Trên Thanh Phong kiều thực im lặng, bốn phía bị mây mù mông lung lượn lờ, làm cho giống như đặt mình trong tiên cảnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng điểu trùng (chim chóc + côn trùng) kêu rõ ràng trong núi.
“Sư thúc, Liễu Phong sao lại có thể thành thân, ngươi có thể nghĩ 1 lời nói dối bình thường chút để lừa ta hay không a?”. Nham Vân giống như nghe được lời nói dối tức cười nhất trên đời, 1 tay y gắt gao nắm thành cầu phía sau của nam nhân, 1 tay gắt gao nắm cổ tay của nam nhân, khí lực của y rất lớn, còn niết tới cổ tay của nam nhân có chút phát đau.
“Ta không lừa ngươi”. Nam nhân thấp giọng phản bác, hơi thở thở ra từ trong miệng của hắn làm cho môi của hắn có chút nóng lên. Hắn không muốn nói nhiều, hắn lo lắng Nham Vân lại vũ nhục hắn.
Sắc mặt của Nham Vân thay đổi, nhưng y không tin: “Vậy nếu dựa theo như lời của ngươi thì ngươi được Liễu Phong mời tới uống rượu mừng, ta đây hiện tại phải đi tiền điện nhìn một cái, nhìn xem lúc này có thể có chuyện Liễu Phong thành thân như lời ngươi nói không”. Tóc đen của yrủ trên người của nam nhân, nam nhân ngửi được hơi thở quen thuộc trên người của y, có chút sững sờ nhìn y chằm chằm.
Nam nhân không có cơ hội nói gì ở trước mặt Nham Vân.
Chỉ nghe ——
Nham Vân lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay Liễu Phong thật sự thành thân thì ta sẽ giết hết tân khách tới tham gia hôn yến này, ngươi biết ta chuyện gì đều làm được, lại giết thêm mấy người cũng không sao cả”.
“Ngươi đừng làm càn”.
Nam nhân cũng biết cá tính của Nham Vân, y đích thật là nói ra được thì làm được, nếu y giết hết tân khách thì tới lúc đó hậu quả nhất định không thể lường được, sẽ lại làm bùng nổ ân oán giữa Tà Đế cung cùng Bạch Vân Quan, tới lúc đó tất cả mọi người phải gặp họa, nam nhân có chút hối hận đã nói chân tướng cho y.
Liễu Phong không có nói chuyện thành thân với Nham Vân, trong đó nhất định có nguyên nhân của mình, nam nhân cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa Nham Vân cùng Liễu Phong, hắn liền câm miệng không có nói gì nữa.
“Hiện tại sao không nói nữa, sợ hãi nói dối bị vạch trần đúng không, sáng nay Liễu Phong mới nói cho ta biết, nói hôm nay y đi xuống núi, bảo ta chờ y trở về, sáng sớm ngày mai chúng ta đi sườn núi cưỡi ngựa du ngoạn”.
“……..”. Nam nhân không biết vì sao Liễu Phong phải lừa Nham Vân, thấy Nham Vân tự tin thì nam nhân dứt khoát tương kế tựu kế, “Thực xin lỗi, vừa rồi đích thật là ta nói dối”.
Nham Vân đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm nam nhân: “Không phải ngươi mới vừa nói Liễu Phong thành thân sao? Vì sao nhanh như vậy liền sửa miệng, hiện tại ta đi xem, nhìn xem hỉ yến ngươi nói có bao nhiêu náo nhiệt”. Khóe miệng y lộ ra tươi cười châm chọc, lui từng bước để nam nhân đứng thẳng dậy, cùng y mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Nam nhân cảm thấy Nham Vân tựa hồ muốn từ đáy mắt hắn tìm kiếm ra sơ hở, hắn nói dối rất dở, cuống quít che dấu: “Căn bản không phải Liễu Phong thành thân, vừa rồi là thuận miệng nói loạn, ta tới Thanh Sơn chính là muốn gặp Liễu Phong, đáng tiếc Liễu Phong đi vắng……….”. Ánh mắt của hắn có chút mơ hồ, thực dễ dàng làm cho người ta nhìn ra sơ hở.
“Ngươi nói dối”. Nham Vân khẳng định ngắt lời nam nhân.
“Ta…….”. Nam nhân á khẩu, nhưng hắn vẫn cường chống đỡ, “Ta dùng danh nghĩa là Tích Duyên, bởi vì đệ tử của Bạch Vân Quan rất nhiều người mới, cơ hồ cũng không nhận thức ta”.
Nham Vân cười nhạo đánh giá nam nhân.
“Tachỉ muốn tới gặp Liễu Phong, ngày mai sau khi gặp Liễu Phong thì ta lập tức xuống núi”. Nam nhân nói xong lời nói dối khập khiễng thì hắn căn bản không dám nhìn ánh mắt của Nham Vân.
Nham Vân nâng cằm của nam nhân lên: “Ngươi còn đang nói dối, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết ngươi đang gạt ta”.
“Ta không…….”. Nam nhân trở nên chân tay luống cuống.
“Được rồi”. Trong con ngươi thản nhiên của Nham Vân tràn ngập vô tình, “Hiện tại ta liền mang ngươi đi đại điện, chứng thật một chút lời ngươi nói là thật hay giả. Nếu có người thì ta liền giết. Nếu không có ai……..”.
Nham Vân tạm dừng một chút, khinh thường buông cằm của nam nhân ra, ngữ khí nguy hiểm tiến đến bên tai nam nhân, nói xong trừng phạt tàn nhẫn: “Nếu là không có ai thì ta liền cởi sạch ngươi, trói ở trước cửa tiên sư (nơi dạy học) của Bạch Vân Quan, cho ngươi quỳ ở đó một đêm, ngày mai thời điểm thần khóa (lớp học sáng sớm), các đệ tử đều sẽ nhìn thấy bộ dáng chật vật của ngươi”.
“Không ——”. Nam nhân lắc đầu.
“Nhất định phải”. Nham Vân tóm lấy cổ tay của nam nhân, kéo nam nhân đi tới đại điện.
Nam nhân dùng sức nắm chặt trụ cầu trên cầu đá: “Ta không đi, ngươi không thể đối như vậy, ta chết cũng không đi…….”. Hắn nắm chặt thành cầu, lời của Nham Vân làm cho hắn sợ hãi.
Nam nhân đều không phải là rất sợ chết, hắn chính là sợ bị vũ nhục.
“Không đi cũng phải đi, cho dù ngươi chết thì cũng phải đi mới có thể chết”. Nham Vân dùng sức kéo nam nhân, nam nhân nặng nề té trên mặt đất, y còn lôi nam nhân đi về phía trước, y căn bản không để ý sống chết của nam nhân.
