Nhìn đến đôi găng tay kia thì nam nhân liếc mắt nhìn Xích Luyện 1 cái tỏ vẻ cảm ơn, hắn rất thích, đóng hộp lại cùng Xích Luyện hàn huyên 1 lát, hắn thấy sắc trời không còn sớm, hắn còn phải hồi phủ chiếu cố Trương Tử Yến liền chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
“Ngày mai ta để Trương quản gia đến tặng cho ngươi chút trà, mấy ngày nay ta không đi ra ngoài được, nếu Xích huynh đệ muốn tìm ta uống rượu thì đi đến trà phô là được, hôm nay ta cáo từ trước”. Nam nhân đứng lên, thật cẩn thận đem lễ vật Xích Luyện đưa cho hắn cầm chắc.
“Từ từ”. Xích Luyện đứng lên thong thả đi đến bên người nam nhân, “Tích đại ca nghe nói trong phủ ngươi có 2 vị thực khách, chuyện này cả Biên thành đều biết, cho rằng 2 vị kia là [biểu đệ] của Trương Tử Yến, cho rằng ngươi mời được [cao nhân], vài ngày trước đổ phường lão bản ở đầu phố nơi nơi nói ngươi có long dương chi phích…….”. Thấy sắc mặt nam nhân càng ngày càng khó coi, Xích Luyện cũng không có lại nói tiếp, y an ủi xoa xoa bả vai nam nhân, 1 lúc sau mới nói, “Tích đại ca, nhiều ngày không gặp ngươi, ta rất nhớ ngươi, ngươi liền bồi ta thêm chút nữa đi”. Ngữ khí y rất ôn nhu khiến nam nhân không thể nào cự tuyệt.
“Được”. Tích Duyên thấp giọng đáp ứng, Xích Luyện sai hạ nhân chuẩn bị bữa tối, hắn khó tránh mở miệng hỏi: “Đổ phường lão bản kia còn nói cái gì?”.
“Y nói ngươi ở trong phủ dưỡng (nuôi) nam nhân, hiện tại ở Biên thành rất nhiều người đều biết phủ ngươi có 2 vị [thực khách], hơn nữa có quan hệ sâu sắc với ngươi”. Xích Luyện không chút nào kiêng kị nói ra, y ngồi bên cạnh Tích Duyên, đưa tay cầm tay Tích Duyên, nhẹ nhàng nắm tay Tích Duyên trong lòng bàn tay mình, Tích Duyên muốn rút tay về nhưng lại không có chút khí lực.
Quan hệ sâu sắc…….
Chính xác là như vậy……
Nam nhân không nghĩ đến đổ phường lão bản kia sẽ nơi nơi làm bại hoại thanh danh hắn, sau khi hắn nghe Xích Luyện nói ra những lời này thì trong 1 lúc hắn không thể tiêu hóa được, hắn chậm rãi rút tay về, hắn cũng không biết Xích Luyện sẽ đối hắn như thế nào, cũng không hiểu được ý tưởng của Xích Luyện ra sao, nhưng mà hắn rất để ý chuyện này hắn.
Hiện nay mọi người ở Biên thành đã biết, gần đây sinh ý trà phô của hắn càng lúc càng ảm đạm, hắn đã muốn chuẩn bị đóng cửa trà phô, chỉ là so với dự tính của hắn sớm rất nhiều, sự tình đến rất bất thình lình, một khi thanh danh bị hủy thì bất kể là thật hay giả đều có một ít người chẳng phân biệt được trắng đen hùa theo gây rối, hắn cũng không muốn lại làm mất mặt Trương gia.
Cho dù đối mặt Xích Luyện thì nam nhân cũng trở thành không lời nào để nói, hắn rất lo lắng Xích Luyện sẽ cười nhạo hắn, sẽ khinh bỉ hắn, sẽ xem thường hắn, thậm chí sẽ giống những người bên ngoài đó. Đây coi là việc riêng của hắn cùng người khác không liên can, chỉ sợ 1 ngày nào đó hắn tạo ra thị phi, trước tiên hắn trầm mặc không nói gì hết, cũng sẽ không có người tin tưởng hắn.
Xích Luyện liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nam nhân, y chậm rãi đưa tay vuốt ve lưng nam nhân: “Tích đại ca, nếu ngươi có khó khăn thì ngươi có thể nói với ta, ta có thể giúp ngươi”.
Nam nhân ngước mắt lên nhìn về phía Xích Luyện: “Vậy……..”. Hắn muốn nói lại thôi.
