Trương Tử Yến náo loạn cả đêm, khóc đến độ thiếu điều đã nổi đóa nam nhân mới bất đắc dĩ đành đáp ứng để Mạt Đồng trụ lại, nhưng yêu cầu hắn nhất quyết không được hại người. Mạt Đồng cũng chỉ thản nhiên tiếp nhận.
“Không cho ngươi mang nữ nhân nơi thanh lâu về Trương phủ của ta làm xằng làm bậy, ngươi nếu là cần nữ nhân, có thể chính mình đi thanh lâu, ta cũng không phản đối.” Tích Duyên nghĩ nghĩ lại cảm thấy được điểm thiếu thỏa đáng, sau lại bổ sung một câu, “Ngươi nếu là muốn tìm nữ tử tốt cũng có thể, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải thật sự mà đối đãi với người ta.”
“Hảo, không thành vấn đề.” Tuy rằng Mạt Đồng cảm thấy được cách nói của Tích Duyên có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn là thực sảng khoái đáp ứng, “Chỉ cần ngươi để ta lưu lại, hơn nữa không vạch trần thân phận của ta, hết thảy đều không có vấn đề gì.”
“Ân.”
Hai người đạt thành hiệp nghị, lúc này Trương Tử Yến sớm đã ngủ, sau Tích Duyên hướng hạ nhân trong phủ đơn giản giải thích một chút, nói Mạt Đồng là cao nhân có tu chân pháp thuật cao cường, trong phủ có thể bảo hộ mọi người bình an. Mọi người ai cũng tin tưởng không có nửa điểm nghi ngờ, chỉ có như vậy mới có thể đạt thành hiệp nghị.
Ngày hôm sau, Trương phủ coi như là thái bình, có Mạt Đồng ở trong phủ, căn bản là không có sơn gian dã yêu nào dám đến, Tích Duyên vì vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi để đi tìm Xích Luyện, y muốn vật đem chiếc hộp mà Xích Luyện đánh rơi kia vật quy nguyên chủ, khả mỗi lần tìm đến Xích Luyện đều không có tại phủ. Mà thời điểm mỗi lần nam nhân trở về liền sẽ nhìn thấy Mạt Đồng ôm một vò rượu ở y bên người đi tới đi lui, riết khiến nam nhân cũng hoa cả mắt.
Hôm nay nam nhân mới bàn bạc việc buôn bán trở về, bên ngoài mưa rất lớn, nam nhân không có mang theo dù vì vậy cả người đều ướt đẫm. Y mới vừa đẩy cửa phòng của mình liền thấy Mạt Đồng trong tay cầm theo một bầu rượu, lười biếng ngồi trên giường của y. Nam nhân cũng không có kinh ngạc mấy mà thẳng bước chân vào bên trong phòng.
“Tích thúc, ngươi hôm nay vì sao trễ như thế mới trở về? Tích phu nhân tìm ngươi có việc a.”
“Ân, nàng tìm ta chuyện gì.”
“Cho ngươi đôn thang .” Mạt Đồng vươn ngón tay trắng nõn chỉ chỉ cái bát trên bàn, “Bất quá ngươi không có phúc, đều bị ta uống hết rồi.” Hắn lười biếng cười, một bộ biểu tình ăn uống no nê.
Không thể uống đôn thang mà thê tử chuẩn bị cho, Tích Duyên cảm thấy có điểm tiếc nuối,
Bởi vì Mạt Đồng hiện tại đã “Lớn lên”, ở cùng Trương Tử Yến rất không tiện, tuy rằng sương phòng trong Trương phủ rất nhiều, nhưng vì không muốn để Mạt Đồng làm xằng làm bậy nên nam nhân để nghị Mạt Đồng cùng y trụ một phòng, như vậy cũng có thể phòng ngừa Mạt Đồng buổi tối chạy ra ngoài xằng bậy.
Gặp nam nhân không có mấy phản ứng Mạt Đồng cũng không tái lắm miệng. Tích Duyên đánh mấy cái hắt xì, tìm một bộ y phục mới rồi xoay người. Song mâu sáng quắc lại đen thăm thẳm của Mạt Đồng gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể ướt đẫm của nam nhân. Y phục của y đều bị mưa thấm đẫm, dán sát vào người khiến hai điểm trước ngực nam nhân như ẩn như hiện......
