Đoàn người đi vào trong nhà kho dựng qua loa bằng thép. Bên trong trống rỗng, ngoài đống thùng giấy không biết là thứ gì thì hầu như chẳng có gì cả.
Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi vẫn một mực canh chừng Mạnh Dao cùng Cao Ca, nửa bước không rời. Trong khi đó, hai gã đàn ông kia lại bỏ ra ngoài, không biết đi đâu.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã trở lại, đến bên Khưu An Khiết nói: “Chúng tôi đã kiểm tra chung quanh, không có mai phục, chắc là an toàn.”
Khưu An Khiết rõ ràng có chút khẩn trương: “Cái gì mà “chắc” chứ? Tôi muốn là tuyệt đối an toàn. Tả Thừa Nghiêu, con người này rất giảo hoạt! Các anh đi dò xét thêm một lần nữa đi!”
Hai gã đàn ông có chút miễn cưỡng liếc nhau, một gã thoáng nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn nói: “Quả thực đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì!”
Cao Lạc Thi ở một bên cũng nói: “Được rồi mà mẹ. Mẹ đừng căng thẳng quá như vậy! Coi chừng Tả Thừa Nghiêu chưa tới, chúng ta đã tự mình làm cho rối cả lên. Yên tâm đi, chúng ta bắt giữ hai ả này rồi, không sợ hắn không trả tiền đâu!”
Khưu An Khiết nghĩ ngợi một chút, miễn cưỡng gật đầu.
Đợi chờ dường như khiến cho thời gian kéo dài hơn thường lệ, thỉnh thoảng, Khưu An Khiết lại nâng cổ tay xem đồng hồ, khẩu súng vẫn kề sát trên lưng của Cao Ca. Ban đầu Cao Ca đối với súng ống còn có chút dè chừng, sau lại thấy quen. Những lời cô nói với Mạnh Dao ngày hôm qua đều là thật lòng, chuyện đã tới mức này, cô thực sự cũng chẳng sợ chết nữa.
Mà ngay lúc này, Mạnh Dao cũng không chút sợ hãi, lẳng lặng ngồi chờ. Cao Ca nghĩ, chắc đây là biểu hiện sự tín nhiệm của Mạnh Dao đối với Tả Thừa Nghiêu, cô ấy tin tưởng chắc chắn người yêu của cô sẽ đến cứu cô.
Ngay khi mẹ con Khưu An Khiết mất sạch sự kiên nhẫn, cuối cùng Tả Thừa Nghiêu đã xuất hiện.
Nhìn thấy Tả Thừa Nghiêu xuất hiện, thần sắc Mạnh Dao cuối cùng cũng hiện lên chút kích động. Cô không nhịn được mà la lớn: “A Nghiêu.”
Trong khi đó Cao Ca vẫn lặng yên không nhúc nhích. Anh tới cứu người, nhưng tới tận bây giờ, anh đâu phải là anh hùng của cô.
Tả Thừa Nghiêu đi một mình, hai tay xách hai vali.
Anh đi vào từ phía đầu nhà kho trống trải, một gã đàn ông cao to chỉ súng vào người anh.
Khưu An Khiết ra lệnh: “Cậu đứng yên ở đó, hai tay giơ lên. Đại Chu, anh đến lấy vali đi.”
Gã đàn ông tên Đại Chu nghe lệnh lấy cái vali kéo đến chỗ Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi. Tên còn lại vừa dí súng vào người Tả Thừa Nghiêu, vừa đi ra phía trước lục soát, sợ trên người anh có vũ khí.
Tả Thừa Nghiêu yên lặng phối hợp. Trong khi đó, Đại Chu nghe lệnh Khưu An Khiết mở một vali ra, bên trong đều là đô la Mỹ. Không bao lâu, tên còn lại cũng xác nhận Tả Thừa Nghiêu không mang theo bất kỳ vũ khí nào.
Lúc này, Khưu An Khiết mới khẽ thở phào. Bà ta để Đại Chu canh chừng Cao Ca còn tự mình đi kiểm tiền.