Đôi mắt u tĩnh của Xích Luyện lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, đang chờ hắn nói tiếp, hắn đấu tranh tư tưởng 1 lúc mới nói: “Chuyện Tử Yến điên rồi chắc ngươi đã biết, ngươi biết thương khách ở kinh thành nhiều, có thể thay ta tìm một ít đại phu, ta muốn…….”. Tiếp theo hắn sẽ không có nhiều lời nữa. Hắn muốn cái gì thì Xích Luyện hiểu rất rõ.
“Thật ra lúc trước ta đã phái người thay ngươi đi tìm danh y, chỉ là sau khi đại phu nghe bệnh trạng xong đều nói không có biện pháp”. Xích Luyện cũng không phải không muốn thay nam nhân đi tìm, nhưng trước khi nam nhân đến thì y cũng đã phái người đi tìm đều là không có biện pháp, nếu bị tổn thương nhẹ hơn còn có thể trị, chứ bệnh điên này không thể trị được. Sau khi nam nhân nghe xong thì cũng không thể nói gì hơn, hắn đã tận lực……. (làm hết sức, hết khả năng có thể)
“Nếu ngươi cảm thấy ở Trương phủ bất tiện, bất cứ lúc nào ngươi đều đến phủ ta ở”. Xích Luyện rất hào phóng mời nam nhân đến phủ y ở tạm, miệng y cười nhạt, nhạt đến nỗi dường như nhìn không thấy, “Đương nhiên ngươi cũng phải bằng lòng mới được”.
“Nếu ta đi rồi thì Tử Yến không ai chiếu cố”. Nam nhân cúi đầu sờ sờ cái hộp để ở trên đùi, thấp giọng khéo léo từ chối Xích Luyện, ” Ý tốt của Xích huynh đệ, tâm ta nhận “.
Nam nhân cũng không dám ngốc lâu, hắn lo lắng trong phủ xảy ra chuyện, dù sao hắn không ở trong phủ thì Mạt Đồng chính là nhân vật nguy hiểm, không biết sẽ đối Trương Tử Yến làm ra chuyện gì, thời điểm đi về hắn đi rất nhanh lúc đi qua địa điểm cũ của Trương phủ thấy đệ tử Nham môn tìm một ít thợ đang phá hủy nhà cửa đi.
” Ngươi nói không có việc gì lại tìm chuyện, cái tai họa kia xây nhà ở đây chẳng những phá phong thủy mà lão bà cũng điên rồi, thật sự là tổn nhân bất lợi kỷ!”(hại người hại mình)
“Còn dám chống đối Đại Nham miếu, lần này nhờ vận khí hắn tốt nên môn chủ không truy cứu, nếu đổi là người khác thì phế hắn rồi!”.
“Nghe nói Trương phủ cô gia có long dương chi phích, không biết là thật hay giả……..”. Đệ tử Nham môn vừa đứng giám sát cửa tán gẫu, thúc giục nam nhân nhanh chân rời đi hơn.
Long dương chi phích……..
Tai họa……..
Tay nam nhân siết chặt cái hộp, hắn giả vờ chưa nghe thấy gì hết, chỉ là dọc theo đường đi hắn đều đi không ngừng nghỉ, mí mắt hắn vẫn giật giật, hắn rất bất an, hắn còn chưa đến gần cửa Trương phủ chợt nghe thấy Trương quản vội vội vàng vàng từ trong phủ đi ra.
“Cô gia, cuối cùng ngươi đã trở lại, tiểu thư không thấy!”. Trương quản gia hoang mang rối loạn mở miệng đem sự tình nói ra, nam nhân có chút sốt ruột hướng trong phòng chạy tới.
Trên giường Trương Tử Yến rất lộn xộn, lập tức nam nhân liền hỏi Trương quản gia, “Hôm nay Mạt Đồng có ở trong phủ không?”.
“Sáng sớm hôm nay y đã đi ra ngoài, Phật công tử đi theo y ra ngoài, vừa rồi tiểu thư còn đang tốt đẹp như thế nào đột nhiên đã không thấy tăm hơi?”. Lão quản gia rất bất đắc dĩ.
“Ta đi ra ngoài tìm xem”. Nam nhân yên tâm rồi, chỉ cần chỉ cần không phải Mạt Đồng làm, Trương Tử Yến hẳn là sẽ không chạy đi quá xa, hắn cất tốt lễ vật Xích Luyện cho hắn rồi mới đi ra ngoài.
