Yêu quái……
Vừa nghe hai chữ này, Tích Duyên lập tức buông quân cờ trong tay, theo quản gia đi ra ngoài, Xích Luyện cũng đi theo nam nhân tới trước đại môn Trương phủ. Lúc này, ngoài cửa thôn dân đến xem càng ngày càng nhiều. Những thôn dân bị yêu quái tấn công sắc mặt trở nên trắng bệch, được gia đinh Trương phủ dìu đỡ. Cẩn thận quan sát một vòng, nam nhân phát hiện thân thể của những thôn dân bị tập kích đều không ngừng run rẩy theo từng cơn bất định.
Mọi người thấy Tích Duyên tiến lên quan sát thương thế của người bị thương, thanh âm nghị luận cũng dần dần nhỏ xuống rồi biến mất, tất cả mọi người đều chú ý nhìn đến Tích Duyên, liền ngay cả Xích Luyện cũng không nói một lời đứng ở bên cạnh nhìn. Thấy nam nhân đột nhiên nhíu mày, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng trở nên khẩn trương.
Tích Duyên phát hiện tình huống rất không ổn, vội lên tiếng làm cho gia đinh toàn bộ thối lui, thương hoạn trên miệng vết thương bắt đầu có hắc khí tràn ra, thân thể thôn dân lại càng thêm run rẩy.
“Thương hoạn trên người có chứa yêu khí, chư vị thỉnh không được tới gần.”
Tứ phía đồng loạt ồ lên, các nhóm thôn dân lại một lần nữa không hẹn mà cùng thối lui, ngay lúc đó vị thôn dân thương hoạn đột nhiên phát cuồng đánh về phía nam nhân. Nhìn đến tình huống như vậy, Xích Luyện lập tức nhíu mày. Nam nhân cũng đã biết trước việc này sẽ xảy ra, hắn nghiêng người né tránh khỏi thôn dân bị yêu khí khống chế, rồi đưa lên cánh tay, từ lòng bàn tay một đạo bát quái linh ấn xuất hiện, đánh vào thân thể thôn dân, khống chế được yêu khí.
Thôn dân ngã trên mặt đất, Tích Duyên nhanh chóng ở trên người gã, khắc lên phù ấn để khống chế yêu khí. Nhìn thấy nam nhân thi triển pháp thuật, ánh mắt của Xích Luyện lại thêm sâu thẳm vài phần.
“Lão quản gia, làm phiền ngươi đi duợc phô thỉnh đại phu đến, những thôn dân này cần được điều trị.” Xích Luyện thay nam nhân đang vô cùng bận rộn hướng lão quản gia phân phó.
Lão quản gia biết Xích Luyện cùng Tích Duyên quan hệ rất tốt, lại là khách quý của Trương phủ, nên liền theo lễ mà đáp: ” Xích công tử yên tâm, ta ngay lập tức sẽ đi một chuyến.”
Sau lão quản gia liền vội vàng đi tìm đại phu. Xích Luyện bất động thanh sắc đứng ở một bên xem chuyện. Nhìn đến thôn dân vừa rồi bị yêu khí sở khuynh nhập, Tích Duyên trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, hắn lệnh cho gia đinh đem thôn dân đã bất tỉnh vác vào Trương phủ, dàn xếp hảo hết thảy, rồi hắn mới cùng Xích Luyện đến đầu thành hỏi thăm tin tức, cũng biết được thụ yêu ở thôn ngoại đang tác loạn.
Hôm nay, rất nhiều người lên núi bổ củi cùng nhóm thôn dân đi săn đều đã bị công kích, rừng cây ngoài thành đông giao hiện tại cơ hồ không ai dám đến, nhưng xui xẻo là con đường ở khu rừng đó chính là con đường duy nhất từ Lâm thành vào Phong Danh thành.
Lúc sau Tích Duyên hồi phủ, lão quản gia lập tức hướng hắn hồi báo tình hình trong phủ. Người bị thương được đem đến sân phía đông của Trương phủ, thầy thuốc đã kê khai dược, hơn nữa cũng đã có nhiều vị thương hoạn tỉnh lại.
Xích Luyện cả ngày hôm nay cùng Tích Duyên bôn ba, vào lúc này, chậm rãi mở miệng nói: ” Vậy làm phiền lão quản gia mang ta cùng Tích đại ca đến nhìn một chút, Tích đại ca còn muốn hỏi bọn họ về tình huống hôm nay.” thanh âm của hắn bình tĩnh, lại thập phần êm tai.
