Sau khi trở lại Tô phủ, Bách Lý Ngôn thản nhiên nhìn Bách Lý Liệt, không để ý ánh mắt cầu xin của hắn, giam hắn vào địa lao, nhưng nàng lại thấy kỳ lạ, sao bọn họ cũng bắt Tô Triết về đây.
Hắn đã thích Tô phủ như vậy thì để cho hắn ở trong này cả đời chẳng phải sẽ rất tốt sao? Tô Tiểu Vũ giải thích.
Bách Lý Ngôn không hề nghi ngờ lời của Tô Tiểu Vũ, sau đó cũng không chú ý đến Bách Lý Triết nữa.
Tuy rằng trong lòng Tô Trạch lo lắng cho Niệm Niệm nhưng hắn biết có Tiểu Vũ ở đây, tạm thời sẽ không sao, cho nên liền bắt tay vào xử lý chuyện giảng hòa giữa hai nhà, Bách Lý Ngôn cầm cây quạt ở chỗ Tư Thiên Hoán, đi cùng Tô Trạch tới Bách Lý gia.
Trong vòng mười ngày tìm kiếm, đối chiến giằng co hơn trăm năm rốt cục cũng dừng lại, Tô gia và Bách Lý gia kết thông gia, từ nay về sau hai nhà gắn kết không thể tách rời, đương nhiên, trên lý thuyết là như vậy, nhưng trên thực tế vẫn cần thời gian để hòa hợp, dù thế nào thì trong phạm vi của Tô gia có nhiều thánh địa để luyện võ, tất nhiên người của Bách Lý gia sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Mà Bách Lý gia đã từng là bá chủ, chậm rãi lại bị phai mờ, thư thái an nhàn, đúng là trò cười.
Tô phủ, Lạc Vũ các.
Hoán, trong cơ thể hắn không có dấu hiệu trúng độc, ta, ta không có cách... Tô Tiểu Vũ khổ sở ôm lấy đầu, lại đi qua nhìn mấy cái bình thuốc trên bàn, mười ngày, nàng không có cách nào, đây là Khống Hồn chưa luyện thành, cho dù là Tiểu Khúc Nhi cũng không có cách phá giải.
Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, thật lâu sau, thở dài, Có lẽ, ta có cách.
Hoán? Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn không hề chớp mắt, thấy hắn không nói giỡn, lập tức nhăn mi lại, Ta không muốn chàng gặp chuyện.
Đồ ngốc, sao ta lại có chuyện được. Tư Thiên Hoán bật cười, bất đắc dĩ xoa gương mặt của nàng, nhìn liếc mắt Tô Niệm Vũ đang trên giường, Mấy ngày nay hắn gặp ác mộng, là do Khống Hồn, nhưng sức mạnh Lê Nguyệt Hoa có thể làm cho hắn ngủ.
Tô Tiểu Vũ suy nghĩ, mắt sáng rực lên, gật đầu, Đúng.
Trong bí kỹ Lê Nguyệt Hoa có thể tẩy rửa gân cốt, nhưng mười năm chỉ có thể dùng một lần, hao tốn rất nhiều thể lực, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể. Tư Thiên Hoán suy nghĩ, bất đắc dĩ nói, Nhưng với võ công của ta thì không thể.
Không cần tẩy rửa gân cốt, ta, ta sẽ nghĩ cách, nhất định có thể làm ra thuốc giải. Tô Tiểu Vũ nghe thấy mười năm dùng một lần, hao tốn thể lực rất lớn, liền lắc đầu theo bản năng.
Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn nàng, cúi người hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói, Nàng đã quên mục đích ta đến Vân Thủy Gian sao?
Chàng nói Băng Trì. Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nghĩ tới chuyện náo động lần trước.
Đúng, chính là Băng Trì, vốn ta và Bạch Thuật tính đi tìm Băng Trì, nhưng lại gặp được nhạc phụ, vậy thì cũng không cần phải nâng cao võ công, dù sao bí kỹ chủ tớ kém rất xa; mà Tô gia cũng không có ý ác chiến, cho nên ta đã quên chuyện đến Băng Trì. Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, nghĩ đến việc này thì lại thấy thật may mắn, ngoại trừ đi thay đổi trận pháp thì vốn cũng chưa hề hao phí sức lực gì cả.
