Lục Tinh từ chối cho ý kiến, chỉ vào lịch trình của cô ta: "Ở thành phố H có một tạp chí muốn chụp hình nhưng là hình của hai người, tôi chọn thêm Bành Duyệt, đối phương cũng đã đồng ý, đến lúc đó tôi cũng đi với hai người. Thời gian chụp hình được sắp xếp ngay sau buổi thu hình, chỉ còn thời gian hai ngày. Sau khi kết thúc buổi chụp hình, cô lập tức bay về tụ tập cùng đoàn làm phim, sau đó lịch trình khá dày, trong khoảng hai tháng tới cô sẽ không có thời gian rảnh đâu."
Tiêu Nghệ đã gặp Bành Duyệt mấy lần, cũng khá có ấn tượng với người này, cô ta gật đầu: "Tôi biết rồi, yên tâm đi, chuyện bay tới bay lui tôi quen rồi!"
Bây giờ đã là tháng mười hai, chẳng bao lâu sẽ đến Giáng Sinh, có không ít tạp chí đã chuẩn bị cho số báo đặc biệt, sau đó một tuần là Tết Nguyên Đán, tất cả các nghệ sĩ lại rục rịch tham dự các buổi đón giao thừa, truyền hình trực. Tiêu Nghệ có hai lịch trình vào đêm giao thừa, một là đêm tuyên truyền, thứ hai là truyền hình trực tiếp; tuy nhiên vẫn phải luyện tập từ trước. Lục Tinh nhìn lịch trình còn cảm thấy mệt mỏi thay Tiêu Nghệ.
Cô nhíu mày: "Qua Tết Nguyên Đán, tôi sẽ sắp xếp chút thời gian để cô nghỉ ngơi."
Tiêu Nghệ chút cảm động, khẽ nở nụ cười: "Được, từ khi tôi debut đã kí hợp đồng với hai công ty, đổi qua ba người quản lý, người nào cũng đều tận lực kiếm cho tôi càng nhiều lịch trình càng tốt, chỉ có cô là người đầu tiên chủ động nói tôi phải nghỉ ngơi."
Lục Tinh cũng cười cười, nhìn đồng hồ giục: "Chiều còn phải quay một quảng cáo nữa, Tiểu Lâm đã chờ sẵn bên ngoài, cô mau đi đi."
Tiêu Nghệ nhẹ gật đầu, đi ra.
Vừa lúc đó, điện thoại của Cảnh Tâm gọi đến, Lục Tinh nhấc máy: "Chị đây, Tâm Tâm."
Giọng Cảnh Tâm xem chừng khá vui vẻ, như chim non ríu rít: "Tinh Tinh, đêm nay chị có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó đi dạo phố nhé."
"Được thôi!" Lục Tinh đồng ý, cô ngẫm nghĩ một chút, "Nhưng mà em chắc là không có fan vây kín chứ?"
"Ái chà, không đâu, chị yên tâm đi." Cảnh Tâm vỗ ngực tự tin.
Hai người hẹn kỹ thời gian và địa điểm, trước khi đi Lục Tinh đến công ty đưa kịch bản.
Chạng vạng tối, từ công ty ra Lục Tinh đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn với Cảnh Tâm, vừa đẩy cửa vào đã trông thấy Cảnh Tâm ngồi đợi ở bên trong rồi.
Cảnh Tâm ngẩng đầu nở nụ cười sáng lạn: "Tinh Tinh, mau qua đây, chị muốn ăn gì?"
Lục Tinh cười cười ngồi vào chỗ trống kế bên, Cảnh Tâm đã chọn khá nhiều món: "Vậy đủ rồi, hai người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy đâu."
"Được rồi, không đủ sẽ kêu thêm." Cảnh Tâm khép lại menu đưa cho nhân viên phục vụ.
"Lát nữa không thể đi dạo phố rồi, mẹ em kêu về nhà." Cảnh Tâm thở dài, nhìn về phía Lục Tinh, "Xin lỗi chị!"
