Sau khi Tích Duyên đứng lên hướng Xích Luyện nói lời từ biệt thì trấn định theo Nham Vân rời đi, hôm nay Nham Vân không đến tìm hắn thì hắn cũng sẽ tự mình đi tìm Nham Vân bởi vì hắn muốn chào từ biệt Nham Vân.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, đi qua kiến trúc khí thế vĩ đại, Nham Vân dẫn nam nhân đi vào tàng thư các của y, nơi này vô cùng yên tĩnh, trên đường không có nửa cái bóng người nào.
Bên cạnh thư các chính là phù hiệu đại môn ngục quỷ ở Nham môn của Nham Vân, đây là một trong 72 ngục quỷ, bị phù tường (bức tường có phù chú) cùng linh trận phong ấn lại, nam nhân theo Nham Vân chậm rãi đi vào thư các.
Nơi này rất yên tĩnh nên khá tiện cho việc nói chuyện.
Vừa mới vào cửa thì cửa phía sau lưng nam nhân liền tự động đóng lại, trong thư các có rất nhiều giá sách bằng gỗ, thư tịch (sách vở) chất đống thật dày, Nham Vân không chút để ý đi lên lầu hai. Nam nhân đi theo. Hai người cũng không nói chuyện, cho tới khi Nham Vân ra hiệu cho nam nhân ngồi xuống.
Công lực của Nham Vân đã giảm đi, hiện tại căn bản là không phải là đối thủ của nam nhân nên hắn cũng không lo lắng Nham Vân sẽ làm gì với mình, chỉ là hắn không muốn nghe những lời nói khó nghe này.
Nham Vân thản nhiên liếc mắt nhìn nam nhân một cái, “Nghe nói ngươi muốn cùng Phật Hàng rời đi Nham môn, chuẩn bị đi đâu?”. Y có chút đăm chiêu nhíu mày.
“Ngươi tìm ta nếu chỉ vì hỏi chuyện này thì thật ra không cần đưa ta tới địa phương bí ẩn như vậy, ta cùng Phật Hàng muốn đi Thanh Phong cốc, đây không phải là chuyện bí mật gì”. Nam nhân đứng lên, hắn không muốn ở đây lâu.
Mí mắt Nham Vân cũng chưa nâng một chút, ra lệnh cho nam nhân: “Ngồi xuống”.
Nam nhân không tức giận, cảm giác hình như Nham Vân còn có lời muốn nói thì nam nhân nói: “Không cần khách khí, ta đứng cũng được”.
“Mạt Đồng biết ngươi phải đi, hôm qua Mạt Đồng tìm người truyền lời nói ngươi trước cứ ở lại”. Nham Vân ngẩng lên nhìn về phía vẻ mặt trở nên do dự của nam nhân, đáy mắt Nham Vân mang theo vài phần tiếu ý châm chọc, “Ta chỉ là phụ trách truyền lại ý của Mạt Đồng cho ngươi mà thôi, nhưng thật ra ta hy vọng ngươi đi càng xa càng tốt”.
Nghe được lời nói của Nham Vân thì nam nhân có chút do dự.
Nham Vân đứng lên, cười lạnh đến gần nam nhân: “Hơn nữa hôm nay Cửu Hoàng cũng tìm người truyền lời, nói ngươi tạm thời không nên cùng Phật Hàng rời đi Nham môn”. Y đang cười, cười nhưng làm cho đáy lòng nam nhân đều phát lạnh.
“Tại sao?”.
Tích Duyên không chút nào lảng tránh nhìn chăm chú vào Nham Vân, nhìn thấy Nham Vân tới gần thì hắn cũng không chút trốn tránh, hai người đứng mặt đối mặt, tuy rằng khoảng cách gần nhưng tâm đều rất xa.
“Ngươi có thể không tin ta”.
“……”.
“Muốn đi hay ở lại đều tùy ngươi, ta chỉ ta chỉ là phụ trách nói cho ngươi biết nam nhân của ngươi muốn ngươi ở lại”. Nham Vân cười lạnh có vẻ cực kỳ châm chọc, nhìn thấy Tích Duyên lộ ra sự do dự thì y biết tâm Tích Duyên đang rối loạn.
Nham Vân từng bước một tới gần nam nhân, nhìn gần vẻ mặt khó xử của nam nhân…….
Nam nhân từng bước một lui về phía sau, đụng phải giá gỗ ở phía sau, hắn muốn lui cũng không thể lui nữa, Nham Vân vươn hai tay giữ vững giá gỗ khiến cả người hắn hoàn toàn bị bao vây giữa đôi tay của Nham Vân……..
“Sư thúc”. Nham Vân châm chọc gọi nam nhân, y thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hơi thở của nam nhân, “Ngươi không thể biết Phật Hàng là người như thế nào đâu?”.
“Phật Hàng là cao đồ (học trò giỏi) của Thanh Phong cốc”. Nam nhân bình tĩnh trả lời câu hỏi của Nham Vân.
Nham Vân cười lạnh không nói gì, nhìn thấy nam nhân nhíu mày thì giọng điệu y lạnh lùng nói với nam nhân: “Nếu ngươi cứ đi cùng Phật Hàng cứ như vậy thì về sau khẳng định ngươi sẽ hối hận, đến lúc đó khóc thì cũng không ai sẽ để ý tới ngươi”.
Nam nhân nhìn Nham Vân, thấp giọng gằn từng tiếng nói, “Ta không muốn ở lại chỗ này”. Mặc kệ có thể hối hận hay không thì hắn cũng không muốn ở lại Nham môn, hắn không muốn nhìn sắc mặt Nham Vân mà sống.
Nham Vân nhìn thấy thái độ kiên định của nam nhân, hai tay nam nhân chống ở ngực y đẩy y ra, thậm chí thời điểm nam nhân đi xuống lâu còn không có quay đầu lại, nam nhân dứt khoát rời khỏi thư các.
Nham Vân mới vừa đứng vững, muốn nam nhân đứng lại thì thân ảnh của nam nhân đã sớm biến mất……
Nam nhân đi rồi. Nham Vân bất mãn hừ một tiếng, hơi hơi nhíu mày.
…….
Nửa tháng sau.
Sau khi từ ngày đó thì Phật Hàng cùng nam nhân rời khỏi Nham môn, hai người cỡi ngựa trở lại Thanh Phong cốc, không có bất luận kẻ nào ngăn trở bọn họ, thời điểm nam nhân rời đi rất tiêu sái (tự nhiên, phóng khoáng).
