Chương 267: Người đầu tiên bố xác nhận khi hồi phục ký ức là anh ấy
Lúc này Đường Hoa Nguyệt đã đi nhanh hơn và bỏ qua anh: “Đồ điên”
Nhưng lời nói của Đường Hoa Nguyệt lại nhắc nhở anh, tìm đúng vị trí của mình?
Vị trí bây giờ của anh chính là người giám hộ duy nhất của Đường Hữu Thiện Đường Hàn Khiết đã chết rồi, Đường Uyển Dư thì mất tích, Đường Hoa Nguyệt lại không muốn khôi phục lại thân phận vốn có của mình. Vậy thì bây giờ nhìn từ góc độ pháp luật thì Hoäc Anh Tuấn chính là người giám hộ danh ngôn chính thuận của Đường Hữu Thiện.
Lúc đầu khi anh cứu Đường Hữu Thiện quay về sắp xếp trong viện dưỡng lão, nhưng lại đi làm thủ tục chính thức.
Nếu nhe Đường Hoa Nguyệt muốn nhận Đường Hữu Thiện, vậy thì cô cần phải chứng minh quan hệ cha con của bọn họ đầu tiên.
Mà một khi mối quan hệ này có thể chứng, minh được, vậy thì thân phận quá khứ của Đường Hoa Nguyệt cũng sẽ lộ ra.
Hai người bọn họ vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, đến khi đó cái người “Đường Hoa Nguyệt”
này cũng sẽ chủ động quay về thân phận vợ của Hoäc Anh Tuấn anh.
Hoäc Anh Tuấn ngước mắt lên, nhìn dáng người yểu điệu ở phía trước mắt mình, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.
Anh và Đường Hoa Nguyệt… liệu thật sự có thể quay trở lại vào một ngày nào đó trong tương lai không?
“Đường Hoa Nguyệt!” Hoắc Anh Tuấn hơi kích động mà gọi cô lại, tiếng gọi vang vọng trong hành lang vắng vẻ. Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh.
“.. Đường Hoa Nguyệt, tôi muốn nói là, tôi cảm thấy tạm thời đừng lan truyền tin tức bác Đường tỉnh lại ra ngoài thì tốt hơn. Cho dù là ai cũng không được nói ra. Dù sao hung thủ đẩy ông ấy ngã lầu lúc trước vẫn chưa được đưa ra ngoài công lý, chúng ta cũng không rõ động cơ của người đó. Nếu như người đó biết thì rất có thể sẽ ra tay một lần nữa”
Cuối cùng Đường Hoa Nguyệt cũng đồng ý dừng chân lại và quay người liếc nhìn Hoắc.
Anh Tuấn.
Cô nheo mắt quan sát Hoắc Anh Tuấn, thấy biểu cảm chân thành nghiêm túc không giống như giả vờ của anh thì khế “ừ” một tiếng.
Lẽ nào cô thật sự đã nghĩ oan uổng cho.
Hoắc Anh Tuấn?
Khi bố mình tỉnh lại, cô nhìn thấy được.
Hoäc Anh Tuấn thật sự rất vui mừng.
Một hung thủ giết người khi đối mặt với người bị hại mà mình chưa thể giết được tỉnh lại, chẳng phải nên cảm thấy kinh hoảng và căm hận sao?
Sau khi anh bận rộn cùng với mình, bây giờ còn nói ra lời đề nghị này. Anh không sau khi bố mình hồi phục trí nhớ thì sẽ nhận ra anh đầu tiên sao?
. Hoặc là Hoäc Anh Tuấn giả vờ quá giỏi, ngay cả cô cũng có thể lừa gạt một cách dễ như trở bàn tay.
Đường Hoa Nguyệt hơi lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước. Ít nhất cứ phong tỏa tin tức này đi đã, cô có thể tán thành nhất trí với anh.
Hoắc Anh Tuấn thấy cô cũng không muốn để ý nhiều đến mình thì chuẩn bị rời đi: “Đường Hoa Nguyệt, công ty còn có việc nên tôi đi trước đây. Lần sau có thời gian rảnh tôi sẽ đến thăm bố… Bác đường nhiều hơn”
“Đợi một chút” Đường Hoa Nguyệt đột nhiên quay người lại lên tiếng nói, vẻ mặt hơi sốt sắng mà nói: “Tôi đi xuống dưới cùng với anh”
Hoắc Anh Tuấn nở nụ cười: “Muốn tiễn tôi sao?”
