Chương 248: Một chiếc vòng tay bạc màu
Cô gái không khống chế được nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy hai cái chấm nhỏ được trang bị đầy đủ giống nhau, che lấp hết cả thân hình, nằm tay nhau ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lục Bạch Ngôn có chút căng thẳng quan sát bốn phía, nhỏ tiếng nói với Thi Tịnh: “Xuyt, em lại quên mất rồi, ở bên ngoài không được gọi anh như vậy”
“Ừ ừ, vâng, em nhớ lại rồi anh!”
Lục Bạch Ngôn cùng Thi Tịnh gần đây đều phải cùng nhau học cả ngày ở nhà, cùng nhau ăn cơm, cứ như hình với bóng vậy.
Chiều hôm nay giáo viên tại gia xin nghỉ phép, bạn nhỏ nghịch ngợm Đường Thỉ Tịnh không thể ở yên được nữa rồi, cầu khẩn anh Lục cùng cô bé đến viện hải dương xem cá.
Lục Bạch Ngôn đối với cô em gái này không hề có chủ kiến gì, Thi Tịnh muốn làm gì cậu bé đều đáp ứng.
Cô bé tỏ ra dễ thương, lăn lộn la lối khóc lóc với vệ sĩ, xin bọn họ đừng nói với mẹ, đồng thời có nhiệm vụ hộ tống hai đứa nhỏ đến viện hải dương, tất nhiên là bao gồm cả bế Thi Tịnh.
Lúc sắp ra khỏi của, Lục Bạch Ngôn đột nhiên có một linh cảm: “Thi Tịnh, chúng ta không thể cứ như vậy mà ra ngoài, rất dễ bị ba của anh phát hiện.”
“Đúng thế, vậy phải làm sao đây?”
Mắt Thi Tịnh lấp lánh nhìn Lục Bạch Ngôn, cảm thấy anh Lục thật sự quá là thông minh, thậm chí cả việc này cũng có thể nghĩ ra.
Lục Bạch Ngôn thận trọng đeo khẩu trang và kính râm cho mình cùng Thì Tịnh, còn yêu cầu ở bên ngoài hai đứa không được gọi tên của đối phương Nhưng khi ra ngoài Thi Tịnh phấn khích quá cứ luôn quên mất lời dặn dò này, còn để lộ cả khuôn mặt ra ngoài.
Lục Bạch Ngôn nhìn dáng vẻ cô bé vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại đáng yêu ở trước mắt, cũng chỉ nói được câu: “Em gái, mau xem nhanh lên, không còn sớm nữa rồi, chúng ta phải mau quay về trước khi dì đi làm về”
Bây giờ, Lục Bạch Ngôn đã có đủ bình tĩnh hòa nhã gọi Đường Hoa Nguyệt là dì rồi Nhắc đến mẹ, Thi Tịnh liền gật đầu, tuyệt đối không thể để mẹ phát hiện ra mình cùng anh Lục hôm nay trốn ra đi chơi xa đến như vậy.
“Vậy chúng ta ở đây xem thêm một lát rồi về nhé!”
Vừa nói hết câu, Thi Tịnh đột nhiên cảm giác ở không xa lắm, hình như có một ánh mắt cứ nhẹ nhàng nhìn vào khuôn mặt cô bé.
Thi Tịnh tò mò quay lại nhìn thử, trong đường hầm này không có bao nhiêu người, cô bé chỉ nhìn thấy một nam một nữ là ở gần mình nhất.
Chú đó rất cao, che hết cả một nửa người của dì, cô bé không có cách nào xác nhận được rốt cuộc có phải là dì đó đang nhìn cô bé không.
Thi Tịnh lườm một cái quay đầu đi, chẳng qua là dì đó và cô bé với anh Lục đều giống nhau, cả khuôn mặt đều bị che hết rồi, cô ấy nhất định là cũng trốn ra ngoài chơi, sợ bị gia định phát hiện nên mới như vậy.
La Cơ Vị Phong tự nhiên chú ý đến ánh mắt của Thi Tịnh quan sát xung quanh, thực tế anh rất ghét bị hai đứa nhỏ này làm ồn, nên đã muốn đưa cô gái rời khỏi chỗ này rồi.
Nhưng không biết làm sao, người con gái trong vòng tay của anh đột nhiên không thể rời đi.
Thật sự cô cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, vừa mới nhìn thấy cô bé giống như bánh bao sữa đó, tim cô đột nhiên giống như bị đánh trúng một cái, một cảm xúc không thể giải thích được bùng lên trong cô.
Cô chỉ biết bản thân đối với cô bé vừa mới gặp mặt này nảy sinh ra một cảm giác yêu thích và muốn gần gũi đến kỳ lạ, cô rất muốn sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cầm lấy bàn tay nhỏ cùng cô bé nói chuyện vài câu.
Cơ hàm của La Cơ Vị Phong cứng lại, anh đột ngột tháo kính râm của cô gái ra, ánh mắt phức tạp của cô đã bị anh nhìn thấy.
‘Sắc mặt anh trầm xuống, trực tiếp kéo cổ tay của cô, không chân thật đáp: “Đã ra ngoài đủ lâu rồi, chúng ta về thôi.”
Cô gái dường như không dám không tuân theo lời của La Cơ Vị Phong, lúc này cô bị anh dùng lực nằm chặt cổ tay, La Cơ Vị Phong tức thì nổi nóng, không còn thương hoa tiếc ngọc nữa, trực tiếp tăng thêm lực ở tay kéo bằng được cô gái đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Hai người không ai phát hiện, một chiếc vòng tay cũ đã có chút bạc màu, lặng lẽ trượt từ cổ tay hơi gầy gò của cô gái rơi xuống đất.
Lục Bạch Ngôn nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, trễ một chút nữa thì sẽ bị kẹt xe mất, cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ của Thi Tịnh, hai đứa nhỏ cùng nhau đi ra phía lối ra của đường hầm.
“Ai da!” Thi Tịnh đột nhiên kêu lên một tiếng, cô bé buông tay của anh Lục ra bước qua vài bước, cúi người nhặt lên một chiếc vòng tay lấp lánh Thi Tịnh nhìn lại, đây là chỗ mà dì lúc nấy mới đứng mà, nhất định là của dì làm rơi trên sàn.
Nhưng toàn bộ đường hầm dưới biển đã không còn ai rồi, Thi Tịnh hết cách, đành phải chu miệng bỏ chiếc vòng tay ấy vào trong cái giỏ nhỏ của mình.
Thật ra cô bé có thể để lại chiếc vòng tay trên sàn, hoặc giao cho chú vệ sĩ để bọn họ đưa đến nơi trả lại của rơi của viện hải dương, như vậy nếu như dì đó quay lại tìm thì có thể tìm được rồi.
Nhưng thời khắc đó, Thi Tịnh giống như có một trực giác mạnh mẽ nói với cô bé là dì đó sẽ không quay lại đây nữa.
Có lẽ đây chính là sự dẫn dắt thầm lặng của số phận, khiến cho Thi Tịnh vào thời khắc đó lựa chọn bỏ chiếc vòng tay vào trong giỏ của mình.
/268
|