Hôm nay là ngày giỗ của Trương Tử Yến, bởi vì bên ngoài mưa rất to, không thể trực tiếp đi mộ phần tế bái, ngay tại trong phủ bày biện 1 cái pháp trận đơn giản, dùng để tế bái Trương Tử Yến.
Trên mặt đất bày biện pháp trận đơn giản.
Còn rải một ít gạo trên mặt đất.
Trời bên ngoài một mảnh tối đen, thanh âm mưa to cọ rửa mặt đất phá lệ rõ ràng, gió có chút lớn, làm cho bóng cây không ngừng lay động, đêm nay tầm nhìn của Trương phủ còn mờ mịt hơn so với thường ngày.
Ngọn đèn ***g màu đỏ kia yêu dị tới nói không nên lời, ánh nến kia đang phập phù hỗn độn, Trương quản gia cũng thấy bốn phía lạnh buốt, bất an nhích lại gần phía sau nam nhân……..
Nam nhân vốn đoan chính bưng chén, lẳng lặng ăn đồ ăn, cảm giác được có một cỗ hàn khí hướng lên trên lưng lủi……….
Nam nhân ngẩng đầu……..
Liền nhìn đến gạo trắng phủ kín trên mặt đất xuất hiện một đám dấu chân linh dị, cùng với thanh âm nước nhỏ giọt cùng vệt nước rõ ràng, tí tách tiêu sái vào đại đường……..
Miệng nam nhân chứa một ngụm đồ ăn, động tác toàn thân hắn đều cứng lại, nhìn thấy bước chân kia từng bước một tới gần, Trương quản gia đứng ở phía sau hắn nhỏ giọng lại kích động hô lên: “Tiểu thư đã trở lại”, nước mắt tràn ngập khuôn mặt tang thương của lão nhân, hắn để ý thấy trên ghế có vệt nước, không bao lâu thì chiếc đũa động………
Đôi mắt bình tĩnh của nam nhan bị cái gì đó đập tan, vẻ mặt của hắn có vẻ phức tạp trước nay chưa từng có, cho tới bây giờ hắn đều không có thoát khỏi cảm giác áy náy cùng mắc nợ với Trương Tử Yến……..
“Là ngươi sao?”. Nam nhân nhẹ giọng mở miệng, trong miệng hắn còn một ngụm đồ ăn, chỉ cảm thấy khó chịu tới khó có thể nuốt xuống.
Chiếc đũa đối diện nhẹ nhàng gõ bên cạnh bàn một chút, tựa hồ đang trả lời câu hỏi của nam nhân, đối phương xác định là Trương Tử Yến, mà lão quản gia lại khóc lợi hại hơn.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô gia trở về gặp ngươi, là cố ý trở về bái tế ngươi, còn bất chấp mưa gió đi ra bên ngoài mua thiệt nhiều tiền giấy đốt cho ngươi, còn để tân đầu bếp làm đồ ăn ngươi thích ăn nhất……..”. Lão nhân gạt lệ, nam nhân cũng không có mở miệng, chỉ nghe lão nhân rưng rưng nói chuyện, ánh mắt nhưng vẫn dừng ở vị trí trống không ở đối diện.
“Ngươi không đi đầu thai?”. Nam nhân tỉ mỉ nhai đồ ăn trong miệng, lại thủy chung đều là đều là thực không biết mùi vị gì, hắn nhìn không thấy hồn phách của Trương Tử Yến, lại chỉ cảm nhận được tồn tại của nàng, thanh âm của hắn trở nên có chút nghẹn ngào, “Vì sao ngươi không đi đầu thai, là còn nghĩ tới ai sao?”.
Nam nhân biết người kia khẳng định sẽ không phải là chính mình………
Chiếc đũa kia của đối phương lại sững sờ……..
Nam nhân nhìn thấy có vài giọt nước chậm rãi rơi ở trên bàn, tâm của hắn giống như bị người dùng lực nhéo 1 phen, hắn biết rõ Trương Tử Yến khóc.
Từng giọt giọt nước trên bàn kia rõ ràng chính là nước mắt thương tâm của Trương Tử Yến.
“Tiểu thư, ngươi là trở về gặp cô gia đúng không?”. Lão quản gia thương tâm hỏi.
Chiếc đũa kia lại nhẹ nhàng gõ mặt bàn một chút, biểu thị phải.
“Cô gia, tiểu thư nhất định là lo lắng không ai kế thừa đại gia nghiệp như thế của Trương gia, ta một cái lão nhân, sống không được mấy năm nữa, chỉ sợ cũng phải đi gặp lão gia cùng phu nhân, nàng thừa dịp ngày giỗ hôm nay trở về gặp ngươi, trong đó nhất định cũng có ý này”. Lão nhân khóc, khóc tới thập phần thương tâm, “Cô gia, lần này ngươi trở về thì cũng đừng đi nữa, hảo hảo ở lại Trương gia đi, từ ngày ngươi thú tiểu thư chúng ta thì ngươi chính là cô gia Trương gia của chúng ta, hơn nữa vĩnh viễn đều là người của Trương gia……..”.
Nam nhân thực khó xử.
Nhưng mà chiếc đũa lại động, lần này do dự trong chốc lát thì đầu chiếc đũa đang chấm chút rượu, ở trên bàn viết 1 chữ “Ân”……..
“Ngươi muốn ta ở lại?”.
Chiếc đũa chỉ cái chữ trên bàn kia một chút.
Nam nhân thực mâu thuẫn.
“Ta không thể ở lại”. Vẻ mặt của nam nhân có chút tiều tụy, trong mắt nhìn như bình tĩnh kia của hắn lại có vẻ thập phần hỗn loạn.
Liền ngay cả chính hắn cũng không biết nên làm như thế nào, đối mặt cố ý khẩn cầu của Trương quản gia, đối mặt ý nguyện của Trương Tử Yến thì nam nhân thật sự không biết làm sao, hắn không ngờ người của Trương gia chẳng những không hận hắn, còn đối hắn tốt như vậy.
Nam nhân thực hổ thẹn.
Nghe được nam nhân nói không thể ở lại thì cái bàn kia bắt đầu lay động, giống như đang biểu đạt bất mãn trong lòng của chủ nhân, Trương quản gia lại một mực bên cạnh khuyên bảo, nam nhân không nói câu nào gắp rau cho vị trí trống không ở đối diện……..
“Đây là món ngươi thích ăn”. Nam nhân để đồ ăn vào trong chén của Trương Tử Yến, cái bàn bất động, chiếc đũa kia dựng thẳng trên bàn, chỉ chốc lát sau trong chén mới không còn gì.