Đêm ngày hôm đó, nam nhân buồn ngủ nằm ở rừng hoa đào ở Thanh Phong cốc nghỉ ngơi, hắn thoải mái nằm ở trên chiếc ghế rộng, bàn đá bên cạnh bày đầy điểm tâm cùng rượu…….
Đều là nam nhân tự mình làm, bốn bề Thanh Phong cốc không có ai, Phật Hàng đang luyện công không có thời gian bồi hắn, hắn rảnh rỗi dứt khoát đi dạo trong cốc, thỉnh thoảng thay Thanh Phong cốc thu yêu cho thôn dân.
Thời điểm nam nhân đi khỏi Nham môn thì Xích Luyện giao một vạn (= 10 ngàn) u hồn cho hắn, hắn liền đem chìa khóa cái hộp u hồn cho Phật Hàng, hiện tại để ở trong đại điện Thanh Phong cốc.
Nam nhân mới vừa tỉnh ngủ thì có thôn dân tìm đến, nói mời giúp bắt yêu, loại chuyện này thường xuyên phát sinh nên mỗi lần hắn cũng không từ chối, ngày qua ngày cứ yên ổn trôi qua như vậy, lại trôi qua ba tháng.
Nam nhân cùng Phật Hàng thật giống như ái nhân rất thân mật, giống người nhà sống cùng nhau, chính là “nhà” này rất lớn rất lớn, cả Thanh Phong cốc là của bọn họ……..
Nam nhân sẽ cùng Phật Hàng hoan ái, Phật Hàng cầu hoan thì hắn sẽ không cự tuyệt, nơi này chỉ có hai người bọn họ, tuy rằng rất yên tĩnh có đôi khi có vẻ rất lạnh lẽo, càng là bốn bề vắng lặng thì Phật Hàng càng là chịu không nổi.
Ngoại trừ luyện công ra thì thời điểm còn lại thì Phật Hàng chủ yếu đều là đè trên thân nam nhân vượt qua, thân thể nam nhân rất mẫn cảm, chỉ cần y không làm đau nam nhân thì nam nhân đều có thể chịu được.
Công lực của nam nhân đang không ngừng tăng lên mà tu vi của Phật Hàng quả thật thụt lùi cấp tốc, mỗi lần hắn muốn Phật Hàng tu luyện chăm chỉ thì Phật Hàng sẽ cởi y phục hắn ra, vừa làm vừa nói với hắn ——
“Ngô không thành Phật được”.
“…….”
“Đã sớm định trước đời này ngô không thành Phật được”. Đầu ngón tay Phật Hàng gảy nhũ tiêm bị hôn tới ướt át đỏ lên của nam nhân, phản ứng mẫn cảm của nam nhân khiến y yêu thích không buông tay.
Bên suối Thanh Phong cốc, thân thể hai người quấn quít dây dưa cùng 1 chỗ, mái tóc bạc của Phật Hàng rơi trong nước, lưng nam nhân tựa vào bờ suối, một tay y chống trên bờ còn một tay nâng một chân nam nhân lên khiến chân nam nhân vòng qua eo y, như vậy thuận tiện cho y tiến vào, phân thân của y bị nam nhân cầm……..
Động tác của nam nhân rất nhẹ…….
Rất mềm mại……..
Cọ xát lên xuống phân thân nóng bỏng giữa hai chân Phật Hàng, trán y đặt lên trán nam nhân, hơi thở cả 2 hòa vào nhau, tràn đầy hương vị của đối phương.
Phật Hàng hôn môi nam nhân một chút: “Tốt lắm, chờ một chút ngô muốn đi vào từ từ, như vậy ngươi sẽ càng thoải mái”. Y cười khẽ, có chút xấu xa lại lộ ra chút ngạo khí không cho phép phản bác.
Người này thật sự là……
Nam nhân đành phải run rẩy buông lỏng tay ra, phân thân của Phật Hàng để ở giữa hai chân hắn, xúc cảm cực nóng kia khiến hắn rên rỉ vài tiếng, Phật Hàng thưởng thức biểu tình khó nhịn của hắn…….
Bộ dáng của nam nhân ở trong mắt Phật Hàng thoạt nhìn đang rất muốn làm. Lông mi đang run run, liền ngay cả đôi môi cũng vì thế mà run rẩy, mà đôi mắt ướt át kia rõ ràng là đang yêu cầu y nhanh lên tiến vào thân thể nam nhân…….
Biểu tình nhẫn nại của nam nhân ở trong mắt Phật Hàng trở nên vô cùng ái muội. Nam nhân cảm giác được phân thân của Phật Hàng để ở tại huyệt khẩu, nhờ nước suối làm ướt thì y chậm rãi đẩy phân thân của y vào dũng đạo chặt chẽ nóng ướt của hắn…….
Nội vách tường của nam nhân tự nhiên co rút lại, chậm rãi bao vây phân thân nóng rực của Phật Hàng, động tác của y rất thong thả, y nhìn chăm chú vẻ mặt nam nhân khi bị xâm nhập.
Hơi thở hỗn loạn bên môi nam nhân nóng rực, hắn nhắm mắt lại.
“Ngô sa đọa ngay tại trên người ngươi, phía dưới của ngươi thật sự rất chặt, nóng quá……”. Phật Hàng vân vê đôi môi nam nhân, đầu lưỡi duỗi vào khoang miệng nóng ướt của nam nhân, tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại của nam nhân.
Phân thân ở trong cơ thể nam nhân đâm chọc ra vào……..
Phật Hàng không thành Phật được cho nên tu luyện cũng vô dụng……Nhưng mà nam nhân không ủng hộ sự ngụy biện của y.
Lúc này ——
Nam nhân nhận thấy được mặt nước sau lưng Phật Hàng hình như có tà khí đang lén lút, nhưng cổ tà khí này trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn nghĩ đó là mình nhầm lẫn rồi.
Trong Thanh Phong cốc này chỉ có hai người bọn họ, mấy ngày nay hai người đã rất tự do, rất phóng túng, cho nên Phật Hàng ít kiêng kị, thời điểm muốn làm thì y liền ôm nam nhân, thỉnh thoảng nam nhân sẽ đẩy y ra, nhưng chỉ cần động tác của y không quá phận thì nam nhân đều sẽ không cự tuyệt.
