Chương 230: Từ Uyển Nhan diễu võ dương oa
Lòng bàn tay Tân Dương co lại, mảnh lưu ly vỡ ghim vào lòng bàn tay anh ấy đầy đau đớn. Anh ấy nhắm mắt lại, cố khiến cho suy nghĩ của bản thân bình tĩnh hơn.
Tân Dương đút bàn tay bị thương vào trong túi, mỉm cười nói với Từ Uyển Nhan: “Được rồi. Mặc dù với tư cách là một ông chủ nhưng tôi không thể làm trái lại quy định, lập tức để cô làm quản lý ở Công ty Tân Á được Nhưng với tư cách là một người bạn, tôi có một món quà muốn tặng cho cô. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau làm việc vui vẻ dưới một mái nhà.”
“Thật sao?” Từ Uyển Nhan vô cùng ngạc nhiên và thích thú. Không ngờ một người cổ hủ như Tân Dương lại biết tạo bất ngờ cho cô †a như vậy, cô ta lập tức bỏ qua cảm giác khó chịu, nháy mắt hỏi Tân Dương: “Là cái gì thế, anh Tần?”
Tân Dương nhanh chóng đưa Từ Uyển Nhan đến gara riêng của mình. Cửa an ninh chậm rãi nâng lên, Từ Uyển Nhan sững sờ đến nghẹn họng khi nhìn thấy dàn xe xa hoa chói mắt xếp thành mấy hàng dài. Tần Dương này thật sự quá lắm tiền! Nếu cô ta quen biết Tân Dương sớm hơn một chút thì tốt rồi!
Tân Dương khoanh tay quan sát biểu hiện của Từ Uyển Nhan, cô ta lập tức ý thức được phản ứng của bản thân có chút không thích hợp, cô ta liền nhìn về phía Tân Dương, hỏi: “Anh Tân, lẽ nào anh định… Định tặng cho tôi một chiếc xe sao? Thứ này quá đắt đỏ, tôi thực sự không thể nhận được!”
Tân Dương dẫn cô ta đi về phía trước: “Trước tiên đừng nói gì cả, cô cứ tùy ý đi dạo một vòng, nhìn xem có thích hay không?”
Cái này mà còn phải xem sao? Tất nhiên là ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã thích mê chiếc Rolls-Royce đời mới nhất của năm ngoái. Chiếc xe màu trắng, bên trong xe có đính đá như một bầu trời đầy sao. Thật lãng mạn! Có người phụ nữ nào mà không thích cơ chứ!
Từ Uyển Nhan nhíu mày, thật đáng tiếc…
Chiếc xe trong mộng đã ở ngay trước mặt cô †a, nhưng cô ta vẫn phải duy trì hình tượng của mình.
Tân Dương thấy cô ta cau mày thì ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Thật sự không ưng chiếc nào sao? Không sao cả, cô thích loại nào thì ngay bây giờ chúng ta có thể đặt một cái luôn”
Từ Uyển Nhan vội lắc đầu liên tục: “Không, không phải đâu, anh Tân, tôi không có ý như vậy. Chỉ là những chiếc xe của anh ở đây đều quá đắt, quá tốt… Từ trước đến nay, tôi luôn tự chỉ trả mọi thứ cho bản thân, chưa bao giờ tôi nhận một thứ gì đó mà không phải do mình làm ra. Bây giờ anh lại tặng tôi món quà quý giá như vậy, đương nhiên là tôi không thể nhận được rồi!”
Vẻ mặt của Tân Dương như chết lặng, những lời cô ta nói ra khiến anh ghê tởm, nhưng kỹ năng diễn xuất của Tân Dương giờ đây cũng đã khá hơn rất nhiều.
