Tích Duyên mới từ trong cửa hàng đi ra đã nhìn thấy có rất nhiều người bu lại ở đầu phố. Y căn bản không nghĩ sẽ ghé mắt nhìn qua, nhưng nghe được người ta nghị luận đằng đó tựa hồ là có người đang bán mình táng phụ, y liền thuận đường mà nhìn xem thử.
Tích Duyên nếu không xem thì coi như tốt đi, vừa thấy tâm lại liền có vấn đề. Giữa đám người là một vị cô nương đang quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng quỳ lạy cầu xin sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Cô nương kia trên người ăn mặc rách rưới, mặt mũi cũng bẩn thỉu, thân thể của phụ thân nàng là được dùng chiếu bọc thành một khối đặt ở một bên. Nàng khóc vô cùng thương tâm, thế nhưng thủy chung vẫn không một ai chịu trợ giúp nàng.
Tích Duyên nhìn thoáng qua, so sánh xem ra tất cả mọi người ở đây đều là ghét bỏ cô nương này bộ dạng xấu xí, mới có thể thờ ơ mà bu lại xem nháo kịch. Tích Duyên đang muốn tiến lên lấy bạc cấp vị cô nương kia giúp nàng an táng hảo phụ thân của mình thì ngay lúc này đã có một vị thanh niên y phục thuần bạch, bạch phát như tuyết, cách ăn mặc thập phần quý khí xuyên qua đám người đứng trước mặt vị cô nương kia. Quần chúng tứ phía không rõ chân tướng vây xem đều đã bắt đầu khe khẽ bàn tán.
“Cô nương bán mình a?” Thanh âm vô cùng dễ nghe từ trong đôi môi ưu mĩ nhẹ nhàng phun ra, mang theo một chút tiếu ý nhu hòa. Thanh âm kia vừa vang lên tứ phía đã ồ lên một mảnh.
Cửu Hoàng......
Y như thế nào lại xuất hiện ở Phong Danh thành......
Tích Duyên thu hồi ngân lượng, đứng trong đám người nhìn chăm chú vào Cửu Hoàng, đã lâu như vậy không thấy, Cửu Hoàng như trước vẫn một chút cũng không thay đổi......
“Ân, công tử ta cùng phụ thân là từ phía nam đến thăm người thân, không nghĩ tới phụ thân trên đường gặp phải bạo bệnh không dậy nổi, vào đến Phong Danh thành mới biết được mọi người trong nhà đã chết hết từ lúc yêu ma loạn thế nửa năm trước.” Cô nương kia khóc sướt mướt, ý tứ chính là bức thiết muốn tìm người mua mình. Nàng tiến đến gần Cửu Hoàng, có chút sợ hãi mà nắm lấy y phục của Cửu Hoàng, càng khóc lại càng thêm lợi hại.
“Cô nương ngươi giá bao nhiêu?” Cửu Hoàng cúi đầu nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng chuyển động đôi môi, “Khai cái giá.”
Khai cái giá?
Tích Duyên suýt nữa bị lời nói của Cửu Hoàng làm sặc. Cửu Hoàng là mua vị cô nương này để đến thời điểm động dục lại dùng? Trừ bỏ việc này, y cũng không thể tưởng tượng ra được nguyên nhân nào khác. Cửu Hoàng từng nói qua với y, thời điểm hắn động dục sẽ tìm các nữ nhân nơi thanh lâu hay những nữ nhân bán mình như thế này, nam nhân mà bất đắc dĩ trở thành công cụ tiết dục vào thời điểm động dục của Cửu Hoàng, y vẫn là người đầu tiên......
Tích Duyên vốn định ly khai, nhưng lại nghe được cô nương kia vừa khóc vừa nói: “Ta không cần bạc, chỉ cần công tử ngài nguyện ý thay ta táng cha, ta đời này cho dù là làm trâu làm ngựa cũng sẽ theo ngài.” Nàng khóc vô cùng thương tâm, khiến cho Tích Duyên nhìn cũng không nhẫn tâm.
Cửu Hoàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ném cho nàng một bao bạc: “Ngươi đến dịch trạm Nhai Vĩ tìm người thay cha ngươi táng, sau khi mọi việc thỏa đáng tái đến trước khách *** tìm ta.”
