Chương 139: Hạng nhất
Tất cả người theo dõi có mặt tại khán phòng đều bị hiệu ứng đặc biệt vô cùng kinh người của trò chơi này làm cho khiếp đảm, trên màn hình cỡ lớn trong quán truyền hình trực tiếp tình hình trận chiến thật sự phải gọi là một bữa tiệc thị giác.
Tiếng súng vang lên dữ dội, lại có thêm ba nhân vật ngã xuống đất trong không phục, cả khán phòng đều nổ tràng hò reo nhiệt liệt. Xem ra năm người giành được giải thưởng cuối cùng đã xuất hiện rồi, tiếp theo đây là xem ai có thể chiến đấu đến phút cuối!
Khán giả đều háo hức thảo luận về thân phận thật của các game thủ này.
“Nghe nói hôm nay mời nhiều lão làng trong làng thể thao điện tử đến lắm, mong chờ thật đấy, tao thấy có khi năm người giành được giải thưởng cuối cùng này đều là game thủ chuyên nghiệp chưa biết chừng!”
“Có lý lắm! Mày nhìn số mười ba mà xem, thao tác đỉnh thật sự, một mình số mười ba đã bùng nổ cả trận rồi! He he he, đừng bảo đó là thân tượng Sky của tao nhé!”
“Há há, biết đâu là con gái thì làm sao? Nhưng mà số mười ba đỉnh thật, tao thấy hạng nhất chung cuộc là anh ta rồi!”
“Đúng thật là thao tác của số mười ba hơi hơi giống Sky nhưng người chơi game là biết thao tác của anh ta nhuần nhuyễn hơn Sky nhiều. Đánh lâu như thế mà anh ta chỉ thao tác sai đúng một lần!
Chẳng hay là đại thân phương nào mau lộ mặt đi tao tò mò chết mất thôi…”
“Đúng đó đúng đó, kỹ thuật này chỉ có hơn chứ không có kém Đội tuyển Quốc gial”
Đường Hoa Nguyệt ngôi trong phòng riêng Vip trên tâng hai xem hình ảnh trò chơi đầy màu sắc trên màn hình lớn mà không khống chế được để cho những dòng suy nghĩ bay xa.
Mấy năm trước ngày cô còn trẻ người non dạ bất chấp tất cả không biết trời cao đất rộng là gì, chẳng phải cô cũng dâng trào trong cảm xúc mạnh, chơi đến vã mồ hôi mặc sự đời như những game thủ này à?
Cô đã từng là một cô gái tràn đây nhiệt huyết với chút sức lực nhỏ bé chỉ muốn cống hiển hết mình cho sự nghiệp trò chơi điện tử.
Ngày đó biết bao nhiêu người khen cô có tài năng trời cho, biết bao nhiêu người bảo rằng cô con gái nhưng không ngại bất cứ anh con trai nào… Cô đã từng khoe mẽ, đã từng tự tin, đã từng rong ruổi ở trong thế giới game mà chẳng màng sự đời với cái tên họ Hoắc khốn khiếp đó.
Có khổ nhường nào, mệt nhường nào nhưng chỉ cân cả hai vẫn sóng bước bên nhau thì hình như tất cả khổ đau đều biến thành nụ cười vui vẻ.
Hờ.
Đường Hoa Nguyệt nhếch mép cong môi cười tự giêu. Nếu không có cái đồ khốn đó có khi cô vẫn có cơ hội giành được hạng nhất đó chứ.
Tiếc là… Cô xoay cổ tay theo bản năng, tiếc là khớp xương cực kỳ quan trọng với game thủ đã gãy hoàn toàn rồi.
Chút dịu dàng mông lung trong đôi mắt Đường Hoa Nguyệt biến thành nỗi hận lạnh giá ngay lập tức.
Cô nhớ đến Hoäắc Anh Tuấn bị giam trong tù, cô nhớ đến quãng thời gian bị Lục Xuyên Mạn uy hiếp đến sống dở chết dở. Nếu không có Hoắc Anh Tuấn thì sao cô lại chịu để cho Lục Xuyên Mạn uy hiếp. Sao cô lại suýt chút nữa thì bị Lục Xuyên Mạn cưỡng hiếp. Sao lại bị chiếc tủ đổ vào đè gấy xương cổ tay trong khi chạy trốn!
Dù Đường Hoa Nguyệt cô có chết cũng sẽ luôn nhớ cái nỗi đau tại khoảnh khắc xương gãy điếng người đó!
Vết thương ấy đã buộc cô phải tạm biệt sự nghiệp thể thao điện tử mà cô yêu thích nhất! Vết thương đã làm cô bao nhiêu đêm mưa dầm làm cô đau đớn trằn trọc cả đêm vì khó ngủ!
Cùng lúc này trong căn phòng bên cạnh số mười ba chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, người đàn ông với gò má cương nghị rắn rỏi vô cùng chợt nheo mày khác cổ tay phải bị đau lên xoay nhẹ nhàng, trong khi đó thao tác của tay trái đánh bại ngay một đối thủ mà không hề bị ảnh hưởng.
Cả khán phòng đều bùng nổ tiếng hò reo nhiệt liệt!
Hai phút cuối, số mười ba đã không phụ sự mong mỏi của mọi người để đánh bại người chơi cuối cùng còn lại, vươn lên dẫn đầu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu MVP Cả khán phòng đều cùng hò hét số mười ba, tất cả đều muốn nhìn mặt thật của đại thần.
Hai mươi cánh cửa phòng được mở ra từ từ, tất cả game thủ cùng bước ra ngoài, sau cùng chỉ còn lại năm người top đầu ở lại trên sân khấu.
Số mười ba xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bởi vì anh ta là Hoắc Anh Tuấn.
Game thủ hoàn toàn xứng đáng với vị trí đầu bảng là anh ta đây gạt tai nghe ép mái tóc hơi bệt, tháo cúc cổ áo sơ mi, sải bước chân dài bước đến chỗ Đường Hoa Nguyệt đang đợi trong sân khấu, thần thái đó cao xa vời vợi như vị thần nắm giữ cả thế giới trong lòng bàn tay.
Đường Hoa Nguyệt không kịp đề phòng đã bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta. Cô vừa mới chìm trong suy nghĩ khó lòng dặn lại chợt nhói đau. Ánh mắt.cô chớp loé,nghiến răng tránh né ánh mắt nhìn thẳng trắng trợn của Hoắc Anh Tuấn mà cũng giấu cổ tay bị thương của mình ra đằng sau theo bản năng.
Giờ này cô chẳng buồn diễn cái tình tiết giả vờ yên bình, ánh mắt trói buộc và chủ nhân của ánh mắt đó khiến Đường Hoa Nguyệt muốn quay phắt đi ngay.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ sao làm vậy, cô đưa đồ đang cầm cho dẫn chương trình rồi xoay người bước xuống dưới sân khấu.
Cùng lúc này người đàn ông cao to mặc đồ đen đã nhanh tay kéo Đường Hoa Nguyệt lại, vừa hay bàn tay mạnh mẽ mà cũng ấm nóng của anh tóm đúng vào cổ tay phải của cô.
Hoắc Anh Tuấn kéo khẽ một cái kéo Đường Hoa Nguyệt về bên mình, anh ta nghiêng mặt hỏi vào tai Đường Hoa Nguyệt: “Không trao giải nữa à?
/268
|