*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tích Duyên căn bản là không thể động đậy, hắn bị dị thú trước mắt này ấn trên mặt đất, vô pháp tách ra, cũng vô pháp quát to, này vùng hoang vu dã lĩnh chính là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, trong không khí tràn ngập lờ mờ mùi vị của huyết tinh.
“Ta là người, không phải yêu.”
Tích Duyên đem chân tướng việc mình lên núi nói cho bạch sư trước mắt, chăm chú xem kĩ ánh mắt của bạch sư, nam nhân rốt cục cũng nói xong, sau khi nghe nam nhân giảng thuật, bạch sư liền nâng lên chân trước buông ra nam nhân.
“Ta gọi Tích Duyên.” Tích Duyên chủ động nói ra tính danh, “Ta lần này lên núi là vì thay Trương quý phủ cứu Trương gia tiểu thư trở về.”
“Ngươi không hề phát lực, yếu như vậy như thế nào còn muốn cứu trợ kẻ khác? Ngươi nếu muốn tự tử, liền đi thẳng ba trăm dặm, lên mãnh hổ sơn đính phong, sào huyệt của lão hổ ngay tại vách đá uy nghiêm đó.” Bạch sư biếng nhác ngã vào bãi cỏ, mệt mỏi cúi đầu, chậm rãi liếm vết thương ở chân trước của chính mình.
Tích Duyên cân nhắc đến linh khí bản thân còn chưa khôi phục, nếu là hiện tại mạo muội lên núi chẳng những cứu không được người, chính mình lại chết một cách vô nghĩa.
Tích Duyên ngồi xổm xuống, từ túi áo lấy ra một cái tiểu hồ lô bình, đưa cho bạch sư: “Đây là viên kim sang dược cuối cùng trên người ta, ngươi ăn đi.”
Bạch sư ngẩng đầu nhìn nam nhân, rồi nhìn đến viên thuốc trong lòng bàn tay nam nhân, song nhãn màu lam sắc tựa một dòng nước êm trôi, vẻ mặt hắn thay đổi: “Ngươi không hỏi ta là người hay là yêu, cứ yên tâm cứu ta? Ngươi không sợ ta sau khi lành lặn sẽ ăn ngươi?”
Tích Duyên không cảm thấy yêu khí, bàn tay chìa đến đem dược để trước mắt bạch sư: “Ngươi ăn đi, xem như vì ngươi cho ta biết nơi trú ngụ của lão hổ tinh, đây là phần thưởng.”
Bạch sư hoài nghi hướng về lòng bàn tay của hắn, cái mũi ướt át đụng vào lòng bàn tay nam nhân, hắn ngửi ngửi viên dược, xác định không có vấn đề gì mới vươn đầu lưỡi liếm lấy, cái lưỡi thô ráp di động nhanh trong lòng bàn tay nam nhân, vừa ẩm ướt lại vừa nóng, nam nhân tay bị liếm thật sự rất nhột nhạt khiến hắn kềm chế không được một tiếng “Ân” hừ nhẹ trong mũi......
Thanh âm tuy rằng rất thấp rất nhỏ, nhưng lổ tai bạch sư mao nhung nhung ( lông xù xù ) lại giật giật mấy cái, một đôi thiển lam sắc song mâu gắt gao nhìn chằm chằm vào dung mạo bình thường của nam nhân.
Này nam nhân làm việc thật là kỳ quái, rất ít có người nhìn đến nguyên hình của hắn mà không sợ hãi, này nam nhân còn cố ý muốn chữa khỏi cho hắn, bạch sư có chút đăm chiêu nuốt vào viên thuốc, ánh mắt cũng không còn quá cảnh giác, bạch sư cúi đầu suy nghĩ, chậm rãi quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, cái lỗ tai mao nhung nhung linh hoạt khinh động.
Tích Duyên cũng khoanh chân ngồi xuống, hắn hiện tại không có biện pháp lên núi, không có linh khí hắn không thể ngưng kết xuất pháp lực, một người một thú tựa hồ cũng chưa tính toán rời đi.
Bạch sư ghé vào mặt cỏ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý tới Tích Duyên ở bên cạnh thưởng thức tư thái nghỉ ngơi của chính mình, Tích Duyên xé từ y phục một mảnh vải bố thay bạch sư băng bó chân trước, bạch sư nhắm mắt lại cũng không ngăn cản việc làm của nam nhân.
