Bị Tích Duyên cự tuyệt khiến cho Mạt Đồng vô cùng mất hứng, thế nhưng hắn cũng không quá kích mà đối Tích Duyên mà làm ra những hành vi cưỡng chế, hắn từ từ tiến lên từng bước, chỉ còn cách Tích Duyên vài phần.
“Ta đã nói, và ta cũng không nghĩ sẽ nói lại lần thứ hai.” Tích Duyên kiên quyết nói, chính là theo khoảng cách Mạt Đồng dần rút lại giữa hai người, thanh âm của y lại càng nhỏ đi, cổ khí lưu vô hình kia, tựa như phải ép đến y thở cũng không nổi.
Nguyên bản hẳn là phải khinh bỉ nam nhân, mắng nam nhân rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhưng hắn lại ý vị thâm trường nở nụ cười: “Tích thúc, ngươi có hay không nghĩ tới, nếu Xích huynh đệ của ngươi là yêu quái, vậy ngươi sẽ làm sao?”
Mạt Đồng gằn từng tiếng nhắc nhở khiến cho Tích Duyên từ sững sờ dần chuyển thành sinh khí, y không biết vì sao Mạt Đồng lại đối Xích Luyện thành kiến đến như vậy. Bọn họ căn bản là không hiểu được Xích Luyện thôi.
Tuy rằng Phật Hàng từng nhắc nhở y, khả y thật sự không thể cảm nhận được yêu khí trên người Xích Luyện. Tích Duyên trong lòng có chút dao động, nhưng y vẫn là không muốn tin tưởng Mạt Đồng.
“Trừ phi là ta tận mắt nhìn thấy, nếu không ta sẽ không tin tưởng.” Tích Duyên nói xong liền muốn rời đi, nhưng lại bị Mạt Đồng trảo trở về. Mạt Đồng ôm lấy thắt lưng Tích Duyên, đem Tích Duyên một lần nữa áp lại trên tường.
“Tốt lắm, qua không lâu nữa ngươi tự nhiên sẽ biết.” Mạt Đồng không đợi Tích Duyên trả lời, hắn liền cúi xuống cắn lấy vành tai nam nhân, hai tay xả khai y phục của y, dán tại bên tai y mà nói: “Tích thúc, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi nếu không tin ta cũng không sao, chính là đến lúc đó ngươi cũng đừng có mà khóc.”
Vạt áo của Tích Duyên bị xả khai, thân trên xích lỏa bại lộ trong không khí lạnh lẽo. Tích Duyên một chưởng đánh đến trước ngực Mạt Đồng, một đạo linh quang lóe lên, Mạt Đồng bị đánh cho buộc phải lùi về phía sau mấy bước......
Hắn nhu nhu ngực mình, không nghĩ tới Tích Duyên lại xuống tay nặng như vậy: “Tích thúc, ngươi nếu đánh chết ta, đến lúc ngươi bị vứt bỏ, cũng không còn ai muốn ngươi đâu.” Miệng hắn chung quy vẫn là thích khua môi múa mép, nếu không phải sức mạnh của hắn bị phong ấn, hơn nữa đối Tích Duyên không có phòng bị, hắn như thế nào có thể không phải là đối thủ của Tích Duyên chứ.
Nhưng vào lúc này ——
Sâu bên trong hẻm nhỏ âm u truyền đến một trận tiếng khóc u oán, hai người đều cảnh giác nhìn qua......
Tích Duyên nhanh chóng kéo lại y phục, chuẩn bị vào xem, đi chưa được mấy bước đã bị Mạt Đồng bắt lại: “Ngươi tốt nhất đừng đi vào, chỉ là một con oán quỷ mà thôi, không cần ngươi xen vào việc của người khác.”
“Điều này sao có thể kêu là xen vào việc của người khác?” Tích Duyên bình tĩnh nhìn về phía Mạt Đồng, Mạt Đồng lại ngăn trở y, không chịu để y đi vào, “Ngươi tránh ra, nếu là quỷ hại người, liền phiền toái.”
Mạt Đồng nhất định không để cho Tích Duyên đi vào: “Đây là chuyện của Nham môn, đệ tử Nham môn tự mình sẽ quản.”
Tích Duyên không nghĩ sẽ cùng Mạt Đồng nhiều lời vô nghĩa, liền phi thân nhảy lên nóc nhà. Mạt Đồng trong tay xuất hiện một cái tiên tử thật dài quấn lấy chân Tích Duyên, hắn dụng chút sức kéo một cái......
Tích Duyên cả người mất thăng bằng, từ trên nóc nhà ngã xuống, Mạt Đồng dễ dàng tiếp được y. Hắn đem định thân chú từ lòng bàn tay quán nhập sau lưng Tích Duyên. Hắc sắc phù chú kia ở giữa lưng Tích Duyên chậm rãi chuyển động cho đến khi hoàn toàn thâm nhập vào bên trong cơ thể y. Thân thể Tích Duyên không thể nhúc nhích, ngay cả chớp mắt cũng không được.
Lúc này.
Tiếng khóc u oán của oán quỷ kia càng ngày càng gần, Mạt Đồng ghét nhất chính là cùng quỷ giao tiếp, hắn phiền chán nhíu mày, thân thủ vung tay đem kết giới bao bọc chắn lại nơi cửa ra vào của con hẻm nhỏ. Oán quỷ kia như vậy sẽ không thể rời khỏi hẻm nhỏ này, như thế tự nhiên sẽ có người của Nham môn đến trảo quỷ.
