Nếu ngươi dám bước về phía trước một bước thì ta sẽ lấy mạng Đổng Trường Dạ.
Lúc hai huynh đệ giằng co, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Tô Tiểu Vũ khoác áo khoác đi tới chỗ hai người, bàn tay mềm nhẹ nhàng chạm vào lên khóe môi trái của mình, biểu cảm trên mặt đen tối khó dò.
Sao nàng lại ra đây, lỡ lạnh thì sao? Tư Thiên Hoán không nhìn Tư Thiên Hiểu nữa, vội vàng đón nàng, miệng nói lảm nhảm, muốn mặc thêm quần áo cho nàng nhưng lại bị nàng đẩy tay ra, vì vậy hắn liền uất ức nhìn nàng.
Đứng qua một bên đi. Tô Tiểu Vũ kiêu ngạo liếc hắn một cái, quay đầu lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hiểu, Trước kia Tư Thiên Hoán chỉ là đệ đệ các ngươi nên muốn đánh thì cứ tùy tiện, còn bây giờ hắn là người của ta, ngươi còn dám động tay sao?
Tư Thiên Hoán nghe lời này, khóe miệng nhịn không được run rẩy, sao lúc này hắn lại thấy vừa buồn vừa vui vậy?
Ta đánh Hoán, là ta không nên, ta sẽ đứng im cho ngươi đánh trả, chỉ hy vọng ngươi đừng ngăn ta, Trường Dạ đã hôn mê rồi. Trong mắt Tư Thiên Hiểu đầy vẻ áy náy, nhưng vừa nhìn thấy Đổng Trường Dạ là trong lòng lại gấp gáp, nhưng lại bận tâm tới lời nói vừa rồi của Tô Tiểu Vũ nên không dám đi lên phía trước.
Không chết được. Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, lười dong dài, trực tiếp điểm huyệt của hắn, mặc cho hắn trợn mắt nàng cũng thờ ơ.
Sao ta không nghĩ tới. Tư Thiên Hoán dở khóc dở cười, hắn còn liều mạng ngăn cản làm gì, võ công của Tam hoàng huynh không bằng hắn, vốn không thể phá được huyệt đạo, xem ra cú đấm vừa rồi hắn chịu thật oan uổng mà.
Chàng còn nghĩ ngợi cái gì, Tư Thiên Hiểu đã mềm cả chân rồi kìa. Tô Tiểu Vũ tức giận nói, tính xấu gần đây lại bắt đầu phát tác, nhưng cũng không thể trách nàng, vừa nãy nàng ngủ rất ngon, đột nhiên miệng tê rần, nàng muốn biết ai đánh Tư Thiên Hoán, vội vàng chạy đến đây thì mới biết người đánh hắn là Tam hoàng huynh bảo bối của hắn, trước đây bị đánh nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, bây giờ còn để hắn đấm một đấm nữa, muốn nàng đau lòng muốn chết hay là muốn nàng tức chết?
Tư Thiên Hoán có chút không được tự nhiên cúi đầu, không rên một tiếng, yên lặng nhìn về phía bụng của nàng, thầm tự nhủ phụ nữ có thai là lớn nhất, phụ nữ có thai là lớn nhất... Mười mấy ngày nay, hắn hoàn toàn hiểu được câu nói trước kia của Bạch Thuật Đau cũng rất vui
Nếu không phải không đúng lúc, Tư Thiên Hiểu thật sự muốn trêu chọc một chút, nhưng bây giờ hắn chỉ lo tìm cách phá huyệt đạo, vốn không rảnh quan tâm hai người nói cái gì.
Đừng phí công vô ích, hãy nghe ta nói. Tô Tiểu Vũ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng cấp, nhíu mi, lôi kéo sự chú ý của hắn.
Ngươi nói đi. Tư Thiên Hiểu đè nén sự tức giận, đỏ mắt nhìn Tô Tiểu Vũ.
Người an phận không xuất hiện trước mặt nàng một đêm, ta cam đoan nàng sẽ yêu ngươi không hề ít hơn ngươi yêu nàng. Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói.
Nhưng Tư Thiên Hiểu không làm được, lập tức trừng lớn mắt, Ngươi sẽ làm gì nàng?
Tư Thiên Hoán, trói hắn lại cho ta, đêm nay nếu ta thấy hắn xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ trực tiếp phế cả hắn với chàng. Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, không để ý đến Tư Thiên Hiểu đang trừng mắt to như cái chuông, tay đánh hắn ngất xỉu.
Vũ Nhi, gần đây tính tình của nàng hình như có hơi... lớn. Tư Thiên Hoán nhìn hết mọi chuyện, nhìn thấy mắt Tô Tiểu Vũ có chút chột dạ, tuy rằng lúc trước vật nhỏ không dịu dàng, nhưng thủ đoạn đối phó người khác vẫn ôn hòa hơn, nhưng hắn lại thấy vừa rồi lúc ra tay hình như dùng rất nhiều sức, suy tư một chút, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, quả nhiên trên tay có hơi đỏ, hắn thấy có chút đau lòng.
Tô Tiểu Vũ rút tay về, khóe miệng nhếch lên, nhíu mày, Có ý kiến sao? Nói xong, còn không nặng không nhẹ đá nam nhân đang nằm trên đất một cước.
Không có ý kiến, ta đưa hoàng huynh về phòng rồi sẽ tới tìm nàng, đừng tức giận, đừng để mình quá mệt. Tư Thiên Hoán vội vàng đi qua nâng Tam ca của mình dậy, cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng gật đầu mới khiêng Tư Thiên Hiểu rời đi.
Chờ Tư Thiên Hoán rời đi rồi, Tô Tiểu Vũ mới vuốt bụng mình, dịu dàng cười nói, Cục cưng, phụ thân con đúng là một kẻ ngốc.
Sau khi Đổng Trường Dạ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trong lòng vui vẻ, xốc chăn lên lại nhìn thấy Tô Tiểu Vũ ngồi ở bên bàn, chậm rãi uống nước suối, vẻ mặt vui sướng liền suy sụp.
Không phải Tư Thiên Hiểu nên ngươi rất thất vọng sao? Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc nàng, nhíu mày nói.
Không phải... Đổng Trường Dạ cười chua sót, gục đầu xuống.
Nghĩ một đằng nói một nẻo. Tô Tiểu Vũ cười nhạo, Ta nói rồi, không nên do dự, lúc này, sự do dự của ngươi đã ép hắn đi rồi, một canh giờ đã đến, ngươi quyết định đi.
Đổng Trường Dạ đột nhiên chảy nước mắt, nghẹn ngào nói, Bây giờ ta quyết định thế nào có còn quan trọng sao? Hiểu ca ca đã không cần ta nữa!
Không cần ngươi, vậy thì bắt trở về, trong lòng hắn chỉ thích ngươi, cho dù giận ngươi cũng sẽ thay đổi được sự thật này. Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.
Ta, ta phải làm như thế nào? Đổng Trường Dạ ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi rơi vào cạm bẫy của nàng.
Hắn đối xử với ngươi thế nào thì ngươi đối xử với hắn như vậy. Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, thản nhiên nói.
Đổng Trường Dạ sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng, Cái gì?
Tự mình nghĩ rồi làm đi, người Tư gia chỉ có mình Tư Thiên Hiểu là chưa có chủ, chờ đến khi nữ nhân gả cho hắn nhiều như các trong sông Giang... Tô Tiểu Vũ chống cằm, suy nghĩ nói, làm bộ như không nhìn thấy thấy sắc mặt của Đổng Trường Dạ càng lúc càng khó coi.
