Qua nhiều năm đây là lần đầu tiên nam nhân mới cảm thấy bất lực như vậy, cho dù là trước đây đêm cùng Trương Tử Yến thành thân bị người không biết tên cường bạo, cho dù thời điểm hắn bị trục xuất khỏi Bạch Vân Quan thì hắn đều không có giống hiện tại khổ sở như vậy, rất khó chịu, hắn rất đau lòng, hắn không muốn chỉ trích ai, muốn trách thì trách chính hắn.
Nam nhân nắm chặt vạt áo Phật Hàng, đầu của hắn để trên vai Phật Hàng, hắn không khóc ra tiếng nhưng Phật Hàng lại cảm giác được hắn đang khóc, bởi vì hắn y phục của Phật Hàng bị nước mắt hắn thấm ướt, Phật Hàng để hắn dựa vào mình, Phật Hàng giơ tay an ủi vuốt ve lưng hắn, Phật Hàng chưa bao giờ sẽ để ý tới chết sống của người khác mà lần này lại bất thường an ủi hắn vài câu.
Lời Phật Hàng nói đâm đúng miệng vết thương. Y sẽ không an ủi người khác, chưa từng có an ủi ai, từ nhỏ lớn lên ở Thanh Phong cốc rất ít khi đi ra khỏi cốc, thời điểm ở trong cốc ngoại trừ luyện công thì rất ít cùng người trong cốc nói chuyện với nhau, bởi vì tư chất y tốt nên khó tránh khỏi bị người khác ghen tị, y cũng không cần cùng những người đó nói chuyện với nhau, thế cho nên y không có bằng hữu nào.
Ngoại trừ cốc chủ ra thì Phật Hàng rất ít tiếp xúc cùng với người khác, y không giỏi an ủi người khác cũng không biết an ủi người khác, mà thời điểm y nhìn thấy nam nhân thương tâm thì y rất muốn nói cái gì đó để nam nhân đừng thương tâm……..
Đêm nay Phật Hàng bồi nam nhân ngủ ở hành lang 1 đêm, y ũng không có nhiều lời, y chỉ là ở cùng nam nhân, sáng sớm ngày hôm sau phương trượng để Vô Tranh tiễn 3 người trở về Biên thành, Hoằng Pháp Tự rất nguy hiểm.
Dọc theo đường đi đều có hòa thượng hộ tống nên rất nhanh liền an toàn đến Biên thành, sau khi nói lời cảm ơn nam nhân tiễn các hòa thượng kia rời đi, trước khi đi các hòa thượng tỏ ý đêm qua phương trượng đã phong ấn vạn ma quật, chỉ là nhóm cao tăng phải ở lại ngoài vạn ma quật niệm kinh trấn áp yêu vật, nếu không âm khí kia bùng nổ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi 3 người trở lại Biên thành, tuyết ở Biên thành vẫn rất lớn như cũ, 3 người đạp tuyết trở lại Trương phủ, ban đêm rất lạnh, đèn ***g ở đại môn Trương phủ vẫn sáng như cũ, đèn ***g ở trong gió lạnh lắc lư không ngừng như cũ
Trương Tử Yến bị thất tâm phong (bệnh điên), dọc theo đường đi đều nắm chặt vạt áo của nam nhân, miệng luôn lầm bầm không biết đang nói gì, dọc theo đường đi Phật Hàng đều không lên tiếng, nam nhân rất khó xử, hắn thậm chí không muốn quay về Trương phủ, Phật Hàng gõ cửa.
Rất nhanh Trương quản gia liền mặc y phục đi ra mở cửa, sau khi nhìn đến Trương Tử Yến điên điên khùng khùng thì lo lắng nhìn về phía nam nhân, nam nhân kể sơ lại sự tình 1 lần, Trương quản gia đỡ Trương Tử Yến vào nhà, trước khi đi khó xử nói cho nam nhân biết Mạt Đồng đã trở lại phủ, ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày nay cũng không mang nữ nhân về.