Nam nhân khoác 1 kiện áo lông, hắn cầm cái dù Trương quản gia đưa cho hắn, bởi vì thời tiết rét lạnh nên người ở trên đường rất thưa thớt, gió lạnh thổi hai má hắn nhói đau, hắn bung dù đạp lên tuyết tìm kiếm tung tích Trương Tử Yến. Sắc trời dần dần tối sầm, trên đường rất vắng lạnh ngay cả đèn ***g cũng chưa thắp, bởi vì địa mạch bị phá nên gió tuyết tràn ngập Biên thành vẫn như cũ chưa dừng lại, hắn tìm mấy canh giờ, 2 tay cùng 2 gò má đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, hắn đi 1 chút lại ngừng 1 chút tìm kiếm, không buông tha một chút manh mối.
“Tử Yến…….”. Nam nhân gọi vài tiếng không có ai trả lời.
Mà lúc này nam nhân đã đi đến địa điểm củ của Trương phủ, chính là gần Đại Nham miếu, đệ tử Nham môn an bài thợ rời khỏi Trương phủ cũ, chỉ còn lại có 2,3 đệ tử gác đêm, Trương phủ rất lớn trong 1 lúc không thể dỡ bỏ hoàn toàn, hắn cũng không để ý sẽ bị người cười nhạo hay không, hắn hỏi đệ tử Nham môn có nhìn thấy 1 nữ nhân điên khùng hay không, may mắn đệ tử Nham môn nói với hắn vừa rồi có 1 người người trẻ tuổi mang theo 1 nữ nhân điên điên khùng khùng đi hướng Đại Nham miếu.
Cuối cùng nam nhân tìm 1 hồi lâu mới ở trong Đại Nham miếu tìm được Trương Tử Yến bị đông lạnh đến phát run, chỉ là nàng ta ở cùng 1 chỗ với a Cầm.
“Bà nương điên này ngay cả nam nhân của mình đều quản không tốt, phu quân ngươi chạy đến Thanh Lâu đoạt nam nhân của ta, ta thật vất vả tìm được 1 người có thể chuộc thân cho ta làm chỗ dựa vững chắc, đã bị hắn phá hoại”. A Cầm xắn tay áo tát Trương Tử Yến mấy cái, nàng ta khóc lên, nàng ăn mặc mỏng manh, bởi vì nàng rất đẹp cho nên cho dù khóc cũng là lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái).
“Ngươi dừng tay”. Không ngờ a Cầm vậy mà đưa Trương Tử Yến đến loại địa phương này, rõ ràng a Cầm đang trả thù hắn…….
A Cầm thấy Tích Duyên xuất hiện, y đá góc áo Trương Tử Yến, từ trong ngực lấy ra 1 thanh chủy thủ (dao găm) để ở trên cổ Trương Tử Yến, khẽ vẽ vài đường trên đó, nơi đó không chịu nổi y gây sức ép như vậy lập tức chảy máu, Trương Tử Yến khóc lợi hại hơn khiến lòng Tích Duyên đau đớn, dù ai thấy đều sẽ khổ sở. Tích Duyên cũng không phải ý chí sắt đá……..
A Cầm nói: “Nếu không có ngươi thì ta cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh hôm nay, những người đó đoạt tiền cuộc thân Mạt Đồng cho ta, còn cưỡng gian ta! Đều là ngươi không tốt, nếu Mạt Đồng để ta đi theo y thì ta sẽ không bị làm nhục, đây đều là ngươi bức (dồn ép, bức bách) ta”. A Cầm không muốn nói nhiều, bịt miệng Trương Tử Yến lại, dùng sức đâm nàng 1 đao, nàng ta lập tức mở to hai mắt, toàn thân Tích Duyên đều lạnh lẽo…….
Thấy Trương Tử Yến ngã vào trong vũng máu, Tích Duyên căn bản một chút biện pháp đều không có, giờ phút này hắn mới biết được chính mình vô năng cỡ nào, ngay cả cơ hội cứu Trương Tử Yến hắn đều không có. Cả người hắn đều sững sờ……. Cái loại cảm giác này rất khó chịu, hắn không cách nào hình dung, chỉ là trơ mắt nhìn thấy thê tử bị a Cầm sát hại, một chút biện pháp hắn đều không có, lúc này người Nham môn đi đến bắt giữ a Cầm đưa đi nha môn.
“Ha ha ha ha, đã chết đã chết! Ta giết thê tử ngươi! Ta giết cả nhà ngươi! Ngươi đồ không biết liêm sỉ! Không biết xấu hổ, thối tha!”. A Cầm vừa mắng vừa bị lôi ra ngoài, đệ tử Nham môn đánh ngất a Cầm đang ồn ào.
Tích Duyên cảm thấy bản thân không thể hô hấp, hắn run rẩy lui lại mấy bước, vô lực dựa vào cột nhà, thanh âm 4 phía rất ầm ĩ, rất hỗn loạn, có người vỗ vai hắn không biết đang nói cái gì, trên mặt đất máu đỏ sẫm 1 mảnh, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn khó chịu ôm đầu hôn mê bất tỉnh…….
Thời điểm khi Tích Duyên tỉnh lại thì hắn đã ở Trương phủ, Mạt Đồng cùng Phật Hàng ngồi ở trên giường, thấy hắn tỉnh lại thì Phật Hàng sai hạ nhân bưng trà nóng tới, Mạt Đồng đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào trên người Mạt Đồng ……
“Ta ngủ mấy ngày?”. Tích Duyên chầm chậm nhấp 1 ngụm trà Phật Hàng đưa, hương trà nhàn nhạt ở môi hắn tỏa ra, cảm giác Mạt Đồng đang sờ chân hắn, hắn chậm rãi hất tay Mạt Đồng ra. Người này có chịu để yên cho hắn không…….
Mạt Đồng không lên tiếng, Mạt Đồng cúi đầu dựa vào vai Tích Duyên, 2 tay Mạt Đồng vòng qua dưới nách hắn, ôm hắn vào lòng, hắn rất mệt mỏi, đầu choáng váng, ánh sáng trong phòng hôn ám, đêm khuya có chút ẩm ướt lạnh lẽo, hắn kéo chặt chăn, hai chân hắn lạnh như băng chậm rãi ấm lên.
“Ngươi đã ngủ mấy ngày rồi, ngày ấy ngươi ngất xỉu ở Đại Nham miếu, đệ tử Nham môn đưa ngươi trở về”. Phật Hàng thổi trà nóng một chút, ánh mắt y dừng ở khuôn mặt tiều tụy của Tích Duyên, chén trà bên cạnh chạm vào môi Tích Duyên, Tích Duyên nhợt nhạt uống mấy ngụm, y tiếp tục nói với Tích Duyên, “Còn có, hôm qua ngô thu được tin tức của Vô Tranh, nói vạn ma quật sắp giữ không được”.
“Vậy phiền toái…….”.
“Uống nữa không?”.
“Không”. Tích Duyên lắc đầu, cũng tỏ ý, “Đa tạ”.
Mạt Đồng vươn ngón tay nhẹ nhàng mà lau môi Tích Duyên, lau sạch nước dính bên môi Tích Duyên, “Vạn ma quật bị phá là chuyện sớm hay muộn, cần gì vì thế mà phiền não nhiều”. Nụ cười y hàm chứa sự bén nhọn.
“Ngô biết ngay là ngươi làm”.
Mạt Đồng trầm mặc 1 lúc mới mở miệng: “Không phải ta”. Thanh âm y trầm tĩnh không giống như là đang nói dối.
Tích Duyên nghiêng đầu nhìn Mạt Đồng, muốn nhìn một chút biểu tình lúc này của y nhưng y lại ôm sát hắn, kề tai hắn nói, “Ta thừa nhận, lúc trước đè đoạn địa mạch kia là ta làm, kia chỉ là phá phong thủyNham môn, không cho người Nham môn kiêu ngạo như vậy mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến Biên thành, căn bản không có giống Nham Vân nói nghiêm trọng như vậy, ngươi không cho ta đi ra ngoài, nhưng không cho ngươi oan uổng ta.”. Hơi thở nóng bỏng của Mạt Đồng khi nói chuyện đều rót vào bên tai hắn khiến hắn bất an giật giật.
Phật Hàng bán tín bán nghi liếc Mạt Đồng 1 cái, tầm mắt một lần nữa trở lại trên mặt Tích Duyên, y không có lại tiếp tục đề tài kia, y giơ tay nâng mặt Tích Duyên lên, nhéo nhéo cằm Tích Duyên…….
“Xem ra vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đầu óc không bị thương tổn gì là tốt nhất”. Ngón tay Phật Hàng cọ cọ cằm Tích Duyên, Tích Duyên giơ tay chụp lấy tay Phật Hàng.
“Buông tay…….”. Tích Duyên bị 2 người kẹp ở giữa, đương nhiên động tác Phật Hàng rất nhẹ, động tác Mạt Đồng hơi chút mạnh 1 chút, Mạt Đồng thích sờ thắt lưng Tích Duyên, Phật Hoàng bóp bóp tay Tích Duyên…….