“Ngươi hơi quá đáng……..”. Nam nhân không thể nhịn được nữa, trong lòng hắn khó chịu, “Ta chăm sóc ngươi từ nhỏ tới lớn, cũng không biết ngươi tàn nhẫn như thế, vô tình như thế, ngươi đã sớm muốn ta chết phải không………..”
Nham Vân không để ý tới nam nhân, kéo nam nhân đi phía trước.
Nam nhân mấy lần nghĩ muốn đứng lên thì đều không có cơ hội, lực tay của Nham Vân rất lớn, tay của hắn đều sắp bị Nham Vân niết đứt: “Lúc trước ngươi ném ta bệnh nặng ở lại khách ***, cũng chính là muốn ta tự sinh tự diệt, ta không chết, ngươi hẳn là thực ngoài ý muốn đi!”. Hắn có chút tức giận, hắn để tay lên ngực tự hỏi, từ trước đến nay hắn cũng không có đối xử không tốt với Nham Vân.
Nam nhân không biết vì sao Nham Vân luôn đối đãi hắn tàn nhẫn như thế.
Nam nhân từng nhắc nhở chính mình rất nhiều lần là Nham Vân còn nhỏ, không hiểu chuyện, không cần so đo với hài tử kém tuổi hắn khá nhiều, nhưng mỗi lần Nham Vân đều hạ nhục hắn, làm cho hắn cảm thấy không có nửa điểm đướng sống phản bác, lại một lần một lần thương tổn hắn, nhưng làm tiền bối lớn tuổi vốn không nên vân cùng Nham Vân, chính là, chính là hắn thật sự sắp tới cực hạn.
Nam nhân nghĩ muốn mặc kệ đều khó, hắn nghĩ muốn làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh càng khó, hắn nghĩ muốn vứt bỏ ký ức cùng Nham Vân lại càng thêm không có khả năng, hắn làm không được.
“Nếu ngươi muốn chết như vậy thì ta liền xử lí ngươi ngay tại nơi này”. Nham Vân 1 tay kéo nam nhân đứng lên, dĩ vãng khuôn mặt luôn lãnh đạm bị tức giận thay thế, y áp nam nhân trên thành cầu, dùng sức bóp cổ của nam nhân, nửa thân mình của nam nhân đều lơ lửng ở tại bên ngoài, hai tay gian nan vịn cầu.
Đi ra tiểu tiện mà cũng rước lấy phiền toái lớn như vậy.
“Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi”. Nam nhân nản lòng thoái chí thốt ra, hắn ở trước mặt tử vong vốn có chút khẩn trương bất an lại đột nhiên trở nên bình tĩnh bất ngờ, “Ngươi giết ta thì Liễu phong cũng sẽ không cùng một chỗ với ngươi, y thích nữ nhân, lại không thích nam nhân, ngươi cho là mỗi người đều sẽ giống ngươi có long dương chi phích (thích giai)!”.
Nam nhân một hơi nói rất nhiều, hắn chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nham Vân càng ngày càng kém, cổ của hắn bị người bóp càng ngày càng chặt, hắn càng ngày càng khó chịu, cả khuôn mặt đều trướng tới đỏ bừng, hắn không ngừng ho khan, gió đêm hơi lạnh chui vào cổ tay áo của hắn, thổi y bào của hắn phồng lên, thổi vạt áo hắn lăn lộn, rung động loạt soạt.
“Ngươi dám nói lại lần nữa xem”. Con ngươi của Nham Vân như hàn băng, đôi mắt kia giống như có băng mang nở rộ, “Xem ta hiện tại sẽ giết ngươi không”. Thanh âm của y trước nay chưa từng có lạnh băng như vậy, làm cho nam nhân cảm thấy cả người lạnh lẻo thấu xương.
“Ngươi không thể đi, ngươi không thể đi, ta cũng sẽ không đi theo ngươi, ngươi hoặc là buông ra, hoặc là đẩy ta đi xuống”. Hai tay lạnh như băng của nam nhân phủ kín tay của Nham Vân, hắn muốn tránh thoát kiềm chế của Nham Vân, nhưng thực lực bạc nhược, hắn lại thủy chung đều là phí công mà thôi.
“Muốn chết thì ta sẽ thành toàn ngươi”. Khóe miệng Nham Vân lộ ra tươi cười trào phúng, đâm vào hai mắt của nam nhân có chút phát đau, ngay thời điểm nam nhân cho rằng Nham Vân muốn dùng lực đẩy hắn rơi xuống thì hắn lại cảm giác được bàn tay bóp cổ hắn đột nhiên buông lỏng ra.
Nam nhân kịch liệt ho khan.
Nham Vân thế nhưng buông nam nhân ra.
“Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, nếu ngươi chết thì Liễu Phong cũng sẽ không tha thứ ta, dù sao giữ ngươi lại, cùng giết ngươi thì căn bản không có khác nhau”. Nham Vân đứng ở nơi đó, gió mạnh thổi bay sợi tóc của y, cả người y liền như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt y diện vô biểu tình coi thường nam nhân, làm cho nam nhân không khỏi kiềm nén ho khan.
Nham Vân không muốn lại dong dài cùng nam nhân, xoay người đi hướng đại điện, gió to thổi vạt áo y bay lên, tóc dài bay múa lộn xộn ở trong gió, có vẻ tùy tiện như vậy.
Nam nhân đuổi theo cước bộ của Nham Vân, đi tới đại điện.
Hiện giờ trong đại điện của Bạch Vân Quan là một mảnh tĩnh lặng, liền ngay cả nam nhân cũng thấy quỷ dị, tất cả cảnh tượng nhiệt náo hôm nay giống như đều là ảo giác, nơi này sớm thu dọn sạch sẽ, tất cả hỉ chúc, thảm, hỉ tự trang sức(trang chí chữ hỉ), toàn bộ đều bị dọn đi, căn bản là tìm không thấy chu ti mã tích (dấu vết để lại) gì, chỉ để lại không khí cả phòng lạnh lẽo.
“Mặc kệ mục đích lên núi của ngươi là gì, nhưng ngươi tốt nhất lập tức xuống núi cho ta, ta không muốn sau khi Liễu Phong trở về thì nhìn thấy loại người nhàn tạp xuất hiện trong Bạch Vân Quan”.
Nam nhân bị lời xua đuổi của Nham Vân khiến cho có chút bất đắc dĩ, hắn còn muốn đi biệt viện tiếp tục uống rượu, sao có thể liền xuống núi như vậy, huống chi phải đi cũng phải ngày mai sau khi đánh tiếng từ biệt cùng Liễu Phong mới đi, đây là lễ tiết cơ bản nhất.
Lúc này có 1 đệ tử của Bạch Vân Quan đi qua đại điện ánh sáng u ám, đệ tử kia thấy tình huống không ổn, cúi đầu đi phía trước, làm bộ không phát hiện hai người, nhưng tay Nham Vân duỗi qua liền kéo tên đệ tử kia lại.
