Cuối tuần nắng vươn mình trên những rụm cây đang rũ mình trong sương sớm, gió nhè nhẹ mang cái mát lạnh hòa vào bầu không khí tinh sạch buổi sớm mai.
Bước ra khỏi nhà với chiếc balo nặng trịch sau lưng, áo sơ mi xám khoác ngoài áo thun trơn body, jean màu tro và đôi new balance xanh dương quen thuộc, style năng động, cá tính luôn được Gia Hân ưa chuộng. Chuyện là hôm nay trường Kinh tế tổ chức cho sinh viên thăm các trại trẻ và viện dưỡng lão trong ngoài thành phố.
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Gia Hân lơ đãng nhìn xung quanh, vẫn còn khá sớm nên các sinh viên chưa đến nhiều, ngày chủ nhật luôn kèm theo nhu cầu “nướng ngủ”. Vì rất đông sinh viên tham gia nên trường chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm sẽ đến một địa điểm khác nhau, nghe đâu nhóm Gia Hân đang sẽ đến một trường tình thương nào đó gần ngoại ô thành phố.
Đang phiêu theo từng giai điệu từ chiếc headphone màu xanh dương (Gia Hân cực nghiện màu này, điện thoại cũng xanh nốt), Gia Hân bực bội mở mắt xem ai dám cả gan cắt ngang mạch cảm xúc của mình
- Chào! Lại gặp em rồi.
Cô nheo mắt nhìn tên tóc vàng một lúc thì mệt mỏi kéo lại headphone, đầu tựa hẳn vào cửa nhưng lần nữa bị giựt ra.
- Em đang khinh thường Kris này đấy. – Kris nhìn cô bằng đôi mắt hằn học, anh ta gần như điên lên trước sự phớt lờ của cô.
- Còn anh… đang làm phiền tôi đấy. Bao nhiêu chỗ trống không ngồi sao phải là chỗ này?
- Anh thích. Với lại đâu còn chỗ nào nữa. – Kris nhúng vai, sự bực tức được thay bằng vẻ bỡn cợt.
Gia Hân liếc mắt quanh xe những ghế trống lúc nãy đã bị lắp đầy hết, cũng gần tới giờ khởi hành rồi.
- Anh muốn sao cũng được nhưng đừng làm phiền tôi nghe nhạc.
Đeo lại headphone, Gia Hân tựa đầu lên cửa. Kris cũng không muốn bị nói là làm phiền nữa nên lấy ipad ra chơi game chốc chốc lại quay sang người bên cạnh. Xe lăn bánh trên con đường đang trải dài trước mặt…
…
Địa điểm mà họ sẽ ở lại trong suốt ngày hôm nay là một ngôi trường nội trú chuyên nhận nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi, khuyết tật hay có hoàn cảnh khó khăn. Hơn 30 sinh viên bước vào trước những ánh mắt ngỡ ngàng, kì lạ và thích thú của một đám trẻ loi choi đang chơi gần cổng và sau đó là những đứa trẻ ở những khu vực khác nhau. Chúng mặc đồng phục và mang những đôi dép lê cũ kĩ, con trai thì tóc hớt sát chân, con gái thì tóc ngắn củn, chúng hơi gầy và đen đúa nhưng nhìn chung đứa nào cũng đáng yêu.
Theo như người quản lí nói sơ qua thì trường có khoảng 200 trẻ ở độ tuổi từ 4 – 10 không phải tất cả chúng đều mồ côi có một số do cha mẹ gửi vào vì hoàn cảnh khó khăn, vào những dịp Tết thì chúng được đón về nhà.
Nhiệm vụ của những sinh viên tình nguyện là vui chơi, sinh hoạt, dạy các em một số bài hát, trò chơi và kỹ năng đơn giản, ngoài ra còn phải giúp mấy cô chú quản lí giặt giũ chăn mền, quét dọn và nấu ăn. Công việc khá nhiều nên họ chia nhau ra, Gia Hân không giỏi trong việc quản trò cho lắm nên cô giành phần giúp mấy cô chú.
Đang vật vã để treo cái mền nặng trịch lên thì một bàn tay từ đâu xuất hiện đỡ giúp nhờ vậy mà đã treo được lên sào.
- Cảm ơn cậu nhé! – Vuốt nhẹ mồ hôi trên trán Gia Hân mỉm cười.
- Có gì đâu. Mình không ngờ một tiểu thư như Gia Hân mà cũng giỏi giang trong mấy việc này quá chứ.
Gia Hân cười nhẹ. Cậu bạn này rất hiền lành và tốt bụng với cặp kính cận vẻ thư sinh, cậu ta vẫn hay trao đổi với cô về những cuốn sách hay như lần trước trong thư viện.
- Đứng ngay ra đó làm gì còn cả đống chăn mền đây này.
Kris tự nhiên hằn học, quăng cả đống chăn mền rồi bỏ đi. Anh ta đang giận dữ cái gì vậy chứ? Sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Giờ ăn trưa.
Khi lũ trẻ ngủ trưa là lúc mà mấy chục anh chị sinh viên được nghỉ ngơi. Vì mệt và đói nên ai cũng cắm cổ vào ăn, thức ăn đạm bạc bỗng trở thành cao ngon mỹ vị.
- Gia Hân ăn nhiều vào. – Bên cạnh cậu bạn kính cận không ngừng gấp thức ăn vào chén khiến Gia Hân chỉ biết cười trừ, có một chút khó chịu.
- Tôi no rồi. – Đặt chén một cách mạnh bạo có chủ ý, Kris lạnh lùng rời khỏi nhà ăn trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Sau đó không lâu Gia Hân cũng buông đũa, cô đi dạo một mình quanh trường, nghĩ cũng lạ trưa nắng chan chan lại đi dạo càng lúc cô càng có những sở thích khác người.
Cô dừng bước sau bức tường, trước cửa phòng quản lí, Kris đang đứng cùng người quản lí, họ nói gì đó không rõ chỉ thấy anh đưa cho chú ấy một phong bì, chú ấy có vẻ rất vui mừng cúi đầu lia lịa. Gia Hân cười, Kris là một người tốt bụng.
Cuộc đời là những mảnh ghép, có yêu thương, có hạnh phúc, có khát vọng, có thất vọng và cả những nỗi đau trong bất hạnh. Không ai có thể quyết định số phận của mình nhưng việc thay đổi số phận thì hoàn toàn có thể. Trong xã hội có kẻ giàu và không thiếu kẻ nghèo, có kẻ hạnh phúc và không thiếu kẻ bất hạnh. Chúng ta luôn hy vọng một sự cân bằng trong cuộc sống này nếu người giàu biết chia sẻ cho người nghèo và những ai hạnh phúc biết san sẻ niềm hạnh phúc cùng người khác. Và yêu thương là động lực cho tất cả những san sẻ ấy. Yêu thương giúp cuộc sống cân bằng hơn.
Chiều dần buông, nắng dát vàng lên cảnh vật. Công việc cuối ngày cũng thật bận rộn, một nhóm tưới cây, một nhóm làm cỏ, một nhóm trồng thêm cây mới, một nhóm quét dọn,… Công việc hoàn thành khá mau chóng nhờ sự hợp lực của tất cả mọi người bao gồm mấy em nhỏ. Chúng có vẻ rất thạo việc. Làm xong thì ai nấy đều lấm tấm mồ hôi, người đầy đất cát nhưng nụ cười đã xóa tan bao vất vả.
Anh đội trưởng đứng ở giữa sân bóng, dùng một chân giữ quả bóng, tiếng còi trên tay anh ta rú lên – là một lệnh tập hợp. Trò chơi trước khi đi tắm và dùng cơm chiều là bóng đá. Không biết bao nhiêu cái chân lớn nhỏ chụm quanh quả bóng da, vài người sơ ý bị té, mặt mày, áo quần lấm lem đất cát nhưng cũng mau chóng đứng dậy cười ha hả. Mấy đứa trẻ cũng tham gia, chúng rất hiếu động, tuy hoàn cảnh kém may mắn nhưng chúng vẫn rất hồn nhiên, người ta thường nói trẻ con thường không biết buồn.
Đôi khi người lớn cần phải học tập trẻ con ở điểm này.
Bây giờ là 6h, họ đã dùng cơm chiều và dọn dẹp đồ đạc để 8h về lại thành phố. Tất cả quà bánh đem theo đều được chia đều cho đám trẻ, chúng rất vui luôn miệng nói cảm ơn, nghe mà mắt cay xè, lòng ấm hẳn.
Họ ngồi lại bên nhau cùng đám trẻ, khoảnh khắc chia tay buồn không tả xiết. Họ – những sinh viên trường Kinh tế, không ít những cô cậu ấm, đến đây họ đã không còn là những cô cậu vụng về, luôn có kẻ hầu người hạ, họ thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- Chị tên gì vậy? – Một cậu nhóc níu tay Gia Hân.
- Chị tên Gia Hân. Thế em tên gì? – Cô xoa đầu cậu nhóc kèm theo một nụ cười ấm áp.
- Em tên Phú.
- Chị sẽ nhớ cái tên này. Em cũng phải nhớ chị đấy nhé!
- Dạ, chị Gia Hân. – Cậu nhóc cười kháu khỉnh
Lúc này, Kris đang bị bao quay bởi một đám nhóc nữ bởi ngoại hình cao ráo, mái tóc vàng và gương mặt điển trai hiếm có.
- Anh Kris ơi, anh đẹp trai quá!
- Anh có bạn gái chưa vậy?
- Kris, sau này lớn em sẽ là bạn gái anh.
- Kris, cho em thơm anh đi.
- Cho em số điện thoại anh nha!!!
Kris nhăn mặt đau khổ, sao con gái bây giờ lại bạo dạng đến thế chứ, tụi nó chỉ là mấy nhóc tì thôi mà đã… còn xin số điện thoại nữa thật là!!!
Gia Hân nhìn mà bật cười, một bé gái còn hỏi anh ta “Chờ em lớn được không?”. Kris thật đào hoa.
- Chị ơi!!!
Gia Hân đang ngồi cùng cậu nhóc tên Phú thì một cô nhóc chạy lại trước mặt.
- Chuyện gì vậy? – Cô xoa đầu cô nhóc.
- Em bị mất đồ.
- Mất cái gì? Mà mất ở đâu?
- Sợi dây chuyền của mẹ em. Nó bị mất trong nhà kho.
- Dẫn chị đến đó, chị sẽ tìm giúp em.
Không suy nghĩ nhiều, Gia Hân theo chân cô bé rời khỏi Hội trường, “sợi dây chuyền của mẹ” nó chắc hẳn rất quan trọng với cô bé.
Cô đưa tay đẩy cửa, nhà kho không hẳn là tối đen, chút ánh sáng từ chiếc đèn điện đã cũ giúp cô nhìn thấy xung quanh, nhà kho khá cũ và bừa bộn.
- Chúng ta cần phải có đèn pin. – Gia Hân quay ngoắt ra nhưng cô bé lúc nãy đã biến mất, cánh cửa nhà kho đột nhiên bị đóng sầm lại.
…
Không thấy Gia Hân ở đâu, Kris bắt đầu lo lắng và càng kì lạ hơn khi tên kính cận mà anh ghét cay ghét đắng cũng chẳng thấy đâu. kris bắt đầu thấy sợ. Anh chạy như điên tìm cô nhưng không thấy, mồ hôi tứa đầy trong lòng bàn tay đang xiết chặt, đã có chuyện gì xảy ra.
- Anh ơi! – Một cậu nhóc níu tay Kris theo như trí nhớ của anh thì đây là cậu nhóc ngồi cùng Gia Hân lúc nãy.
…
- Cậu… Sao cậu lại ở đây? – Lùi lại một bước, Gia Hân tự nhiên thấy sợ hãi cậu bạn hiền lành này.
- Mình ở đây đợi cậu. – Kính cận tiến một bước về phía cô.
- Tất cả là do cậu sắp đặt, cậu đã bắt cô bé ấy nói dối để dụ tôi đến đây đúng không?
