Nam nhân không trả lời.
Nhận thấy sự xấu hổ cùng bất an của nam nhân, Phật Hàng cũng không tiếp tục truy vấn. Hai người sau đó không nói với nhau nửa lời nào, mỗi người đều ôm theo tâm sự mà quay trở về khách ***. Lúc này người trong khách *** rất đông đúc, hoặc là đang dùng bữa hoặc là trên đường xuất môn, nhiều đến độ xô đẩy một lúc nam nhân cùng Phật Hàng đã bị chia rẽ sang hai hướng.
Thời điểm nam nhân bước lên lầu, Phật Hàng liếc mắt nhìn y một cái. Hắn như có như không mà nói với nam nhân: “Ngô không muốn hắn gặp ngươi, ngươi tốt nhất nên học cách cự tuyệt hắn.”
Nam nhân có chút khó hiểu, y nhìn Phật Hàng một lúc rồi mới trầm mặt lên lầu. Nam nhân không trả lời, cũng không cần phải trả lời.
Sau hôm đó, ba người lưu lại Diễm thành hai ngày liền khởi hành rời đi. Trên đường đi lại bị người của Nham môn cản lại, nói muốn thỉnh bọn họ đến Nham môn thượng tọa, thuận tiện thương thảo chuyện trừ ma. Phật Hàng trực tiếp cự tuyệt, Xích Luyện vẫn ngồi ở trong xe không hề lên tiếng, còn nam nhân thì điều khiển xe rời đi. Phật Hàng cưỡi ngựa đi bên cạnh y.
Người của Nham môn vẫn tiếp tục đi theo bọn họ, khiến cho Phật Hàng vô cùng tức giận. Hắn nắm chặt dây cương, từ trên cao nhìn xuống một hàng để tử Nham môn: “Chuyện của Nham môn các ngươi, đi mà tìm chưởng môn của các ngươi. Tìm đến ngô làm gì? Muốn ngô thay các ngươi trừ ma, các ngươi quả thực cũng biết ngồi mát ăn bát vàng a.”
“Chưởng môn có việc phải làm, nói rằng trước mời ngài hỗ trợ, chúng ta đến đây chính là đang giúp đỡ các vị trưởng lão. Mấy vị bị đả thương ngày ấy là phân đường trưởng lão, tổng đàn sau khi biết việc liền phái người tới giải quyết. Chỉ là muốn cho thêm phần chắc chắn ổn định thế cục cho nên mới thỉnh ngày ra tay trợ giúp.” Đệ tử Nham môn dựa theo phân phó của chưởng môn mà làm việc. Mỗi người đệ tử này đều là vô trần bạch y.
“Ngô không quen biết chưởng môn của các ngươi, cũng không nhớ cùng chưởng môn của các ngươi có giao tình gì, đừng ở đó trở ngại nhóm ngô.” Phật Hàng khó chịu nhíu mày. Hắn kéo ngựa đi về phía trước, làm lơ cả đám người nọ đi.
Đệ tử Nham môn vẫn tiếp tục ngăn Phật Hàng lại: “Chưởng môn nói, ngươi nếu giúp hắn lần này, hắn liền đem Phục Ma Ấn đã bị mất trộm của Thanh Phong cốc hoàn quy nguyên chủ.”
Một câu nói này so với bất kì lời nào khác đả động đến Phật Hàng không ít. Hắn không chỉ dừng cước bộ, mà còn quay đầu lại nhìn nam nhân, tựa hồ là đang xin ý kiến của nam nhân. Nam nhân gật đầu ra hiệu một mình y có thể đưa Xích Luyện bình an trở về, Phật Hàng cứ yên tâm mà đi. Thời điểm rời đi, Phật Hàng không nói lời nào, hắn chỉ nhìn thật sâu vào mắt nam nhân sau đó liền cùng đám đệ tử của Nham môn rời đi.
Nam nhân cùng Xích Luyện ly khai Diễm thành, một lần đi này tốn hơn nửa tháng. Khoảng thời gian gần một tháng từ Diễm thành đến phía nam, xóc nảy gặp phải trên đường cũng chẳng tính là gì.
