Trương phủ.
Trong đình viện lớn như vậy mà chỉ có ánh đèn ***g lờ mờ, sau khi vào đêm thì hạ nhân của phủ đệ đều sớm đi vào giấc ngủ, bông tuyết chậm rãi rơi xuống, như lông ngỗng lung lung lay lay nhẹ nhàng rơi xuống, vạn vật đều phủ thêm ngân trang (quần áo màu trắng bạc).
Trong gió lạnh ánh nến kia nhẹ nhàng lay động.
Nam nhân đứng dưới tàng cây hàn mai ở Bắc Uyển của Trương phủ, sau khi hắn trở về từ Đào phủ liền không có tinh thần gì, tinh lực trước đó đều đã tiêu hao tan hết, linh khí trên người hắn tự nhiên là lưu không được.
Mà giờ phút này, Phật Hàng liền ngồi ở ghế đá trong viện tử sạch sẽ kia, y anh tĩnh nhắm mắt, khoanh chân tĩnh tư tại chỗ.
Hai người thương lượng một chút sự tình cứu người, nam nhân muốn thỉnh Phật Hàng hỗ trợ đi tìm thi vương một chút, nhưng mà Phật Hàng không quá nguyện ý, hơn nữa cảm thấy loại sự tình này không có ích lợi.
Lãng phí thời gian. Còn hao phí tinh lực.
Cho dù có thể giành được hảo cảm của nam nhân nhưng Phật Hàng cũng không nguyện ý làm loại chuyện tốn sức lại không có ích lợi gì này, hơn nữa Tà Đế cung của y còn có nhiều việc cần phải làm, làm sao có thể đi Kỵ Long Sơn, hơn nữa y cũng không muốn nam nhân đi.
Từ trước đến nay Phật Hàng đều thực thẳng thắn, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, y rất dứt khoát nói với nam nhân: “Hiện tại ngươi đã làm thương nhân, chẳng lẽ ngươi không biết tính bút trướng này?”.
Phật Hàng không có nhiều kiên nhẫn nhưng nói chuyện vẫn là thực khách khí.
“Tiền không là vấn đề, mạng người quan trọng nhất”. Nam nhân phản bác Phật Hàng, chính là từ trước đến nay ngữ khí nói chuyện của hắn đều coi như khách khí, “Tiền không có thì có thể lại kiếm, người đã chết thì không còn gì cả, còn làm sao đi kiếm tiền được, hơn nữa lưu trữ chúng có ích lợi gì?”.
“Ngươi không cần giảng đại đạo lý cùng ngô”. Phật Hàng đang vận khí ngồi thiền, thanh âm nói chuyện của y rất lãnh tĩnh (bình tĩnh + lạnh lùng), không có một chút cảm giác đang tranh biện cùng nam nhân, nhưng y cũng đang phản đối sở tác sở vi của nam nhân.
Nam nhân cảm thấy……..
Bọn họ không cần thiết lại tiếp tục đàm thêm nữa, bởi vì từ thủy tới chung Phật Hàng đều không có tán thành qua cách làm của hắn.
Mà lúc này Phật Hàng cảm giác được nam nhân nghĩ muốn rời đi thì y mới mở to mắt…….
Nam nhân hơi cúi đầu.
Bông tuyết kia nhẹ nhàng bay bay giống như ngăn cách 2 người, làm cho khoảng cách giữa hai người trở nên xa xôi.
Phật Hàng gọi nam nhân mấy tiếng, nam nhân tựa hồ không muốn nhiều lời cùng Phật Hàng nên liền vào phòng.
Nhưng mà nam nhân vừa mới ngủ thì Phật Hàng liền đi vào, hắn ngay cả mở miệng cự tuyệt đều không có, Phật Hàng trực tiếp nằm ở phía sau hắn, từ phía sau của hắn chậm rãi ôm hắn.
Nam nhân vừa định mở miệng nhắc nhở Phật Hàng là Mạt Đồng sẽ trở về bất cứ lúc nào.
Nhưng Phật Hàng một mực không thích lén lén lút lút, nhưng lại làm không biết mệt đối loại quan hệ ái muội này, càng thíchở thời điểm Mạt Đồng vắt mặt thì xâm chiếm nam nhân, dưới tình huống Mạt Đồng nhìn không thấy thì đùa đùa Tích Duyên nam nhân không hiểu phong tình này.
“Ngô lập tức đi”. Hai tay của Phật Hàng vòng tới trước ngực của nam nhân, hai tay của y trượt xuống từ bụng nam nhân rồi sờ soạng, “Ngươi tức giận?”. Đôi môi của y dán tại bên tai của nam nhân, thấy nam nhân không trả lời thì y từ vành tai hôn tới cần cổ của nam nhân.
