“Có gì không hài lòng?”. Cửu Hoàng ngữ khí biếng nhác hỏi nam nhân.
“Không có…”. Nam nhân nhìn chằm chằm 1 bàn xà yến, không biết nên làm gì.
Trong đôi mắt Cửu Hoàng lộ ra vài ý cười, y múc 1 chén canh rắn cho nam nhân: “Nếu không có không vừa lòng vậy thì ăn đi, hôm nay ngươi cũng vất vả rồi phải ăn nhiều một chút mới được”.
Nam nhân hút khí, do dự hạ giọng nói một câu: “Ăn cơm…”. Hắn cầm ly rượu uống mấy ngụm, Cửu Hoàng biếng nhác nở nụ cười hài lòng, Xích Luyện lại nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang ăn canh rắn.
Sắc mặt Xích Luyện có thể ví như tro tàn, nam nhân thấy thần sắc của Xích Luyện, gọi tiểu nhị mang một chén cháo trắng tới, Xích Luyện không ăn canh rắn thì hắn cũng không ăn, ngược lại Cửu Hoàng cùng tiểu hồ ly ăn rất ngon miệng, bữa cơm này ăn đến Xích Luyện mặt sắp tái xanh rồi, Cửu Hoàng cùng hắn tiễn Xích Luyện cùng tiểu hồ ly hồi phủ, lúc sau hắn mới cùng Cửu Hoàng mỗi người đi một hướng.
Nam nhân cự tuyệt đề nghị tiễn hắn hồi phủ của Cửu Hoàng, sở dĩ Cửu Hoàng cùng nam nhân tiễn Xích Luyện hồi phủ vì không muốn nam nhân tiếp cận quá mức với Xích Luyện, đêm nay Cửu Hoàng rất cao hứng, con xà yêu kia không ít lần cùng y giao thủ, y làm xà yến có thể giảm nhuệ khí của nó, mà sau khi cùng nam nhân ly biệt, y không có rời đi ngay mà đi theo phía sau nam nhân, đến tận lúc nam nhân bình an hồi phủ thì y mới yên tâm rời đi. Nhưng mà lúc y thấy đại Nham miếu ở đối diện phủ đệ nam nhân thì bất mãn nhíu mày, trong mắt y Nham môn hoàn toàn là tà giáo, dựa vào danh nghĩa bắt quỷ giúp dân chúng dung túng yêu nghiệt trên thế gian. Trong mắt y, người “Nham môn” đều là đồ lường gạt dân chúng.
Sau khi nam nhân hồi phủ, từ miệng Trương quản gia biết được Mạt Đồng đi thanh lâu ở Bắc phố, hắn cũng không muốn quản Mạt Đồng, hắn quay lại phòng Trương Tử Yến, một đêm này hắn ôm thê tử ngủ.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, nam nhân biết sớm hay muộn sẽ có ngày Mạt Đồng đến tìm hắn, hoàng hôn ngày hôm đó hắn làm xong công việc của một ngày, dặn tiểu nhị đóng cửa trà phô, Trương quản gia liền vội vội vàng vàng đến nói cho hắn biết trong phủ có chuyện xảy ra, hắn lập tức chạy về phủ, vừa vào nhà liền thấy Trương Tử Yến khóc đến đau lòng.
“Phu quân, phu quân!”. Trương Tử Yến lao vào trong lòng nam nhân, khóc đến thương tâm muốn chết, hắng giọng đau lòng nói vói nam nhân: “Ngươi đã về, ngươi không để ý Mạt Đồng, y….. Mạt Đồng y….”.
Lập tức cảm giác được không thích hợp, nam nhân nắm chặt cánh tay Trương Tử Yến, vừa an ủi vừa hỏi nàng: “Mạt Đồng đối với người làm gì sao? Nếu y mạo phạm ngươi, cho dù ta liều cái mạng này,ta cũng nhất định thay ngươi đòi lại công đạo!”.
“Không phải”. Trương Tử Yến khóc nhìn phu quân mình, “Mạt Đồng y không mạo phạm ta, nhưng mà y dẫn một miêu nữ từ thanh lâu về, nữ nhân kia là yêu nghiệt”. Nàng khóc đến thương tâm.