“Ngươi là từ nơi nào đến nơi đây, vùng hoang vu dã ngoại này cũng không có chỗ cho ngươi cư trú, hơn nữa ngươi còn bị thương......” Tích Duyên ngồi vững vàng bên người bạch sư, lúc này đã không còn cái loại khiếp sợ khi mới đầu gặp bạch sự, hắn đã từng nghe thái sư phó đề cập đến bạch sư, bạch sư tựa hồ là một loại dị thú trong truyền thuyết.
“Trong thành có xà yêu tác loạn, ta bị xà yêu đả thương, xà yêu tu luyện còn chưa thành chính quả, kia yêu nghiệt còn muốn đi đường tắt, dùng nội đan của ta trợ hắn thành tiên.” Hồ tu của bạch sư nhẹ nhàng lay động, gió đêm thổi vào bộ lông bạch sắc mềm mại của hắn khiến chúng khẽ xao động, “Ta từ lâu cư ngụ tại tuyết sơn, lần này nếu không phải vì thanh sơn rung chuyển hạo kiếp giáng xuống, ta cũng sẽ không đáp ứng Tích Vân quan chưởng môn chi yêu, xuống núi hàng yêu......”
Hắn vốn là theo tuyết sơn hạ lai, tiến đến thanh sơn gặp Tích Vân quan chưởng môn. Trên đường đi qua Phong Danh thành, không nghĩ xà yêu tự mình tìm tới cửa, hắn tựa hồ đã xem thường con xà yêu kia, nhiều lần giao thủ phát hiện kia xà yêu đạo hạnh sâu không lường được, nguyên bản là ngang tài ngang sức, đáng tiếc hôm nay gặp lại tên yêu nghiệt kia, không hiểu vì cái gỉ chỉ trong một đêm đạo hạnh mãnh tăng, thậm chí đưa hắn đánh quay về nguyên hình, khiến cho hắn nguyên khí đại thương!
Hắn tự biết kia xà yêu kia chán ghét kiền táo chiểu khí ( khí mê-tan), vì thế hắn liền quanh quẩn tại vùng này, vừa rồi hắn đã nghĩ nam nhân là đồng đảng của xà yêu......
Tích Duyên căn bản là không thể động đậy, hắn bị dị thú trước mắt này ấn trên mặt đất, vô pháp tách ra, cũng vô pháp quát to, này vùng hoang vu dã lĩnh chính là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, trong không khí tràn ngập lờ mờ mùi vị của huyết tinh.
“Ta là người, không phải yêu.”
Tích Duyên đem chân tướng việc mình lên núi nói cho bạch sư trước mắt, chăm chú xem kĩ ánh mắt của bạch sư, nam nhân rốt cục cũng nói xong, sau khi nghe nam nhân giảng thuật, bạch sư liền nâng lên chân trước buông ra nam nhân.
“Ta gọi Tích Duyên.” Tích Duyên chủ động nói ra tính danh, “Ta lần này lên núi là vì thay Trương quý phủ cứu Trương gia tiểu thư trở về.”
“Ngươi không hề phát lực, yếu như vậy như thế nào còn muốn cứu trợ kẻ khác? Ngươi nếu muốn tự tử, liền đi thẳng ba trăm dặm, lên mãnh hổ sơn đính phong, sào huyệt của lão hổ ngay tại vách đá uy nghiêm đó.” Bạch sư biếng nhác ngã vào bãi cỏ, mệt mỏi cúi đầu, chậm rãi liếm vết thương ở chân trước của chính mình.
Tích Duyên cân nhắc đến linh khí bản thân còn chưa khôi phục, nếu là hiện tại mạo muội lên núi chẳng những cứu không được người, chính mình lại chết một cách vô nghĩa.
Tích Duyên ngồi xổm xuống, từ túi áo lấy ra một cái tiểu hồ lô bình, đưa cho bạch sư: “Đây là viên kim sang dược cuối cùng trên người ta, ngươi ăn đi.”
Bạch sư ngẩng đầu nhìn nam nhân, rồi nhìn đến viên thuốc trong lòng bàn tay nam nhân, song nhãn màu lam sắc tựa một dòng nước êm trôi, vẻ mặt hắn thay đổi: “Ngươi không hỏi ta là người hay là yêu, cứ yên tâm cứu ta? Ngươi không sợ ta sau khi lành lặn sẽ ăn ngươi?”