Nam nhân tại trong cái chăn thật dày, thấp giọng trả lời: “Ta không có”. Hắn chính là chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, hắn cũng thực lý trí, sẽ không đem tức giận đổ trên người Phật Hàng.
Kỳ thật nam nhân cảm thấy Phật Hàng cũng không sai, dù sao hắn cũng không nên để Phật Hàng bồi hắn đi địa phương nguy hiểm như vậy.
Phật Hàng ôm nam nhân, hai tay của y vuốt ve toàn thân của nam nhân, cảm giác được hô hấp của nam nhân chậm lại thì cả người y đều áp tại trên lưng của nam nhân, y nói với nam nhân, kỳ thật y cũng không phải không muốn đi, mà là Tà Đế cung có việc nên y căn bản là không đi Kỵ Long Sơn được, cho nên y cũng hy vọng nam nhân từ bỏ.
Phật Hàng không nói nữa, nhiệt khí ái muội bên môi của y liền xâm nhập bên tai mẫn cảm của nam nhân………
“Ngươi có sự tình mà ngươi muốn làm, ta chính mình sẽ cẩn thận”. Lần này nam nhân tính toán tự mình đi một chuyến, cầu người không bằng cầu mình, đổi lại để những người khác đi thì hắn sẽ lo lắng.
Sự tình của chính mình vẫn là chính mình làm thì tốt hơn.
Kỳ thật nam nhân rất có tôn chỉ làm việc của chính mình, cho nên sau đó hắn không có lại thỉnh Phật Hàng cùng hắn cùng nhau đi, dù sao là người đều có liêm sỉ chi tâm, hắn không muốn lại bị Phật Hàng cự tuyệt lần thứ hai.
“Đã khuya, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta cũng phải chuẩn bị vài thứ để lên đường”. Nam nhân giơ tay tóm được cái tay của Phật Hàng đang khẽ vuốt chân của hắn, hắn xoay người nhìn về phía người dung mạo tuấn mỹ ngủ ở bên người chính mình, “Mạt Đồng sẽ trở về, ngươi vẫn là mau trở về chút đi, nếu bị bị phát hiện thì ta không mặt mũi tái kiến Mạt Đồng”.
Nam nhân làm cho tay của Phật Hàng khoác bờ vai của hắn, không cho Phật Hàng sờ soạng hắn.
Phật Hàng xuôi theo cánh tay của nam nhân, xoa sườn mặt của nam nhân, y nâng cằm của nam nhân lên, trong con ngươi lãnh ngạo kia lộ ra bất mãn: “Ngươi để ý Mạt Đồng như vậy thì ngô chính là sẽ tức giận”.
“……..”.
Nam nhân không có trả lời Phật Hàng, ánh mắt của hắn theo hai mắt của Phật Hàng chậm rãi dời xuống dừng ở ngực của Phật Hàng, Phật Hàng giống như đang tự hỏi cái gì, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được hơi thở của miệng Phật Hàng thở ra, nhiệt khí kai cách hắn gần như vậy, thậm chí đã ươn ướt đôi môi của hắn……..
Qua thật lâu, nam nhân cũng không lại bảo Phật Hàng đi, bởi vì Phật Hàng thực khẳng định nói với hắn: “Đêm nay Mạt Đồng sẽ không trở về”. Phật hàng nói thực khẳng định, nhưng nam nhân lại chần chờ, trong lòng không an tâm lắm.
Thời điểm Phật Hàng ở trong chăn cởi bỏ y phục của nam nhân thì nam nhân thật sự rất muốn đẩy Phật Hàng ra, nhưng nam nhân rất rõ ràng, thời điểm từ lần thứ hai hắn nhận Phật Hàng, liền trở về……..Loại quan hệ này của bọn họ, căn bản không có đường rút lui, không thể trốn tránh, không thể giãy dụa, không thể thoát khỏi………
Làm chính là làm.
Không thể cho rằng không có phát sinh, chuyện nam nhân đáp ứng Mạt Đồng thì hắn không có làm được, từ ngày ấy ôm nhau cùng Cửu Hoàng ở trong ôn tuyền thì hắn liền phá vỡ hứa hẹn đối Mạt Đồng.
Nam nhân không có lời nào để nói. Hắn cũng sẽ không tự mình đi nói cho Mạt Đồng, hắn chính là lén lút như vậy, bất chính như vậy, cùng bọn họ tiếp tục loại quan hệ này, hắn giống như biến thành 1 người “lạm tình”.
