Tích Duyên hôn mê bất tỉnh. Hắn không muốn ngất xỉu nhưng mà hắn là phàm thể (cơ thể con người), không thể thừa nhận được nhiều áp lực, như vậy đã tính không tệ, có thể chống đỡ tới khi hai người đó tới mới té xỉu, mà thời điểm khi hắn tỉnh lại thì đã ở trong trúc xá sơn thủy (phòng trúc có phong cảnh núi non, nước bao quanh) của Vạn Đà Phong cách Thanh Phong cốc vài trăm dặm.
Nơi này núi vây quanh tứ phía, có thể nghe thấy thanh âm nước chảy của dòng suối nhỏ, ngoài sơn thủy trúc xá có 2 ngọn đèn ***g làm nổi bật yêu khí tràn ngập nơi đây.
Nam nhân mở mắt ra thì nhìn thấy một đầu tóc trắng của Cửu Hoàng, y im lặng ngồi ở bên giường nam nhân, trong phòng ánh sáng rất u ám làm nổi bật vẻ mặt rất nhu hòa của y, y đỡ nam nhân ngồi dậy, hơn nữa hỏi trạng huống thân thể của nam nhân, nam nhân tỏ vẻ chính mình không có việc gì, y cũng nói cho nam nhân biết tình hình của Thanh Phong cốc, hiện tại Thanh Phong cốc bị tà khí bao phủ.
Bọn họ hợp tác với các đại nhân sĩ chính đạo, liên thủ phong ấn Thanh Phong cốc, áp chế tà khí xuống, nhưng mà lại không thấy bóng dáng của tà đế, mà Nham Vân được Liễu Phong cứu ra từ trong Thiên Phật tháp, thương thế rất nghiêm trọng, hiện giờ đang ở phòng cách vách nghỉ ngơi, mà thời điểm Mạt Đồng đối chiến cùng tà đế cũng bị trọng thương, Mạt Đồng ở trong trúc xá ở bên cạnh chữa thương, mà sơn thủy trúc xá ở trong núi này là Xích Luyện dùng pháp thuật biến ra, trên người Xích Luyện nhiễm khí tức ô uế nên đang ở phía sau núi tịnh hóa linh thể.
Mà Cửu Hoàng cùng Liễu Phong không có bị thương, lần này là Cửu Hoàng cố ý đi Thanh Sơn mời Liễu Phong xuống núi, y chỉ nói với Liễu Phong là Nham Vân cùng xà yêu đều đi Thanh Phong cốc, mới đầu thì ngay cả Cửu Hoàng cũng cho rằng Liễu Phong đi theo y tới đây là vì hàng phục xà yêu, không ngờ tới thời điểm trọng yếu còn có thể liên thủ cùng xà yêu ngăn chặn tà khí của tà đế.
Mà Cửu Hoàng nhận thấy hình như xà yêu bắt đầu hướng thiện, không biết đây là hiện tượng tốt hay là xấu, xem ra hiện tại thì ngay cả Liễu Phong cũng không biết có nên bắt xà yêu hay không.
Mà tuyết lang của Cửu Hoàng cũng bị thương, tuy rằng y không có bị thương nhưng y vẫn phụ trách chiếu cố nam nhân, Nham Vân có Liễu Phong chiếu cố, mà y thì thủy chung canh giữ ở bên giường nam nhân…….
Nhìn thấy nam nhân tỉnh lại thì y mới yên tâm, mà sau khi nam nhân nghe Cửu Hoàng nói xong chân tướng sự tình hắn cũng thở dài một hơi, xem ra hắn chỉ cần tất cả mọi người không có việc gì là tốt nhất rồi.
Tà khí ở Thanh Phong cốc đột nhiên nổi lên khiến hắn cũng trở tay không kịp, mà khiến hắn phiền não chính là Phật Hàng.
Mà lúc này hình như Cửu Hoàng biết nam nhân đang suy nghĩ cái gì, y giúp nam nhân kéo chăn, mệt mỏi nói tình hình của Phật Hàng với nam nhân: “Còn Phật Hàng, hiện tại y đang nghỉ ngơi trong phòng đối diện”.
“Cái gì?”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Cửu Hoàng, tưởng cái lổ tai của chính mình nghe lầm.
Vừa rồi Cửu Hoàng nói tới…….Phật Hàng?
Cửu Hoàng thật khẳng định nói với nam nhân: “Ngươi không có nghe lầm, Phật Hàng nghỉ ngơi ở trong phòng đối diện, là Xích Luyện mang Phật Hàng về, Phật Hàng đương nhiên ở Thanh Phong Cốc tu hành, tà khí làm Phật Hàng ngất đi, tu vi của Phật Hàng gần như đã không còn, may mắn chính là không có nguy hiểm tới mạng sống”.
Nam nhân nhẹ nhàng gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi”. Trong lòng hắn vô cùng vui sướng, tìm được Phật Hàng rồi vậy là tốt rồi, rất tốt rồi, đây là kết quả hắn muốn gặp nhất.
Mấy ngày tiếp theo thì tất cả mọi người đang dưỡng thương, nhưng mà Cửu Hoàng bất kể là nam nhân ăn cơm hay là ngủ thì y đều ở bên người nam nhân, mà những người khác đều chữa thương, cũng không tiện mang thương tích xuất hiện ở trước mặt nam nhân.
Nam nhân cũng không có nhìn thấy Nham Vân, bởi vì Liễu Phong ở đây nên hắn cũng không tốt đi quấy rầy, hơn nữa cửa phòng Mạt Đồng luôn đóng chặt nên hắn cũng không tốt đi xông loạn, Xích Luyện lại ở hậu sơn tu luyện…….
Nam nhân bị thương nên phỏng chừng không đi xa được. Mấy ngày nay, Cửu Hoàng đều ở bên cạnh hắn, điều này khiến cho hắn có chút băn khoăn, dù sao Cửu Hoàng không phải chỉ phụ trách chiếu cố mỗi mình hắn, trong suy nghĩ cua hắn thì Cửu Hoàng có rất nhiều việc cần làm.
Ngày hôm đó Cửu Hoàng, Phật Hàng, còn có Tích Duyên, ba người uống rượu ở trong sân.
Nơi hoang sơn dã lĩnh này không có người, thỉnh thoảng sẽ có oán linh yêu ma bay qua, âm khí nơi này rất nặng nhưng ba người đều là nhiệt huyết nam nhi, dương khí cường thịnh nên cũng không quá để ý.
Ba người tự mình uống rượu của mình, mà rượu này thật ra là chạng vạng (chập tối) hôm nay Cửu Hoàng cùng Phật Hàng mua về từ bên ngoài, ban đêm trong núi có sương mù nên có chút âm lãnh, ẩm ướt.
Đèn ***g trước trúc ốc bị gió đêm thổi nên lay động nhẹ nhàng…….
Phật Hàng ngồi ở đối diện nam nhân, mặt không đổi sắc uống rượu, mái tóc màu bạc của y buộc lên, trên người mặc áo cà sa màu bạc như trước, trên mặt tuấn mỹ của y không có chút tổn thương.
“Ngươi uống ít chút, thương thế của ngươi mới tốt lên thôi”. Nam nhân nhắc nhở Phật Hàng một câu.
“Không có việc gì, ngô tự có chừng mực”. Phật Hàng tự rót cho mình một chén, nhấp một ngụm, y liếc mắt nhìn nam nhân một cái, khóe miệng hiện lên vài tia tiếu ý, y không thèm để ý Cửu Hoàng đang ở đây mà vẫn liếc mắt đưa tình với nam nhân.
Nam nhân nhẹ nhàng rủ mắt xuống, trong mắt có chút cảm xúc xấu hổ, bởi vì vừa rồi Cửu Hoàng xoay người đi lấy rượu, bỏ lỡ màn “biểu diễn” của hai người, sau đó ba người lại hàn huyên chuyện tình ngày ấy.
Cửu Hoàng tỏ ý tất cả mọi người đều an toàn, tà đế đã đi mất cho nên lúc này có thể hảo hảo dưỡng thương, y cũng không có nhắc tới chuyện tình phương Bắc, mà nam nhân cũng không tiện hỏi.
“Ân”.
Nam nhân ngoại trừ gật đầu thì không biết nên nói cái gì, tình huống như vậy có chút xấu hổ, tuy rằng lần này Cửu Hoàng xuất hiện nhưng hắn cũng không có thể xác định Cửu Hoàng có phải tới cứu hắn hay không. Lại hoặc là chỉ là trùng hợp nên thuận tiện cứu hắn.
Mà lúc trước chuyện Cửu Hoàng một mình rời đi Nham môn thì nam nhân cũng không có quên, hắn biết Cửu Hoàng không thể dẫn hắn đi cùng, cũng không có thể hứa hẹn với hắn cái gì, ở trong mắt hắn thì sự tình phương Bắc đối Cửu Hoàng mà nói là quan trọng nhất, hắn không tiện hỏi gia sự (chuyện nhà) của Cửu Hoàng, ba người đành phải rầu rĩ uống rượu.
Nam nhân nói chuyện cùng Phật Hàng, lại ngẫu nhiên nói một hai câu cùng Cửu Hoàng, Cửu Hoàng cũng không để ý, quan hệ của ba người thì bọn họ đều biết, chỉ để trong lòng mà không nói ra, tuy rằng Phật Hàng cùng Cửu Hoàng ở mặt ngoài không có gì, nhưng là ở chung như vậy, ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy, ngồi cùng bàn uống rượu vẫn là thử thách với nam nhân.
Dưới cái nhìn nhìn chăm chú của Phật Hàng thì nam nhân chậm rãi nhìn về phía Cửu Hoàng: “Nếu phương Bắc của ngươi còn có việc thì đi trước đi, dù sao hiện giờ đã an toàn, để tránh trì hoãn ngươi…….”. Hắn bình tĩnh tỏ vẻ cảm tạ (cảm ơn), đối với lần này bọn họ tiến đến cứu giúp thì hắn phi thường cảm kích, nhưng mà hiện tại đã an toàn thì hắn cũng không nên làm chậm trễ Cửu Hoàng.