Y phục trên người khiến đường cong trên thân thể nam nhân hoàn toàn bại lộ. Thân thể y thực rất rắn chắc, làn da màu mật ong bóng loáng khỏe mạnh, làm cho kẻ khác nhìn vào nổi lên cảm giác rất muốn thử chạm lên mà xoa nắn. Nhiều ngày nay Mạt Đồng đều cùng nam nhân ngủ, phát hiện thời điểm buổi tối khi nam nhân ngủ thực im lặng, không giống phàm nhân bình thường lộn xộn lăn qua lăn lại, mà là ngủ vô cùng an tường, ngẫu nhiên khóe miệng sẽ cong lên, tựa hồ mơ thấy chuyện vui vẻ gì đó.
Nhiều ngày qua Mạt Đồng đối với nam nhân cứng nhắc này đích xác là có một ít đổi mới, đôi khi rượu của hắn nếu hết nam nhân sẽ hội mang đến cho hắn mấy bình khác, còn có thời diểm hắn dậy trễ nam nhân sẽ gọi người hầu mang cơm cùng đồ ăn đến đây cho hắn, thậm chí là buổi tối khi hắn ngủ đắp chăn không hảo, nam nhân đều sẽ vô cùng cẩn thận mà đắp lại cho hắn.
“Y phục của ngươi đều là mua ở gia bố trang, nếu vậy ngày khác ngươi nên đi mua thêm vài bộ nữa a.” Mạt Đồng ý vị thâm trường quét mắt nhìn nam nhân vài lần, bởi vì y phục hiện tại của nam nhân thực trong suốt thành ra lại tạo điều kiện cho hắn thưởng thức thân thể y.
Nguyên bản Mạt Đồng chỉ là muốn nhìn một chút biểu tình nam nhân sẽ biến đổi thế nào, chính là, hắn lại nhìn thấy nam nhân không có mấy phản ứng mà chậm rãi cởi y phục. Tầm mắt vốn định dời đi của Mạt Đồng nhìn đến thân trên bại lộ ra trong không khí của y nháy mắt bị hấp dẫn.
“Không cho ngươi mang nữ nhân nơi thanh lâu về Trương phủ của ta làm xằng làm bậy, ngươi nếu là cần nữ nhân, có thể chính mình đi thanh lâu, ta cũng không phản đối.” Tích Duyên nghĩ nghĩ lại cảm thấy được điểm thiếu thỏa đáng, sau lại bổ sung một câu, “Ngươi nếu là muốn tìm nữ tử tốt cũng có thể, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải thật sự mà đối đãi với người ta.”
“Hảo, không thành vấn đề.” Tuy rằng Mạt Đồng cảm thấy được cách nói của Tích Duyên có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn là thực sảng khoái đáp ứng, “Chỉ cần ngươi để ta lưu lại, hơn nữa không vạch trần thân phận của ta, hết thảy đều không có vấn đề gì.”
“Ân.”
Hai người đạt thành hiệp nghị, lúc này Trương Tử Yến sớm đã ngủ, sau Tích Duyên hướng hạ nhân trong phủ đơn giản giải thích một chút, nói Mạt Đồng là cao nhân có tu chân pháp thuật cao cường, trong phủ có thể bảo hộ mọi người bình an. Mọi người ai cũng tin tưởng không có nửa điểm nghi ngờ, chỉ có như vậy mới có thể đạt thành hiệp nghị.
Ngày hôm sau, Trương phủ coi như là thái bình, có Mạt Đồng ở trong phủ, căn bản là không có sơn gian dã yêu nào dám đến, Tích Duyên vì vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi để đi tìm Xích Luyện, y muốn vật đem chiếc hộp mà Xích Luyện đánh rơi kia vật quy nguyên chủ, khả mỗi lần tìm đến Xích Luyện đều không có tại phủ. Mà thời điểm mỗi lần nam nhân trở về liền sẽ nhìn thấy Mạt Đồng ôm một vò rượu ở y bên người đi tới đi lui, riết khiến nam nhân cũng hoa cả mắt.
