Két.
BMW đột ngột phanh gấp trước cánh cổng vàng kim, học viện đã tan từ lâu, bóng dáng cô gái nhỏ ghì lấy balo đứng đợi anh mỗi buổi tan học giờ chẳng thấy.
Chấn Nam bắt đầu hoang mang, chưa bao giờ anh thấy sợ hãi như bây giờ.
- Chấn Nam, cậu xem…
Đi về phía Jay. Chấn Nam kinh ngạc nhìn chiếc balo màu xanh rêu thấm đẫm máu tanh đang treo đủng đẳng trên song sắt của cánh cổng. Đó chẳng phải là balo của Gia Hân?
Mắt quỹ hằn lên tia tức giận như muốn xe nát mọi điều. Huy hiệu cánh bạc lấp lánh trên balo chạm ngay tia nhìn đó.
***
- < Là huy hiệu của Wings, đôi cánh bạc. > – Giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn.
- Công việc bên đó vẫn ổn chứ ạ? Thầy có điều tra được gì không? – Jay nói lớn.
- < Tất cả người của chúng ta đều bị phát hiện và thủ tiêu, mọi việc có vẻ khó khăn hơn ta nghĩ. Từ giờ phút này tất cả phải hết sức cẩn thận vì không biết mục tiêu tiếp theo của chúng sẽ là ai đặc biệt là Chấn Nam, rất có thể chúng sẽ dùng Gia Hân để uy hiếp con. >
Bên cạnh Jay, nhóc Gia Bảo lên tiếng:
- Chúng con biết rồi. Bố cũng phải cẩn thận.
Tiếng tút ngân dài, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
- Chết tiệt. Kan vừa ra nước ngoài thì chúng đã hành động rồi. – Jay tức giận đấm mạnh lên thành ghế.
- Vừa mới bắt đầu đã nhắm ngay Gia Hân cho thấy chúng nắm rất rõ tình hình bên chúng ta. – Là Lâm Vũ không ngạc nhiên khi anh có mặt ở đây vì anh cũng là một thành viên của Black Hats.
- Phải mau chóng tìm cho ra chị Gia Hân, bọn người khát máu đó không biết sẽ làm gì chị ấy. – Nói đoạn, Gia Bảo quay sang Chấn Nam, nãy giờ anh vẫn chưa lên tiếng. – Chấn Nam anh nói gì đi chứ?
Chớp mắt, Chấn Nam nhìn sang Jay lạnh nhạt nói:
- Jay, bằng mọi cách phải điều tra thông tin về Wings nhất là leader của họ, tôi không tin là không thể tìm ra bất cứ điều gì. – Quay sang Lâm Vũ, chàng leader ra lệnh. – Còn cậu, điều thêm người tìm Gia Hân đồng thời phải bảo vệ Lục Chấn Khang cho đến khi ông ấy sang Mỹ.
- Còn em thì sao? – Gia Bảo chỉ vào mình nãy giờ cậu vẫn chưa có nhiệm vụ gì cả.
- Giám sát Hiệu trưởng, bà ấy rất đáng nghi. Tất cả mọi người phải thật cẩn thận.
Jay lặng nhìn Chấn Nam, chưa bao giờ cậu nhấc tới hai từ “cẩn thận”. Có lẽ Chấn Nam đang rất hoang mang trước sự biến mất của Gia Hân dù có vẻ như cậu ta đang rất bình tĩnh.
Sau khi đã bàn bạc xong, ai vào việc nấy, tất cả đều rất lo lắng cho cô gái nhỏ.
…
Khép cửa, người phụ nữ tiến về phía chàng trai đang ngồi chéo chân trên sofa, tay nhâm nhi ly rượu vang.
- Duy Anh sao cậu lại bắt Hân Hân? Con bé không hề liên cang tới chuyện này.
Duy Anh liếc nhìn người phụ nữ, giọng khinh khỉnh:
- Ai bảo thế hả? Cô bé đó là yếu điểm duy nhất của Lục Chấn Nam, muốn đối phó cậu ta thì dùng nó là cách tốt nhất.
- Nhưng con bé vô tội.
- Nếu cô bé ngoan ngoãn hợp tác nó có thể sống. Mà này, việc tiết lộ tung tích của bà không phải chỉ để hoãn lại chuyến bay của Lục Chấn Khang đâu. Mục tiêu tiếp theo phải nhờ tới bà đấy, Phương Linh.