Mấy lần tim của nam nhân vọt lên tới cổ.
“Hôm nay chưởng môn của các ngươi đi đâu?”. Nham Vân không thân thiện lắm hỏi tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia sợ tới mức hai chân như nhũn ra, cả Bạch Vân quan đều biết Nham Vân đáng sợ, đệ tử kia run rẩy trả lời: “Hôm nay chưởng môn nhân đi xuống núi’. Đệ tử kia sợ tới mức sắp tè ra quần.
Thấy thế thì nam nhân nhíu mày, thật sự là không có tiền đồ.
Nham Vân thả tên đệ tử kia ra, nam nhân bảo đệ tử kia có việc thì đi trước đi, đệ tử kia thành thành thật thật rời khỏi đại điện, mà đáy mắt của Nham Vân lại lộ ra ý vị châm chọc nồng đậm.
“Ta không có lời nào để nói”. Nam nhân ung dung đứng tại chỗ, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trên người hắn, hắn thực bình tĩnh, thực tự nhiên, hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi, chính là giữa chân mày có chút hơi phiền muộn nói không rõ.
Nói vậy trước đó Liễu Phong có thông báo cho bọn đệ tử này.
Trước đó nam nhân thực thay đệ tử kia chảy 1 phen mồ hôi, mà hiện giờ Nham Vân lại khôi phục cái loại thần thái xem thường hắn như cũ này, hắn cũng không muốn nói thêm cùng Nham Vân nữa.
Giữa bọn họ đã sớm không còn lời nào để nói rồi.
Nam nhân đứng ở trong đại điện, ánh mắt của hắn không cách nào đối diện cùng Nham Vân, Nham Vân tựa hồ cũng không nghĩ muốn nói chuyện cùng nam nhân “kẻ lừa đảo” này, khi nam nhân nghe thấy Nham Vân rời đi thì hắn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Nham Vân, Nham Vân nhưng lại đi hướng Thanh Sơn biệt viện.
Nam nhân ngẩn ngơ 2 giây thì vội vội vàng vàng đuổi theo, hắn không thể để Nham Vân đi tới Thanh Sơn biệt viện, bởi vì nơi đó còn có số lượng tân khách không dưới 500 người, hơn nữa Phật Hàng cùng Mạt Đồng cùng với Xích Luyện, còn có Cửu Hoàng đều đang ở đó, tới lúc đó chạm mặt khẳng định sẽ quấy nhiễu tới Liễu Phong động phòng, nếu Nham Vân nhìn thấy nương tử của Liễu Phong thì hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi.
Nam nhân ngăn ở trước mặt Nham Vân, chặn đường đi của Nham Vân: “Ta có lời nói với ngươi, hy vọng ngươi cho ta chút thời gian”. Hắn ổn định hô hấp, làm cho chính mình thoạt nhìn không lộ ra sự khẩn trương.
Nham Vân không muốn nghe, thực trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Nam nhân không chịu tránh ra, kiên trì ngăn cản Nham Vân, hắn can đảm nhìn chằm chằm ánh mắt lãnh đạm của Nham Vân, hắn thậm chí đã quên trước đó Nham Vân nói muốn lột sạch hắn, khiến hắn ngày mai mất mặt trước mặt đệ tử của Bạch Vân Quan, hiện tại hắn đều không phỏng đoán được gì cả.
“Thật ra ta lên núi cũng là muốn gặp ngươi”. Không biết làm sao nam nhân đã nói ra khỏi miệng, Nham Vân rốt cục cũng bắt đầu liếc mắt nhìn nam nhân, tựa hồ đang chờ đợi nam nhân nói tiếp, tuy rằng con ngươi của nam nhân bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng như như tiếng sấm ần ầm, “Ta lên núi ngoại trừ muốn gặp Liễu Phong thì còn muốn nhìn xem ngươi có bình an không”.
Nham Vân trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Vì sao?”. Thanh âm của y thực bình ổn, nghe không ra tình tự gì khác thường.
“Bởi vì…….”. Nam nhân á khẩu.
Bởi vì không muốn cho Nham Vân tới Thanh Sơn biệt viện mới nói như vậy, nam nhân không biết làm thế nào, dưới ánh mắt lạnh lùng thản nhiên của Nham Vân thì nam nhân lại thảm hại tới không nghẹn ra được nửa chữ.
Dưới ánh mắt dò xét của Nham Vân thì nam nhân chột dạ đỏ mặt, hắn sẽ không nói dối, nhưng lại là ở trước mặt các tổ sư của Bạch Vân Quan, đại điện im lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở rất nhỏ của hai người, thanh âm tinh tế kia kéo đài, giống như tiếng thở dài sâu kín.
“Thật sự”. Nam nhân nhấn mạnh, lại chột dạ tới nghĩ muốn quỳ gối chuộc tội trước mặt các tổ sư.
“Vì sao phải xem ta bình an hay không?”. Nham Vân kéo dài thanh âm, có chút trào phúng nhẹ giọng nói một câu, “Giữa ta cùng với ngươi lại không có gì phần tình cảm gì, hơn nữa ngươi biết rõ ta thích Liễu Phong, cũng sẽ không không biết xấu hổ như vậy chạy tới nói với ta những lời này, da mặt ngươi mỏng như vậy, loại sự tình này ngươi chắc chắn không làm được”.
Xong rồi, Nham Vân bắt đầu hoài nghi hắn.
Thấy Nham Vân muốn đi thì nam nhân cắn răng một cái: “Ta bởi vì tưởng niệm ngươi, thích ngươi, cho nên mới đến xem ngươi, ta nói tới gặp Liễu phong là gạt ngươi thôi, ta muốn gặp chính là ngươi”. Hắn chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt của hắn như trời quang mênh mông, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào vẻ mặt hờ hững của Nham Vân.
Không hiệu quả.
Hoàn toàn không hiệu quả.
Nam nhân xấu hổ đỏ bừng mặt, hắn không khác gì tự rước lấy nhục, Nham Vân nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của nam nhân thì cảm thấy rất thú vị, liền dừng lại 1 lát, ở trong mắt y thì từ trước đến nay nam nhân này thực bình tĩnh như nước, lúc này lại cũng có chút khẩn trương, y đang đợi nam nhân tiếp tục, nhưng mà y không có tính nhẫn nại, rất nhanh sẽ mất bình tĩnh.
Thấy Nham Vân còn muốn đi thì nam nhân dứt khoát chủ động ôm chặt Nham Vân từ phía sau: “Ngươi đừng đi, ta còn chưa nói xong, ta thực còn có lời còn chưa nói ra……..”. Hắn hơi hơi cúi đầu, lông mi kia che lại đáy mắt cực kỳ hỗn loạn.