Rất nhanh, bà phát hiện có chỗ không đúng. Bà ta chất vấn: “Tả Thừa Nghiêu, số tiền này không đủ. Cậu không muốn chuộc người phải không?”
Tả Thừa Nghiêu giống như bất đắc dĩ nói: “Chỗ này tổng cộng có năm triệu đô. Không phải tôi không muốn đưa ba chục triệu đô la cho các người mà các người cho thời gian ngắn qua, tôi không thể nào xoay sở đủ. Trong nước quản chế ngoại hối nghiêm ngặt thế nào đâu phải mấy người không biết. Các người lại yêu cầu toàn bộ là tiền cũ, không được liền seri. Tôi đây phải rất khó khăn mới thông đồng với ngân hàng tư nhân để có được số tiền này. Nhưng mà các người cũng yên tâm, số còn lại tôi sẽ đưa cho các người sau, chắc chắn không thiếu đồng nào.”
Cao Lạc Thi mất kiên nhẫn: “Anh đừng tưởng chúng tôi là lũ ngốc! Sau này mới chuyển tiền cho chúng tôi không phải là dễ dàng tra ra chúng tôi chạy đến đâu sao? Số tiền đó làm sao chúng tôi dễ dàng sử dụng được?”
“Cô Cao, cô đã quên tôi xuất thân làm đầu tư tài chính sao? Tôi đảm bảo số tiền này sẽ được rửa sạch sẽ, mặc cho các người tự do sử dụng. Còn việc lần theo các giao dịch của tài khoản, nếu như tôi đây bỏ ra ít tiền mặt thì việc truy lùng chẳng có gì khó khăn cả, vậy nên việc này các người chỉ có thể tin tưởng tôi mà thôi. Dù sao người của tôi đang trên tay các cô, tôi cũng không dám manh động, Huống chi, tôi đây cũng muốn cho các cô suy nghĩ thêm. Nếu như tôi đoán không sai, hai người chắc là cầm tiền chuẩn bị vượt biên. Nhưng các người có nghĩ qua không, mang theo nhiều tiền mặt vậy liệu có khiến kẻ khác động lòng? Giúp các người làm những chuyện này, nhập cư trái phép nữa, đó đều là bọn người “đen” nhất trong giới hắc đạo rồi, vậy thì để cho các cô biến mất ở vùng biển quốc tế, làm mồi cho cá mập liệu có phải là việc gì khó khăn không?
Cao Lạc Thi nghe vậy thì có chút dao động nhưng mà biểu hiện trên khuôn mặt vẫn là không tình nguyện.
Khưu An Khiết cương quyết nói: “Tả Thừa Nghiêu, tôi biết cậu quỷ kế đa đoan, không cần ở đây xảo ngôn. Nói chung không cầm đủ tiền tôi sẽ không thả người.” Nói đoạn, bà ta chỉa súng vào người Cao Ca: “Cậu đã không có thành ý như thế, lại còn muốn chơi đùa sao? Đừng trách tôi không khách khí! Cậu nói xem, tôi nên bắn chết người nào trước trước đây nhỉ? Cao Ca hay là Mạnh Dao? Rất gọn lẹ, chỉ một phát súng thôi, làm cho các cô ấy gãy tay hay gãy chân gì đó. Cậu nói thử xem nào!”
Tả Thừa Nghiêu cười nhạt: “Bà Khưu, bà không nên giận dữ như vậy! Nếu không có con tin, bà dựa vào cái gì để đòi tiền của tôi chứ! Mạnh Dao cũng được, Cao Ca cũng được. Bản thân tôi cũng không biết rõ mình muốn người nào hơn, lỡ không may bà chọn sai người thì làm sao bây giờ? Nếu tôi là bà tôi sẽ không làm vậy đâu. Bởi vì, một khi đã không còn chỗ dựa, nếu lỡ không cẩn thận làm thương tổn người của tôi, nếu vậy không cần biết các người chạy trốn tới chân trời góc biển nào, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu. Nếu như tôi đã có thể nhẫn nhịn suốt hai mươi năm để báo thù, khiến nhà họ Cao sụp đổ thì tôi cũng không ngại bỏ thêm hai mươi năm nữa để chơi chết ba mẹ con bà đâu.”