Nam nhân nghĩ tới có thể ngay tại Thanh Phong cốc vượt qua một đoạn ngày nhàn nhã tự tại, nhưng mà sự thật thường thường không như ý nguyện trong tưởng tượng, hôm nay có rất nhiều yêu quái bao bao vây Thanh Phong cốc, hình như Thanh Phong cốc có âm khí tụ tập, có cổ tà khí như ẩn như hiện, lượn lờ ở bốn phía Thanh Phong cốc, gần đây nam nhân cũng cảm giác được mặt đất thường xuyên chấn động.
Nhưng mỗi lần nam nhân hỏi Phật Hàng thì y đều nói nam nhân suy nghĩ nhiều, hoặc là nói nam nhân có vẻ rất nhàm chán nên sinh ra ảo giác, cho nên cần bồi y hoạt động nhiều “hoạt động gân cốt”…….
Mỗi lần Phật Hàng làm đều sẽ đổi địa phương: “Hôm nay chúng ta làm ở bên suối, sẽ không đi hoa viên, ngô thích ngươi ngồi ở trên người ngô, tư thế tự mình động thắt lưng “. Thời điểm ăn cơm y còn nghiêm túc đưa ra đề nghị như vậy, nam nhân chụp lại bàn tay y vói qua sờ mó thân thể mình.
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, săn sóc múc 1 chén canh cho Phật Hàng: “Ngươi không phát hiện gần đây Thanh Phong cốc có nhiều quỷ quái yêu nghiệt hơn sao?”.
Phật Hàng lắc đầu.
“Mỗi ngày ngươi đều luyện công, tu vi của ngươi giảm xuống không ít, đến tột cùng ngươi đang luyện nội công gì?”. Nam nhân vừa gắp rau vừa hỏi Phật Hàng, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh.
Hai người giống như là người nhà bình thường ăn cơm vừa ấm áp vừa hòa thuận, nhưng đối mặt câu hỏi của nam nhân thì Phật Hàng luôn rất nghiêm túc trả lời: “Tâm pháp của Phật gia”.
“Tâm pháp gì mà vô dụng thế?”.
Động tác ăn canh của Phật Hàng dừng một chút.
Nam nhân nở nụ cười: “Ta không phải nói ngươi vô dụng, ngươi không cần đa tâm”. (quá nhạy cảm)
Phật Hàng trầm mặc, không thèm nói (nhắc) lại, dưới đáy lòng nam nhân âm thầm thở dài.
Sau khi ăn cơm chiều thì hai người so chiêu, thân pháp của nam nhân rất nhanh, rất nhẹ, nhoáng lên một cái liền biến mất ở trước mắt Phật Hàng…….
Rì rào ——
Thanh âm xé gió vang lên ở trong rừng cây, thân ảnh hai người như huyễn ảnh xuyên qua trên cây, dòng khí mạnh mẻ kia xẹt qua vô số đóa hoa, trên vạt áo nam nhân dính đầy phấn hoa……
Nam nhân xoay người quay lại, hắn chụp lấy y phục của Phật Hàng, kéo 1 cái thì Phật Hàng té lăn trên đất……
Nam nhân vội vàng tới đỡ Phật Hàng lên. Tình hình này không tốt, hắn chỉ là nhẹ nhàng kéo Phật Hàng một chút, công lực cùng tu vi của Phật Hàng đều đang thoái hóa cấp tốc, đây là biểu hiện không tốt, hắn đành phải lo lắng đỡ Phật Hàng.
“Mau đứng lên, vừa nãy ta không cố ý……. A……”. Nam nhân vốn đưa tay để đỡ Phật Hàng thì lại bị Phật Hàng kéo té trên mặt đất, lập tức Phật Hàng liền chặn đôi môi nam nhân lại, xoay người chặn nam nhân lại.
Nam nhân bị đè trên cỏ, mà ngay tại thời điểm hai người đang do dự thì hắn cảm giác được có một vật cứng chọc vào giữa hai chân hắn, trông đôi mắt bình tĩnh của hắn toát ra thần tình bất đắc dĩ.
Nam nhân thở dài: “Ngươi tu luyện nội công Phật gia, coi trọng lục căn thanh tịnh, sao ngươi có thể *** tà như thế”.
Bất đắc dĩ…….
Cực kỳ bất đắc dĩ…….
“Ngô không phải người xuất gia, không phải hòa thượng, ngô chỉ tu luyện tâm pháp Phật gia mà thôi, không cần thiết tuân thủ phá (xấu, tồi tệ) điều lệ này”. Phật Hàng nhấn mạnh 1mộtlần nữa, y giơ tay lột sạch nam nhân, thời điểm y tiến vào nam nhân thì đôi môi nam nhân đều đang run rẩy……
Phật Hàng để hai chân nam nhân quấn quanh ở trên lưng y, y tiến vào làm cho thân thể nam nhân run rẩy, giật mình, nam nhân nhìn đến không trung có cổ tà khí xẹt qua…….
Nam nhân sửng sốt một lát, cảm giác được Phật Hàng tiến vào càng lúc càng nhanh, trong cơ thể càng ngày càng nóng, hắn có chút đăm chiêu hỏi Phật Hàng một câu: “Ngươi có cất kỹ hắc tỏa (cái chìa khóa đen) không?”.
Phật Hàng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ngạo nghễ gật đầu: “Ân…….”.
Nam nhân không thèm nói (nhắc) lại, tùy ý Phật Hàng ôm hắn làm, phân thân của Phật Hàng chôn sâu trong cơ thể hắn, loại chuyện này hai người thường xuyên làm, Phật Hàng rãnh rỗi liền quấn lấy hắn làm làm làm…….
Cho nên hai người đều rất hiểu, rất quen thuộc thân thể lẫn nhau……..
Vừa rồi đó là ảo giác sao?
Cổ tà khí kia rất cường đại, rơi vào trong Thanh Phong cốc, nam nhân có chút đăm chiêu tự hỏi, gần đây mỗi đêm thì Phật Hàng quấn quít hắn, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi một mình.
Ba ngày sau, Thanh Phong cốc bị mây đen bao phủ, ban ngày như đêm tối, pháp lực của nam nhân cũng bị cổ tà khí cường đại ép tới không thể thi triển, hắn tìm Phật Hàng phản ánh rất nhiều, nói tình huống này có chút kỳ quái.
“Phật Hàng, ngươi nên đi ra ngoài nhìn xem”.
“Không có gì hay mà xem”.
…….
Phật Hàng luôn phản đối, nói không có cảm giác được.
Bảy ngày liên tiếp tà khí kia đều rót vào trong kính hồ ở Thanh Phong cốc, có yêu ma quỷ quái chạy vào Thanh Phong cốc, gần đây nam nhân diệt nhiều yêu nghiệt, nhưng tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp, cổ tà khí này mạnh hơn rất nhiều so với cổ lực lượng của âm huyệt kia, hắn có chút sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, hôm nay hắn không có nhìn thấy thân ảnh của Phật Hàng.
Bình thường lúc này Phật Hàng đều phải trở về ăn cơm, nhưng mà nam nhân đợi mấy ngày thì y cũng đều không có trở về, mấy lần nam nhân muốn đi tìm y nhưng lại sợ hai người bỏ lỡ nhau.
Nam nhân nhìn sắc trời, không trung mây đen hỗn độn, hắn bấm ngón tay tính ngày, là ngày yêu họa hàng thế (tai họa từ yêu ma quỷ quái rơi xuống), hay là…….
Hay là………
Địa điểm ngay tại Thanh Phong cốc……
Nam nhân vừa tới nơi đây thì 1 trận cuồng phong thổi mở tung cửa sổ, 1 đạo cực quang bay vào trong phòng, miệng hắn bị bịt lại, thân pháp của đối phương cực nhanh, trong chớp mắt hắn đã bị lôi đi.
Nam nhân ngửi được hương vị quen thuộc trên người đối phương thì lập tức nhận ra người che miệng hắn là ai.
“Tích đại ca, là ta”. Thanh âm quen thuộc của Xích Luyện bên tai, miệng y thở ra nhiệt tức kích thích màng tai nam nhân, ngực nam nhân bị đụng mạnh 1 chút.
Xích Luyện ……
Xích Luyện tới đây……
Lông mi của nam nhân hơi hơi run lên, đáy mắt bình tĩnh của y hơi chút ẩm ướt…….
“Ta đến xem ngươi”. Xích Luyện thấp giọng ở bên tai nam nhân từ tốn nói: “Mấy ngày này ngươi không ở bên người ta, ta rất nhớ ngươi”. Hơi thở y khiến cổ nam nhân rất ngứa.
Toàn thân nam nhân cứng ngắc, hình như tất cả động tác đều cứng lại, thân thể hắn dán chặt vào ngực Xích Luyện: “Ta…….”.
“Xuỵt, đừng lên tiếng”. Ngón tay trắng nõn của Xích Luyện ấn lên đôi môi của nam nhân, ngăn cản nam nhân mở miệng nói chuyện.
“……”
“Hiện tại Thanh Phong cốc bị tà khí bao vây”.
Nam nhân không biết, hiện giờ bên ngoài quần yêu xuất hiện ở bốn phía, vạn linh xuất hiện, sát khí bốn phía, tà khí bức người.
Không trung một mảnh hỗn độn.
Mây đen kéo tới, tà phong (gió mang tà khí) mãnh liệt
Chính khí bị phá, yêu ma loạn vũ. (yêu ma ra sức hoành hành).
Linh quang, yêu phong, lóe lên cuồng loạn, thanh âm quỷ gào thét, yêu phẫn nộ bao vây toàn bộ Thanh Phong cốc.
Xích Luyện nói với nam nhân rằng tà khí nổi lên, nhân gian chắc chắn đại loạn.
Nam nhân yên lặng lắng nghe, không nói gì, Xích Luyện nhìn thấy nam nhân nhíu mày suy tư, y chậm rãi tới gần, y muốn ôm nam nhân, nhưng nam nhân lại lui ra phía sau nên y đành phải rụt tay lại.
“Tích đại ca, ta là tới đón ngươi rời đi, hiện tại Thanh Phong cốc không thể ở được”.
“Đi đâu?”.
“Đi địa phương an toàn”. Lòng bàn tay Xích Luyện lạnh như băng chậm rãi bao trùm cánh tay cực nóng của nam nhân.
“Nhưng mà không thấy Phật Hàng”. Nam nhân có chút sốt ruột.
Nam nhân bị Xích Luyện đè ở trên giường, y cúi đầu nhìn nam nhân, nghe được nam nhân nhắc tới “Phật Hàng” thì y nhíu mày, y thong thả tỏ vẻ: “Phật Hàng có thể đã không còn”.
“Có ý gì?”. Nam nhân muốn đẩy Xích Luyện ra.
Xích Luyện đè nam nhân lại: “Ngươi hãy nghe ta nói, Phật Hàng bị…….”. Lời y còn chưa nói xong thì đại môn bị người từ bên ngoài lần thứ hai hung hăng đạp bay ra.
Bên ngoài linh quang chớp động, ô linh toán loạn.
Mà lúc này trong tay Nham Vân nắm Hỏa Nhận, đầy người là máu xông vào, y nhíu mày nhìn chằm chằm hai người đang “ân ái” trên giường, nháy mắt sắc mặt y trở nên khó coi, mà Hỏa Nhận trong tay y đang tản phát ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng……
“Nơi đây không nên ở lâu, đi mau”.
Ba người nhanh chóng rời khỏi phòng, ba đạo linh quang xẹt qua đêm tối, ba người đứng sừng sững ở phía trên Thiên Phật lâu ở Thanh Phong cốc, bốn phía tà khí tụ tập, chỉ có nơi đây bị Phật quang bao phủ.
Nam nhân có chút khó có thể tin nhìn mọi thứ trước mắt, vài ngày trước còn khá tốt, hôm nay tà khí nổi lên ở Thanh Phong cốc, giống như cái ma ngục.
Nam nhân rất lo lắng sự an nguy của Phật Hàng, hắn nhìn thoáng qua Nham Vân ở bên cạnh, Nham Vân bị thương……
Trên người Nham Vân có rất nhiều miệng vết thương, chảy rất nhiều máu, gương mặt tinh xảo kia có vẻ có chút tái nhợt, y ngồi dựa vào nóc nhà, lấy tay che miệng vết thương trên người, y đau đớn nhíu mày.
Lập tức nam nhân liền nhìn ra miệng vết thương này là bị tà khí gây ra, hắn lập tức phong bế mấy đại huyệt trên người Nham Vân để cầm máu, Nham Vân đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào ta”.
“…….”. Nam nhân đành phải rụt tay lại.
Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát thì mới không chút hoang mang tỏ vẻ: “Trên người ta có tà khí”.
“Ngươi bị ai đả thương mà bị thương nặng như vậy?”. Nam nhân ngồi xuống hỏi Nham Vân, Hỏa Nhận cảm giác được nam nhân tới gần nên không ngừng kêu gào.
“Bị……”.