Cái gì?
Mạt Đồng muốn làm hắn tức chết phải không?
Hắn từng cùng Mạt Đồng nói qua, muốn ngoạn nữ nhân thì tự mình đi thanh lâu đừng đem nữ nhân mang về phủ, hiện nay không những mang nữ nhân trở về mà còn là một con nữ yêu nữa! Không cần nghĩ cũng biết miêu nữ mà Trương Tử Yến nói đến chính là con miêu nữ mà Cửu Hoàng lúc trước bán tới thanh lâu, nếu không Biên thành thái bình này cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện yêu nghiệt.
Trương quản gia thương tâm nói với nam nhân: “Mạt thiếu gia đem nữ yêu kia vào trong phòng y, bay giờ nên làm thế nào đây”. Trên dưới Trương gia ngoài Trương Tử Yến ra đều biết quan hệ của nam nhân cùng Mạt Đồng, hiện giờ mọi người đều để ý sắc mặt nam nhân, thở mạnh đều không dám.
Tốt lắm, tốt lắm….
Mạt Đồng vậy mà mang nữ yêu vào trong phòng, chắn chắn sẽ làm một ít chuyện dơ bẩn, đột nhiên nam nhân rất muốn ói, chỉ cần mỗi khi nghĩ Mạt Đồng ôm qua nữ nhân thanh lâu lại quay về ôm hắn, cái loại tư vị làm cho hắn mắc ói. Sự nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn, Mạt Đồng lại nhiều lần khiêu chiến cực hạn của hắn, cho dù hắn tốt tính lại bình tĩnh cũng vô pháp tha thứ cho Mạt Đồng lại lần nữa khiêu khích, hắn có thể dễ dàng tha thứ việc Mạt Đồng ở lại phủ hắn, hắn cũng có thể chịu đựng Mạt Đồng động tay động chân với hắn nhưng tuyệt đối không thể chịu được Mạt Đồng mang người ngoài về phủ làm loạn. Hắn gần như dùng hết sức lực một cước đá văng cửa phòng Mạt Đồng…
Trương quản gia cùng Trương Tử Yến đều bị khí thế của nam nhân dọa sợ, hắn không cần nghĩ liền vọt vào, Trương quản qua ngăn hạ nhân ngoài cửa xem náo nhiệt, còn Trương Tử Yến cũng đứng ở cửa không dám vào.
Trong phòng.
Vạn linh lô của Mạt Đồng đặt trên bàn, sương khói mây tím lượn lờ, mây tím thanh nhã lượn lờ trong không khí, cạnh giường có y phục rơi rớt trên mặt đất, nam nhân xốc màn lên…
Miêu nữ toàn thân trần trụi dán trên người Mạt Đồng, đôi tai xù lông cùng đuôi đặc trưng đều lộ ra, y một tay ôm thắt lưng, một tay xoa bộ ngực nở nang trắng nõn của miêu nữ, thấy nam nhân xốc màn lên, y không lung túng ngược lại khóe miệng hơi cười tà, tròng mắt đen và sâu thẳm lại tràn ngập hàn ý.
Trái tim nam nhân co rút, một cỗ cảm giác khó chịu không hiểu nảy lên trong lòng hắn, hắn gần như là lập tức liền đưa tay tát Mạt Đồng một cái, người đứng ngoài cửa nghe tiếng bạt tai đều sợ tới mức hút không khí. Miêu nữ sợ tới mức co rúm lại, Mạt Đồng sững sờ nhìn chằm chằm nam nhân, dường như y chưa bao giờ nghĩ tới nam nhân sẽ động thủ đánh mình, mặt y hơi đỏ, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm nam nhân.
“Ngươi dám đánh ta?!”. Mạt Đồng khó có thể tin nổi.
“…..”. Đánh, liền đánh.