Khưu An Khiết tái mặt im lặng, nhưng bà ta vẫn không buông súng, rất nhanh gắng gượng nói tiếp: “Dù sao đi nữa tôi cũng hai bàn tay trắng rồi, không bằng đánh cược một lần, Tả Thừa Nghiêu, có một câu nói thế này “Vua cũng thua thằng liều”.”
“Hôm nay tôi tới đây một mình là đã tỏ rõ thành ý của mình rồi. Mọi người đều là cầu tài mà thôi, đâu cần thiết phải đòi chém đòi giết chứ. Tôi biết dưới danh nghĩa của bà có một công ty ở nước ngoài, mở tài khoản ở Thụy Sĩ.”
“Làm sao cậu biết?” Khưu An Khiết kinh ngạc thốt ra. Tuy công ty đó không lớn nhưng dù sao cũng là vốn liếng còn lại của bà, ngay cả nhà họ Cao cũng không nắm rõ.
“Tôi đối phó Cao Chí Viễn, dĩ nhiên phải điều tra tất cả những gì có liên quan đến ông ta, kể cả những người chung quanh. Có điều bà yên tâm, tài khoản của bà hiện nay vẫn rất an toàn, ngoại trừ tôi ra thì không ai biết cả. Bây giờ tôi lập tức chuyển số tiền còn lại vào tài khoản đó, không tin bà có thể gọi điện kiểm tra. Chờ các người thả người rồi, tôi có thể giúp các người rửa sạch số tiền này. Đương nhiên, nếu bà không tin tưởng tôi, tự bà có thể làm chuyện đó.”
“Mẹ, mẹ gạt con, mẹ vẫn có tiền?” Cao Lạc Thi quay lưng lại với Tả Thừa Nghiêu, lôi kéo Khưu An Khiết, thấp giọng chất vấn bà.
“Đây là lúc nào mà đi chất vấn mấy chuyện nhỏ nhặt này? Mẹ có tiền cũng là để lại cho hai chị em con chứ ai?”
Cao Lạc Thi cũng biết phân nặng nhẹ, hiểu được bây giờ không phải là lúc truy cứu. Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Tài khoản đó của mẹ dó đáng tin không? Tạm thời sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Nó không dùng tên của mẹ, chắc không dễ bị tra ra.”
“Chúng ta cứ đáp ứng với Tả Thừa Nghiêu đi. Dẫu sao cũng đã cầm được năm triệu. Chuyện này càng kéo dài ta càng không yên tâm. Dù gì cũng đã thương lượng xong, trước thả một người, chờ chúng ta chạy ra nước ngoài rồi sẽ thả tiếp người còn lại. Chỉ cần còn giữ một người trong tay, không sợ Tả Thừa Nghiêu lại làm ra chuyện gì.”
Kỳ thực Khưu An Khiết cũng không yên tâm lắm. Hai người thì thầm bàn tán nửa ngày, bà suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý với phương án của Cao Lạc Thi.
Hai người họ quay sang Tả Thừa Nghiêu nói: “Được rồi, trước tiên anh chuyển tiền đi đã.”
Tả Thừa Nghiêu nhanh chóng gọi điện thoại sắp xếp, đương nhiên là dưới sự giám sát của Khưu An Khiết, tránh cho anh có cơ hội dùng điện thoại giở trò.
Không bao lâu, tiền được chuyển vào tài khoản. Sau khi Khưu An Khiết xác nhận thì cuối cùng khóe miệng cũng mỉm cười. Cao Lạc Thi thấy tất cả thuận lợi cũng không giấu được nét mặt vui mừng lộ rõ.
Mạnh Dao, người nãy giờ vẫn luôn một mực yên lặng, không làm gián đoạn quá trình đàm phán giữa mẹ con Khưu An Khiết và Tả Thừa Nghiêu, lên tiếng: “Bây giờ các người thả người được chưa?”