Trên dưới Trương phủ đều rất sợ Mạt Đồng, không có người nào dám đuổi Mạt Đồng đi, Phật Hàng cùng nam nhân vào Trương phủ, Mạt Đồng khoác trường bào từ trong phòng khách đi ra, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ. Khi nhìn thấy nam nhân cùng Phật Hàng đi cùng nhau thì Mạt Đồng chậm rãi dừng bước, tâm tình vốn vội vàng muốn gặp nam nhân cũng bị đập nát không còn một mảnh.
Mấy ngày nay Mạt Đồng ở trong phủ tĩnh dưỡng, thậm chí ngẫu nhiên thay nam nhân trông coi phô tử (cửa tiệm), không có đi tìm nữ nhân giải sầu, nhiều nhất đi tửu phường uống chút rượu mà thôi, không có làm chuyện gì quá đáng. Nhưng mà nam nhân lại mang theo Phật Hàng trở về là có ý gì? Để Phật Hàng tớithu thập y sao? Hay là tìm được Phật Hàng làm chỗ dựa vững chắc thì nghĩ có thể thoát khỏi y? Đánh phủ đầu y? (dằn mặt ẻm)
Sắc mặt Mạt Đồng trở nên rất khó coi, khi y cùng lúc nhìn thấy nam nhân cùng Phật Hàng thì 2 người cũng đã nhìn thấy Mạt Đồng, Phật Hàng mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Mạt Đồng, miệng khẽ cười lạnh. Phật Hàng rất không ưa mạt Đồng, ma đầu này đã cùng y giao thủ (quánh nhau), y không có chút xíu sợ hãi nào chỉ là nhìn thấy ánh mắt Mạt Đồng dừng ở trên người nam nhân thì y rất không thoải mái, y không hy vọng có ai dùng loại ánh mắt nóng rực này nhìn chăm chú vào nam nhân, nhưng lại là làm trò trước mặt y.
Mà sau khi nam nhânnhìn thấy Mạt Đồng thì bản năng hướng bên người Phật Hàng nhích lại gần, Phật Hàng thuận thế ôm bả vai nam nhân, nam nhân không nhúc nhích, lại nghe thấy Phật Hàng nói với hắn 1 câu: “Đừng sợ”.
Đúng vậy…….
Nam nhân rất sợ Mạt Đồng, ngày ấy Mạt Đồng đối hắn như vậy, hắn không có biện pháp cho rằng chuyện gì cũng chưa phát sinh, một tháng hắn ở Hoằng Pháp Tự suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn là không biết khi trở về cần phải đối mặt Mạt Đồng như thế nào, hơn nữa trước đó Trương Tử Yến mang thai là hài tử của Mạt Đồng, hắn thật sự là không thể tiếp thu được, rất hoang đường.
Thật là rất hoang đường…….
NAm nhân nắm chặt y phục Phật Hàng, hắn không muốn tới gần Mạt Đồng, mà trong mắt Mạt Đồng càng bùng cháy sự tức giận, thân thể hắn không ngừng run rẩy, hơn nữa ban đêm hắn lại càng run rẩy hơn nữa.
“Làm sao vậy?”.
“Không có việc gì, đi vào trước”.
Nam nhân lắc đầu, sắc mặt hắn thật không tốt, thời tiết rét lạnh khiến cho tay hắn đông lạnh, thấy sắc mặt Mạt Đồng càng ngày càng khó coi nên hắn vẫn là nói cho Mạt Đồng biết chuyện Phật Hàng sẽ ở lại Trương phủ.
Nguyên bản nghĩ đến Mạt Đồng sẽ động thủ thế nhưng y lại nhìn nam nhân 1 lúc, rất sảng khoái đáp ứng: “Được, không thành vấn đề”. Y giống như chủ nhân của Trương phủ gật đầu đồng ý cho Phật Hàng ở lại.
Phật Hàng cười lạnh một tiếng: “Ngô cũng không cần hỏi ý kiến của ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết mà thôi, cũng không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, hơn nữa ngươi cũng không phải là chủ nhân Trương phủ, ngươi có đồng ý hay không cũng không quan trọng”. Y không khách khí, y mang nam nhân đi ra đại đường, khi nam nhân đi qua bên người Mạt Đồng cũng không dám nhìn Mạt Đồng.