Tích Duyên gật đầu đón ý nói hùa, cảm thấy được Xích Luyện thực hiểu ý mình, y còn chưa kịp nói ra, Xích Luyện đã thay y nói, thực ăn ý, thực hợp phách, đồng thời nam nhân cũng hiểu được Xích Luyện thực là một người tri kỉ tốt hiểu rõ y.
Rất nhanh hai người đã theo quản gia đi vào sân của những thôn dân thương hoạn. Những vị thôn dân thấy Tích Duyên xuất hiện đều rất cảm kích, thôn dân được hắn loại bỏ yêu khí trên người thương tích cũng đã được băng bó hảo, nhìn qua trừ bỏ mỏi mệt ở ngoài, không có phản ứng gì dị thường, nhìn thấy tình trạng được như vậy, Tích Duyên mới yên lòng.
“Các vị không cần đa lễ, ta muốn biết hôm nay mọi người đến tột cùng là vì sao bị yêu nghiệt gây thương tích, thỉnh các vị thuật lại, ta mới nghĩ ra được biện pháp đối phó yêu nghiệt.” Tích Duyên đứng ở trước mặt thương hoạn, còn nâng lên người bệnh vô lực, nam nhân cả người đều tản ra khí tức bình dị gần gũi và ôn nhuận.
Lúc Tích Duyên hỏi, Xích Luyện cũng vẫn ở bên người y không rời nửa bước, điều này làm cho Tích Duyên cảm giác được vài tia ấm áp, loại cảm giác này Tích Duyên không chán ghét, khiến y cảm được bản thân đã khác trước, cảm giác cô tịch dần dần cách xa khỏi y. Điều trước mắt nam nhân định sẽ đưa tiễn Xích Luyện hồi phủ vì dù sao việc hôm nay cũng không phải là một chốc có thể giải quyết xong, Xích Luyện lại tỏ vẻ muốn ở lại cùng y, nam nhân cũng không tái khuyến, để Xích Luyện đi cùng y cùng nhau dò la manh mối.
Vừa nghe hai chữ này, Tích Duyên lập tức buông quân cờ trong tay, theo quản gia đi ra ngoài, Xích Luyện cũng đi theo nam nhân tới trước đại môn Trương phủ. Lúc này, ngoài cửa thôn dân đến xem càng ngày càng nhiều. Những thôn dân bị yêu quái tấn công sắc mặt trở nên trắng bệch, được gia đinh Trương phủ dìu đỡ. Cẩn thận quan sát một vòng, nam nhân phát hiện thân thể của những thôn dân bị tập kích đều không ngừng run rẩy theo từng cơn bất định.
Mọi người thấy Tích Duyên tiến lên quan sát thương thế của người bị thương, thanh âm nghị luận cũng dần dần nhỏ xuống rồi biến mất, tất cả mọi người đều chú ý nhìn đến Tích Duyên, liền ngay cả Xích Luyện cũng không nói một lời đứng ở bên cạnh nhìn. Thấy nam nhân đột nhiên nhíu mày, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng trở nên khẩn trương.
Tích Duyên phát hiện tình huống rất không ổn, vội lên tiếng làm cho gia đinh toàn bộ thối lui, thương hoạn trên miệng vết thương bắt đầu có hắc khí tràn ra, thân thể thôn dân lại càng thêm run rẩy.
“Thương hoạn trên người có chứa yêu khí, chư vị thỉnh không được tới gần.”
Tứ phía đồng loạt ồ lên, các nhóm thôn dân lại một lần nữa không hẹn mà cùng thối lui, ngay lúc đó vị thôn dân thương hoạn đột nhiên phát cuồng đánh về phía nam nhân. Nhìn đến tình huống như vậy, Xích Luyện lập tức nhíu mày. Nam nhân cũng đã biết trước việc này sẽ xảy ra, hắn nghiêng người né tránh khỏi thôn dân bị yêu khí khống chế, rồi đưa lên cánh tay, từ lòng bàn tay một đạo bát quái linh ấn xuất hiện, đánh vào thân thể thôn dân, khống chế được yêu khí.