Cao Lạc Thi nói: “Thả người? Đương nhiên là phải thả rồi, chúng tôi hết lòng tuân thủ cam kết mà. Có điều cô quên ngày hôm qua tôi đã nói qua với các cô cái gì sao? Tôi và mẹ tôi nhát gan lắm, rất sợ Tả Thừa Nghiêu lợi hại sẽ trở mặt, cho nên, hiện tại chỉ có thể thả một người, chờ chúng tôi đến khu vực an toàn sẽ thả nốt người còn lại. Anh Tả à, anh nói đi, chúng tôi nên thả ai trước đây? Là cô Mạnh hay là cô hai nhà họ Cao?”
Tả Thừa Nghiêu mặt không đổi sắc nói: “Tiểu Thi, con đường phía trước của các người còn dài, càng ít người càng đỡ vướng chân.”
“Thế nào Tả Thừa Nghiêu, cả hai người họ anh đều luyến tiếc sao? Ha ha, nhưng mà tôi rất luyến tiếc hai chị ấy, anh để lại cho tôi một người làm bạn đi.”
Kể từ lúc Tả Thừa Nghiêu đi vào, lúc này Cao Ca mới lên tiếng: “Cao Lạc Thi, cô thả Mạnh Dao đi, tôi ở lại. Các người muốn thế nào cũng được.”
“Uầy, chị à, đây là tỷ muội tình thâm sao? Hay là muốn trước mặt Tả Thừa Nghiêu biểu hiện một phen? Có điều em với Mạnh Dao vừa gặp đã thân, cũng muốn giữ chị ấy lại. Hơn nữa, không phải chị nói Tả Thừa Nghiêu đối với chị không có tình cảm sao? Lỡ như là vậy thật, em giữ chị lại chẳng phải là có cũng như không sao?”
Cao Ca cắn môi, bị Cao Lạc Thi cắt ngang như vậy, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nói: “Trong lòng Tả Thừa Nghiêu có tôi.”
Mạnh Dao cũng lạnh lùng nói: “Cao Ca, tôi hôm qua cũng đã nói rõ rồi, cô đừng ở đây mà giả vờ từ bi, tôi không cần!”
“Được rồi, đừng cãi nữa!” Vẫn là Khưu An Khiết đứng ra giải quyết nhanh chóng rồi quay sang Tả Thừa Nghiêu nói: “Tả Thừa Nghiêu, không nói lời vô ích nữa, người thì tôi nhất định phải giữ lại một. Cậu chọn đi, chúng ta chỉ có thể thả một người mà thôi.”
Tả Thừa Nghiêu còn muốn thuyết phục bọn họ thả người nhưng Khưu An Khiết khoát tay: “Cậu không cần nói nói lời ngon ngọt nữa, tôi biết rõ cậu rất lợi hại. Nhưng lần này không có thương lượng gì hết. Tôi cho cậu một phút, cậu chọn một người đi!”
“Bà Khưu à, hà tất phải tuyệt tình như vậy? Trên đường chạy trốn, thêm một người là thêm một phần nguy hiểm, khả năng bại lộ lại càng cao. Huống gì các người lại đi đường bộ, rất là cực khổ, đến lúc đó không chừng lại bị các cô ấy liên lụy…”
“Còn bốn mươi giây/”
“Các người có thể đổi tôi làm con tin. Tôi có thể hộ tống các người đến khu vực an toàn.”
“Ba mươi giây”
Lần này, Khưu An Khiết lại đặc biệt cương quyết, nhất định không nghe Tả Thừa Nghiêu đưa ra bất cứ lý do thoái thác nào.
“Còn có hai mươi giây…”
Tả Thừa Nghiêu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Mười giây.”
Mạnh Dao sốt ruột nhìn Tả Thừa Nghiêu. Cao Ca quay đầu đi chỗ khác. Cao Lạc Thi đứng nhìn Tả Thừa Nghiêu với bộ dạng như đang xem kịch vui.