Nam nhân đã vậy còn không biết xấu hổ chủ động ôm Nham Vân, hắn đang trong hỗn loạn nên không có phát hiện Nham Vân bất động, nhưng hắn còn không ngừng siết chặt cánh tay, hắn lo lắng Nham Vân rời khỏi.
“Ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thật sự thích……..”. Trong mắt nam nhân đã ươn ướt, hắn cơ hồ sắp bị lời nói của chính mình sặc tới khóc ra, hắn biết nó có nghĩa gì, hắn vì giữ Nham Vân lại mà nói ra loại lời nói này, sẽ bị Nham Vân đối xử như thế nào thì hắn đều rất rõ ràng, nhưng mà hắn cũng không sợ hãi.
“Ngươi thích ta?”. Thanh âm của Nham Vân rầu rĩ, bởi vì y đưa lưng về phía nam nhân nên nam nhân nhìn không rõ vẻ mặt của y, càng không biết trong con ngươi y tràn ngập khinh thường cùng khinh thị.
Nham Vân một chút cũng không để ý nam nhân “thích” y, y căn bản đều không có một chút tình cảm đối nam nhân, nghe được thổ lộ của nam nhân thì y ngoại trừ tức cười ra thì y cảm thấy còn có chút ghê tởm, nhưng không tới mức làm cho y ói ra, bởi vì trên khuôn mặt không thể phù hợp thẩm mỹ của nam nhân thế nhưng có chút vặn vẹo, trong mắt y không chấp nhận được một chút hạt cát, y như thế nào cho phép người yêu của chính mình là 1 loại mặt hàng này.
Cho nên Nham Vân cũng chỉ là nghe một chút thôi.
Căn bản không có để ở trong lòng.
Nam nhân “thổ lộ” thì mới đầu làm cho Nham Vân có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc kinh ngạc này cũng chỉ trong một cái chớp mắt của y rồi biến mất, sớm liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Từ trước đến nay nam nhân đều thực “thanh cao” ở trong mắt Nham Vân, đã vậy còn quá ăn nói khép nép giữ y lại, miệng y hàm chứa vài tia tươi cười quỷ dị ngay cả chính y đều khó có thể phát hiện.
Tích Duyên nam nhân này thật không biết xấu hổ.
Rõ ràng biết y thích Liễu Phong, còn chạy tới Bạch Vân Quan cản trở Nham Vân phát triển cùng Liễu Phong, còn nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy, rất không biết xấu hổ.
Nham Vân vừa ở trong lòng mắng nam nhân, nhưng không phủ nhận nghe được tiền chưởng môn Bạch Vân Quan, trước linh vị của các tổ sư gia Bạch Vân Quan thổ lộ với y thì trong lòng y nhiều nhiều ít ít có chút dục vọng chinh phục, cùng cảm giác khống chế đắc ý.
Nham Vân hất tay nam nhân ra, nam nhân còn muốn ôm Nham Vân nhưng lại bị y đẩy ra, y tựa hồ giống như ngại bẩn vỗ vỗ y phục của chính mình, mới ngẩng đầu nhìn hướng vẻ mặt vô lực của nam nhân.
“Vậy người mà ngươi tìm thật ra là ta mà không phải Liễu Phong”. Trên mặt Nham Vân không có biểu tình dư thừa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thụ thương của nam nhân thì trong lòng y bốc lên một cỗ khoái cảm khó hiểu, “Ngươi tìm đến ta, chính là vì nói nhưng lời nói mắc ói này sao? Hay là ngươi muốn điểm khác?”. Khóe miệng dần dần lộ ra một mạt tươi cười hơi giễu cợt.
“Ta……..”. Nam nhân bị Nham Vân nhìn mà có chút lạnh run.
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi thích ta, vậy thích bao nhiêu?”. Nham Vân từng bước một tới gần nam nhân, hơi thở tràn ngập áp bách kia khiến cho nam nhân lui từng bước một về phía sau.
“Thích chính là thích, còn có thể có bao nhiêu thích chứ”. Nam nhân thấp giọng nói xong, cũng không dám nhìn Nham Vân, hắn không phải nhát gan, cũng không phải thẹn thùng, là không muốn nhìn đôi mắt trào phúng của Nham Vân.
Nham Vân bất mãn: “Ta đây tin tưởng ngươi như thế nào, dù sao ngươi cũng phải có chút hành động chứng tỏ chứ”. Y lạnh lùng thản nhiên nhìn chằm chằm nam nhân, y 1 thân tử sam dưới ánh sáng yếu ớt càng có vẻ nhu lượng (phát sáng + mềm mại) cùng hoa quý.
Nam nhân không biết đá trúng vật gì đó, hay là bị khí thế khí thế của Nham Vân áp bách mà hắn té trên mặt đất, nhưng còn đang tiếp tục lui về phía sau, cho tới khi Nham Vân bức hắn tới mức muốn lui không thể lui nữa, lưng của hắn chống lên trên cột đá lạnh như băng, Nham Vân đứng ngược chiều ánh sáng ở trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn kia tràn ngập cảm giác áp bách làm cho chân hắn mềm nhũn tới không đứng dậy được.
Nam nhân biết Nham Vân đang dùng linh khí bức lui hắn, tạo áp lực với hắn, làm cho không thể đứng thẳng.
Cho tới khi Nham Vân ngồi xổm trước mặt nam nhân, y nắm cằm của nam nhân, khiến nam nhân ngẩng đầu nhìn y: “Thích của ngươi cũng chỉ là nói miệng mà thôi, không có hành động thực tế, cái này mà kêu là thích sao, ngươi ít ở trong này làm ta ghê tởm đi, ngươi tưởng ngươi dùng loại tiểu kỹ xảo này có thể chia rẽ giữa ta ta cùng với Liễu Phong sao? Ngươi không tự soi gương bộ dáng của chính ngươi đi, nếu ngươi là mỹ nhân khuynh quốc thì có lẽ ta sẽ động tình đối với ngươi, đáng tiếc……..”. Y tiếc nuối lắc đầu, con ngươi kia tràn đầy ý cười lại tràn ngập châm chọc.
Nam nhân cảm thấy ánh mắt đều sắp bị biểu tình của Nham Vân đâm bị thương, hắn nhìn Nham Vân, hiểu được ý tứ của Nham Vân, cúi đầu, giơ tay chậm rãi cởi vạt áo của chính mình.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem”. Khi nam nhân nói chuyện thì thanh âm rất thấp, thấp tới cơ hồ nghe không thấy.
Nham Vân dán mắt nhìn nam nhân 1 lát, đột nhiên giơ tay tóm lấy tay của nam nhân, ngăn cản động tác của nam nhân lại, nam nhân nghi hoặc giương mắt nhìn Nham Vân, đầu tiên đưa tới chính là đôi môi của Nham Vân.
