Nham Vân ngốc tử này còn một bộ bộ dáng thương tâm muốn chết nhìn chằm chằm hắn, nam nhân sửng sốt một hồi lâu, hắn chậm rãi xoa xoa tay, đáy mắt của nam nhân theo Nham Vân tới gần mà bất an hoảng loạn.
“A Thúc ngươi như thế nào lại không cần ta, ta không cần cùng người kia đi, ta muốn a Thúc”. Nham Vân gắt gao ôm nam nhân, không cho nam nhân đi, cằm của y để ở trên vai của nam nhân, hai tay lẳng lặng ôm nam nhân không buông.
Nam nhân nghĩ muốn gỡ tay của Nham Vân: “Nhị Cẩu tử buông ra, nơi đó mới là địa phương ngươi nên đi, ngươi không thể cả đời đi theo ta như vậy”.
“A Thúc, về sau ta không lại trên đường loạn nhìn, ta không bao giờ đi gian khách *** đó nữa, a Thúc nói cái gì thì ta đều nghe a Thúc, a Thúc ngươi đừng bỏ ta lại, a Thúc a Thúc………”. Nham Vân nghẹn ngào ôm nam nhân, nam nhân bị y chen tới trong viện, thanh âm thương tâm muốn chết của y khắc họa ở bên tai nam nhân e rằng còn rõ ràng hơn so với tiếng mưa to ầm ầm kia.
Mưa to kia giống như cọ rửa ý chí nam nhân, Nham Vân ôm hắn, nói cái gì cũng không buông tay, cả người hắn bị Nham Vân để tại bên cạnh giếng sâu, Nham Vân bức thiết muốn nghe câu trả lời của hắn, hai tay của Nham Vân không ngừng sờ loạn trên người của hắn, lần này hắn biết Nham Vân không có bị hạ dược, chính là lại vẫn đối hắn như vậy.
Từ lần trước Nham Vân bị hạ dược, sau khi nam nhân làm cho y, y mới nếm thử tư vị nên có chút nghiện, nhưng đoán chừng a Thúc không thích nên y đều nhẫn nại.
Chính là hôm nay a Thúc lại bỏ y lại, tuy rằng người tên Liễu Phong kia bộ dạng rất đẹp, nhưng Nham Vân vẫn cảm thấy a Thúc vẫn đẹp hơn, cho nên y liền tự mình chạy về tới đây.
Tuy rằng người kia bộ dạng rất đẹp, ánh mắt người nọ nhìn y cũng rất kỳ quái, nhưng trong đầu tưởng nhớ đều là a Thúc a, y không biết vì sao a Thúc nhẫn tâm đưa y cho người khác như vậy.
Y không muốn.
Y không muốn rời khỏi a Thúc……..
Cả đầu Nham Vân chỉ có một ý niệm, y không muốn rời khỏi a Thúc, hôm nay a Thúc mua tân y sam cho y, y vốn thật cao hứng, nhưng mà sau đó vào khách ***, biết được a Thúc không cần y, muốn y cùng cái Liễu Phong kia đi Thanh Sơn gì đó, y không muốn, y không nguyện ý, người kia cũng không cho y đi, y liền trộm leo cửa sổ đi ra.
“A Thúc đừng bỏ ta lại, ta sẽ thực nghe lời, ta không muốn đi theo người kia đi”. Nham Vân cúi đầu chôn ở trong cổ của nam nhân, nước mắt nóng bỏng kia xâm nhập da thịt mẫn cảm của nam nhân.
Trong mưa to tầm tã này thì tiếng tim đập của nam nhân tựa hồ trở nên dị thường rõ rệt, hắn bảo Nham vân đi đi, nói không cần Nham Vân, bảo Nham vân đừng đi theo hắn nữa, nhưng mà Nham Vân chết sống đều không bằng lòng, đặt hắn tại bên cạnh giếng vói tay vào trong khố tử (quần) của hắn, hắn đánh tay Nham Vân, Nham Vân cũng không buông ra, hắn chỉ nghe đến tiếng khóc thương tâm của Nham Vân.