Tô Tiểu Vũ mím môi, có chút do dự, Nhưng, nhưng nếu chàng đến Băng Trì thật sự không có gì nguy hiểm sao? Không phải chàng nói sẽ rất đau... Đau không muốn cho nàng biết.
Sẽ có một ngày chúng ta phải đối mặt với người của Lê Nguyệt Hoa, với võ công hiện tại của ta sẽ không chống đỡ được bao lâu, nàng cũng biết ở Lê Nguyệt Hoa, ngay cả nô bộc quét rác, võ công cũng không thua Tô Triết. Tư Thiên Hoán híp mắt nói, cái nơi đó thật sự quá mạnh, cho nên hắn cũng không muốn đối địch, sau khi trốn ra ngoài với Bạch Thuật, cũng không tính dùng tới võ công ở nơi đó, lỡ khiến cho bọn họ chú ý thì sẽ không tốt.
Võ công của hắn vẫn còn kém Bạch Tùng Lĩnh, không có cách nào khác, dù sao ông ta cũng sống lâu hơn hắn bốn mươi năm, nhưng nếu đến Băng Trì vài ngày, hẳn là có thể đánh ngang hàng, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Tô Tiểu Vũ nghe hắn nói, cũng âm thầm kinh hãi, mặc dù nàng đã luyện bí quyết Huyết Đồng đến Tầng thứ 10 nhưng vẫn là còn non nớt, xem ra, nàng vẫn là cần phải luyện công.
Vậy ta đi với chàng. Tô Tiểu Vũ giữ chặt quần áo của hắn, tội nghiệp nhìn hắn, Còn nữa, không thể cắt đứt quan hệ của chúng ta.
Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, nói, “ Nàng muốn giúp ta cắt đứt quan hệ, sau đó ngồi ở đây chịu đau chung với ta sao. Thà là hắn đau, nếu nhìn thấy vật nhỏ đau với hắn, hắn sợ hắn chịu không nổi.
Chàng! Tô Tiểu Vũ trợn tròn mắt, nhìn hắn thật lâu, rồi lại chịu thua dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, không cam lòng gật đầu, Ta ở đây chờ chàng. Nàng không muốn hắn chịu đau một mình.
Ngày mai chúng ta đi tìm nhạc phụ, hỏi Băng Trì ở đâu. Trong lòng Tư Thiên Hoán thầm than vì nàng muốn chịu khổ với hắn, nhưng cũng may là nàng ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, thu dọn chai lọ trên bàn, quăng hết vào trong hòm thuốc.
Vũ Nhi, Niệm Niệm đã ngủ rồi, đêm nay, chúng ta trở về phòng được không? Tư Thiên Hoán đặt Tiểu Bạch lên bụng Niệm Niệm, sau đó thử nói, suy nghĩ, giọng nói uất ức, Ngày mai ta phải đến Băng Trì rồi, lại có thêm vài ngày không gặp được nàng...
Mười ngày nay vì muốn chăm sóc Niệm Niệm nên vật nhỏ ngủ cùng Niệm Niệm, hắn chỉ có thể ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, nên hắn thật nhớ hương vị ôn hương nhuyễn ngọc.
Ta có nói không trở về phòng sao? Tô Tiểu Vũ dở khóc dở cười, một đại nam nhân lại giả bộ đáng thương, hắn đúng là không biết xấu hổ.
Thiếu chút nữa Tư Thiên Hoán đã khóc vì vui, khiêng Tô Tiểu Vũ lên, phóng ra ngoài cửa, chờ đến khi về đến phòng thì đặt nàng xuống giường.
Vũ Nhi, ta rất nhớ nàng... Tư Thiên Hoán ôm eo nhỏ của nàng nhẹ nhàng hôn bên tai, nhẹ giọng nói.