Tích Duyên gần như muốn khóc……..
“Ngày mai ta để Trương quản gia đến tặng cho ngươi chút trà, mấy ngày nay ta không đi ra ngoài được, nếu Xích huynh đệ muốn tìm ta uống rượu thì đi đến trà phô là được, hôm nay ta cáo từ trước”. Nam nhân đứng lên, thật cẩn thận đem lễ vật Xích Luyện đưa cho hắn cầm chắc.
“Từ từ”. Xích Luyện đứng lên thong thả đi đến bên người nam nhân, “Tích đại ca nghe nói trong phủ ngươi có 2 vị thực khách, chuyện này cả Biên thành đều biết, cho rằng 2 vị kia là [biểu đệ] của Trương Tử Yến, cho rằng ngươi mời được [cao nhân], vài ngày trước đổ phường lão bản ở đầu phố nơi nơi nói ngươi có long dương chi phích…….”. Thấy sắc mặt nam nhân càng ngày càng khó coi, Xích Luyện cũng không có lại nói tiếp, y an ủi xoa xoa bả vai nam nhân, 1 lúc sau mới nói, “Tích đại ca, nhiều ngày không gặp ngươi, ta rất nhớ ngươi, ngươi liền bồi ta thêm chút nữa đi”. Ngữ khí y rất ôn nhu khiến nam nhân không thể nào cự tuyệt.
“Được”. Tích Duyên thấp giọng đáp ứng, Xích Luyện sai hạ nhân chuẩn bị bữa tối, hắn khó tránh mở miệng hỏi: “Đổ phường lão bản kia còn nói cái gì?”.
“Y nói ngươi ở trong phủ dưỡng (nuôi) nam nhân, hiện tại ở Biên thành rất nhiều người đều biết phủ ngươi có 2 vị [thực khách], hơn nữa có quan hệ sâu sắc với ngươi”. Xích Luyện không chút nào kiêng kị nói ra, y ngồi bên cạnh Tích Duyên, đưa tay cầm tay Tích Duyên, nhẹ nhàng nắm tay Tích Duyên trong lòng bàn tay mình, Tích Duyên muốn rút tay về nhưng lại không có chút khí lực.
Quan hệ sâu sắc…….
Chính xác là như vậy……
Nam nhân không nghĩ đến đổ phường lão bản kia sẽ nơi nơi làm bại hoại thanh danh hắn, sau khi hắn nghe Xích Luyện nói ra những lời này thì trong 1 lúc hắn không thể tiêu hóa được, hắn chậm rãi rút tay về, hắn cũng không biết Xích Luyện sẽ đối hắn như thế nào, cũng không hiểu được ý tưởng của Xích Luyện ra sao, nhưng mà hắn rất để ý chuyện này hắn.
Hiện nay mọi người ở Biên thành đã biết, gần đây sinh ý trà phô của hắn càng lúc càng ảm đạm, hắn đã muốn chuẩn bị đóng cửa trà phô, chỉ là so với dự tính của hắn sớm rất nhiều, sự tình đến rất bất thình lình, một khi thanh danh bị hủy thì bất kể là thật hay giả đều có một ít người chẳng phân biệt được trắng đen hùa theo gây rối, hắn cũng không muốn lại làm mất mặt Trương gia.
Cho dù đối mặt Xích Luyện thì nam nhân cũng trở thành không lời nào để nói, hắn rất lo lắng Xích Luyện sẽ cười nhạo hắn, sẽ khinh bỉ hắn, sẽ xem thường hắn, thậm chí sẽ giống những người bên ngoài đó. Đây coi là việc riêng của hắn cùng người khác không liên can, chỉ sợ 1 ngày nào đó hắn tạo ra thị phi, trước tiên hắn trầm mặc không nói gì hết, cũng sẽ không có người tin tưởng hắn.
Xích Luyện liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nam nhân, y chậm rãi đưa tay vuốt ve lưng nam nhân: “Tích đại ca, nếu ngươi có khó khăn thì ngươi có thể nói với ta, ta có thể giúp ngươi”.
Nam nhân ngước mắt lên nhìn về phía Xích Luyện: “Vậy……..”. Hắn muốn nói lại thôi.