Nam nhân biết nàng ăn rồi.
Nam nhân rủ mắt, sắp xếp đồ ăn trong chén, hốc mắt của hắn đỏ đỏ, hắn yên lặng bồi Trương Tử Yến ăn xong bữa cơm này, hắn tự hỏi thật lâu thật lâu mới do dự mở miệng.
“Ăn xong bữa cơm này, ngươi phải đi đầu thai đi, kiếp sau nhất định phải cùng người tốt thành thân, hảo hảo sống, bộ dạng không xinh đẹp cũng đừng lo, như vậy sẽ giúp ngươi tránh được rất nhiều thương tổn, nhưng ngàn vạn lần đừng gặp gỡ tướng công giống như ta vậy nữa, phải tìm một cái người tốt………”. Hốc mắt ửng đỏ của nam nhân dần dần trở nên ướt át, tay hắn cầm chiếc đũa đã đang run rẩy rất nhỏ. Trong lòng nam nhân thủy chung đều cảm thấy thực có lỗi với Trương Tử Yến.
Sau khi nam nhân nói xong thì liền không có nói nữa, hắn nhìn thấy không ngừng có giọt nước rơi ở trên bàn, một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt……..càng lúc càng nhiều, làm cho tim hắn đều co rút, hắn biết Trương Tử Yến khóc thật sự thương tâm, nhưng hiện tại hắn lại ngay cả phương thức ôm nàng đều không có, hắn không thể an ủi nàng, hắn chỉ có thể trầm mặc.
Trương quản gia cũng bụm mặt, chảy nước mắt.
Nam nhân lại vừa ăn đồ ăn trong chén vừa bi thương nghĩ lại hết thảy, cái bàn lại bắt đầu không ngừng lay động, nước mắt hắn cố nén rốt cục cũng nhịn không được……….
“Ngươi an tâm đi đi, ta sẽ thay ngươi hảo hảo để ý Trương gia”. Tim của nam nhân rất đau, nhưng càng nhiều bất đắc dĩ cùng rối rắm phát ra từ nội tâm, nhưng hắn vẫn đáp ứng Trương Tử Yến.
Không bao lâu thì cai bàn bất động, chiếc đũa cũng lặng yên nằm ở dưới bàn, hết thảy ồn ào náo động đều trở nên yên lặng, liền như một trận gió lặng yên thổi qua, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, tiếng vang nhỏ kia……….
Một tiếng, một tiếng, lẳng lặng vang lên, giống như nước mắt một giọt một giọt rơi vào đáy lòng, chìm ngập đáy lòng phiền muộn của nam nhân, gió lạnh thổi ướt lạnh hai má của hắn, ánh mắt của hắn giống như bị ánh sáng đỏ sậm kia đâm bị thương, chậm rãi chảy ra nước mắt thương tâm………
Trương Tử Yến đi rồi.
Nam nhân cảm giác được……..
Sau khi ăn cơm xong.
Nam nhân sai người hầu trong phủ tới thu dọn sạch sẽ cái bàn, sau khi bận rộn một trận thì hắn để Trương quản gia đi về nghỉ ngơi trước, bởi vì hôm nay lão nhân khóc mệt mỏi, thần tình tiều tụy mỏi mệt, Trương quản gia tới nói vài câu với nam nhân rồi trở về nghỉ ngơi. Nam nhân 1 mình ngồi lại ở đại đường, đốt vàng mã cho Trương Tử Yến.
Trong viện rải một ít giấy tiền vàng mã, nhưng đã bị mưa to xối, trên mặt đất còn có không ít lá cây bị xối, trong viện tử có vẻ một mảnh hiu quạnh cùng yên tĩnh nhưng thanh lãnh, nhìn qua không có sinh khí (sức sống).
Trong đại đường chỉ đốt 2 ngọn nến, tầm nhìn thập phần hôn ám, nam nhân mặc y phục đơn bạc quỳ trên mặt đất, y phục của hắn đã muốn bị mưa làm ướt nhẹp, bồ đoàn đầu gối hắn quỳ lên đều thấm nước, liền ngay cả trên sợi tóc cũng có những giọt nước nhỏ, hắn bỏ giấy tiền vàng mã vào trong chậu than, ánh lửa bùng lên chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Nam nhân thực an tĩnh, hiện tại bộ dáng của hắn liền giống như nhiều năm trước, dáng vẻ khi cùng Trương Tử yến gặp nhau, đều là ôn nhuận như thế, tản ra mị lực thành thục như thế, cho tới bây giờ hắn đều là bình tĩnh như vậy………
“Ngươi đi đi”.
“……..”.
“Y không thích ngươi”.
“……..”
“Y cũng sẽ không nhớ tới ngươi”.
“Ta bất quá cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của ngươi thôi”. Nam nhân quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói nhỏ, “Kiếp sau cũng không nên gặp phu quân không có trách nhiệm giống ta như vậy, chẳng những không bảo hộ được ngươi, lại khiến ngươi chết thảm như vậy”.
Nam nhân nói rất nhiều rất nhiều, hắn nói đều là lời tận đáy lòng, tuy rằng bình thường hắn không hay nói chuyện, nhưng là đối với chậu than thì có lẽ hắn mới có thể nói ra được những lời này.
Ánh sáng yếu ớt kéo dài thân ảnh của nam nhân, ảnh ngược của hắn ở trên tường có vẻ phá lệ cô độc, trong trạch tử (nhà) ngày xưa náo nhiệt thì hiện giờ là một mảnh cô đơn.
Bên ngoài mưa rất lớn, ngoài đại môn Trương phủ, giữa mưa bụi dày đặc kia, một chiếc xe ngựa treo đèn ***g chậm rãi chạy tới, đệ tử của Tà Đế cung đánh xe ngựa, chậm rãi ngừng trước cửa của Trương phủ.
Sau khi người trên xe đi xuống thì đệ tử của Tà Đế cung theo phân phó rời đi, Phật Hàng chậm rãi đẩy đại môn khép hờ của Trương phủ ra, y một thân hắc bào hoa mỹ, chậm rãi đi vào Trương Phủ y quen thuộc, y từng ở trong này một đoạn ngày, khi đó y bị thương, nam nhân ít nhiều cứu chữa cho y.
Từ lần trước sau khi nam nhân rời đi Thanh Sơn thì đã nửa tháng trôi qua, Phật Hàng bung dù, đạp lên giấy tiền vàng mã đầy đất đi vào đại đường, động tác của y rất nhẹ, không có kinh động tới nam nhân, y gập cái dù đầy nước lại, nhẹ nhàng đặt ở cạnh cửa.