Chàng thật nặng. Tô Tiểu Vũ đỏ mặt oán giận, bên tai nóng hổi, làm cho nàng
Hắn đã thích Tô phủ như vậy thì để cho hắn ở trong này cả đời chẳng phải sẽ rất tốt sao? Tô Tiểu Vũ giải thích.
Bách Lý Ngôn không hề nghi ngờ lời của Tô Tiểu Vũ, sau đó cũng không chú ý đến Bách Lý Triết nữa.
Tuy rằng trong lòng Tô Trạch lo lắng cho Niệm Niệm nhưng hắn biết có Tiểu Vũ ở đây, tạm thời sẽ không sao, cho nên liền bắt tay vào xử lý chuyện giảng hòa giữa hai nhà, Bách Lý Ngôn cầm cây quạt ở chỗ Tư Thiên Hoán, đi cùng Tô Trạch tới Bách Lý gia.
Trong vòng mười ngày tìm kiếm, đối chiến giằng co hơn trăm năm rốt cục cũng dừng lại, Tô gia và Bách Lý gia kết thông gia, từ nay về sau hai nhà gắn kết không thể tách rời, đương nhiên, trên lý thuyết là như vậy, nhưng trên thực tế vẫn cần thời gian để hòa hợp, dù thế nào thì trong phạm vi của Tô gia có nhiều thánh địa để luyện võ, tất nhiên người của Bách Lý gia sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Mà Bách Lý gia đã từng là bá chủ, chậm rãi lại bị phai mờ, thư thái an nhàn, đúng là trò cười.
Tô phủ, Lạc Vũ các.
Hoán, trong cơ thể hắn không có dấu hiệu trúng độc, ta, ta không có cách... Tô Tiểu Vũ khổ sở ôm lấy đầu, lại đi qua nhìn mấy cái bình thuốc trên bàn, mười ngày, nàng không có cách nào, đây là Khống Hồn chưa luyện thành, cho dù là Tiểu Khúc Nhi cũng không có cách phá giải.
Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, thật lâu sau, thở dài, Có lẽ, ta có cách.
Hoán? Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn không hề chớp mắt, thấy hắn không nói giỡn, lập tức nhăn mi lại, Ta không muốn chàng gặp chuyện.
Đồ ngốc, sao ta lại có chuyện được. Tư Thiên Hoán bật cười, bất đắc dĩ xoa gương mặt của nàng, nhìn liếc mắt Tô Niệm Vũ đang trên giường, Mấy ngày nay hắn gặp ác mộng, là do Khống Hồn, nhưng sức mạnh Lê Nguyệt Hoa có thể làm cho hắn ngủ.
Tô Tiểu Vũ suy nghĩ, mắt sáng rực lên, gật đầu, Đúng.
Trong bí kỹ Lê Nguyệt Hoa có thể tẩy rửa gân cốt, nhưng mười năm chỉ có thể dùng một lần, hao tốn rất nhiều thể lực, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể. Tư Thiên Hoán suy nghĩ, bất đắc dĩ nói, Nhưng với võ công của ta thì không thể.
Không cần tẩy rửa gân cốt, ta, ta sẽ nghĩ cách, nhất định có thể làm ra thuốc giải. Tô Tiểu Vũ nghe thấy mười năm dùng một lần, hao tốn thể lực rất lớn, liền lắc đầu theo bản năng.
Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn nàng, cúi người hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói, Nàng đã quên mục đích ta đến Vân Thủy Gian sao?
Chàng nói Băng Trì. Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nghĩ tới chuyện náo động lần trước.
Đúng, chính là Băng Trì, vốn ta và Bạch Thuật tính đi tìm Băng Trì, nhưng lại gặp được nhạc phụ, vậy thì cũng không cần phải nâng cao võ công, dù sao bí kỹ chủ tớ kém rất xa; mà Tô gia cũng không có ý ác chiến, cho nên ta đã quên chuyện đến Băng Trì. Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, nghĩ đến việc này thì lại thấy thật may mắn, ngoại trừ đi thay đổi trận pháp thì vốn cũng chưa hề hao phí sức lực gì cả.