Sự thật thì bọn họ cũng không hiểu được tâm tư của nam nhân.
Phật Hàng tựa hồ biết nam nhân suy nghĩ cái gì, ngón tay y xoa môi của nam nhân, để nam nhân ngậm đầu ngón tay của ngón trỏ y, ngón tay y chậm rãi vẽ vòng trên môi của nam nhân: “Nếu ngươi là nữ nhân thì sớm hay muộn sẽ bị dìm trong ***g heo”.
“Đáng tiếc ta không phải, ta chỉ là 1 nam nhân có tuổi mà thôi”. Nam nhân thực bình tĩnh, đầu của hắn chôn vào trong chăn ấm áp nghỉ ngơi, mà tiếp theo Phật Hàng liền vùi đầu vào trong chăn.
Tiếp theo đôi môi của nam nhân đã bị lấp kín……
Nam nhân biết Phật Hàng đang hôn hắn, Phật Hàng xoay người áp hắn tại trong đệm chăn, hắn vốn cũng rất mệt mỏi, nhưng Phật Hàng vẫn là tinh lực dư thừa, hắn rốt cuộc cũng chỉ có thể phụng bồi.
Môi của 2 người ở trong không khí rét lạnh, cùng giữa hơi thở nóng rực kia, dây dưa, ướt mềm quấn quanh cùng một chỗ, nụ hôn kia, đôi môi kia, độ ấm kia như lửa đang thiêu đốt.
Phật Hàng vừa định tiến thêm một bước, chợt nghe đến nam nhân hỏi y: “Thời điểm ngươi vào đã khóa cửa chưa?”. Nam nhân không muốn lại phát sinh sự tính như lần trước, đừng mỗi lần đều sợ tới mức chết khiếp.
Bởi vì nam nhân chột dạ. Sợ hãi bị người khác phá ngang.
Nam nhân không thể không thừa nhận hắn vẫn vô pháp thoát khỏi ánh mắt của người khác, nhân ngôn đáng sợ, người muốn thể diện, hắn nghĩ muốn giữ lại một chút, huống chi nếu bị Mạt Đồng thấy thì lại là một hồi ân oán gút mắt.
Muốn làm liền làm đi.
Nam nhân không muốn khiến cho chính mình cùng với người chung quanh quá mệt mỏi.
“Phật Hàng, ta đang hỏi ngươi khóa cửa chưa, Bắc Uyển tùy thời đều sẽ có người tới………”. Nam nhân 1 tay nắm chăn, 1 tay vòng quanh cánh tay của Phật Hàng, hắn hỏi mấy lần mà Phật Hàng cũng chưa trả lời hắn, rốt cuộc khóa cửa chưa.
“Khóa”. Lần này Phật Hàng trả lời nam nhân, y cúi đầu, cười khẽ, “Ngươi đang sợ hãi cái gì, hạ nhân của quý phủ ngươi sớm liền ngủ rồi, ban đêm căn bản là không ai dám tới Bắc Uyển quấy rầy ngươi nghỉ ngơi”.
“Vậy cũng phải cẩn thận”. Nam nhân dựa theo thực tế nói đúng sự thật, tay hắn có chút khẩn trương nắm chặt chăn, từ trước đến nay hắn đều bình tĩnh lại lộ ra loại vẻ mặt này nhưng thật ra thực mới mẻ.
“Ngươi không cần lo lắng, ngô đều khóa kỹ”. Phật Hàng giống như thực hiểu tâm tình của nam nhân, y vừa an ủi nam nhân vừa kéo chăn trên người nam nhân qua, nhìn thấy nam nhân nghiêng đầu tựa hồ tựa hồ bất an chờ y xâm chiếm thì y hoàn toàn không có biện pháp cái gì cũng không làm, liền như vậy sẽ nghỉ ngơi trong phòng của mình, lý trí của y không cho phép.
Cho nên Phật Hàng ôm nam nhân.
Tuy rằng nam nhân thực mỏi mệt, nhưng không có cự tuyệt Phật Hàng, tâm lí cùng sinh lý của Phật Hàng đều đạt được song trọng thỏa mãn, cái loại cảm giác này rất mỹ diệu, nghe được thanh âm thở dốc của nam nhân thì làm cho y ngạnh lên, thúc đẩy y muốn một lần lại một lần xâm chiếm nam nhân, thân thể cực nóng kia, cùng đôi môi nóng rực đều làm y cảm thấy hài lòng bội phần.