“Sư thúc, Liễu Phong sao lại có thể thành thân, ngươi có thể nghĩ 1 lời nói dối bình thường chút để lừa ta hay không a?”. Nham Vân giống như nghe được lời nói dối tức cười nhất trên đời, 1 tay y gắt gao nắm thành cầu phía sau của nam nhân, 1 tay gắt gao nắm cổ tay của nam nhân, khí lực của y rất lớn, còn niết tới cổ tay của nam nhân có chút phát đau.
“Ta không lừa ngươi”. Nam nhân thấp giọng phản bác, hơi thở thở ra từ trong miệng của hắn làm cho môi của hắn có chút nóng lên. Hắn không muốn nói nhiều, hắn lo lắng Nham Vân lại vũ nhục hắn.
Sắc mặt của Nham Vân thay đổi, nhưng y không tin: “Vậy nếu dựa theo như lời của ngươi thì ngươi được Liễu Phong mời tới uống rượu mừng, ta đây hiện tại phải đi tiền điện nhìn một cái, nhìn xem lúc này có thể có chuyện Liễu Phong thành thân như lời ngươi nói không”. Tóc đen của yrủ trên người của nam nhân, nam nhân ngửi được hơi thở quen thuộc trên người của y, có chút sững sờ nhìn y chằm chằm.
Nam nhân không có cơ hội nói gì ở trước mặt Nham Vân.
Chỉ nghe ——
Nham Vân lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay Liễu Phong thật sự thành thân thì ta sẽ giết hết tân khách tới tham gia hôn yến này, ngươi biết ta chuyện gì đều làm được, lại giết thêm mấy người cũng không sao cả”.
“Ngươi đừng làm càn”.
Nam nhân cũng biết cá tính của Nham Vân, y đích thật là nói ra được thì làm được, nếu y giết hết tân khách thì tới lúc đó hậu quả nhất định không thể lường được, sẽ lại làm bùng nổ ân oán giữa Tà Đế cung cùng Bạch Vân Quan, tới lúc đó tất cả mọi người phải gặp họa, nam nhân có chút hối hận đã nói chân tướng cho y.
Liễu Phong không có nói chuyện thành thân với Nham Vân, trong đó nhất định có nguyên nhân của mình, nam nhân cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa Nham Vân cùng Liễu Phong, hắn liền câm miệng không có nói gì nữa.
“Hiện tại sao không nói nữa, sợ hãi nói dối bị vạch trần đúng không, sáng nay Liễu Phong mới nói cho ta biết, nói hôm nay y đi xuống núi, bảo ta chờ y trở về, sáng sớm ngày mai chúng ta đi sườn núi cưỡi ngựa du ngoạn”.
“……..”. Nam nhân không biết vì sao Liễu Phong phải lừa Nham Vân, thấy Nham Vân tự tin thì nam nhân dứt khoát tương kế tựu kế, “Thực xin lỗi, vừa rồi đích thật là ta nói dối”.
Nham Vân đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm nam nhân: “Không phải ngươi mới vừa nói Liễu Phong thành thân sao? Vì sao nhanh như vậy liền sửa miệng, hiện tại ta đi xem, nhìn xem hỉ yến ngươi nói có bao nhiêu náo nhiệt”. Khóe miệng y lộ ra tươi cười châm chọc, lui từng bước để nam nhân đứng thẳng dậy, cùng y mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Nam nhân cảm thấy Nham Vân tựa hồ muốn từ đáy mắt hắn tìm kiếm ra sơ hở, hắn nói dối rất dở, cuống quít che dấu: “Căn bản không phải Liễu Phong thành thân, vừa rồi là thuận miệng nói loạn, ta tới Thanh Sơn chính là muốn gặp Liễu Phong, đáng tiếc Liễu Phong đi vắng……….”. Ánh mắt của hắn có chút mơ hồ, thực dễ dàng làm cho người ta nhìn ra sơ hở.
“Ngươi nói dối”. Nham Vân khẳng định ngắt lời nam nhân.
“Ta…….”. Nam nhân á khẩu, nhưng hắn vẫn cường chống đỡ, “Ta dùng danh nghĩa là Tích Duyên, bởi vì đệ tử của Bạch Vân Quan rất nhiều người mới, cơ hồ cũng không nhận thức ta”.
Nham Vân cười nhạo đánh giá nam nhân.
“Tachỉ muốn tới gặp Liễu Phong, ngày mai sau khi gặp Liễu Phong thì ta lập tức xuống núi”. Nam nhân nói xong lời nói dối khập khiễng thì hắn căn bản không dám nhìn ánh mắt của Nham Vân.
Nham Vân nâng cằm của nam nhân lên: “Ngươi còn đang nói dối, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết ngươi đang gạt ta”.
“Ta không…….”. Nam nhân trở nên chân tay luống cuống.
“Được rồi”. Trong con ngươi thản nhiên của Nham Vân tràn ngập vô tình, “Hiện tại ta liền mang ngươi đi đại điện, chứng thật một chút lời ngươi nói là thật hay giả. Nếu có người thì ta liền giết. Nếu không có ai……..”.
Nham Vân tạm dừng một chút, khinh thường buông cằm của nam nhân ra, ngữ khí nguy hiểm tiến đến bên tai nam nhân, nói xong trừng phạt tàn nhẫn: “Nếu là không có ai thì ta liền cởi sạch ngươi, trói ở trước cửa tiên sư (nơi dạy học) của Bạch Vân Quan, cho ngươi quỳ ở đó một đêm, ngày mai thời điểm thần khóa (lớp học sáng sớm), các đệ tử đều sẽ nhìn thấy bộ dáng chật vật của ngươi”.
“Không ——”. Nam nhân lắc đầu.
“Nhất định phải”. Nham Vân tóm lấy cổ tay của nam nhân, kéo nam nhân đi tới đại điện.
Nam nhân dùng sức nắm chặt trụ cầu trên cầu đá: “Ta không đi, ngươi không thể đối như vậy, ta chết cũng không đi…….”. Hắn nắm chặt thành cầu, lời của Nham Vân làm cho hắn sợ hãi.
Nam nhân đều không phải là rất sợ chết, hắn chính là sợ bị vũ nhục.
“Không đi cũng phải đi, cho dù ngươi chết thì cũng phải đi mới có thể chết”. Nham Vân dùng sức kéo nam nhân, nam nhân nặng nề té trên mặt đất, y còn lôi nam nhân đi về phía trước, y căn bản không để ý sống chết của nam nhân.
“Ngươi hơi quá đáng……..”. Nam nhân không thể nhịn được nữa, trong lòng hắn khó chịu, “Ta chăm sóc ngươi từ nhỏ tới lớn, cũng không biết ngươi tàn nhẫn như thế, vô tình như thế, ngươi đã sớm muốn ta chết phải không………..”