Anh ấy rũ mắt xuống: “Cô không bằng lòng là không muốn tiếp nhận ý tốt của tôi sao? Có lẽ tôi đường đột…”
“Không, đương nhiên không phải! Chỉ cần là anh thì tặng tôi thứ gì tôi cũng đều vô cùng yêu thích” Từ Uyển Nhan thấy vậy liền vội vã nhận quà, vì sợ Tân Dương sẽ không tặng cô ta nữa. Cô ta ngượng ngùng cựa quậy ngón tay: “Nếu như vậy thì tôi sẽ…”
Cô ta đảo mắt một vòng và nhìn thấy một chiếc Lexus màu vàng nhạt ở trong góc: “Tôi sẽ lấy chiếc đó! Đây hẳn là chiếc xe rẻ nhất trong gara của anh rồi nhỉ, Anh Tân? Anh yên tâm, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, sớm muộn gì thì giá trị mà tôi tạo ra cũng sẽ xứng đáng với chiếc xe đắt nhất tại đây!”
Tân Dương cong môi cười: “Đã là tặng quà cho bạn bè thì quan trọng gì cao thấp chứ, huống chỉ giữa cô và tôi vốn không cần phải khách sáo như vậy”
Từ Uyển Nhan còn chưa kịp phản ứng lại thì Tân Dương đã đi về phía chiếc xe: “Vậy cô có muốn thử lái xe không? Tôi sẽ hướng dẫn cho cô”
Từ Uyển Nhan nóng lòng ngồi vào ghế lái. Chiếc Lexus này cũng được coi là một phương tiện xa xỉ, tính cả nội thất bên trong thì giá của nó cũng phải đến ba tỷ đồng. Tân Dương mua chiếc xe này nhưng hầu như chưa từng lái qua. Chiếc xe được bảo dưỡng rất tốt. Cô ta lái chiếc này cũng không tính là thấp kém.
Từ Uyển Nhan hài lòng khởi động xe, vừa lúc đang vào giờ tan tầm, cô ta giả bộ như vô tình nói: “Chỗ này khá gần công ty, hay là chúng ta lái xe đến đó đi? Nhân tiện tôi cũng làm quen với điều kiện giao thông quanh đây luôn”
“Ừ” Tân Dương gật đầu, ánh mắt xẹt qua vô lăng trong tay Từ Uyển Nhan.
Sau mười phút, hai người họ đã chậm rãi lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Công ty Tân Á.
Vốn dĩ việc Từ Uyển Nhan đề nghị đến đây chỉ là một ý định chợt nảy ra trong đầu cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng mình thật sự sẽ gặp được Đường Hoa Nguyệt, người vừa tan làm ở đây.
Ngay khi Đường Hoa Nguyệt vừa bước ra khỏi thang máy và đi đến chỗ đậu xe của mình, cô liền nhìn thấy một chiếc Lexus màu vàng từ phía trước đi tới, đèn xe chiếu sáng chói mắt khiến cô không thể nhìn thấy gì.
Từ Uyển Nhan trong xe hừ lạnh một tiếng, sau đó giả bộ bối rối cầu cứu Tần Dương: ‘Ôi, tôi ngốc quá, không cẩn thận bật đèn quang rồi!”
Tân Dương nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt, sau đó anh ấy giơ tay lên, nhanh chóng tắt đèn đi.
Lúc này, Đường Hoa Nguyệt đứng bên ngoài mới nhìn rõ người ngồi trong xe, cô nhìn Tân Dương và nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tân Dương khẽ gật đầu rồi đột nhiên lấy điện thoại di động ra, nói với Từ Uyển Nhan: “Công ty có chuyện, tôi phải đi lên ngay. Nếu như cô đã quen đường thì về nhà sớm đi.”
Trong mắt Từ Uyển Nhan tràn đầy tức giận, cô ta căm ghét nhìn Đường Hoa.
Nguyệt, tại sao Đường Hoa Nguyệt lại dám gật đầu chào Tân Dương như vậy chứ?
Tân Dương xuống xe, sải bước đi tới đứng đối diện với Đường Hoa Nguyệt. Từ Uyển Nhan sửa sang lại quần áo rồi cũng ngang nhiên mở cửa xe ra, chậm rãi đứng ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt.
“Đã lâu không gặp, anh K… À không, cô Đường”
/268
|