Đôi mắt u tĩnh của Xích Luyện lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, đang chờ hắn nói tiếp, hắn đấu tranh tư tưởng 1 lúc mới nói: “Chuyện Tử Yến điên rồi chắc ngươi đã biết, ngươi biết thương khách ở kinh thành nhiều, có thể thay ta tìm một ít đại phu, ta muốn…….”. Tiếp theo hắn sẽ không có nhiều lời nữa. Hắn muốn cái gì thì Xích Luyện hiểu rất rõ.
“Thật ra lúc trước ta đã phái người thay ngươi đi tìm danh y, chỉ là sau khi đại phu nghe bệnh trạng xong đều nói không có biện pháp”. Xích Luyện cũng không phải không muốn thay nam nhân đi tìm, nhưng trước khi nam nhân đến thì y cũng đã phái người đi tìm đều là không có biện pháp, nếu bị tổn thương nhẹ hơn còn có thể trị, chứ bệnh điên này không thể trị được. Sau khi nam nhân nghe xong thì cũng không thể nói gì hơn, hắn đã tận lực……. (làm hết sức, hết khả năng có thể)
“Nếu ngươi cảm thấy ở Trương phủ bất tiện, bất cứ lúc nào ngươi đều đến phủ ta ở”. Xích Luyện rất hào phóng mời nam nhân đến phủ y ở tạm, miệng y cười nhạt, nhạt đến nỗi dường như nhìn không thấy, “Đương nhiên ngươi cũng phải bằng lòng mới được”.
“Nếu ta đi rồi thì Tử Yến không ai chiếu cố”. Nam nhân cúi đầu sờ sờ cái hộp để ở trên đùi, thấp giọng khéo léo từ chối Xích Luyện, ” Ý tốt của Xích huynh đệ, tâm ta nhận “.
Nam nhân cũng không dám ngốc lâu, hắn lo lắng trong phủ xảy ra chuyện, dù sao hắn không ở trong phủ thì Mạt Đồng chính là nhân vật nguy hiểm, không biết sẽ đối Trương Tử Yến làm ra chuyện gì, thời điểm đi về hắn đi rất nhanh lúc đi qua địa điểm cũ của Trương phủ thấy đệ tử Nham môn tìm một ít thợ đang phá hủy nhà cửa đi.
” Ngươi nói không có việc gì lại tìm chuyện, cái tai họa kia xây nhà ở đây chẳng những phá phong thủy mà lão bà cũng điên rồi, thật sự là tổn nhân bất lợi kỷ!”(hại người hại mình)
“Còn dám chống đối Đại Nham miếu, lần này nhờ vận khí hắn tốt nên môn chủ không truy cứu, nếu đổi là người khác thì phế hắn rồi!”.
“Nghe nói Trương phủ cô gia có long dương chi phích, không biết là thật hay giả……..”. Đệ tử Nham môn vừa đứng giám sát cửa tán gẫu, thúc giục nam nhân nhanh chân rời đi hơn.
Long dương chi phích……..
Tai họa……..
Tay nam nhân siết chặt cái hộp, hắn giả vờ chưa nghe thấy gì hết, chỉ là dọc theo đường đi hắn đều đi không ngừng nghỉ, mí mắt hắn vẫn giật giật, hắn rất bất an, hắn còn chưa đến gần cửa Trương phủ chợt nghe thấy Trương quản vội vội vàng vàng từ trong phủ đi ra.
“Cô gia, cuối cùng ngươi đã trở lại, tiểu thư không thấy!”. Trương quản gia hoang mang rối loạn mở miệng đem sự tình nói ra, nam nhân có chút sốt ruột hướng trong phòng chạy tới.
Trên giường Trương Tử Yến rất lộn xộn, lập tức nam nhân liền hỏi Trương quản gia, “Hôm nay Mạt Đồng có ở trong phủ không?”.
“Sáng sớm hôm nay y đã đi ra ngoài, Phật công tử đi theo y ra ngoài, vừa rồi tiểu thư còn đang tốt đẹp như thế nào đột nhiên đã không thấy tăm hơi?”. Lão quản gia rất bất đắc dĩ.
“Ta đi ra ngoài tìm xem”. Nam nhân yên tâm rồi, chỉ cần chỉ cần không phải Mạt Đồng làm, Trương Tử Yến hẳn là sẽ không chạy đi quá xa, hắn cất tốt lễ vật Xích Luyện cho hắn rồi mới đi ra ngoài.