- Không đơn giản vậy đâu. Họ đã nghi ngờ và cho người giám sát tôi.
- Yên tâm, tôi sẽ giải quyết. Bà chỉ việc làm tốt việc của mình. Kế hoạch của chúng ta sẽ thành công, những kẻ đáng chết cuối cùng cũng không được sống lâu đâu.
Lắc lư ly rượu vang, người tên Duy Anh nhếch môi, ánh mắt nguy hiểm đó thật khiến người ta rợn sống lưng.
…
- Cô bé đó tỉnh chưa?
- Vẫn chưa thưa leader.
- Mở cửa.
Một trong hai tên cận vệ đưa tay đẩy cửa rồi cả hai tên cúi đầu cung kính.
Duy Anh lạnh nhạt bước vào, tiến về phía giường, cô gái trong bộ đồng phục vẫn đang ngủ.
Duy Anh như bất động, những cảm xúc khó tả đổ dồn lên đôi mắt, anh bị cô gái làm thất thần. Gương mặt này…
Ánh sang nhỏ lóe lên từ trong cổ áo cô nhóc làm Duy Anh chú ý. Anh đưa mắt xem xét và lần nữa chết lặng. Cái này…
Tựa đầu lên chiếc ghế chủ tịch mà hàng vạn người vẫn mong ước, Chấn Nam nhắm nghiền mắt, không có Gia Hân bên cạnh, khoảng thời gian này với anh cực kì tồi tệ cứ như mọi thiết tha khi được sống bỗng chốc tan biến.
Cốc Cốc.
- Vào đi. – Kèm theo đó là sự quay lại của một con người lạnh lùng.
- Chủ tịch, anh có một bưu kiện. – Cô thư kí bước vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn một hộp quà bắt mắt, cúi chào rồi bước ra. Như những người khác, cô cũng sợ vị chủ tịch lạnh lùng này.
Dò xét thứ trên bàn, Chấn Nam không chút chần chừ đưa tay mở hộp quà. Chiếc nơ màu hồng phấn nhanh chóng cuốn lấy sự chú ý của anh, cái này là của Gia Hân. Bên trong còn có một mẫu giấy.
Chấn Nam cau mày, cố kiềm nén sự tức giận, mắt anh dường như đã đổi màu, viễn cảnh chết chóc đang dần mở ra.
Ghì chặt lấy tay láy, BMW lao vút trên đường như mãnh thú, cảnh sát giao thông cũng phải bó tay trước tốc độ chết người đó.
Đóng mạnh cánh cửa đen bóng, đôi chân dài sải từng bước gấp gáp vào cổng công viên giải trí. Dưới tiết trời nóng bức, mồ hôi đẫm trên vầng trán rồi chảy dài hai bên mặt. Cảm giác lo lắng choáng lấy tâm can, Lục Chấn Nam anh không còn là anh nữa rồi.
Bên bờ hồ, giờ đang là buổi trưa nên không có ai lui tới. Thứ gì đó đã khiến Chấn Nam cau mày, anh bước nhanh về phía chiếc ghế đá bên bờ hồ đưa tay lấy tờ giấy trắng lên.
“Lục Chấn Nam, đùa với cậu thật thú vị.”
Trên mẫu giấy con có vẽ hình viên đạn trong vũng máu đỏ tươi như dư báo về một điều tồi tệ nào đó sắp xảy ra.
Chấn Nam đưa mắt về xung quanh dò xét nhưng vẫn không thấy điều bất thường. Anh nghiến răng, vò nát tờ giấy, đùa với anh sao?
- Chấn Nam, cẩn thận!
Đoàng!
Giữa nắng trời oi bức, tiếng súng bất ngờ đưa mọi thứ lên cao trào rồi đột ngột chùng xuống, không gian tĩnh lặng như tờ, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi là một sự mất mác đau đớn.
***
- Tỉnh rồi à?
- Anh… anh là ai?
Gia Hân sợ hãi lùi từng bước, khi tỉnh dậy cô đã thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc chỉ nhớ rằng cô đang đợi Chấn Nam thì bị một tốp người áo đen trút thuốc mê rồi lôi lên xe, cô đã ngủ rất lâu thì phải?