“Nhị Cẩu, buông a Thúc ra, mau quay về trong phòng đi. Mắc mưa sẽ sinh bệnh”. Nam nhân nghiêng đầu bất đắc dĩ gọi Nham Vân, muốn Nham Vân lấy tay ra, nhưng Nham Vân xoa nhẹ hắn, làm cho hai chân hắn như nhũn ra.
Nhiệt khí kia cũng phun ở bên tai của nam nhân: “A Thúc, thích a Thúc nhất, a Thúc ngươi đừng bỏ Nhị Cẩu lại, Nhị Cẩu sẽ thực nghe lời ngươi nói”. Nham Vân dán tại bên tai của nam nhân, thương tâm lại đau khổ thổ lộ, thanh âm kia tràn ngập thành ý.
Trong mưa to, 2 người đều bị xối ướt, sau khi nam nhân nghe được thổ lộ của Nham Vân, ngược lại thần kỳ bình tĩnh trở lại, hắn không nghĩ tới ngốc tử này thế nhưng nói thích hắn, ngốc tử này thật đúng là xem hắn như thân nhân.
Nam nhân đứng ở tại chỗ, mưa đã ướt toàn thân của hắn, lông mi hơi hơi rủ xuống của hắn che dấu thần sắc trong mắt, hắn tùy ý Nham Vân ôm, nghe Nham Vân thổ lộ cùng hứa hẹn tại bên tai hắn, hắn đột nhiên cảm thấy Nham Vân nếu vẫn tiếp tục ngốc như vậy thì cũng không phải là chuyện không tốt, Nham Vân vén y sam của hắn lên, hôn đầu vai trần trụi của nam nhân bị y sam nửa quấn.
Nham Vân sợ a Thúc tức giận, căn bản là không dám buông tay, a Thúc đánh y cũng tốt, mắng y cũng tốt, y đều phải đi theo a Thúc, tuy rằng a Thúc thường xuyên trách cứ y, nhưng y biết a Thúc là vì tốt cho y.
“A Thúc đừng bỏ ta lại, ta tất cả đều nghe lời ngươi”. Nham Vân không ngừng ghé vào lỗ tai nam nhân cầu xin tha thứ, độ ấm đôi môi của y làm nóng vành tai của nam nhân, mỗi lần như vậy thì nam nhân đều sẽ mềm lòng.
“Không phải ngươi cảm thấy được người kia rất đẹp sao?”. Nam nhân quay đầu nhìn về phía thần tình thương tâm của Nham Vân, trên khuôn mặt tuấn tú kia của Nham Vân tràn đầy nước mưa, hốc mắt còn có chút ửng đỏ, trong mắt tràn đầy nước mắt thương tâm, “Ta cho ngươi đi theo y, ngươi vẫn không hài lòng sao?”.
“Ta muốn a Thúc”. Nham Vân cúi đầu chôn ở bả vai của nam nhân, nước mắt rơi trên đầu vai của nam nhân, xúc cảm nóng bỏng kia giống như muốn thẩm thấu da thịt của nam nhân.
“Buông ra, Nhị Cẩu”. Nam nhân bình tĩnh bảo ban Nham Vân, y thả chậm ngữ khí, giống như thỏa hiệp thấp giọng dặn dò Nham Vân, “Ngươi quay về phòng đi thay y phục, đừng để bị cảm lạnh”.
Nham Vân không hiểu được ý tứ của nam nhân, y thất thần, nam nhân không có biện pháp đành phải tự mình đưa Nham Vân vào phòng, lau thân mình cho Nham Vân, bảo Nham Vân thay y phục.
Thân thể của Nham Vân thực lạnh, nam nhân lại lo lắng Nham Vân cảm lạnh nên cho Nham Vân ngủ trên giường.
Nam nhân đứng ở một bên thay y phục, hắn mặc nội sam sạch sẽ, trở lại bên giường, cầm tấm vải sạch, lau lau đầu cho Nham Vân: “Liễu Phong có biết ngươi chạt về đây không?’. Hắn vừa lau đầu cho Nham Vân vừa hỏi Nham Vân.
