Vẫn vị trí cũ, ba chàng trai mỗi người một vẻ.
- Chấn Nam tôi thấy cậu dạo này có vẻ rảnh rỗi đấy, ngày nào cũng đến đây uống trà, ở tập đoàn không có gì làm sao? Nếu cậu rãnh thì nên thường xuyên đến đây làm từ thiện, mấy đứa nhỏ có vẻ rất thích cậu, chúng mà vui vẻ thì bệnh tình cũng khá hơn. Xã hội rất cần những thanh niên như cậu. – Dù đang chăm chú vào laptop, Minh Triết vẫn phá vỡ im lặng.
- Bệnh viện này khi nào đóng cửa được? – Âm vực lạnh toát mang hàm ý của người nói.
Minh Triết vội chữa cháy:
- À, không… không… tôi chỉ đùa thôi mà.
- Nếu cậu muốn thăm cô ấy thì vào mà thăm sao phải lén lút nhìn từ xa? Chẳng phải cậu đã hủy hôn ước để về đây sao? – Là Jay.
- Nhưng… và cô ấy sợ tôi.
Câu nói tuy bỏ dở nhưng Jay thừa thông minh để hiểu, anh thốt lên để rẽ tâm tư của Chấn Nam sang hướng khác:
- Sợ cậu?
Chàng bác sĩ lại chen vào:
- Là chuyện tối qua phải không?
- Tối qua có chuyện gì sao? Có liên quan đến cái đó đúng không? – Jay nhìn chằm chằm vào miếng băng trắng trên trán Chấn Nam.
- Thì là…
Cái nhìn sắc lạnh làm Minh Triết im bặt, lén nhìn sang Jay như muốn nói tôi sẽ kể sau.
- Gia Hân sẽ khỏi chứ?
Đẩy gọng kính, Minh Triết nghiêm túc ra giọng một bác sĩ :
- Khi vết thương ở cổ họng lành, cô ấy sẽ nói lại. Tình trạng đang tiến triển rất tốt.
- Mong là em ấy sẽ mau khỏe lại để ai kia thôi cau có mặt mày. – Jay nhìn ra cửa sổ nói bâng quơ.
- Jay, tháng này anh bị trừ lương.
Chấn Nam lạnh lùng bước ra ngoài, tách cà phê trên tay Jay hơi chao đảo, bên cạnh Minh Triết cười sặc sụa trước bộ mặt méo xệ của Jay.
- Cậu có thôi cười không hả? Có tin tôi đập nát cái bệnh viện này không?
- Bệnh viện này đang có bệnh nhân tên Triệu Gia Hân, cậu có dám đập không?
Gương mặt ai kia bỗng tối sầm, trước đó tên tội phạm mặc áo blue đã tẩu ngay ra cửa còn làm bộ mặt chọc quê người kia. Với lấy xấp hồ sơ trên bàn, Jay ném mạnh.
Bịch.
Minh Triết đã kịp né nhưng xấp hồ sơ lại đáp vào mặt ai đó rồi rơi xuống sàn.
- Hai người này, trẻ con vừa thôi chứ.
- Này cậu nói ai trẻ con thế hả? Cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi đấy, nhóc con.
- Nhưng em không trẻ con như hai người, suốt ngày bày trò. – Nói xong thì hậm hực ngồi xuống sofa cạnh Jay.
Ngồi vào bàn, Minh Triết nháy mắt với Jay:
- Cậu quên là nhóc này có bạn gái rồi à?
- Hội trưởng Hội học sinh anh có thể tiết lộ về bạn gái của mình cho chúng em biết được không ạ? – Jay ồ lên, cuốn tờ giấy thành micro kê sát cằm Lâm Vũ.
- Hai người thôi đi. Mà sao anh lại ở đây?
Jay nhâm nhi tách trà nóng:
- Sao anh cậu không thể ở đây? Minh Triết làm việc ở đây, anh đến tìm cậu ấy không được à?
- Chấn Nam cũng ở đây phải không?
- Vừa mới đi ra đấy.
- Cậu ấy đến đây không phải vì Gia Hân chứ?
- Đương nhiên là vì cô bé đó.
- Chẳng phải cậu ấy đã chia tay Gia Hân, còn hại công ty nhà em ấy sao giờ lại…?