Đường Hoa Nguyệt hừ lạnh: “Tôi sợ một số người ngoài miệng thì nói nghĩa chánh ngôn từ, nhưng quay đầu đi lại làm trò gì đó không ai thấy”
Nụ cười trên gương mặt Hoäc Anh Tuấn dần dần mờ nhạt, anh khế nói: “Đi thôi”
Đường Hoa Nguyệt làm như vậy là vẫn còn đề phòng và coi anh là kẻ thù giết bố mình. Vào giây phút này, Hoäc Anh Tuấn đột nhiên cảm thấy thật dại dột và buồn cười vì cách nghĩ mình vừa mới may mắn khi Đường Hữu TỈ mất trí nhớ.
Thà rãng ông ấy vừa mở mắt ra đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, như vậy Đường Hoa Nguyệt cũng có thể biết thật sự không phải là Hoäc Anh Tuấn đẩy ông ấy xuống lầu.
Đường Hoa Nguyệt thật sự chỉ nghĩ đến Tân Dương, cô biết Tân Dương nhất định vẫn chưa đi nên chờ để nói với anh ta một câu “Bố em rất khỏe.” Cô cũng sợ Hoäc Anh Tuấn đụng chạm anh ta và sẽ gây ra những phiền toán không cần thiết.
Hai người mỗi người đều có những suy nghĩ của mình mà yên lặng đi xuống tầng, Hoắc Anh Tuấn hơi sa sút và đi thẳng đến cửa xe mà người trợ lý mở sẵn cho anh.
Chiếc xe đợi Hoắc Anh Tuấn đi thẳng về phía sau.
Đường Hoa Nguyệt thở dài một hơi, sau đó đi đến chiếc xe của Tân Dương đang dừng ở một nơi kín đáo.
Trong lòng Trần Anh Tuấn lặng ngắt một lúc, sau đó tự mình giải quyết xong xuôi.
Hận thù và thành kiến của Đường Hoa Nguyệt đối với anh ấy vốn đã ăn sâu bén rễ, anh đã biết rất rõ chuyện này khi lần đầu tiên gặp lại Đường Hoa Nguyệt.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt vẫn sống, điều này thật sự đã là niềm vui bất ngờ rồi Anh còn có gì không hài lòng chứ?
Hoắc Anh Tuấn anh từ trước đến nay không biết thế nào là “biết khó mà lui”, thứ anh muốn chính là biết rõ không thể làm.
Hoäc Anh Tuấn vặn vặn cái cổ, đột nhiên lên tiếng nói với La Cơ Vị Y: “Nghĩ cách mua lại căn biệt thự bên cạnh nhà của Đường Hoa Nguyệt, nội trong ba ngày”
La Cơ Vị Y ngạc nhiên: “Hả, tổng giám đốc Hoäc, tòa nhà đó đã có người ở rồi”
Hoäc Anh Tuấn liếc mắt nhìn cậu ta qua tấm kính chiều hậu: “Cho nên?”
Tôi nhất định sẽ làm được.”
‘Ừm, phòng trẻ em thì sửa chữa dựa theo phòng trong nhà hiện tại của tôi, bố trí giống y hệt. Ngoại trừ điều đó còn sắp xếp thêm phòng có rào chắn phù hợp với người già chân tay yếu ở”
Đợi đến khi sức khỏe của Đường Hữu Thiện hồi phục lại, anh sẽ lấy thân phận người giám hộ mà đón ông ra ngoài và chuyển đến ngôi nhà sát bên cạnh nhà của Đường Hoa Nguyệt… Vẫn còn rất nhiều trở ngại, may mà anh có được tính nhẫn nại và sinh lực.
Ở cửa viện dưỡng lão, Đường Hoa Nguyệt nuốt nước mắt nói tình hình của bố mình cho anh trai nghe. Lúc này Tân Dương mới coi như yên tâm.
Bố mình hôn mê bao nhiêu năm nay có thể tỉnh lại đã là niềm vui mừng mà anh ta cầu còn không được. Cho dù tạm thời bố mình vẫn không thể nào nhận ra Tân Dương, nhưng anh †a cũng cảm thấy rất hài lòng rồi.
Đường Hoa Nguyệt còn muốn quay về đợi bố mình tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ rồi sau đó xuống xe.
Trời đã sẩm tối, Từ Uyển Nhan cũng không kìm được mà gửi tin nhắn cho Tân Dương, hỏi anh ta bao giờ thì đến.
Tân Dương nở nụ cười lạnh lùng, ném điện thoại sang một bên.
Anh ta vuốt mặt, thở dài một hơi rồi khởi động xe, thay đổi hướng lái xe đến biệt thự mà anh ta đã sắp xếp cho Từ Uyển nhan.
Nửa tiếng sau, chiếc xe Porsche màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa vườn hoa nhỏ.
/268
|