- Đúng vậy.
- Vì lí do gì chứ?
- Vì mình yêu cậu.
Cậu ta đột ngột xiết chặt tay Gia Hân làm cô không kịp phản kháng, trước mặt cô không còn là một cậu bạn hiền lành nữa, cậu ta đang dần lột bỏ lớp vỏ bọc của mình.
- Buông ra. – Cô gằng giọng, dùng hết sức vùng ra nhưng không thể dù gì cậu ta cũng là con trai.
- Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ phớt lờ tình cảm của mình dành cho cậu?
Cậu biết là mình yêu cậu mà Gia Hân.
- Tại tôi không yêu cậu, chỉ vậy thôi. – Cô lạnh lùng.
- Hay là cậu yêu cái tên tóc vàng đó? – Kính cận hét lên, mắt cậu ta hằn lên tia giận dữ.
- Tôi không yêu ai cả.
- Cậu nói dối. Cậu chê tôi không đẹp trai, không giàu có như tên đó phải không?
Bốp.
- Tôi cảnh cáo cậu tốt hơn thì thả tôi ra, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì.
Một cái tát hình như vẫn chưa làm cậu ta tỉnh ra thậm chí còn làm con thú dữ trong người cậu ta sống dậy.
- Không!!! Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu Gia Hân. Bằng mọi cách cậu phải là của tôi, cậu phải là của tôi.
- Cậu điên rồi! Thả tôi ra.
Gia Hân lần nữa vùng mạnh ra nhưng bị cậu ta giữ chặt lại và mạnh tay quăng cô lên chiếc giường cũ kĩ trong góc phòng.
- Phải, tôi điên rồi. Tôi điên vì tôi yêu cậu. Tôi sẽ làm mọi cách để cậu là của tôi.
Quăng bỏ kính xuống sàn, cậu ta cúi xuống ôm mạnh cô đương nhiên Gia Hân đâu để cậu ta làm vậy với mình, tuyệt đối không thể. Cô đẩy mạnh cậu ra, cố tránh những cái hôn gớm riết và hét lên mong ai đó sẽ nghe thấy.
Bước ra khỏi nhà với chiếc balo nặng trịch sau lưng, áo sơ mi xám khoác ngoài áo thun trơn body, jean màu tro và đôi new balance xanh dương quen thuộc, style năng động, cá tính luôn được Gia Hân ưa chuộng. Chuyện là hôm nay trường Kinh tế tổ chức cho sinh viên thăm các trại trẻ và viện dưỡng lão trong ngoài thành phố.
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Gia Hân lơ đãng nhìn xung quanh, vẫn còn khá sớm nên các sinh viên chưa đến nhiều, ngày chủ nhật luôn kèm theo nhu cầu “nướng ngủ”. Vì rất đông sinh viên tham gia nên trường chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm sẽ đến một địa điểm khác nhau, nghe đâu nhóm Gia Hân đang sẽ đến một trường tình thương nào đó gần ngoại ô thành phố.
Đang phiêu theo từng giai điệu từ chiếc headphone màu xanh dương (Gia Hân cực nghiện màu này, điện thoại cũng xanh nốt), Gia Hân bực bội mở mắt xem ai dám cả gan cắt ngang mạch cảm xúc của mình
- Chào! Lại gặp em rồi.
Cô nheo mắt nhìn tên tóc vàng một lúc thì mệt mỏi kéo lại headphone, đầu tựa hẳn vào cửa nhưng lần nữa bị giựt ra.
- Em đang khinh thường Kris này đấy. – Kris nhìn cô bằng đôi mắt hằn học, anh ta gần như điên lên trước sự phớt lờ của cô.
- Còn anh… đang làm phiền tôi đấy. Bao nhiêu chỗ trống không ngồi sao phải là chỗ này?
- Anh thích. Với lại đâu còn chỗ nào nữa. – Kris nhúng vai, sự bực tức được thay bằng vẻ bỡn cợt.
Gia Hân liếc mắt quanh xe những ghế trống lúc nãy đã bị lắp đầy hết, cũng gần tới giờ khởi hành rồi.