Đặt tách trà xuống bàn, Jay châm rãi nói:
- Vũ, cậu phải biết leader của chúng ta là người thế nào? Cậu ấy sẽ không tùy tiện yêu một ai và những việc cậu ấy làm đều có lí do.
- Vậy lí do là gì?
- Rồi cậu sẽ biết thôi, Chấn Nam chỉ tạm thời dừng lại, bây giờ cậu ấy đang đi tiếp. Cậu ấy yêu thật rồi, yêu điên cuồng nữa là đằng khác.
Jay vỗ vai Vũ, chào một cái rồi bước ra ngoài.
- Anh có biết lí do đó không? – Quay sang người còn lại.
- Anh có biết cũng không thể nói với cậu.
Lâm Vũ sầm mặt, hai người này thật giống nhau rất kín miệng. Anh lảng sang lí do thứ hai mình vào đây.
- Vậy thôi. Em muốn biết tình trạng hiện tại của Gia Hân.
***
- Gia Hân em thử lại lần nữa xem. Nào mở miệng ra rồi từ từ phát âm giống như em đọc bảng chữ cái vậy… Nhìn theo anh này… A…~
Làm theo lời bác sĩ, Gia Hân mở to miệng nhưng cũng như lần trước, cổ họng cô khô hốc, không một âm thanh nào phát ra.
- Không sao, không sao. Cố thử lại lần cuối nhé, cứ từ từ thôi.
Một lần nữa căn phòng rơi vào thất vọng.
- Chuyện này là sao chẳng phải anh nói nêu vết thương lành lại cô ấy có thể nói sao? – Mất bình tĩnh, Hàn Phong gắt lên.
- Đúng là như vậy, kết quả kiểm tra cũng cho thấy vết thương đã khỏi hoàn toàn.
- Anh đã kiểm tra kĩ rồi chứ? Liệu có sai sót gì không? – Là Lâm Vũ.
- Không thể có chuyện đó được. Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi.
- Có khi nào Gia Hân sẽ không bao giờ nói lại được không?
Hàn Phong gắt lời Bảo Châu:
- Cậu có im ngay không hả? Gia Hân nhất định sẽ nói lại.
Mọi ánh mắt đều hướng về người ngồi trên giường, đôi mắt trong veo phủ lớp sương mù đau thương.
- Gia Hân, có phải trước lúc xảy ra tai nạn đã xảy ra chuyện gì không? – Minh Triết dịu giọng hỏi.
Lắc đầu.
- Vậy có chuyện gì xảy ra với em? – Minh Triết hỏi tiếp.
Cúi mặt.
Minh Triết thở dài nhìn những người xung quanh.
- Là chướng ngại tâm lí.
***
Bốp. Bốp.
Mọi thứ trên bàn bị hất tung, dưới sàn những xấp giấy đầy chữ chồng chéo lên nhau, tách cà phê nguội lạnh vỡ nát, màu đen loang lố một khoảng sàn.
- Chẳng phải anh nói Gia Hân sẽ nói lại được sao? – Ghì chặt tay lên bàn, mắt quỹ trợn lên, sắc nhọn như muốn đâm thủng giác mạc người đối diện.
- Cậu phải bình tĩnh. – Minh Triết vội xoa dịu cơn giận dữ của chàng trai, sống lưng lạnh toát.
- Nói mau. Là tại sao?
- Cổ họng cô ấy đã khỏi hoàn toàn nhưng vì tâm lí…
Thả lỏng đôi tay đang ghì chặt, Chấn Nam mấp môi:
- Tâm lí?
- Theo dự đoán của tôi là vậy. Từ ngày tỉnh dậy, cô ấy như một cái xác biết đi vậy, lúc đầu còn không chịu ăn uống, chắc hẳn đã có chuyện gì đó.
- Cô ấy sẽ nói lại chứ?
- Phải chờ kết quả bên khoa tâm lí.
- Em là Gia Hân phải không?
Gật đầu.
- Em xinh lắm. Em vẫn nhớ rõ về mọi người chứ? – Cô bác sĩ hướng mắt về phía sau.
Gật đầu.
Cô bác sĩ mỉm cười, đặt vào tay Gia Hân một cuốn sổ nhỏ kèm theo cây bút:
- Em có thể viết phải không?
