Lục Tinh sửng sốt, trong lòng hồi tưởng lại một lần những lời Phó Cảnh Sâm vừa nói, anh đã nói một câu 'Bạn gái của anh bị người đàn ông khác đưa đi mất', cô lập tức hiểu được anh lo lắng cái gì. Vô thức ngẩng đầu nhìn Kỷ Huân, cô cảm nhận được hai người đang âm thầm đối đầu ngầm, không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy.
Hai người bọn họ đã biết nhau, biết nhau từ rất nhiều năm trước, có lẽ còn là bạn bè thân thiết; thế nhưng, vừa rồi hình như Kỷ Huân muốn thổ lộ với cô.
Lục Tinh khẽ nhíu mày, Kỷ Huân đã nhận ra cô từ lâu nhưng từ trước đến nay chưa từng nói qua với cô, cũng chưa bao giờ nhắc đến Phó Cảnh Sâm trước mặt cô.
Phó Cảnh Sâm cười nhạt: "Lục Tinh nói là đi ăn cơm với bạn, thật không ngờ lại là cậu."
Kỷ Huân nhìn Lục Tinh hơi nhíu mày, anh ta không biết hiện giờ cô đang suy nghĩ gì. Có khi nào cô cho rằng anh ta đang cố ý lừa gạt che giấu cô, cô có tức giận không? Tuy nhiên, trong giờ phút này điều anh ta để ý nhất chính là, Phó Cảnh Sâm đang ôm lấy bả vai của cô, đôi mắt sầm lại như bầu trời ngày tuyết, che phủ đầy trời.
Kỷ Huân cụp mắt, che giấu đáy mắt chứa tình cảm cay đắng của mình, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt trở về như bình thường, anh ta cười cười đáp: "Tôi và Lục Tinh quen biết đã lâu rồi, ăn một bữa cơm cũng rất bình thường thôi."
Dứt lời anh ta nhìn về phía Lục Tinh, thấy cô mỉm cười nhìn anh ta, anh ta nhàn nhạt nở nụ cười đáp lại.
Lục Tinh cúi đầu xuống, tạm thời áp xuống cảm giác không bình thường này lại, cô không biết nên nói điều gì, Phó Cảnh Sâm cúi đầu liếc cô một cái, quay sang nói với Kỷ Huân nói: "Hai người đã ăn xong, vậy tôi đưa cô ấy về trước."
Kỷ Huân nhìn bộ dạng tuyên bố chủ quyền của Phó Cảnh Sâm, sắc mặt trầm xuống, anh ta phải thừa nhận rằng lúc trước anh ta có phần do dự với Lục Tinh nguyên nhân chính cũng vì Phó Cảnh Sâm, dù sao hai người là cũng là bạn bè nhiều năm, nên anh ta cũng rất lo lắng.
Nhưng Phó Cảnh Sâm thì không.
Tất cả sự việc trên thế gian 'Thiên hạ thủ vi cường' (1), trong tình yêu lại càng không cho phép có một chút chần chừ.
(1) Ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh
Đáy mắt Kỷ Huân ngập tràn nét đau buồn, hai tay rủ xuống bên người nắm lại thành nắm đấm, thanh âm trầm thấp mang theo tia chua chát: "Được!"
Lục Tinh ngẩng đầu, thoáng bắt gặp ánh mắt phức tạp đầu xoắn xuýt của Kỷ Huân, chỉ một chút rồi nhanh chóng biến mất, sau đó anh ta dịu dàng lên tiếng: "Lục Tinh về đi!"
Không hiểu sao, Lục Tinh đột nhiên cảm thấy khó chịu, thanh âm rầu rĩ: "Vậy... anh đi đường cẩn thận."
Phó Cảnh Sâm nheo nheo mắt, nắm tay Lục Tinh đi mất.
Kỷ Huân đứng chôn chân tại chỗ, trên nền trắng tuyết xóa phản chiếu chiếc bóng cô đơn của anh ta.
Phó Cảnh Sâm nắm tay Lục Tinh thật chặt, nhét vào túi áo khoác ngoài. Lục Tinh mặc kệ anh dẫn đi, cô nhận ra được anh không vui, còn có tâm tình nào đó mà cô không thể nhận biết được, đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay anh khẽ cọ nhẹ.
Phó Cảnh Sâm dừng bước chân một chút, lại càng dùng thêm sức nắm chặt tay cô.
