Không cần nói cũng biết nam nhân vì cái gì lại lưỡng lự. Tích Duyên cũng có nguyên tắc của bản thân tuyệt đối không thể tùy tiện mà ra vào loại địa phương như thế này chỉ để uống rượu, hơn nữa y là người đã có vợ, không phải cái loại nam nhân có thể ở bên ngoài mà tùy tiện xằng bậy.
“Tích đại ca, ngươi yên tâm, ta không có ý gì khác,nhưng hiện nay ban đêm khách *** cùng tửu lâu trong thành đều đã đóng cửa, đến phố hoa uống rượu cũng giống nhau thôi.” Xích Luyện khóe môi nhếch lên tiếu ý nhàn nhạt, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm mê người, dày đặc nhìn không ra một màu gì khác.
“Không được, Xích huynh đệ, ngươi cũng biết ta đã có vợ, tới nơi phong nguyệt này đối quý phủ ảnh hưởng không tốt.” Tích Duyên lắc đầu tỏ ý muốn đi, y thật sự không có biện pháp cả gan quang minh chính đại uống hoa tửu, lần trước là bởi vì phải cứu Tử Yến, còn lần này thì nguyên nhân là vô cùng tầm thường a.
“Tích đại ca ngươi cứ yên tâm, ta định sẽ dùng rượu trong một căn phòng trang nhã, sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta.” Xích Luyện giữ chặt nam nhân đang muốn bỏ đi, thanh âm của hắn thực đạm nhu, vừa thanh tuyến lại cực kì khinh doanh, phi thường dễ nghe, làm cho kẻ khác khó có thể cự tuyệt.
Cuối cùng sau lời cam đoan của Xích Luyện, Tích Duyên cũng theo hắn vào. Bọn họ tiến đến một căn phòng trang nhã có thể ngắm cảnh đêm ở lầu hai, khác hẳn dưới lầu im lặng hơn nhiều. Xích Luyện biết nam nhân thích yên tĩnh, cố ý tìm một gian riêng lẻ tách biệt khỏi các gian khác, còn tìm thêm một vị cầm nương đánh đàn. Cầm nương đều là bán nghệ không bán thân, điều này làm cho Tích Duyên yên tâm rất nhiều.
Hai người uống rượu tâm tình, gió đêm có chút lạnh, nhưng tiếng đàn thanh nhã tại các lâu lại như xua đi hàn ý.
“Tích đại ca, gần đây thời tiết lạnh, ngươi cần phải chú ý thân thể, nếu không tẩu tử trở về ta cũng không biết ăn nói làm sao đâu.”
“Không hề gì, ta thân thể từ trước đến nay đều tốt lắm, trước kia ở Thanh sơn quanh năm đều......” Tích Duyên hồi tưởng lại ngày còn ở Thanh sơn, hắn tạm dừng một chút, không tiếp tục nói.
Xích Luyện tán đồng nhìn về phía nam nhân, cũng nhẹ giọng phụ họa nói: “Thân thể Tích đại ca đích thật tốt lắm.” Miệng y hơi cong lên mang theo nụ cười nhàn nhạt, thâm ý hiện lên trong mắt làm kẻ khác khó nắm bắt.
Tích Duyên chỉ cười không nói, cũng không có nhận ra lời nói Xích Luyện có phần bất minh. Y cảm thấy được ở cùng Xích Luyện một chỗ quả thực rất thoải mái, đã lâu y không được bằng hữu bầu bạn chiếu cố như vậy. Y phiêu bạc rất nhiều năm, vất vả lắm mới dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Tại Phong Danh thành Xích Luyện là người đầu tiên mà y quen biết, cũng là bằng hữu duy nhất của y, cho nên Tích Duyên rất coi trọng phần cảm tình này.
Vì vậy, y một chút cũng không muốn nghe ai nói xấu Xích Luyện, sâu thẳm trong lòng y luôn cho rằng chắc chắn Xích Luyện là người tốt!
Vào đêm khuya.
Hai người đều uống không ít. Đêm nay Tích Duyên thật cao hứng, bởi vì Xích Luyện muốn được kết bái huynh đệ cùng y., Tích Duyên từ nhỏ không có thân nhân, thiếu thốn tình thương đủ mặt. Hiện giờ Xích Luyện đưa ra ý kiến muốn kết bái, y trong lòng có phần dao động, trong lòng dâng lên một trận tình cảm ấm áp, loại tình cảm ấm áp ân cần này lại tìm được từ Xích Luyện, nam nhân liền gật đầu đáp ứng.
Xích Luyện phân phó cầm nương lui ra. Sau khi cầm nương rời khỏi, hai người dựa theo phong tục thông thường quỳ xuống, nguyện quang mờ ảo chiếu đến trên người hai người, tản ra quang hoa thanh nhã mờ mờ.
“Từ nay về sau ta cùng Tích đại ca có phúc đồng hưởng......” Xích Luyện quỳ trên mặt đất, đôi mắt u tĩnh không chút gợn sóng, dưới nguyệt quang mông lung lại càng trong suốt lạ thường.
“Có nạn đồng đương.” Tích Duyên kết câu, nguyệt quang ôn nhu chiếu rọi trên mặt nam nhân, vô cùng thanh nhã và nhu hòa.
Tiếp đó.
Hai người trăm miệng một lời nói: “Lúc này ta và ngươi hai người kết làm huynh đệ......”
“Tích đại ca, ngươi yên tâm, ta không có ý gì khác,nhưng hiện nay ban đêm khách *** cùng tửu lâu trong thành đều đã đóng cửa, đến phố hoa uống rượu cũng giống nhau thôi.” Xích Luyện khóe môi nhếch lên tiếu ý nhàn nhạt, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm mê người, dày đặc nhìn không ra một màu gì khác.
“Không được, Xích huynh đệ, ngươi cũng biết ta đã có vợ, tới nơi phong nguyệt này đối quý phủ ảnh hưởng không tốt.” Tích Duyên lắc đầu tỏ ý muốn đi, y thật sự không có biện pháp cả gan quang minh chính đại uống hoa tửu, lần trước là bởi vì phải cứu Tử Yến, còn lần này thì nguyên nhân là vô cùng tầm thường a.
“Tích đại ca ngươi cứ yên tâm, ta định sẽ dùng rượu trong một căn phòng trang nhã, sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta.” Xích Luyện giữ chặt nam nhân đang muốn bỏ đi, thanh âm của hắn thực đạm nhu, vừa thanh tuyến lại cực kì khinh doanh, phi thường dễ nghe, làm cho kẻ khác khó có thể cự tuyệt.
Cuối cùng sau lời cam đoan của Xích Luyện, Tích Duyên cũng theo hắn vào. Bọn họ tiến đến một căn phòng trang nhã có thể ngắm cảnh đêm ở lầu hai, khác hẳn dưới lầu im lặng hơn nhiều. Xích Luyện biết nam nhân thích yên tĩnh, cố ý tìm một gian riêng lẻ tách biệt khỏi các gian khác, còn tìm thêm một vị cầm nương đánh đàn. Cầm nương đều là bán nghệ không bán thân, điều này làm cho Tích Duyên yên tâm rất nhiều.
Hai người uống rượu tâm tình, gió đêm có chút lạnh, nhưng tiếng đàn thanh nhã tại các lâu lại như xua đi hàn ý.
“Tích đại ca, gần đây thời tiết lạnh, ngươi cần phải chú ý thân thể, nếu không tẩu tử trở về ta cũng không biết ăn nói làm sao đâu.”
“Không hề gì, ta thân thể từ trước đến nay đều tốt lắm, trước kia ở Thanh sơn quanh năm đều......” Tích Duyên hồi tưởng lại ngày còn ở Thanh sơn, hắn tạm dừng một chút, không tiếp tục nói.
Xích Luyện tán đồng nhìn về phía nam nhân, cũng nhẹ giọng phụ họa nói: “Thân thể Tích đại ca đích thật tốt lắm.” Miệng y hơi cong lên mang theo nụ cười nhàn nhạt, thâm ý hiện lên trong mắt làm kẻ khác khó nắm bắt.
Tích Duyên chỉ cười không nói, cũng không có nhận ra lời nói Xích Luyện có phần bất minh. Y cảm thấy được ở cùng Xích Luyện một chỗ quả thực rất thoải mái, đã lâu y không được bằng hữu bầu bạn chiếu cố như vậy. Y phiêu bạc rất nhiều năm, vất vả lắm mới dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Tại Phong Danh thành Xích Luyện là người đầu tiên mà y quen biết, cũng là bằng hữu duy nhất của y, cho nên Tích Duyên rất coi trọng phần cảm tình này.
Vì vậy, y một chút cũng không muốn nghe ai nói xấu Xích Luyện, sâu thẳm trong lòng y luôn cho rằng chắc chắn Xích Luyện là người tốt!
Vào đêm khuya.
Hai người đều uống không ít. Đêm nay Tích Duyên thật cao hứng, bởi vì Xích Luyện muốn được kết bái huynh đệ cùng y., Tích Duyên từ nhỏ không có thân nhân, thiếu thốn tình thương đủ mặt. Hiện giờ Xích Luyện đưa ra ý kiến muốn kết bái, y trong lòng có phần dao động, trong lòng dâng lên một trận tình cảm ấm áp, loại tình cảm ấm áp ân cần này lại tìm được từ Xích Luyện, nam nhân liền gật đầu đáp ứng.
Xích Luyện phân phó cầm nương lui ra. Sau khi cầm nương rời khỏi, hai người dựa theo phong tục thông thường quỳ xuống, nguyện quang mờ ảo chiếu đến trên người hai người, tản ra quang hoa thanh nhã mờ mờ.
“Từ nay về sau ta cùng Tích đại ca có phúc đồng hưởng......” Xích Luyện quỳ trên mặt đất, đôi mắt u tĩnh không chút gợn sóng, dưới nguyệt quang mông lung lại càng trong suốt lạ thường.
“Có nạn đồng đương.” Tích Duyên kết câu, nguyệt quang ôn nhu chiếu rọi trên mặt nam nhân, vô cùng thanh nhã và nhu hòa.
Tiếp đó.
Hai người trăm miệng một lời nói: “Lúc này ta và ngươi hai người kết làm huynh đệ......”
/332
|