Những ngày này nam nhân đều ở chung một chỗ với Xích Luyện. Tình cảm giữa hai người có thể xem như là tăng lên không ít. Đã không còn sự “quấy rầy” của Phật Hàng nữa, hành động của Xích Luyện liền càng thêm không chút cố kỵ. Thời điểm hắn ôm, nam nhân cũng không hề cự tuyệt hắn. Sự ôn nhu cùng quan tâm của nam nhân khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái và an tâm. Vì thế hắn cũng không lo rằng nam nhân tiếp cận hắn là vì bất kì mục đích gì khác.
Mà mấy ngày nay dọc theo đường đi, nam nhân nghe được không ít tin đồn về Nham môn cùng Phật Hàng. Nói rằng Phật Hàng đả thương ma đầu, thế nhưng đến cuối cùng ma đầu lại đào tẩu mất. Người của Nham môn dựa theo ước định đem Phục Ma Ấn trả lại cho Phật Hàng. Chỉ là sau đó Phật Hàng cũng không có đến tìm y cho nên y cũng không biết Phật Hàng hiện tại là đang ở đâu.
Phật Hàng và Mạt Đồng từng nói muốn đi theo y, chính là hiện giờ hai người đang ở chỗ nào đều không rõ, nam nhân cũng không biết được bọn họ hiện tại có tốt hay không. Thời tiết theo mùa dọc đường đi bắt đầu chuyển lạnh, Xích Luyện cũng vì vậy mà thường xuyên không xuống xe. Đại bộ phận thời gian Xích Luyện đều chìm vào giấc ngủ, nam nhân cũng không muốn làm phiền hắn. Xích Luyện bởi vì mệt mỏi do đi đường dài cho nên đêm trước khi đến được thành trấn phía nam, nam nhân đã cùng Xích Luyện ngủ trong xe.
Thời điểm đi ngang qua thành trấn, nam nhân mua không ít vật phẩm, trên xe cũng đã có sẵn lương khô và chăn đơn.
Ban đêm Xích Luyện đều ôm nam nhân ngủ, điều này khiến cho nam nhân cảm thấy Xích Luyện càng ngày lại càng ỷ lại vào y.
Bất quá y cũng chỉ có mỗi một người hiền đệ này, cho nên cứ như vậy mà dung túng hắn. Bởi vì gần đó không có thành trấn cho nên xe ngựa chỉ có thể dừng lại ở trong rừng. Trời bên ngoài đang đổ mưa, không khí ẩm thấp lại lãnh lẽo. Giọt mưa không ngừng gõ lên trần xe, phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ. Xích Luyện rúc người trong chăn, đem nam nhân ôm vào trong ngực. Hắn chậm chạp vùi đầu vào cần cổ ấm áp của nam nhân, động tác đến là thập phần lười biếng.
“Thoải mái.” Xích Luyện nhẹ giọng rầm rì.
Nam nhân không nói gì nhắm lại hai mắt. Xích Luyện cở bỏ y phục của y, thân thể của hai người dán cùng một chỗ. Hắn tận tình hưởng thụ nhiệt độ của cơ thể nam nhân. Nam nhân cảm thấy Xích Luyện càng ngày càng trở nên lười biếng, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng đều chậm lại. Mỗi lần thời điểm Xích Luyện nói chuyện với nam nhân, hắn đều là khép hờ hai đôi mắt mà nhìn y, nhìn qua thực là......
Sau đó lại làm ra một số động tác mờ ám, tay hắn không ngừng sờ tới sờ lui trên thân nam nhân, y cũng không động đậy gì, cứ như là thói quen bình thường, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên mở mắt chỉnh chăn lại giùm cho Xích Luyện.
“Tích đại ca, ngươi thật tốt, ngươi nếu là nữ tử, ta liền sẽ cưới ngươi về.” Đôi mắt u tĩnh của Xích Luyện hàm chứa tiếu ý. Hắn mệt mỏi chớp mắt mấy cái, hôn lên khóe môi của nam nhân, “Đáng tiếc ngươi lại là nam nhân, không những vậy lại còn đã cưới vợ, bằng không......” Hắn còn thật sự đưa mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, cũng không nói thêm bất kì lời nào.