Trở lại trên xe, hơi ấm lan tỏa, Lục Tinh thở hắt ra một hơi, bên ngoài quá lạnh.
Phó Cảnh Sâm một tay đặt trên bánh lái, nghiêng người im lặng nhìn cô, Lục Tinh quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vì sao vừa rồi em lại khó chịu?" Anh đưa tay phủ lên gò má cô, thanh âm trầm thấp, "Bởi vì Kỷ Huân ư?"
Lòng bàn tay anh êm ái, Lục Tinh không kìm được, cọ qua cọ lại, thì thầm: "Trước đây anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, em rất biết ơn anh ấy. Anh ấy cũng là một trong vài người bạn ở Mỹ của em. Vừa rồi em cũng mới biết được, năm anh dẫn em đi họp mặt anh ấy cũng có mặt ở đó. Các anh là bạn nhiều năm, anh ấy cũng đã sớm nhận ra em là ai nhưng anh ấy lại không nói cho em biết, không khí vừa rồi em cảm thấy... Rất kỳ quái, em không muốn như vậy."
Cô dừng một chút, kéo tay anh xuống, "Trước kia có phải anh cũng biết việc của em và Kỷ Huân không?"
Phó Cảnh Sâm chậm rãi gật đầu: "Anh thấy em và cậu ta ăn cơm ở Hoa viên Nam Thành."
Lục Tinh kinh ngạc há hốc miệng, là đêm hôm đó! Trách không được tại sao muộn như vậy mà anh lại chạy tới nhà hàng nói với cô là thích cô, hôn cô, không kìm được tình cảm. Vì anh sợ ư? Vừa rồi anh cũng có tâm trạng như thế sao?
Lục Tinh cầm lấy ngón tay thon dài của anh, khóe miệng khẽ cong cong... thì ra anh cũng biết sợ.
Phó Cảnh Sâm trầm mặc nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, không nói một lời, khởi động xe, rồi lái xe rời đi.
Ở tiểu khu không có bãi đỗ xe, Lục Tinh nói với Phó Cảnh Sâm: "Anh dừng xe dưới tầng là được rồi."
Phó Cảnh Sâm làm như không nghe thấy, lòng vòng một hồi mới tìm được chỗ đỗ xe, khu này thật sự quá bất tiện.
Lục Tinh nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, mãi cho đến khi anh tìm được chỗ đỗ xe, cô mới thu hồi tầm mắt.
Phó Cảnh Sâm mở cửa xe: "Đi thôi, anh đưa lên tầng."
Lục Tinh chần chừ một chút, rồi nhẹ gật đầu: "Được, nhưng nhà em có chó đó."
Phó Cảnh Sâm nghe vậy thì mỉm cười: "Là con chó mà sợ anh ấy hả?" Lục Tinh: "..."
"Nếu như không phải anh dọa nó, làm sao nó sẽ sợ anh chứ!" Cô nhịn không được, đòi lại công bằng cho chú chó của mình.
"Anh chỉ mắng nó một câu."
Lục Tinh nhớ tới dáng vẻ run rẩy của Tiểu Cáp... thôi thật sự không cần phải lấy lại công bằng cho nó nữa.
Đến tầng sáu, Lục Tinh lấy chìa khóa ra mở cửa, Tiểu Cáp nghe tiếng động, liền chạy ra trước cửa chờ, kết quả cửa vừa mở, nhìn thấy thêm một người nữa đứng ở đó. Nó ngẩng cổ một lúc, sau đó xoay người lẩn ra sau chiếc ghế sofa.
Lục Tinh: "..."
Cô thật sự nghi ngờ phải chăng Phó Cảnh Sâm mang theo sát khí bên người, chứ nếu không tại sao ngay cả chó cũng sợ anh chứ!
Phó Cảnh Sâm cười cười, đi vào trong, thuận tay xoa tóc cô: "Lần sau chuẩn bị cho anh đôi dép lê."
Ý này nghĩa là anh sẽ đến đây thường xuyên? Lục Tinh cúi đầu nhìn đôi giày còn dính đầy tuyết của hai người, Phó Cảnh Sâm đã cởi giày và đi vào nhà trước.
Trên bàn trà phòng khách bày biện nào là khoai tây chiên, bánh bích quy... Anh ngồi xuống, trách nhẹ: "Bình thường em đều ăn những... thực phