Nam nhân rõ ràng có thể cảm nhận được đầu lưỡi của bạch sư ở trong cơ thể y không ngừng trừu động. Đầu lưỡi kia vừa ươn ướt, vừa nóng lại dày, nương theo nước bọt làm chất bôi trơn mà từ từ thâm nhập vào bí huyêt của nam nhân. Thân thể y ngã trên mặt đất khẽ chấn động, y là lên núi cứu người lại không nghĩ tới chính mình thế nhưng lại rơi vào loại hoàn cảnh này. Đầu lưỡi hắn ở trong cơ thể y liên tục chuyển động, vừa ẩm ướt lại vô cùng mềm nhuyễn không ngừng kích thích thân thể nam nhân.
“Nơi đó...... không nên chạm vào......” Hô hấp Tích Duyên càng lúc càng nặng nề, thanh âm của y thế nhưng lại không có chút gì mang theo vẻ uy hiếp, mà ngược lại còn tràn ngập thứ gọi là bất lực không nên xuất hiện.
Đầu lưỡi bạch sư cuối cùng cũng chạm tới chỗ mẫn cảm trong cơ thể nam nhân, dưới cái run khẽ của y, bạch sư lại càng dùng sức đẩy đầu lưỡi tiến vào trong cơ thể y mà chậm rãi chuyển động, cọ xát nơi mẫn cảm kia của y......
Tích Duyên thật sự là vô phương kháng cự, trên mặt y lộ ra biểu tình ủy khuất, muốn tránh đùi lại bị chận lấy, mà hô hấp nóng hổi của bạch sư còn không ngừng phun vào song mông của y, hơi thở đó nóng đến nỗi như muốn thiêu đốt cả y.
Y là chưa từng bị ai chạm qua như vậy, lần này xui rủi thế nào lại bị dã thú xâm phạm, bị “Đùa bỡn”, bị “Trêu chọc”, Tích Duyên thân vốn là nam nhi, gặp phải chuyện hoang đường như thế này hỏi y làm sao có thể tiếp nhận đây. Y không những lâm vào kinh ngạc mà điều này còn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, khiến cho y nguyên bản lạnh nhạt, quyết đoán bây giờ cũng không khỏi phải bối rối. Nếu linh lực y vẫn còn đầy đủ thì y khả dĩ còn có thể vùng lên mà vật lộn một trận, thế nhưng linh lực hiện giờ còn chưa khôi phục, y chỉ có thể cam chịu mà để “Thú” ức hiếp.
Không được, nếu còn tiếp tục như vậy liền rất nguy hiểm a......
Tích Duyên nổi lên một cảm giác bất ổn, đầu lưỡi kia không ngừng xâm nhập vào bộ vị đang hưng phấn của y, ngay tại lúc y sắp đến đỉnh, đầu lưỡi của hắn lại rút khỏi cơ thể y. Một lần nữa lại phải chịu cái cảm giác trống rỗng này khiến Tích Duyên khó chịu đến cực điểm.
Này đã là lần thứ hai rồi, tên dã thú này rốt cuộc là muốn thế nào?! Liếm lộng y như vậy, rồi lại không để y phóng thích. Đây hoàn toàn là một loại thống khổ dày vò mà.
“Đừng chạm vào ta, ngươi cũng biết ta là...... Ta là......”
Tích Duyên muốn nói lại thôi, bởi vì đôi nhãn thần kia của bạch sư đang vô cùng bình tĩnh mà nhìn y. Có lẽ do bị thương nên đôi đồng tử thiển lam sắc của hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Hiện tại xoay người lại, bò trên mặt đất.” Bạch sư thản nhiên nói, khẽ liếm liếm miệng, thuận thế cúi đầu, dùng đầu lưỡi thô to mà đùa giỡn cặp mông căng tròn, rắn chắc của nam nhân.