Thân thể của người tu đạo đích thật là khác người thường, mềm dẻo như vậy, chặt như vậy, hơn nữa nam nhân từ nhỏ liền tập võ, thân thể này rắn chắc hơn rất nhiều so với người thường.
Nhưng mà Phật Hàng cũng biết nam nhân nhận định quan hệ của bọn họ là muốn tìm 1 điểm cân bằng mà thôi, y ngoại trừ ôm nam nhân ra thì không có làm khó nam nhân, mà nam nhân cũng thực ôn hòa tùy ý động tác của y.
Phật Hàng rõ ràng cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nam nhân, được dung nạp, được tiếp nhận, y cúi đầu hôn đường cong thô cuồng của cổ nam nhân, nam nhân nghiêng đầu, bán khép đôi mắt.
Đáy mắt nam nhân có chút ướt át……..
Búi tóc có mồ hôi ẩm ướt, Phật Hàng buộc ngân phát lên, rủ ở trước ngực của nam nhân, 1 tay y chống ở sườn thắt lưng của nam nhân, 1 tay chống sườn đầu của nam nhân, đường cong cái lưng của y hiển lộ rõ rệt, y kìm cái chăn trượt xuống từ bả vai, trượt tới giữa lưng……..
Phật Hàng cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nam nhân, môi của nam nhân hơi hơi hé mở, tràn ra thở dốc, trong đó còn kèm theo vài phần hừ nhẹ trêu chọc lòng người, Phật Hàng nhưng thật ra thực vừa lòng.
Bởi vì nam nhân càng ân ân a a thì chứng mình năng lực của y càng mạnh.
Thân là một người nam nhân, chinh phục một người từng mạnh hơn không biết bao nhiêu so với chính mình, nhưng lại là nam nhân lớn tuổi hơn so với chính mình, điều này làm cho trong lòng Phật Hàng đạt được thỏa mãn cực đại.
Phật Hàng tựa hồ từng nhắc tới, lịch đại chưởng môn xuất sắc nhất của Bạch Vân Quan Thanh Sơn, trong đó thì có tên của Liễu Tích Vân, điều này làm cho y rất tò mò, lúc trước khi Tích Duyên làm chưởng môn, đến tột cùng là bộ dáng gì, dùng tư thái gì, được đến khen ngợi của sư phụ y, nam nhân ôn nhu bình tĩnh giống Tích Duyên như vậy, không hủy Bạch Vân Quan là đã không tồi rồi.
Phật Hàng vừa suy nghĩ vừa cúi đầu hôn nam nhân.
Tích Duyên.
Liễu Tích Vân.
Chưởng môn của Bạch Vân Quan Thanh Sơn.
Trương gia cô gia giàu nhất Biên thành.
Vô luận nam nhân là ai, lấy thân phận gì, cũng đều vẫn là bị y đặt ở dưới thân……….
Một đêm này, bên trong thành gió tuyết đan xen, đúng như Phật Hàng đoán như vậy, đêm nay Mạt Đồng căn bản là không có trở về, mà cái giường ngày thường đều là nam nhân cùng Mạt Đồng ngủ, bởi vì Mạt Đồng “vắng mặt” nên bị Phật Hàng chiếm chỗ, mà việc này đối nam nhân mà nói thì ngoại trừ thích ứng ra cũng không còn cách nào khác.
Hôm sau.
Sáng sớm nam nhân liền đi ra ngoài, Phật Hàng còn đang ngủ trên giường, dường như hoàn toàn không lo lắng Mạt Đồng sẽ trở về, thời điểm nam nhân đi ra ngoài thì y vẫn chưa tỉnh.
Nam nhân cũng không có biện pháp với Phật Hàng, không thể không thể đẻ hạ nhân nâng y ném ra ngoài, đành phải để y tiếp tục ngủ, thời điểm đi ra ngoài còn phân phó Trương quản gia làm điểm tâm sáng cho y, hơn nữa bảo Trương quản gia căn dặn y, đừng để y đi địa phương Đông Uyển Lục Hồ Nương ở.
Mà nam nhân lại là trực tiếp đi tửu phường của Cửu Hoàng, hắn còn bảo công nhân kéo 1 xe lá trà đưa đi tửu phường, thời điểm hắn đi tới tửu phường thì còn quá sớm nên trên đường cũng không mấy người đi đường.
Bởi vì thời gian quá sớm nên Cửu Hoàng còn chưa thức giấc.
Điếm tiểu nhị khó xử nhìn nam nhân: “Tích gia, Cửu gia chúng ta phân phó, gần đây không gặp khách”.