- …
- Em có thể viết suy nghĩ hiện giờ của mình không?
Gia Hân ngơ ngác nhìn cô bác sĩ.
- Như hiện giờ em cảm thấy vui, buồn, phấn khích hay có chuyện gì làm em bận tâm không?
Gia Hân hí hoáy viết vào trang đầu tiên, mọi người đằng sau đều tò mò đứng ngồi không yên.
Cô chìa cuốn sổ ra.
- Không có sao? – Cô bác sĩ ngạc nhiên.
Gia Hân bình thản gật đầu.
- Chị hỏi em nhé, em có thấy hụt hẫng khi mình không nói chuyện được không?
Cái lắc đầu khiến mọi người đều ngạc nhiên và cả người đang tho dõi mọi hoạt động trong phòng qua một góc nhìn khác.
- Vậy em muốn mình câm lặng suốt đời sao?
Cô gái nhỏ cúi đầu.
- Được rồi, Gia Hân em có thể ghi lại diễn biến khi em bị tai nạn không? – Cô bác sĩ tiếp tục.
Chìa cuốn sổ ra.
“Em quên rồi!”
- Cố nhớ lại xem. Tối hôm đó sao em lại tự ý băng qua dãy phân cách, có phải là có chuyện gì không?
- …
- Em đã gặp ai bên kia đường à?
Một hình ảnh chợ thoáng qua đầu rồi vụt tắt. Gia Hân lắc đầu.
Cô bác sĩ vẫn kiên nhẫn:
- Không sao. Nói chị nghe nhé, em thích ai nào? Người mà làm cho em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Gia Hân chỉ tay về những người đằng sau, Vũ, Châu, Phương, Nam và Phong đều cười mãn nguyện.
- Em có ghét ai không? Người làm em thấy khó chịu và đau khổ hoặc là làm em sợ hãi.
Cúi gằm mặt.
- Em có biết Lục Chấn Nam không?
Gia Hân đơ người khi nghe cái tên đó, đôi mắt trở nên ngây dại.
- Sao chị lại hỏi vậy? – Phía sau, Hàn Phong liền lên tiếng.
Minh Triết nhắc nhở:
- Cô ấy là bác sĩ nên biết phải làm thế nào cậu không được chen ngang.
Cô bác sĩ nhìn Gia Hân, tiếp tục hỏi:
- Em sợ cậu ấy không?
Mím môi. Gật đầu.
- Sao lại sợ? Cậu ấy làm gì em à?
Chìa cuốn sổ với một từ: “Bố!”
- Cậu ấy làm hại bố em?
Có màng sương mỏng phủ quanh đôi mắt. Cái gật đầu thật nhẹ.
- Em có đau lòng không khi cậu ấy có hôn ước?
Gật đầu.
- Em vừa hận vừa sợ và… cũng rất yêu cậu ấy?
Cô gái nhỏ lắc đầu liên tục, tay xiết chặt thành giường, trên cánh môi nhợt máu rỉ ra, mùi tanh xộc thẳng lên mũi.
- Đủ rồi. Tới đây thôi! – Jay vội dừng lại cuộc thăm dò tâm lí, nếu còn tiếp tục Gia Hân sẽ ngất mất.
Anh giữ chặt tay Gia Hân.
- Gia Hân không được mím môi.
Lập tức, cô y tá đưa một ống tiêm cho Minh Triết.
Thuốc ngấm vào cơ thể đưa Gia Hân chìm vào giấc ngủ.
- Mọi người cũng thấy rồi đấy, tâm lí của em ấy không ổn tí nào. Có lẽ em ấy đã cười và bảo rằng mình vẫn ổn nhưng trong lòng lại nghĩ rất nhiều.
- Chúng tôi nên làm gì đây? – Là Lâm Vũ.
- Chắc hẳn đã có chuyện rất tồi tệ xảy ra. Mọi người nên tìm thời điểm thích hợp để hỏi em ấy, hãy xoa dịu những đau thương và đừng để em ấy một mình. Tôi nghĩ nếu vết thương của em ấy đã lành nên để em ấy xuất viện, không bệnh nhân nào thích ở mãi trong đây đâu.