Cửu Hoàng cũng không lo lắng nữ nhân này sẽ bỏ chạy, muốn chạy khỏi cửa ải của hắn cũng không thể chạy được, cho dù là hắn thả nàng, chính nàng ta cũng sẽ tự mình trở về. Cô nương kia cầm bạc đi tìm người, có mấy vị bộ khoái nha môn tới cũng giúp đỡ nàng đi tìm dịch trạm, đám đông cũng dần dần tán đi. Cửu Hoàng đang muốn rời đi, lại trong lúc vô ý mà nhìn đến Tích Duyên đang chuẩn bị rời đi kia.
Nhãn thần chạm nhau, hai người đều lâm vào sửng sốt.
Tích Duyên không tính cùng hắn chào hỏi, y coi như không thấy Cửu Hoàng mà đi thẳng, nhưng Cửu Hoàng lại tiến lên vài bước, thực tự nhiên mà chặn ngang đường đi của Tích Duyên.
“Tích Duyên, thực xảo*, ngươi đây là muốn đi đâu?” Cửu Hoàng còn nhớ rõ tên của Tích Duyên, đương nhiên đồng thời cũng nhớ rõ những thể nghiệm sướng khoái mà Tích Duyên mang đến cho hắn khi trước. Hắn nhìn chằm chằm vào song mâu vô cùng bình tĩnh của Tích Duyên, đợi y trả lời.
*xảo: trùng hợp
Tích Duyên lui nửa bước, lễ mạo gật đầu: “Đã lâu không thấy, ta đây là đang muốn hồi phủ, không quấy rầy.” Dứt lời, Tích Duyên liền bước đi, lần này Cửu Hoàng cũng không ngăn trở.
Thanh âm của Cửu Hoàng từ phía sau Tích Duyên truyền đến: “Ta hôm nay có việc muốn làm, ngày mai sẽ đến phủ của ngươi, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Thanh âm của hắn không lớn, ngữ khí vô cùng thản nhiên.
“Ngươi nếu có chuyện muốn nói, trực tiếp đi tìm quản gia của Trương phủ ta, lão sẽ thay ngươi chuyển cáo, ta ngày mai......” Tích Duyên dừng một chút, còn chưa tìm được lí do để thoái thác, thế nhưng y vẫn một mực không quay đầu lại mà thẳng thừng cự tuyệt Cửu Hoàng, “Ta ngày mai có việc phải xuất môn, thật sự không tiện tiếp đãi ngươi.”
Tích Duyên nếu không xem thì coi như tốt đi, vừa thấy tâm lại liền có vấn đề. Giữa đám người là một vị cô nương đang quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng quỳ lạy cầu xin sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Cô nương kia trên người ăn mặc rách rưới, mặt mũi cũng bẩn thỉu, thân thể của phụ thân nàng là được dùng chiếu bọc thành một khối đặt ở một bên. Nàng khóc vô cùng thương tâm, thế nhưng thủy chung vẫn không một ai chịu trợ giúp nàng.
Tích Duyên nhìn thoáng qua, so sánh xem ra tất cả mọi người ở đây đều là ghét bỏ cô nương này bộ dạng xấu xí, mới có thể thờ ơ mà bu lại xem nháo kịch. Tích Duyên đang muốn tiến lên lấy bạc cấp vị cô nương kia giúp nàng an táng hảo phụ thân của mình thì ngay lúc này đã có một vị thanh niên y phục thuần bạch, bạch phát như tuyết, cách ăn mặc thập phần quý khí xuyên qua đám người đứng trước mặt vị cô nương kia. Quần chúng tứ phía không rõ chân tướng vây xem đều đã bắt đầu khe khẽ bàn tán.
“Cô nương bán mình a?” Thanh âm vô cùng dễ nghe từ trong đôi môi ưu mĩ nhẹ nhàng phun ra, mang theo một chút tiếu ý nhu hòa. Thanh âm kia vừa vang lên tứ phía đã ồ lên một mảnh.
Cửu Hoàng......
Y như thế nào lại xuất hiện ở Phong Danh thành......
Tích Duyên thu hồi ngân lượng, đứng trong đám người nhìn chăm chú vào Cửu Hoàng, đã lâu như vậy không thấy, Cửu Hoàng như trước vẫn một chút cũng không thay đổi......