- Em tên gì? – Chàng trai lạ trước mặt trả lời bằng một câu hỏi.
Không biết là do bắt chước hay tại trùng hợp mà Gia Hân cũng đáp lại bằng một câu hỏi:
- Sao… sao lại bắt tôi?
- Tên gì? – Người đó nghiến răng nhắc lại.
- Gia… Gia Hân…
Cô lắp bắp phần vì sợ phần vì cô còn vụn về trong chuyện phát ra tiếng nói, đến lúc này thì tấm lưng lạnh toát đã chạm tường, không lùi được nữa. Cô mím môi, tay xiết chặt mép áo, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Anh ta bất ngờ nâng cằm cô lên.
- Đúng là rất giống…
Gia Hân chẳng hiểu người này đang nói gì nhưng thái độ lạnh lùng này rất giống một người, phải rồi chắc giờ người đó đang rất lo lắng cho cô.
Có lẽ người đó đã tiếp Gia Hân thêm sức mạnh khi mà cô gạt phắt bàn tay đó ra, trừng mắt nói.
- Anh… anh muốn làm… gì tôi?
- Làm gì à? Phải xem kết quả thế nào đã…
Anh ta nói xong thì bỏ đi, Gia Hân thở phào nhẹ nhỏm, câu nói vừa rồi là có ý gì? Mà tại sao lại bắt cô?
***
Giờ ra chơi luôn là khoảng thời gian rộn rang quý báo vậy mà với những bạn trẻ này lại trở thành khoảng thời gian buồn chán ngắt.
Áp mặt lên bàn, mái tóc ngắn rủ xuống mặt, Vũ Phương nói trong vô vọng:
- Ai nói cho tôi biết sao Gia Hân lại nghỉ học nữa vậy? Điện thoại cũng không liên lạc được.
- Lâm Vũ mấy ngày nay cũng vậy… – Bảo Châu gục đầu xuống bàn, giọng ỉu xìu rồi đột nhiên chòm người dậy. – Phải rồi Hàn Phong không phải hai người ở cùng nhà sao, cậu có biết anh ấy dạo này có chuyện gì không?
- Nè, Lâm Hàn Phong. – Bảo Châu gọi lại lần nữa nhưng người kia vẫn không đoái hoài.
Bực mình, cô nàng hội phó giựt mạnh chiếc headphone rồi hét lớn:
- ĐỒ ĐIẾC!!!
- Cậu điên à? – Hàn Phong cau có quay xuống bàn dưới.
- Tôi hỏi cậu dạo này Lâm Vũ có chuyện gì sao anh ấy cứ nghỉ học suốt vậy còn rất ít khi liên lạc được?
- Làm sao tôi biết? – Cậu lạnh nhạt.
- Chẳng phải hai người ở chung nhà sao?
- Mấy ngày nay anh ấy không về nhà.
- Không về nhà? – Bảo Châu tròn mắt kinh ngạc.
Vũ Phương kéo thẳng lưng, tham gia vào cuộc bàn luận:
- Gia Hân cũng vậy… Mình lo quá đi.
- Chẳng phải Gia Hân ở chung với Lục Chấn Nam sao? – Bảo Châu quay sang người cùng bàn.
- Nhưng mình nghe nói anh ấy mấy ngày nay cũng không tới lớp.
Sau một hồi xoa cằm tỏ vẻ suy nghĩ, Bảo Châu đập bàn đầy quả quyết:
- Chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi. Tan học tụi mình phải tìm đến nhà tên đó mới được.
- Đồng ý. Hàn Phong cậu có đi cùng không? – Vũ Phương đưa tay tán thành rồi ngoái lên người phía trên.
- Nhà của tên đó có chết tôi cũng không vào nhưng… nếu vì Gia Hân…
- Được rồi. Nhất trí như vậy đi. Để mình nhắn tin cho anh Nam nữa.
Nói xong, Bảo Châu hí hoáy lấy điện thoại.
- Sao phải lôi theo tên đó chứ?
- Không phải cậu rất muốn sao?
- Mình… mình muốn hồi nào đâu? Tên đó là đồ đáng ghét.
- Ơ… anh Nam đang chọc ghẹo nhỏ hoa khôi khối dưới kìa.