- Anh muốn sao cũng được nhưng đừng làm phiền tôi nghe nhạc.
Đeo lại headphone, Gia Hân tựa đầu lên cửa. Kris cũng không muốn bị nói là làm phiền nữa nên lấy ipad ra chơi game chốc chốc lại quay sang người bên cạnh. Xe lăn bánh trên con đường đang trải dài trước mặt…
…
Địa điểm mà họ sẽ ở lại trong suốt ngày hôm nay là một ngôi trường nội trú chuyên nhận nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi, khuyết tật hay có hoàn cảnh khó khăn. Hơn 30 sinh viên bước vào trước những ánh mắt ngỡ ngàng, kì lạ và thích thú của một đám trẻ loi choi đang chơi gần cổng và sau đó là những đứa trẻ ở những khu vực khác nhau. Chúng mặc đồng phục và mang những đôi dép lê cũ kĩ, con trai thì tóc hớt sát chân, con gái thì tóc ngắn củn, chúng hơi gầy và đen đúa nhưng nhìn chung đứa nào cũng đáng yêu.
Theo như người quản lí nói sơ qua thì trường có khoảng 200 trẻ ở độ tuổi từ 4 – 10 không phải tất cả chúng đều mồ côi có một số do cha mẹ gửi vào vì hoàn cảnh khó khăn, vào những dịp Tết thì chúng được đón về nhà.
Nhiệm vụ của những sinh viên tình nguyện là vui chơi, sinh hoạt, dạy các em một số bài hát, trò chơi và kỹ năng đơn giản, ngoài ra còn phải giúp mấy cô chú quản lí giặt giũ chăn mền, quét dọn và nấu ăn. Công việc khá nhiều nên họ chia nhau ra, Gia Hân không giỏi trong việc quản trò cho lắm nên cô giành phần giúp mấy cô chú.
Đang vật vã để treo cái mền nặng trịch lên thì một bàn tay từ đâu xuất hiện đỡ giúp nhờ vậy mà đã treo được lên sào.
- Cảm ơn cậu nhé! – Vuốt nhẹ mồ hôi trên trán Gia Hân mỉm cười.
- Có gì đâu. Mình không ngờ một tiểu thư như Gia Hân mà cũng giỏi giang trong mấy việc này quá chứ.
Gia Hân cười nhẹ. Cậu bạn này rất hiền lành và tốt bụng với cặp kính cận vẻ thư sinh, cậu ta vẫn hay trao đổi với cô về những cuốn sách hay như lần trước trong thư viện.
- Đứng ngay ra đó làm gì còn cả đống chăn mền đây này.
Kris tự nhiên hằn học, quăng cả đống chăn mền rồi bỏ đi. Anh ta đang giận dữ cái gì vậy chứ? Sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Giờ ăn trưa.
Khi lũ trẻ ngủ trưa là lúc mà mấy chục anh chị sinh viên được nghỉ ngơi. Vì mệt và đói nên ai cũng cắm cổ vào ăn, thức ăn đạm bạc bỗng trở thành cao ngon mỹ vị.
- Gia Hân ăn nhiều vào. – Bên cạnh cậu bạn kính cận không ngừng gấp thức ăn vào chén khiến Gia Hân chỉ biết cười trừ, có một chút khó chịu.
- Tôi no rồi. – Đặt chén một cách mạnh bạo có chủ ý, Kris lạnh lùng rời khỏi nhà ăn trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Sau đó không lâu Gia Hân cũng buông đũa, cô đi dạo một mình quanh trường, nghĩ cũng lạ trưa nắng chan chan lại đi dạo càng lúc cô càng có những sở thích khác người.
Cô dừng bước sau bức tường, trước cửa phòng quản lí, Kris đang đứng cùng người quản lí, họ nói gì đó không rõ chỉ thấy anh đưa cho chú ấy một phong bì, chú ấy có vẻ rất vui mừng cúi đầu lia lịa. Gia Hân cười, Kris là một người tốt bụng.