“Ta trộm đi”. Nham Vân rầu rĩ không vui lắc đầu, y giơ tay chậm rãi ôm lấy nam nhân, nhiệt độ cơ thể quen thuộc trên người của a Thúc làm cho y cảm thấy thật thoải mái.
Một chút cũng không muốn buông ra………
Ngón tay nam nhân cọ xát sợi tóc của Nham Vân tạm dừng 1 lúc lâu, Nham Vân liền như vậy dựa vào hắn ngủ rồi, hắn dựa vào thành giường, kéo chăn trên người, hắn vừa định ngủ thì đại môn bị đẩy ra.
Liễu Phong 1 thân trường sam màu xanh nhạt đứng ở ngoài cửa, 1 tay cầm dù giấy dầu nhỏ nước, ánh mắt của y lạnh lạnh lùng lùng dừng ở trên người nam nhân, nhìn đến Nham Vân nằm ở trong lòng nam nhân thì y lại trút tức giận lên trên người nam nhân.
Nam nhân nhìn đến Liễu Phong thì cảm thấy bất ngờ bội phần, Liễu Phong cư nhiên tìm tới đây.
Nhìn đến Liễu Phong tựa hồ không có ý định đánh thức Nham Vân thì nam nhân liền cẩn thận để Nham Vân nằm xuống, hai người đều không có đánh thức Nham Vân, nam nhân đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
“Thì ra ngươi còn chưa có chết”. Liễu Phong bỏ dù giấy dầu xuống, vỗ vỗ bọt nước trên người, y nói rất lạnh lạnh lùng lùng, ngữ khí cũng là vô thưởng vô phạt(hời hợt).
Nam nhân gật đầu.
“Hôm nay ta tới đây không phải vì đưa Nham Vân đi”. Liễu Phong ngước mắt nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân mặc nội sam, thực phong phanh, y lại nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, phát hiện nơi này có thể nói là thập phần đơn sơ, “Ngươi để Nham Vân ở loại địa phương này, y có thể ở quen được sao? Các ngươi bình thường đều ăn cái gì, hắn có thể ăn quen sao?”.
Có thể nhìn ra, Liễu Phong thực quan tâm Nham Vân.
Nam nhân đều nói ra tập tính hằng ngày, hắn cũng không cần phải giấu diếm: “Hôm nay ta để Nham Vân đi tìm ngươi, là bởi vì y ở trấn trên thấy được ngươi, mỗi ngày đi ngang qua khách *** đều phải xem chừng, tuy rằng hiện tại y ngốc rồi, nhưng y tựa hồ không hề quên ngươi”. Hắn nói đúng sự thật, chính là không ngờ Nham Vân sẽ tự mình chạy về tới.
“Kia đương nhiên”. Liễu Phong nhìn chằm chằm nam nhân, y cảm thấy nam nhân thực nghèo hèn, cũng thực giảo hoạt, thế nhưng mang theo Nham Vân trốn tránh ở loại địa phương này, khiến cho y tìm rất vất vả, “Nham Vân không nhớ rõ ta thì chẳng lẽ sẽ nhớ ngươi hay sao”. Lời nói của y hơi châm chọc, nam nhân cũng không có để ở trong lòng.
Nam nhân bất đắc dĩ nở nụ cười: “Liễu Phong, kỳ thật ngươi không cần như vậy, nếu ngươi muốn dẫn Nham Vân đi thì tùy thời đều có thể, ta sẽ không ngăn cản ngươi, hơn nữa ngươi dẫn hắn quay về Bạch Vân Quan là quyết định tốt nhất”.
Nam nhân thực nhẹ nhõm, cũng rất thanh thản.
Bởi vì nam nhân biết Liễu Phong cũng không phải không có cảm tình với Nham Vân, dù sao truy đuổi Liễu Phong lâu như vậy, cho dù là lòng gan dạ sắt cũng sẽ lung lay.
Mưa theo mái hiên rơi trên mặt đất, bọt nước bắn lên dính lên y phục của nam nhân……….