Ở trước mặt Mạt Đồng thì nam nhân đã sớm không có mặt mũi, phần xấu xí nhất, khó coi nhất, mất mặt nhất đều bị Mạt Đồng xem qua, trong lòng hắn dĩ nhiên sợ hãi nhưng bên ngoài hắn vẫn cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh, bởi vì hắn không muốn càng mất mặt ở trước mặt Mạt Đồng.
“Trương Tử Yến, nữ nhân kia điên rồi?”. Mạt Đồng đi theo phía sau, chậm rãi vào nội đường, ngữ khí bình thản khiến nam nhân có chút tức giận.
“Ân…….”. Nam nhân gật đầu, nói nguyên nhân Trương Tử Yến bị dọa điên rồi.
“Nữ nhân kia điên rồi, dường như ngươi rất cao hứng?”. Phật Hàng đâm đúng trọng tâm, lời nói của y khiến tim nam nhân co rút, nam nhân không tự chủ được nhìn về phía Mạt Đồng, mà bộ dáng Mạt Đồng không quan tâm.
“Nàng điên hay không điên đều không liên quan tới ta”. Mạt Đồng tỏ thái độ, thời điểm y trả lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nam nhân, “Nếu ngươi thương tâm thì không có biện pháp, vận mệnh nàng đã như vậy, không liên quan tới ta và ngươi”.
Rốt cuộc Mạt Đồng còn có lương tâm hay không…….
Nam nhân không để ý tới Mạt Đồng, hắn mang Phật Hàng đi nghỉ ngơi, an bài tốt nơi ở cho Phật Hàng, hơn nữa phân phó người hầu nấu nước tắm cho Phật Hàng, cả quá trình Mạt Đồng đều đi theo phía sau hắn, nhưng Phật Hàng lại xem Mạt Đồng như không tồn tại, Phật Hàng tiếp tục cùng hắn nói chuyện với nhau, hai người biểu hiện thật sự tự nhiên, hơn một tháng cùng phòng ít nhiều có chút “cảm tình”, giữa 2 người kỳ thật cũng không xa lạ.
Sau khi từ phòng Phật Hàng đi ra thì Mạt Đồng vẫn đi theo nam nhân, hắn muốn đi tắm rửa nhưng là ngại Mạt Đồng ở bên cạnh nên đành phải đứng ở cạnh dục trì(hồ tắm, bể tắm), cũng không biết có nên cởi y phục hay không.
“Cởi a, tại sao lại không cởi y phục ra?”. Mạt Đồng từng bước một đến cạnh nam nhân, tóc y xõa sau lưng, trường bào màu đen ném trên mặt đất, khuôn mặt y rất tinh xảo (đẹp + tinh tế), con ngươi màu đen tựa hồ hàm chứa vài phần cười nhạo cùng châm chọc, cả người y giống như hòa vào trong bóng đêm.
Y phục nam nhân rất ẩm ướt, bị nước tuyết thấm ướt, tay chân hắn lạnh lẽo, hắn cầm y phục để thay, thấy Mạt Đồng tới gần thì ngay cả khí lực lui về phía sau hắn đều không có. Hắn lùi cũng vô dụng……Bất kể hắn trốn như thế nào đều trốn không thoát được, nếu hắn lộ ra sợ hãi hoặc là bộ dáng sợ hãi thì hắn càng có vẻ càng thêm tức cười, càng thêm không có khí khái……..
“Ta muốn tắm rửa”. Nam nhân thấp giọng nói, ý hắn là mời Mạt Đồng đi ra ngoài.
Mạt Đồng đi đến trước mặt nam nhân thì ngừng lại, khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt hắn có chút mơ hồ, hắn không dám nhìn thẳng vào Mạt Đồng, rất nhanh hắn chợt nghe thanh âm trào phúng của Mạt Đồng vang lên ở bên tai: “Như thế nào? Có phải hay không rất muốn bị ôm, nhìn bộ dáng ngươi thiếu ngược, kỳ thật ngươi rất muốn làm phải không?”
“Ngươi…….”.