Cuộc đời là những mảnh ghép, có yêu thương, có hạnh phúc, có khát vọng, có thất vọng và cả những nỗi đau trong bất hạnh. Không ai có thể quyết định số phận của mình nhưng việc thay đổi số phận thì hoàn toàn có thể. Trong xã hội có kẻ giàu và không thiếu kẻ nghèo, có kẻ hạnh phúc và không thiếu kẻ bất hạnh. Chúng ta luôn hy vọng một sự cân bằng trong cuộc sống này nếu người giàu biết chia sẻ cho người nghèo và những ai hạnh phúc biết san sẻ niềm hạnh phúc cùng người khác. Và yêu thương là động lực cho tất cả những san sẻ ấy. Yêu thương giúp cuộc sống cân bằng hơn.
Chiều dần buông, nắng dát vàng lên cảnh vật. Công việc cuối ngày cũng thật bận rộn, một nhóm tưới cây, một nhóm làm cỏ, một nhóm trồng thêm cây mới, một nhóm quét dọn,… Công việc hoàn thành khá mau chóng nhờ sự hợp lực của tất cả mọi người bao gồm mấy em nhỏ. Chúng có vẻ rất thạo việc. Làm xong thì ai nấy đều lấm tấm mồ hôi, người đầy đất cát nhưng nụ cười đã xóa tan bao vất vả.
Anh đội trưởng đứng ở giữa sân bóng, dùng một chân giữ quả bóng, tiếng còi trên tay anh ta rú lên – là một lệnh tập hợp. Trò chơi trước khi đi tắm và dùng cơm chiều là bóng đá. Không biết bao nhiêu cái chân lớn nhỏ chụm quanh quả bóng da, vài người sơ ý bị té, mặt mày, áo quần lấm lem đất cát nhưng cũng mau chóng đứng dậy cười ha hả. Mấy đứa trẻ cũng tham gia, chúng rất hiếu động, tuy hoàn cảnh kém may mắn nhưng chúng vẫn rất hồn nhiên, người ta thường nói trẻ con thường không biết buồn.
Đôi khi người lớn cần phải học tập trẻ con ở điểm này.
Bây giờ là 6h, họ đã dùng cơm chiều và dọn dẹp đồ đạc để 8h về lại thành phố. Tất cả quà bánh đem theo đều được chia đều cho đám trẻ, chúng rất vui luôn miệng nói cảm ơn, nghe mà mắt cay xè, lòng ấm hẳn.
Họ ngồi lại bên nhau cùng đám trẻ, khoảnh khắc chia tay buồn không tả xiết. Họ – những sinh viên trường Kinh tế, không ít những cô cậu ấm, đến đây họ đã không còn là những cô cậu vụng về, luôn có kẻ hầu người hạ, họ thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- Chị tên gì vậy? – Một cậu nhóc níu tay Gia Hân.
- Chị tên Gia Hân. Thế em tên gì? – Cô xoa đầu cậu nhóc kèm theo một nụ cười ấm áp.
- Em tên Phú.
- Chị sẽ nhớ cái tên này. Em cũng phải nhớ chị đấy nhé!
- Dạ, chị Gia Hân. – Cậu nhóc cười kháu khỉnh
Lúc này, Kris đang bị bao quay bởi một đám nhóc nữ bởi ngoại hình cao ráo, mái tóc vàng và gương mặt điển trai hiếm có.
- Anh Kris ơi, anh đẹp trai quá!
- Anh có bạn gái chưa vậy?
- Kris, sau này lớn em sẽ là bạn gái anh.
- Kris, cho em thơm anh đi.
- Cho em số điện thoại anh nha!!!
Kris nhăn mặt đau khổ, sao con gái bây giờ lại bạo dạng đến thế chứ, tụi nó chỉ là mấy nhóc tì thôi mà đã… còn xin số điện thoại nữa thật là!!!
Gia Hân nhìn mà bật cười, một bé gái còn hỏi anh ta “Chờ em lớn được không?”. Kris thật đào hoa.
- Chị ơi!!!
Gia Hân đang ngồi cùng cậu nhóc tên Phú thì một cô nhóc chạy lại trước mặt.