Dặn dò xong, cô bác sĩ toan bước ra ngoài nhưng vài bước thì bị níu lại.
- Nếu không vượt qua chướng ngại tâm lí, cậu ấy sẽ không thể nói lại được phải không?
- Đúng vậy. Tốt nhất nên để người thắt nút gở thắt.
***
- Anh cao ơi, lại chơi với tụi em đi.
- Anh ơi sao anh buồn vậy?
- Sao anh không nói chuyện?
- Anh ơi…
- Anh cao…
Đám trẻ xúm lại lay lay chàng trai đang gục người trên ghế đá, mái tóc ngắn kiêu hãnh giữa vệt nắng trời trong vắt.
- Các bé à, mau ra chỗ khác chơi đi và nhớ là đừng đụng vào anh chàng này nhé. Rất nguy hiểm đấy!
Sau một hồi nghiêng đầu, lắc cổ nhìn ngắm người lạ, một cô bé cất giọng trong trẻo:
- Nhưng con thấy chú mới là người nguy hiểm đấy.
- Kẻ biến thái. – Mấy cái miệng chúm chím cùng đồng thanh một cái tên gọi lon ton chạy đi mất.
Jay nghệch mặt như thằng ngố nhìn theo đám trẻ.
- Kẻ biến thái??? Mình sao? Chúng nó gọi mình là gì nhỉ? Chú… Ôi trời đất ơi đám trẻ này sao lại hư thế không biết.
Quay sang người còn lại, Jay trở về với vẻ chững chạc vốn có.
- Cậu sẽ làm gì? Nếu Gia Hân thực sự không thể nói lại. – Jay nhìn xa xăm.
- Tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Bằng mọi cách cô ấy phải nói lại được.
- Với tư cách anh trai?
- Nếu anh muốn chết thì đừng nhắc những điều tương tự như thế trước mặt tôi. – Âm vực sắc lạnh như muốn đóng băng mọi tế bào.
- Nhưng bây giờ cô ấy không muốn thấy thậm chí là sợ hãi và căm hận cậu.
- Tôi sai rồi.
Chấn Nam nói khẽ, thật khẽ. Đây là lần đầu tiên, Jay nghe từ miệng cậu ta phát ra câu nhận lỗi. Chấn Nam cao ngạo lắm, bản chất đó như ngấm vào máu vậy mà giờ lại… Jay im lặng nhìn người ngồi cạnh.
- Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó ngay từ đầu. Tôi không nên làm Gia Hân tổn thương. Tôi sẽ trở về… bên Gia Hân cho dù có chuyện gì đi nữa.
- Cậu…
- Gia Hân là của tôi thì mãi mãi vẫn là của tôi.
- Chẳng lẽ cậu định… Không thể nào cậu không thể làm vậy khi hai người là…
Chấn Nam đột nhiên bật dậy, tay cho vào túi, trở về dáng vẻ cao ngạo:
- Thì sao? Tôi mặc kệ… Tôi yêu em ấy, tôi sẽ không để bất cứ điều gì cản trở tình yêu của tôi.
Chấn Nam lạnh lùng bước đi với quyết định dứt khoác trong đầu. Anh sẽ bước tiếp và phá bỏ mọi giới hạn, dù Gia Hân là ai thì cô ấy vẫn là người duy nhất anh yêu, rất yêu.
Jay ngồi đó, vẽ nét cười lạ lẫm trên gương mặt điển trai rồi nhanh chóng tan biến trong tiết trời ấm áp.
- Chú ơi, anh cao đi đâu rồi? – Làm đám trẻ lúc nãy.
- Này, không được gọi là chú mà phải gọi bằng anh có biết không?
- Có phải chú giấu mất anh cao rồi không? – Đám trẻ lại nhao nhao.
- Đã nói rồi mà không được gọi bằng chú. Gọi bằng anh đi.
Một cậu bé chu mỏ nói:
- Nhưng mẹ con bảo gặp người hơi già già phải gọi bằng chú?
- Anh chỉ hơn anh chàng kia có 7 tuổi thôi. Nhìn anh già lắm sao?
Đám trẻ ngô nghê gật đầu.
- Ôi trời, sao lại thành thật thế hả? Chắc mình phải chăm chút cho nhan sắc nhiều hơn mới được. – Jay ôm đầu đau khổ.