Hắn là thực tâm……..
Hơn nữa Phật Hàng cũng an toàn quay về……..
Bất tiện. Đối quan hệ của bọn họ mà nói thì hết thảy đều rất bất tiện, nam nhân cảm thấy may mắn vì Mạt Đồng cùng Xích Luyện chữa thương ở nơi khác, may mắn vì Liễu Phong đang chiếu cố Nham Vân, nếu không hắn sẽ càng thêm xấu hổ……
“Việc này để sau này hẵng nói, gần đây ta rất có thời gian, cho nên có thể nhiều bồi cùng ngươi”. Trong mắt Cửu Hoàng hàm chứa tiếu ý thản nhiên, y uống một chén rượu, mái tóc trắng như tuyết theo gió tung bay…….
Y phục thuần trắng kia không nhiễm một hạt bụi, giống như không nhiễm sự trần tục…….
Ba người uống đến không sai biệt lắm thì tất cả mọi người đều tự trở về phòng, bởi vì Cửu Hoàng phải chiếu cố nam nhân cho nên gần như mỗi đêm y đều ngủ cùng nam nhân, chỉ là cái gì đều không có làm, mà tuy rằng Phật Hàng có dị nghị đối việc khác thường này nhưng thấy nam nhân không có phản đối thì Phật Hàng cũng không tốt mở miệng phản đối, hơn nữa hiện tại Phật Hàng bị thương, không tiện làm cái loại này sự tình này cùng nam nhân.
Cửu Hoàng đóng cửa lại, y không lên tiếng thay nam nhân cởi y phục, ôm nam nhân đi tắm rửa, nam nhân có chút nặng không giống thiếu niên mảnh dẻ, thân thể nam nhân thực rắn chắc, vòng eo thực sự mềm dẻo…….
Sau khi Cửu Hoàng giúp nam nhân tắm rửa thì mới ôm nam nhân trở về trên giường. Nam nhân lẳng lặng nhìn Cửu Hoàng, phát hiện mấy ngày không gặp thì công lực của y tăng nhiều.
Cửu Hoàng giơ tay lau bọt nước dính trên mặt nam nhân, ngón tay y trượt xuống cần cổ của nam nhân, nam nhân không hề động, chỉ là lẳng lặng nhìn y, nhìn y tới gần, nam nhân vẫn không hề động. Y không nhẹ không nặng hôn môi nam nhân, xúc cảm ấm áp mềm mại kia làm cho cả hai đều có chút lưu luyến.
“Vừa rồi tại sao muốn đuổi ta đi?”. Cửu Hoàng hôn nam nhân một chút thì rời khỏi đôi môi của nam nhân, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, ngón tay cái trắng nõn của y nhẹ nhàng mà xoa xoa môi nam nhân, “Ngươi thật không muốn gặp ta?”. Ánh mắt y lẳng lặng dừng ở trên mặt nam nhân, dưới ánh nến nhu hòa rất là ôn hòa.
“Không phải”. Nam nhân rủ mắt, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì ngươi thường ngày bề bộn nhiều việc…….”. Cho nên không tốt quấy rầy, nếu là làm chậm trễ sự tình gì của Cửu Hoàng thì hắn sẽ áy náy lắm.
“Không phải ta nói ngươi chờ ta sao?”.
“Tại sao ngươi lại cùng Phật Hàng rời đi?”. Ngón tay Cửu Hoàng chậm rãi vuốt ve môi nam nhân, y muốn hôn nam nhân, nhưng lần này lại bị nam nhân nhẹ nhàng tránh được. nên y chỉ hôn tới được khóe môi nam nhân, chóp mũi trắng nõn của y để trên mặt nam nhân, lông mi nam nhân đang rung rung, đối mặt chất vấn của y thì nam nhân rất bất an.
“Ta cho rằng ngươi sẽ không trở lại, hơn nữa…… Hơn nữa ta cũng không thích hợp ngốc lâu ở Nham môn, nơi đó thủy chung là địa phương của người khác, ta là một ngoại nhân không tiện ở đó”. Nam nhân bình tĩnh nói xong thì cảm giác được đôi môi mềm mại của Cửu Hoàng rời khỏi khóe môi của hắn, khí tức nóng bỏng ở cổ hắn chậm rãi rời đi, hai má hắn trở nên lạnh lẻo.
Mái tóc dài trắng như tuyết của Cửu Hoàng xõa ở trên tay nam nhân, tay y vẫn đang chậm rãi cọ nhẹ hai má nam nhân, động tác sủng nịch (cưng chiều) làm cho nam nhân có chút khó chịu………
“Sắc trời muộn rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi”. Nam nhân đẩy tay Cửu Hoàng ra.