Nam nhân một người lẩm bẩm ở trước chậu than, Phật Hàng im lặng nghe nam nhân nói chuyện, y giống như ám ảnh quỷ mị, lẳng lặng đứng sừng sững ở phía sau của nam nhân, đầu vai cùng vạt áo của y đều hơi hơi dính bọt nước, y cởi mạo tử (cái nón) trên đầu dính liền với y sam ra, một đầu tóc dài màu bạc cùng ngũ quan tuấn mỹ làm cho tim người ta đập thình thịch……….
Con ngươi màu nâu của Phật Hàng còn muốn đẹp hơn so với ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời, dưới ánh sáng hôn ám trong đại đường vẫn xinh đẹp như cũ, hữu thần như vậy, dẫn nhân chú mục như vậy.
Thân ảnh của nam nhân có chút đơn bạc, y phục trên người của hắn đều đã ướt, nhưng vẫn đốt vàng mã cho Trương Tử Yến, con mắt của Phật Hàng lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn đang bận rộn, hắn vẫn không có phát hiện Phật Hàng, Phật Hàng đứng ở sau lưng hắn nhìn hắn, hắn so với tưởng tượng của Phật Hàng phải kiên cường hơn rất nhiều rất nhiều, nội tâm của hắn cứng cỏi như vậy.
Liền như vậy lẳng lặng nhìn nam nhân, không có làm phiền nam nhân đốt tiền giấy, biết nam nhân đốt xong giấy tiền vàng mã thì Phật Hàng đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy nam nhân, chuyển hướng qua mình……..
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt hai người xẹt qua lẫn nhau, đôi mắt có chút ửng đỏ của nam nhân rõ ràng có chút chấn động, mà Phật Hàng lại mân môi, khóe môi có mỉm cười, con ngươi của y gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt sẽ không nói dối của nam nhân, nam nhân sửng sốt 1 hồi, nhất thời không phản ứng kịp, Phật Hang cũng không có mở miệng, chỉ là nhìn nam nhân…….
Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân đang xao động, tựa hồ thực bất ngờ khi nhìn thấy Phật Hàng xuất hiện ở trong này, nam nhân này, trên mặt mang theo một chút thương tâm, phiếm hồng thương cảm trong mắt cùng thấp ý kia đều làm cho Phật Hàng nhìn tới thất thần.
Nam nhân không nghĩ tới Phật Hàng lại tới đây……..
Hoàn toàn không nghĩ tới………
Bất ngờ như vậy làm cho nam nhân nhất thời khó có thể thích ứng, hắn không biết Phật Hàng đứng ở đây bao lâu rồi, hắn không có cách nào giống như ngày thường ung dung đối mặt Phật Hàng như vậy, hắn chậm rãi lui từng bước, cũng không cẩn thận đá tới chậu than…….
“Cẩn thận”. Phật Hàng lập tức liền giơ tay kéo nam nhân lại, thân thể của hai người gắt gao tựa vào cùng nhau, bờ ngực bị mưa xối ướt của nam nhân dán lên bờ ngực rắn chắc hữu lực của Phật Hàng……..
Lông mi của nam nhân dính nước mắt, trong bất an nhẹ nhàng run rẩy, hắn cảm giác Phật Hàng ôm hắn càng ngày càng chặt, hoàn toàn không có 1 chút ý tứ muốn buông ra.
Tuy rằng Phật Hàng không nói gì nhưng nam nhân cũng hiểu Phật Hàng nghĩ muốn nói gì với hắn………
Ngón tay thon dài trắng nõn kia của Phật Hàng dần dần dùng sức, ôm chặt thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, y phục của hai người hơi hơi ẩm ướt dán cùng 1 chỗ, tràn ngập từng trận cảm giác mát lạnh, nhưng thân thể đối phương truyền tới độ ấm lại là ôn nhu rõ rệt như vậy.
Loại xúc cảm mâu thuẫn này làm cho nam nhân trầm mặc rất lâu, hắn khẽ đặt tay lên trên cánh tay của Phật Hàng, nhưng mà hắn cũng không có dùng sức đẩy Phật Hàng ra.
“Buông”. Nam nhân mở miệng, hắn cúi đầu, không có nhìn Phật Hàng.
Bởi vì trước đó nam nhân đã rơi lệ, hắn không muốn Phật Hàng nhìn thấy bộ dáng hắn mắt đỏ hồng, nhưng đã quên lau đi vệt nước mắt trên mặt bị gió thổi mà ướt lạnh, từng biểu tình trên mặt của hắn đều khắc rõ trong mắt của Phật Hàng.
“Ngô không buông”. Môi của Phật Hàng tiến đến khuôn mặt của nam nhân, trong đôi môi kia phun ra hơi nóng, khẽ kích thích hai má hơi lạnh của nam nhân, độ ấm nóng ướt kia làm cho nam nhân xoay mặt sang hướng khác.
Nhưng vô luận nam nhân tự mình trốn tránh ra sao thì đều không thể tránh khỏi tầm mắt của Phật Hàng, hơi thở của Phật Hàng không có lúc nào không tập kích hắn, phả vào trên mặt của hắn, trên cổ của hắn, trên môi của hắn, liền giống như ma chướng làm cho hắn trốn không được, trốn không thoát……..
“Nếu ngô buông ra thì ngươi lại chạy thì sao”. Phật Hàng ái muội ôm nam nhân, chậm rãi lui về phía sau vài bước, để nam nhân cách xa chậu than, “Hôm nay là ngày giỗ của sư muội ngô, ngô tới nhìn nàng, ngươi là phu quân nàng, hẳn là hảo hảo chiêu đãi ngô mới phải”.
“…….”
“Trương gia cô gia”. Phật Hàng gọi nam nhân một tiếng, nghĩ đến nam nhân không quá để ý tới y, y chỉ có thể dùng loại phương thức này hấp dẫn chú ý của nam nhân, quả nhiên nam nhân nhìn về phía y, y rủ mắt, nhìn nhìn đôi môi ửng đỏ của nam nhân, cười khẽ nhéo nhéo cằm của nam nhân, “Ngươi liền không muốn gặp ngô như vậy sao? Ngô không có tới muộn chứ?”.
Thân của 2 người cao xấp xỉ, thân hình đều rất cao lớn, 2 cái nam nhân ôm cùng một chỗ, vốn phải rất kỳ quái, nhưng hai người đứng chung một chỗ cũng rất thích hợp.
Một cái ôn nhuận thành thục………
Một cái tuấn mỹ ngạo nghễ……….
“Ngươi”. Nam nhân không biết trả lời Phật Hàng như thế nào, “Ngươi buông”.