- Chấn Nam tôi thấy cậu dạo này có vẻ rảnh rỗi đấy, ngày nào cũng đến đây uống trà, ở tập đoàn không có gì làm sao? Nếu cậu rãnh thì nên thường xuyên đến đây làm từ thiện, mấy đứa nhỏ có vẻ rất thích cậu, chúng mà vui vẻ thì bệnh tình cũng khá hơn. Xã hội rất cần những thanh niên như cậu. – Dù đang chăm chú vào laptop, Minh Triết vẫn phá vỡ im lặng.
- Bệnh viện này khi nào đóng cửa được? – Âm vực lạnh toát mang hàm ý của người nói.
Minh Triết vội chữa cháy:
- À, không… không… tôi chỉ đùa thôi mà.
- Nếu cậu muốn thăm cô ấy thì vào mà thăm sao phải lén lút nhìn từ xa? Chẳng phải cậu đã hủy hôn ước để về đây sao? – Là Jay.
- Nhưng… và cô ấy sợ tôi.
Câu nói tuy bỏ dở nhưng Jay thừa thông minh để hiểu, anh thốt lên để rẽ tâm tư của Chấn Nam sang hướng khác:
- Sợ cậu?
Chàng bác sĩ lại chen vào:
- Là chuyện tối qua phải không?
- Tối qua có chuyện gì sao? Có liên quan đến cái đó đúng không? – Jay nhìn chằm chằm vào miếng băng trắng trên trán Chấn Nam.
- Thì là…
Cái nhìn sắc lạnh làm Minh Triết im bặt, lén nhìn sang Jay như muốn nói tôi sẽ kể sau.
- Gia Hân sẽ khỏi chứ?
Đẩy gọng kính, Minh Triết nghiêm túc ra giọng một bác sĩ :
- Khi vết thương ở cổ họng lành, cô ấy sẽ nói lại. Tình trạng đang tiến triển rất tốt.
- Mong là em ấy sẽ mau khỏe lại để ai kia thôi cau có mặt mày. – Jay nhìn ra cửa sổ nói bâng quơ.
- Jay, tháng này anh bị trừ lương.
Chấn Nam lạnh lùng bước ra ngoài, tách cà phê trên tay Jay hơi chao đảo, bên cạnh Minh Triết cười sặc sụa trước bộ mặt méo xệ của Jay.
- Cậu có thôi cười không hả? Có tin tôi đập nát cái bệnh viện này không?
- Bệnh viện này đang có bệnh nhân tên Triệu Gia Hân, cậu có dám đập không?
Gương mặt ai kia bỗng tối sầm, trước đó tên tội phạm mặc áo blue đã tẩu ngay ra cửa còn làm bộ mặt chọc quê người kia. Với lấy xấp hồ sơ trên bàn, Jay ném mạnh.
Bịch.
Minh Triết đã kịp né nhưng xấp hồ sơ lại đáp vào mặt ai đó rồi rơi xuống sàn.
- Hai người này, trẻ con vừa thôi chứ.
- Này cậu nói ai trẻ con thế hả? Cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi đấy, nhóc con.
- Nhưng em không trẻ con như hai người, suốt ngày bày trò. – Nói xong thì hậm hực ngồi xuống sofa cạnh Jay.
Ngồi vào bàn, Minh Triết nháy mắt với Jay:
- Cậu quên là nhóc này có bạn gái rồi à?
- Hội trưởng Hội học sinh anh có thể tiết lộ về bạn gái của mình cho chúng em biết được không ạ? – Jay ồ lên, cuốn tờ giấy thành micro kê sát cằm Lâm Vũ.
- Hai người thôi đi. Mà sao anh lại ở đây?
Jay nhâm nhi tách trà nóng:
- Sao anh cậu không thể ở đây? Minh Triết làm việc ở đây, anh đến tìm cậu ấy không được à?
- Chấn Nam cũng ở đây phải không?
- Vừa mới đi ra đấy.
- Cậu ấy đến đây không phải vì Gia Hân chứ?
- Đương nhiên là vì cô bé đó.
- Chẳng phải cậu ấy đã chia tay Gia Hân, còn hại công ty nhà em ấy sao giờ lại…?