Liễu Phong đánh giá nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, nam nhân này thật sự bình tĩnh, nhìn đến y tìm tới đây cũng vẫn là một bộ bộ dáng bình tĩnh………
Vĩnh viễn đều là bình tĩnh tự nhiên như vậy……….
“A Thúc ngươi như thế nào lại không cần ta, ta không cần cùng người kia đi, ta muốn a Thúc”. Nham Vân gắt gao ôm nam nhân, không cho nam nhân đi, cằm của y để ở trên vai của nam nhân, hai tay lẳng lặng ôm nam nhân không buông.
Nam nhân nghĩ muốn gỡ tay của Nham Vân: “Nhị Cẩu tử buông ra, nơi đó mới là địa phương ngươi nên đi, ngươi không thể cả đời đi theo ta như vậy”.
“A Thúc, về sau ta không lại trên đường loạn nhìn, ta không bao giờ đi gian khách *** đó nữa, a Thúc nói cái gì thì ta đều nghe a Thúc, a Thúc ngươi đừng bỏ ta lại, a Thúc a Thúc………”. Nham Vân nghẹn ngào ôm nam nhân, nam nhân bị y chen tới trong viện, thanh âm thương tâm muốn chết của y khắc họa ở bên tai nam nhân e rằng còn rõ ràng hơn so với tiếng mưa to ầm ầm kia.
Mưa to kia giống như cọ rửa ý chí nam nhân, Nham Vân ôm hắn, nói cái gì cũng không buông tay, cả người hắn bị Nham Vân để tại bên cạnh giếng sâu, Nham Vân bức thiết muốn nghe câu trả lời của hắn, hai tay của Nham Vân không ngừng sờ loạn trên người của hắn, lần này hắn biết Nham Vân không có bị hạ dược, chính là lại vẫn đối hắn như vậy.
Từ lần trước Nham Vân bị hạ dược, sau khi nam nhân làm cho y, y mới nếm thử tư vị nên có chút nghiện, nhưng đoán chừng a Thúc không thích nên y đều nhẫn nại.
Chính là hôm nay a Thúc lại bỏ y lại, tuy rằng người tên Liễu Phong kia bộ dạng rất đẹp, nhưng Nham Vân vẫn cảm thấy a Thúc vẫn đẹp hơn, cho nên y liền tự mình chạy về tới đây.
Tuy rằng người kia bộ dạng rất đẹp, ánh mắt người nọ nhìn y cũng rất kỳ quái, nhưng trong đầu tưởng nhớ đều là a Thúc a, y không biết vì sao a Thúc nhẫn tâm đưa y cho người khác như vậy.
Y không muốn.
Y không muốn rời khỏi a Thúc……..
Cả đầu Nham Vân chỉ có một ý niệm, y không muốn rời khỏi a Thúc, hôm nay a Thúc mua tân y sam cho y, y vốn thật cao hứng, nhưng mà sau đó vào khách ***, biết được a Thúc không cần y, muốn y cùng cái Liễu Phong kia đi Thanh Sơn gì đó, y không muốn, y không nguyện ý, người kia cũng không cho y đi, y liền trộm leo cửa sổ đi ra.
“A Thúc đừng bỏ ta lại, ta sẽ thực nghe lời, ta không muốn đi theo người kia đi”. Nham Vân cúi đầu chôn ở trong cổ của nam nhân, nước mắt nóng bỏng kia xâm nhập da thịt mẫn cảm của nam nhân.
Trong mưa to tầm tã này thì tiếng tim đập của nam nhân tựa hồ trở nên dị thường rõ rệt, hắn bảo Nham vân đi đi, nói không cần Nham Vân, bảo Nham vân đừng đi theo hắn nữa, nhưng mà Nham Vân chết sống đều không bằng lòng, đặt hắn tại bên cạnh giếng vói tay vào trong khố tử (quần) của hắn, hắn đánh tay Nham Vân, Nham Vân cũng không buông ra, hắn chỉ nghe đến tiếng khóc thương tâm của Nham Vân.
“Nhị Cẩu, buông a Thúc ra, mau quay về trong phòng đi. Mắc mưa sẽ sinh bệnh”. Nam nhân nghiêng đầu bất đắc dĩ gọi Nham Vân, muốn Nham Vân lấy tay ra, nhưng Nham Vân xoa nhẹ hắn, làm cho hai chân hắn như nhũn ra.