Một lần nữa Cửu Hoàng lấy tay xoa hai má của nam nhân, hắn muốn kéo cũng kéo không ra, lòng hắn rối loạn, nhưng lập tức chợt nghe Cửu Hoàng hỏi hắn: “Ngươi chính là trách ta lúc trước một mình rời đi?”.
“…….”.
“Ta biết là ta không đúng, ngày đó ta đáp ứng ngươi, phải bảo vệ ngươi, muốn dẫn ngươi quay về Tuyết Sơn, nhưng mà ta lại một mình rời đi”. Tay Cửu Hoàng từ cổ nam nhân chậm rãi trượt xuống cánh tay, y từ chỗ tay áo nam nhân duỗi vào trong y phục của nam nhân, làm cho nam nhân có chút bất an mà run rẩy.
“Không phải……”. Nam nhân lắc đầu, hắn cũng không phải có ý này.
“Vậy thì tại sao?”.
“Ta là sợ làm ngươi chậm trễ, hơn nữa cơ nghiệp của ngươi ở phương Bắc, chạy qua chạy lại như vậy thật là rất bất tiện, dù sao hiện tại đã không có việc gì, nếu ngươi lại ở lại đây theo giúp ta mà nếu bên kia có việc tìm ngươi thì ngươi không thể trở về kịp được, vậy không tốt…….”. Nam nhân ngừng nói bởi vì hắn cảm giác được ngón tay của Cửu Hoàng nắm nhũ tiêm mẫn cảm của hắn…….
Nam nhân bất đắc dĩ nhìn Cửu Hoàng, muốn đưa tay hất tay Cửu Hoàng ra, mà tay kia của Cửu Hoàng thì lại trượt về phía bên hông của hắn, duỗi vào trong quần của hắn, thân thể hắn do khoái cảm mà chấn động nhỏ.
“Nếu ngươi giận ta thì ta cũng không trách ngươi”.
“…….”
“Khi đó ta xác thực đi rất vội vàng, không có tự mình nói với ngươi, là ta nghĩ không chu toàn (chu đáo, đầy đủ)“.
Cửu Hoàng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, cảm thấy nam nhân khẩu thị tâm phi, bất kể là ai bị người khác bỏ rơi như vậy thì sẽ tức giận, tuy rằng y nhờ Phật Hàng chuyển lời một tiếng nhưng là một tiếng kia cũng rất không thành ý. Y biết nam nhân khẳng định sẽ tức giận. Cho nên hiện tại y muốn bù lại một chút, nhìn thấy bộ dáng hỗn loạn của nam nhân thì y sáp tới hôn môi nam nhân hai cái, ngay tại thời điểm nam nhân muốn tiếp tục giải thích thì y nghiêng người lên trước, hôn nhanh đôi môi đang khép mở của nam nhân…….
Môi nam nhân rất mềm mại, ấp áp, rất nóng ướt. Hai người hôn môi, làm cho tim cả hai đầu đập nhanh hơn, nam nhân bị hôn, lòng bàn tay ấm mềm của Cửu Hoàng xoa xoa thân thể hắn, làm cho thân thể hắn như nhũn ra.
Thanh âm hôn môi làm cho trái tim hắn đập thình thịch……..
Quần hắn bị cọ xuống dưới, hai chân bị biến thành như nhũn ra…….
Cửu Hoàng để nam nhân dựa lưng vào giường, hắn biết ngón tay của Cửu Hoàng chạm tới nơi nào trên thân thể hắn, rất nhanh bả vai cùng lông mi hắn mà bắt đầu bất đồng trình độ mà run rẩy một chút.
“Nơi đó……”. Thấp giọng khó nhịn lại run rẩy thì thầm, môi hắn bị nụ hôn của Cửu Hoàng làm ẩm ướt……… Làm cho người ta muốn cắn lên đó 1 ngụm.
Cửu Hoàng theo bình thường bế nam nhân lên, lần này nam nhân vẫn bình tĩnh như cũ, thỉnh thoảng sẽ phát hiện thanh âm kích động của Cửu Hoàng, nam nhân là người rất bảo thủ.
Tối nay ánh trăng nồng đậm.
Tình ý kéo dài. Nhưng mà vào lúc này.
Hắt xì —
Một tiếng vang nhỏ quỷ dị.
Cửa phòng bị người đẩy ra, hai người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc thấy vẻ mặt phẫn nộ của Nham Vân, cùng vẻ mặt không chút biểu tình của Mạt Đồng.
“Hai người các ngươi sửng sờ ở cửa làm cái gì?”.
Bên ngoài truyền đến thanh âm trong trẻo của Liễu Phong, lập tức nghe thấy tiếng bước chân dần dần đến gần.
“Đi ra ngoài”.
Đáy mắt Cửu Hoàng hiện lên vài tia lửa giận, y phiền chán đám người này.
Nhưng mà vào giờ phút này khi nam nhân nhìn thấy rõ bộ dáng vẻ mặt không chút cảm xúc của Mạt Đồng, tựa hồ đáy mắt của Mạt Đồng lộ ra khiếp sợ cùng khó có thể tin, mà khi hắn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nham Vân thì tim hắn gần như ngừng đập.
