nói, nếu hắn không hạ lệnh đuổi khách thì đám người mặt dày này vẫn còn muốn ở lại, hắn cũng không rảnh rỗi đi hầu hạ đám người ăn chực này.
Đến cuối cùng, ở đại sảnh chỉ còn Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Chanh và Khúc Ngâm.
Tiểu Khúc Nhi, ngươi còn không quay về sao, cẩn thận Tư Thiên Hoàng tức giận nha. Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, trong mắt có ý cười.
Tư Thiên Chanh cũng cười bỡn cợt, dù sao đó cũng là ca ca ruột của nàng, hắn làm chuyện gì sao nàng lại không biết, sợ là chỉ nói miệng, hắn vẫn rất để ý, tối nào cũng âm thầm lẻn vào Phượng Nghi cung.
Sắc mặt Khúc Ngâm đỏ lên, không để ý tới hai người, ngồi xuống bàn bên cạnh, nghĩ đến nam nhân kia thì lại khó chịu, tức giận ghê gớm.
Gần đây Bạch Thuật đi theo Tư Thiên Hoán học nấu cơm, học vài ngày cũng có thể bắt đầu nấu, bữa ăn hàng ngày trong Hoán Vân cung đều do hai nam nhân này phụ trách, thay đổi đủ các món khác nhau để hầu hạ hai vị tiểu chủ, tẩm bổ bảo bối trong bụng các nàng, Phù Liễu và Đổng Trường Dạ hâm mộ âm thầm cắn răng, muốn cố gắng có cục cưng, nhưng thành thân mới mười ngày, không phải ai cũng đều có bản lĩnh như Tư Thiên Chanh.
Cha, nương. Tô Tiểu Vũ thấy hai người đi từ bên ngoài vào thì chào hỏi.
Chuyện Phong Như Yên ta đã biết rõ ràng. Hai tay Tô Trạch cầm hai bịch mứt hoa quả đưa cho hai nữ nhân có thai, thấy Khúc Ngâm ở đó thì vội vàng đưa bịch điểm tâm khác cho nàng.
Khúc Ngâm cầm lấy điểm tâm, ngượng ngùng nói, Làm phiền bá bá. Chưa thấy gia chủ nào như vậy, ngày nào cũng hầu hạ khuê nữ và bằng hữu của nàng, còn không hề cảm thấy khó chịu, khiến cho đám vãn bối bọn họ đều xấu hổ.
Làm phiền cái gì, chỉ tiện tay mà thôi. Tô Trạch cởi mở cười nói.
Bách Lý Ngôn đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy sắc mặt nàng tốt lên thì cũng vừa lòng cười nói, Có một lần Thiên Ưng ca cõng Thiên Tâm đi chơi, cứu Phong Như Yên, đưa nàng về làm tỳ nữ của mình, dạy nàng võ công, nhưng một năm sau, nàng giả chết, Thiên Tâm vẫn có cảm tình với nàng, đưa nàng về Yên quốc an táng, cuối cùng nàng lại sống lại, quay về được hoàng cung khôi phục thân phận trưởng công chúa.
Nữ nhân đã được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nếu muốn nàng phải làm một tỳ nữ nho nhỏ, chỉ sợ còn khiến nàng khổ sở hơn cả chết.
Cho nên nàng mới có được tiên pháp của Thiên Chiết cung, nói
Trưởng công chúa và Minh vương phi lấy lý do dưỡng thai nên vào ở trong Hoán Vân cung, Bắc Vương phi và Khiêm Vương phi lấy danh nghĩa tiếp khách cũng vào ở trong Bắc Vân cung và Dương cung, nơi ở của Bắc vương và Khiêm vương lúc còn làm hoàng tử, vì vậy nên hậu cung càng lúc càng náo nhiệt.
Hoán Vân cung.
Tiệc tối xong xuôi, Tô Tiểu Vũ khôi phục lại trạng thái nôn ói khi ăn, mà Tiểu Bạch lại hoàn toàn không có cách nào, khiến Tư Thiên Hoán tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng nó vào chảo dầu, nhưng cũng may là không sao, ít nhất bây giờ Tô Tiểu Vũ ăn được nhiều hơn cho nên không phải chịu tội như trước kia nữa.
Lúc này nàng đang uống nước ô mai ướp lạnh mà Tư Thiên Hoán tự tay nấu, lười biếng nằm ở trên ghế trúc trong lương đình cạnh bờ sông, thích ý hừ hừ.