Mạt Đồng đẩy miêu nữ ra, cầm y phục mặc vào liền lập tức xuống giường, y lập tức bảo Trương quản gia đem miêu nữ trả về thanh lâu, thuận tay y đóng mạnh cửa phòng lại, không cho bất cứ ai vào, y nhốt nam nhân trong phòng, ngang ngược không cho nam nhân đi ra.
“Ngươi dám đánh ta?”.
“Ta đánh ngươi thì sao, ta nói rồi, ngươi có thể đi thanh lâu tìm kỹ nữ”. Nam nhân ngừng một chút, hắn chỉ miêu nữ mềm nhũn trên giường cảnh cáo Mạt Đồng, “Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn quản, ngươi muốn làm gì thì đi ra ngoài mà làm, đừng mang về phủ”. Những chuyện khác hắn đều thuận theo Mạt Đồng, nhưng mà Mạt Đồng cố tình muốn khiêu chiến điểm cực hạn của hắn.
Mạt Đồng giơ tay lên muốn tát nam nhân, nam nhân không sợ chút nào, giống như muốn cùng y liều mạng, ngẩng mặt lên, “Ngươi đánh a, ngươi dứt khoát một chưởng đánh chết ta đi, so với việc sống ghê tởm như ta còn tốt hơn”. Động tác chế trụ hắn của của Mạt Đồng làm cho thanh âm hắn nhỏ đi, yếu ớt.
Mạt Đồng đổi tay nắm cằm nam nhân: “Ngươi cảm thấy ta thật là ghê tởm?”.
Nam nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ hắn như thế càng làm Mạt Đồng tức giận thêm, y nhéo nhéo cằm nam nhân, khen ngợi sự can đảm của nam nhân: “Ngươi đừng quên bây giờ ngươi không có pháp lực, ngươi đấu không lại ta”.
“….”. Nam nhân khó chịu gạt tay Mạt Đồng ra, lần này hắn thật sự nổi giận: “Trước đây, ta lưu ngươi lại là không muốn ngươi làm xằng làm bậy, ngươi đối ta làm chuyện vốn thế nhân không chấp nhận được, ta hảo tâm thu lưu (nhận nui, giúp đỡ ẻm), ngươi chẳng những không báo đáp còn nơi nơi xằng bậy, ta hy vọng ngươi đi theo chính đạo, ngươi lại cố tình…”.
“Ngươi câm miệng”. Mặc mâu (mắt đen như mực) của Mạt Đồng lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, “Ngươi tốt nhất đừng theo ta nói [chính đạo], [tà đạo], cái gì là [chính], cái gì là [tà], ngươi dùng lương tâm của mình nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi phân rõ được không?”
Nam nhân vô lực ngồi xuống, hắn bị Mạt Đồng phản kích biến thành nói không nên lời, Mạt Đồng cũng không bận tâm bên ngoài có người đứng xem hai tay y nắm hai má nam nhân, làm cho nam nhân đang ngồi ở ghế phải ngẩng đầu lên nhìn y chăm chú.
“Ta nói cho ngươi hay, cái mà các ngươi gọi là Nham môn, cái gọi là chính đạo cùng xà yêu cấu kết lừa bịp bá tánh trong thiên hạ, ngươi có biết không?”. Đôi mắt đen như mực của Mạt Đồng màu càng nồng đậm hơn, y lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân không có nửa điểm trốn tránh, lời nói của y không hoảng không nhân từ không ngừng nói cho hắn biết một bí mật kinh thiên (kinh hãi, đáng sợ).
Thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Mạt Đồng đạt được thắng lợi nở nụ cười: “Ngươi cho là ta vô duyên vô cớ đi hấp công lực của mấy người Nham môn đó? Cái gọi là chính đạo lừa đời lấy tiếng, ngươi cho rằng khi ở Phong Danh thành vây quét yêu nghiệt, chỉ cần nhờ lực lượng của một mình xà yêu có thể dùng huyễn thuật lừa mọi người?”.
“….”.
“Nếu không phải xà yêu âm thầm cấu kết cùng Nham môn, một mình xà yêu có thể đánh bại đám đạo sĩ thối của Thanh Phong cốc cùng Bạch Vân Quan Thanh Sơn không?. Mấy ngày nay Mạt Đồng thường xuyên không ở trong phủ, ở bên ngoài y cũng tra (điều tra, tìm hiểu) được một số chuyện.