Phật Hàng vẫn chưa xuất hiện == ngạch
Đói......
“Ta đã nói, và ta cũng không nghĩ sẽ nói lại lần thứ hai.” Tích Duyên kiên quyết nói, chính là theo khoảng cách Mạt Đồng dần rút lại giữa hai người, thanh âm của y lại càng nhỏ đi, cổ khí lưu vô hình kia, tựa như phải ép đến y thở cũng không nổi.
Nguyên bản hẳn là phải khinh bỉ nam nhân, mắng nam nhân rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhưng hắn lại ý vị thâm trường nở nụ cười: “Tích thúc, ngươi có hay không nghĩ tới, nếu Xích huynh đệ của ngươi là yêu quái, vậy ngươi sẽ làm sao?”
Mạt Đồng gằn từng tiếng nhắc nhở khiến cho Tích Duyên từ sững sờ dần chuyển thành sinh khí, y không biết vì sao Mạt Đồng lại đối Xích Luyện thành kiến đến như vậy. Bọn họ căn bản là không hiểu được Xích Luyện thôi.
Tuy rằng Phật Hàng từng nhắc nhở y, khả y thật sự không thể cảm nhận được yêu khí trên người Xích Luyện. Tích Duyên trong lòng có chút dao động, nhưng y vẫn là không muốn tin tưởng Mạt Đồng.
“Trừ phi là ta tận mắt nhìn thấy, nếu không ta sẽ không tin tưởng.” Tích Duyên nói xong liền muốn rời đi, nhưng lại bị Mạt Đồng trảo trở về. Mạt Đồng ôm lấy thắt lưng Tích Duyên, đem Tích Duyên một lần nữa áp lại trên tường.
“Tốt lắm, qua không lâu nữa ngươi tự nhiên sẽ biết.” Mạt Đồng không đợi Tích Duyên trả lời, hắn liền cúi xuống cắn lấy vành tai nam nhân, hai tay xả khai y phục của y, dán tại bên tai y mà nói: “Tích thúc, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi nếu không tin ta cũng không sao, chính là đến lúc đó ngươi cũng đừng có mà khóc.”
Vạt áo của Tích Duyên bị xả khai, thân trên xích lỏa bại lộ trong không khí lạnh lẽo. Tích Duyên một chưởng đánh đến trước ngực Mạt Đồng, một đạo linh quang lóe lên, Mạt Đồng bị đánh cho buộc phải lùi về phía sau mấy bước......
Hắn nhu nhu ngực mình, không nghĩ tới Tích Duyên lại xuống tay nặng như vậy: “Tích thúc, ngươi nếu đánh chết ta, đến lúc ngươi bị vứt bỏ, cũng không còn ai muốn ngươi đâu.” Miệng hắn chung quy vẫn là thích khua môi múa mép, nếu không phải sức mạnh của hắn bị phong ấn, hơn nữa đối Tích Duyên không có phòng bị, hắn như thế nào có thể không phải là đối thủ của Tích Duyên chứ.
Nhưng vào lúc này ——
Sâu bên trong hẻm nhỏ âm u truyền đến một trận tiếng khóc u oán, hai người đều cảnh giác nhìn qua......
Tích Duyên nhanh chóng kéo lại y phục, chuẩn bị vào xem, đi chưa được mấy bước đã bị Mạt Đồng bắt lại: “Ngươi tốt nhất đừng đi vào, chỉ là một con oán quỷ mà thôi, không cần ngươi xen vào việc của người khác.”
“Điều này sao có thể kêu là xen vào việc của người khác?” Tích Duyên bình tĩnh nhìn về phía Mạt Đồng, Mạt Đồng lại ngăn trở y, không chịu để y đi vào, “Ngươi tránh ra, nếu là quỷ hại người, liền phiền toái.”
Mạt Đồng nhất định không để cho Tích Duyên đi vào: “Đây là chuyện của Nham môn, đệ tử Nham môn tự mình sẽ quản.”
Tích Duyên không nghĩ sẽ cùng Mạt Đồng nhiều lời vô nghĩa, liền phi thân nhảy lên nóc nhà. Mạt Đồng trong tay xuất hiện một cái tiên tử thật dài quấn lấy chân Tích Duyên, hắn dụng chút sức kéo một cái......
Tích Duyên cả người mất thăng bằng, từ trên nóc nhà ngã xuống, Mạt Đồng dễ dàng tiếp được y. Hắn đem định thân chú từ lòng bàn tay quán nhập sau lưng Tích Duyên. Hắc sắc phù chú kia ở giữa lưng Tích Duyên chậm rãi chuyển động cho đến khi hoàn toàn thâm nhập vào bên trong cơ thể y. Thân thể Tích Duyên không thể nhúc nhích, ngay cả chớp mắt cũng không được.
Lúc này.
Tiếng khóc u oán của oán quỷ kia càng ngày càng gần, Mạt Đồng ghét nhất chính là cùng quỷ giao tiếp, hắn phiền chán nhíu mày, thân thủ vung tay đem kết giới bao bọc chắn lại nơi cửa ra vào của con hẻm nhỏ. Oán quỷ kia như vậy sẽ không thể rời khỏi hẻm nhỏ này, như thế tự nhiên sẽ có người của Nham môn đến trảo quỷ.
Phật Hàng vẫn chưa xuất hiện == ngạch
Đói......
/332
|