Tô Tiểu Vũ mím môi, có chút do dự, Nhưng, nhưng nếu chàng đến Băng Trì thật sự không có gì nguy hiểm sao? Không phải chàng nói sẽ rất đau... Đau không muốn cho nàng biết.
Sẽ có một ngày chúng ta phải đối mặt với người của Lê Nguyệt Hoa, với võ công hiện tại của ta sẽ không chống đỡ được bao lâu, nàng cũng biết ở Lê Nguyệt Hoa, ngay cả nô bộc quét rác, võ công cũng không thua Tô Triết. Tư Thiên Hoán híp mắt nói, cái nơi đó thật sự quá mạnh, cho nên hắn cũng không muốn đối địch, sau khi trốn ra ngoài với Bạch Thuật, cũng không tính dùng tới võ công ở nơi đó, lỡ khiến cho bọn họ chú ý thì sẽ không tốt.
Võ công của hắn vẫn còn kém Bạch Tùng Lĩnh, không có cách nào khác, dù sao ông ta cũng sống lâu hơn hắn bốn mươi năm, nhưng nếu đến Băng Trì vài ngày, hẳn là có thể đánh ngang hàng, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Tô Tiểu Vũ nghe hắn nói, cũng âm thầm kinh hãi, mặc dù nàng đã luyện bí quyết Huyết Đồng đến Tầng thứ 10 nhưng vẫn là còn non nớt, xem ra, nàng vẫn là cần phải luyện công.
Vậy ta đi với chàng. Tô Tiểu Vũ giữ chặt quần áo của hắn, tội nghiệp nhìn hắn, Còn nữa, không thể cắt đứt quan hệ của chúng ta.
Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, nói, “ Nàng muốn giúp ta cắt đứt quan hệ, sau đó ngồi ở đây chịu đau chung với ta sao. Thà là hắn đau, nếu nhìn thấy vật nhỏ đau với hắn, hắn sợ hắn chịu không nổi.
Chàng! Tô Tiểu Vũ trợn tròn mắt, nhìn hắn thật lâu, rồi lại chịu thua dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, không cam lòng gật đầu, Ta ở đây chờ chàng. Nàng không muốn hắn chịu đau một mình.
Ngày mai chúng ta đi tìm nhạc phụ, hỏi Băng Trì ở đâu. Trong lòng Tư Thiên Hoán thầm than vì nàng muốn chịu khổ với hắn, nhưng cũng may là nàng ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, thu dọn chai lọ trên bàn, quăng hết vào trong hòm thuốc.
Vũ Nhi, Niệm Niệm đã ngủ rồi, đêm nay, chúng ta trở về phòng được không? Tư Thiên Hoán đặt Tiểu Bạch lên bụng Niệm Niệm, sau đó thử nói, suy nghĩ, giọng nói uất ức, Ngày mai ta phải đến Băng Trì rồi, lại có thêm vài ngày không gặp được nàng...
Mười ngày nay vì muốn chăm sóc Niệm Niệm nên vật nhỏ ngủ cùng Niệm Niệm, hắn chỉ có thể ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, nên hắn thật nhớ hương vị ôn hương nhuyễn ngọc.
Ta có nói không trở về phòng sao? Tô Tiểu Vũ dở khóc dở cười, một đại nam nhân lại giả bộ đáng thương, hắn đúng là không biết xấu hổ.
Thiếu chút nữa Tư Thiên Hoán đã khóc vì vui, khiêng Tô Tiểu Vũ lên, phóng ra ngoài cửa, chờ đến khi về đến phòng thì đặt nàng xuống giường.
Vũ Nhi, ta rất nhớ nàng... Tư Thiên Hoán ôm eo nhỏ của nàng nhẹ nhàng hôn bên tai, nhẹ giọng nói.
Chàng thật nặng. Tô Tiểu Vũ đỏ mặt oán giận, bên tai nóng hổi, làm cho nàng
/148
|