Nhắc tới Cảnh Lam Chi, Lục Tinh ngây ra một lúc, từ lần đó đến giờ dì Cảnh cũng không gọi điện cho cô lần nào nữa, cũng không tìm cô. Cô thấy có phần không giống tính cách của bà ta, phải chăng là vì Phó Cảnh Sâm, cô có
hơi tò mò không biết anh đã nói chuyện với cha mẹ mình thế nào.
Cảnh Tâm tính tình thiện lương, bây giờ nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, Lục Tinh liền mở miệng an ủi: "Không sao, chúng ta hẹn lại lần sau cũng được mà."
Khóe miệng Cảnh Tâm cong lên: "Chị về đây được hai tháng mà chúng ta gặp nhau được ba lần. Tại sao chỉ muốn cùng nhau đi dạo phố mà cũng khó thế chứ!"
Lục Tinh cười cười: "Rõ ràng là vì trước đó em phải quay phim mà!" "Được rồi." Cảnh Tâm hai tay ôm má, nghiêng đầu nhìn cô, cười tủm tỉm,
"Tinh Tinh, chị và anh trai em đang quen nhau phải không?"
Ba người bọn họ từ nhỏ đã ở chung một mái nhà, Cảnh Tâm đơn thuần, lại nhỏ tuổi hơn cô. Khi cô yêu thầm Phó Cảnh Sâm, Cảnh Tâm cũng không phát hiện, cho đến khi cô đi khỏi, Cảnh Tâm cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Bây giờ lại hỏi cô như vậy, nhất định là biết hết rồi. Lục Tinh ngây ra một lúc, khẽ gật đầu: "Ừm!"
Cảnh Tâm đưa một tay khoác lên vai Lục Tinh, cười nham hiểm: "Anh trai em tốc độ thật. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng thôi, anh ấy nói năm sau muốn kết hôn, muốn chậm cũng không được!"
Lục Tinh đang uống trà, nghe thấy thế liền ho sặc sụa: "Khụ khụ... Khụ... Kết, kết hôn?"
Cảnh Tâm vỗ vỗ vai giúp Lục Tinh thuận khí, "Ừ, anh ấy ba mươi rồi, nghĩ đến chuyện thành gia lập thất cũng bình thường thôi."
"Khụ khụ..." Lục Tinh không ngờ Phó Cảnh Sâm lại tuyên bố muốn sang năm kết hôn, cô che ngực cau mày, nhìn qua có chút khó chịu, đôi mắt ửng đỏ
nhìn Cảnh Tâm, có phần mờ mịt, "Anh ấy muốn... Kết hôn với...với... ai?"
"Chị đó!" Cảnh Tâm liếc mắt nhìn Lục Tinh, "Chứ nếu không thì còn ai?!"
Lục Tinh nghiêng đầu, chậm rãi thả tay xuống, cắn cắn môi, cúi đầu, nhẹ thở hắt ra một hơi, có chút lo lắng. Năm mười bảy tuổi đã có ý nghĩ muốn được gả cho Phó Cảnh Sâm. Hiện tại bọn họ đã ở bên nhau, nhưng cô lại không biết hai người có thể ở bên nhau được bao lâu, cô một mình ở nước ngoài hơn bảy năm là khoảng thời gian dài dằng dặc, cả đời cô cũng không nghĩ đến, cùng anh ở cùng một chỗ cảm giác tựa như một giấc mơ,
Cảnh Tâm thấy Lục Tinh im lặng, trong lòng lo lắng: "Tinh Tinh, chị không muốn gả cho anh trai em sao?"
"Không có!" Lục Tinh ngẩng đầu cười cười, làm sao lại không muốn chứ, chẳng qua chỉ cảm thấy bất ngờ quá thôi.
"Vậy em yên tâm rồi, nếu không thì anh trai em quá đáng thương." Cảnh Tâm nhẹ nhàng thở ra, nằm sấp xuống bàn có chút tự trách mà nói, "Trước kia em quá ngu ngốc, không phát hiện ra được chị thích anh trai em, cũng không biết anh trai em thích chị. Nghĩ chị đi luôn không về, lúc ấy em rất giận chị, giận lây sang cả anh ấy!"