Đặt tách trà xuống bàn, Jay châm rãi nói:
- Vũ, cậu phải biết leader của chúng ta là người thế nào? Cậu ấy sẽ không tùy tiện yêu một ai và những việc cậu ấy làm đều có lí do.
- Vậy lí do là gì?
- Rồi cậu sẽ biết thôi, Chấn Nam chỉ tạm thời dừng lại, bây giờ cậu ấy đang đi tiếp. Cậu ấy yêu thật rồi, yêu điên cuồng nữa là đằng khác.
Jay vỗ vai Vũ, chào một cái rồi bước ra ngoài.
- Anh có biết lí do đó không? – Quay sang người còn lại.
- Anh có biết cũng không thể nói với cậu.
Lâm Vũ sầm mặt, hai người này thật giống nhau rất kín miệng. Anh lảng sang lí do thứ hai mình vào đây.
- Vậy thôi. Em muốn biết tình trạng hiện tại của Gia Hân.
***
- Gia Hân em thử lại lần nữa xem. Nào mở miệng ra rồi từ từ phát âm giống như em đọc bảng chữ cái vậy… Nhìn theo anh này… A…~
Làm theo lời bác sĩ, Gia Hân mở to miệng nhưng cũng như lần trước, cổ họng cô khô hốc, không một âm thanh nào phát ra.
- Không sao, không sao. Cố thử lại lần cuối nhé, cứ từ từ thôi.
Một lần nữa căn phòng rơi vào thất vọng.
- Chuyện này là sao chẳng phải anh nói nêu vết thương lành lại cô ấy có thể nói sao? – Mất bình tĩnh, Hàn Phong gắt lên.
- Đúng là như vậy, kết quả kiểm tra cũng cho thấy vết thương đã khỏi hoàn toàn.
- Anh đã kiểm tra kĩ rồi chứ? Liệu có sai sót gì không? – Là Lâm Vũ.
- Không thể có chuyện đó được. Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi.
- Có khi nào Gia Hân sẽ không bao giờ nói lại được không?
Hàn Phong gắt lời Bảo Châu:
- Cậu có im ngay không hả? Gia Hân nhất định sẽ nói lại.
Mọi ánh mắt đều hướng về người ngồi trên giường, đôi mắt trong veo phủ lớp sương mù đau thương.
- Gia Hân, có phải trước lúc xảy ra tai nạn đã xảy ra chuyện gì không? – Minh Triết dịu giọng hỏi.
Lắc đầu.
- Vậy có chuyện gì xảy ra với em? – Minh Triết hỏi tiếp.
Cúi mặt.
Minh Triết thở dài nhìn những người xung quanh.
- Là chướng ngại tâm lí.
***
Bốp. Bốp.
Mọi thứ trên bàn bị hất tung, dưới sàn những xấp giấy đầy chữ chồng chéo lên nhau, tách cà phê nguội lạnh vỡ nát, màu đen loang lố một khoảng sàn.
- Chẳng phải anh nói Gia Hân sẽ nói lại được sao? – Ghì chặt tay lên bàn, mắt quỹ trợn lên, sắc nhọn như muốn đâm thủng giác mạc người đối diện.
- Cậu phải bình tĩnh. – Minh Triết vội xoa dịu cơn giận dữ của chàng trai, sống lưng lạnh toát.
- Nói mau. Là tại sao?
- Cổ họng cô ấy đã khỏi hoàn toàn nhưng vì tâm lí…
Thả lỏng đôi tay đang ghì chặt, Chấn Nam mấp môi:
- Tâm lí?
- Theo dự đoán của tôi là vậy. Từ ngày tỉnh dậy, cô ấy như một cái xác biết đi vậy, lúc đầu còn không chịu ăn uống, chắc hẳn đã có chuyện gì đó.
- Cô ấy sẽ nói lại chứ?
- Phải chờ kết quả bên khoa tâm lí.
- Em là Gia Hân phải không?
Gật đầu.
- Em xinh lắm. Em vẫn nhớ rõ về mọi người chứ? – Cô bác sĩ hướng mắt về phía sau.
Gật đầu.
Cô bác sĩ mỉm cười, đặt vào tay Gia Hân một cuốn sổ nhỏ kèm theo cây bút:
- Em có thể viết phải không?
- …
- Em có thể viết suy nghĩ hiện giờ của mình không?
Gia Hân ngơ ngác nhìn cô bác sĩ.
- Như hiện giờ em cảm thấy vui, buồn, phấn khích hay có chuyện gì làm em bận tâm không?
Gia Hân hí hoáy viết vào trang đầu tiên, mọi người đằng sau đều tò mò đứng ngồi không yên.
Cô chìa cuốn sổ ra.
- Không có sao? – Cô bác sĩ ngạc nhiên.
Gia Hân bình thản gật đầu.
- Chị hỏi em nhé, em có thấy hụt hẫng khi mình không nói chuyện được không?
Cái lắc đầu khiến mọi người đều ngạc nhiên và cả người đang tho dõi mọi hoạt động trong phòng qua một góc nhìn khác.
- Vậy em muốn mình câm lặng suốt đời sao?
Cô gái nhỏ cúi đầu.
- Được rồi, Gia Hân em có thể ghi lại diễn biến khi em bị tai nạn không? – Cô bác sĩ tiếp tục.
Chìa cuốn sổ ra.
“Em quên rồi!”
- Cố nhớ lại xem. Tối hôm đó sao em lại tự ý băng qua dãy phân cách, có phải là có chuyện gì không?
- …
- Em đã gặp ai bên kia đường à?
Một hình ảnh chợ thoáng qua đầu rồi vụt tắt. Gia Hân lắc đầu.
Cô bác sĩ vẫn kiên nhẫn:
- Không sao. Nói chị nghe nhé, em thích ai nào? Người mà làm cho em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Gia Hân chỉ tay về những người đằng sau, Vũ, Châu, Phương, Nam và Phong đều cười mãn nguyện.
- Em có ghét ai không? Người làm em thấy khó chịu và đau khổ hoặc là làm em sợ hãi.
Cúi gằm mặt.
- Em có biết Lục Chấn Nam không?
Gia Hân đơ người khi nghe cái tên đó, đôi mắt trở nên ngây dại.
- Sao chị lại hỏi vậy? – Phía sau, Hàn Phong liền lên tiếng.
Minh Triết nhắc nhở:
- Cô ấy là bác sĩ nên biết phải làm thế nào cậu không được chen ngang.
Cô bác sĩ nhìn Gia Hân, tiếp tục hỏi:
- Em sợ cậu ấy không?
Mím môi. Gật đầu.
- Sao lại sợ? Cậu ấy làm gì em à?
Chìa cuốn sổ với một từ: “Bố!”
- Cậu ấy làm hại bố em?
Có màng sương mỏng phủ quanh đôi mắt. Cái gật đầu thật nhẹ.
- Em có đau lòng không khi cậu ấy có hôn ước?
Gật đầu.
- Em vừa hận vừa sợ và… cũng rất yêu cậu ấy?
Cô gái nhỏ lắc đầu liên tục, tay xiết chặt thành giường, trên cánh môi nhợt máu rỉ ra, mùi tanh xộc thẳng lên mũi.
- Đủ rồi. Tới đây thôi! – Jay vội dừng lại cuộc thăm dò tâm lí, nếu còn tiếp tục Gia Hân sẽ ngất mất.
Anh giữ chặt tay Gia Hân.
- Gia Hân không được mím môi.
Lập tức, cô y tá đưa một ống tiêm cho Minh Triết.
Thuốc ngấm vào cơ thể đưa Gia Hân chìm vào giấc ngủ.
- Mọi người cũng thấy rồi đấy, tâm lí của em ấy không ổn tí nào. Có lẽ em ấy đã cười và bảo rằng mình vẫn ổn nhưng trong lòng lại nghĩ rất nhiều.
- Chúng tôi nên làm gì đây? – Là Lâm Vũ.
- Chắc hẳn đã có chuyện rất tồi tệ xảy ra. Mọi người nên tìm thời điểm thích hợp để hỏi em ấy, hãy xoa dịu những đau thương và đừng để em ấy một mình. Tôi nghĩ nếu vết thương của em ấy đã lành nên để em ấy xuất viện, không bệnh nhân nào thích ở mãi trong đây đâu.
Dặn dò xong, cô bác sĩ toan bước ra ngoài nhưng vài bước thì bị níu lại.