Tích Duyên đương nhiên là không chịu, y vừa nghĩ muốn ngồi dậy, đồn bộ liền bị bàn chân to lớn của bạch sư đè lại. Phần thịt ở lòng bàn chân kia vận sức ấn lên hai chân nam nhân, song chưởng linh hoạt tiến đến đùi nam nhân, đem y lật lại khiến y phải quỳ trên mặt đất. Hành động bất thình lình này không khỏi khiến cho Tích Duyên kinh ngạc.
Tên dã thú này là muốn làm gì?
Chẳng lẽ nghĩ muốn đối y...... Tích Duyên cơ hồ không dám nghĩ tiếp nữa, cứ thế mà xích lõa trên mặt đất lấy tư thế đầy sỉ nhục cố gắng bò về phía trước. Hạ thể xích lõa của y cứ không ngừng hoảng động trước mắt bạch sư, lung lay đến mê người. Xem ra nam nhân trong lòng trừ bỏ sợ hãi cùng chút bất đắc dĩ trước khốn cảnh này, cái gì cũng đều không có. Đúng là vào thời khắc này thì có muốn cũng vô pháp có thể nghĩ đến những chuyện khác, nhưng đáng tiếc y vừa bò được một đoạn, đã bị bạch sư bắt lại, phần thịt của dã thú ấn trụ lên mông y, liền sau đó đã chồm người nằm sấp lên lưng y. Hạ phúc ( bụng dưới) nóng cháy dán tại thân thể nam nhân tựa ngọn hỏa diễm thiêu đốt y.
Tích Duyên có thể cảm giác được cự căn dưới thân của bạch sư đang đặt ở hậu huyệt của y mà không ngừng ma sát. Vật thế nóng bỏng đó khiến y nhất thời không thể tin được chuyện đang diễn ra hiện tại, thứ đó … thật lớn......
Tứ chi Tích Duyên bắt đầu kịch liệt run rẩy, hô hấp của dã thú phả lên mặt hắn thật rất ngứa. Hô hấp của hắn vừa nóng bỏng lại rất dài, kích thích đến làn da mẫn cảm của y. Dục vọng dị thường tráng kiện của bạch sư dán tại đồn bộ của nam nhân mà ma xát, chút run rẩy của y tựa hồ càng khiến bạch sư thêm hưng phấn. Dục vọng của hắn hoạt nhập vào giữa hai chân nam nhân, để tại nơi hai chân y hợp nhất mà cọ xát.
“Nơi đó...... không nên chạm vào......” Hô hấp Tích Duyên càng lúc càng nặng nề, thanh âm của y thế nhưng lại không có chút gì mang theo vẻ uy hiếp, mà ngược lại còn tràn ngập thứ gọi là bất lực không nên xuất hiện.
Đầu lưỡi bạch sư cuối cùng cũng chạm tới chỗ mẫn cảm trong cơ thể nam nhân, dưới cái run khẽ của y, bạch sư lại càng dùng sức đẩy đầu lưỡi tiến vào trong cơ thể y mà chậm rãi chuyển động, cọ xát nơi mẫn cảm kia của y......
Tích Duyên thật sự là vô phương kháng cự, trên mặt y lộ ra biểu tình ủy khuất, muốn tránh đùi lại bị chận lấy, mà hô hấp nóng hổi của bạch sư còn không ngừng phun vào song mông của y, hơi thở đó nóng đến nỗi như muốn thiêu đốt cả y.
Y là chưa từng bị ai chạm qua như vậy, lần này xui rủi thế nào lại bị dã thú xâm phạm, bị “Đùa bỡn”, bị “Trêu chọc”, Tích Duyên thân vốn là nam nhi, gặp phải chuyện hoang đường như thế này hỏi y làm sao có thể tiếp nhận đây. Y không những lâm vào kinh ngạc mà điều này còn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, khiến cho y nguyên bản lạnh nhạt, quyết đoán bây giờ cũng không khỏi phải bối rối. Nếu linh lực y vẫn còn đầy đủ thì y khả dĩ còn có thể vùng lên mà vật lộn một trận, thế nhưng linh lực hiện giờ còn chưa khôi phục, y chỉ có thể cam chịu mà để “Thú” ức hiếp.