“Bằng không thế nào?” Nam nhân ngủ đến mơ mơ màng màng, thuận miệng hỏi một câu.
Xích Luyện không trả lời, chỉ tiến đến cho nam nhân một cái hôn thật sâu lại vô cùng ôn nhu. Nam nhân đang mơ màng bất an động mấy cái, sau đó cũng dịu xuống ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Thời tiết càng lạnh, Xích Luyện lại càng muốn ngủ. Xà đều phải ngủ đông. Bất quá nam nhân tựa như một cái lò sưởi ấm nằm ở ngay bên người hắn, ít nhất cũng khiến cho hắn bớt đi chút tứ chi rã rời. Hắn kiên trì cùng nam nhân tán gẫu trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ. Xích Luyện chưa từng trải qua những ngày an ổn như vậy, tựa như có nam nhân ở bên cạnh liền khiến cho hắn cảm thấy an toàn. Tính cách ôn nhu của nam nhân cùng thân thể ấm áp, tóm lại nam nhân ở trong mắt Xích Luyện chính là một chữ hảo.
Sau khi đến biên thành phía nam biên, dựa theo con đường Xích Luyện chỉ điểm, nam nhân đem Xích Luyện hộ tống trở bề Xích phủ. Biên thành so với suy nghĩ của nam nhân phồn hoa hơn hẳn, y chưa bao giờ đặt chân đến nơi này. nNam nhân thế mới biết Xích phủ ở biên thành rất có danh tiếng, là một phú gia kinh thương. Mà Xích phủ ở nơi biên thành này so với Xích phủ ở Phong Danh thành còn lớn hơn và xa hoa hơn rất nhiều.
Sau khi Tích Duyên đưa Xích Luyện trở về, để cho hạ nhân Xích phủ giúp Xích Luyện trở về phòng nghỉ ngơi, y chờ đến khi Xích Luyện chìm vào giấc ngủ mới hỏi gia đinh của Xích phủ nếu có biết về một hộ nhân gia từ biên thành đến vào mấy ngày trước, gia đinh lập tức gật đầu nói có.
Gia đinh nọ dù cho đang chà lau bàn ghế vẫn trả lời Tích Duyên: “Trước đây không lâu có một hộ nhân gia từ biên thành đến, bất quá lại không phải cái gì Trương phủ mà ngài nói, mà là Mạt phủ.”
“Mạt phủ?” Nam nhân nhăn mi.
“Mạt phủ này ở ngay mặt đường phía bắc đối diện với Đại Nham Miếu. Nói đến thật đúng là kỳ quái, chủ nhân của nơi này chọn chỗ nào ở lại không chọn cứ phải chọn trúng chỗ đó, cứ như vậy mà đối nghịch với Nham môn.” Vị gia đinh nọ nhỏ giọng đích thì thầm. Nam nhân không có nghe tiếp, hướng gia đinh nói rằng nếu Xích Luyện tỉnh thì nói y đã hồi phủ. Nam nhân nói xong liền li khai, một đường hỏi han đến thẳng Đại Nham Miếu.
Vừa đến được Đại Nham Miếu liền thấy được nơi gọi Mạt phủ. Bởi vì sắc trời đã ngã tối cho nên có hai gia đinh từ bên trong bước ra đốt đèn. Tích Duyên cũng không cảm thấy được có gì đặc biệt, đang chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy Trương quản gia từ trong Mạt phủ bước ra. Trương quản gia nhìn Tích Duyên đến vi lăng, tiếp theo liền tập tức bước đến, thỉnh nam nhân vào trong phủ. Sau đó một phen nước mắt nước mũi kể lể với Tích Duyên rằng Mạt thiếu gia nói muốn thay đổi tên của phủ, cáo trạng với y rằng Mạt thiếu gia không nghe lời.