“…..”. Nam nhân vẻ mặt rất phức tạp.
“Nham môn nổi lên cũng là lúc Thanh Phong cốc cùng Bạch Vân Quan sụp đổ, xà yêu cùng người Nham môn sớm đã cấu kết với nhau, xà yêu giúp Nham môn thành nghiệp lớn, Nham môn giúp xà yêu diệt trừ Thanh Sơn. Mà Hàng ma ấn của Thanh Phong cốc cũng không phải là đệ tử Nham môn từ người xà yêu đoạt được như lời bên ngoài nói, thực ra Hàng ma ấn là lễ vật xà yêu đưa cho môn chủ Nham môn, Nham môn muốn mượn sức Phật Hàng dùng Hàng ma ấn làm mồi chiêu dụ Phật Hàng đến thu phục ta, đây là cái ngươi gọi là chính đạo, [trảo quỷ, không thu yêu] đây là chuyện ma quỷ gì?”. Mạt Đồng cảm thấy vô cùng tức cười,
Tích Duyên
còn đối tốt với con xà yêu kia như vậy, còn thủy chung không chịu tin tưởng Xích Luyện thật là xà yêu, y tức giận nhéo nhéo mặt
Tích Duyên
, “Ta vì ngươi đi chính đạo,vậy ngươi có thể vì ta mà an phận thủ thân không?”.
“….”.
“Tại sao lại không nói? Ngươi không thể làm được?”. Mạt Đồng nâng cằm Tích Duyên lên, tát một cái lên mặt Tích Duyên, “Ngươi đồ đê tiện không cho phép ta đi thanh lâu, cũng không cho ta chạm vào ngươi, không phải Xích Luyện mà là nam nhân tóc bạc kia, ngươi cho là chuyện này ta không biết sao?”. Tích Duyên chưa kịp trốn tránh, Mạt Đồng liền tát Tích Duyên mấy cái.
Mạt Đồng bị chọc giận….
“Không có…”. Nam nhân nhìn chằm chằm 1 bàn xà yến, không biết nên làm gì.
Trong đôi mắt Cửu Hoàng lộ ra vài ý cười, y múc 1 chén canh rắn cho nam nhân: “Nếu không có không vừa lòng vậy thì ăn đi, hôm nay ngươi cũng vất vả rồi phải ăn nhiều một chút mới được”.
Nam nhân hút khí, do dự hạ giọng nói một câu: “Ăn cơm…”. Hắn cầm ly rượu uống mấy ngụm, Cửu Hoàng biếng nhác nở nụ cười hài lòng, Xích Luyện lại nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang ăn canh rắn.
Sắc mặt Xích Luyện có thể ví như tro tàn, nam nhân thấy thần sắc của Xích Luyện, gọi tiểu nhị mang một chén cháo trắng tới, Xích Luyện không ăn canh rắn thì hắn cũng không ăn, ngược lại Cửu Hoàng cùng tiểu hồ ly ăn rất ngon miệng, bữa cơm này ăn đến Xích Luyện mặt sắp tái xanh rồi, Cửu Hoàng cùng hắn tiễn Xích Luyện cùng tiểu hồ ly hồi phủ, lúc sau hắn mới cùng Cửu Hoàng mỗi người đi một hướng.
Nam nhân cự tuyệt đề nghị tiễn hắn hồi phủ của Cửu Hoàng, sở dĩ Cửu Hoàng cùng nam nhân tiễn Xích Luyện hồi phủ vì không muốn nam nhân tiếp cận quá mức với Xích Luyện, đêm nay Cửu Hoàng rất cao hứng, con xà yêu kia không ít lần cùng y giao thủ, y làm xà yến có thể giảm nhuệ khí của nó, mà sau khi cùng nam nhân ly biệt, y không có rời đi ngay mà đi theo phía sau nam nhân, đến tận lúc nam nhân bình an hồi phủ thì y mới yên tâm rời đi. Nhưng mà lúc y thấy đại Nham miếu ở đối diện phủ đệ nam nhân thì bất mãn nhíu mày, trong mắt y Nham môn hoàn toàn là tà giáo, dựa vào danh nghĩa bắt quỷ giúp dân chúng dung túng yêu nghiệt trên thế gian. Trong mắt y, người “Nham môn” đều là đồ lường gạt dân chúng.