Nham Vân vừa định nói thì chợt nghe từ xa xa truyền đến một tiếng nổ, một cỗ tà khí truyền ra từ đường thủy, phun thẳng lên phía chân trời, phù văn màu đen tản ra bốn phía hình thành một cái lưới lớn bao phủ Thanh Phong cốc……
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, đi qua kiến trúc khí thế vĩ đại, Nham Vân dẫn nam nhân đi vào tàng thư các của y, nơi này vô cùng yên tĩnh, trên đường không có nửa cái bóng người nào.
Bên cạnh thư các chính là phù hiệu đại môn ngục quỷ ở Nham môn của Nham Vân, đây là một trong 72 ngục quỷ, bị phù tường (bức tường có phù chú) cùng linh trận phong ấn lại, nam nhân theo Nham Vân chậm rãi đi vào thư các.
Nơi này rất yên tĩnh nên khá tiện cho việc nói chuyện.
Vừa mới vào cửa thì cửa phía sau lưng nam nhân liền tự động đóng lại, trong thư các có rất nhiều giá sách bằng gỗ, thư tịch (sách vở) chất đống thật dày, Nham Vân không chút để ý đi lên lầu hai. Nam nhân đi theo. Hai người cũng không nói chuyện, cho tới khi Nham Vân ra hiệu cho nam nhân ngồi xuống.
Công lực của Nham Vân đã giảm đi, hiện tại căn bản là không phải là đối thủ của nam nhân nên hắn cũng không lo lắng Nham Vân sẽ làm gì với mình, chỉ là hắn không muốn nghe những lời nói khó nghe này.
Nham Vân thản nhiên liếc mắt nhìn nam nhân một cái, “Nghe nói ngươi muốn cùng Phật Hàng rời đi Nham môn, chuẩn bị đi đâu?”. Y có chút đăm chiêu nhíu mày.
“Ngươi tìm ta nếu chỉ vì hỏi chuyện này thì thật ra không cần đưa ta tới địa phương bí ẩn như vậy, ta cùng Phật Hàng muốn đi Thanh Phong cốc, đây không phải là chuyện bí mật gì”. Nam nhân đứng lên, hắn không muốn ở đây lâu.
Mí mắt Nham Vân cũng chưa nâng một chút, ra lệnh cho nam nhân: “Ngồi xuống”.
Nam nhân không tức giận, cảm giác hình như Nham Vân còn có lời muốn nói thì nam nhân nói: “Không cần khách khí, ta đứng cũng được”.
“Mạt Đồng biết ngươi phải đi, hôm qua Mạt Đồng tìm người truyền lời nói ngươi trước cứ ở lại”. Nham Vân ngẩng lên nhìn về phía vẻ mặt trở nên do dự của nam nhân, đáy mắt Nham Vân mang theo vài phần tiếu ý châm chọc, “Ta chỉ là phụ trách truyền lại ý của Mạt Đồng cho ngươi mà thôi, nhưng thật ra ta hy vọng ngươi đi càng xa càng tốt”.
Nghe được lời nói của Nham Vân thì nam nhân có chút do dự.
Nham Vân đứng lên, cười lạnh đến gần nam nhân: “Hơn nữa hôm nay Cửu Hoàng cũng tìm người truyền lời, nói ngươi tạm thời không nên cùng Phật Hàng rời đi Nham môn”. Y đang cười, cười nhưng làm cho đáy lòng nam nhân đều phát lạnh.
“Tại sao?”.
Tích Duyên không chút nào lảng tránh nhìn chăm chú vào Nham Vân, nhìn thấy Nham Vân tới gần thì hắn cũng không chút trốn tránh, hai người đứng mặt đối mặt, tuy rằng khoảng cách gần nhưng tâm đều rất xa.
“Ngươi có thể không tin ta”.
“……”.
“Muốn đi hay ở lại đều tùy ngươi, ta chỉ ta chỉ là phụ trách nói cho ngươi biết nam nhân của ngươi muốn ngươi ở lại”. Nham Vân cười lạnh có vẻ cực kỳ châm chọc, nhìn thấy Tích Duyên lộ ra sự do dự thì y biết tâm Tích Duyên đang rối loạn.
Nham Vân từng bước một tới gần nam nhân, nhìn gần vẻ mặt khó xử của nam nhân…….
Nam nhân từng bước một lui về phía sau, đụng phải giá gỗ ở phía sau, hắn muốn lui cũng không thể lui nữa, Nham Vân vươn hai tay giữ vững giá gỗ khiến cả người hắn hoàn toàn bị bao vây giữa đôi tay của Nham Vân……..
“Sư thúc”. Nham Vân châm chọc gọi nam nhân, y thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hơi thở của nam nhân, “Ngươi không thể biết Phật Hàng là người như thế nào đâu?”.
“Phật Hàng là cao đồ (học trò giỏi) của Thanh Phong cốc”. Nam nhân bình tĩnh trả lời câu hỏi của Nham Vân.
Nham Vân cười lạnh không nói gì, nhìn thấy nam nhân nhíu mày thì giọng điệu y lạnh lùng nói với nam nhân: “Nếu ngươi cứ đi cùng Phật Hàng cứ như vậy thì về sau khẳng định ngươi sẽ hối hận, đến lúc đó khóc thì cũng không ai sẽ để ý tới ngươi”.
Nam nhân nhìn Nham Vân, thấp giọng gằn từng tiếng nói, “Ta không muốn ở lại chỗ này”. Mặc kệ có thể hối hận hay không thì hắn cũng không muốn ở lại Nham môn, hắn không muốn nhìn sắc mặt Nham Vân mà sống.
Nham Vân nhìn thấy thái độ kiên định của nam nhân, hai tay nam nhân chống ở ngực y đẩy y ra, thậm chí thời điểm nam nhân đi xuống lâu còn không có quay đầu lại, nam nhân dứt khoát rời khỏi thư các.
Nham Vân mới vừa đứng vững, muốn nam nhân đứng lại thì thân ảnh của nam nhân đã sớm biến mất……
Nam nhân đi rồi. Nham Vân bất mãn hừ một tiếng, hơi hơi nhíu mày.
…….
Nửa tháng sau.
Sau khi từ ngày đó thì Phật Hàng cùng nam nhân rời khỏi Nham môn, hai người cỡi ngựa trở lại Thanh Phong cốc, không có bất luận kẻ nào ngăn trở bọn họ, thời điểm nam nhân rời đi rất tiêu sái (tự nhiên, phóng khoáng).
Đêm ngày hôm đó, nam nhân buồn ngủ nằm ở rừng hoa đào ở Thanh Phong cốc nghỉ ngơi, hắn thoải mái nằm ở trên chiếc ghế rộng, bàn đá bên cạnh bày đầy điểm tâm cùng rượu…….