“Ân, công tử ta cùng phụ thân là từ phía nam đến thăm người thân, không nghĩ tới phụ thân trên đường gặp phải bạo bệnh không dậy nổi, vào đến Phong Danh thành mới biết được mọi người trong nhà đã chết hết từ lúc yêu ma loạn thế nửa năm trước.” Cô nương kia khóc sướt mướt, ý tứ chính là bức thiết muốn tìm người mua mình. Nàng tiến đến gần Cửu Hoàng, có chút sợ hãi mà nắm lấy y phục của Cửu Hoàng, càng khóc lại càng thêm lợi hại.
“Cô nương ngươi giá bao nhiêu?” Cửu Hoàng cúi đầu nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng chuyển động đôi môi, “Khai cái giá.”
Khai cái giá?
Tích Duyên suýt nữa bị lời nói của Cửu Hoàng làm sặc. Cửu Hoàng là mua vị cô nương này để đến thời điểm động dục lại dùng? Trừ bỏ việc này, y cũng không thể tưởng tượng ra được nguyên nhân nào khác. Cửu Hoàng từng nói qua với y, thời điểm hắn động dục sẽ tìm các nữ nhân nơi thanh lâu hay những nữ nhân bán mình như thế này, nam nhân mà bất đắc dĩ trở thành công cụ tiết dục vào thời điểm động dục của Cửu Hoàng, y vẫn là người đầu tiên......
Tích Duyên vốn định ly khai, nhưng lại nghe được cô nương kia vừa khóc vừa nói: “Ta không cần bạc, chỉ cần công tử ngài nguyện ý thay ta táng cha, ta đời này cho dù là làm trâu làm ngựa cũng sẽ theo ngài.” Nàng khóc vô cùng thương tâm, khiến cho Tích Duyên nhìn cũng không nhẫn tâm.
Cửu Hoàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ném cho nàng một bao bạc: “Ngươi đến dịch trạm Nhai Vĩ tìm người thay cha ngươi táng, sau khi mọi việc thỏa đáng tái đến trước khách *** tìm ta.”
Cửu Hoàng cũng không lo lắng nữ nhân này sẽ bỏ chạy, muốn chạy khỏi cửa ải của hắn cũng không thể chạy được, cho dù là hắn thả nàng, chính nàng ta cũng sẽ tự mình trở về. Cô nương kia cầm bạc đi tìm người, có mấy vị bộ khoái nha môn tới cũng giúp đỡ nàng đi tìm dịch trạm, đám đông cũng dần dần tán đi. Cửu Hoàng đang muốn rời đi, lại trong lúc vô ý mà nhìn đến Tích Duyên đang chuẩn bị rời đi kia.
Nhãn thần chạm nhau, hai người đều lâm vào sửng sốt.
Tích Duyên không tính cùng hắn chào hỏi, y coi như không thấy Cửu Hoàng mà đi thẳng, nhưng Cửu Hoàng lại tiến lên vài bước, thực tự nhiên mà chặn ngang đường đi của Tích Duyên.
“Tích Duyên, thực xảo*, ngươi đây là muốn đi đâu?” Cửu Hoàng còn nhớ rõ tên của Tích Duyên, đương nhiên đồng thời cũng nhớ rõ những thể nghiệm sướng khoái mà Tích Duyên mang đến cho hắn khi trước. Hắn nhìn chằm chằm vào song mâu vô cùng bình tĩnh của Tích Duyên, đợi y trả lời.
*xảo: trùng hợp
Tích Duyên lui nửa bước, lễ mạo gật đầu: “Đã lâu không thấy, ta đây là đang muốn hồi phủ, không quấy rầy.” Dứt lời, Tích Duyên liền bước đi, lần này Cửu Hoàng cũng không ngăn trở.
Thanh âm của Cửu Hoàng từ phía sau Tích Duyên truyền đến: “Ta hôm nay có việc muốn làm, ngày mai sẽ đến phủ của ngươi, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Thanh âm của hắn không lớn, ngữ khí vô cùng thản nhiên.
“Ngươi nếu có chuyện muốn nói, trực tiếp đi tìm quản gia của Trương phủ ta, lão sẽ thay ngươi chuyển cáo, ta ngày mai......” Tích Duyên dừng một chút, còn chưa tìm được lí do để thoái thác, thế nhưng y vẫn một mực không quay đầu lại mà thẳng thừng cự tuyệt Cửu Hoàng, “Ta ngày mai có việc phải xuất môn, thật sự không tiện tiếp đãi ngươi.”
/332
|