- Chuyện gì vậy? – Cô xoa đầu cô nhóc.
- Em bị mất đồ.
- Mất cái gì? Mà mất ở đâu?
- Sợi dây chuyền của mẹ em. Nó bị mất trong nhà kho.
- Dẫn chị đến đó, chị sẽ tìm giúp em.
Không suy nghĩ nhiều, Gia Hân theo chân cô bé rời khỏi Hội trường, “sợi dây chuyền của mẹ” nó chắc hẳn rất quan trọng với cô bé.
Cô đưa tay đẩy cửa, nhà kho không hẳn là tối đen, chút ánh sáng từ chiếc đèn điện đã cũ giúp cô nhìn thấy xung quanh, nhà kho khá cũ và bừa bộn.
- Chúng ta cần phải có đèn pin. – Gia Hân quay ngoắt ra nhưng cô bé lúc nãy đã biến mất, cánh cửa nhà kho đột nhiên bị đóng sầm lại.
…
Không thấy Gia Hân ở đâu, Kris bắt đầu lo lắng và càng kì lạ hơn khi tên kính cận mà anh ghét cay ghét đắng cũng chẳng thấy đâu. kris bắt đầu thấy sợ. Anh chạy như điên tìm cô nhưng không thấy, mồ hôi tứa đầy trong lòng bàn tay đang xiết chặt, đã có chuyện gì xảy ra.
- Anh ơi! – Một cậu nhóc níu tay Kris theo như trí nhớ của anh thì đây là cậu nhóc ngồi cùng Gia Hân lúc nãy.
…
- Cậu… Sao cậu lại ở đây? – Lùi lại một bước, Gia Hân tự nhiên thấy sợ hãi cậu bạn hiền lành này.
- Mình ở đây đợi cậu. – Kính cận tiến một bước về phía cô.
- Tất cả là do cậu sắp đặt, cậu đã bắt cô bé ấy nói dối để dụ tôi đến đây đúng không?
- Đúng vậy.
- Vì lí do gì chứ?
- Vì mình yêu cậu.
Cậu ta đột ngột xiết chặt tay Gia Hân làm cô không kịp phản kháng, trước mặt cô không còn là một cậu bạn hiền lành nữa, cậu ta đang dần lột bỏ lớp vỏ bọc của mình.
- Buông ra. – Cô gằng giọng, dùng hết sức vùng ra nhưng không thể dù gì cậu ta cũng là con trai.
- Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ phớt lờ tình cảm của mình dành cho cậu?
Cậu biết là mình yêu cậu mà Gia Hân.
- Tại tôi không yêu cậu, chỉ vậy thôi. – Cô lạnh lùng.
- Hay là cậu yêu cái tên tóc vàng đó? – Kính cận hét lên, mắt cậu ta hằn lên tia giận dữ.
- Tôi không yêu ai cả.
- Cậu nói dối. Cậu chê tôi không đẹp trai, không giàu có như tên đó phải không?
Bốp.
- Tôi cảnh cáo cậu tốt hơn thì thả tôi ra, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì.
Một cái tát hình như vẫn chưa làm cậu ta tỉnh ra thậm chí còn làm con thú dữ trong người cậu ta sống dậy.
- Không!!! Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu Gia Hân. Bằng mọi cách cậu phải là của tôi, cậu phải là của tôi.
- Cậu điên rồi! Thả tôi ra.
Gia Hân lần nữa vùng mạnh ra nhưng bị cậu ta giữ chặt lại và mạnh tay quăng cô lên chiếc giường cũ kĩ trong góc phòng.
- Phải, tôi điên rồi. Tôi điên vì tôi yêu cậu. Tôi sẽ làm mọi cách để cậu là của tôi.
Quăng bỏ kính xuống sàn, cậu ta cúi xuống ôm mạnh cô đương nhiên Gia Hân đâu để cậu ta làm vậy với mình, tuyệt đối không thể. Cô đẩy mạnh cậu ra, cố tránh những cái hôn gớm riết và hét lên mong ai đó sẽ nghe thấy.
/80
|