Phật Hàng không buông tay. Nhưng mà ánh mắt lại chăm chú nhìn nam nhân, chờ đợi nam nhân trả lời.
Mà nam nhân………
Khi đối mặt cái nhìn chăm chú của Phật Hàng thì lông mi của nam nhân vẫn là run rẩy lại run rẩy, vành mắt phiếm giận kia tràn ngập thương cảm, hắn còn chưa từ thương tâm trước đó khôi phục lại.
Nam nhân thấy Phật Hàng không xê dịch thì nam nhân chỉ là thản nhiên nói với đối phương: “Tiền giấy đã đốt xong rồi, giờ tý (11h đêm – 1h sáng) cũng đã qua, ta hiểu được tâm ý của ngươi, ta tin tưởng Tử Yến cũng hiểu được……..”.
Sợi tóc màu bạc của Phật Hàng buông ở sau lưng, một mạt màu bạc kia ở trong hôn ám lại có vẻ cực kỳ bắt mắt, mỗi lần nam nhân ngửi được hương khí thanh nhã trên người Phật Hàng thì cảm thấy tâm cảnh (tỉnh táo, bình tâm)………
Nhàn nhạt.
Rất dễ chịu.
Phật Hàng nhìn nam nhân 1 lát mới nói: “Ngươi hiểu được thì tốt rồi”. Y ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân chậm chạp ngước mắt lên, lúc này mới nhìn về phía con ngươi ngụ ý sâu xa của Phật Hàng.
Trong lòng bàn tay của Phật Hàng thực ấm áp, độ ấm truyền tới từ trong lòng bàn tay của y khiến cho bên hông của nam nhân không ngừng như nhũn ra, nóng lên, nam nhân mấy lần thử thuyết phục y buông mình ra, chính là một chút hiệu quả đều không có, y thủy chung đều không buông nam nhân ra, ôm nam nhân, nhiệt độ cơ thể truyền tới trên người nam nhân, hơn nữa thưởng thức thần thái hơi quẫn bách của nam nhân.
Nam nhân rất nhanh từ bỏ giãy dụa, tùy ý Phật Hàng ôm hắn, ái muội nói chuyện ở giữa môi hắn, hắn chỉ cảm thấy bên môi nóng quá, suy nghĩ hoàn toàn bị quấy nhiễu, liền ngay cả Phật Hàng nói cái gì thì hắn cũng không biết, trong đầu “ong ong” tác hưởng.
Phật Hàng sớm phát hiện nam nhân thất thần, nhưng y không có quấy nhiễu nam nhân, y tự độc thoại mấy câu, ánh mắt lại thong thả quẩn quanh ở trên khóe mắt ướt át cùng đôi môi no đủ bóng loáng kia.
“Nủa tháng trước ở Thanh Sơn Bạch Vân Quan cùng ngươi gặp nhau, ngô không có thể hảo hảo một mình nói chuyện cùng ngươi, khi đó bởi vì có chuyện phải làm, ngươi lại đi vội vàng như thế”. Phật Hàng nhẹ nhàng nhéo nhéo thắt lưng của nam nhân, lập tức liền thành công khiến nam nhân phục hồi tinh thần lại.
Cái này xem như giải thích với nam nhân, nhưng lại không xem như là giải thích.
Hoàn chỉnh chứ không hoàn mỹ.
Nam nhân cũng không cần Phật Hàng giải thích, cho nên hắn chính là thản nhiên trả lời 2 chữ: “Không sao”. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, thanh âm mưa to kia đều muốn che dấu thanh âm khi hắn nói chuyện.
Nam nhân lo lắng Phật Hàng không có nghe thấy cho nên hắn nói lại 1 lần nữa, hắn giật giật thân thể, muốn bảo trì một chút khoảng cách nên cùng Phật Hàng, hắn chính là nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của Phật Hàng.
Ý bảo Phật Hàng buông tay.
Lúc này.
Ngọn nến trong đại đường bị tắt toàn bộ, chỉ còn lại có ánh lửa yếu ớt trong chậu than kia, ngọn lửa bập bùng kia, ánh sáng yếu ớt kia chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
“Ngươi có nghĩ tới ngô hay không?”. Phật Hàng hỏi nam nhân.
“……..”
Thấy nam nhân không trả lời thì Phật Hàng đổi cách nói khác: “Ngươi có hận qua ngô hay không?”. Thanh âm của y biến thấp vài phần, cặp mắt kia lại theo sát ánh mắt của nam nhân như cũ.
Nam nhân trước sửng sốt một chút, ánh mắt của hắn dừng ở đầu vai của Phật Hàng, sau đó là thời gian dài trầm mặc.
Ánh lửa còn sót lại trong chậu than kia đang dần dần biến mất, cho tới khi đại đường rơi vào một mảnh tối đen, chỉ có chút chút đốm lửa tỏa sáng trong bóng đêm, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng bóng tối nên không thể phân biệt vẻ mặt bây giờ của đối phương, mà nam nhân lại rõ ràng cảm giác được hơi thở của Phật Hàng rất gần, rất gần, tựa hồ chỉ còn kém một chút liền đụng tới môi của nam nhân.
Nam nhân thậm chí……. Cho rằng Phật Hàng tùy thời đều sẽ dùng sức hôn xuống………
Loại tưởng tượng không hề báo trước này làm cho tình tự của nam nhân trở nên khẩn trương, liền ngay cả tim cũng trở nên đập nhanh hơn, hắn thật nghĩ muốn đẩy Phật Hàng ra, chính là mỗi lần hắn giơ tay ra thì Phật Hàng đều sẽ nắm tay hắn lại, nắm ở trong tay chậm rãi sờ tới sờ lui, cho tới khi hắn không hề chống cự, thậm chí Phật Hàng còn sẽ dùng ngón tay an ủi đôi môi đang run rẩy của hắn…….
Hiện giờ nam nhân thậm chí có chút sợ hãi, hắn cũng không muốn để Phật Hàng nghe được tiếng tim đập của hắn.
Nhưng mà thế sự luôn không như ý như vậy, Phật Hàng cảm giác được nam nhân muốn thoát ra, đứng lên, y chậm rãi an ủi trấn an thân thể nam nhân, thân thể của nam nhân thực nóng, tim đập thật sự nhanh.
Thậm chí liền ngay cả Phật Hàng đều có thể rõ ràng cảm giác được trong ngực nam nhân nảy lên, y tiến đến trước mặt nam nhân, hôn mũi của nam nhân một chút, cố ý đè thấp thanh âm nói với nam nhân: “Ngô nghe được thanh âm của tim đập”. Y nói xong, ngón tay thon dài kia ở bên hông của nam nhân tận lực mà thong thả sờ soạng……..