Sau khi nam nhân hồi phủ, từ miệng Trương quản gia biết được Mạt Đồng đi thanh lâu ở Bắc phố, hắn cũng không muốn quản Mạt Đồng, hắn quay lại phòng Trương Tử Yến, một đêm này hắn ôm thê tử ngủ.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, nam nhân biết sớm hay muộn sẽ có ngày Mạt Đồng đến tìm hắn, hoàng hôn ngày hôm đó hắn làm xong công việc của một ngày, dặn tiểu nhị đóng cửa trà phô, Trương quản gia liền vội vội vàng vàng đến nói cho hắn biết trong phủ có chuyện xảy ra, hắn lập tức chạy về phủ, vừa vào nhà liền thấy Trương Tử Yến khóc đến đau lòng.
“Phu quân, phu quân!”. Trương Tử Yến lao vào trong lòng nam nhân, khóc đến thương tâm muốn chết, hắng giọng đau lòng nói vói nam nhân: “Ngươi đã về, ngươi không để ý Mạt Đồng, y….. Mạt Đồng y….”.
Lập tức cảm giác được không thích hợp, nam nhân nắm chặt cánh tay Trương Tử Yến, vừa an ủi vừa hỏi nàng: “Mạt Đồng đối với người làm gì sao? Nếu y mạo phạm ngươi, cho dù ta liều cái mạng này,ta cũng nhất định thay ngươi đòi lại công đạo!”.
“Không phải”. Trương Tử Yến khóc nhìn phu quân mình, “Mạt Đồng y không mạo phạm ta, nhưng mà y dẫn một miêu nữ từ thanh lâu về, nữ nhân kia là yêu nghiệt”. Nàng khóc đến thương tâm.
Cái gì?
Mạt Đồng muốn làm hắn tức chết phải không?
Hắn từng cùng Mạt Đồng nói qua, muốn ngoạn nữ nhân thì tự mình đi thanh lâu đừng đem nữ nhân mang về phủ, hiện nay không những mang nữ nhân trở về mà còn là một con nữ yêu nữa! Không cần nghĩ cũng biết miêu nữ mà Trương Tử Yến nói đến chính là con miêu nữ mà Cửu Hoàng lúc trước bán tới thanh lâu, nếu không Biên thành thái bình này cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện yêu nghiệt.
Trương quản gia thương tâm nói với nam nhân: “Mạt thiếu gia đem nữ yêu kia vào trong phòng y, bay giờ nên làm thế nào đây”. Trên dưới Trương gia ngoài Trương Tử Yến ra đều biết quan hệ của nam nhân cùng Mạt Đồng, hiện giờ mọi người đều để ý sắc mặt nam nhân, thở mạnh đều không dám.
Tốt lắm, tốt lắm….
Mạt Đồng vậy mà mang nữ yêu vào trong phòng, chắn chắn sẽ làm một ít chuyện dơ bẩn, đột nhiên nam nhân rất muốn ói, chỉ cần mỗi khi nghĩ Mạt Đồng ôm qua nữ nhân thanh lâu lại quay về ôm hắn, cái loại tư vị làm cho hắn mắc ói. Sự nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn, Mạt Đồng lại nhiều lần khiêu chiến cực hạn của hắn, cho dù hắn tốt tính lại bình tĩnh cũng vô pháp tha thứ cho Mạt Đồng lại lần nữa khiêu khích, hắn có thể dễ dàng tha thứ việc Mạt Đồng ở lại phủ hắn, hắn cũng có thể chịu đựng Mạt Đồng động tay động chân với hắn nhưng tuyệt đối không thể chịu được Mạt Đồng mang người ngoài về phủ làm loạn. Hắn gần như dùng hết sức lực một cước đá văng cửa phòng Mạt Đồng…
Trương quản gia cùng Trương Tử Yến đều bị khí thế của nam nhân dọa sợ, hắn không cần nghĩ liền vọt vào, Trương quản qua ngăn hạ nhân ngoài cửa xem náo nhiệt, còn Trương Tử Yến cũng đứng ở cửa không dám vào.