Loại thời điểm này thế nhưng lại bị bọn họ nhìn thấy…….
Sắc mặt hắn trắng bệch, mặt đều đang run rẩy……..
Nơi này núi vây quanh tứ phía, có thể nghe thấy thanh âm nước chảy của dòng suối nhỏ, ngoài sơn thủy trúc xá có 2 ngọn đèn ***g làm nổi bật yêu khí tràn ngập nơi đây.
Nam nhân mở mắt ra thì nhìn thấy một đầu tóc trắng của Cửu Hoàng, y im lặng ngồi ở bên giường nam nhân, trong phòng ánh sáng rất u ám làm nổi bật vẻ mặt rất nhu hòa của y, y đỡ nam nhân ngồi dậy, hơn nữa hỏi trạng huống thân thể của nam nhân, nam nhân tỏ vẻ chính mình không có việc gì, y cũng nói cho nam nhân biết tình hình của Thanh Phong cốc, hiện tại Thanh Phong cốc bị tà khí bao phủ.
Bọn họ hợp tác với các đại nhân sĩ chính đạo, liên thủ phong ấn Thanh Phong cốc, áp chế tà khí xuống, nhưng mà lại không thấy bóng dáng của tà đế, mà Nham Vân được Liễu Phong cứu ra từ trong Thiên Phật tháp, thương thế rất nghiêm trọng, hiện giờ đang ở phòng cách vách nghỉ ngơi, mà thời điểm Mạt Đồng đối chiến cùng tà đế cũng bị trọng thương, Mạt Đồng ở trong trúc xá ở bên cạnh chữa thương, mà sơn thủy trúc xá ở trong núi này là Xích Luyện dùng pháp thuật biến ra, trên người Xích Luyện nhiễm khí tức ô uế nên đang ở phía sau núi tịnh hóa linh thể.
Mà Cửu Hoàng cùng Liễu Phong không có bị thương, lần này là Cửu Hoàng cố ý đi Thanh Sơn mời Liễu Phong xuống núi, y chỉ nói với Liễu Phong là Nham Vân cùng xà yêu đều đi Thanh Phong cốc, mới đầu thì ngay cả Cửu Hoàng cũng cho rằng Liễu Phong đi theo y tới đây là vì hàng phục xà yêu, không ngờ tới thời điểm trọng yếu còn có thể liên thủ cùng xà yêu ngăn chặn tà khí của tà đế.
Mà Cửu Hoàng nhận thấy hình như xà yêu bắt đầu hướng thiện, không biết đây là hiện tượng tốt hay là xấu, xem ra hiện tại thì ngay cả Liễu Phong cũng không biết có nên bắt xà yêu hay không.
Mà tuyết lang của Cửu Hoàng cũng bị thương, tuy rằng y không có bị thương nhưng y vẫn phụ trách chiếu cố nam nhân, Nham Vân có Liễu Phong chiếu cố, mà y thì thủy chung canh giữ ở bên giường nam nhân…….
Nhìn thấy nam nhân tỉnh lại thì y mới yên tâm, mà sau khi nam nhân nghe Cửu Hoàng nói xong chân tướng sự tình hắn cũng thở dài một hơi, xem ra hắn chỉ cần tất cả mọi người không có việc gì là tốt nhất rồi.
Tà khí ở Thanh Phong cốc đột nhiên nổi lên khiến hắn cũng trở tay không kịp, mà khiến hắn phiền não chính là Phật Hàng.
Mà lúc này hình như Cửu Hoàng biết nam nhân đang suy nghĩ cái gì, y giúp nam nhân kéo chăn, mệt mỏi nói tình hình của Phật Hàng với nam nhân: “Còn Phật Hàng, hiện tại y đang nghỉ ngơi trong phòng đối diện”.
“Cái gì?”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Cửu Hoàng, tưởng cái lổ tai của chính mình nghe lầm.
Vừa rồi Cửu Hoàng nói tới…….Phật Hàng?
Cửu Hoàng thật khẳng định nói với nam nhân: “Ngươi không có nghe lầm, Phật Hàng nghỉ ngơi ở trong phòng đối diện, là Xích Luyện mang Phật Hàng về, Phật Hàng đương nhiên ở Thanh Phong Cốc tu hành, tà khí làm Phật Hàng ngất đi, tu vi của Phật Hàng gần như đã không còn, may mắn chính là không có nguy hiểm tới mạng sống”.
Nam nhân nhẹ nhàng gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi”. Trong lòng hắn vô cùng vui sướng, tìm được Phật Hàng rồi vậy là tốt rồi, rất tốt rồi, đây là kết quả hắn muốn gặp nhất.
Mấy ngày tiếp theo thì tất cả mọi người đang dưỡng thương, nhưng mà Cửu Hoàng bất kể là nam nhân ăn cơm hay là ngủ thì y đều ở bên người nam nhân, mà những người khác đều chữa thương, cũng không tiện mang thương tích xuất hiện ở trước mặt nam nhân.