Nhanh như chớp, Vũ Phương ngoắc đầu nhìn ra phía cửa lớp, nghe tiếng cười khúc khích bên cạnh, mặt cô nàng tối sầm lại.
Đeo lại headphone, qua ô cửa kính Hàn Phong rải ánh mắt đượm buồn về ngọn đồi lộng gió, chẳng thèm mảy may đến hai cô kia đang rượt đuổi hay cáu xé gì nhau.
***
Kính Koong.
- Cậu chủ Chấn Nam đã ra sống riêng lúc 15 tuổi.
- Vậy bác có biết anh ấy sống ở đâu không?
- Chuyện này tôi không rõ lắm.
- Cám ơn bác nhiều lắm.
Đám thanh niên cúi chào vị quản gia rồi bước ra ngoài.
- Mình không biết là Chấn Nam đã ra sống riêng sớm vậy đó.
- Mình rất ngưỡng mộ những người có tính tự lập.
Trong lúc hai cô gái đang tấm tắt buôn chuyện thì hai chàng trai phía sau cùng cau mày, khó chịu rồi thì thầm đồng thanh:
- Có gì hay ho!!!
(Ring Ring) – Là mẹ Vũ Phương gọi bảo cô về nhà ngay. Giờ thì cả bốn đứa cũng phải chia tay nhau ra về sau chặn đường hoài cô phí sức.
…
Trước khi thang máy đóng, một tốp người áo đen đã kịp bước vào. Lúc đầu Vũ Phương không cảm thấy gì nhưng càng về sau thì đám người đó càng kì lạ, đáng sợ hơn nữa là họ lên cùng tầng với cô.
Gấp gáp ra khỏi thang máy, Vũ Phương nhanh chóng tìm chìa khóa để vào nhà, hai mẹ con cô sống ở một chung cư cao cấp.
Cửa vừa mở, Vũ Phương thấy đầu choáng váng, cô bị vật gì đó đập mạnh vào đầu rồi ngã khụy xuống, bất tỉnh.
- Phương, con về rồi à?
Mẹ Vũ Phương từ trong phòng bước ra, bất động trước cảnh tượng trước mắt, đôi mắt căng ra đầy sợ hãi…
BMW đột ngột phanh gấp trước cánh cổng vàng kim, học viện đã tan từ lâu, bóng dáng cô gái nhỏ ghì lấy balo đứng đợi anh mỗi buổi tan học giờ chẳng thấy.
Chấn Nam bắt đầu hoang mang, chưa bao giờ anh thấy sợ hãi như bây giờ.
- Chấn Nam, cậu xem…
Đi về phía Jay. Chấn Nam kinh ngạc nhìn chiếc balo màu xanh rêu thấm đẫm máu tanh đang treo đủng đẳng trên song sắt của cánh cổng. Đó chẳng phải là balo của Gia Hân?
Mắt quỹ hằn lên tia tức giận như muốn xe nát mọi điều. Huy hiệu cánh bạc lấp lánh trên balo chạm ngay tia nhìn đó.
***
- < Là huy hiệu của Wings, đôi cánh bạc. > – Giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn.
- Công việc bên đó vẫn ổn chứ ạ? Thầy có điều tra được gì không? – Jay nói lớn.
- < Tất cả người của chúng ta đều bị phát hiện và thủ tiêu, mọi việc có vẻ khó khăn hơn ta nghĩ. Từ giờ phút này tất cả phải hết sức cẩn thận vì không biết mục tiêu tiếp theo của chúng sẽ là ai đặc biệt là Chấn Nam, rất có thể chúng sẽ dùng Gia Hân để uy hiếp con. >
Bên cạnh Jay, nhóc Gia Bảo lên tiếng:
- Chúng con biết rồi. Bố cũng phải cẩn thận.
Tiếng tút ngân dài, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
- Chết tiệt. Kan vừa ra nước ngoài thì chúng đã hành động rồi. – Jay tức giận đấm mạnh lên thành ghế.
- Vừa mới bắt đầu đã nhắm ngay Gia Hân cho thấy chúng nắm rất rõ tình hình bên chúng ta. – Là Lâm Vũ không ngạc nhiên khi anh có mặt ở đây vì anh cũng là một thành viên của Black Hats.
- Phải mau chóng tìm cho ra chị Gia Hân, bọn người khát máu đó không biết sẽ làm gì chị ấy. – Nói đoạn, Gia Bảo quay sang Chấn Nam, nãy giờ anh vẫn chưa lên tiếng. – Chấn Nam anh nói gì đi chứ?
Chớp mắt, Chấn Nam nhìn sang Jay lạnh nhạt nói:
- Jay, bằng mọi cách phải điều tra thông tin về Wings nhất là leader của họ, tôi không tin là không thể tìm ra bất cứ điều gì. – Quay sang Lâm Vũ, chàng leader ra lệnh. – Còn cậu, điều thêm người tìm Gia Hân đồng thời phải bảo vệ Lục Chấn Khang cho đến khi ông ấy sang Mỹ.
- Còn em thì sao? – Gia Bảo chỉ vào mình nãy giờ cậu vẫn chưa có nhiệm vụ gì cả.
- Giám sát Hiệu trưởng, bà ấy rất đáng nghi. Tất cả mọi người phải thật cẩn thận.
Jay lặng nhìn Chấn Nam, chưa bao giờ cậu nhấc tới hai từ “cẩn thận”. Có lẽ Chấn Nam đang rất hoang mang trước sự biến mất của Gia Hân dù có vẻ như cậu ta đang rất bình tĩnh.
Sau khi đã bàn bạc xong, ai vào việc nấy, tất cả đều rất lo lắng cho cô gái nhỏ.
…
Khép cửa, người phụ nữ tiến về phía chàng trai đang ngồi chéo chân trên sofa, tay nhâm nhi ly rượu vang.
- Duy Anh sao cậu lại bắt Hân Hân? Con bé không hề liên cang tới chuyện này.
Duy Anh liếc nhìn người phụ nữ, giọng khinh khỉnh:
- Ai bảo thế hả? Cô bé đó là yếu điểm duy nhất của Lục Chấn Nam, muốn đối phó cậu ta thì dùng nó là cách tốt nhất.
- Nhưng con bé vô tội.
- Nếu cô bé ngoan ngoãn hợp tác nó có thể sống. Mà này, việc tiết lộ tung tích của bà không phải chỉ để hoãn lại chuyến bay của Lục Chấn Khang đâu. Mục tiêu tiếp theo phải nhờ tới bà đấy, Phương Linh.
- Không đơn giản vậy đâu. Họ đã nghi ngờ và cho người giám sát tôi.
- Yên tâm, tôi sẽ giải quyết. Bà chỉ việc làm tốt việc của mình. Kế hoạch của chúng ta sẽ thành công, những kẻ đáng chết cuối cùng cũng không được sống lâu đâu.
Lắc lư ly rượu vang, người tên Duy Anh nhếch môi, ánh mắt nguy hiểm đó thật khiến người ta rợn sống lưng.
…
- Cô bé đó tỉnh chưa?
- Vẫn chưa thưa leader.
- Mở cửa.
Một trong hai tên cận vệ đưa tay đẩy cửa rồi cả hai tên cúi đầu cung kính.
Duy Anh lạnh nhạt bước vào, tiến về phía giường, cô gái trong bộ đồng phục vẫn đang ngủ.
Duy Anh như bất động, những cảm xúc khó tả đổ dồn lên đôi mắt, anh bị cô gái làm thất thần. Gương mặt này…
Ánh sang nhỏ lóe lên từ trong cổ áo cô nhóc làm Duy Anh chú ý. Anh đưa mắt xem xét và lần nữa chết lặng. Cái này…
Tựa đầu lên chiếc ghế chủ tịch mà hàng vạn người vẫn mong ước, Chấn Nam nhắm nghiền mắt, không có Gia Hân bên cạnh, khoảng thời gian này với anh cực kì tồi tệ cứ như mọi thiết tha khi được sống bỗng chốc tan biến.
Cốc Cốc.
- Vào đi. – Kèm theo đó là sự quay lại của một con người lạnh lùng.
- Chủ tịch, anh có một bưu kiện. – Cô thư kí bước vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn một hộp quà bắt mắt, cúi chào rồi bước ra. Như những người khác, cô cũng sợ vị chủ tịch lạnh lùng này.
Dò xét thứ trên bàn, Chấn Nam không chút chần chừ đưa tay mở hộp quà. Chiếc nơ màu hồng phấn nhanh chóng cuốn lấy sự chú ý của anh, cái này là của Gia Hân. Bên trong còn có một mẫu giấy.