Trong phòng.
Vạn linh lô của Mạt Đồng đặt trên bàn, sương khói mây tím lượn lờ, mây tím thanh nhã lượn lờ trong không khí, cạnh giường có y phục rơi rớt trên mặt đất, nam nhân xốc màn lên…
Miêu nữ toàn thân trần trụi dán trên người Mạt Đồng, đôi tai xù lông cùng đuôi đặc trưng đều lộ ra, y một tay ôm thắt lưng, một tay xoa bộ ngực nở nang trắng nõn của miêu nữ, thấy nam nhân xốc màn lên, y không lung túng ngược lại khóe miệng hơi cười tà, tròng mắt đen và sâu thẳm lại tràn ngập hàn ý.
Trái tim nam nhân co rút, một cỗ cảm giác khó chịu không hiểu nảy lên trong lòng hắn, hắn gần như là lập tức liền đưa tay tát Mạt Đồng một cái, người đứng ngoài cửa nghe tiếng bạt tai đều sợ tới mức hút không khí. Miêu nữ sợ tới mức co rúm lại, Mạt Đồng sững sờ nhìn chằm chằm nam nhân, dường như y chưa bao giờ nghĩ tới nam nhân sẽ động thủ đánh mình, mặt y hơi đỏ, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm nam nhân.
“Ngươi dám đánh ta?!”. Mạt Đồng khó có thể tin nổi.
“…..”. Đánh, liền đánh.
Mạt Đồng đẩy miêu nữ ra, cầm y phục mặc vào liền lập tức xuống giường, y lập tức bảo Trương quản gia đem miêu nữ trả về thanh lâu, thuận tay y đóng mạnh cửa phòng lại, không cho bất cứ ai vào, y nhốt nam nhân trong phòng, ngang ngược không cho nam nhân đi ra.
“Ngươi dám đánh ta?”.
“Ta đánh ngươi thì sao, ta nói rồi, ngươi có thể đi thanh lâu tìm kỹ nữ”. Nam nhân ngừng một chút, hắn chỉ miêu nữ mềm nhũn trên giường cảnh cáo Mạt Đồng, “Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn quản, ngươi muốn làm gì thì đi ra ngoài mà làm, đừng mang về phủ”. Những chuyện khác hắn đều thuận theo Mạt Đồng, nhưng mà Mạt Đồng cố tình muốn khiêu chiến điểm cực hạn của hắn.
Mạt Đồng giơ tay lên muốn tát nam nhân, nam nhân không sợ chút nào, giống như muốn cùng y liều mạng, ngẩng mặt lên, “Ngươi đánh a, ngươi dứt khoát một chưởng đánh chết ta đi, so với việc sống ghê tởm như ta còn tốt hơn”. Động tác chế trụ hắn của của Mạt Đồng làm cho thanh âm hắn nhỏ đi, yếu ớt.
Mạt Đồng đổi tay nắm cằm nam nhân: “Ngươi cảm thấy ta thật là ghê tởm?”.
Nam nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ hắn như thế càng làm Mạt Đồng tức giận thêm, y nhéo nhéo cằm nam nhân, khen ngợi sự can đảm của nam nhân: “Ngươi đừng quên bây giờ ngươi không có pháp lực, ngươi đấu không lại ta”.
“….”. Nam nhân khó chịu gạt tay Mạt Đồng ra, lần này hắn thật sự nổi giận: “Trước đây, ta lưu ngươi lại là không muốn ngươi làm xằng làm bậy, ngươi đối ta làm chuyện vốn thế nhân không chấp nhận được, ta hảo tâm thu lưu (nhận nui, giúp đỡ ẻm), ngươi chẳng những không báo đáp còn nơi nơi xằng bậy, ta hy vọng ngươi đi theo chính đạo, ngươi lại cố tình…”.