Nam nhân cũng không có nhìn thấy Nham Vân, bởi vì Liễu Phong ở đây nên hắn cũng không tốt đi quấy rầy, hơn nữa cửa phòng Mạt Đồng luôn đóng chặt nên hắn cũng không tốt đi xông loạn, Xích Luyện lại ở hậu sơn tu luyện…….
Nam nhân bị thương nên phỏng chừng không đi xa được. Mấy ngày nay, Cửu Hoàng đều ở bên cạnh hắn, điều này khiến cho hắn có chút băn khoăn, dù sao Cửu Hoàng không phải chỉ phụ trách chiếu cố mỗi mình hắn, trong suy nghĩ cua hắn thì Cửu Hoàng có rất nhiều việc cần làm.
Ngày hôm đó Cửu Hoàng, Phật Hàng, còn có Tích Duyên, ba người uống rượu ở trong sân.
Nơi hoang sơn dã lĩnh này không có người, thỉnh thoảng sẽ có oán linh yêu ma bay qua, âm khí nơi này rất nặng nhưng ba người đều là nhiệt huyết nam nhi, dương khí cường thịnh nên cũng không quá để ý.
Ba người tự mình uống rượu của mình, mà rượu này thật ra là chạng vạng (chập tối) hôm nay Cửu Hoàng cùng Phật Hàng mua về từ bên ngoài, ban đêm trong núi có sương mù nên có chút âm lãnh, ẩm ướt.
Đèn ***g trước trúc ốc bị gió đêm thổi nên lay động nhẹ nhàng…….
Phật Hàng ngồi ở đối diện nam nhân, mặt không đổi sắc uống rượu, mái tóc màu bạc của y buộc lên, trên người mặc áo cà sa màu bạc như trước, trên mặt tuấn mỹ của y không có chút tổn thương.
“Ngươi uống ít chút, thương thế của ngươi mới tốt lên thôi”. Nam nhân nhắc nhở Phật Hàng một câu.
“Không có việc gì, ngô tự có chừng mực”. Phật Hàng tự rót cho mình một chén, nhấp một ngụm, y liếc mắt nhìn nam nhân một cái, khóe miệng hiện lên vài tia tiếu ý, y không thèm để ý Cửu Hoàng đang ở đây mà vẫn liếc mắt đưa tình với nam nhân.
Nam nhân nhẹ nhàng rủ mắt xuống, trong mắt có chút cảm xúc xấu hổ, bởi vì vừa rồi Cửu Hoàng xoay người đi lấy rượu, bỏ lỡ màn “biểu diễn” của hai người, sau đó ba người lại hàn huyên chuyện tình ngày ấy.
Cửu Hoàng tỏ ý tất cả mọi người đều an toàn, tà đế đã đi mất cho nên lúc này có thể hảo hảo dưỡng thương, y cũng không có nhắc tới chuyện tình phương Bắc, mà nam nhân cũng không tiện hỏi.
“Ân”.
Nam nhân ngoại trừ gật đầu thì không biết nên nói cái gì, tình huống như vậy có chút xấu hổ, tuy rằng lần này Cửu Hoàng xuất hiện nhưng hắn cũng không có thể xác định Cửu Hoàng có phải tới cứu hắn hay không. Lại hoặc là chỉ là trùng hợp nên thuận tiện cứu hắn.
Mà lúc trước chuyện Cửu Hoàng một mình rời đi Nham môn thì nam nhân cũng không có quên, hắn biết Cửu Hoàng không thể dẫn hắn đi cùng, cũng không có thể hứa hẹn với hắn cái gì, ở trong mắt hắn thì sự tình phương Bắc đối Cửu Hoàng mà nói là quan trọng nhất, hắn không tiện hỏi gia sự (chuyện nhà) của Cửu Hoàng, ba người đành phải rầu rĩ uống rượu.
Nam nhân nói chuyện cùng Phật Hàng, lại ngẫu nhiên nói một hai câu cùng Cửu Hoàng, Cửu Hoàng cũng không để ý, quan hệ của ba người thì bọn họ đều biết, chỉ để trong lòng mà không nói ra, tuy rằng Phật Hàng cùng Cửu Hoàng ở mặt ngoài không có gì, nhưng là ở chung như vậy, ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy, ngồi cùng bàn uống rượu vẫn là thử thách với nam nhân.
Dưới cái nhìn nhìn chăm chú của Phật Hàng thì nam nhân chậm rãi nhìn về phía Cửu Hoàng: “Nếu phương Bắc của ngươi còn có việc thì đi trước đi, dù sao hiện giờ đã an toàn, để tránh trì hoãn ngươi…….”. Hắn bình tĩnh tỏ vẻ cảm tạ (cảm ơn), đối với lần này bọn họ tiến đến cứu giúp thì hắn phi thường cảm kích, nhưng mà hiện tại đã an toàn thì hắn cũng không nên làm chậm trễ Cửu Hoàng.
Hắn là thực tâm……..