Hôm nay nam nhân mới bàn bạc việc buôn bán trở về, bên ngoài mưa rất lớn, nam nhân không có mang theo dù vì vậy cả người đều ướt đẫm. Y mới vừa đẩy cửa phòng của mình liền thấy Mạt Đồng trong tay cầm theo một bầu rượu, lười biếng ngồi trên giường của y. Nam nhân cũng không có kinh ngạc mấy mà thẳng bước chân vào bên trong phòng.
“Tích thúc, ngươi hôm nay vì sao trễ như thế mới trở về? Tích phu nhân tìm ngươi có việc a.”
“Ân, nàng tìm ta chuyện gì.”
“Cho ngươi đôn thang .” Mạt Đồng vươn ngón tay trắng nõn chỉ chỉ cái bát trên bàn, “Bất quá ngươi không có phúc, đều bị ta uống hết rồi.” Hắn lười biếng cười, một bộ biểu tình ăn uống no nê.
Không thể uống đôn thang mà thê tử chuẩn bị cho, Tích Duyên cảm thấy có điểm tiếc nuối,
Bởi vì Mạt Đồng hiện tại đã “Lớn lên”, ở cùng Trương Tử Yến rất không tiện, tuy rằng sương phòng trong Trương phủ rất nhiều, nhưng vì không muốn để Mạt Đồng làm xằng làm bậy nên nam nhân để nghị Mạt Đồng cùng y trụ một phòng, như vậy cũng có thể phòng ngừa Mạt Đồng buổi tối chạy ra ngoài xằng bậy.
Gặp nam nhân không có mấy phản ứng Mạt Đồng cũng không tái lắm miệng. Tích Duyên đánh mấy cái hắt xì, tìm một bộ y phục mới rồi xoay người. Song mâu sáng quắc lại đen thăm thẳm của Mạt Đồng gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể ướt đẫm của nam nhân. Y phục của y đều bị mưa thấm đẫm, dán sát vào người khiến hai điểm trước ngực nam nhân như ẩn như hiện......
Y phục trên người khiến đường cong trên thân thể nam nhân hoàn toàn bại lộ. Thân thể y thực rất rắn chắc, làn da màu mật ong bóng loáng khỏe mạnh, làm cho kẻ khác nhìn vào nổi lên cảm giác rất muốn thử chạm lên mà xoa nắn. Nhiều ngày nay Mạt Đồng đều cùng nam nhân ngủ, phát hiện thời điểm buổi tối khi nam nhân ngủ thực im lặng, không giống phàm nhân bình thường lộn xộn lăn qua lăn lại, mà là ngủ vô cùng an tường, ngẫu nhiên khóe miệng sẽ cong lên, tựa hồ mơ thấy chuyện vui vẻ gì đó.
Nhiều ngày qua Mạt Đồng đối với nam nhân cứng nhắc này đích xác là có một ít đổi mới, đôi khi rượu của hắn nếu hết nam nhân sẽ hội mang đến cho hắn mấy bình khác, còn có thời diểm hắn dậy trễ nam nhân sẽ gọi người hầu mang cơm cùng đồ ăn đến đây cho hắn, thậm chí là buổi tối khi hắn ngủ đắp chăn không hảo, nam nhân đều sẽ vô cùng cẩn thận mà đắp lại cho hắn.
“Y phục của ngươi đều là mua ở gia bố trang, nếu vậy ngày khác ngươi nên đi mua thêm vài bộ nữa a.” Mạt Đồng ý vị thâm trường quét mắt nhìn nam nhân vài lần, bởi vì y phục hiện tại của nam nhân thực trong suốt thành ra lại tạo điều kiện cho hắn thưởng thức thân thể y.
Nguyên bản Mạt Đồng chỉ là muốn nhìn một chút biểu tình nam nhân sẽ biến đổi thế nào, chính là, hắn lại nhìn thấy nam nhân không có mấy phản ứng mà chậm rãi cởi y phục. Tầm mắt vốn định dời đi của Mạt Đồng nhìn đến thân trên bại lộ ra trong không khí của y nháy mắt bị hấp dẫn.
/332
|