Tích Duyên không cảm thấy yêu khí, bàn tay chìa đến đem dược để trước mắt bạch sư: “Ngươi ăn đi, xem như vì ngươi cho ta biết nơi trú ngụ của lão hổ tinh, đây là phần thưởng.”
Bạch sư hoài nghi hướng về lòng bàn tay của hắn, cái mũi ướt át đụng vào lòng bàn tay nam nhân, hắn ngửi ngửi viên dược, xác định không có vấn đề gì mới vươn đầu lưỡi liếm lấy, cái lưỡi thô ráp di động nhanh trong lòng bàn tay nam nhân, vừa ẩm ướt lại vừa nóng, nam nhân tay bị liếm thật sự rất nhột nhạt khiến hắn kềm chế không được một tiếng “Ân” hừ nhẹ trong mũi......
Thanh âm tuy rằng rất thấp rất nhỏ, nhưng lổ tai bạch sư mao nhung nhung ( lông xù xù ) lại giật giật mấy cái, một đôi thiển lam sắc song mâu gắt gao nhìn chằm chằm vào dung mạo bình thường của nam nhân.
Này nam nhân làm việc thật là kỳ quái, rất ít có người nhìn đến nguyên hình của hắn mà không sợ hãi, này nam nhân còn cố ý muốn chữa khỏi cho hắn, bạch sư có chút đăm chiêu nuốt vào viên thuốc, ánh mắt cũng không còn quá cảnh giác, bạch sư cúi đầu suy nghĩ, chậm rãi quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, cái lỗ tai mao nhung nhung linh hoạt khinh động.
Tích Duyên cũng khoanh chân ngồi xuống, hắn hiện tại không có biện pháp lên núi, không có linh khí hắn không thể ngưng kết xuất pháp lực, một người một thú tựa hồ cũng chưa tính toán rời đi.
Bạch sư ghé vào mặt cỏ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý tới Tích Duyên ở bên cạnh thưởng thức tư thái nghỉ ngơi của chính mình, Tích Duyên xé từ y phục một mảnh vải bố thay bạch sư băng bó chân trước, bạch sư nhắm mắt lại cũng không ngăn cản việc làm của nam nhân.
“Ngươi là từ nơi nào đến nơi đây, vùng hoang vu dã ngoại này cũng không có chỗ cho ngươi cư trú, hơn nữa ngươi còn bị thương......” Tích Duyên ngồi vững vàng bên người bạch sư, lúc này đã không còn cái loại khiếp sợ khi mới đầu gặp bạch sự, hắn đã từng nghe thái sư phó đề cập đến bạch sư, bạch sư tựa hồ là một loại dị thú trong truyền thuyết.
“Trong thành có xà yêu tác loạn, ta bị xà yêu đả thương, xà yêu tu luyện còn chưa thành chính quả, kia yêu nghiệt còn muốn đi đường tắt, dùng nội đan của ta trợ hắn thành tiên.” Hồ tu của bạch sư nhẹ nhàng lay động, gió đêm thổi vào bộ lông bạch sắc mềm mại của hắn khiến chúng khẽ xao động, “Ta từ lâu cư ngụ tại tuyết sơn, lần này nếu không phải vì thanh sơn rung chuyển hạo kiếp giáng xuống, ta cũng sẽ không đáp ứng Tích Vân quan chưởng môn chi yêu, xuống núi hàng yêu......”
Hắn vốn là theo tuyết sơn hạ lai, tiến đến thanh sơn gặp Tích Vân quan chưởng môn. Trên đường đi qua Phong Danh thành, không nghĩ xà yêu tự mình tìm tới cửa, hắn tựa hồ đã xem thường con xà yêu kia, nhiều lần giao thủ phát hiện kia xà yêu đạo hạnh sâu không lường được, nguyên bản là ngang tài ngang sức, đáng tiếc hôm nay gặp lại tên yêu nghiệt kia, không hiểu vì cái gỉ chỉ trong một đêm đạo hạnh mãnh tăng, thậm chí đưa hắn đánh quay về nguyên hình, khiến cho hắn nguyên khí đại thương!
Hắn tự biết kia xà yêu kia chán ghét kiền táo chiểu khí ( khí mê-tan), vì thế hắn liền quanh quẩn tại vùng này, vừa rồi hắn đã nghĩ nam nhân là đồng đảng của xà yêu......
/332
|