Ta hiểu rồi! Đổng Trường Dạ hung hăng vỗ giường một cái, mắt to hiện lên vẻ kiên định, sau đó nhảy xuống giường, muốn
Lúc hai huynh đệ giằng co, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Tô Tiểu Vũ khoác áo khoác đi tới chỗ hai người, bàn tay mềm nhẹ nhàng chạm vào lên khóe môi trái của mình, biểu cảm trên mặt đen tối khó dò.
Sao nàng lại ra đây, lỡ lạnh thì sao? Tư Thiên Hoán không nhìn Tư Thiên Hiểu nữa, vội vàng đón nàng, miệng nói lảm nhảm, muốn mặc thêm quần áo cho nàng nhưng lại bị nàng đẩy tay ra, vì vậy hắn liền uất ức nhìn nàng.
Đứng qua một bên đi. Tô Tiểu Vũ kiêu ngạo liếc hắn một cái, quay đầu lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hiểu, Trước kia Tư Thiên Hoán chỉ là đệ đệ các ngươi nên muốn đánh thì cứ tùy tiện, còn bây giờ hắn là người của ta, ngươi còn dám động tay sao?
Tư Thiên Hoán nghe lời này, khóe miệng nhịn không được run rẩy, sao lúc này hắn lại thấy vừa buồn vừa vui vậy?
Ta đánh Hoán, là ta không nên, ta sẽ đứng im cho ngươi đánh trả, chỉ hy vọng ngươi đừng ngăn ta, Trường Dạ đã hôn mê rồi. Trong mắt Tư Thiên Hiểu đầy vẻ áy náy, nhưng vừa nhìn thấy Đổng Trường Dạ là trong lòng lại gấp gáp, nhưng lại bận tâm tới lời nói vừa rồi của Tô Tiểu Vũ nên không dám đi lên phía trước.
Không chết được. Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, lười dong dài, trực tiếp điểm huyệt của hắn, mặc cho hắn trợn mắt nàng cũng thờ ơ.
Sao ta không nghĩ tới. Tư Thiên Hoán dở khóc dở cười, hắn còn liều mạng ngăn cản làm gì, võ công của Tam hoàng huynh không bằng hắn, vốn không thể phá được huyệt đạo, xem ra cú đấm vừa rồi hắn chịu thật oan uổng mà.
Chàng còn nghĩ ngợi cái gì, Tư Thiên Hiểu đã mềm cả chân rồi kìa. Tô Tiểu Vũ tức giận nói, tính xấu gần đây lại bắt đầu phát tác, nhưng cũng không thể trách nàng, vừa nãy nàng ngủ rất ngon, đột nhiên miệng tê rần, nàng muốn biết ai đánh Tư Thiên Hoán, vội vàng chạy đến đây thì mới biết người đánh hắn là Tam hoàng huynh bảo bối của hắn, trước đây bị đánh nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, bây giờ còn để hắn đấm một đấm nữa, muốn nàng đau lòng muốn chết hay là muốn nàng tức chết?
Tư Thiên Hoán có chút không được tự nhiên cúi đầu, không rên một tiếng, yên lặng nhìn về phía bụng của nàng, thầm tự nhủ phụ nữ có thai là lớn nhất, phụ nữ có thai là lớn nhất... Mười mấy ngày nay, hắn hoàn toàn hiểu được câu nói trước kia của Bạch Thuật Đau cũng rất vui
Nếu không phải không đúng lúc, Tư Thiên Hiểu thật sự muốn trêu chọc một chút, nhưng bây giờ hắn chỉ lo tìm cách phá huyệt đạo, vốn không rảnh quan tâm hai người nói cái gì.
Đừng phí công vô ích, hãy nghe ta nói. Tô Tiểu Vũ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng cấp, nhíu mi, lôi kéo sự chú ý của hắn.
Ngươi nói đi. Tư Thiên Hiểu đè nén sự tức giận, đỏ mắt nhìn Tô Tiểu Vũ.