Mạt Đồng hoàn toàn chính là xuyên tạc ý tứ của nam nhân……
“Muốn thì nói ra, dù sao một tháng qua ta nghẹn đến mức hoảng, vừa lúc mọi người giải quyết nhu cầu cho nhau”. Mạt Đồng châm chọc nở nụ cười, y là một nửa nói thật, một nửa nói dối, y dùng lời nói đâm bị thương nam nhân.
Nam nhân trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Ta không muốn làm loại chuyện này, ngươi đừng dùng ngữ khí hạ lưu như thế nói chuyện với ta, ta ác cảm”. Thanh âm hắn không lớn nhưng có thể khiến Mạt Đồng nghe rõ ràng.
“Ngươi ác cảm?”. Mạt Đồng giơ tay nhéo nhéo cằm nam nhân, y không phải không có ra vẻ châm chọc: “Nhưng thật ra ta cảm thấy ngươi rất thích ta [hạ lưu] như vậy, bằng không ai tới thỏa mãn sự đói khát của ngươi?”.
“……..”. Nam nhân nhắm mắt lại, hắn căn bản không muốn nghe Mạt Đồng nói chuyện.
Người này……..
Nam nhân căn bản không có biện pháp cùng Mạt Đồng nói chuyện với nhau, hôm nay Mạt Đồng một mực đả kích hắn, khinh bỉ hắn, cười nhạo hắn, không có giữ lại 1 chút thể diện nào cho hắn…….
Mạt Đồng thấy nam nhân không nói lời nào, biết nam nhân đang phản kháng y, y bắt đầu khẩu bất trạch ngôn (nói chuyện tùy tiện không suy nghĩ) đối phó nam nhân: “Hòa thượng kia có thể thỏa mãn ngươi? Thật ra ngươi không biết đi, ta nói cho ngươi một bí mật…….”. Nói xong y cố ý ngừng 1 chút, còn ra vẻ thần bí tiến đến bên tai nam nhân, ngậm một chút vành tai nam nhân, nam nhân không có kinh hoảng trốn tránh.
“…….”. Nam nhân có dự cảm không tốt lan tràn ở trong lòng, hắn biết rõ Mạt Đồng sẽ không nói chuyện gì tốt.
Quả nhiên ——
Chỉ nghe đến Mạt Đồng tiếp tục bổ sung vài câu: “Trương Tử Yến thích Phật Hàng vô cùng, nói không chừng hòa thượng kia sẽ ở thời điểm ngươi không có mặt cùng thê tử xinh đẹp kia của ngươi ở cùng 1 chỗ”.
“……..”.
“Đến lúc đó cho dù ngươi khóc chết, ngươi cũng khóc không vãn hồi được”. Ngữ khí Mạt Đồng trở nên nguy hiểm, y đưa tay gẩy tóc nam nhân một chút, thay nam nhân chỉnh lý y phục 1 chút, “Ngươi dẫn Phật Hàng về để thị uy với ta hay là như thế nào?”. Thanh âm y trở nên lạnh hơn 1 chút, đáy mắt y sâu và đen hiện lên vài tia hơi thở tà nộ đan xen…….
“Phật Hàng có thể vì Trương phủ thu yêu, bảo hộ Trương phủ…….”. Nam nhân không muốn giải thích nhiều.
“Là bảo hộ ngươi hay là bảo hộ Trương phủ?”. Độ ấm trong đáy mắt Mạt Đồng dần dần biến mất, y nguyên bản còn ẩn ẩn mỉm cười, thanh âm giận dữ cũng lập tức chuyển biến nguy hiểm, y nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, lạnh giọng chất vấn nam nhân, “Ngươi dẫn Phật Hàng trở về rốt cuộc là muốn Phật Hàng thu thập ta, hay là thuận tiện cho Phật Hàng làm ngươi?”.
Sắc mặt nam nhân trắng bệch nhìn chằm chằm Mạt Đồng, tay Mạt Đồng vốn thay hắn chỉnh lý tà áo thì bây giờ 2 tay dùng sức gắt gao nắm chặt tà áo hắn, Mạt Đồng rất dùng sức, không khó phát hiện Mạt Đồng tức giận, Mạt Đồng đè hắn thở không nổi.