Hơn nữa Phật Hàng cũng an toàn quay về……..
Bất tiện. Đối quan hệ của bọn họ mà nói thì hết thảy đều rất bất tiện, nam nhân cảm thấy may mắn vì Mạt Đồng cùng Xích Luyện chữa thương ở nơi khác, may mắn vì Liễu Phong đang chiếu cố Nham Vân, nếu không hắn sẽ càng thêm xấu hổ……
“Việc này để sau này hẵng nói, gần đây ta rất có thời gian, cho nên có thể nhiều bồi cùng ngươi”. Trong mắt Cửu Hoàng hàm chứa tiếu ý thản nhiên, y uống một chén rượu, mái tóc trắng như tuyết theo gió tung bay…….
Y phục thuần trắng kia không nhiễm một hạt bụi, giống như không nhiễm sự trần tục…….
Ba người uống đến không sai biệt lắm thì tất cả mọi người đều tự trở về phòng, bởi vì Cửu Hoàng phải chiếu cố nam nhân cho nên gần như mỗi đêm y đều ngủ cùng nam nhân, chỉ là cái gì đều không có làm, mà tuy rằng Phật Hàng có dị nghị đối việc khác thường này nhưng thấy nam nhân không có phản đối thì Phật Hàng cũng không tốt mở miệng phản đối, hơn nữa hiện tại Phật Hàng bị thương, không tiện làm cái loại này sự tình này cùng nam nhân.
Cửu Hoàng đóng cửa lại, y không lên tiếng thay nam nhân cởi y phục, ôm nam nhân đi tắm rửa, nam nhân có chút nặng không giống thiếu niên mảnh dẻ, thân thể nam nhân thực rắn chắc, vòng eo thực sự mềm dẻo…….
Sau khi Cửu Hoàng giúp nam nhân tắm rửa thì mới ôm nam nhân trở về trên giường. Nam nhân lẳng lặng nhìn Cửu Hoàng, phát hiện mấy ngày không gặp thì công lực của y tăng nhiều.
Cửu Hoàng giơ tay lau bọt nước dính trên mặt nam nhân, ngón tay y trượt xuống cần cổ của nam nhân, nam nhân không hề động, chỉ là lẳng lặng nhìn y, nhìn y tới gần, nam nhân vẫn không hề động. Y không nhẹ không nặng hôn môi nam nhân, xúc cảm ấm áp mềm mại kia làm cho cả hai đều có chút lưu luyến.
“Vừa rồi tại sao muốn đuổi ta đi?”. Cửu Hoàng hôn nam nhân một chút thì rời khỏi đôi môi của nam nhân, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, ngón tay cái trắng nõn của y nhẹ nhàng mà xoa xoa môi nam nhân, “Ngươi thật không muốn gặp ta?”. Ánh mắt y lẳng lặng dừng ở trên mặt nam nhân, dưới ánh nến nhu hòa rất là ôn hòa.
“Không phải”. Nam nhân rủ mắt, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì ngươi thường ngày bề bộn nhiều việc…….”. Cho nên không tốt quấy rầy, nếu là làm chậm trễ sự tình gì của Cửu Hoàng thì hắn sẽ áy náy lắm.
“Không phải ta nói ngươi chờ ta sao?”.
“Tại sao ngươi lại cùng Phật Hàng rời đi?”. Ngón tay Cửu Hoàng chậm rãi vuốt ve môi nam nhân, y muốn hôn nam nhân, nhưng lần này lại bị nam nhân nhẹ nhàng tránh được. nên y chỉ hôn tới được khóe môi nam nhân, chóp mũi trắng nõn của y để trên mặt nam nhân, lông mi nam nhân đang rung rung, đối mặt chất vấn của y thì nam nhân rất bất an.
“Ta cho rằng ngươi sẽ không trở lại, hơn nữa…… Hơn nữa ta cũng không thích hợp ngốc lâu ở Nham môn, nơi đó thủy chung là địa phương của người khác, ta là một ngoại nhân không tiện ở đó”. Nam nhân bình tĩnh nói xong thì cảm giác được đôi môi mềm mại của Cửu Hoàng rời khỏi khóe môi của hắn, khí tức nóng bỏng ở cổ hắn chậm rãi rời đi, hai má hắn trở nên lạnh lẻo.
Mái tóc dài trắng như tuyết của Cửu Hoàng xõa ở trên tay nam nhân, tay y vẫn đang chậm rãi cọ nhẹ hai má nam nhân, động tác sủng nịch (cưng chiều) làm cho nam nhân có chút khó chịu………
“Sắc trời muộn rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi”. Nam nhân đẩy tay Cửu Hoàng ra.
Một lần nữa Cửu Hoàng lấy tay xoa hai má của nam nhân, hắn muốn kéo cũng kéo không ra, lòng hắn rối loạn, nhưng lập tức chợt nghe Cửu Hoàng hỏi hắn: “Ngươi chính là trách ta lúc trước một mình rời đi?”.
“…….”.
