Tiêu Phàm vốn đã ẩn ẩn có dự cảm như vậy.
Nhưng đến khi bạch y nữ tử trước mặt nói ra, Tiêu Phàm không khỏi nghi hoặc: hắn có (hay không) là đang ở địa cầu.
Tiêu Phàm trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn đến bây giờ vẫn chưa thấy qua, nữ nhân mọc ra cái đuôi, lại còn có thể nói chuyện được.
Hết lần này tới lần khác nữ nhân này còn khuynh quốc khuynh thành, yêu mị chúng sinh nữa.
Hơn nữa vừa rồi thì cảm giác cũng rất quỷ dị, nếu như không phải có một cỗ lương khí kia, thần trí của hắn thiếu chút nữa là mất phương hướng luôn rồi.
Cảm giác mát lạnh đấy?
Tiêu Phàm lúc này mới nhớ ra, vô ý thức tìm kiếm xem cỗ cảm giác kia là đến từ chỗ nào. Hắn liếc mắt liền thấy được, là cái nhẫn đen thui kia.
Cái nhẫn đã theo hắn vài chục năm nay.
Trong khi Tiêu Phàm vẫn còn đang suy tư về vấn đề của cái nhẫn, bạch y nữ tử trừng đôi mắt, tò mò nhìn Tiêu Phàm: "Nha? Không có khả năng ah, mẫu thân dạy cho ta hồ mị thuật vậy mà lại vô dụng? Không được, lại thử lại một lần..."
Nói xong, cặp mắt như thu thủy kia lại ngập nước, nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm.
Quá đẹp!
Quá yêu nghiệt rồi!
Tiêu Phàm cảm giác cái mũi mình có chút nóng lên, xúc động đến mức thiếu chút nữa là chảy máu mũi. Nhưng dầu gì cũng không có cái cảm giác lâng lâng như rồi.
"Đừng có trừng mắt nữa, cái quỷ gì mà hồ mị thuật của cô đối với ta vô dụng." Tiêu Phàm vội vàng dời mắt, không dám nhìn thêm nữa.
Hắn sợ nhìn nữa, máu mũi thật sự sẽ chảy ra.
*** nó, hắn cũng không phải cái loại gà con, như thế nào mà lại không thể chịu nổi hấp dẫn này vậy?
*** nó, quá tà môn rồi.
Cho tới bây giờ đều chỉ có Tiêu Phàm bị người khác coi là tà môn, không nghĩ tới hôm nay cũng rốt cục đến phiên Tiêu Phàm hắn nói người khác như vậy.
Trong mắt bạch y nữ tử xẹt qua một tia giảo hoạt, sau đó nhào vào ngực Tiêu Phàm, ôn nhu cọ xát, dịu dàng nói: "Cao nhân, cứu cứu ta!"
Tiêu Phàm vốn là có thể né tránh được, nhưng chẳng hiểu sao, hắn cuối cùng vẫn là không trốn.
Ôn nhu hương, quả nhiên đều là mộ chôn anh hùng ah.
Chẳng qua là ngẫu nhiên sa đọa một chút cũng cảm giác không tệ.
"Cao nhân?" Tiêu Phàm ngửi ngửi cái mùi thơm động lòng người đấy, không khỏi tự hỏi thêm một câu.
"Mẹ ta đã nói, nam tử có thể không bị hồ mị thuật của ta quyến rũ, tất nhiên là đạo hạnh cao hơn ta rất nhiều, cho nên ngươi nhất định là cao nhân thâm tàng bất lộ!"
Cao nhân cái rắm a, chính hắn cũng không biết là đang có chuyện gì.
Tiêu Phàm nội tâm chửi đổng một câu.
Nếu như không phải cái nhẫn, đoán chừng hắn hiện tại cũng bị cô nàng này mê cho đầu óc choáng váng rồi.
Đây là chênh lệch, chênh lệch giữa người cùng yêu đi.
Kỳ thật Tiêu Phàm đến bây giờ vẫn còn khó có thể tiếp nhận chuyện này, yêu quái trong truyền thuyết này không hề có dấu hiệu nào mà lại xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, mà lại là từ trên trời rơi xuống mới chó chết không tả nổi. Nhưng sự thật đang lù lù ngay trước mắt, cái lông mềm như nhung kia vẫn còn đang phe phẩy a.
Thấy thế nào cũng không thuộc về phạm trù nhân loại bình thường.
"Cứu ta, ta bị người đuổi giết..."