Nhưng mà nhưng vào lúc này ——
Cửa phòng tắm bị người đạp bay………
Nam nhân nắm chặt vạt áo Phật Hàng, đầu của hắn để trên vai Phật Hàng, hắn không khóc ra tiếng nhưng Phật Hàng lại cảm giác được hắn đang khóc, bởi vì hắn y phục của Phật Hàng bị nước mắt hắn thấm ướt, Phật Hàng để hắn dựa vào mình, Phật Hàng giơ tay an ủi vuốt ve lưng hắn, Phật Hàng chưa bao giờ sẽ để ý tới chết sống của người khác mà lần này lại bất thường an ủi hắn vài câu.
Lời Phật Hàng nói đâm đúng miệng vết thương. Y sẽ không an ủi người khác, chưa từng có an ủi ai, từ nhỏ lớn lên ở Thanh Phong cốc rất ít khi đi ra khỏi cốc, thời điểm ở trong cốc ngoại trừ luyện công thì rất ít cùng người trong cốc nói chuyện với nhau, bởi vì tư chất y tốt nên khó tránh khỏi bị người khác ghen tị, y cũng không cần cùng những người đó nói chuyện với nhau, thế cho nên y không có bằng hữu nào.
Ngoại trừ cốc chủ ra thì Phật Hàng rất ít tiếp xúc cùng với người khác, y không giỏi an ủi người khác cũng không biết an ủi người khác, mà thời điểm y nhìn thấy nam nhân thương tâm thì y rất muốn nói cái gì đó để nam nhân đừng thương tâm……..
Đêm nay Phật Hàng bồi nam nhân ngủ ở hành lang 1 đêm, y ũng không có nhiều lời, y chỉ là ở cùng nam nhân, sáng sớm ngày hôm sau phương trượng để Vô Tranh tiễn 3 người trở về Biên thành, Hoằng Pháp Tự rất nguy hiểm.
Dọc theo đường đi đều có hòa thượng hộ tống nên rất nhanh liền an toàn đến Biên thành, sau khi nói lời cảm ơn nam nhân tiễn các hòa thượng kia rời đi, trước khi đi các hòa thượng tỏ ý đêm qua phương trượng đã phong ấn vạn ma quật, chỉ là nhóm cao tăng phải ở lại ngoài vạn ma quật niệm kinh trấn áp yêu vật, nếu không âm khí kia bùng nổ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi 3 người trở lại Biên thành, tuyết ở Biên thành vẫn rất lớn như cũ, 3 người đạp tuyết trở lại Trương phủ, ban đêm rất lạnh, đèn ***g ở đại môn Trương phủ vẫn sáng như cũ, đèn ***g ở trong gió lạnh lắc lư không ngừng như cũ
Trương Tử Yến bị thất tâm phong (bệnh điên), dọc theo đường đi đều nắm chặt vạt áo của nam nhân, miệng luôn lầm bầm không biết đang nói gì, dọc theo đường đi Phật Hàng đều không lên tiếng, nam nhân rất khó xử, hắn thậm chí không muốn quay về Trương phủ, Phật Hàng gõ cửa.
Rất nhanh Trương quản gia liền mặc y phục đi ra mở cửa, sau khi nhìn đến Trương Tử Yến điên điên khùng khùng thì lo lắng nhìn về phía nam nhân, nam nhân kể sơ lại sự tình 1 lần, Trương quản gia đỡ Trương Tử Yến vào nhà, trước khi đi khó xử nói cho nam nhân biết Mạt Đồng đã trở lại phủ, ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày nay cũng không mang nữ nhân về.
Trên dưới Trương phủ đều rất sợ Mạt Đồng, không có người nào dám đuổi Mạt Đồng đi, Phật Hàng cùng nam nhân vào Trương phủ, Mạt Đồng khoác trường bào từ trong phòng khách đi ra, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ. Khi nhìn thấy nam nhân cùng Phật Hàng đi cùng nhau thì Mạt Đồng chậm rãi dừng bước, tâm tình vốn vội vàng muốn gặp nam nhân cũng bị đập nát không còn một mảnh.