Cuối cùng Khưu An Khiết nói: “Tả Thừa Nghiêu, hết giờ rồi, nói đi, cậu chọn ai?”
Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi vẫn một mực canh chừng Mạnh Dao cùng Cao Ca, nửa bước không rời. Trong khi đó, hai gã đàn ông kia lại bỏ ra ngoài, không biết đi đâu.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã trở lại, đến bên Khưu An Khiết nói: “Chúng tôi đã kiểm tra chung quanh, không có mai phục, chắc là an toàn.”
Khưu An Khiết rõ ràng có chút khẩn trương: “Cái gì mà “chắc” chứ? Tôi muốn là tuyệt đối an toàn. Tả Thừa Nghiêu, con người này rất giảo hoạt! Các anh đi dò xét thêm một lần nữa đi!”
Hai gã đàn ông có chút miễn cưỡng liếc nhau, một gã thoáng nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn nói: “Quả thực đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì!”
Cao Lạc Thi ở một bên cũng nói: “Được rồi mà mẹ. Mẹ đừng căng thẳng quá như vậy! Coi chừng Tả Thừa Nghiêu chưa tới, chúng ta đã tự mình làm cho rối cả lên. Yên tâm đi, chúng ta bắt giữ hai ả này rồi, không sợ hắn không trả tiền đâu!”
Khưu An Khiết nghĩ ngợi một chút, miễn cưỡng gật đầu.
Đợi chờ dường như khiến cho thời gian kéo dài hơn thường lệ, thỉnh thoảng, Khưu An Khiết lại nâng cổ tay xem đồng hồ, khẩu súng vẫn kề sát trên lưng của Cao Ca. Ban đầu Cao Ca đối với súng ống còn có chút dè chừng, sau lại thấy quen. Những lời cô nói với Mạnh Dao ngày hôm qua đều là thật lòng, chuyện đã tới mức này, cô thực sự cũng chẳng sợ chết nữa.
Mà ngay lúc này, Mạnh Dao cũng không chút sợ hãi, lẳng lặng ngồi chờ. Cao Ca nghĩ, chắc đây là biểu hiện sự tín nhiệm của Mạnh Dao đối với Tả Thừa Nghiêu, cô ấy tin tưởng chắc chắn người yêu của cô sẽ đến cứu cô.
Ngay khi mẹ con Khưu An Khiết mất sạch sự kiên nhẫn, cuối cùng Tả Thừa Nghiêu đã xuất hiện.
Nhìn thấy Tả Thừa Nghiêu xuất hiện, thần sắc Mạnh Dao cuối cùng cũng hiện lên chút kích động. Cô không nhịn được mà la lớn: “A Nghiêu.”
Trong khi đó Cao Ca vẫn lặng yên không nhúc nhích. Anh tới cứu người, nhưng tới tận bây giờ, anh đâu phải là anh hùng của cô.
Tả Thừa Nghiêu đi một mình, hai tay xách hai vali.
Anh đi vào từ phía đầu nhà kho trống trải, một gã đàn ông cao to chỉ súng vào người anh.
Khưu An Khiết ra lệnh: “Cậu đứng yên ở đó, hai tay giơ lên. Đại Chu, anh đến lấy vali đi.”
Gã đàn ông tên Đại Chu nghe lệnh lấy cái vali kéo đến chỗ Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi. Tên còn lại vừa dí súng vào người Tả Thừa Nghiêu, vừa đi ra phía trước lục soát, sợ trên người anh có vũ khí.
Tả Thừa Nghiêu yên lặng phối hợp. Trong khi đó, Đại Chu nghe lệnh Khưu An Khiết mở một vali ra, bên trong đều là đô la Mỹ. Không bao lâu, tên còn lại cũng xác nhận Tả Thừa Nghiêu không mang theo bất kỳ vũ khí nào.
Lúc này, Khưu An Khiết mới khẽ thở phào. Bà ta để Đại Chu canh chừng Cao Ca còn tự mình đi kiểm tiền.
Rất nhanh, bà phát hiện có chỗ không đúng. Bà ta chất vấn: “Tả Thừa Nghiêu, số tiền này không đủ. Cậu không muốn chuộc người phải không?”