Chấn Nam cau mày, cố kiềm nén sự tức giận, mắt anh dường như đã đổi màu, viễn cảnh chết chóc đang dần mở ra.
Ghì chặt lấy tay láy, BMW lao vút trên đường như mãnh thú, cảnh sát giao thông cũng phải bó tay trước tốc độ chết người đó.
Đóng mạnh cánh cửa đen bóng, đôi chân dài sải từng bước gấp gáp vào cổng công viên giải trí. Dưới tiết trời nóng bức, mồ hôi đẫm trên vầng trán rồi chảy dài hai bên mặt. Cảm giác lo lắng choáng lấy tâm can, Lục Chấn Nam anh không còn là anh nữa rồi.
Bên bờ hồ, giờ đang là buổi trưa nên không có ai lui tới. Thứ gì đó đã khiến Chấn Nam cau mày, anh bước nhanh về phía chiếc ghế đá bên bờ hồ đưa tay lấy tờ giấy trắng lên.
“Lục Chấn Nam, đùa với cậu thật thú vị.”
Trên mẫu giấy con có vẽ hình viên đạn trong vũng máu đỏ tươi như dư báo về một điều tồi tệ nào đó sắp xảy ra.
Chấn Nam đưa mắt về xung quanh dò xét nhưng vẫn không thấy điều bất thường. Anh nghiến răng, vò nát tờ giấy, đùa với anh sao?
- Chấn Nam, cẩn thận!
Đoàng!
Giữa nắng trời oi bức, tiếng súng bất ngờ đưa mọi thứ lên cao trào rồi đột ngột chùng xuống, không gian tĩnh lặng như tờ, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi là một sự mất mác đau đớn.
***
- Tỉnh rồi à?
- Anh… anh là ai?
Gia Hân sợ hãi lùi từng bước, khi tỉnh dậy cô đã thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc chỉ nhớ rằng cô đang đợi Chấn Nam thì bị một tốp người áo đen trút thuốc mê rồi lôi lên xe, cô đã ngủ rất lâu thì phải?
- Em tên gì? – Chàng trai lạ trước mặt trả lời bằng một câu hỏi.
Không biết là do bắt chước hay tại trùng hợp mà Gia Hân cũng đáp lại bằng một câu hỏi:
- Sao… sao lại bắt tôi?
- Tên gì? – Người đó nghiến răng nhắc lại.
- Gia… Gia Hân…
Cô lắp bắp phần vì sợ phần vì cô còn vụn về trong chuyện phát ra tiếng nói, đến lúc này thì tấm lưng lạnh toát đã chạm tường, không lùi được nữa. Cô mím môi, tay xiết chặt mép áo, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Anh ta bất ngờ nâng cằm cô lên.
- Đúng là rất giống…
Gia Hân chẳng hiểu người này đang nói gì nhưng thái độ lạnh lùng này rất giống một người, phải rồi chắc giờ người đó đang rất lo lắng cho cô.
Có lẽ người đó đã tiếp Gia Hân thêm sức mạnh khi mà cô gạt phắt bàn tay đó ra, trừng mắt nói.
- Anh… anh muốn làm… gì tôi?
- Làm gì à? Phải xem kết quả thế nào đã…
Anh ta nói xong thì bỏ đi, Gia Hân thở phào nhẹ nhỏm, câu nói vừa rồi là có ý gì? Mà tại sao lại bắt cô?
***
Giờ ra chơi luôn là khoảng thời gian rộn rang quý báo vậy mà với những bạn trẻ này lại trở thành khoảng thời gian buồn chán ngắt.
Áp mặt lên bàn, mái tóc ngắn rủ xuống mặt, Vũ Phương nói trong vô vọng:
- Ai nói cho tôi biết sao Gia Hân lại nghỉ học nữa vậy? Điện thoại cũng không liên lạc được.
- Lâm Vũ mấy ngày nay cũng vậy… – Bảo Châu gục đầu xuống bàn, giọng ỉu xìu rồi đột nhiên chòm người dậy. – Phải rồi Hàn Phong không phải hai người ở cùng nhà sao, cậu có biết anh ấy dạo này có chuyện gì không?