Ánh mắt của nam nhân dao động………
Trên mặt đất bày biện pháp trận đơn giản.
Còn rải một ít gạo trên mặt đất.
Trời bên ngoài một mảnh tối đen, thanh âm mưa to cọ rửa mặt đất phá lệ rõ ràng, gió có chút lớn, làm cho bóng cây không ngừng lay động, đêm nay tầm nhìn của Trương phủ còn mờ mịt hơn so với thường ngày.
Ngọn đèn ***g màu đỏ kia yêu dị tới nói không nên lời, ánh nến kia đang phập phù hỗn độn, Trương quản gia cũng thấy bốn phía lạnh buốt, bất an nhích lại gần phía sau nam nhân……..
Nam nhân vốn đoan chính bưng chén, lẳng lặng ăn đồ ăn, cảm giác được có một cỗ hàn khí hướng lên trên lưng lủi……….
Nam nhân ngẩng đầu……..
Liền nhìn đến gạo trắng phủ kín trên mặt đất xuất hiện một đám dấu chân linh dị, cùng với thanh âm nước nhỏ giọt cùng vệt nước rõ ràng, tí tách tiêu sái vào đại đường……..
Miệng nam nhân chứa một ngụm đồ ăn, động tác toàn thân hắn đều cứng lại, nhìn thấy bước chân kia từng bước một tới gần, Trương quản gia đứng ở phía sau hắn nhỏ giọng lại kích động hô lên: “Tiểu thư đã trở lại”, nước mắt tràn ngập khuôn mặt tang thương của lão nhân, hắn để ý thấy trên ghế có vệt nước, không bao lâu thì chiếc đũa động………
Đôi mắt bình tĩnh của nam nhan bị cái gì đó đập tan, vẻ mặt của hắn có vẻ phức tạp trước nay chưa từng có, cho tới bây giờ hắn đều không có thoát khỏi cảm giác áy náy cùng mắc nợ với Trương Tử Yến……..
“Là ngươi sao?”. Nam nhân nhẹ giọng mở miệng, trong miệng hắn còn một ngụm đồ ăn, chỉ cảm thấy khó chịu tới khó có thể nuốt xuống.
Chiếc đũa đối diện nhẹ nhàng gõ bên cạnh bàn một chút, tựa hồ đang trả lời câu hỏi của nam nhân, đối phương xác định là Trương Tử Yến, mà lão quản gia lại khóc lợi hại hơn.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô gia trở về gặp ngươi, là cố ý trở về bái tế ngươi, còn bất chấp mưa gió đi ra bên ngoài mua thiệt nhiều tiền giấy đốt cho ngươi, còn để tân đầu bếp làm đồ ăn ngươi thích ăn nhất……..”. Lão nhân gạt lệ, nam nhân cũng không có mở miệng, chỉ nghe lão nhân rưng rưng nói chuyện, ánh mắt nhưng vẫn dừng ở vị trí trống không ở đối diện.
“Ngươi không đi đầu thai?”. Nam nhân tỉ mỉ nhai đồ ăn trong miệng, lại thủy chung đều là đều là thực không biết mùi vị gì, hắn nhìn không thấy hồn phách của Trương Tử Yến, lại chỉ cảm nhận được tồn tại của nàng, thanh âm của hắn trở nên có chút nghẹn ngào, “Vì sao ngươi không đi đầu thai, là còn nghĩ tới ai sao?”.
Nam nhân biết người kia khẳng định sẽ không phải là chính mình………
Chiếc đũa kia của đối phương lại sững sờ……..
Nam nhân nhìn thấy có vài giọt nước chậm rãi rơi ở trên bàn, tâm của hắn giống như bị người dùng lực nhéo 1 phen, hắn biết rõ Trương Tử Yến khóc.
Từng giọt giọt nước trên bàn kia rõ ràng chính là nước mắt thương tâm của Trương Tử Yến.
“Tiểu thư, ngươi là trở về gặp cô gia đúng không?”. Lão quản gia thương tâm hỏi.
Chiếc đũa kia lại nhẹ nhàng gõ mặt bàn một chút, biểu thị phải.
“Cô gia, tiểu thư nhất định là lo lắng không ai kế thừa đại gia nghiệp như thế của Trương gia, ta một cái lão nhân, sống không được mấy năm nữa, chỉ sợ cũng phải đi gặp lão gia cùng phu nhân, nàng thừa dịp ngày giỗ hôm nay trở về gặp ngươi, trong đó nhất định cũng có ý này”. Lão nhân khóc, khóc tới thập phần thương tâm, “Cô gia, lần này ngươi trở về thì cũng đừng đi nữa, hảo hảo ở lại Trương gia đi, từ ngày ngươi thú tiểu thư chúng ta thì ngươi chính là cô gia Trương gia của chúng ta, hơn nữa vĩnh viễn đều là người của Trương gia……..”.
Nam nhân thực khó xử.
Nhưng mà chiếc đũa lại động, lần này do dự trong chốc lát thì đầu chiếc đũa đang chấm chút rượu, ở trên bàn viết 1 chữ “Ân”……..
“Ngươi muốn ta ở lại?”.
Chiếc đũa chỉ cái chữ trên bàn kia một chút.
Nam nhân thực mâu thuẫn.
“Ta không thể ở lại”. Vẻ mặt của nam nhân có chút tiều tụy, trong mắt nhìn như bình tĩnh kia của hắn lại có vẻ thập phần hỗn loạn.
Liền ngay cả chính hắn cũng không biết nên làm như thế nào, đối mặt cố ý khẩn cầu của Trương quản gia, đối mặt ý nguyện của Trương Tử Yến thì nam nhân thật sự không biết làm sao, hắn không ngờ người của Trương gia chẳng những không hận hắn, còn đối hắn tốt như vậy.
Nam nhân thực hổ thẹn.
Nghe được nam nhân nói không thể ở lại thì cái bàn kia bắt đầu lay động, giống như đang biểu đạt bất mãn trong lòng của chủ nhân, Trương quản gia lại một mực bên cạnh khuyên bảo, nam nhân không nói câu nào gắp rau cho vị trí trống không ở đối diện……..
“Đây là món ngươi thích ăn”. Nam nhân để đồ ăn vào trong chén của Trương Tử Yến, cái bàn bất động, chiếc đũa kia dựng thẳng trên bàn, chỉ chốc lát sau trong chén mới không còn gì.
Nam nhân biết nàng ăn rồi.