Nham Vân không để ý tới nam nhân, kéo nam nhân đi phía trước.
Nam nhân mấy lần nghĩ muốn đứng lên thì đều không có cơ hội, lực tay của Nham Vân rất lớn, tay của hắn đều sắp bị Nham Vân niết đứt: “Lúc trước ngươi ném ta bệnh nặng ở lại khách ***, cũng chính là muốn ta tự sinh tự diệt, ta không chết, ngươi hẳn là thực ngoài ý muốn đi!”. Hắn có chút tức giận, hắn để tay lên ngực tự hỏi, từ trước đến nay hắn cũng không có đối xử không tốt với Nham Vân.
Nam nhân không biết vì sao Nham Vân luôn đối đãi hắn tàn nhẫn như thế.
Nam nhân từng nhắc nhở chính mình rất nhiều lần là Nham Vân còn nhỏ, không hiểu chuyện, không cần so đo với hài tử kém tuổi hắn khá nhiều, nhưng mỗi lần Nham Vân đều hạ nhục hắn, làm cho hắn cảm thấy không có nửa điểm đướng sống phản bác, lại một lần một lần thương tổn hắn, nhưng làm tiền bối lớn tuổi vốn không nên vân cùng Nham Vân, chính là, chính là hắn thật sự sắp tới cực hạn.
Nam nhân nghĩ muốn mặc kệ đều khó, hắn nghĩ muốn làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh càng khó, hắn nghĩ muốn vứt bỏ ký ức cùng Nham Vân lại càng thêm không có khả năng, hắn làm không được.
“Nếu ngươi muốn chết như vậy thì ta liền xử lí ngươi ngay tại nơi này”. Nham Vân 1 tay kéo nam nhân đứng lên, dĩ vãng khuôn mặt luôn lãnh đạm bị tức giận thay thế, y áp nam nhân trên thành cầu, dùng sức bóp cổ của nam nhân, nửa thân mình của nam nhân đều lơ lửng ở tại bên ngoài, hai tay gian nan vịn cầu.
Đi ra tiểu tiện mà cũng rước lấy phiền toái lớn như vậy.
“Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi”. Nam nhân nản lòng thoái chí thốt ra, hắn ở trước mặt tử vong vốn có chút khẩn trương bất an lại đột nhiên trở nên bình tĩnh bất ngờ, “Ngươi giết ta thì Liễu phong cũng sẽ không cùng một chỗ với ngươi, y thích nữ nhân, lại không thích nam nhân, ngươi cho là mỗi người đều sẽ giống ngươi có long dương chi phích (thích giai)!”.
Nam nhân một hơi nói rất nhiều, hắn chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nham Vân càng ngày càng kém, cổ của hắn bị người bóp càng ngày càng chặt, hắn càng ngày càng khó chịu, cả khuôn mặt đều trướng tới đỏ bừng, hắn không ngừng ho khan, gió đêm hơi lạnh chui vào cổ tay áo của hắn, thổi y bào của hắn phồng lên, thổi vạt áo hắn lăn lộn, rung động loạt soạt.
“Ngươi dám nói lại lần nữa xem”. Con ngươi của Nham Vân như hàn băng, đôi mắt kia giống như có băng mang nở rộ, “Xem ta hiện tại sẽ giết ngươi không”. Thanh âm của y trước nay chưa từng có lạnh băng như vậy, làm cho nam nhân cảm thấy cả người lạnh lẻo thấu xương.
“Ngươi không thể đi, ngươi không thể đi, ta cũng sẽ không đi theo ngươi, ngươi hoặc là buông ra, hoặc là đẩy ta đi xuống”. Hai tay lạnh như băng của nam nhân phủ kín tay của Nham Vân, hắn muốn tránh thoát kiềm chế của Nham Vân, nhưng thực lực bạc nhược, hắn lại thủy chung đều là phí công mà thôi.
“Muốn chết thì ta sẽ thành toàn ngươi”. Khóe miệng Nham Vân lộ ra tươi cười trào phúng, đâm vào hai mắt của nam nhân có chút phát đau, ngay thời điểm nam nhân cho rằng Nham Vân muốn dùng lực đẩy hắn rơi xuống thì hắn lại cảm giác được bàn tay bóp cổ hắn đột nhiên buông lỏng ra.
Nam nhân kịch liệt ho khan.
Nham Vân thế nhưng buông nam nhân ra.
“Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, nếu ngươi chết thì Liễu Phong cũng sẽ không tha thứ ta, dù sao giữ ngươi lại, cùng giết ngươi thì căn bản không có khác nhau”. Nham Vân đứng ở nơi đó, gió mạnh thổi bay sợi tóc của y, cả người y liền như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt y diện vô biểu tình coi thường nam nhân, làm cho nam nhân không khỏi kiềm nén ho khan.
Nham Vân không muốn lại dong dài cùng nam nhân, xoay người đi hướng đại điện, gió to thổi vạt áo y bay lên, tóc dài bay múa lộn xộn ở trong gió, có vẻ tùy tiện như vậy.
Nam nhân đuổi theo cước bộ của Nham Vân, đi tới đại điện.
Hiện giờ trong đại điện của Bạch Vân Quan là một mảnh tĩnh lặng, liền ngay cả nam nhân cũng thấy quỷ dị, tất cả cảnh tượng nhiệt náo hôm nay giống như đều là ảo giác, nơi này sớm thu dọn sạch sẽ, tất cả hỉ chúc, thảm, hỉ tự trang sức(trang chí chữ hỉ), toàn bộ đều bị dọn đi, căn bản là tìm không thấy chu ti mã tích (dấu vết để lại) gì, chỉ để lại không khí cả phòng lạnh lẽo.
“Mặc kệ mục đích lên núi của ngươi là gì, nhưng ngươi tốt nhất lập tức xuống núi cho ta, ta không muốn sau khi Liễu Phong trở về thì nhìn thấy loại người nhàn tạp xuất hiện trong Bạch Vân Quan”.
Nam nhân bị lời xua đuổi của Nham Vân khiến cho có chút bất đắc dĩ, hắn còn muốn đi biệt viện tiếp tục uống rượu, sao có thể liền xuống núi như vậy, huống chi phải đi cũng phải ngày mai sau khi đánh tiếng từ biệt cùng Liễu Phong mới đi, đây là lễ tiết cơ bản nhất.
Lúc này có 1 đệ tử của Bạch Vân Quan đi qua đại điện ánh sáng u ám, đệ tử kia thấy tình huống không ổn, cúi đầu đi phía trước, làm bộ không phát hiện hai người, nhưng tay Nham Vân duỗi qua liền kéo tên đệ tử kia lại.