Đều là nam nhân tự mình làm, bốn bề Thanh Phong cốc không có ai, Phật Hàng đang luyện công không có thời gian bồi hắn, hắn rảnh rỗi dứt khoát đi dạo trong cốc, thỉnh thoảng thay Thanh Phong cốc thu yêu cho thôn dân.
Thời điểm nam nhân đi khỏi Nham môn thì Xích Luyện giao một vạn (= 10 ngàn) u hồn cho hắn, hắn liền đem chìa khóa cái hộp u hồn cho Phật Hàng, hiện tại để ở trong đại điện Thanh Phong cốc.
Nam nhân mới vừa tỉnh ngủ thì có thôn dân tìm đến, nói mời giúp bắt yêu, loại chuyện này thường xuyên phát sinh nên mỗi lần hắn cũng không từ chối, ngày qua ngày cứ yên ổn trôi qua như vậy, lại trôi qua ba tháng.
Nam nhân cùng Phật Hàng thật giống như ái nhân rất thân mật, giống người nhà sống cùng nhau, chính là “nhà” này rất lớn rất lớn, cả Thanh Phong cốc là của bọn họ……..
Nam nhân sẽ cùng Phật Hàng hoan ái, Phật Hàng cầu hoan thì hắn sẽ không cự tuyệt, nơi này chỉ có hai người bọn họ, tuy rằng rất yên tĩnh có đôi khi có vẻ rất lạnh lẽo, càng là bốn bề vắng lặng thì Phật Hàng càng là chịu không nổi.
Ngoại trừ luyện công ra thì thời điểm còn lại thì Phật Hàng chủ yếu đều là đè trên thân nam nhân vượt qua, thân thể nam nhân rất mẫn cảm, chỉ cần y không làm đau nam nhân thì nam nhân đều có thể chịu được.
Công lực của nam nhân đang không ngừng tăng lên mà tu vi của Phật Hàng quả thật thụt lùi cấp tốc, mỗi lần hắn muốn Phật Hàng tu luyện chăm chỉ thì Phật Hàng sẽ cởi y phục hắn ra, vừa làm vừa nói với hắn ——
“Ngô không thành Phật được”.
“…….”
“Đã sớm định trước đời này ngô không thành Phật được”. Đầu ngón tay Phật Hàng gảy nhũ tiêm bị hôn tới ướt át đỏ lên của nam nhân, phản ứng mẫn cảm của nam nhân khiến y yêu thích không buông tay.
Bên suối Thanh Phong cốc, thân thể hai người quấn quít dây dưa cùng 1 chỗ, mái tóc bạc của Phật Hàng rơi trong nước, lưng nam nhân tựa vào bờ suối, một tay y chống trên bờ còn một tay nâng một chân nam nhân lên khiến chân nam nhân vòng qua eo y, như vậy thuận tiện cho y tiến vào, phân thân của y bị nam nhân cầm……..
Động tác của nam nhân rất nhẹ…….
Rất mềm mại……..
Cọ xát lên xuống phân thân nóng bỏng giữa hai chân Phật Hàng, trán y đặt lên trán nam nhân, hơi thở cả 2 hòa vào nhau, tràn đầy hương vị của đối phương.
Phật Hàng hôn môi nam nhân một chút: “Tốt lắm, chờ một chút ngô muốn đi vào từ từ, như vậy ngươi sẽ càng thoải mái”. Y cười khẽ, có chút xấu xa lại lộ ra chút ngạo khí không cho phép phản bác.
Người này thật sự là……
Nam nhân đành phải run rẩy buông lỏng tay ra, phân thân của Phật Hàng để ở giữa hai chân hắn, xúc cảm cực nóng kia khiến hắn rên rỉ vài tiếng, Phật Hàng thưởng thức biểu tình khó nhịn của hắn…….
Bộ dáng của nam nhân ở trong mắt Phật Hàng thoạt nhìn đang rất muốn làm. Lông mi đang run run, liền ngay cả đôi môi cũng vì thế mà run rẩy, mà đôi mắt ướt át kia rõ ràng là đang yêu cầu y nhanh lên tiến vào thân thể nam nhân…….
Biểu tình nhẫn nại của nam nhân ở trong mắt Phật Hàng trở nên vô cùng ái muội. Nam nhân cảm giác được phân thân của Phật Hàng để ở tại huyệt khẩu, nhờ nước suối làm ướt thì y chậm rãi đẩy phân thân của y vào dũng đạo chặt chẽ nóng ướt của hắn…….
Nội vách tường của nam nhân tự nhiên co rút lại, chậm rãi bao vây phân thân nóng rực của Phật Hàng, động tác của y rất thong thả, y nhìn chăm chú vẻ mặt nam nhân khi bị xâm nhập.
Hơi thở hỗn loạn bên môi nam nhân nóng rực, hắn nhắm mắt lại.
“Ngô sa đọa ngay tại trên người ngươi, phía dưới của ngươi thật sự rất chặt, nóng quá……”. Phật Hàng vân vê đôi môi nam nhân, đầu lưỡi duỗi vào khoang miệng nóng ướt của nam nhân, tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại của nam nhân.
Phân thân ở trong cơ thể nam nhân đâm chọc ra vào……..
Phật Hàng không thành Phật được cho nên tu luyện cũng vô dụng……Nhưng mà nam nhân không ủng hộ sự ngụy biện của y.
Lúc này ——
Nam nhân nhận thấy được mặt nước sau lưng Phật Hàng hình như có tà khí đang lén lút, nhưng cổ tà khí này trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn nghĩ đó là mình nhầm lẫn rồi.
Trong Thanh Phong cốc này chỉ có hai người bọn họ, mấy ngày nay hai người đã rất tự do, rất phóng túng, cho nên Phật Hàng ít kiêng kị, thời điểm muốn làm thì y liền ôm nam nhân, thỉnh thoảng nam nhân sẽ đẩy y ra, nhưng chỉ cần động tác của y không quá phận thì nam nhân đều sẽ không cự tuyệt.
Nam nhân nghĩ tới có thể ngay tại Thanh Phong cốc vượt qua một đoạn ngày nhàn nhã tự tại, nhưng mà sự thật thường thường không như ý nguyện trong tưởng tượng, hôm nay có rất nhiều yêu quái bao bao vây Thanh Phong cốc, hình như Thanh Phong cốc có âm khí tụ tập, có cổ tà khí như ẩn như hiện, lượn lờ ở bốn phía Thanh Phong cốc, gần đây nam nhân cũng cảm giác được mặt đất thường xuyên chấn động.