“Ngươi câm miệng”. Mặc mâu (mắt đen như mực) của Mạt Đồng lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, “Ngươi tốt nhất đừng theo ta nói [chính đạo], [tà đạo], cái gì là [chính], cái gì là [tà], ngươi dùng lương tâm của mình nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi phân rõ được không?”
Nam nhân vô lực ngồi xuống, hắn bị Mạt Đồng phản kích biến thành nói không nên lời, Mạt Đồng cũng không bận tâm bên ngoài có người đứng xem hai tay y nắm hai má nam nhân, làm cho nam nhân đang ngồi ở ghế phải ngẩng đầu lên nhìn y chăm chú.
“Ta nói cho ngươi hay, cái mà các ngươi gọi là Nham môn, cái gọi là chính đạo cùng xà yêu cấu kết lừa bịp bá tánh trong thiên hạ, ngươi có biết không?”. Đôi mắt đen như mực của Mạt Đồng màu càng nồng đậm hơn, y lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân không có nửa điểm trốn tránh, lời nói của y không hoảng không nhân từ không ngừng nói cho hắn biết một bí mật kinh thiên (kinh hãi, đáng sợ).
Thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Mạt Đồng đạt được thắng lợi nở nụ cười: “Ngươi cho là ta vô duyên vô cớ đi hấp công lực của mấy người Nham môn đó? Cái gọi là chính đạo lừa đời lấy tiếng, ngươi cho rằng khi ở Phong Danh thành vây quét yêu nghiệt, chỉ cần nhờ lực lượng của một mình xà yêu có thể dùng huyễn thuật lừa mọi người?”.
“….”.
“Nếu không phải xà yêu âm thầm cấu kết cùng Nham môn, một mình xà yêu có thể đánh bại đám đạo sĩ thối của Thanh Phong cốc cùng Bạch Vân Quan Thanh Sơn không?. Mấy ngày nay Mạt Đồng thường xuyên không ở trong phủ, ở bên ngoài y cũng tra (điều tra, tìm hiểu) được một số chuyện.
“…..”. Nam nhân vẻ mặt rất phức tạp.
“Nham môn nổi lên cũng là lúc Thanh Phong cốc cùng Bạch Vân Quan sụp đổ, xà yêu cùng người Nham môn sớm đã cấu kết với nhau, xà yêu giúp Nham môn thành nghiệp lớn, Nham môn giúp xà yêu diệt trừ Thanh Sơn. Mà Hàng ma ấn của Thanh Phong cốc cũng không phải là đệ tử Nham môn từ người xà yêu đoạt được như lời bên ngoài nói, thực ra Hàng ma ấn là lễ vật xà yêu đưa cho môn chủ Nham môn, Nham môn muốn mượn sức Phật Hàng dùng Hàng ma ấn làm mồi chiêu dụ Phật Hàng đến thu phục ta, đây là cái ngươi gọi là chính đạo, [trảo quỷ, không thu yêu] đây là chuyện ma quỷ gì?”. Mạt Đồng cảm thấy vô cùng tức cười,
Tích Duyên
còn đối tốt với con xà yêu kia như vậy, còn thủy chung không chịu tin tưởng Xích Luyện thật là xà yêu, y tức giận nhéo nhéo mặt
Tích Duyên
, “Ta vì ngươi đi chính đạo,vậy ngươi có thể vì ta mà an phận thủ thân không?”.
“….”.
“Tại sao lại không nói? Ngươi không thể làm được?”. Mạt Đồng nâng cằm Tích Duyên lên, tát một cái lên mặt Tích Duyên, “Ngươi đồ đê tiện không cho phép ta đi thanh lâu, cũng không cho ta chạm vào ngươi, không phải Xích Luyện mà là nam nhân tóc bạc kia, ngươi cho là chuyện này ta không biết sao?”. Tích Duyên chưa kịp trốn tránh, Mạt Đồng liền tát Tích Duyên mấy cái.
Mạt Đồng bị chọc giận….
/332
|