- Nếu không vượt qua chướng ngại tâm lí, cậu ấy sẽ không thể nói lại được phải không?
- Đúng vậy. Tốt nhất nên để người thắt nút gở thắt.
***
- Anh cao ơi, lại chơi với tụi em đi.
- Anh ơi sao anh buồn vậy?
- Sao anh không nói chuyện?
- Anh ơi…
- Anh cao…
Đám trẻ xúm lại lay lay chàng trai đang gục người trên ghế đá, mái tóc ngắn kiêu hãnh giữa vệt nắng trời trong vắt.
- Các bé à, mau ra chỗ khác chơi đi và nhớ là đừng đụng vào anh chàng này nhé. Rất nguy hiểm đấy!
Sau một hồi nghiêng đầu, lắc cổ nhìn ngắm người lạ, một cô bé cất giọng trong trẻo:
- Nhưng con thấy chú mới là người nguy hiểm đấy.
- Kẻ biến thái. – Mấy cái miệng chúm chím cùng đồng thanh một cái tên gọi lon ton chạy đi mất.
Jay nghệch mặt như thằng ngố nhìn theo đám trẻ.
- Kẻ biến thái??? Mình sao? Chúng nó gọi mình là gì nhỉ? Chú… Ôi trời đất ơi đám trẻ này sao lại hư thế không biết.
Quay sang người còn lại, Jay trở về với vẻ chững chạc vốn có.
- Cậu sẽ làm gì? Nếu Gia Hân thực sự không thể nói lại. – Jay nhìn xa xăm.
- Tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Bằng mọi cách cô ấy phải nói lại được.
- Với tư cách anh trai?
- Nếu anh muốn chết thì đừng nhắc những điều tương tự như thế trước mặt tôi. – Âm vực sắc lạnh như muốn đóng băng mọi tế bào.
- Nhưng bây giờ cô ấy không muốn thấy thậm chí là sợ hãi và căm hận cậu.
- Tôi sai rồi.
Chấn Nam nói khẽ, thật khẽ. Đây là lần đầu tiên, Jay nghe từ miệng cậu ta phát ra câu nhận lỗi. Chấn Nam cao ngạo lắm, bản chất đó như ngấm vào máu vậy mà giờ lại… Jay im lặng nhìn người ngồi cạnh.
- Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó ngay từ đầu. Tôi không nên làm Gia Hân tổn thương. Tôi sẽ trở về… bên Gia Hân cho dù có chuyện gì đi nữa.
- Cậu…
- Gia Hân là của tôi thì mãi mãi vẫn là của tôi.
- Chẳng lẽ cậu định… Không thể nào cậu không thể làm vậy khi hai người là…
Chấn Nam đột nhiên bật dậy, tay cho vào túi, trở về dáng vẻ cao ngạo:
- Thì sao? Tôi mặc kệ… Tôi yêu em ấy, tôi sẽ không để bất cứ điều gì cản trở tình yêu của tôi.
Chấn Nam lạnh lùng bước đi với quyết định dứt khoác trong đầu. Anh sẽ bước tiếp và phá bỏ mọi giới hạn, dù Gia Hân là ai thì cô ấy vẫn là người duy nhất anh yêu, rất yêu.
Jay ngồi đó, vẽ nét cười lạ lẫm trên gương mặt điển trai rồi nhanh chóng tan biến trong tiết trời ấm áp.
- Chú ơi, anh cao đi đâu rồi? – Làm đám trẻ lúc nãy.
- Này, không được gọi là chú mà phải gọi bằng anh có biết không?
- Có phải chú giấu mất anh cao rồi không? – Đám trẻ lại nhao nhao.
- Đã nói rồi mà không được gọi bằng chú. Gọi bằng anh đi.
Một cậu bé chu mỏ nói:
- Nhưng mẹ con bảo gặp người hơi già già phải gọi bằng chú?
- Anh chỉ hơn anh chàng kia có 7 tuổi thôi. Nhìn anh già lắm sao?
Đám trẻ ngô nghê gật đầu.
- Ôi trời, sao lại thành thật thế hả? Chắc mình phải chăm chút cho nhan sắc nhiều hơn mới được. – Jay ôm đầu đau khổ.
/80
|