Ánh mắt long lanh như nước làm người vừa thấy đã thương tiếc, Tiêu Phàm do dự một chút, vẫn quyết định cự tuyệt: "Được rồi, ta không có lý do gì giúp ngươi."
Tiêu Phàm quyết định, việc đêm nay coi như không phát hiện là được. Hắn tuy có mạnh hơn so với người bình thường một chút, nhưng vẫn là một nhân loại, nếu như lèm nhèm quấn vào tranh đấu của đám phi nhân loại, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Cho dù chưa thấy qua heo chạy, cũng nếm qua thịt heo.
Tiêu Phàm từ đám tiểu thuyết huyền ảo kia biết rõ yêu ma quỷ quái động một cái là thiên băng địa liệt, di sơn đảo hải gì đấy. Vũ khí hiện đại? Trước mặt chúng chỉ là phù vân mà thôi...
Vốn nữ nhân đã rất khó chịu rồi, sắc mặt lúc này đột biến, từ trời trong xanh chuyển thành nhiều mây, từ nhiều mây chuyển thành âm, thiếu chút nữa là mưa to như trút nước rồi.
Bạch y nữ tử hung hăng đập lên ngực hắn hai cái, ngữ khí tựa hồ dồn dập hơn rất nhiều, còn mang theo vài phần lo lắng nữa: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Ta cái gì mà ta? Còn nữa, ngươi tùy tiện chạy đến sân thượng nhà ta, thừa dịp ta còn chưa nổi bão thì nhanh chạy đi, nếu không ta tố cáo ngươi tự tiện xông vào dân trạch..." Cho dù là nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng không phải là của mình.
Tiêu Phàm định lực vẫn khác hẳn thường nhân, rất nhanh đã từ trong sự hấp dẫn của sắc đẹp mà thoát ra. Hắn đẩy nữ nhân kia ra, bay thẳng về trong phòng.
"Ngươi, ngươi đến cùng là muốn thế nào?"
"Ta ngất mất, là ngươi muốn thế nào mới đúng? Ta chỉ là một người phàm tục, không giúp được ngươi, ngươi đi mời cao nhân khác a." Tiêu Phàm nội tâm cũng đang thở dài sườn sượt, nữ nhân xinh đẹp như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại là yêu đây?
Là người thì đã tốt (^^).
Phung phí của trời ah!
Vất vả lắm mới dời mắt ra khỏi khuôn mặt của nàng được, Tiêu Phàm hung ác quyết tâm hạ lệnh trục khách.
Đúng lúc này.
Vốn chân trời đang đen kịt đúng là xẹt qua tia sáng chói mắt, như là tia chớp, xé rách màn đêm. Trước đó, tiếng xé gió còn loáng thoáng thì bây giờ càng lúc càng chói tai, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn lên, hắn biết rõ, đây cũng không phải tia chớp.
Có tia chớp nào mà bổ ngang sao?
Đạo ánh sáng thẳng tắp hướng bên này bay tới, Tiêu Phàm còn chưa hiểu rõ xem đây là chuyện gì, tiểu nữ nhân bên cạnh hắn đã nhất thời nóng nảy lên: "Không được, không giúp cũng phải giúp, nếu không..."
"Ách? Bằng không thì thế nào?" Tiêu Phàm sửng sốt một chút.
Bạch y nữ tử có chút bĩu môi, như là tiểu hài tử đang hờn dỗi: "Nếu không, ta sẽ nói cho bọn hắn biết ngươi là đồng đảng của ta, sau đó cũng sẽ bị trảo trở về trong Tỏa yêu tháp!"
Tiêu Phàm chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra trên đất.
"Ngươi cảm thấy những người kia sẽ tin tưởng?" Tiêu Phàm giọng rất cổ quái.
"Ân, chắc chắn sẽ tin, bọn họ là rất bảo thủ..."
"*** nó, ta nói thật mà, ta thật sự không giúp được ngươi." Tiêu Phàm có chút hối hận, tự dưng lại chạy ra sân thượng hóng gió, tự dưng lại có gió thổi? Lão tặc thiên ah, không có chuyện gì mà lại ném đến một con yêu tinh, còn chết sống mà nện trên người hắn.
Phiền toái, thật sự là quá phiền toái.
Tiêu Phàm quá phiền muộn, nếu như trong tay có súng lời..., hắn không ngại dùng nó chỉ vào đầu tiểu yêu này, sau đó đợi những người kia tới, thể hiện sự trong sạch...
"Không thể giúp cũng phải giúp!"
"..." Tiêu Phàm triệt để bó tay rồi: "Ngươi là đang chơi ta?"
"Chơi đùa thì làm sao? Mẫu thân nói, chơi đùa là nữ nhân thiên tính. Ah, nhanh cứu cứu ta, bọn hắn đã đến."
***, không có biện pháp rồi.
Đạo bạch sắc quang mang kia đã càng ngày càng gần, ở trên không lơ lửng một hồi, hình như đang tìm kiếm cái gì đấy. Tiêu Phàm đoán chừng, mất vài phút, quang mang kia sẽ đi tới trên Tinh Thúy Uyển.
"Đi theo ta."
"Không được ah, bọn hắn có thể cảm giác được yêu khí trên người của ta, chỉ là trốn đi thì cũng vô dụng, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ tìm đến..."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Phàm choáng váng, không nghĩ tới còn có yêu khí nữa.
Bạch y nữ tử rất vũ mị trợn trắng mắt: "Ta nếu như biết thì cũng không bị bọn hắn đuổi ba ngày ba đêm rồi!"
Mặc kệ, trốn đi rồi nói sau.
Nói thật, lúc này, Tiêu Phàm thật là không nghĩ tí nào đến chiếm tiện nghi gì cả.
Hắn nhìn đạo bạch quang càng lúc càng gần, có chút sốt ruột.
Cho nên hắn tựa hồ là vô thức mà kéo cái thân thể mềm mại như cỏ của bạch y nữ tử lại, muốn chạy nhanh vào trong phòng.
Hơn nữa lại là dùng tay trái.
Đúng lúc đó, khi tay trái của Tiêu Phàm lôi đến tay bạch y nữ tử, lập tức, cái nhẫn trên ngón tay hắn lại hơi hơi sáng, mấy đạo hắc khí mà mắt thường có thể thấy được quấn lấy toàn thân nàng.
Tiêu Phàm cảm giác không đúng, quay đầu lại nhìn, vừa quay lại, một màn làm cho hắn sững sờ vài giây đã hiện ra.
Mấy đạo hắc sắc khí lưu đem bạch y nữ tử bao lại, lúc đó, cái đuôi kia đúng là dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
*** nó, cái đuôi đâu rồi?
Tiêu Phàm sửng sốt, hoàn toàn không biết đây là chuyện gì.
Bạch y nữ tử cũng mang vẻ mặt người vô tội nhìn Tiêu Phàm: "Ah! Không có yêu khí."
***********
Nhưng đến khi bạch y nữ tử trước mặt nói ra, Tiêu Phàm không khỏi nghi hoặc: hắn có (hay không) là đang ở địa cầu.
Tiêu Phàm trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn đến bây giờ vẫn chưa thấy qua, nữ nhân mọc ra cái đuôi, lại còn có thể nói chuyện được.
Hết lần này tới lần khác nữ nhân này còn khuynh quốc khuynh thành, yêu mị chúng sinh nữa.
Hơn nữa vừa rồi thì cảm giác cũng rất quỷ dị, nếu như không phải có một cỗ lương khí kia, thần trí của hắn thiếu chút nữa là mất phương hướng luôn rồi.
Cảm giác mát lạnh đấy?
Tiêu Phàm lúc này mới nhớ ra, vô ý thức tìm kiếm xem cỗ cảm giác kia là đến từ chỗ nào. Hắn liếc mắt liền thấy được, là cái nhẫn đen thui kia.
Cái nhẫn đã theo hắn vài chục năm nay.
Trong khi Tiêu Phàm vẫn còn đang suy tư về vấn đề của cái nhẫn, bạch y nữ tử trừng đôi mắt, tò mò nhìn Tiêu Phàm: "Nha? Không có khả năng ah, mẫu thân dạy cho ta hồ mị thuật vậy mà lại vô dụng? Không được, lại thử lại một lần..."
Nói xong, cặp mắt như thu thủy kia lại ngập nước, nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm.
Quá đẹp!
Quá yêu nghiệt rồi!
Tiêu Phàm cảm giác cái mũi mình có chút nóng lên, xúc động đến mức thiếu chút nữa là chảy máu mũi. Nhưng dầu gì cũng không có cái cảm giác lâng lâng như rồi.
"Đừng có trừng mắt nữa, cái quỷ gì mà hồ mị thuật của cô đối với ta vô dụng." Tiêu Phàm vội vàng dời mắt, không dám nhìn thêm nữa.
Hắn sợ nhìn nữa, máu mũi thật sự sẽ chảy ra.