Mấy ngày nay Mạt Đồng ở trong phủ tĩnh dưỡng, thậm chí ngẫu nhiên thay nam nhân trông coi phô tử (cửa tiệm), không có đi tìm nữ nhân giải sầu, nhiều nhất đi tửu phường uống chút rượu mà thôi, không có làm chuyện gì quá đáng. Nhưng mà nam nhân lại mang theo Phật Hàng trở về là có ý gì? Để Phật Hàng tớithu thập y sao? Hay là tìm được Phật Hàng làm chỗ dựa vững chắc thì nghĩ có thể thoát khỏi y? Đánh phủ đầu y? (dằn mặt ẻm)
Sắc mặt Mạt Đồng trở nên rất khó coi, khi y cùng lúc nhìn thấy nam nhân cùng Phật Hàng thì 2 người cũng đã nhìn thấy Mạt Đồng, Phật Hàng mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Mạt Đồng, miệng khẽ cười lạnh. Phật Hàng rất không ưa mạt Đồng, ma đầu này đã cùng y giao thủ (quánh nhau), y không có chút xíu sợ hãi nào chỉ là nhìn thấy ánh mắt Mạt Đồng dừng ở trên người nam nhân thì y rất không thoải mái, y không hy vọng có ai dùng loại ánh mắt nóng rực này nhìn chăm chú vào nam nhân, nhưng lại là làm trò trước mặt y.
Mà sau khi nam nhânnhìn thấy Mạt Đồng thì bản năng hướng bên người Phật Hàng nhích lại gần, Phật Hàng thuận thế ôm bả vai nam nhân, nam nhân không nhúc nhích, lại nghe thấy Phật Hàng nói với hắn 1 câu: “Đừng sợ”.
Đúng vậy…….
Nam nhân rất sợ Mạt Đồng, ngày ấy Mạt Đồng đối hắn như vậy, hắn không có biện pháp cho rằng chuyện gì cũng chưa phát sinh, một tháng hắn ở Hoằng Pháp Tự suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn là không biết khi trở về cần phải đối mặt Mạt Đồng như thế nào, hơn nữa trước đó Trương Tử Yến mang thai là hài tử của Mạt Đồng, hắn thật sự là không thể tiếp thu được, rất hoang đường.
Thật là rất hoang đường…….
NAm nhân nắm chặt y phục Phật Hàng, hắn không muốn tới gần Mạt Đồng, mà trong mắt Mạt Đồng càng bùng cháy sự tức giận, thân thể hắn không ngừng run rẩy, hơn nữa ban đêm hắn lại càng run rẩy hơn nữa.
“Làm sao vậy?”.
“Không có việc gì, đi vào trước”.
Nam nhân lắc đầu, sắc mặt hắn thật không tốt, thời tiết rét lạnh khiến cho tay hắn đông lạnh, thấy sắc mặt Mạt Đồng càng ngày càng khó coi nên hắn vẫn là nói cho Mạt Đồng biết chuyện Phật Hàng sẽ ở lại Trương phủ.
Nguyên bản nghĩ đến Mạt Đồng sẽ động thủ thế nhưng y lại nhìn nam nhân 1 lúc, rất sảng khoái đáp ứng: “Được, không thành vấn đề”. Y giống như chủ nhân của Trương phủ gật đầu đồng ý cho Phật Hàng ở lại.
Phật Hàng cười lạnh một tiếng: “Ngô cũng không cần hỏi ý kiến của ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết mà thôi, cũng không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, hơn nữa ngươi cũng không phải là chủ nhân Trương phủ, ngươi có đồng ý hay không cũng không quan trọng”. Y không khách khí, y mang nam nhân đi ra đại đường, khi nam nhân đi qua bên người Mạt Đồng cũng không dám nhìn Mạt Đồng.