“Mạt Đồng đã trở lại?” Tích Duyên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Mạt Đồng cư nhiên lại đến nơi trước mình.
“Mạt thiếu gia trở về đã được một đoạn thời gian, hắn nói tên của Trương phủ nghe không lọt tai cho nên liền đổi thành tên của hắn. Hơn nữa cô gia ngươi lại không có ở đây, chúng hạ nhân như ta không có tư cách gì để nói chuyện với hắn.” Trương quản gia đưa nam nhân vào phòng khách. Hạ nhân trong nhà nhìn thấy cô gia đã bình an đã trở lại, đều vội trước vội sau tiến đến thăm hỏi y.
“Mạt Đồng đang ở đâu?” Tích Duyên sau khi rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục sạch sẽ liền hướng quản gia hỏi chuyện của Trương Tử Yến cùng Mạt Đồng. Y từ quản gia biết được, Trương Tử Yến mỗi ngày đều đến Di lâu các phu nhân có tiền đánh mã điếi, mỗi ngày đều nhàn nhã trôi qua. Còn Mạt Đồng lại mỗi ngày đều đến thanh lâu, trở về liền uống rượu.
Nam nhân nhăn mi, thời điểm y không có, nhà liền không ra nhà, ăn uống chơi bời phung phí, Mạt Đồng tìm nữ nhân chưa tính, còn thay đổi cả biển tên của Trương phủ.
Để Mạt phủ ở đối diện với Đại Nham Miếu, này rõ ràng chính là khiên khích Nham môn. Nam nhân lệnh hạ nhân lui xuống, một mình ngồi ở đại đường đợi Mạt Đồng trở về. Người đầu tiên trở về chính là Trương Tử Yến. Y cùng thê tử của mình ôn lại chuyện cũ, Trương Tử Yến cứ như vậy mà ôm lấy nam nhân nhất quyết không để cho nam nhân rời đi. Nam nhân thật sự không có biện pháp cùng nàng sinh hoạt vợ chồng cho nên chỉ có thể dỗ dành Trương Tử Yến đi ngủ.
Đến nửa đêm, Mạt Đồng mới từ bên ngoài trở về, mang theo một thân mùi rượu, còn pha lẫn hương khí của nữ nhân. Đại đường hôm nay không đốt đèn khiến cho cả người Tích Duyên như được bao phủ trong bóng đêm.
“Ngươi còn biết trở về, ta ngày trước đồng ý để ngươi lưu lại Trương phủ, không phải để cho ngươi thay đổi tên của Trương phủ ta.” Nam nhân bất mãn mở miệng, thanh âm của y mang theo một chút trách cứ.
Thân ảnh của Mạt Đồng dừng lại, nam nhân ngay lập tức cảm nhận được một bóng đen ở gần kề trước mặt. Y muốn đứng lên, lại bị Mạt Đồng nhấn trở lại trên ghế. Một cỗ mùi rượu mãnh liệt đánh úp đến, trong bóng đêm chỉ có thể cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng gần kề......
Nam nhân mới vừa ngẩng đầu, đôi môi của hắn ngay lập tức đã bị chặn lại. Một ngụm rượu mạnh khiến cho nam nhân sặc đến thở không nổi. Nam nhân bị bất thình lình cường hôn, cỗ rượu kia nóng vô cùng, tựa như đem toàn bộ thóa dịch nơi yết hầu nam nhân đốt sạch. Y tay chân muốn đẩy ra Mạt Đồng, Mạt Đồng lại thuận thế đem rượu đổ sạch ở trên người nam nhân. Y cả người đều bị rượu làm ướt, thứ chất lỏng nóng rực kia khiến cho da thịt của y như bị đốt cháy, đau đớn vô cùng.
“Ngươi còn bò được trở về, ta cứ nghĩ ngươi có vị Xích huynh đệ kia rồi liền ngay cả thê tử của bản thân cũng không cần nữa!” Mạt Đồng ngậm lấy đôi môi của nam nhân, một bên hôn nam nhân, một bên bất mãn chất vấn y, “Tư vị của dã nam nhân, cảm giác như thế nào?”