Tả Thừa Nghiêu giống như bất đắc dĩ nói: “Chỗ này tổng cộng có năm triệu đô. Không phải tôi không muốn đưa ba chục triệu đô la cho các người mà các người cho thời gian ngắn qua, tôi không thể nào xoay sở đủ. Trong nước quản chế ngoại hối nghiêm ngặt thế nào đâu phải mấy người không biết. Các người lại yêu cầu toàn bộ là tiền cũ, không được liền seri. Tôi đây phải rất khó khăn mới thông đồng với ngân hàng tư nhân để có được số tiền này. Nhưng mà các người cũng yên tâm, số còn lại tôi sẽ đưa cho các người sau, chắc chắn không thiếu đồng nào.”
Cao Lạc Thi mất kiên nhẫn: “Anh đừng tưởng chúng tôi là lũ ngốc! Sau này mới chuyển tiền cho chúng tôi không phải là dễ dàng tra ra chúng tôi chạy đến đâu sao? Số tiền đó làm sao chúng tôi dễ dàng sử dụng được?”
“Cô Cao, cô đã quên tôi xuất thân làm đầu tư tài chính sao? Tôi đảm bảo số tiền này sẽ được rửa sạch sẽ, mặc cho các người tự do sử dụng. Còn việc lần theo các giao dịch của tài khoản, nếu như tôi đây bỏ ra ít tiền mặt thì việc truy lùng chẳng có gì khó khăn cả, vậy nên việc này các người chỉ có thể tin tưởng tôi mà thôi. Dù sao người của tôi đang trên tay các cô, tôi cũng không dám manh động, Huống chi, tôi đây cũng muốn cho các cô suy nghĩ thêm. Nếu như tôi đoán không sai, hai người chắc là cầm tiền chuẩn bị vượt biên. Nhưng các người có nghĩ qua không, mang theo nhiều tiền mặt vậy liệu có khiến kẻ khác động lòng? Giúp các người làm những chuyện này, nhập cư trái phép nữa, đó đều là bọn người “đen” nhất trong giới hắc đạo rồi, vậy thì để cho các cô biến mất ở vùng biển quốc tế, làm mồi cho cá mập liệu có phải là việc gì khó khăn không?
Cao Lạc Thi nghe vậy thì có chút dao động nhưng mà biểu hiện trên khuôn mặt vẫn là không tình nguyện.
Khưu An Khiết cương quyết nói: “Tả Thừa Nghiêu, tôi biết cậu quỷ kế đa đoan, không cần ở đây xảo ngôn. Nói chung không cầm đủ tiền tôi sẽ không thả người.” Nói đoạn, bà ta chỉa súng vào người Cao Ca: “Cậu đã không có thành ý như thế, lại còn muốn chơi đùa sao? Đừng trách tôi không khách khí! Cậu nói xem, tôi nên bắn chết người nào trước trước đây nhỉ? Cao Ca hay là Mạnh Dao? Rất gọn lẹ, chỉ một phát súng thôi, làm cho các cô ấy gãy tay hay gãy chân gì đó. Cậu nói thử xem nào!”
Tả Thừa Nghiêu cười nhạt: “Bà Khưu, bà không nên giận dữ như vậy! Nếu không có con tin, bà dựa vào cái gì để đòi tiền của tôi chứ! Mạnh Dao cũng được, Cao Ca cũng được. Bản thân tôi cũng không biết rõ mình muốn người nào hơn, lỡ không may bà chọn sai người thì làm sao bây giờ? Nếu tôi là bà tôi sẽ không làm vậy đâu. Bởi vì, một khi đã không còn chỗ dựa, nếu lỡ không cẩn thận làm thương tổn người của tôi, nếu vậy không cần biết các người chạy trốn tới chân trời góc biển nào, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu. Nếu như tôi đã có thể nhẫn nhịn suốt hai mươi năm để báo thù, khiến nhà họ Cao sụp đổ thì tôi cũng không ngại bỏ thêm hai mươi năm nữa để chơi chết ba mẹ con bà đâu.”