Nam nhân rủ mắt, sắp xếp đồ ăn trong chén, hốc mắt của hắn đỏ đỏ, hắn yên lặng bồi Trương Tử Yến ăn xong bữa cơm này, hắn tự hỏi thật lâu thật lâu mới do dự mở miệng.
“Ăn xong bữa cơm này, ngươi phải đi đầu thai đi, kiếp sau nhất định phải cùng người tốt thành thân, hảo hảo sống, bộ dạng không xinh đẹp cũng đừng lo, như vậy sẽ giúp ngươi tránh được rất nhiều thương tổn, nhưng ngàn vạn lần đừng gặp gỡ tướng công giống như ta vậy nữa, phải tìm một cái người tốt………”. Hốc mắt ửng đỏ của nam nhân dần dần trở nên ướt át, tay hắn cầm chiếc đũa đã đang run rẩy rất nhỏ. Trong lòng nam nhân thủy chung đều cảm thấy thực có lỗi với Trương Tử Yến.
Sau khi nam nhân nói xong thì liền không có nói nữa, hắn nhìn thấy không ngừng có giọt nước rơi ở trên bàn, một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt……..càng lúc càng nhiều, làm cho tim hắn đều co rút, hắn biết Trương Tử Yến khóc thật sự thương tâm, nhưng hiện tại hắn lại ngay cả phương thức ôm nàng đều không có, hắn không thể an ủi nàng, hắn chỉ có thể trầm mặc.
Trương quản gia cũng bụm mặt, chảy nước mắt.
Nam nhân lại vừa ăn đồ ăn trong chén vừa bi thương nghĩ lại hết thảy, cái bàn lại bắt đầu không ngừng lay động, nước mắt hắn cố nén rốt cục cũng nhịn không được……….
“Ngươi an tâm đi đi, ta sẽ thay ngươi hảo hảo để ý Trương gia”. Tim của nam nhân rất đau, nhưng càng nhiều bất đắc dĩ cùng rối rắm phát ra từ nội tâm, nhưng hắn vẫn đáp ứng Trương Tử Yến.
Không bao lâu thì cai bàn bất động, chiếc đũa cũng lặng yên nằm ở dưới bàn, hết thảy ồn ào náo động đều trở nên yên lặng, liền như một trận gió lặng yên thổi qua, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, tiếng vang nhỏ kia……….
Một tiếng, một tiếng, lẳng lặng vang lên, giống như nước mắt một giọt một giọt rơi vào đáy lòng, chìm ngập đáy lòng phiền muộn của nam nhân, gió lạnh thổi ướt lạnh hai má của hắn, ánh mắt của hắn giống như bị ánh sáng đỏ sậm kia đâm bị thương, chậm rãi chảy ra nước mắt thương tâm………
Trương Tử Yến đi rồi.
Nam nhân cảm giác được……..
Sau khi ăn cơm xong.
Nam nhân sai người hầu trong phủ tới thu dọn sạch sẽ cái bàn, sau khi bận rộn một trận thì hắn để Trương quản gia đi về nghỉ ngơi trước, bởi vì hôm nay lão nhân khóc mệt mỏi, thần tình tiều tụy mỏi mệt, Trương quản gia tới nói vài câu với nam nhân rồi trở về nghỉ ngơi. Nam nhân 1 mình ngồi lại ở đại đường, đốt vàng mã cho Trương Tử Yến.
Trong viện rải một ít giấy tiền vàng mã, nhưng đã bị mưa to xối, trên mặt đất còn có không ít lá cây bị xối, trong viện tử có vẻ một mảnh hiu quạnh cùng yên tĩnh nhưng thanh lãnh, nhìn qua không có sinh khí (sức sống).
Trong đại đường chỉ đốt 2 ngọn nến, tầm nhìn thập phần hôn ám, nam nhân mặc y phục đơn bạc quỳ trên mặt đất, y phục của hắn đã muốn bị mưa làm ướt nhẹp, bồ đoàn đầu gối hắn quỳ lên đều thấm nước, liền ngay cả trên sợi tóc cũng có những giọt nước nhỏ, hắn bỏ giấy tiền vàng mã vào trong chậu than, ánh lửa bùng lên chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Nam nhân thực an tĩnh, hiện tại bộ dáng của hắn liền giống như nhiều năm trước, dáng vẻ khi cùng Trương Tử yến gặp nhau, đều là ôn nhuận như thế, tản ra mị lực thành thục như thế, cho tới bây giờ hắn đều là bình tĩnh như vậy………
“Ngươi đi đi”.
“……..”.
“Y không thích ngươi”.
“……..”
“Y cũng sẽ không nhớ tới ngươi”.
“Ta bất quá cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của ngươi thôi”. Nam nhân quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói nhỏ, “Kiếp sau cũng không nên gặp phu quân không có trách nhiệm giống ta như vậy, chẳng những không bảo hộ được ngươi, lại khiến ngươi chết thảm như vậy”.
Nam nhân nói rất nhiều rất nhiều, hắn nói đều là lời tận đáy lòng, tuy rằng bình thường hắn không hay nói chuyện, nhưng là đối với chậu than thì có lẽ hắn mới có thể nói ra được những lời này.
Ánh sáng yếu ớt kéo dài thân ảnh của nam nhân, ảnh ngược của hắn ở trên tường có vẻ phá lệ cô độc, trong trạch tử (nhà) ngày xưa náo nhiệt thì hiện giờ là một mảnh cô đơn.
Bên ngoài mưa rất lớn, ngoài đại môn Trương phủ, giữa mưa bụi dày đặc kia, một chiếc xe ngựa treo đèn ***g chậm rãi chạy tới, đệ tử của Tà Đế cung đánh xe ngựa, chậm rãi ngừng trước cửa của Trương phủ.
Sau khi người trên xe đi xuống thì đệ tử của Tà Đế cung theo phân phó rời đi, Phật Hàng chậm rãi đẩy đại môn khép hờ của Trương phủ ra, y một thân hắc bào hoa mỹ, chậm rãi đi vào Trương Phủ y quen thuộc, y từng ở trong này một đoạn ngày, khi đó y bị thương, nam nhân ít nhiều cứu chữa cho y.
Từ lần trước sau khi nam nhân rời đi Thanh Sơn thì đã nửa tháng trôi qua, Phật Hàng bung dù, đạp lên giấy tiền vàng mã đầy đất đi vào đại đường, động tác của y rất nhẹ, không có kinh động tới nam nhân, y gập cái dù đầy nước lại, nhẹ nhàng đặt ở cạnh cửa.