Ở trước mặt Mạt Đồng thì nam nhân đã sớm không có mặt mũi, phần xấu xí nhất, khó coi nhất, mất mặt nhất đều bị Mạt Đồng xem qua, trong lòng hắn dĩ nhiên sợ hãi nhưng bên ngoài hắn vẫn cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh, bởi vì hắn không muốn càng mất mặt ở trước mặt Mạt Đồng.
“Trương Tử Yến, nữ nhân kia điên rồi?”. Mạt Đồng đi theo phía sau, chậm rãi vào nội đường, ngữ khí bình thản khiến nam nhân có chút tức giận.
“Ân…….”. Nam nhân gật đầu, nói nguyên nhân Trương Tử Yến bị dọa điên rồi.
“Nữ nhân kia điên rồi, dường như ngươi rất cao hứng?”. Phật Hàng đâm đúng trọng tâm, lời nói của y khiến tim nam nhân co rút, nam nhân không tự chủ được nhìn về phía Mạt Đồng, mà bộ dáng Mạt Đồng không quan tâm.
“Nàng điên hay không điên đều không liên quan tới ta”. Mạt Đồng tỏ thái độ, thời điểm y trả lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nam nhân, “Nếu ngươi thương tâm thì không có biện pháp, vận mệnh nàng đã như vậy, không liên quan tới ta và ngươi”.
Rốt cuộc Mạt Đồng còn có lương tâm hay không…….
Nam nhân không để ý tới Mạt Đồng, hắn mang Phật Hàng đi nghỉ ngơi, an bài tốt nơi ở cho Phật Hàng, hơn nữa phân phó người hầu nấu nước tắm cho Phật Hàng, cả quá trình Mạt Đồng đều đi theo phía sau hắn, nhưng Phật Hàng lại xem Mạt Đồng như không tồn tại, Phật Hàng tiếp tục cùng hắn nói chuyện với nhau, hai người biểu hiện thật sự tự nhiên, hơn một tháng cùng phòng ít nhiều có chút “cảm tình”, giữa 2 người kỳ thật cũng không xa lạ.
Sau khi từ phòng Phật Hàng đi ra thì Mạt Đồng vẫn đi theo nam nhân, hắn muốn đi tắm rửa nhưng là ngại Mạt Đồng ở bên cạnh nên đành phải đứng ở cạnh dục trì(hồ tắm, bể tắm), cũng không biết có nên cởi y phục hay không.
“Cởi a, tại sao lại không cởi y phục ra?”. Mạt Đồng từng bước một đến cạnh nam nhân, tóc y xõa sau lưng, trường bào màu đen ném trên mặt đất, khuôn mặt y rất tinh xảo (đẹp + tinh tế), con ngươi màu đen tựa hồ hàm chứa vài phần cười nhạo cùng châm chọc, cả người y giống như hòa vào trong bóng đêm.
Y phục nam nhân rất ẩm ướt, bị nước tuyết thấm ướt, tay chân hắn lạnh lẽo, hắn cầm y phục để thay, thấy Mạt Đồng tới gần thì ngay cả khí lực lui về phía sau hắn đều không có. Hắn lùi cũng vô dụng……Bất kể hắn trốn như thế nào đều trốn không thoát được, nếu hắn lộ ra sợ hãi hoặc là bộ dáng sợ hãi thì hắn càng có vẻ càng thêm tức cười, càng thêm không có khí khái……..
“Ta muốn tắm rửa”. Nam nhân thấp giọng nói, ý hắn là mời Mạt Đồng đi ra ngoài.
Mạt Đồng đi đến trước mặt nam nhân thì ngừng lại, khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt hắn có chút mơ hồ, hắn không dám nhìn thẳng vào Mạt Đồng, rất nhanh hắn chợt nghe thanh âm trào phúng của Mạt Đồng vang lên ở bên tai: “Như thế nào? Có phải hay không rất muốn bị ôm, nhìn bộ dáng ngươi thiếu ngược, kỳ thật ngươi rất muốn làm phải không?”
“Ngươi…….”.
Mạt Đồng hoàn toàn chính là xuyên tạc ý tứ của nam nhân……
“Muốn thì nói ra, dù sao một tháng qua ta nghẹn đến mức hoảng, vừa lúc mọi người giải quyết nhu cầu cho nhau”. Mạt Đồng châm chọc nở nụ cười, y là một nửa nói thật, một nửa nói dối, y dùng lời nói đâm bị thương nam nhân.