Không được, nếu còn tiếp tục như vậy liền rất nguy hiểm a......
Tích Duyên nổi lên một cảm giác bất ổn, đầu lưỡi kia không ngừng xâm nhập vào bộ vị đang hưng phấn của y, ngay tại lúc y sắp đến đỉnh, đầu lưỡi của hắn lại rút khỏi cơ thể y. Một lần nữa lại phải chịu cái cảm giác trống rỗng này khiến Tích Duyên khó chịu đến cực điểm.
Này đã là lần thứ hai rồi, tên dã thú này rốt cuộc là muốn thế nào?! Liếm lộng y như vậy, rồi lại không để y phóng thích. Đây hoàn toàn là một loại thống khổ dày vò mà.
“Đừng chạm vào ta, ngươi cũng biết ta là...... Ta là......”
Tích Duyên muốn nói lại thôi, bởi vì đôi nhãn thần kia của bạch sư đang vô cùng bình tĩnh mà nhìn y. Có lẽ do bị thương nên đôi đồng tử thiển lam sắc của hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Hiện tại xoay người lại, bò trên mặt đất.” Bạch sư thản nhiên nói, khẽ liếm liếm miệng, thuận thế cúi đầu, dùng đầu lưỡi thô to mà đùa giỡn cặp mông căng tròn, rắn chắc của nam nhân.
Tích Duyên đương nhiên là không chịu, y vừa nghĩ muốn ngồi dậy, đồn bộ liền bị bàn chân to lớn của bạch sư đè lại. Phần thịt ở lòng bàn chân kia vận sức ấn lên hai chân nam nhân, song chưởng linh hoạt tiến đến đùi nam nhân, đem y lật lại khiến y phải quỳ trên mặt đất. Hành động bất thình lình này không khỏi khiến cho Tích Duyên kinh ngạc.
Tên dã thú này là muốn làm gì?
Chẳng lẽ nghĩ muốn đối y...... Tích Duyên cơ hồ không dám nghĩ tiếp nữa, cứ thế mà xích lõa trên mặt đất lấy tư thế đầy sỉ nhục cố gắng bò về phía trước. Hạ thể xích lõa của y cứ không ngừng hoảng động trước mắt bạch sư, lung lay đến mê người. Xem ra nam nhân trong lòng trừ bỏ sợ hãi cùng chút bất đắc dĩ trước khốn cảnh này, cái gì cũng đều không có. Đúng là vào thời khắc này thì có muốn cũng vô pháp có thể nghĩ đến những chuyện khác, nhưng đáng tiếc y vừa bò được một đoạn, đã bị bạch sư bắt lại, phần thịt của dã thú ấn trụ lên mông y, liền sau đó đã chồm người nằm sấp lên lưng y. Hạ phúc ( bụng dưới) nóng cháy dán tại thân thể nam nhân tựa ngọn hỏa diễm thiêu đốt y.
Tích Duyên có thể cảm giác được cự căn dưới thân của bạch sư đang đặt ở hậu huyệt của y mà không ngừng ma sát. Vật thế nóng bỏng đó khiến y nhất thời không thể tin được chuyện đang diễn ra hiện tại, thứ đó … thật lớn......
Tứ chi Tích Duyên bắt đầu kịch liệt run rẩy, hô hấp của dã thú phả lên mặt hắn thật rất ngứa. Hô hấp của hắn vừa nóng bỏng lại rất dài, kích thích đến làn da mẫn cảm của y. Dục vọng dị thường tráng kiện của bạch sư dán tại đồn bộ của nam nhân mà ma xát, chút run rẩy của y tựa hồ càng khiến bạch sư thêm hưng phấn. Dục vọng của hắn hoạt nhập vào giữa hai chân nam nhân, để tại nơi hai chân y hợp nhất mà cọ xát.
/332
|