*** nó, hắn cũng không phải cái loại gà con, như thế nào mà lại không thể chịu nổi hấp dẫn này vậy?
*** nó, quá tà môn rồi.
Cho tới bây giờ đều chỉ có Tiêu Phàm bị người khác coi là tà môn, không nghĩ tới hôm nay cũng rốt cục đến phiên Tiêu Phàm hắn nói người khác như vậy.
Trong mắt bạch y nữ tử xẹt qua một tia giảo hoạt, sau đó nhào vào ngực Tiêu Phàm, ôn nhu cọ xát, dịu dàng nói: "Cao nhân, cứu cứu ta!"
Tiêu Phàm vốn là có thể né tránh được, nhưng chẳng hiểu sao, hắn cuối cùng vẫn là không trốn.
Ôn nhu hương, quả nhiên đều là mộ chôn anh hùng ah.
Chẳng qua là ngẫu nhiên sa đọa một chút cũng cảm giác không tệ.
"Cao nhân?" Tiêu Phàm ngửi ngửi cái mùi thơm động lòng người đấy, không khỏi tự hỏi thêm một câu.
"Mẹ ta đã nói, nam tử có thể không bị hồ mị thuật của ta quyến rũ, tất nhiên là đạo hạnh cao hơn ta rất nhiều, cho nên ngươi nhất định là cao nhân thâm tàng bất lộ!"
Cao nhân cái rắm a, chính hắn cũng không biết là đang có chuyện gì.
Tiêu Phàm nội tâm chửi đổng một câu.
Nếu như không phải cái nhẫn, đoán chừng hắn hiện tại cũng bị cô nàng này mê cho đầu óc choáng váng rồi.
Đây là chênh lệch, chênh lệch giữa người cùng yêu đi.
Kỳ thật Tiêu Phàm đến bây giờ vẫn còn khó có thể tiếp nhận chuyện này, yêu quái trong truyền thuyết này không hề có dấu hiệu nào mà lại xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, mà lại là từ trên trời rơi xuống mới chó chết không tả nổi. Nhưng sự thật đang lù lù ngay trước mắt, cái lông mềm như nhung kia vẫn còn đang phe phẩy a.
Thấy thế nào cũng không thuộc về phạm trù nhân loại bình thường.
"Cứu ta, ta bị người đuổi giết..."
Ánh mắt long lanh như nước làm người vừa thấy đã thương tiếc, Tiêu Phàm do dự một chút, vẫn quyết định cự tuyệt: "Được rồi, ta không có lý do gì giúp ngươi."
Tiêu Phàm quyết định, việc đêm nay coi như không phát hiện là được. Hắn tuy có mạnh hơn so với người bình thường một chút, nhưng vẫn là một nhân loại, nếu như lèm nhèm quấn vào tranh đấu của đám phi nhân loại, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Cho dù chưa thấy qua heo chạy, cũng nếm qua thịt heo.
Tiêu Phàm từ đám tiểu thuyết huyền ảo kia biết rõ yêu ma quỷ quái động một cái là thiên băng địa liệt, di sơn đảo hải gì đấy. Vũ khí hiện đại? Trước mặt chúng chỉ là phù vân mà thôi...
Vốn nữ nhân đã rất khó chịu rồi, sắc mặt lúc này đột biến, từ trời trong xanh chuyển thành nhiều mây, từ nhiều mây chuyển thành âm, thiếu chút nữa là mưa to như trút nước rồi.
Bạch y nữ tử hung hăng đập lên ngực hắn hai cái, ngữ khí tựa hồ dồn dập hơn rất nhiều, còn mang theo vài phần lo lắng nữa: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Ta cái gì mà ta? Còn nữa, ngươi tùy tiện chạy đến sân thượng nhà ta, thừa dịp ta còn chưa nổi bão thì nhanh chạy đi, nếu không ta tố cáo ngươi tự tiện xông vào dân trạch..." Cho dù là nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng không phải là của mình.
Tiêu Phàm định lực vẫn khác hẳn thường nhân, rất nhanh đã từ trong sự hấp dẫn của sắc đẹp mà thoát ra. Hắn đẩy nữ nhân kia ra, bay thẳng về trong phòng.
"Ngươi, ngươi đến cùng là muốn thế nào?"
"Ta ngất mất, là ngươi muốn thế nào mới đúng? Ta chỉ là một người phàm tục, không giúp được ngươi, ngươi đi mời cao nhân khác a." Tiêu Phàm nội tâm cũng đang thở dài sườn sượt, nữ nhân xinh đẹp như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại là yêu đây?
Là người thì đã tốt (^^).
Phung phí của trời ah!
Vất vả lắm mới dời mắt ra khỏi khuôn mặt của nàng được, Tiêu Phàm hung ác quyết tâm hạ lệnh trục khách.