Thôn dân ngã trên mặt đất, Tích Duyên nhanh chóng ở trên người gã, khắc lên phù ấn để khống chế yêu khí. Nhìn thấy nam nhân thi triển pháp thuật, ánh mắt của Xích Luyện lại thêm sâu thẳm vài phần.
“Lão quản gia, làm phiền ngươi đi duợc phô thỉnh đại phu đến, những thôn dân này cần được điều trị.” Xích Luyện thay nam nhân đang vô cùng bận rộn hướng lão quản gia phân phó.
Lão quản gia biết Xích Luyện cùng Tích Duyên quan hệ rất tốt, lại là khách quý của Trương phủ, nên liền theo lễ mà đáp: ” Xích công tử yên tâm, ta ngay lập tức sẽ đi một chuyến.”
Sau lão quản gia liền vội vàng đi tìm đại phu. Xích Luyện bất động thanh sắc đứng ở một bên xem chuyện. Nhìn đến thôn dân vừa rồi bị yêu khí sở khuynh nhập, Tích Duyên trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, hắn lệnh cho gia đinh đem thôn dân đã bất tỉnh vác vào Trương phủ, dàn xếp hảo hết thảy, rồi hắn mới cùng Xích Luyện đến đầu thành hỏi thăm tin tức, cũng biết được thụ yêu ở thôn ngoại đang tác loạn.
Hôm nay, rất nhiều người lên núi bổ củi cùng nhóm thôn dân đi săn đều đã bị công kích, rừng cây ngoài thành đông giao hiện tại cơ hồ không ai dám đến, nhưng xui xẻo là con đường ở khu rừng đó chính là con đường duy nhất từ Lâm thành vào Phong Danh thành.
Lúc sau Tích Duyên hồi phủ, lão quản gia lập tức hướng hắn hồi báo tình hình trong phủ. Người bị thương được đem đến sân phía đông của Trương phủ, thầy thuốc đã kê khai dược, hơn nữa cũng đã có nhiều vị thương hoạn tỉnh lại.
Xích Luyện cả ngày hôm nay cùng Tích Duyên bôn ba, vào lúc này, chậm rãi mở miệng nói: ” Vậy làm phiền lão quản gia mang ta cùng Tích đại ca đến nhìn một chút, Tích đại ca còn muốn hỏi bọn họ về tình huống hôm nay.” thanh âm của hắn bình tĩnh, lại thập phần êm tai.
Tích Duyên gật đầu đón ý nói hùa, cảm thấy được Xích Luyện thực hiểu ý mình, y còn chưa kịp nói ra, Xích Luyện đã thay y nói, thực ăn ý, thực hợp phách, đồng thời nam nhân cũng hiểu được Xích Luyện thực là một người tri kỉ tốt hiểu rõ y.
Rất nhanh hai người đã theo quản gia đi vào sân của những thôn dân thương hoạn. Những vị thôn dân thấy Tích Duyên xuất hiện đều rất cảm kích, thôn dân được hắn loại bỏ yêu khí trên người thương tích cũng đã được băng bó hảo, nhìn qua trừ bỏ mỏi mệt ở ngoài, không có phản ứng gì dị thường, nhìn thấy tình trạng được như vậy, Tích Duyên mới yên lòng.
“Các vị không cần đa lễ, ta muốn biết hôm nay mọi người đến tột cùng là vì sao bị yêu nghiệt gây thương tích, thỉnh các vị thuật lại, ta mới nghĩ ra được biện pháp đối phó yêu nghiệt.” Tích Duyên đứng ở trước mặt thương hoạn, còn nâng lên người bệnh vô lực, nam nhân cả người đều tản ra khí tức bình dị gần gũi và ôn nhuận.
Lúc Tích Duyên hỏi, Xích Luyện cũng vẫn ở bên người y không rời nửa bước, điều này làm cho Tích Duyên cảm giác được vài tia ấm áp, loại cảm giác này Tích Duyên không chán ghét, khiến y cảm được bản thân đã khác trước, cảm giác cô tịch dần dần cách xa khỏi y. Điều trước mắt nam nhân định sẽ đưa tiễn Xích Luyện hồi phủ vì dù sao việc hôm nay cũng không phải là một chốc có thể giải quyết xong, Xích Luyện lại tỏ vẻ muốn ở lại cùng y, nam nhân cũng không tái khuyến, để Xích Luyện đi cùng y cùng nhau dò la manh mối.
/332
|