Nam nhân một người lẩm bẩm ở trước chậu than, Phật Hàng im lặng nghe nam nhân nói chuyện, y giống như ám ảnh quỷ mị, lẳng lặng đứng sừng sững ở phía sau của nam nhân, đầu vai cùng vạt áo của y đều hơi hơi dính bọt nước, y cởi mạo tử (cái nón) trên đầu dính liền với y sam ra, một đầu tóc dài màu bạc cùng ngũ quan tuấn mỹ làm cho tim người ta đập thình thịch……….
Con ngươi màu nâu của Phật Hàng còn muốn đẹp hơn so với ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời, dưới ánh sáng hôn ám trong đại đường vẫn xinh đẹp như cũ, hữu thần như vậy, dẫn nhân chú mục như vậy.
Thân ảnh của nam nhân có chút đơn bạc, y phục trên người của hắn đều đã ướt, nhưng vẫn đốt vàng mã cho Trương Tử Yến, con mắt của Phật Hàng lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn đang bận rộn, hắn vẫn không có phát hiện Phật Hàng, Phật Hàng đứng ở sau lưng hắn nhìn hắn, hắn so với tưởng tượng của Phật Hàng phải kiên cường hơn rất nhiều rất nhiều, nội tâm của hắn cứng cỏi như vậy.
Liền như vậy lẳng lặng nhìn nam nhân, không có làm phiền nam nhân đốt tiền giấy, biết nam nhân đốt xong giấy tiền vàng mã thì Phật Hàng đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy nam nhân, chuyển hướng qua mình……..
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt hai người xẹt qua lẫn nhau, đôi mắt có chút ửng đỏ của nam nhân rõ ràng có chút chấn động, mà Phật Hàng lại mân môi, khóe môi có mỉm cười, con ngươi của y gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt sẽ không nói dối của nam nhân, nam nhân sửng sốt 1 hồi, nhất thời không phản ứng kịp, Phật Hang cũng không có mở miệng, chỉ là nhìn nam nhân…….
Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân đang xao động, tựa hồ thực bất ngờ khi nhìn thấy Phật Hàng xuất hiện ở trong này, nam nhân này, trên mặt mang theo một chút thương tâm, phiếm hồng thương cảm trong mắt cùng thấp ý kia đều làm cho Phật Hàng nhìn tới thất thần.
Nam nhân không nghĩ tới Phật Hàng lại tới đây……..
Hoàn toàn không nghĩ tới………
Bất ngờ như vậy làm cho nam nhân nhất thời khó có thể thích ứng, hắn không biết Phật Hàng đứng ở đây bao lâu rồi, hắn không có cách nào giống như ngày thường ung dung đối mặt Phật Hàng như vậy, hắn chậm rãi lui từng bước, cũng không cẩn thận đá tới chậu than…….
“Cẩn thận”. Phật Hàng lập tức liền giơ tay kéo nam nhân lại, thân thể của hai người gắt gao tựa vào cùng nhau, bờ ngực bị mưa xối ướt của nam nhân dán lên bờ ngực rắn chắc hữu lực của Phật Hàng……..
Lông mi của nam nhân dính nước mắt, trong bất an nhẹ nhàng run rẩy, hắn cảm giác Phật Hàng ôm hắn càng ngày càng chặt, hoàn toàn không có 1 chút ý tứ muốn buông ra.
Tuy rằng Phật Hàng không nói gì nhưng nam nhân cũng hiểu Phật Hàng nghĩ muốn nói gì với hắn………
Ngón tay thon dài trắng nõn kia của Phật Hàng dần dần dùng sức, ôm chặt thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, y phục của hai người hơi hơi ẩm ướt dán cùng 1 chỗ, tràn ngập từng trận cảm giác mát lạnh, nhưng thân thể đối phương truyền tới độ ấm lại là ôn nhu rõ rệt như vậy.
Loại xúc cảm mâu thuẫn này làm cho nam nhân trầm mặc rất lâu, hắn khẽ đặt tay lên trên cánh tay của Phật Hàng, nhưng mà hắn cũng không có dùng sức đẩy Phật Hàng ra.
“Buông”. Nam nhân mở miệng, hắn cúi đầu, không có nhìn Phật Hàng.
Bởi vì trước đó nam nhân đã rơi lệ, hắn không muốn Phật Hàng nhìn thấy bộ dáng hắn mắt đỏ hồng, nhưng đã quên lau đi vệt nước mắt trên mặt bị gió thổi mà ướt lạnh, từng biểu tình trên mặt của hắn đều khắc rõ trong mắt của Phật Hàng.
“Ngô không buông”. Môi của Phật Hàng tiến đến khuôn mặt của nam nhân, trong đôi môi kia phun ra hơi nóng, khẽ kích thích hai má hơi lạnh của nam nhân, độ ấm nóng ướt kia làm cho nam nhân xoay mặt sang hướng khác.
Nhưng vô luận nam nhân tự mình trốn tránh ra sao thì đều không thể tránh khỏi tầm mắt của Phật Hàng, hơi thở của Phật Hàng không có lúc nào không tập kích hắn, phả vào trên mặt của hắn, trên cổ của hắn, trên môi của hắn, liền giống như ma chướng làm cho hắn trốn không được, trốn không thoát……..
“Nếu ngô buông ra thì ngươi lại chạy thì sao”. Phật Hàng ái muội ôm nam nhân, chậm rãi lui về phía sau vài bước, để nam nhân cách xa chậu than, “Hôm nay là ngày giỗ của sư muội ngô, ngô tới nhìn nàng, ngươi là phu quân nàng, hẳn là hảo hảo chiêu đãi ngô mới phải”.
“…….”
“Trương gia cô gia”. Phật Hàng gọi nam nhân một tiếng, nghĩ đến nam nhân không quá để ý tới y, y chỉ có thể dùng loại phương thức này hấp dẫn chú ý của nam nhân, quả nhiên nam nhân nhìn về phía y, y rủ mắt, nhìn nhìn đôi môi ửng đỏ của nam nhân, cười khẽ nhéo nhéo cằm của nam nhân, “Ngươi liền không muốn gặp ngô như vậy sao? Ngô không có tới muộn chứ?”.
Thân của 2 người cao xấp xỉ, thân hình đều rất cao lớn, 2 cái nam nhân ôm cùng một chỗ, vốn phải rất kỳ quái, nhưng hai người đứng chung một chỗ cũng rất thích hợp.
Một cái ôn nhuận thành thục………
Một cái tuấn mỹ ngạo nghễ……….
“Ngươi”. Nam nhân không biết trả lời Phật Hàng như thế nào, “Ngươi buông”.
Phật Hàng không buông tay. Nhưng mà ánh mắt lại chăm chú nhìn nam nhân, chờ đợi nam nhân trả lời.