Mấy lần tim của nam nhân vọt lên tới cổ.
“Hôm nay chưởng môn của các ngươi đi đâu?”. Nham Vân không thân thiện lắm hỏi tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia sợ tới mức hai chân như nhũn ra, cả Bạch Vân quan đều biết Nham Vân đáng sợ, đệ tử kia run rẩy trả lời: “Hôm nay chưởng môn nhân đi xuống núi’. Đệ tử kia sợ tới mức sắp tè ra quần.
Thấy thế thì nam nhân nhíu mày, thật sự là không có tiền đồ.
Nham Vân thả tên đệ tử kia ra, nam nhân bảo đệ tử kia có việc thì đi trước đi, đệ tử kia thành thành thật thật rời khỏi đại điện, mà đáy mắt của Nham Vân lại lộ ra ý vị châm chọc nồng đậm.
“Ta không có lời nào để nói”. Nam nhân ung dung đứng tại chỗ, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trên người hắn, hắn thực bình tĩnh, thực tự nhiên, hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi, chính là giữa chân mày có chút hơi phiền muộn nói không rõ.
Nói vậy trước đó Liễu Phong có thông báo cho bọn đệ tử này.
Trước đó nam nhân thực thay đệ tử kia chảy 1 phen mồ hôi, mà hiện giờ Nham Vân lại khôi phục cái loại thần thái xem thường hắn như cũ này, hắn cũng không muốn nói thêm cùng Nham Vân nữa.
Giữa bọn họ đã sớm không còn lời nào để nói rồi.
Nam nhân đứng ở trong đại điện, ánh mắt của hắn không cách nào đối diện cùng Nham Vân, Nham Vân tựa hồ cũng không nghĩ muốn nói chuyện cùng nam nhân “kẻ lừa đảo” này, khi nam nhân nghe thấy Nham Vân rời đi thì hắn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Nham Vân, Nham Vân nhưng lại đi hướng Thanh Sơn biệt viện.
Nam nhân ngẩn ngơ 2 giây thì vội vội vàng vàng đuổi theo, hắn không thể để Nham Vân đi tới Thanh Sơn biệt viện, bởi vì nơi đó còn có số lượng tân khách không dưới 500 người, hơn nữa Phật Hàng cùng Mạt Đồng cùng với Xích Luyện, còn có Cửu Hoàng đều đang ở đó, tới lúc đó chạm mặt khẳng định sẽ quấy nhiễu tới Liễu Phong động phòng, nếu Nham Vân nhìn thấy nương tử của Liễu Phong thì hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi.
Nam nhân ngăn ở trước mặt Nham Vân, chặn đường đi của Nham Vân: “Ta có lời nói với ngươi, hy vọng ngươi cho ta chút thời gian”. Hắn ổn định hô hấp, làm cho chính mình thoạt nhìn không lộ ra sự khẩn trương.
Nham Vân không muốn nghe, thực trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Nam nhân không chịu tránh ra, kiên trì ngăn cản Nham Vân, hắn can đảm nhìn chằm chằm ánh mắt lãnh đạm của Nham Vân, hắn thậm chí đã quên trước đó Nham Vân nói muốn lột sạch hắn, khiến hắn ngày mai mất mặt trước mặt đệ tử của Bạch Vân Quan, hiện tại hắn đều không phỏng đoán được gì cả.
“Thật ra ta lên núi cũng là muốn gặp ngươi”. Không biết làm sao nam nhân đã nói ra khỏi miệng, Nham Vân rốt cục cũng bắt đầu liếc mắt nhìn nam nhân, tựa hồ đang chờ đợi nam nhân nói tiếp, tuy rằng con ngươi của nam nhân bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng như như tiếng sấm ần ầm, “Ta lên núi ngoại trừ muốn gặp Liễu Phong thì còn muốn nhìn xem ngươi có bình an không”.
Nham Vân trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Vì sao?”. Thanh âm của y thực bình ổn, nghe không ra tình tự gì khác thường.
“Bởi vì…….”. Nam nhân á khẩu.
Bởi vì không muốn cho Nham Vân tới Thanh Sơn biệt viện mới nói như vậy, nam nhân không biết làm thế nào, dưới ánh mắt lạnh lùng thản nhiên của Nham Vân thì nam nhân lại thảm hại tới không nghẹn ra được nửa chữ.
Dưới ánh mắt dò xét của Nham Vân thì nam nhân chột dạ đỏ mặt, hắn sẽ không nói dối, nhưng lại là ở trước mặt các tổ sư của Bạch Vân Quan, đại điện im lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở rất nhỏ của hai người, thanh âm tinh tế kia kéo đài, giống như tiếng thở dài sâu kín.
“Thật sự”. Nam nhân nhấn mạnh, lại chột dạ tới nghĩ muốn quỳ gối chuộc tội trước mặt các tổ sư.
“Vì sao phải xem ta bình an hay không?”. Nham Vân kéo dài thanh âm, có chút trào phúng nhẹ giọng nói một câu, “Giữa ta cùng với ngươi lại không có gì phần tình cảm gì, hơn nữa ngươi biết rõ ta thích Liễu Phong, cũng sẽ không không biết xấu hổ như vậy chạy tới nói với ta những lời này, da mặt ngươi mỏng như vậy, loại sự tình này ngươi chắc chắn không làm được”.
Xong rồi, Nham Vân bắt đầu hoài nghi hắn.
Thấy Nham Vân muốn đi thì nam nhân cắn răng một cái: “Ta bởi vì tưởng niệm ngươi, thích ngươi, cho nên mới đến xem ngươi, ta nói tới gặp Liễu phong là gạt ngươi thôi, ta muốn gặp chính là ngươi”. Hắn chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt của hắn như trời quang mênh mông, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào vẻ mặt hờ hững của Nham Vân.
Không hiệu quả.
Hoàn toàn không hiệu quả.
Nam nhân xấu hổ đỏ bừng mặt, hắn không khác gì tự rước lấy nhục, Nham Vân nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của nam nhân thì cảm thấy rất thú vị, liền dừng lại 1 lát, ở trong mắt y thì từ trước đến nay nam nhân này thực bình tĩnh như nước, lúc này lại cũng có chút khẩn trương, y đang đợi nam nhân tiếp tục, nhưng mà y không có tính nhẫn nại, rất nhanh sẽ mất bình tĩnh.
Thấy Nham Vân còn muốn đi thì nam nhân dứt khoát chủ động ôm chặt Nham Vân từ phía sau: “Ngươi đừng đi, ta còn chưa nói xong, ta thực còn có lời còn chưa nói ra……..”. Hắn hơi hơi cúi đầu, lông mi kia che lại đáy mắt cực kỳ hỗn loạn.