Nhận thấy sự xấu hổ cùng bất an của nam nhân, Phật Hàng cũng không tiếp tục truy vấn. Hai người sau đó không nói với nhau nửa lời nào, mỗi người đều ôm theo tâm sự mà quay trở về khách ***. Lúc này người trong khách *** rất đông đúc, hoặc là đang dùng bữa hoặc là trên đường xuất môn, nhiều đến độ xô đẩy một lúc nam nhân cùng Phật Hàng đã bị chia rẽ sang hai hướng.
Thời điểm nam nhân bước lên lầu, Phật Hàng liếc mắt nhìn y một cái. Hắn như có như không mà nói với nam nhân: “Ngô không muốn hắn gặp ngươi, ngươi tốt nhất nên học cách cự tuyệt hắn.”
Nam nhân có chút khó hiểu, y nhìn Phật Hàng một lúc rồi mới trầm mặt lên lầu. Nam nhân không trả lời, cũng không cần phải trả lời.
Sau hôm đó, ba người lưu lại Diễm thành hai ngày liền khởi hành rời đi. Trên đường đi lại bị người của Nham môn cản lại, nói muốn thỉnh bọn họ đến Nham môn thượng tọa, thuận tiện thương thảo chuyện trừ ma. Phật Hàng trực tiếp cự tuyệt, Xích Luyện vẫn ngồi ở trong xe không hề lên tiếng, còn nam nhân thì điều khiển xe rời đi. Phật Hàng cưỡi ngựa đi bên cạnh y.
Người của Nham môn vẫn tiếp tục đi theo bọn họ, khiến cho Phật Hàng vô cùng tức giận. Hắn nắm chặt dây cương, từ trên cao nhìn xuống một hàng để tử Nham môn: “Chuyện của Nham môn các ngươi, đi mà tìm chưởng môn của các ngươi. Tìm đến ngô làm gì? Muốn ngô thay các ngươi trừ ma, các ngươi quả thực cũng biết ngồi mát ăn bát vàng a.”
“Chưởng môn có việc phải làm, nói rằng trước mời ngài hỗ trợ, chúng ta đến đây chính là đang giúp đỡ các vị trưởng lão. Mấy vị bị đả thương ngày ấy là phân đường trưởng lão, tổng đàn sau khi biết việc liền phái người tới giải quyết. Chỉ là muốn cho thêm phần chắc chắn ổn định thế cục cho nên mới thỉnh ngày ra tay trợ giúp.” Đệ tử Nham môn dựa theo phân phó của chưởng môn mà làm việc. Mỗi người đệ tử này đều là vô trần bạch y.
“Ngô không quen biết chưởng môn của các ngươi, cũng không nhớ cùng chưởng môn của các ngươi có giao tình gì, đừng ở đó trở ngại nhóm ngô.” Phật Hàng khó chịu nhíu mày. Hắn kéo ngựa đi về phía trước, làm lơ cả đám người nọ đi.
Đệ tử Nham môn vẫn tiếp tục ngăn Phật Hàng lại: “Chưởng môn nói, ngươi nếu giúp hắn lần này, hắn liền đem Phục Ma Ấn đã bị mất trộm của Thanh Phong cốc hoàn quy nguyên chủ.”
Một câu nói này so với bất kì lời nào khác đả động đến Phật Hàng không ít. Hắn không chỉ dừng cước bộ, mà còn quay đầu lại nhìn nam nhân, tựa hồ là đang xin ý kiến của nam nhân. Nam nhân gật đầu ra hiệu một mình y có thể đưa Xích Luyện bình an trở về, Phật Hàng cứ yên tâm mà đi. Thời điểm rời đi, Phật Hàng không nói lời nào, hắn chỉ nhìn thật sâu vào mắt nam nhân sau đó liền cùng đám đệ tử của Nham môn rời đi.
Nam nhân cùng Xích Luyện ly khai Diễm thành, một lần đi này tốn hơn nửa tháng. Khoảng thời gian gần một tháng từ Diễm thành đến phía nam, xóc nảy gặp phải trên đường cũng chẳng tính là gì.