Nhưng mỗi lần nam nhân hỏi Phật Hàng thì y đều nói nam nhân suy nghĩ nhiều, hoặc là nói nam nhân có vẻ rất nhàm chán nên sinh ra ảo giác, cho nên cần bồi y hoạt động nhiều “hoạt động gân cốt”…….
Mỗi lần Phật Hàng làm đều sẽ đổi địa phương: “Hôm nay chúng ta làm ở bên suối, sẽ không đi hoa viên, ngô thích ngươi ngồi ở trên người ngô, tư thế tự mình động thắt lưng “. Thời điểm ăn cơm y còn nghiêm túc đưa ra đề nghị như vậy, nam nhân chụp lại bàn tay y vói qua sờ mó thân thể mình.
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, săn sóc múc 1 chén canh cho Phật Hàng: “Ngươi không phát hiện gần đây Thanh Phong cốc có nhiều quỷ quái yêu nghiệt hơn sao?”.
Phật Hàng lắc đầu.
“Mỗi ngày ngươi đều luyện công, tu vi của ngươi giảm xuống không ít, đến tột cùng ngươi đang luyện nội công gì?”. Nam nhân vừa gắp rau vừa hỏi Phật Hàng, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh.
Hai người giống như là người nhà bình thường ăn cơm vừa ấm áp vừa hòa thuận, nhưng đối mặt câu hỏi của nam nhân thì Phật Hàng luôn rất nghiêm túc trả lời: “Tâm pháp của Phật gia”.
“Tâm pháp gì mà vô dụng thế?”.
Động tác ăn canh của Phật Hàng dừng một chút.
Nam nhân nở nụ cười: “Ta không phải nói ngươi vô dụng, ngươi không cần đa tâm”. (quá nhạy cảm)
Phật Hàng trầm mặc, không thèm nói (nhắc) lại, dưới đáy lòng nam nhân âm thầm thở dài.
Sau khi ăn cơm chiều thì hai người so chiêu, thân pháp của nam nhân rất nhanh, rất nhẹ, nhoáng lên một cái liền biến mất ở trước mắt Phật Hàng…….
Rì rào ——
Thanh âm xé gió vang lên ở trong rừng cây, thân ảnh hai người như huyễn ảnh xuyên qua trên cây, dòng khí mạnh mẻ kia xẹt qua vô số đóa hoa, trên vạt áo nam nhân dính đầy phấn hoa……
Nam nhân xoay người quay lại, hắn chụp lấy y phục của Phật Hàng, kéo 1 cái thì Phật Hàng té lăn trên đất……
Nam nhân vội vàng tới đỡ Phật Hàng lên. Tình hình này không tốt, hắn chỉ là nhẹ nhàng kéo Phật Hàng một chút, công lực cùng tu vi của Phật Hàng đều đang thoái hóa cấp tốc, đây là biểu hiện không tốt, hắn đành phải lo lắng đỡ Phật Hàng.
“Mau đứng lên, vừa nãy ta không cố ý……. A……”. Nam nhân vốn đưa tay để đỡ Phật Hàng thì lại bị Phật Hàng kéo té trên mặt đất, lập tức Phật Hàng liền chặn đôi môi nam nhân lại, xoay người chặn nam nhân lại.
Nam nhân bị đè trên cỏ, mà ngay tại thời điểm hai người đang do dự thì hắn cảm giác được có một vật cứng chọc vào giữa hai chân hắn, trông đôi mắt bình tĩnh của hắn toát ra thần tình bất đắc dĩ.
Nam nhân thở dài: “Ngươi tu luyện nội công Phật gia, coi trọng lục căn thanh tịnh, sao ngươi có thể *** tà như thế”.
Bất đắc dĩ…….
Cực kỳ bất đắc dĩ…….
“Ngô không phải người xuất gia, không phải hòa thượng, ngô chỉ tu luyện tâm pháp Phật gia mà thôi, không cần thiết tuân thủ phá (xấu, tồi tệ) điều lệ này”. Phật Hàng nhấn mạnh 1mộtlần nữa, y giơ tay lột sạch nam nhân, thời điểm y tiến vào nam nhân thì đôi môi nam nhân đều đang run rẩy……
Phật Hàng để hai chân nam nhân quấn quanh ở trên lưng y, y tiến vào làm cho thân thể nam nhân run rẩy, giật mình, nam nhân nhìn đến không trung có cổ tà khí xẹt qua…….
Nam nhân sửng sốt một lát, cảm giác được Phật Hàng tiến vào càng lúc càng nhanh, trong cơ thể càng ngày càng nóng, hắn có chút đăm chiêu hỏi Phật Hàng một câu: “Ngươi có cất kỹ hắc tỏa (cái chìa khóa đen) không?”.
Phật Hàng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ngạo nghễ gật đầu: “Ân…….”.
Nam nhân không thèm nói (nhắc) lại, tùy ý Phật Hàng ôm hắn làm, phân thân của Phật Hàng chôn sâu trong cơ thể hắn, loại chuyện này hai người thường xuyên làm, Phật Hàng rãnh rỗi liền quấn lấy hắn làm làm làm…….
Cho nên hai người đều rất hiểu, rất quen thuộc thân thể lẫn nhau……..
Vừa rồi đó là ảo giác sao?
Cổ tà khí kia rất cường đại, rơi vào trong Thanh Phong cốc, nam nhân có chút đăm chiêu tự hỏi, gần đây mỗi đêm thì Phật Hàng quấn quít hắn, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi một mình.
Ba ngày sau, Thanh Phong cốc bị mây đen bao phủ, ban ngày như đêm tối, pháp lực của nam nhân cũng bị cổ tà khí cường đại ép tới không thể thi triển, hắn tìm Phật Hàng phản ánh rất nhiều, nói tình huống này có chút kỳ quái.
“Phật Hàng, ngươi nên đi ra ngoài nhìn xem”.
“Không có gì hay mà xem”.
…….
Phật Hàng luôn phản đối, nói không có cảm giác được.
Bảy ngày liên tiếp tà khí kia đều rót vào trong kính hồ ở Thanh Phong cốc, có yêu ma quỷ quái chạy vào Thanh Phong cốc, gần đây nam nhân diệt nhiều yêu nghiệt, nhưng tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp, cổ tà khí này mạnh hơn rất nhiều so với cổ lực lượng của âm huyệt kia, hắn có chút sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, hôm nay hắn không có nhìn thấy thân ảnh của Phật Hàng.
