CHƯƠNG 12
Anh là kiểu người thoải mái hào phóng, tính cách rộng rãi, không hề kiêu ngạo, chơi với ai cũng có thể chơi được từ bé đến lớn.
Lâm Khinh Vũ cảm thấy mình có thể làm bạn với Giang Chấn nhiều năm như vậy không phải hoàn toàn dựa vào khuôn mặt này của anh, mà nhiều hơn thế nữa chính là do tính cách của anh.
Luôn luôn thẳng thắn, hào phóng, tự tin.
Đẹp trai chính là đẹp trai, nào có nhiều lý do khiêm tốn như vậy chứ.
Có điều câu nói ở phía sau, vẫn suýt chút nữa làm Lâm Khinh Vũ hất tung cái bàn.
Cô quyết định nhịn.
Không thể tùy tiện đánh người, huống chi Giang Chấn còn từng gọi cô là ba ba, là con trai của cô.
Lâm Khinh Vũ nhìn chằm chằm Giang Chấn trong chốc lát, cũng đột nhiên thò lại gần theo anh, nhỏ giọng hỏi “Giang Chấn, cậu nói thật đi, có phải cậu không thi đậu đại học Thường Nính đúng không, thư thông báo trúng tuyển lúc trước thật ra là cậu gạt tôi?”
Bằng không thì sao anh lại không biết thời gian khai giảng, trong lúc huấn luyện quân sự còn có thể lang thang lúc ẩn lúc hiện giống như dân thất nghiệp.
Cá kho nồi đá có hơi cay, cô ăn đến mức chóp mũi đỏ bừng, trong ánh mắt có sương mù ướt át, Giang Chấn có thể nhìn thấy lông tơ màu nhạt trên làn da của cô, cùng với chính anh ở trong con ngươi của cô.
Anh vươn hai ngón tay ra, chọc ở trên trán cô rồi đẩy về, Lâm Khinh Vũ đặt mông ngồi trở lại.
“Không phải.” Anh khó có khi lại đứng đắn, ho khan một tiếng rồi không nhìn cô nữa, chỉ đẩy đĩa cá lúc nãy anh đã lược bỏ xương qua, nhẹ nhàng bâng quơ nói “Cẳng chân bị gãy xương, mới vừa hồi phục.”
“Cậu bị gãy xương?”
“Ừm.”
Vào cuối tháng 7 có xảy ra một tai nạn xe, cẳng chân anh bị thương, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng.
Tuy rằng hiện tại đã tốt lên không ít, nhưng ba Giang lo lắng nếu anh huấn luyện quân sự sẽ bị thương lần thứ hai, cho nên đã xin miễn huấn luyện quân sự cho anh.
Khó trách tháng trước Lâm Khinh Vũ không nhìn thấy anh ra cửa.
Còn về việc tại sao lại quên thời gian đến trường để báo danh, thật ra là vì anh chơi game quá hăng say, ngủ đến mức hồ đồ, quên xem thời gian.
Giang Chấn học khoa công nghệ, Lâm Khinh Vũ lo lắng từ nay về sau anh sẽ càng thêm lẫn lộn ngày đêm, không quá mấy năm nữa đầu tóc đã rụng trọc hết.
“Cậu nói thử xem gương mặt này của cậu có thể chống đỡ được kiểu tóc bằng phẳng kia không?” Lâm Khinh Vũ đã ăn no, chống cằm chân thành đặt câu hỏi “Giang Chấn, cậu có muốn suy nghĩ về việc đổi sang một chuyên ngành khác hay không?”
Giang Chấn còn chẳng thèm nâng mắt lên “Ồ, vậy hai chúng ta so tài một chút đi? Xem sau này mép tóc của ai mọc trước.”
“…”
Lâm Khinh Vũ đã quên, chuyên ngành này của mình cũng phải học thuộc lòng đến mức trọc cả đầụ
Josel Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình, nếu thích truyện thì mọi người có thể đề cử truyện và donate cho mình để mình có động lực ra chương mới nhé
/107
|