Trong đình viện lớn như vậy mà chỉ có ánh đèn ***g lờ mờ, sau khi vào đêm thì hạ nhân của phủ đệ đều sớm đi vào giấc ngủ, bông tuyết chậm rãi rơi xuống, như lông ngỗng lung lung lay lay nhẹ nhàng rơi xuống, vạn vật đều phủ thêm ngân trang (quần áo màu trắng bạc).
Trong gió lạnh ánh nến kia nhẹ nhàng lay động.
Nam nhân đứng dưới tàng cây hàn mai ở Bắc Uyển của Trương phủ, sau khi hắn trở về từ Đào phủ liền không có tinh thần gì, tinh lực trước đó đều đã tiêu hao tan hết, linh khí trên người hắn tự nhiên là lưu không được.
Mà giờ phút này, Phật Hàng liền ngồi ở ghế đá trong viện tử sạch sẽ kia, y anh tĩnh nhắm mắt, khoanh chân tĩnh tư tại chỗ.
Hai người thương lượng một chút sự tình cứu người, nam nhân muốn thỉnh Phật Hàng hỗ trợ đi tìm thi vương một chút, nhưng mà Phật Hàng không quá nguyện ý, hơn nữa cảm thấy loại sự tình này không có ích lợi.
Lãng phí thời gian. Còn hao phí tinh lực.
Cho dù có thể giành được hảo cảm của nam nhân nhưng Phật Hàng cũng không nguyện ý làm loại chuyện tốn sức lại không có ích lợi gì này, hơn nữa Tà Đế cung của y còn có nhiều việc cần phải làm, làm sao có thể đi Kỵ Long Sơn, hơn nữa y cũng không muốn nam nhân đi.
Từ trước đến nay Phật Hàng đều thực thẳng thắn, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, y rất dứt khoát nói với nam nhân: “Hiện tại ngươi đã làm thương nhân, chẳng lẽ ngươi không biết tính bút trướng này?”.
Phật Hàng không có nhiều kiên nhẫn nhưng nói chuyện vẫn là thực khách khí.
“Tiền không là vấn đề, mạng người quan trọng nhất”. Nam nhân phản bác Phật Hàng, chính là từ trước đến nay ngữ khí nói chuyện của hắn đều coi như khách khí, “Tiền không có thì có thể lại kiếm, người đã chết thì không còn gì cả, còn làm sao đi kiếm tiền được, hơn nữa lưu trữ chúng có ích lợi gì?”.
“Ngươi không cần giảng đại đạo lý cùng ngô”. Phật Hàng đang vận khí ngồi thiền, thanh âm nói chuyện của y rất lãnh tĩnh (bình tĩnh + lạnh lùng), không có một chút cảm giác đang tranh biện cùng nam nhân, nhưng y cũng đang phản đối sở tác sở vi của nam nhân.
Nam nhân cảm thấy……..
Bọn họ không cần thiết lại tiếp tục đàm thêm nữa, bởi vì từ thủy tới chung Phật Hàng đều không có tán thành qua cách làm của hắn.
Mà lúc này Phật Hàng cảm giác được nam nhân nghĩ muốn rời đi thì y mới mở to mắt…….
Nam nhân hơi cúi đầu.
Bông tuyết kia nhẹ nhàng bay bay giống như ngăn cách 2 người, làm cho khoảng cách giữa hai người trở nên xa xôi.
Phật Hàng gọi nam nhân mấy tiếng, nam nhân tựa hồ không muốn nhiều lời cùng Phật Hàng nên liền vào phòng.
Nhưng mà nam nhân vừa mới ngủ thì Phật Hàng liền đi vào, hắn ngay cả mở miệng cự tuyệt đều không có, Phật Hàng trực tiếp nằm ở phía sau hắn, từ phía sau của hắn chậm rãi ôm hắn.
Nam nhân vừa định mở miệng nhắc nhở Phật Hàng là Mạt Đồng sẽ trở về bất cứ lúc nào.
Nhưng Phật Hàng một mực không thích lén lén lút lút, nhưng lại làm không biết mệt đối loại quan hệ ái muội này, càng thíchở thời điểm Mạt Đồng vắt mặt thì xâm chiếm nam nhân, dưới tình huống Mạt Đồng nhìn không thấy thì đùa đùa Tích Duyên nam nhân không hiểu phong tình này.
“Ngô lập tức đi”. Hai tay của Phật Hàng vòng tới trước ngực của nam nhân, hai tay của y trượt xuống từ bụng nam nhân rồi sờ soạng, “Ngươi tức giận?”. Đôi môi của y dán tại bên tai của nam nhân, thấy nam nhân không trả lời thì y từ vành tai hôn tới cần cổ của nam nhân.