Có ngon không? Tư Thiên Hoán mặc bạch y không nhiễm bụi trần, giống như thần tiên, nhưng việc hắn làm lại không giống thần thánh, cầm lấy bát không Tô Tiểu Vũ đưa qua, sau đó lấy khăn mặt ướt lau mặt cho nàng, cuối cùng còn mát xa giùm nàng, tất cả động tác đều lưu loát cho không chút lúng túng, trên mặt lại luôn mỉm cười hạnh phúc, thấy vật nhỏ có thể ăn luôn là chuyện vui vẻ nhất.
Thê nô. Tư Thiên Bắc cầm lấy quả táo Phù Liễu đưa, cái một miếng nhỏ, thấy bộ dáng tiểu đệ mình không có tiền đồ thì cười nhạo.
Vậy huynh trả quả táo lại cho nhị hoàng tẩu đi. Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói.
Tư Thiên Bắc run tay, nhìn Phù Liễu đang hầu hạ mình rồi lấy lòng, chỉ hai ba miếng đã cắn hơn phân nửa quả táo.
Sau này không hầu hạ chàng nữa, miễn cho chàng cảm thấy ta giống người hầu. Phù Liễu hừ nhẹ, bỏ dao xuống.
Liễu Nhi, ta sai rồi, ta chỉ đùa giỡn Tiểu Hoán thôi. Tư Thiên Bắc cười nịnh nọt, sau đó cầm lấy dao nhỏ, Ta gọt vỏ, ta mới là thê nô!
Đổng Trường Dạ dựa vào vai Tư Thiên Hiểu, thật không biết nói gì, cuối cùng lại nói một câu, Không biết xấu hổ.
Nữ nhân gả cho nam nhân Tư gia thật hạnh phúc . Tư Thiên Chanh nhàn nhạt nói, sau đó cười tủm tỉm nhìn bụng to của mình.
Nàng gả cho ta cũng rất hạnh phúc. Bạch Thuật cảm thấy mình không đáng bị vắng vẻ nên chủ động tranh thủ thu hút sự chú ý của giai nhân.
Ta có lấy chàng hay không thì cũng đều hạnh phúc. Tư Thiên Chanh cười nhạo, thấy hắn bị thương thì cười khanh khách, kéo tay hắn sờ lên bụng mình, Nhi tử của chàng.
Ừ, ta hy vọng là nhi tử. Bạch Thuật nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Chanh nhíu đôi mắt to lại, không cam lòng nói, Vì sao không hy vọng là nữ nhi.
Bởi vì nữ nhi giống ngươi, không quản giáo được. Tô Tiểu Vũ lười biếng nói, ách xì một cái, tiếp tục nói, Giống Bạch Thuật rất tốt, luôn nghe lời Hoán nói.
Bạch Thuật nhếch khóe miệng, tuyệt không hề thấy vinh quang, vì để ý nàng đang có thai, lại còn nói trúng hơn phân nửa tiếng lòng hắn nên hừ nhẹ một tiếng.
Tư Thiên Chanh uất ức nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng người ta vốn không quan tâm đến mình, chỉ có thể quay đầu tiếp tục tra tấn Bạch Thuật.
Tư Thiên Hoàng đâu? Tô Tiểu Vũ liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện Khúc Ngâm rầu rĩ không vui đang ngắt cánh hoa sen, lạnh giọng nói.
Hôm nay sứ thần về nước, hắn cùng ái phi đi đưa rồi. Khúc Ngâm không mặn không nhạt nói, có chút không vui.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ có chút hứng thú, Thế nào, không vui sao? Nhưng là do ngươi tự cho đám người đó tiến cung mà.
Khúc Ngâm liếc nàng một cái, hừ nhẹ, Ngươi có ý kiến sao? Mấy ngày nay xú nam nhân đó luôn giận dỗi nàng, nàng cũng không quan tâm mà chiến tranh lạnh với hắn.
Nghe nói gần đây các ngươi giận dỗi nhau, tối nào hắn cũng đến Thục phi cung. Tư Thiên Bắc xấu xa nói móc nàng.
Sắc mặt Khúc Ngâm cứng đờ, tóc dài che lấp lỗ tai hơi phiếm hồng, lạnh lùng nói, Muốn đi thì đi.
Phù Liễu và Đổng Trường Dạ cũng không rõ nhìn nàng, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, Hoàng Thượng thật sự không có lương tâm, lên giường cùng nữ nhân khác sao? Hoàng Hậu thật sự rộng lượng mà cho hắn đến cung nữ nhân khác sao? Ngẫm lại thì thật không có khả năng.