Những ngày này nam nhân đều ở chung một chỗ với Xích Luyện. Tình cảm giữa hai người có thể xem như là tăng lên không ít. Đã không còn sự “quấy rầy” của Phật Hàng nữa, hành động của Xích Luyện liền càng thêm không chút cố kỵ. Thời điểm hắn ôm, nam nhân cũng không hề cự tuyệt hắn. Sự ôn nhu cùng quan tâm của nam nhân khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái và an tâm. Vì thế hắn cũng không lo rằng nam nhân tiếp cận hắn là vì bất kì mục đích gì khác.
Mà mấy ngày nay dọc theo đường đi, nam nhân nghe được không ít tin đồn về Nham môn cùng Phật Hàng. Nói rằng Phật Hàng đả thương ma đầu, thế nhưng đến cuối cùng ma đầu lại đào tẩu mất. Người của Nham môn dựa theo ước định đem Phục Ma Ấn trả lại cho Phật Hàng. Chỉ là sau đó Phật Hàng cũng không có đến tìm y cho nên y cũng không biết Phật Hàng hiện tại là đang ở đâu.
Phật Hàng và Mạt Đồng từng nói muốn đi theo y, chính là hiện giờ hai người đang ở chỗ nào đều không rõ, nam nhân cũng không biết được bọn họ hiện tại có tốt hay không. Thời tiết theo mùa dọc đường đi bắt đầu chuyển lạnh, Xích Luyện cũng vì vậy mà thường xuyên không xuống xe. Đại bộ phận thời gian Xích Luyện đều chìm vào giấc ngủ, nam nhân cũng không muốn làm phiền hắn. Xích Luyện bởi vì mệt mỏi do đi đường dài cho nên đêm trước khi đến được thành trấn phía nam, nam nhân đã cùng Xích Luyện ngủ trong xe.
Thời điểm đi ngang qua thành trấn, nam nhân mua không ít vật phẩm, trên xe cũng đã có sẵn lương khô và chăn đơn.
Ban đêm Xích Luyện đều ôm nam nhân ngủ, điều này khiến cho nam nhân cảm thấy Xích Luyện càng ngày lại càng ỷ lại vào y.
Bất quá y cũng chỉ có mỗi một người hiền đệ này, cho nên cứ như vậy mà dung túng hắn. Bởi vì gần đó không có thành trấn cho nên xe ngựa chỉ có thể dừng lại ở trong rừng. Trời bên ngoài đang đổ mưa, không khí ẩm thấp lại lãnh lẽo. Giọt mưa không ngừng gõ lên trần xe, phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ. Xích Luyện rúc người trong chăn, đem nam nhân ôm vào trong ngực. Hắn chậm chạp vùi đầu vào cần cổ ấm áp của nam nhân, động tác đến là thập phần lười biếng.
“Thoải mái.” Xích Luyện nhẹ giọng rầm rì.
Nam nhân không nói gì nhắm lại hai mắt. Xích Luyện cở bỏ y phục của y, thân thể của hai người dán cùng một chỗ. Hắn tận tình hưởng thụ nhiệt độ của cơ thể nam nhân. Nam nhân cảm thấy Xích Luyện càng ngày càng trở nên lười biếng, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng đều chậm lại. Mỗi lần thời điểm Xích Luyện nói chuyện với nam nhân, hắn đều là khép hờ hai đôi mắt mà nhìn y, nhìn qua thực là......
Sau đó lại làm ra một số động tác mờ ám, tay hắn không ngừng sờ tới sờ lui trên thân nam nhân, y cũng không động đậy gì, cứ như là thói quen bình thường, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên mở mắt chỉnh chăn lại giùm cho Xích Luyện.
“Tích đại ca, ngươi thật tốt, ngươi nếu là nữ tử, ta liền sẽ cưới ngươi về.” Đôi mắt u tĩnh của Xích Luyện hàm chứa tiếu ý. Hắn mệt mỏi chớp mắt mấy cái, hôn lên khóe môi của nam nhân, “Đáng tiếc ngươi lại là nam nhân, không những vậy lại còn đã cưới vợ, bằng không......” Hắn còn thật sự đưa mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, cũng không nói thêm bất kì lời nào.