Nhiệt khí kia cũng phun ở bên tai của nam nhân: “A Thúc, thích a Thúc nhất, a Thúc ngươi đừng bỏ Nhị Cẩu lại, Nhị Cẩu sẽ thực nghe lời ngươi nói”. Nham Vân dán tại bên tai của nam nhân, thương tâm lại đau khổ thổ lộ, thanh âm kia tràn ngập thành ý.
Trong mưa to, 2 người đều bị xối ướt, sau khi nam nhân nghe được thổ lộ của Nham Vân, ngược lại thần kỳ bình tĩnh trở lại, hắn không nghĩ tới ngốc tử này thế nhưng nói thích hắn, ngốc tử này thật đúng là xem hắn như thân nhân.
Nam nhân đứng ở tại chỗ, mưa đã ướt toàn thân của hắn, lông mi hơi hơi rủ xuống của hắn che dấu thần sắc trong mắt, hắn tùy ý Nham Vân ôm, nghe Nham Vân thổ lộ cùng hứa hẹn tại bên tai hắn, hắn đột nhiên cảm thấy Nham Vân nếu vẫn tiếp tục ngốc như vậy thì cũng không phải là chuyện không tốt, Nham Vân vén y sam của hắn lên, hôn đầu vai trần trụi của nam nhân bị y sam nửa quấn.
Nham Vân sợ a Thúc tức giận, căn bản là không dám buông tay, a Thúc đánh y cũng tốt, mắng y cũng tốt, y đều phải đi theo a Thúc, tuy rằng a Thúc thường xuyên trách cứ y, nhưng y biết a Thúc là vì tốt cho y.
“A Thúc đừng bỏ ta lại, ta tất cả đều nghe lời ngươi”. Nham Vân không ngừng ghé vào lỗ tai nam nhân cầu xin tha thứ, độ ấm đôi môi của y làm nóng vành tai của nam nhân, mỗi lần như vậy thì nam nhân đều sẽ mềm lòng.
“Không phải ngươi cảm thấy được người kia rất đẹp sao?”. Nam nhân quay đầu nhìn về phía thần tình thương tâm của Nham Vân, trên khuôn mặt tuấn tú kia của Nham Vân tràn đầy nước mưa, hốc mắt còn có chút ửng đỏ, trong mắt tràn đầy nước mắt thương tâm, “Ta cho ngươi đi theo y, ngươi vẫn không hài lòng sao?”.
“Ta muốn a Thúc”. Nham Vân cúi đầu chôn ở bả vai của nam nhân, nước mắt rơi trên đầu vai của nam nhân, xúc cảm nóng bỏng kia giống như muốn thẩm thấu da thịt của nam nhân.
“Buông ra, Nhị Cẩu”. Nam nhân bình tĩnh bảo ban Nham Vân, y thả chậm ngữ khí, giống như thỏa hiệp thấp giọng dặn dò Nham Vân, “Ngươi quay về phòng đi thay y phục, đừng để bị cảm lạnh”.
Nham Vân không hiểu được ý tứ của nam nhân, y thất thần, nam nhân không có biện pháp đành phải tự mình đưa Nham Vân vào phòng, lau thân mình cho Nham Vân, bảo Nham Vân thay y phục.
Thân thể của Nham Vân thực lạnh, nam nhân lại lo lắng Nham Vân cảm lạnh nên cho Nham Vân ngủ trên giường.
Nam nhân đứng ở một bên thay y phục, hắn mặc nội sam sạch sẽ, trở lại bên giường, cầm tấm vải sạch, lau lau đầu cho Nham Vân: “Liễu Phong có biết ngươi chạt về đây không?’. Hắn vừa lau đầu cho Nham Vân vừa hỏi Nham Vân.
“Ta trộm đi”. Nham Vân rầu rĩ không vui lắc đầu, y giơ tay chậm rãi ôm lấy nam nhân, nhiệt độ cơ thể quen thuộc trên người của a Thúc làm cho y cảm thấy thật thoải mái.