Mà nam nhân………
Khi đối mặt cái nhìn chăm chú của Phật Hàng thì lông mi của nam nhân vẫn là run rẩy lại run rẩy, vành mắt phiếm giận kia tràn ngập thương cảm, hắn còn chưa từ thương tâm trước đó khôi phục lại.
Nam nhân thấy Phật Hàng không xê dịch thì nam nhân chỉ là thản nhiên nói với đối phương: “Tiền giấy đã đốt xong rồi, giờ tý (11h đêm – 1h sáng) cũng đã qua, ta hiểu được tâm ý của ngươi, ta tin tưởng Tử Yến cũng hiểu được……..”.
Sợi tóc màu bạc của Phật Hàng buông ở sau lưng, một mạt màu bạc kia ở trong hôn ám lại có vẻ cực kỳ bắt mắt, mỗi lần nam nhân ngửi được hương khí thanh nhã trên người Phật Hàng thì cảm thấy tâm cảnh (tỉnh táo, bình tâm)………
Nhàn nhạt.
Rất dễ chịu.
Phật Hàng nhìn nam nhân 1 lát mới nói: “Ngươi hiểu được thì tốt rồi”. Y ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân chậm chạp ngước mắt lên, lúc này mới nhìn về phía con ngươi ngụ ý sâu xa của Phật Hàng.
Trong lòng bàn tay của Phật Hàng thực ấm áp, độ ấm truyền tới từ trong lòng bàn tay của y khiến cho bên hông của nam nhân không ngừng như nhũn ra, nóng lên, nam nhân mấy lần thử thuyết phục y buông mình ra, chính là một chút hiệu quả đều không có, y thủy chung đều không buông nam nhân ra, ôm nam nhân, nhiệt độ cơ thể truyền tới trên người nam nhân, hơn nữa thưởng thức thần thái hơi quẫn bách của nam nhân.
Nam nhân rất nhanh từ bỏ giãy dụa, tùy ý Phật Hàng ôm hắn, ái muội nói chuyện ở giữa môi hắn, hắn chỉ cảm thấy bên môi nóng quá, suy nghĩ hoàn toàn bị quấy nhiễu, liền ngay cả Phật Hàng nói cái gì thì hắn cũng không biết, trong đầu “ong ong” tác hưởng.
Phật Hàng sớm phát hiện nam nhân thất thần, nhưng y không có quấy nhiễu nam nhân, y tự độc thoại mấy câu, ánh mắt lại thong thả quẩn quanh ở trên khóe mắt ướt át cùng đôi môi no đủ bóng loáng kia.
“Nủa tháng trước ở Thanh Sơn Bạch Vân Quan cùng ngươi gặp nhau, ngô không có thể hảo hảo một mình nói chuyện cùng ngươi, khi đó bởi vì có chuyện phải làm, ngươi lại đi vội vàng như thế”. Phật Hàng nhẹ nhàng nhéo nhéo thắt lưng của nam nhân, lập tức liền thành công khiến nam nhân phục hồi tinh thần lại.
Cái này xem như giải thích với nam nhân, nhưng lại không xem như là giải thích.
Hoàn chỉnh chứ không hoàn mỹ.
Nam nhân cũng không cần Phật Hàng giải thích, cho nên hắn chính là thản nhiên trả lời 2 chữ: “Không sao”. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, thanh âm mưa to kia đều muốn che dấu thanh âm khi hắn nói chuyện.
Nam nhân lo lắng Phật Hàng không có nghe thấy cho nên hắn nói lại 1 lần nữa, hắn giật giật thân thể, muốn bảo trì một chút khoảng cách nên cùng Phật Hàng, hắn chính là nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của Phật Hàng.
Ý bảo Phật Hàng buông tay.
Lúc này.
Ngọn nến trong đại đường bị tắt toàn bộ, chỉ còn lại có ánh lửa yếu ớt trong chậu than kia, ngọn lửa bập bùng kia, ánh sáng yếu ớt kia chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
“Ngươi có nghĩ tới ngô hay không?”. Phật Hàng hỏi nam nhân.
“……..”
Thấy nam nhân không trả lời thì Phật Hàng đổi cách nói khác: “Ngươi có hận qua ngô hay không?”. Thanh âm của y biến thấp vài phần, cặp mắt kia lại theo sát ánh mắt của nam nhân như cũ.
Nam nhân trước sửng sốt một chút, ánh mắt của hắn dừng ở đầu vai của Phật Hàng, sau đó là thời gian dài trầm mặc.
Ánh lửa còn sót lại trong chậu than kia đang dần dần biến mất, cho tới khi đại đường rơi vào một mảnh tối đen, chỉ có chút chút đốm lửa tỏa sáng trong bóng đêm, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng bóng tối nên không thể phân biệt vẻ mặt bây giờ của đối phương, mà nam nhân lại rõ ràng cảm giác được hơi thở của Phật Hàng rất gần, rất gần, tựa hồ chỉ còn kém một chút liền đụng tới môi của nam nhân.
Nam nhân thậm chí……. Cho rằng Phật Hàng tùy thời đều sẽ dùng sức hôn xuống………
Loại tưởng tượng không hề báo trước này làm cho tình tự của nam nhân trở nên khẩn trương, liền ngay cả tim cũng trở nên đập nhanh hơn, hắn thật nghĩ muốn đẩy Phật Hàng ra, chính là mỗi lần hắn giơ tay ra thì Phật Hàng đều sẽ nắm tay hắn lại, nắm ở trong tay chậm rãi sờ tới sờ lui, cho tới khi hắn không hề chống cự, thậm chí Phật Hàng còn sẽ dùng ngón tay an ủi đôi môi đang run rẩy của hắn…….
Hiện giờ nam nhân thậm chí có chút sợ hãi, hắn cũng không muốn để Phật Hàng nghe được tiếng tim đập của hắn.
Nhưng mà thế sự luôn không như ý như vậy, Phật Hàng cảm giác được nam nhân muốn thoát ra, đứng lên, y chậm rãi an ủi trấn an thân thể nam nhân, thân thể của nam nhân thực nóng, tim đập thật sự nhanh.
Thậm chí liền ngay cả Phật Hàng đều có thể rõ ràng cảm giác được trong ngực nam nhân nảy lên, y tiến đến trước mặt nam nhân, hôn mũi của nam nhân một chút, cố ý đè thấp thanh âm nói với nam nhân: “Ngô nghe được thanh âm của tim đập”. Y nói xong, ngón tay thon dài kia ở bên hông của nam nhân tận lực mà thong thả sờ soạng……..
Ánh mắt của nam nhân dao động………
/332
|