Nam nhân tại trong cái chăn thật dày, thấp giọng trả lời: “Ta không có”. Hắn chính là chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, hắn cũng thực lý trí, sẽ không đem tức giận đổ trên người Phật Hàng.
Kỳ thật nam nhân cảm thấy Phật Hàng cũng không sai, dù sao hắn cũng không nên để Phật Hàng bồi hắn đi địa phương nguy hiểm như vậy.
Phật Hàng ôm nam nhân, hai tay của y vuốt ve toàn thân của nam nhân, cảm giác được hô hấp của nam nhân chậm lại thì cả người y đều áp tại trên lưng của nam nhân, y nói với nam nhân, kỳ thật y cũng không phải không muốn đi, mà là Tà Đế cung có việc nên y căn bản là không đi Kỵ Long Sơn được, cho nên y cũng hy vọng nam nhân từ bỏ.
Phật Hàng không nói nữa, nhiệt khí ái muội bên môi của y liền xâm nhập bên tai mẫn cảm của nam nhân………
“Ngươi có sự tình mà ngươi muốn làm, ta chính mình sẽ cẩn thận”. Lần này nam nhân tính toán tự mình đi một chuyến, cầu người không bằng cầu mình, đổi lại để những người khác đi thì hắn sẽ lo lắng.
Sự tình của chính mình vẫn là chính mình làm thì tốt hơn.
Kỳ thật nam nhân rất có tôn chỉ làm việc của chính mình, cho nên sau đó hắn không có lại thỉnh Phật Hàng cùng hắn cùng nhau đi, dù sao là người đều có liêm sỉ chi tâm, hắn không muốn lại bị Phật Hàng cự tuyệt lần thứ hai.
“Đã khuya, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta cũng phải chuẩn bị vài thứ để lên đường”. Nam nhân giơ tay tóm được cái tay của Phật Hàng đang khẽ vuốt chân của hắn, hắn xoay người nhìn về phía người dung mạo tuấn mỹ ngủ ở bên người chính mình, “Mạt Đồng sẽ trở về, ngươi vẫn là mau trở về chút đi, nếu bị bị phát hiện thì ta không mặt mũi tái kiến Mạt Đồng”.
Nam nhân làm cho tay của Phật Hàng khoác bờ vai của hắn, không cho Phật Hàng sờ soạng hắn.
Phật Hàng xuôi theo cánh tay của nam nhân, xoa sườn mặt của nam nhân, y nâng cằm của nam nhân lên, trong con ngươi lãnh ngạo kia lộ ra bất mãn: “Ngươi để ý Mạt Đồng như vậy thì ngô chính là sẽ tức giận”.
“……..”.
Nam nhân không có trả lời Phật Hàng, ánh mắt của hắn theo hai mắt của Phật Hàng chậm rãi dời xuống dừng ở ngực của Phật Hàng, Phật Hàng giống như đang tự hỏi cái gì, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được hơi thở của miệng Phật Hàng thở ra, nhiệt khí kai cách hắn gần như vậy, thậm chí đã ươn ướt đôi môi của hắn……..
Qua thật lâu, nam nhân cũng không lại bảo Phật Hàng đi, bởi vì Phật Hàng thực khẳng định nói với hắn: “Đêm nay Mạt Đồng sẽ không trở về”. Phật hàng nói thực khẳng định, nhưng nam nhân lại chần chờ, trong lòng không an tâm lắm.
Thời điểm Phật Hàng ở trong chăn cởi bỏ y phục của nam nhân thì nam nhân thật sự rất muốn đẩy Phật Hàng ra, nhưng nam nhân rất rõ ràng, thời điểm từ lần thứ hai hắn nhận Phật Hàng, liền trở về……..Loại quan hệ này của bọn họ, căn bản không có đường rút lui, không thể trốn tránh, không thể giãy dụa, không thể thoát khỏi………
Làm chính là làm.
Không thể cho rằng không có phát sinh, chuyện nam nhân đáp ứng Mạt Đồng thì hắn không có làm được, từ ngày ấy ôm nhau cùng Cửu Hoàng ở trong ôn tuyền thì hắn liền phá vỡ hứa hẹn đối Mạt Đồng.
Nam nhân không có lời nào để nói. Hắn cũng sẽ không tự mình đi nói cho Mạt Đồng, hắn chính là lén lút như vậy, bất chính như vậy, cùng bọn họ tiếp tục loại quan hệ này, hắn giống như biến thành 1 người “lạm tình”.