Khưu An Khiết tái mặt im lặng, nhưng bà ta vẫn không buông súng, rất nhanh gắng gượng nói tiếp: “Dù sao đi nữa tôi cũng hai bàn tay trắng rồi, không bằng đánh cược một lần, Tả Thừa Nghiêu, có một câu nói thế này “Vua cũng thua thằng liều”.”
“Hôm nay tôi tới đây một mình là đã tỏ rõ thành ý của mình rồi. Mọi người đều là cầu tài mà thôi, đâu cần thiết phải đòi chém đòi giết chứ. Tôi biết dưới danh nghĩa của bà có một công ty ở nước ngoài, mở tài khoản ở Thụy Sĩ.”
“Làm sao cậu biết?” Khưu An Khiết kinh ngạc thốt ra. Tuy công ty đó không lớn nhưng dù sao cũng là vốn liếng còn lại của bà, ngay cả nhà họ Cao cũng không nắm rõ.
“Tôi đối phó Cao Chí Viễn, dĩ nhiên phải điều tra tất cả những gì có liên quan đến ông ta, kể cả những người chung quanh. Có điều bà yên tâm, tài khoản của bà hiện nay vẫn rất an toàn, ngoại trừ tôi ra thì không ai biết cả. Bây giờ tôi lập tức chuyển số tiền còn lại vào tài khoản đó, không tin bà có thể gọi điện kiểm tra. Chờ các người thả người rồi, tôi có thể giúp các người rửa sạch số tiền này. Đương nhiên, nếu bà không tin tưởng tôi, tự bà có thể làm chuyện đó.”
“Mẹ, mẹ gạt con, mẹ vẫn có tiền?” Cao Lạc Thi quay lưng lại với Tả Thừa Nghiêu, lôi kéo Khưu An Khiết, thấp giọng chất vấn bà.
“Đây là lúc nào mà đi chất vấn mấy chuyện nhỏ nhặt này? Mẹ có tiền cũng là để lại cho hai chị em con chứ ai?”
Cao Lạc Thi cũng biết phân nặng nhẹ, hiểu được bây giờ không phải là lúc truy cứu. Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Tài khoản đó của mẹ dó đáng tin không? Tạm thời sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Nó không dùng tên của mẹ, chắc không dễ bị tra ra.”
“Chúng ta cứ đáp ứng với Tả Thừa Nghiêu đi. Dẫu sao cũng đã cầm được năm triệu. Chuyện này càng kéo dài ta càng không yên tâm. Dù gì cũng đã thương lượng xong, trước thả một người, chờ chúng ta chạy ra nước ngoài rồi sẽ thả tiếp người còn lại. Chỉ cần còn giữ một người trong tay, không sợ Tả Thừa Nghiêu lại làm ra chuyện gì.”
Kỳ thực Khưu An Khiết cũng không yên tâm lắm. Hai người thì thầm bàn tán nửa ngày, bà suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý với phương án của Cao Lạc Thi.
Hai người họ quay sang Tả Thừa Nghiêu nói: “Được rồi, trước tiên anh chuyển tiền đi đã.”
Tả Thừa Nghiêu nhanh chóng gọi điện thoại sắp xếp, đương nhiên là dưới sự giám sát của Khưu An Khiết, tránh cho anh có cơ hội dùng điện thoại giở trò.
Không bao lâu, tiền được chuyển vào tài khoản. Sau khi Khưu An Khiết xác nhận thì cuối cùng khóe miệng cũng mỉm cười. Cao Lạc Thi thấy tất cả thuận lợi cũng không giấu được nét mặt vui mừng lộ rõ.
Mạnh Dao, người nãy giờ vẫn luôn một mực yên lặng, không làm gián đoạn quá trình đàm phán giữa mẹ con Khưu An Khiết và Tả Thừa Nghiêu, lên tiếng: “Bây giờ các người thả người được chưa?”