“Bằng không thế nào?” Nam nhân ngủ đến mơ mơ màng màng, thuận miệng hỏi một câu.
Xích Luyện không trả lời, chỉ tiến đến cho nam nhân một cái hôn thật sâu lại vô cùng ôn nhu. Nam nhân đang mơ màng bất an động mấy cái, sau đó cũng dịu xuống ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Thời tiết càng lạnh, Xích Luyện lại càng muốn ngủ. Xà đều phải ngủ đông. Bất quá nam nhân tựa như một cái lò sưởi ấm nằm ở ngay bên người hắn, ít nhất cũng khiến cho hắn bớt đi chút tứ chi rã rời. Hắn kiên trì cùng nam nhân tán gẫu trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ. Xích Luyện chưa từng trải qua những ngày an ổn như vậy, tựa như có nam nhân ở bên cạnh liền khiến cho hắn cảm thấy an toàn. Tính cách ôn nhu của nam nhân cùng thân thể ấm áp, tóm lại nam nhân ở trong mắt Xích Luyện chính là một chữ hảo.
Sau khi đến biên thành phía nam biên, dựa theo con đường Xích Luyện chỉ điểm, nam nhân đem Xích Luyện hộ tống trở bề Xích phủ. Biên thành so với suy nghĩ của nam nhân phồn hoa hơn hẳn, y chưa bao giờ đặt chân đến nơi này. nNam nhân thế mới biết Xích phủ ở biên thành rất có danh tiếng, là một phú gia kinh thương. Mà Xích phủ ở nơi biên thành này so với Xích phủ ở Phong Danh thành còn lớn hơn và xa hoa hơn rất nhiều.
Sau khi Tích Duyên đưa Xích Luyện trở về, để cho hạ nhân Xích phủ giúp Xích Luyện trở về phòng nghỉ ngơi, y chờ đến khi Xích Luyện chìm vào giấc ngủ mới hỏi gia đinh của Xích phủ nếu có biết về một hộ nhân gia từ biên thành đến vào mấy ngày trước, gia đinh lập tức gật đầu nói có.
Gia đinh nọ dù cho đang chà lau bàn ghế vẫn trả lời Tích Duyên: “Trước đây không lâu có một hộ nhân gia từ biên thành đến, bất quá lại không phải cái gì Trương phủ mà ngài nói, mà là Mạt phủ.”
“Mạt phủ?” Nam nhân nhăn mi.
“Mạt phủ này ở ngay mặt đường phía bắc đối diện với Đại Nham Miếu. Nói đến thật đúng là kỳ quái, chủ nhân của nơi này chọn chỗ nào ở lại không chọn cứ phải chọn trúng chỗ đó, cứ như vậy mà đối nghịch với Nham môn.” Vị gia đinh nọ nhỏ giọng đích thì thầm. Nam nhân không có nghe tiếp, hướng gia đinh nói rằng nếu Xích Luyện tỉnh thì nói y đã hồi phủ. Nam nhân nói xong liền li khai, một đường hỏi han đến thẳng Đại Nham Miếu.
Vừa đến được Đại Nham Miếu liền thấy được nơi gọi Mạt phủ. Bởi vì sắc trời đã ngã tối cho nên có hai gia đinh từ bên trong bước ra đốt đèn. Tích Duyên cũng không cảm thấy được có gì đặc biệt, đang chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy Trương quản gia từ trong Mạt phủ bước ra. Trương quản gia nhìn Tích Duyên đến vi lăng, tiếp theo liền tập tức bước đến, thỉnh nam nhân vào trong phủ. Sau đó một phen nước mắt nước mũi kể lể với Tích Duyên rằng Mạt thiếu gia nói muốn thay đổi tên của phủ, cáo trạng với y rằng Mạt thiếu gia không nghe lời.
“Mạt Đồng đã trở lại?” Tích Duyên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Mạt Đồng cư nhiên lại đến nơi trước mình.