Đúng lúc này.
Vốn chân trời đang đen kịt đúng là xẹt qua tia sáng chói mắt, như là tia chớp, xé rách màn đêm. Trước đó, tiếng xé gió còn loáng thoáng thì bây giờ càng lúc càng chói tai, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn lên, hắn biết rõ, đây cũng không phải tia chớp.
Có tia chớp nào mà bổ ngang sao?
Đạo ánh sáng thẳng tắp hướng bên này bay tới, Tiêu Phàm còn chưa hiểu rõ xem đây là chuyện gì, tiểu nữ nhân bên cạnh hắn đã nhất thời nóng nảy lên: "Không được, không giúp cũng phải giúp, nếu không..."
"Ách? Bằng không thì thế nào?" Tiêu Phàm sửng sốt một chút.
Bạch y nữ tử có chút bĩu môi, như là tiểu hài tử đang hờn dỗi: "Nếu không, ta sẽ nói cho bọn hắn biết ngươi là đồng đảng của ta, sau đó cũng sẽ bị trảo trở về trong Tỏa yêu tháp!"
Tiêu Phàm chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra trên đất.
"Ngươi cảm thấy những người kia sẽ tin tưởng?" Tiêu Phàm giọng rất cổ quái.
"Ân, chắc chắn sẽ tin, bọn họ là rất bảo thủ..."
"*** nó, ta nói thật mà, ta thật sự không giúp được ngươi." Tiêu Phàm có chút hối hận, tự dưng lại chạy ra sân thượng hóng gió, tự dưng lại có gió thổi? Lão tặc thiên ah, không có chuyện gì mà lại ném đến một con yêu tinh, còn chết sống mà nện trên người hắn.
Phiền toái, thật sự là quá phiền toái.
Tiêu Phàm quá phiền muộn, nếu như trong tay có súng lời..., hắn không ngại dùng nó chỉ vào đầu tiểu yêu này, sau đó đợi những người kia tới, thể hiện sự trong sạch...
"Không thể giúp cũng phải giúp!"
"..." Tiêu Phàm triệt để bó tay rồi: "Ngươi là đang chơi ta?"
"Chơi đùa thì làm sao? Mẫu thân nói, chơi đùa là nữ nhân thiên tính. Ah, nhanh cứu cứu ta, bọn hắn đã đến."
***, không có biện pháp rồi.
Đạo bạch sắc quang mang kia đã càng ngày càng gần, ở trên không lơ lửng một hồi, hình như đang tìm kiếm cái gì đấy. Tiêu Phàm đoán chừng, mất vài phút, quang mang kia sẽ đi tới trên Tinh Thúy Uyển.
"Đi theo ta."
"Không được ah, bọn hắn có thể cảm giác được yêu khí trên người của ta, chỉ là trốn đi thì cũng vô dụng, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ tìm đến..."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Phàm choáng váng, không nghĩ tới còn có yêu khí nữa.
Bạch y nữ tử rất vũ mị trợn trắng mắt: "Ta nếu như biết thì cũng không bị bọn hắn đuổi ba ngày ba đêm rồi!"
Mặc kệ, trốn đi rồi nói sau.
Nói thật, lúc này, Tiêu Phàm thật là không nghĩ tí nào đến chiếm tiện nghi gì cả.
Hắn nhìn đạo bạch quang càng lúc càng gần, có chút sốt ruột.
Cho nên hắn tựa hồ là vô thức mà kéo cái thân thể mềm mại như cỏ của bạch y nữ tử lại, muốn chạy nhanh vào trong phòng.
Hơn nữa lại là dùng tay trái.
Đúng lúc đó, khi tay trái của Tiêu Phàm lôi đến tay bạch y nữ tử, lập tức, cái nhẫn trên ngón tay hắn lại hơi hơi sáng, mấy đạo hắc khí mà mắt thường có thể thấy được quấn lấy toàn thân nàng.
Tiêu Phàm cảm giác không đúng, quay đầu lại nhìn, vừa quay lại, một màn làm cho hắn sững sờ vài giây đã hiện ra.
Mấy đạo hắc sắc khí lưu đem bạch y nữ tử bao lại, lúc đó, cái đuôi kia đúng là dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
*** nó, cái đuôi đâu rồi?
Tiêu Phàm sửng sốt, hoàn toàn không biết đây là chuyện gì.
Bạch y nữ tử cũng mang vẻ mặt người vô tội nhìn Tiêu Phàm: "Ah! Không có yêu khí."
***********
/29
|