Một chút cũng không muốn buông ra………
Ngón tay nam nhân cọ xát sợi tóc của Nham Vân tạm dừng 1 lúc lâu, Nham Vân liền như vậy dựa vào hắn ngủ rồi, hắn dựa vào thành giường, kéo chăn trên người, hắn vừa định ngủ thì đại môn bị đẩy ra.
Liễu Phong 1 thân trường sam màu xanh nhạt đứng ở ngoài cửa, 1 tay cầm dù giấy dầu nhỏ nước, ánh mắt của y lạnh lạnh lùng lùng dừng ở trên người nam nhân, nhìn đến Nham Vân nằm ở trong lòng nam nhân thì y lại trút tức giận lên trên người nam nhân.
Nam nhân nhìn đến Liễu Phong thì cảm thấy bất ngờ bội phần, Liễu Phong cư nhiên tìm tới đây.
Nhìn đến Liễu Phong tựa hồ không có ý định đánh thức Nham Vân thì nam nhân liền cẩn thận để Nham Vân nằm xuống, hai người đều không có đánh thức Nham Vân, nam nhân đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
“Thì ra ngươi còn chưa có chết”. Liễu Phong bỏ dù giấy dầu xuống, vỗ vỗ bọt nước trên người, y nói rất lạnh lạnh lùng lùng, ngữ khí cũng là vô thưởng vô phạt(hời hợt).
Nam nhân gật đầu.
“Hôm nay ta tới đây không phải vì đưa Nham Vân đi”. Liễu Phong ngước mắt nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân mặc nội sam, thực phong phanh, y lại nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, phát hiện nơi này có thể nói là thập phần đơn sơ, “Ngươi để Nham Vân ở loại địa phương này, y có thể ở quen được sao? Các ngươi bình thường đều ăn cái gì, hắn có thể ăn quen sao?”.
Có thể nhìn ra, Liễu Phong thực quan tâm Nham Vân.
Nam nhân đều nói ra tập tính hằng ngày, hắn cũng không cần phải giấu diếm: “Hôm nay ta để Nham Vân đi tìm ngươi, là bởi vì y ở trấn trên thấy được ngươi, mỗi ngày đi ngang qua khách *** đều phải xem chừng, tuy rằng hiện tại y ngốc rồi, nhưng y tựa hồ không hề quên ngươi”. Hắn nói đúng sự thật, chính là không ngờ Nham Vân sẽ tự mình chạy về tới.
“Kia đương nhiên”. Liễu Phong nhìn chằm chằm nam nhân, y cảm thấy nam nhân thực nghèo hèn, cũng thực giảo hoạt, thế nhưng mang theo Nham Vân trốn tránh ở loại địa phương này, khiến cho y tìm rất vất vả, “Nham Vân không nhớ rõ ta thì chẳng lẽ sẽ nhớ ngươi hay sao”. Lời nói của y hơi châm chọc, nam nhân cũng không có để ở trong lòng.
Nam nhân bất đắc dĩ nở nụ cười: “Liễu Phong, kỳ thật ngươi không cần như vậy, nếu ngươi muốn dẫn Nham Vân đi thì tùy thời đều có thể, ta sẽ không ngăn cản ngươi, hơn nữa ngươi dẫn hắn quay về Bạch Vân Quan là quyết định tốt nhất”.
Nam nhân thực nhẹ nhõm, cũng rất thanh thản.
Bởi vì nam nhân biết Liễu Phong cũng không phải không có cảm tình với Nham Vân, dù sao truy đuổi Liễu Phong lâu như vậy, cho dù là lòng gan dạ sắt cũng sẽ lung lay.
Mưa theo mái hiên rơi trên mặt đất, bọt nước bắn lên dính lên y phục của nam nhân……….
Liễu Phong đánh giá nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, nam nhân này thật sự bình tĩnh, nhìn đến y tìm tới đây cũng vẫn là một bộ bộ dáng bình tĩnh………
Vĩnh viễn đều là bình tĩnh tự nhiên như vậy……….
/332
|