Nam nhân đã vậy còn không biết xấu hổ chủ động ôm Nham Vân, hắn đang trong hỗn loạn nên không có phát hiện Nham Vân bất động, nhưng hắn còn không ngừng siết chặt cánh tay, hắn lo lắng Nham Vân rời khỏi.
“Ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thật sự thích……..”. Trong mắt nam nhân đã ươn ướt, hắn cơ hồ sắp bị lời nói của chính mình sặc tới khóc ra, hắn biết nó có nghĩa gì, hắn vì giữ Nham Vân lại mà nói ra loại lời nói này, sẽ bị Nham Vân đối xử như thế nào thì hắn đều rất rõ ràng, nhưng mà hắn cũng không sợ hãi.
“Ngươi thích ta?”. Thanh âm của Nham Vân rầu rĩ, bởi vì y đưa lưng về phía nam nhân nên nam nhân nhìn không rõ vẻ mặt của y, càng không biết trong con ngươi y tràn ngập khinh thường cùng khinh thị.
Nham Vân một chút cũng không để ý nam nhân “thích” y, y căn bản đều không có một chút tình cảm đối nam nhân, nghe được thổ lộ của nam nhân thì y ngoại trừ tức cười ra thì y cảm thấy còn có chút ghê tởm, nhưng không tới mức làm cho y ói ra, bởi vì trên khuôn mặt không thể phù hợp thẩm mỹ của nam nhân thế nhưng có chút vặn vẹo, trong mắt y không chấp nhận được một chút hạt cát, y như thế nào cho phép người yêu của chính mình là 1 loại mặt hàng này.
Cho nên Nham Vân cũng chỉ là nghe một chút thôi.
Căn bản không có để ở trong lòng.
Nam nhân “thổ lộ” thì mới đầu làm cho Nham Vân có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc kinh ngạc này cũng chỉ trong một cái chớp mắt của y rồi biến mất, sớm liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Từ trước đến nay nam nhân đều thực “thanh cao” ở trong mắt Nham Vân, đã vậy còn quá ăn nói khép nép giữ y lại, miệng y hàm chứa vài tia tươi cười quỷ dị ngay cả chính y đều khó có thể phát hiện.
Tích Duyên nam nhân này thật không biết xấu hổ.
Rõ ràng biết y thích Liễu Phong, còn chạy tới Bạch Vân Quan cản trở Nham Vân phát triển cùng Liễu Phong, còn nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy, rất không biết xấu hổ.
Nham Vân vừa ở trong lòng mắng nam nhân, nhưng không phủ nhận nghe được tiền chưởng môn Bạch Vân Quan, trước linh vị của các tổ sư gia Bạch Vân Quan thổ lộ với y thì trong lòng y nhiều nhiều ít ít có chút dục vọng chinh phục, cùng cảm giác khống chế đắc ý.
Nham Vân hất tay nam nhân ra, nam nhân còn muốn ôm Nham Vân nhưng lại bị y đẩy ra, y tựa hồ giống như ngại bẩn vỗ vỗ y phục của chính mình, mới ngẩng đầu nhìn hướng vẻ mặt vô lực của nam nhân.
“Vậy người mà ngươi tìm thật ra là ta mà không phải Liễu Phong”. Trên mặt Nham Vân không có biểu tình dư thừa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thụ thương của nam nhân thì trong lòng y bốc lên một cỗ khoái cảm khó hiểu, “Ngươi tìm đến ta, chính là vì nói nhưng lời nói mắc ói này sao? Hay là ngươi muốn điểm khác?”. Khóe miệng dần dần lộ ra một mạt tươi cười hơi giễu cợt.
“Ta……..”. Nam nhân bị Nham Vân nhìn mà có chút lạnh run.
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi thích ta, vậy thích bao nhiêu?”. Nham Vân từng bước một tới gần nam nhân, hơi thở tràn ngập áp bách kia khiến cho nam nhân lui từng bước một về phía sau.
“Thích chính là thích, còn có thể có bao nhiêu thích chứ”. Nam nhân thấp giọng nói xong, cũng không dám nhìn Nham Vân, hắn không phải nhát gan, cũng không phải thẹn thùng, là không muốn nhìn đôi mắt trào phúng của Nham Vân.
Nham Vân bất mãn: “Ta đây tin tưởng ngươi như thế nào, dù sao ngươi cũng phải có chút hành động chứng tỏ chứ”. Y lạnh lùng thản nhiên nhìn chằm chằm nam nhân, y 1 thân tử sam dưới ánh sáng yếu ớt càng có vẻ nhu lượng (phát sáng + mềm mại) cùng hoa quý.
Nam nhân không biết đá trúng vật gì đó, hay là bị khí thế khí thế của Nham Vân áp bách mà hắn té trên mặt đất, nhưng còn đang tiếp tục lui về phía sau, cho tới khi Nham Vân bức hắn tới mức muốn lui không thể lui nữa, lưng của hắn chống lên trên cột đá lạnh như băng, Nham Vân đứng ngược chiều ánh sáng ở trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn kia tràn ngập cảm giác áp bách làm cho chân hắn mềm nhũn tới không đứng dậy được.
Nam nhân biết Nham Vân đang dùng linh khí bức lui hắn, tạo áp lực với hắn, làm cho không thể đứng thẳng.
Cho tới khi Nham Vân ngồi xổm trước mặt nam nhân, y nắm cằm của nam nhân, khiến nam nhân ngẩng đầu nhìn y: “Thích của ngươi cũng chỉ là nói miệng mà thôi, không có hành động thực tế, cái này mà kêu là thích sao, ngươi ít ở trong này làm ta ghê tởm đi, ngươi tưởng ngươi dùng loại tiểu kỹ xảo này có thể chia rẽ giữa ta ta cùng với Liễu Phong sao? Ngươi không tự soi gương bộ dáng của chính ngươi đi, nếu ngươi là mỹ nhân khuynh quốc thì có lẽ ta sẽ động tình đối với ngươi, đáng tiếc……..”. Y tiếc nuối lắc đầu, con ngươi kia tràn đầy ý cười lại tràn ngập châm chọc.
Nam nhân cảm thấy ánh mắt đều sắp bị biểu tình của Nham Vân đâm bị thương, hắn nhìn Nham Vân, hiểu được ý tứ của Nham Vân, cúi đầu, giơ tay chậm rãi cởi vạt áo của chính mình.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem”. Khi nam nhân nói chuyện thì thanh âm rất thấp, thấp tới cơ hồ nghe không thấy.
Nham Vân dán mắt nhìn nam nhân 1 lát, đột nhiên giơ tay tóm lấy tay của nam nhân, ngăn cản động tác của nam nhân lại, nam nhân nghi hoặc giương mắt nhìn Nham Vân, đầu tiên đưa tới chính là đôi môi của Nham Vân.
/332
|