Cô giữ chặt tay Lục Tinh, trầm giọng: "Mấy năm vừa qua, anh ấy rất vất vả, chị đi rồi ngày hôm sau anh ấy cũng dọn ra ngoài ở luôn. Năm đó gần như nửa năm trời anh ấy không về thăm nhà lấy một lần, mỗi lần em muốn gặp anh ấy đều phải chạy đến công ty tìm, anh ấy thực sự là làm việc đến phát điên. Sau khi chị trở về em mới cẩn thận suy nghĩ lại chuyện trước kia, rất nhiều chuyện em đã thấu hiểu rõ ràng rồi!"
Lục Tinh lặng yên, Cảnh Tâm cười an ủi: "Những chuyện khác chị đừng lo lắng, hiện tại anh ấy rất giỏi, trong công ty, ngay cả cha em cũng phải sợ anh ấy."
"Vậy sao?" Lục Tinh giật giật khóe miệng.
"Đúng vậy đó, trợ lý Lý nói nhỏ cho em nghe đấy." Trợ lý Lý là trợ thủ của Phó Cảnh Minh, đã theo ông nhiều năm.
Cảnh Tâm nhắc lại rất nhiều chuyện ngày xưa, hồi ức ùa về, trong đầu cô ấy lúc này toàn là quãng thời gian đã qua ấy.
Tắm rửa xong đi ra, điện thoại vang lên, Lục Tinh nhìn màn hình điện thoại, thì ra là Phó Cảnh Sâm gọi tới, cô vội vàng nhấc máy.
Giọng Phó Cảnh Sâm khá mỏi mệt: "Sắp ngủ chưa?"
Lục Tinh chui vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Đúng vậy, đã lên giường rồi, anh chưa về nhà sao?"
"Anh đang trên đường." Thanh âm của anh trầm thấp nặng nề, "Ngày mai anh phải đi công tác, khoảng một tuần lễ."
"À..." Lục Tinh hỏi, "Anh đi đâu?"
"Thành phố H." Phó Cảnh Sâm cười cười, như là hỏi thăm cô, "Bây giờ anh đang qua chỗ em."
Lục Tinh trầm mặc một lát, giờ này anh đến đây chắc chắn sẽ không về ngay. Cô hơi do dự, không biết nên nói tiếp thế nào, anh cũng không thúc giục cô, hai bên giữ im lặng một lúc, sự im lặng ngắn ngủi này cũng khiến hai má Lục bất giác nóng bừng.
Một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng: "Ngày mai em cũng đến thành phố H."
Dường như Phó Cảnh Sâm cười thầm một tiếng, giọng hơi khàn: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở thành phố H."
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm người cùng nhau đến sân bay.
Lên khoang hạng nhất được một lúc, lại một nhóm người khác bước lên.
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt của Trình Phi, cô ta sửng sốt một chút, giật giật môi, Trình Phi nhìn cô, lại nhìn Tiêu Nghệ, ánh mắt dừng trên người Lục Tinh, cười nhạt: "Thật là trùng hợp."
Trùng hợp thật! Cô biết Trình Phi cũng đi thành phố H, lại không ngờ tới sẽ bay cùng chuyến, cô mỉm cười: "Đúng vậy!"
Trình Phi cười cười, không nói thêm gì, ngồi cách cô hai hàng ghế.
Tiêu Nghệ nghiêng đầu nhìn Lục Tinh, thầm thì: "Không ngờ thật sự quá trùng hợp!"
Lục Tinh cười cười: "Không có gì, rất bình thường thôi!"
Bành Duyệt ngồi bên cạnh lại rất tò mò, tin tức đều đưa tin Trình Phi và Tiêu Nghệ khá bất hòa, vừa rồi cô ấy trông thấy Tiêu Nghệ cũng không chào hỏi Trình Phi, cô ấy nén không được tò mò: "Chị Lục Tinh, chị quen Trình Phi sao?"
Lục Tinh nhìn ra bên ngoài, gật đầu đáp: "Ừ!"