“Ta biết là ta không đúng, ngày đó ta đáp ứng ngươi, phải bảo vệ ngươi, muốn dẫn ngươi quay về Tuyết Sơn, nhưng mà ta lại một mình rời đi”. Tay Cửu Hoàng từ cổ nam nhân chậm rãi trượt xuống cánh tay, y từ chỗ tay áo nam nhân duỗi vào trong y phục của nam nhân, làm cho nam nhân có chút bất an mà run rẩy.
“Không phải……”. Nam nhân lắc đầu, hắn cũng không phải có ý này.
“Vậy thì tại sao?”.
“Ta là sợ làm ngươi chậm trễ, hơn nữa cơ nghiệp của ngươi ở phương Bắc, chạy qua chạy lại như vậy thật là rất bất tiện, dù sao hiện tại đã không có việc gì, nếu ngươi lại ở lại đây theo giúp ta mà nếu bên kia có việc tìm ngươi thì ngươi không thể trở về kịp được, vậy không tốt…….”. Nam nhân ngừng nói bởi vì hắn cảm giác được ngón tay của Cửu Hoàng nắm nhũ tiêm mẫn cảm của hắn…….
Nam nhân bất đắc dĩ nhìn Cửu Hoàng, muốn đưa tay hất tay Cửu Hoàng ra, mà tay kia của Cửu Hoàng thì lại trượt về phía bên hông của hắn, duỗi vào trong quần của hắn, thân thể hắn do khoái cảm mà chấn động nhỏ.
“Nếu ngươi giận ta thì ta cũng không trách ngươi”.
“…….”
“Khi đó ta xác thực đi rất vội vàng, không có tự mình nói với ngươi, là ta nghĩ không chu toàn (chu đáo, đầy đủ)“.
Cửu Hoàng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, cảm thấy nam nhân khẩu thị tâm phi, bất kể là ai bị người khác bỏ rơi như vậy thì sẽ tức giận, tuy rằng y nhờ Phật Hàng chuyển lời một tiếng nhưng là một tiếng kia cũng rất không thành ý. Y biết nam nhân khẳng định sẽ tức giận. Cho nên hiện tại y muốn bù lại một chút, nhìn thấy bộ dáng hỗn loạn của nam nhân thì y sáp tới hôn môi nam nhân hai cái, ngay tại thời điểm nam nhân muốn tiếp tục giải thích thì y nghiêng người lên trước, hôn nhanh đôi môi đang khép mở của nam nhân…….
Môi nam nhân rất mềm mại, ấp áp, rất nóng ướt. Hai người hôn môi, làm cho tim cả hai đầu đập nhanh hơn, nam nhân bị hôn, lòng bàn tay ấm mềm của Cửu Hoàng xoa xoa thân thể hắn, làm cho thân thể hắn như nhũn ra.
Thanh âm hôn môi làm cho trái tim hắn đập thình thịch……..
Quần hắn bị cọ xuống dưới, hai chân bị biến thành như nhũn ra…….
Cửu Hoàng để nam nhân dựa lưng vào giường, hắn biết ngón tay của Cửu Hoàng chạm tới nơi nào trên thân thể hắn, rất nhanh bả vai cùng lông mi hắn mà bắt đầu bất đồng trình độ mà run rẩy một chút.
“Nơi đó……”. Thấp giọng khó nhịn lại run rẩy thì thầm, môi hắn bị nụ hôn của Cửu Hoàng làm ẩm ướt……… Làm cho người ta muốn cắn lên đó 1 ngụm.
Cửu Hoàng theo bình thường bế nam nhân lên, lần này nam nhân vẫn bình tĩnh như cũ, thỉnh thoảng sẽ phát hiện thanh âm kích động của Cửu Hoàng, nam nhân là người rất bảo thủ.
Tối nay ánh trăng nồng đậm.
Tình ý kéo dài. Nhưng mà vào lúc này.
Hắt xì —
Một tiếng vang nhỏ quỷ dị.
Cửa phòng bị người đẩy ra, hai người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc thấy vẻ mặt phẫn nộ của Nham Vân, cùng vẻ mặt không chút biểu tình của Mạt Đồng.
“Hai người các ngươi sửng sờ ở cửa làm cái gì?”.
Bên ngoài truyền đến thanh âm trong trẻo của Liễu Phong, lập tức nghe thấy tiếng bước chân dần dần đến gần.
“Đi ra ngoài”.
Đáy mắt Cửu Hoàng hiện lên vài tia lửa giận, y phiền chán đám người này.
Nhưng mà vào giờ phút này khi nam nhân nhìn thấy rõ bộ dáng vẻ mặt không chút cảm xúc của Mạt Đồng, tựa hồ đáy mắt của Mạt Đồng lộ ra khiếp sợ cùng khó có thể tin, mà khi hắn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nham Vân thì tim hắn gần như ngừng đập.
Loại thời điểm này thế nhưng lại bị bọn họ nhìn thấy…….
Sắc mặt hắn trắng bệch, mặt đều đang run rẩy……..
/332
|