Nam nhân trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Ta không muốn làm loại chuyện này, ngươi đừng dùng ngữ khí hạ lưu như thế nói chuyện với ta, ta ác cảm”. Thanh âm hắn không lớn nhưng có thể khiến Mạt Đồng nghe rõ ràng.
“Ngươi ác cảm?”. Mạt Đồng giơ tay nhéo nhéo cằm nam nhân, y không phải không có ra vẻ châm chọc: “Nhưng thật ra ta cảm thấy ngươi rất thích ta [hạ lưu] như vậy, bằng không ai tới thỏa mãn sự đói khát của ngươi?”.
“……..”. Nam nhân nhắm mắt lại, hắn căn bản không muốn nghe Mạt Đồng nói chuyện.
Người này……..
Nam nhân căn bản không có biện pháp cùng Mạt Đồng nói chuyện với nhau, hôm nay Mạt Đồng một mực đả kích hắn, khinh bỉ hắn, cười nhạo hắn, không có giữ lại 1 chút thể diện nào cho hắn…….
Mạt Đồng thấy nam nhân không nói lời nào, biết nam nhân đang phản kháng y, y bắt đầu khẩu bất trạch ngôn (nói chuyện tùy tiện không suy nghĩ) đối phó nam nhân: “Hòa thượng kia có thể thỏa mãn ngươi? Thật ra ngươi không biết đi, ta nói cho ngươi một bí mật…….”. Nói xong y cố ý ngừng 1 chút, còn ra vẻ thần bí tiến đến bên tai nam nhân, ngậm một chút vành tai nam nhân, nam nhân không có kinh hoảng trốn tránh.
“…….”. Nam nhân có dự cảm không tốt lan tràn ở trong lòng, hắn biết rõ Mạt Đồng sẽ không nói chuyện gì tốt.
Quả nhiên ——
Chỉ nghe đến Mạt Đồng tiếp tục bổ sung vài câu: “Trương Tử Yến thích Phật Hàng vô cùng, nói không chừng hòa thượng kia sẽ ở thời điểm ngươi không có mặt cùng thê tử xinh đẹp kia của ngươi ở cùng 1 chỗ”.
“……..”.
“Đến lúc đó cho dù ngươi khóc chết, ngươi cũng khóc không vãn hồi được”. Ngữ khí Mạt Đồng trở nên nguy hiểm, y đưa tay gẩy tóc nam nhân một chút, thay nam nhân chỉnh lý y phục 1 chút, “Ngươi dẫn Phật Hàng về để thị uy với ta hay là như thế nào?”. Thanh âm y trở nên lạnh hơn 1 chút, đáy mắt y sâu và đen hiện lên vài tia hơi thở tà nộ đan xen…….
“Phật Hàng có thể vì Trương phủ thu yêu, bảo hộ Trương phủ…….”. Nam nhân không muốn giải thích nhiều.
“Là bảo hộ ngươi hay là bảo hộ Trương phủ?”. Độ ấm trong đáy mắt Mạt Đồng dần dần biến mất, y nguyên bản còn ẩn ẩn mỉm cười, thanh âm giận dữ cũng lập tức chuyển biến nguy hiểm, y nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, lạnh giọng chất vấn nam nhân, “Ngươi dẫn Phật Hàng trở về rốt cuộc là muốn Phật Hàng thu thập ta, hay là thuận tiện cho Phật Hàng làm ngươi?”.
Sắc mặt nam nhân trắng bệch nhìn chằm chằm Mạt Đồng, tay Mạt Đồng vốn thay hắn chỉnh lý tà áo thì bây giờ 2 tay dùng sức gắt gao nắm chặt tà áo hắn, Mạt Đồng rất dùng sức, không khó phát hiện Mạt Đồng tức giận, Mạt Đồng đè hắn thở không nổi.
Nhưng mà nhưng vào lúc này ——
Cửa phòng tắm bị người đạp bay………
/332
|