Bình thường lúc này Phật Hàng đều phải trở về ăn cơm, nhưng mà nam nhân đợi mấy ngày thì y cũng đều không có trở về, mấy lần nam nhân muốn đi tìm y nhưng lại sợ hai người bỏ lỡ nhau.
Nam nhân nhìn sắc trời, không trung mây đen hỗn độn, hắn bấm ngón tay tính ngày, là ngày yêu họa hàng thế (tai họa từ yêu ma quỷ quái rơi xuống), hay là…….
Hay là………
Địa điểm ngay tại Thanh Phong cốc……
Nam nhân vừa tới nơi đây thì 1 trận cuồng phong thổi mở tung cửa sổ, 1 đạo cực quang bay vào trong phòng, miệng hắn bị bịt lại, thân pháp của đối phương cực nhanh, trong chớp mắt hắn đã bị lôi đi.
Nam nhân ngửi được hương vị quen thuộc trên người đối phương thì lập tức nhận ra người che miệng hắn là ai.
“Tích đại ca, là ta”. Thanh âm quen thuộc của Xích Luyện bên tai, miệng y thở ra nhiệt tức kích thích màng tai nam nhân, ngực nam nhân bị đụng mạnh 1 chút.
Xích Luyện ……
Xích Luyện tới đây……
Lông mi của nam nhân hơi hơi run lên, đáy mắt bình tĩnh của y hơi chút ẩm ướt…….
“Ta đến xem ngươi”. Xích Luyện thấp giọng ở bên tai nam nhân từ tốn nói: “Mấy ngày này ngươi không ở bên người ta, ta rất nhớ ngươi”. Hơi thở y khiến cổ nam nhân rất ngứa.
Toàn thân nam nhân cứng ngắc, hình như tất cả động tác đều cứng lại, thân thể hắn dán chặt vào ngực Xích Luyện: “Ta…….”.
“Xuỵt, đừng lên tiếng”. Ngón tay trắng nõn của Xích Luyện ấn lên đôi môi của nam nhân, ngăn cản nam nhân mở miệng nói chuyện.
“……”
“Hiện tại Thanh Phong cốc bị tà khí bao vây”.
Nam nhân không biết, hiện giờ bên ngoài quần yêu xuất hiện ở bốn phía, vạn linh xuất hiện, sát khí bốn phía, tà khí bức người.
Không trung một mảnh hỗn độn.
Mây đen kéo tới, tà phong (gió mang tà khí) mãnh liệt
Chính khí bị phá, yêu ma loạn vũ. (yêu ma ra sức hoành hành).
Linh quang, yêu phong, lóe lên cuồng loạn, thanh âm quỷ gào thét, yêu phẫn nộ bao vây toàn bộ Thanh Phong cốc.
Xích Luyện nói với nam nhân rằng tà khí nổi lên, nhân gian chắc chắn đại loạn.
Nam nhân yên lặng lắng nghe, không nói gì, Xích Luyện nhìn thấy nam nhân nhíu mày suy tư, y chậm rãi tới gần, y muốn ôm nam nhân, nhưng nam nhân lại lui ra phía sau nên y đành phải rụt tay lại.
“Tích đại ca, ta là tới đón ngươi rời đi, hiện tại Thanh Phong cốc không thể ở được”.
“Đi đâu?”.
“Đi địa phương an toàn”. Lòng bàn tay Xích Luyện lạnh như băng chậm rãi bao trùm cánh tay cực nóng của nam nhân.
“Nhưng mà không thấy Phật Hàng”. Nam nhân có chút sốt ruột.
Nam nhân bị Xích Luyện đè ở trên giường, y cúi đầu nhìn nam nhân, nghe được nam nhân nhắc tới “Phật Hàng” thì y nhíu mày, y thong thả tỏ vẻ: “Phật Hàng có thể đã không còn”.
“Có ý gì?”. Nam nhân muốn đẩy Xích Luyện ra.
Xích Luyện đè nam nhân lại: “Ngươi hãy nghe ta nói, Phật Hàng bị…….”. Lời y còn chưa nói xong thì đại môn bị người từ bên ngoài lần thứ hai hung hăng đạp bay ra.
Bên ngoài linh quang chớp động, ô linh toán loạn.
Mà lúc này trong tay Nham Vân nắm Hỏa Nhận, đầy người là máu xông vào, y nhíu mày nhìn chằm chằm hai người đang “ân ái” trên giường, nháy mắt sắc mặt y trở nên khó coi, mà Hỏa Nhận trong tay y đang tản phát ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng……
“Nơi đây không nên ở lâu, đi mau”.
Ba người nhanh chóng rời khỏi phòng, ba đạo linh quang xẹt qua đêm tối, ba người đứng sừng sững ở phía trên Thiên Phật lâu ở Thanh Phong cốc, bốn phía tà khí tụ tập, chỉ có nơi đây bị Phật quang bao phủ.
Nam nhân có chút khó có thể tin nhìn mọi thứ trước mắt, vài ngày trước còn khá tốt, hôm nay tà khí nổi lên ở Thanh Phong cốc, giống như cái ma ngục.
Nam nhân rất lo lắng sự an nguy của Phật Hàng, hắn nhìn thoáng qua Nham Vân ở bên cạnh, Nham Vân bị thương……
Trên người Nham Vân có rất nhiều miệng vết thương, chảy rất nhiều máu, gương mặt tinh xảo kia có vẻ có chút tái nhợt, y ngồi dựa vào nóc nhà, lấy tay che miệng vết thương trên người, y đau đớn nhíu mày.
Lập tức nam nhân liền nhìn ra miệng vết thương này là bị tà khí gây ra, hắn lập tức phong bế mấy đại huyệt trên người Nham Vân để cầm máu, Nham Vân đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào ta”.
“…….”. Nam nhân đành phải rụt tay lại.
Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát thì mới không chút hoang mang tỏ vẻ: “Trên người ta có tà khí”.
“Ngươi bị ai đả thương mà bị thương nặng như vậy?”. Nam nhân ngồi xuống hỏi Nham Vân, Hỏa Nhận cảm giác được nam nhân tới gần nên không ngừng kêu gào.
“Bị……”.
Nham Vân vừa định nói thì chợt nghe từ xa xa truyền đến một tiếng nổ, một cỗ tà khí truyền ra từ đường thủy, phun thẳng lên phía chân trời, phù văn màu đen tản ra bốn phía hình thành một cái lưới lớn bao phủ Thanh Phong cốc……
/332
|