Yêu Một Người ,Ở Cùng Một Người

Chương 3  

/132



Phươռg Đường cảm thấy xấu hổ đến nỗi cả mặt đều đỏ bừng, cho dù như thế nào cô cũng không không nghĩ tới sẽ bị Lục Nham phát hiện ra.


Càng không nghĩ tới anh lại hỏi như thế ở trước mặt mọi người 


"Không, tôi chỉ là..." Mí mắt Phươռg Đường run rẩy kịch liệt  "Thực ra thứ tôi nhìn là g͙iày của cậu chứ không phải cái kia."


"Cái kia?" Lục Nham như nở nụ cười, nhưng mà tiếng cười này lại cực kỳ giống như đang đùa cợt  "Làm sao cậu biết thứ tôi nói đến chính là cái kia?"


Phươռg Đường  "..."


Vãi thật 


Cũng may cuối cùng Hạ Mặc Dương cũng phát hiện tất cả bọn họ đều đang tụt lại phía sau nên chạy tới  "Làm gì vậy? Sao lại tập trung ở đây hết vậy?"


Cuối cùng Phươռg Đường cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cười còn khó coi hơn khóc  "Không, không làm gì cả."


Hạ Mặc Dương phát hiện bầu không khí kỳ lạ, nhìn về phía Lục Nham  "Nói cái gì vậy? Bắt nạt Đường Đường nhà tôi sao?"


Lục Nham khẽ quét mắt nhìn Phươռg Đường một cái  "Đang thảo luận xem cái gọi là giấu đầu lòi đuôi là cái gì?"


Phươռg Đường  "..."


Hạ Mặc Dương nghe câu nói không đầu không đuôi của anh thì nói  "Có thể nói tiếng người hay không?"


Phươռg Đường vội vàng kéo Hạ Mặc Dương đi về phía trước  "Đi mau, chúng ta đi xem xem đằng trước có thứ gì hay."


Đào Thi Thi cũng cực kỳ xấu hổ, đi vài bước rồi đuổi tới bên cạnh Phươռg Đường, lôi kéo cánh tay của cô, hai người cùng nhau nhìn ngó các quán nhỏ xung quanh.


Lục Nham đi được vài bước, ánh mắt rũ xuống nhìn thân dưới của mình một cái.


Quả thực có hơi lớn quá, còn lồi ra nữa.


Cuối cùng bốn người đi dạo xong quay về cũng đã chín giờ rồi, dọc đường đi Phươռg Đường đã mua không ít đồ ăn, đều là đặc sản của ngọn núi này, nào là cơm lam, rồi món gì đó tên là gà ăn xin, còn nếm thử không ít rượụ


Có không ít người bán rượu, nhà nào cũng ủ rượu, mùi rượu đều thoang thoảng khắp con đường.


Trở lại homestay, mấy người bọn họ lại ngồi ở phòng khách một lúc, lúc này vừa mới qua kỳ nghỉ mồng một tháng năm nên không có quá nhiều người đến leo núi, tɾong phòng khách ngoại trừ bọn họ thì cũng chỉ có một vài người trung niên khác, tụm năm tụm ba ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm với nhaụ


"Về ngủ nhé?" Hạ Mặc Dương đi lấy bốn chai đồ uống qua.


"Chúng ta chơi, chơi trò chơi đi." Phươռg Đường cần về trước để tắm rửa, sau đó... Chờ Hạ Mặc Dương vào phòng là cô có thể trực tiếp... Hạ gục anh, cho anh một sự bất ngờ.


Đào Thi Thi biết ý tưởng của Phươռg Đường nên cũng tham gia vào, chỉ còn lại mình Lục Nham, mí mắt anh khẽ nhướng lên, có chút không kiên nhẫn nhưng cũng không từ chối, chỉ là ánh mắt dừng ở trên mặt Phươռg Đường, giọng nói truyền cảm, lành lạnh dễ nghe  "Chơi cái gì?"


Không hiểu sao mà Phươռg Đường lại nuốt nước bọt  "Thì... Chơi trò đánh bài giống mấy người kia đi."


"Chúng ta lập thành một nhóm?" Hạ Mặc Dương nhỏ giọng nói với Phươռg Đường  "Vậy không ổn lắm đâu, chúng ta sẽ bị hai người bọn họ tra tấn đến chết đó."


Đúng vậy, trước mặt là hai học bá, chỉ một mình Lục Nham là có thể tre0 hai người bọn họ lên mà đánh rồi.


Phươռg Đường cũng cảm thấy quả thật là cô đang tự mình rước lấy nhục.


Cô lặng im tɾong chốc lát rồi nói  “Lắc xúc xắc so lớn nhỏ?"


Trò này ít nhất cũng phải phụ thuộc vào vận may.


Hạ Mặc Dương giơ ngón cái với cô  "Vận may của tớ rấttốt, h0àn toàn có thể tra tấn bọn họ đến chết."


"Cược tiền không?" Đào Thi Thi hỏi.


Ánh mắt Phươռg Đường ngó nghiêng khắp nơi, chỉ nhìn thấy trên bàn mọi người đều đặt đủ loại rượu, tim cô hẫng một nhịp  "Thua thì uống rượụ"


Quả thật vận may của Hạ Mặc Dương không tồi, Đào Thi Thi trước mặt thua liên tục, Lục Nham uống rượu thay cô, sau khi uống năm cốc thì trên khuôn mặt trắng lạnh của anh cũng đã đỏ lên.


Đôi mắt cũng đỏ lên.


Phươռg Đường mượn cớ mệt mỏi muốn về phòng ngủ nên trực tiếp về phòng tắm rửa.


Tắm rửa xong ra ngoài, Đào Thi Thi cũng đã trở lại, cô có uống một ly rượu nên giờ đầu óc cũng đã quay mòng mòng rồi, mới nói với Phươռg Đường được vài câu đã ngủ gục ở trên giường rồi.


Phươռg Đường đánh thức cô, nhìn chằm chằm cô đóng cửa hẳn hoi xong, lúc này mới ôm túi đi ra ngoài.


Đèn trên đỉnh đầu lúc chớp lúc tắt, trái tim Phươռg Đường cũng đập bùm bùm liên tục.


Đương nhiên là cô cho rằng Hạ Mặc Dương sẽ ở tɾong căn phòng mà lúc trước bọn họ đã đặt trước, cho nên lập tức đi về phía căn phòng cuối hành lang kia.


Nhưng cô không biết.


Mười phút trước, Lục Nham đã mất căn phòng mà mình mới thuê dưới tay Hạ Mặc Dương rồi.





/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status