Sự thật thì bọn họ cũng không hiểu được tâm tư của nam nhân.
Phật Hàng tựa hồ biết nam nhân suy nghĩ cái gì, ngón tay y xoa môi của nam nhân, để nam nhân ngậm đầu ngón tay của ngón trỏ y, ngón tay y chậm rãi vẽ vòng trên môi của nam nhân: “Nếu ngươi là nữ nhân thì sớm hay muộn sẽ bị dìm trong ***g heo”.
“Đáng tiếc ta không phải, ta chỉ là 1 nam nhân có tuổi mà thôi”. Nam nhân thực bình tĩnh, đầu của hắn chôn vào trong chăn ấm áp nghỉ ngơi, mà tiếp theo Phật Hàng liền vùi đầu vào trong chăn.
Tiếp theo đôi môi của nam nhân đã bị lấp kín……
Nam nhân biết Phật Hàng đang hôn hắn, Phật Hàng xoay người áp hắn tại trong đệm chăn, hắn vốn cũng rất mệt mỏi, nhưng Phật Hàng vẫn là tinh lực dư thừa, hắn rốt cuộc cũng chỉ có thể phụng bồi.
Môi của 2 người ở trong không khí rét lạnh, cùng giữa hơi thở nóng rực kia, dây dưa, ướt mềm quấn quanh cùng một chỗ, nụ hôn kia, đôi môi kia, độ ấm kia như lửa đang thiêu đốt.
Phật Hàng vừa định tiến thêm một bước, chợt nghe đến nam nhân hỏi y: “Thời điểm ngươi vào đã khóa cửa chưa?”. Nam nhân không muốn lại phát sinh sự tính như lần trước, đừng mỗi lần đều sợ tới mức chết khiếp.
Bởi vì nam nhân chột dạ. Sợ hãi bị người khác phá ngang.
Nam nhân không thể không thừa nhận hắn vẫn vô pháp thoát khỏi ánh mắt của người khác, nhân ngôn đáng sợ, người muốn thể diện, hắn nghĩ muốn giữ lại một chút, huống chi nếu bị Mạt Đồng thấy thì lại là một hồi ân oán gút mắt.
Muốn làm liền làm đi.
Nam nhân không muốn khiến cho chính mình cùng với người chung quanh quá mệt mỏi.
“Phật Hàng, ta đang hỏi ngươi khóa cửa chưa, Bắc Uyển tùy thời đều sẽ có người tới………”. Nam nhân 1 tay nắm chăn, 1 tay vòng quanh cánh tay của Phật Hàng, hắn hỏi mấy lần mà Phật Hàng cũng chưa trả lời hắn, rốt cuộc khóa cửa chưa.
“Khóa”. Lần này Phật Hàng trả lời nam nhân, y cúi đầu, cười khẽ, “Ngươi đang sợ hãi cái gì, hạ nhân của quý phủ ngươi sớm liền ngủ rồi, ban đêm căn bản là không ai dám tới Bắc Uyển quấy rầy ngươi nghỉ ngơi”.
“Vậy cũng phải cẩn thận”. Nam nhân dựa theo thực tế nói đúng sự thật, tay hắn có chút khẩn trương nắm chặt chăn, từ trước đến nay hắn đều bình tĩnh lại lộ ra loại vẻ mặt này nhưng thật ra thực mới mẻ.
“Ngươi không cần lo lắng, ngô đều khóa kỹ”. Phật Hàng giống như thực hiểu tâm tình của nam nhân, y vừa an ủi nam nhân vừa kéo chăn trên người nam nhân qua, nhìn thấy nam nhân nghiêng đầu tựa hồ tựa hồ bất an chờ y xâm chiếm thì y hoàn toàn không có biện pháp cái gì cũng không làm, liền như vậy sẽ nghỉ ngơi trong phòng của mình, lý trí của y không cho phép.
Cho nên Phật Hàng ôm nam nhân.
Tuy rằng nam nhân thực mỏi mệt, nhưng không có cự tuyệt Phật Hàng, tâm lí cùng sinh lý của Phật Hàng đều đạt được song trọng thỏa mãn, cái loại cảm giác này rất mỹ diệu, nghe được thanh âm thở dốc của nam nhân thì làm cho y ngạnh lên, thúc đẩy y muốn một lần lại một lần xâm chiếm nam nhân, thân thể cực nóng kia, cùng đôi môi nóng rực đều làm y cảm thấy hài lòng bội phần.