Nam nhân khoác 1 kiện áo lông, hắn cầm cái dù Trương quản gia đưa cho hắn, bởi vì thời tiết rét lạnh nên người ở trên đường rất thưa thớt, gió lạnh thổi hai má hắn nhói đau, hắn bung dù đạp lên tuyết tìm kiếm tung tích Trương Tử Yến. Sắc trời dần dần tối sầm, trên đường rất vắng lạnh ngay cả đèn ***g cũng chưa thắp, bởi vì địa mạch bị phá nên gió tuyết tràn ngập Biên thành vẫn như cũ chưa dừng lại, hắn tìm mấy canh giờ, 2 tay cùng 2 gò má đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, hắn đi 1 chút lại ngừng 1 chút tìm kiếm, không buông tha một chút manh mối.
“Tử Yến…….”. Nam nhân gọi vài tiếng không có ai trả lời.
Mà lúc này nam nhân đã đi đến địa điểm củ của Trương phủ, chính là gần Đại Nham miếu, đệ tử Nham môn an bài thợ rời khỏi Trương phủ cũ, chỉ còn lại có 2,3 đệ tử gác đêm, Trương phủ rất lớn trong 1 lúc không thể dỡ bỏ hoàn toàn, hắn cũng không để ý sẽ bị người cười nhạo hay không, hắn hỏi đệ tử Nham môn có nhìn thấy 1 nữ nhân điên khùng hay không, may mắn đệ tử Nham môn nói với hắn vừa rồi có 1 người người trẻ tuổi mang theo 1 nữ nhân điên điên khùng khùng đi hướng Đại Nham miếu.
Cuối cùng nam nhân tìm 1 hồi lâu mới ở trong Đại Nham miếu tìm được Trương Tử Yến bị đông lạnh đến phát run, chỉ là nàng ta ở cùng 1 chỗ với a Cầm.
“Bà nương điên này ngay cả nam nhân của mình đều quản không tốt, phu quân ngươi chạy đến Thanh Lâu đoạt nam nhân của ta, ta thật vất vả tìm được 1 người có thể chuộc thân cho ta làm chỗ dựa vững chắc, đã bị hắn phá hoại”. A Cầm xắn tay áo tát Trương Tử Yến mấy cái, nàng ta khóc lên, nàng ăn mặc mỏng manh, bởi vì nàng rất đẹp cho nên cho dù khóc cũng là lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái).
“Ngươi dừng tay”. Không ngờ a Cầm vậy mà đưa Trương Tử Yến đến loại địa phương này, rõ ràng a Cầm đang trả thù hắn…….
A Cầm thấy Tích Duyên xuất hiện, y đá góc áo Trương Tử Yến, từ trong ngực lấy ra 1 thanh chủy thủ (dao găm) để ở trên cổ Trương Tử Yến, khẽ vẽ vài đường trên đó, nơi đó không chịu nổi y gây sức ép như vậy lập tức chảy máu, Trương Tử Yến khóc lợi hại hơn khiến lòng Tích Duyên đau đớn, dù ai thấy đều sẽ khổ sở. Tích Duyên cũng không phải ý chí sắt đá……..
A Cầm nói: “Nếu không có ngươi thì ta cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh hôm nay, những người đó đoạt tiền cuộc thân Mạt Đồng cho ta, còn cưỡng gian ta! Đều là ngươi không tốt, nếu Mạt Đồng để ta đi theo y thì ta sẽ không bị làm nhục, đây đều là ngươi bức (dồn ép, bức bách) ta”. A Cầm không muốn nói nhiều, bịt miệng Trương Tử Yến lại, dùng sức đâm nàng 1 đao, nàng ta lập tức mở to hai mắt, toàn thân Tích Duyên đều lạnh lẽo…….
Thấy Trương Tử Yến ngã vào trong vũng máu, Tích Duyên căn bản một chút biện pháp đều không có, giờ phút này hắn mới biết được chính mình vô năng cỡ nào, ngay cả cơ hội cứu Trương Tử Yến hắn đều không có. Cả người hắn đều sững sờ……. Cái loại cảm giác này rất khó chịu, hắn không cách nào hình dung, chỉ là trơ mắt nhìn thấy thê tử bị a Cầm sát hại, một chút biện pháp hắn đều không có, lúc này người Nham môn đi đến bắt giữ a Cầm đưa đi nha môn.
“Ha ha ha ha, đã chết đã chết! Ta giết thê tử ngươi! Ta giết cả nhà ngươi! Ngươi đồ không biết liêm sỉ! Không biết xấu hổ, thối tha!”. A Cầm vừa mắng vừa bị lôi ra ngoài, đệ tử Nham môn đánh ngất a Cầm đang ồn ào.