Tây Vân, thế nào rồi? Tô Tiểu Vũ nhìn Tây Vân bay về phía lương đình, hỏi.
Sau khi cải trang tiễn sứ thần hai nước ra khỏi Lăng thành xong thì đã vào khách điếm của Bạch gia, trong phòng khách là Trưởng Tôn Úc Phong đi ra. Tây Vân nói, nhịn không được oán thầm, muốn lén lút mà lại chọn chỗ ở tốt như vậy, Trưởng Tôn Úc Phong, ngươi đang giúp chính mình hay là hại chính mình đây.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn một lá sen, thật lâu sau mới lười biếng duỗi thắt lưng lười, Tiểu Khúc Nhi, chúng ta nhàn nhã lâu như vậy rồi, rốt cục cũng có chút chuyện để làm rồi.
A. Khúc Ngâm vẫn không mặn không nhạt, sờ lỗ tai của mình, hình như có chút nóng.
Sắc trời đã tối muộn rồi, về thôi. Tư Thiên Hoán nhìn ánh nắng chiều, thản nhiên nói, nếu hắn không hạ lệnh đuổi khách thì đám người mặt dày này vẫn còn muốn ở lại, hắn cũng không rảnh rỗi đi hầu hạ đám người ăn chực này.
Đến cuối cùng, ở đại sảnh chỉ còn Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Chanh và Khúc Ngâm.
Tiểu Khúc Nhi, ngươi còn không quay về sao, cẩn thận Tư Thiên Hoàng tức giận nha. Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, trong mắt có ý cười.
Tư Thiên Chanh cũng cười bỡn cợt, dù sao đó cũng là ca ca ruột của nàng, hắn làm chuyện gì sao nàng lại không biết, sợ là chỉ nói miệng, hắn vẫn rất để ý, tối nào cũng âm thầm lẻn vào Phượng Nghi cung.
Sắc mặt Khúc Ngâm đỏ lên, không để ý tới hai người, ngồi xuống bàn bên cạnh, nghĩ đến nam nhân kia thì lại khó chịu, tức giận ghê gớm.
Gần đây Bạch Thuật đi theo Tư Thiên Hoán học nấu cơm, học vài ngày cũng có thể bắt đầu nấu, bữa ăn hàng ngày trong Hoán Vân cung đều do hai nam nhân này phụ trách, thay đổi đủ các món khác nhau để hầu hạ hai vị tiểu chủ, tẩm bổ bảo bối trong bụng các nàng, Phù Liễu và Đổng Trường Dạ hâm mộ âm thầm cắn răng, muốn cố gắng có cục cưng, nhưng thành thân mới mười ngày, không phải ai cũng đều có bản lĩnh như Tư Thiên Chanh.
Cha, nương. Tô Tiểu Vũ thấy hai người đi từ bên ngoài vào thì chào hỏi.
Chuyện Phong Như Yên ta đã biết rõ ràng. Hai tay Tô Trạch cầm hai bịch mứt hoa quả đưa cho hai nữ nhân có thai, thấy Khúc Ngâm ở đó thì vội vàng đưa bịch điểm tâm khác cho nàng.
Khúc Ngâm cầm lấy điểm tâm, ngượng ngùng nói, Làm phiền bá bá. Chưa thấy gia chủ nào như vậy, ngày nào cũng hầu hạ khuê nữ và bằng hữu của nàng, còn không hề cảm thấy khó chịu, khiến cho đám vãn bối bọn họ đều xấu hổ.
Làm phiền cái gì, chỉ tiện tay mà thôi. Tô Trạch cởi mở cười nói.
Bách Lý Ngôn đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy sắc mặt nàng tốt lên thì cũng vừa lòng cười nói, Có một lần Thiên Ưng ca cõng Thiên Tâm đi chơi, cứu Phong Như Yên, đưa nàng về làm tỳ nữ của mình, dạy nàng võ công, nhưng một năm sau, nàng giả chết, Thiên Tâm vẫn có cảm tình với nàng, đưa nàng về Yên quốc an táng, cuối cùng nàng lại sống lại, quay về được hoàng cung khôi phục thân phận trưởng công chúa.
Nữ nhân đã được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nếu muốn nàng phải làm một tỳ nữ nho nhỏ, chỉ sợ còn khiến nàng khổ sở hơn cả chết.
Cho nên nàng mới có được tiên pháp của Thiên Chiết cung, nói
/148
|