- Nè, Lâm Hàn Phong. – Bảo Châu gọi lại lần nữa nhưng người kia vẫn không đoái hoài.
Bực mình, cô nàng hội phó giựt mạnh chiếc headphone rồi hét lớn:
- ĐỒ ĐIẾC!!!
- Cậu điên à? – Hàn Phong cau có quay xuống bàn dưới.
- Tôi hỏi cậu dạo này Lâm Vũ có chuyện gì sao anh ấy cứ nghỉ học suốt vậy còn rất ít khi liên lạc được?
- Làm sao tôi biết? – Cậu lạnh nhạt.
- Chẳng phải hai người ở chung nhà sao?
- Mấy ngày nay anh ấy không về nhà.
- Không về nhà? – Bảo Châu tròn mắt kinh ngạc.
Vũ Phương kéo thẳng lưng, tham gia vào cuộc bàn luận:
- Gia Hân cũng vậy… Mình lo quá đi.
- Chẳng phải Gia Hân ở chung với Lục Chấn Nam sao? – Bảo Châu quay sang người cùng bàn.
- Nhưng mình nghe nói anh ấy mấy ngày nay cũng không tới lớp.
Sau một hồi xoa cằm tỏ vẻ suy nghĩ, Bảo Châu đập bàn đầy quả quyết:
- Chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi. Tan học tụi mình phải tìm đến nhà tên đó mới được.
- Đồng ý. Hàn Phong cậu có đi cùng không? – Vũ Phương đưa tay tán thành rồi ngoái lên người phía trên.
- Nhà của tên đó có chết tôi cũng không vào nhưng… nếu vì Gia Hân…
- Được rồi. Nhất trí như vậy đi. Để mình nhắn tin cho anh Nam nữa.
Nói xong, Bảo Châu hí hoáy lấy điện thoại.
- Sao phải lôi theo tên đó chứ?
- Không phải cậu rất muốn sao?
- Mình… mình muốn hồi nào đâu? Tên đó là đồ đáng ghét.
- Ơ… anh Nam đang chọc ghẹo nhỏ hoa khôi khối dưới kìa.
Nhanh như chớp, Vũ Phương ngoắc đầu nhìn ra phía cửa lớp, nghe tiếng cười khúc khích bên cạnh, mặt cô nàng tối sầm lại.
Đeo lại headphone, qua ô cửa kính Hàn Phong rải ánh mắt đượm buồn về ngọn đồi lộng gió, chẳng thèm mảy may đến hai cô kia đang rượt đuổi hay cáu xé gì nhau.
***
Kính Koong.
- Cậu chủ Chấn Nam đã ra sống riêng lúc 15 tuổi.
- Vậy bác có biết anh ấy sống ở đâu không?
- Chuyện này tôi không rõ lắm.
- Cám ơn bác nhiều lắm.
Đám thanh niên cúi chào vị quản gia rồi bước ra ngoài.
- Mình không biết là Chấn Nam đã ra sống riêng sớm vậy đó.
- Mình rất ngưỡng mộ những người có tính tự lập.
Trong lúc hai cô gái đang tấm tắt buôn chuyện thì hai chàng trai phía sau cùng cau mày, khó chịu rồi thì thầm đồng thanh:
- Có gì hay ho!!!
(Ring Ring) – Là mẹ Vũ Phương gọi bảo cô về nhà ngay. Giờ thì cả bốn đứa cũng phải chia tay nhau ra về sau chặn đường hoài cô phí sức.
…
Trước khi thang máy đóng, một tốp người áo đen đã kịp bước vào. Lúc đầu Vũ Phương không cảm thấy gì nhưng càng về sau thì đám người đó càng kì lạ, đáng sợ hơn nữa là họ lên cùng tầng với cô.
Gấp gáp ra khỏi thang máy, Vũ Phương nhanh chóng tìm chìa khóa để vào nhà, hai mẹ con cô sống ở một chung cư cao cấp.
Cửa vừa mở, Vũ Phương thấy đầu choáng váng, cô bị vật gì đó đập mạnh vào đầu rồi ngã khụy xuống, bất tỉnh.
- Phương, con về rồi à?
Mẹ Vũ Phương từ trong phòng bước ra, bất động trước cảnh tượng trước mắt, đôi mắt căng ra đầy sợ hãi…
/80
|