“Mạt thiếu gia trở về đã được một đoạn thời gian, hắn nói tên của Trương phủ nghe không lọt tai cho nên liền đổi thành tên của hắn. Hơn nữa cô gia ngươi lại không có ở đây, chúng hạ nhân như ta không có tư cách gì để nói chuyện với hắn.” Trương quản gia đưa nam nhân vào phòng khách. Hạ nhân trong nhà nhìn thấy cô gia đã bình an đã trở lại, đều vội trước vội sau tiến đến thăm hỏi y.
“Mạt Đồng đang ở đâu?” Tích Duyên sau khi rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục sạch sẽ liền hướng quản gia hỏi chuyện của Trương Tử Yến cùng Mạt Đồng. Y từ quản gia biết được, Trương Tử Yến mỗi ngày đều đến Di lâu các phu nhân có tiền đánh mã điếi, mỗi ngày đều nhàn nhã trôi qua. Còn Mạt Đồng lại mỗi ngày đều đến thanh lâu, trở về liền uống rượu.
Nam nhân nhăn mi, thời điểm y không có, nhà liền không ra nhà, ăn uống chơi bời phung phí, Mạt Đồng tìm nữ nhân chưa tính, còn thay đổi cả biển tên của Trương phủ.
Để Mạt phủ ở đối diện với Đại Nham Miếu, này rõ ràng chính là khiên khích Nham môn. Nam nhân lệnh hạ nhân lui xuống, một mình ngồi ở đại đường đợi Mạt Đồng trở về. Người đầu tiên trở về chính là Trương Tử Yến. Y cùng thê tử của mình ôn lại chuyện cũ, Trương Tử Yến cứ như vậy mà ôm lấy nam nhân nhất quyết không để cho nam nhân rời đi. Nam nhân thật sự không có biện pháp cùng nàng sinh hoạt vợ chồng cho nên chỉ có thể dỗ dành Trương Tử Yến đi ngủ.
Đến nửa đêm, Mạt Đồng mới từ bên ngoài trở về, mang theo một thân mùi rượu, còn pha lẫn hương khí của nữ nhân. Đại đường hôm nay không đốt đèn khiến cho cả người Tích Duyên như được bao phủ trong bóng đêm.
“Ngươi còn biết trở về, ta ngày trước đồng ý để ngươi lưu lại Trương phủ, không phải để cho ngươi thay đổi tên của Trương phủ ta.” Nam nhân bất mãn mở miệng, thanh âm của y mang theo một chút trách cứ.
Thân ảnh của Mạt Đồng dừng lại, nam nhân ngay lập tức cảm nhận được một bóng đen ở gần kề trước mặt. Y muốn đứng lên, lại bị Mạt Đồng nhấn trở lại trên ghế. Một cỗ mùi rượu mãnh liệt đánh úp đến, trong bóng đêm chỉ có thể cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng gần kề......
Nam nhân mới vừa ngẩng đầu, đôi môi của hắn ngay lập tức đã bị chặn lại. Một ngụm rượu mạnh khiến cho nam nhân sặc đến thở không nổi. Nam nhân bị bất thình lình cường hôn, cỗ rượu kia nóng vô cùng, tựa như đem toàn bộ thóa dịch nơi yết hầu nam nhân đốt sạch. Y tay chân muốn đẩy ra Mạt Đồng, Mạt Đồng lại thuận thế đem rượu đổ sạch ở trên người nam nhân. Y cả người đều bị rượu làm ướt, thứ chất lỏng nóng rực kia khiến cho da thịt của y như bị đốt cháy, đau đớn vô cùng.
“Ngươi còn bò được trở về, ta cứ nghĩ ngươi có vị Xích huynh đệ kia rồi liền ngay cả thê tử của bản thân cũng không cần nữa!” Mạt Đồng ngậm lấy đôi môi của nam nhân, một bên hôn nam nhân, một bên bất mãn chất vấn y, “Tư vị của dã nam nhân, cảm giác như thế nào?”
/332
|