Bành Duyệt mấp máy môi, nhưng không dám hỏi nhiều nữa.
Hơn hai giờ bay, đến thành phố H, Tiêu Nghệ và trợ lý đi thẳng đến đoàn làm phim, Lục Tinh và Bành Duyệt về khách sạn trước.
Đến sảnh, Lục Tinh lại chạm mặt Trình Phi, đi cùng cô ta là hai trợ lý, một người trong số đó Lục Tinh đã từng gặp qua ở bệnh viện.
Trình Phi đứng ở phía sau, vành mũ kéo thấp, chắc có lẽ không muốn người khác nhận ra. Trợ lý tiến lên làm thủ tục nhận phòng. Lục Tinh và Bành Duyệt cũng đứng đợi check in.
Nhân viên tiếp tân kính cẩn giao chìa khóa ra: "Đây là thẻ phòng của cô Trình, vẫn là căn phòng cũ."
Trình Phi đi được hai bước, ngang qua Lục Tinh, thì dừng lại, nhỏ giọng: "Đây là khách sạn của nhà họ Phó, cô không biết sao?"
Lục Tinh cười cười: "Biết chứ! Chẳng qua đây là lần đầu tiên vào ở thôi, có vấn đề gì sao?"
Trình Phi lắc đầu, khẩu trang che mặt nên nhìn không ra biểu cảm cô ta lúc này: "Không có gì, cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, xuất ngoại từ khi còn nhỏ, tôi nghĩ cô không biết hết sản nghiệp nhà họ Phó."
"Trên mạng có tư liệu." Thanh âm Lục Tinh rất lạnh nhạt, "Tìm một lúc là ra."
Trình Phi còn muốn nói gì đó, nhưng khóe mắt nhìn ra được gì đó, cô ta nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang từ cửa chính bước vào.
Lục Tinh nhận ra được sự khác thường, cũng quay đầu lại, là Phó Cảnh Sâm, ánh mắt hướng về phía cô.
"Cảnh Sâm." Trình Phi dịu dàng lên tiếng, chạy tới trước mặt Phó Cảnh Sâm.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô ta, gật đầu, sau đó ánh mắt lại tiếp tục nhìn Lục Tinh, yên lặng nhìn cô vài giây, đáy mắt đong đầy ý cười, lấy thẻ phòng đặt vào tay cô, thấp giọng: "Đây là phòng của anh, ở phòng anh."
Tiêu Nghệ đã gặp Bành Duyệt mấy lần, cũng khá có ấn tượng với người này, cô ta gật đầu: "Tôi biết rồi, yên tâm đi, chuyện bay tới bay lui tôi quen rồi!"
Bây giờ đã là tháng mười hai, chẳng bao lâu sẽ đến Giáng Sinh, có không ít tạp chí đã chuẩn bị cho số báo đặc biệt, sau đó một tuần là Tết Nguyên Đán, tất cả các nghệ sĩ lại rục rịch tham dự các buổi đón giao thừa, truyền hình trực. Tiêu Nghệ có hai lịch trình vào đêm giao thừa, một là đêm tuyên truyền, thứ hai là truyền hình trực tiếp; tuy nhiên vẫn phải luyện tập từ trước. Lục Tinh nhìn lịch trình còn cảm thấy mệt mỏi thay Tiêu Nghệ.
Cô nhíu mày: "Qua Tết Nguyên Đán, tôi sẽ sắp xếp chút thời gian để cô nghỉ ngơi."
Tiêu Nghệ chút cảm động, khẽ nở nụ cười: "Được, từ khi tôi debut đã kí hợp đồng với hai công ty, đổi qua ba người quản lý, người nào cũng đều tận lực kiếm cho tôi càng nhiều lịch trình càng tốt, chỉ có cô là người đầu tiên chủ động nói tôi phải nghỉ ngơi."
Lục Tinh cũng cười cười, nhìn đồng hồ giục: "Chiều còn phải quay một quảng cáo nữa, Tiểu Lâm đã chờ sẵn bên ngoài, cô mau đi đi."
Tiêu Nghệ nhẹ gật đầu, đi ra.