Tích Duyên cảm thấy bản thân không thể hô hấp, hắn run rẩy lui lại mấy bước, vô lực dựa vào cột nhà, thanh âm 4 phía rất ầm ĩ, rất hỗn loạn, có người vỗ vai hắn không biết đang nói cái gì, trên mặt đất máu đỏ sẫm 1 mảnh, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn khó chịu ôm đầu hôn mê bất tỉnh…….
Thời điểm khi Tích Duyên tỉnh lại thì hắn đã ở Trương phủ, Mạt Đồng cùng Phật Hàng ngồi ở trên giường, thấy hắn tỉnh lại thì Phật Hàng sai hạ nhân bưng trà nóng tới, Mạt Đồng đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào trên người Mạt Đồng ……
“Ta ngủ mấy ngày?”. Tích Duyên chầm chậm nhấp 1 ngụm trà Phật Hàng đưa, hương trà nhàn nhạt ở môi hắn tỏa ra, cảm giác Mạt Đồng đang sờ chân hắn, hắn chậm rãi hất tay Mạt Đồng ra. Người này có chịu để yên cho hắn không…….
Mạt Đồng không lên tiếng, Mạt Đồng cúi đầu dựa vào vai Tích Duyên, 2 tay Mạt Đồng vòng qua dưới nách hắn, ôm hắn vào lòng, hắn rất mệt mỏi, đầu choáng váng, ánh sáng trong phòng hôn ám, đêm khuya có chút ẩm ướt lạnh lẽo, hắn kéo chặt chăn, hai chân hắn lạnh như băng chậm rãi ấm lên.
“Ngươi đã ngủ mấy ngày rồi, ngày ấy ngươi ngất xỉu ở Đại Nham miếu, đệ tử Nham môn đưa ngươi trở về”. Phật Hàng thổi trà nóng một chút, ánh mắt y dừng ở khuôn mặt tiều tụy của Tích Duyên, chén trà bên cạnh chạm vào môi Tích Duyên, Tích Duyên nhợt nhạt uống mấy ngụm, y tiếp tục nói với Tích Duyên, “Còn có, hôm qua ngô thu được tin tức của Vô Tranh, nói vạn ma quật sắp giữ không được”.
“Vậy phiền toái…….”.
“Uống nữa không?”.
“Không”. Tích Duyên lắc đầu, cũng tỏ ý, “Đa tạ”.
Mạt Đồng vươn ngón tay nhẹ nhàng mà lau môi Tích Duyên, lau sạch nước dính bên môi Tích Duyên, “Vạn ma quật bị phá là chuyện sớm hay muộn, cần gì vì thế mà phiền não nhiều”. Nụ cười y hàm chứa sự bén nhọn.
“Ngô biết ngay là ngươi làm”.
Mạt Đồng trầm mặc 1 lúc mới mở miệng: “Không phải ta”. Thanh âm y trầm tĩnh không giống như là đang nói dối.
Tích Duyên nghiêng đầu nhìn Mạt Đồng, muốn nhìn một chút biểu tình lúc này của y nhưng y lại ôm sát hắn, kề tai hắn nói, “Ta thừa nhận, lúc trước đè đoạn địa mạch kia là ta làm, kia chỉ là phá phong thủyNham môn, không cho người Nham môn kiêu ngạo như vậy mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến Biên thành, căn bản không có giống Nham Vân nói nghiêm trọng như vậy, ngươi không cho ta đi ra ngoài, nhưng không cho ngươi oan uổng ta.”. Hơi thở nóng bỏng của Mạt Đồng khi nói chuyện đều rót vào bên tai hắn khiến hắn bất an giật giật.
Phật Hàng bán tín bán nghi liếc Mạt Đồng 1 cái, tầm mắt một lần nữa trở lại trên mặt Tích Duyên, y không có lại tiếp tục đề tài kia, y giơ tay nâng mặt Tích Duyên lên, nhéo nhéo cằm Tích Duyên…….
“Xem ra vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đầu óc không bị thương tổn gì là tốt nhất”. Ngón tay Phật Hàng cọ cọ cằm Tích Duyên, Tích Duyên giơ tay chụp lấy tay Phật Hàng.
“Buông tay…….”. Tích Duyên bị 2 người kẹp ở giữa, đương nhiên động tác Phật Hàng rất nhẹ, động tác Mạt Đồng hơi chút mạnh 1 chút, Mạt Đồng thích sờ thắt lưng Tích Duyên, Phật Hoàng bóp bóp tay Tích Duyên…….
Tích Duyên gần như muốn khóc……..
/332
|