Cao Lạc Thi nói: “Thả người? Đương nhiên là phải thả rồi, chúng tôi hết lòng tuân thủ cam kết mà. Có điều cô quên ngày hôm qua tôi đã nói qua với các cô cái gì sao? Tôi và mẹ tôi nhát gan lắm, rất sợ Tả Thừa Nghiêu lợi hại sẽ trở mặt, cho nên, hiện tại chỉ có thể thả một người, chờ chúng tôi đến khu vực an toàn sẽ thả nốt người còn lại. Anh Tả à, anh nói đi, chúng tôi nên thả ai trước đây? Là cô Mạnh hay là cô hai nhà họ Cao?”
Tả Thừa Nghiêu mặt không đổi sắc nói: “Tiểu Thi, con đường phía trước của các người còn dài, càng ít người càng đỡ vướng chân.”
“Thế nào Tả Thừa Nghiêu, cả hai người họ anh đều luyến tiếc sao? Ha ha, nhưng mà tôi rất luyến tiếc hai chị ấy, anh để lại cho tôi một người làm bạn đi.”
Kể từ lúc Tả Thừa Nghiêu đi vào, lúc này Cao Ca mới lên tiếng: “Cao Lạc Thi, cô thả Mạnh Dao đi, tôi ở lại. Các người muốn thế nào cũng được.”
“Uầy, chị à, đây là tỷ muội tình thâm sao? Hay là muốn trước mặt Tả Thừa Nghiêu biểu hiện một phen? Có điều em với Mạnh Dao vừa gặp đã thân, cũng muốn giữ chị ấy lại. Hơn nữa, không phải chị nói Tả Thừa Nghiêu đối với chị không có tình cảm sao? Lỡ như là vậy thật, em giữ chị lại chẳng phải là có cũng như không sao?”
Cao Ca cắn môi, bị Cao Lạc Thi cắt ngang như vậy, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nói: “Trong lòng Tả Thừa Nghiêu có tôi.”
Mạnh Dao cũng lạnh lùng nói: “Cao Ca, tôi hôm qua cũng đã nói rõ rồi, cô đừng ở đây mà giả vờ từ bi, tôi không cần!”
“Được rồi, đừng cãi nữa!” Vẫn là Khưu An Khiết đứng ra giải quyết nhanh chóng rồi quay sang Tả Thừa Nghiêu nói: “Tả Thừa Nghiêu, không nói lời vô ích nữa, người thì tôi nhất định phải giữ lại một. Cậu chọn đi, chúng ta chỉ có thể thả một người mà thôi.”
Tả Thừa Nghiêu còn muốn thuyết phục bọn họ thả người nhưng Khưu An Khiết khoát tay: “Cậu không cần nói nói lời ngon ngọt nữa, tôi biết rõ cậu rất lợi hại. Nhưng lần này không có thương lượng gì hết. Tôi cho cậu một phút, cậu chọn một người đi!”
“Bà Khưu à, hà tất phải tuyệt tình như vậy? Trên đường chạy trốn, thêm một người là thêm một phần nguy hiểm, khả năng bại lộ lại càng cao. Huống gì các người lại đi đường bộ, rất là cực khổ, đến lúc đó không chừng lại bị các cô ấy liên lụy…”
“Còn bốn mươi giây/”
“Các người có thể đổi tôi làm con tin. Tôi có thể hộ tống các người đến khu vực an toàn.”
“Ba mươi giây”
Lần này, Khưu An Khiết lại đặc biệt cương quyết, nhất định không nghe Tả Thừa Nghiêu đưa ra bất cứ lý do thoái thác nào.
“Còn có hai mươi giây…”
Tả Thừa Nghiêu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Mười giây.”
Mạnh Dao sốt ruột nhìn Tả Thừa Nghiêu. Cao Ca quay đầu đi chỗ khác. Cao Lạc Thi đứng nhìn Tả Thừa Nghiêu với bộ dạng như đang xem kịch vui.
Cuối cùng Khưu An Khiết nói: “Tả Thừa Nghiêu, hết giờ rồi, nói đi, cậu chọn ai?”
/74
|