Vừa lúc đó, điện thoại của Cảnh Tâm gọi đến, Lục Tinh nhấc máy: "Chị đây, Tâm Tâm."
Giọng Cảnh Tâm xem chừng khá vui vẻ, như chim non ríu rít: "Tinh Tinh, đêm nay chị có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó đi dạo phố nhé."
"Được thôi!" Lục Tinh đồng ý, cô ngẫm nghĩ một chút, "Nhưng mà em chắc là không có fan vây kín chứ?"
"Ái chà, không đâu, chị yên tâm đi." Cảnh Tâm vỗ ngực tự tin.
Hai người hẹn kỹ thời gian và địa điểm, trước khi đi Lục Tinh đến công ty đưa kịch bản.
Chạng vạng tối, từ công ty ra Lục Tinh đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn với Cảnh Tâm, vừa đẩy cửa vào đã trông thấy Cảnh Tâm ngồi đợi ở bên trong rồi.
Cảnh Tâm ngẩng đầu nở nụ cười sáng lạn: "Tinh Tinh, mau qua đây, chị muốn ăn gì?"
Lục Tinh cười cười ngồi vào chỗ trống kế bên, Cảnh Tâm đã chọn khá nhiều món: "Vậy đủ rồi, hai người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy đâu."
"Được rồi, không đủ sẽ kêu thêm." Cảnh Tâm khép lại menu đưa cho nhân viên phục vụ.
"Lát nữa không thể đi dạo phố rồi, mẹ em kêu về nhà." Cảnh Tâm thở dài, nhìn về phía Lục Tinh, "Xin lỗi chị!"
Nhắc tới Cảnh Lam Chi, Lục Tinh ngây ra một lúc, từ lần đó đến giờ dì Cảnh cũng không gọi điện cho cô lần nào nữa, cũng không tìm cô. Cô thấy có phần không giống tính cách của bà ta, phải chăng là vì Phó Cảnh Sâm, cô có
hơi tò mò không biết anh đã nói chuyện với cha mẹ mình thế nào.
Cảnh Tâm tính tình thiện lương, bây giờ nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, Lục Tinh liền mở miệng an ủi: "Không sao, chúng ta hẹn lại lần sau cũng được mà."
Khóe miệng Cảnh Tâm cong lên: "Chị về đây được hai tháng mà chúng ta gặp nhau được ba lần. Tại sao chỉ muốn cùng nhau đi dạo phố mà cũng khó thế chứ!"
Lục Tinh cười cười: "Rõ ràng là vì trước đó em phải quay phim mà!" "Được rồi." Cảnh Tâm hai tay ôm má, nghiêng đầu nhìn cô, cười tủm tỉm,
"Tinh Tinh, chị và anh trai em đang quen nhau phải không?"
Ba người bọn họ từ nhỏ đã ở chung một mái nhà, Cảnh Tâm đơn thuần, lại nhỏ tuổi hơn cô. Khi cô yêu thầm Phó Cảnh Sâm, Cảnh Tâm cũng không phát hiện, cho đến khi cô đi khỏi, Cảnh Tâm cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Bây giờ lại hỏi cô như vậy, nhất định là biết hết rồi. Lục Tinh ngây ra một lúc, khẽ gật đầu: "Ừm!"
Cảnh Tâm đưa một tay khoác lên vai Lục Tinh, cười nham hiểm: "Anh trai em tốc độ thật. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng thôi, anh ấy nói năm sau muốn kết hôn, muốn chậm cũng không được!"
Lục Tinh đang uống trà, nghe thấy thế liền ho sặc sụa: "Khụ khụ... Khụ... Kết, kết hôn?"
Cảnh Tâm vỗ vỗ vai giúp Lục Tinh thuận khí, "Ừ, anh ấy ba mươi rồi, nghĩ đến chuyện thành gia lập thất cũng bình thường thôi."
"Khụ khụ..." Lục Tinh không ngờ Phó Cảnh Sâm lại tuyên bố muốn sang năm kết hôn, cô che ngực cau mày, nhìn qua có chút khó chịu, đôi mắt ửng đỏ
nhìn Cảnh Tâm, có phần mờ mịt, "Anh ấy muốn... Kết hôn với...với... ai?"