Thân thể của người tu đạo đích thật là khác người thường, mềm dẻo như vậy, chặt như vậy, hơn nữa nam nhân từ nhỏ liền tập võ, thân thể này rắn chắc hơn rất nhiều so với người thường.
Nhưng mà Phật Hàng cũng biết nam nhân nhận định quan hệ của bọn họ là muốn tìm 1 điểm cân bằng mà thôi, y ngoại trừ ôm nam nhân ra thì không có làm khó nam nhân, mà nam nhân cũng thực ôn hòa tùy ý động tác của y.
Phật Hàng rõ ràng cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nam nhân, được dung nạp, được tiếp nhận, y cúi đầu hôn đường cong thô cuồng của cổ nam nhân, nam nhân nghiêng đầu, bán khép đôi mắt.
Đáy mắt nam nhân có chút ướt át……..
Búi tóc có mồ hôi ẩm ướt, Phật Hàng buộc ngân phát lên, rủ ở trước ngực của nam nhân, 1 tay y chống ở sườn thắt lưng của nam nhân, 1 tay chống sườn đầu của nam nhân, đường cong cái lưng của y hiển lộ rõ rệt, y kìm cái chăn trượt xuống từ bả vai, trượt tới giữa lưng……..
Phật Hàng cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nam nhân, môi của nam nhân hơi hơi hé mở, tràn ra thở dốc, trong đó còn kèm theo vài phần hừ nhẹ trêu chọc lòng người, Phật Hàng nhưng thật ra thực vừa lòng.
Bởi vì nam nhân càng ân ân a a thì chứng mình năng lực của y càng mạnh.
Thân là một người nam nhân, chinh phục một người từng mạnh hơn không biết bao nhiêu so với chính mình, nhưng lại là nam nhân lớn tuổi hơn so với chính mình, điều này làm cho trong lòng Phật Hàng đạt được thỏa mãn cực đại.
Phật Hàng tựa hồ từng nhắc tới, lịch đại chưởng môn xuất sắc nhất của Bạch Vân Quan Thanh Sơn, trong đó thì có tên của Liễu Tích Vân, điều này làm cho y rất tò mò, lúc trước khi Tích Duyên làm chưởng môn, đến tột cùng là bộ dáng gì, dùng tư thái gì, được đến khen ngợi của sư phụ y, nam nhân ôn nhu bình tĩnh giống Tích Duyên như vậy, không hủy Bạch Vân Quan là đã không tồi rồi.
Phật Hàng vừa suy nghĩ vừa cúi đầu hôn nam nhân.
Tích Duyên.
Liễu Tích Vân.
Chưởng môn của Bạch Vân Quan Thanh Sơn.
Trương gia cô gia giàu nhất Biên thành.
Vô luận nam nhân là ai, lấy thân phận gì, cũng đều vẫn là bị y đặt ở dưới thân……….
Một đêm này, bên trong thành gió tuyết đan xen, đúng như Phật Hàng đoán như vậy, đêm nay Mạt Đồng căn bản là không có trở về, mà cái giường ngày thường đều là nam nhân cùng Mạt Đồng ngủ, bởi vì Mạt Đồng “vắng mặt” nên bị Phật Hàng chiếm chỗ, mà việc này đối nam nhân mà nói thì ngoại trừ thích ứng ra cũng không còn cách nào khác.
Hôm sau.
Sáng sớm nam nhân liền đi ra ngoài, Phật Hàng còn đang ngủ trên giường, dường như hoàn toàn không lo lắng Mạt Đồng sẽ trở về, thời điểm nam nhân đi ra ngoài thì y vẫn chưa tỉnh.
Nam nhân cũng không có biện pháp với Phật Hàng, không thể không thể đẻ hạ nhân nâng y ném ra ngoài, đành phải để y tiếp tục ngủ, thời điểm đi ra ngoài còn phân phó Trương quản gia làm điểm tâm sáng cho y, hơn nữa bảo Trương quản gia căn dặn y, đừng để y đi địa phương Đông Uyển Lục Hồ Nương ở.
Mà nam nhân lại là trực tiếp đi tửu phường của Cửu Hoàng, hắn còn bảo công nhân kéo 1 xe lá trà đưa đi tửu phường, thời điểm hắn đi tới tửu phường thì còn quá sớm nên trên đường cũng không mấy người đi đường.
Bởi vì thời gian quá sớm nên Cửu Hoàng còn chưa thức giấc.
Điếm tiểu nhị khó xử nhìn nam nhân: “Tích gia, Cửu gia chúng ta phân phó, gần đây không gặp khách”.
/332
|