Người an phận không xuất hiện trước mặt nàng một đêm, ta cam đoan nàng sẽ yêu ngươi không hề ít hơn ngươi yêu nàng. Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói.
Nhưng Tư Thiên Hiểu không làm được, lập tức trừng lớn mắt, Ngươi sẽ làm gì nàng?
Tư Thiên Hoán, trói hắn lại cho ta, đêm nay nếu ta thấy hắn xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ trực tiếp phế cả hắn với chàng. Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, không để ý đến Tư Thiên Hiểu đang trừng mắt to như cái chuông, tay đánh hắn ngất xỉu.
Vũ Nhi, gần đây tính tình của nàng hình như có hơi... lớn. Tư Thiên Hoán nhìn hết mọi chuyện, nhìn thấy mắt Tô Tiểu Vũ có chút chột dạ, tuy rằng lúc trước vật nhỏ không dịu dàng, nhưng thủ đoạn đối phó người khác vẫn ôn hòa hơn, nhưng hắn lại thấy vừa rồi lúc ra tay hình như dùng rất nhiều sức, suy tư một chút, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, quả nhiên trên tay có hơi đỏ, hắn thấy có chút đau lòng.
Tô Tiểu Vũ rút tay về, khóe miệng nhếch lên, nhíu mày, Có ý kiến sao? Nói xong, còn không nặng không nhẹ đá nam nhân đang nằm trên đất một cước.
Không có ý kiến, ta đưa hoàng huynh về phòng rồi sẽ tới tìm nàng, đừng tức giận, đừng để mình quá mệt. Tư Thiên Hoán vội vàng đi qua nâng Tam ca của mình dậy, cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng gật đầu mới khiêng Tư Thiên Hiểu rời đi.
Chờ Tư Thiên Hoán rời đi rồi, Tô Tiểu Vũ mới vuốt bụng mình, dịu dàng cười nói, Cục cưng, phụ thân con đúng là một kẻ ngốc.
Sau khi Đổng Trường Dạ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trong lòng vui vẻ, xốc chăn lên lại nhìn thấy Tô Tiểu Vũ ngồi ở bên bàn, chậm rãi uống nước suối, vẻ mặt vui sướng liền suy sụp.
Không phải Tư Thiên Hiểu nên ngươi rất thất vọng sao? Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc nàng, nhíu mày nói.
Không phải... Đổng Trường Dạ cười chua sót, gục đầu xuống.
Nghĩ một đằng nói một nẻo. Tô Tiểu Vũ cười nhạo, Ta nói rồi, không nên do dự, lúc này, sự do dự của ngươi đã ép hắn đi rồi, một canh giờ đã đến, ngươi quyết định đi.
Đổng Trường Dạ đột nhiên chảy nước mắt, nghẹn ngào nói, Bây giờ ta quyết định thế nào có còn quan trọng sao? Hiểu ca ca đã không cần ta nữa!
Không cần ngươi, vậy thì bắt trở về, trong lòng hắn chỉ thích ngươi, cho dù giận ngươi cũng sẽ thay đổi được sự thật này. Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.
Ta, ta phải làm như thế nào? Đổng Trường Dạ ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi rơi vào cạm bẫy của nàng.
Hắn đối xử với ngươi thế nào thì ngươi đối xử với hắn như vậy. Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, thản nhiên nói.
Đổng Trường Dạ sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng, Cái gì?
Tự mình nghĩ rồi làm đi, người Tư gia chỉ có mình Tư Thiên Hiểu là chưa có chủ, chờ đến khi nữ nhân gả cho hắn nhiều như các trong sông Giang... Tô Tiểu Vũ chống cằm, suy nghĩ nói, làm bộ như không nhìn thấy thấy sắc mặt của Đổng Trường Dạ càng lúc càng khó coi.
Ta hiểu rồi! Đổng Trường Dạ hung hăng vỗ giường một cái, mắt to hiện lên vẻ kiên định, sau đó nhảy xuống giường, muốn
/148
|