"Chị đó!" Cảnh Tâm liếc mắt nhìn Lục Tinh, "Chứ nếu không thì còn ai?!"
Lục Tinh nghiêng đầu, chậm rãi thả tay xuống, cắn cắn môi, cúi đầu, nhẹ thở hắt ra một hơi, có chút lo lắng. Năm mười bảy tuổi đã có ý nghĩ muốn được gả cho Phó Cảnh Sâm. Hiện tại bọn họ đã ở bên nhau, nhưng cô lại không biết hai người có thể ở bên nhau được bao lâu, cô một mình ở nước ngoài hơn bảy năm là khoảng thời gian dài dằng dặc, cả đời cô cũng không nghĩ đến, cùng anh ở cùng một chỗ cảm giác tựa như một giấc mơ,
Cảnh Tâm thấy Lục Tinh im lặng, trong lòng lo lắng: "Tinh Tinh, chị không muốn gả cho anh trai em sao?"
"Không có!" Lục Tinh ngẩng đầu cười cười, làm sao lại không muốn chứ, chẳng qua chỉ cảm thấy bất ngờ quá thôi.
"Vậy em yên tâm rồi, nếu không thì anh trai em quá đáng thương." Cảnh Tâm nhẹ nhàng thở ra, nằm sấp xuống bàn có chút tự trách mà nói, "Trước kia em quá ngu ngốc, không phát hiện ra được chị thích anh trai em, cũng không biết anh trai em thích chị. Nghĩ chị đi luôn không về, lúc ấy em rất giận chị, giận lây sang cả anh ấy!"
Cô giữ chặt tay Lục Tinh, trầm giọng: "Mấy năm vừa qua, anh ấy rất vất vả, chị đi rồi ngày hôm sau anh ấy cũng dọn ra ngoài ở luôn. Năm đó gần như nửa năm trời anh ấy không về thăm nhà lấy một lần, mỗi lần em muốn gặp anh ấy đều phải chạy đến công ty tìm, anh ấy thực sự là làm việc đến phát điên. Sau khi chị trở về em mới cẩn thận suy nghĩ lại chuyện trước kia, rất nhiều chuyện em đã thấu hiểu rõ ràng rồi!"
Lục Tinh lặng yên, Cảnh Tâm cười an ủi: "Những chuyện khác chị đừng lo lắng, hiện tại anh ấy rất giỏi, trong công ty, ngay cả cha em cũng phải sợ anh ấy."
"Vậy sao?" Lục Tinh giật giật khóe miệng.
"Đúng vậy đó, trợ lý Lý nói nhỏ cho em nghe đấy." Trợ lý Lý là trợ thủ của Phó Cảnh Minh, đã theo ông nhiều năm.
Cảnh Tâm nhắc lại rất nhiều chuyện ngày xưa, hồi ức ùa về, trong đầu cô ấy lúc này toàn là quãng thời gian đã qua ấy.
Tắm rửa xong đi ra, điện thoại vang lên, Lục Tinh nhìn màn hình điện thoại, thì ra là Phó Cảnh Sâm gọi tới, cô vội vàng nhấc máy.
Giọng Phó Cảnh Sâm khá mỏi mệt: "Sắp ngủ chưa?"
Lục Tinh chui vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Đúng vậy, đã lên giường rồi, anh chưa về nhà sao?"
"Anh đang trên đường." Thanh âm của anh trầm thấp nặng nề, "Ngày mai anh phải đi công tác, khoảng một tuần lễ."
"À..." Lục Tinh hỏi, "Anh đi đâu?"
"Thành phố H." Phó Cảnh Sâm cười cười, như là hỏi thăm cô, "Bây giờ anh đang qua chỗ em."
Lục Tinh trầm mặc một lát, giờ này anh đến đây chắc chắn sẽ không về ngay. Cô hơi do dự, không biết nên nói tiếp thế nào, anh cũng không thúc giục cô, hai bên giữ im lặng một lúc, sự im lặng ngắn ngủi này cũng khiến hai má Lục bất giác nóng bừng.
Một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng: "Ngày mai em cũng đến thành phố H."
Dường như Phó Cảnh Sâm cười thầm một tiếng, giọng hơi khàn: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở thành phố H."
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm người cùng nhau đến sân bay.
Lên khoang hạng nhất được một lúc, lại một nhóm người khác bước lên.
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt của Trình Phi, cô ta sửng sốt một chút, giật giật môi, Trình Phi nhìn cô, lại nhìn Tiêu Nghệ, ánh mắt dừng trên người Lục Tinh, cười nhạt: "Thật là trùng hợp."
Trùng hợp thật! Cô biết Trình Phi cũng đi thành phố H, lại không ngờ tới sẽ bay cùng chuyến, cô mỉm cười: "Đúng vậy!"
Trình Phi cười cười, không nói thêm gì, ngồi cách cô hai hàng ghế.
Tiêu Nghệ nghiêng đầu nhìn Lục Tinh, thầm thì: "Không ngờ thật sự quá trùng hợp!"
Lục Tinh cười cười: "Không có gì, rất bình thường thôi!"
Bành Duyệt ngồi bên cạnh lại rất tò mò, tin tức đều đưa tin Trình Phi và Tiêu Nghệ khá bất hòa, vừa rồi cô ấy trông thấy Tiêu Nghệ cũng không chào hỏi Trình Phi, cô ấy nén không được tò mò: "Chị Lục Tinh, chị quen Trình Phi sao?"
Lục Tinh nhìn ra bên ngoài, gật đầu đáp: "Ừ!"
Bành Duyệt mấp máy môi, nhưng không dám hỏi nhiều nữa.
Hơn hai giờ bay, đến thành phố H, Tiêu Nghệ và trợ lý đi thẳng đến đoàn làm phim, Lục Tinh và Bành Duyệt về khách sạn trước.
Đến sảnh, Lục Tinh lại chạm mặt Trình Phi, đi cùng cô ta là hai trợ lý, một người trong số đó Lục Tinh đã từng gặp qua ở bệnh viện.
Trình Phi đứng ở phía sau, vành mũ kéo thấp, chắc có lẽ không muốn người khác nhận ra. Trợ lý tiến lên làm thủ tục nhận phòng. Lục Tinh và Bành Duyệt cũng đứng đợi check in.
Nhân viên tiếp tân kính cẩn giao chìa khóa ra: "Đây là thẻ phòng của cô Trình, vẫn là căn phòng cũ."
Trình Phi đi được hai bước, ngang qua Lục Tinh, thì dừng lại, nhỏ giọng: "Đây là khách sạn của nhà họ Phó, cô không biết sao?"
Lục Tinh cười cười: "Biết chứ! Chẳng qua đây là lần đầu tiên vào ở thôi, có vấn đề gì sao?"
Trình Phi lắc đầu, khẩu trang che mặt nên nhìn không ra biểu cảm cô ta lúc này: "Không có gì, cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, xuất ngoại từ khi còn nhỏ, tôi nghĩ cô không biết hết sản nghiệp nhà họ Phó."
"Trên mạng có tư liệu." Thanh âm Lục Tinh rất lạnh nhạt, "Tìm một lúc là ra."
Trình Phi còn muốn nói gì đó, nhưng khóe mắt nhìn ra được gì đó, cô ta nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang từ cửa chính bước vào.
Lục Tinh nhận ra được sự khác thường, cũng quay đầu lại, là Phó Cảnh Sâm, ánh mắt hướng về phía cô.
"Cảnh Sâm." Trình Phi dịu dàng lên tiếng, chạy tới trước mặt Phó Cảnh Sâm.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô ta, gật đầu, sau đó ánh mắt lại tiếp tục nhìn Lục Tinh, yên lặng nhìn cô vài giây, đáy mắt đong đầy ý cười, lấy thẻ phòng đặt vào tay cô, thấp giọng: "Đây là phòng của anh, ở phòng anh."
/74
|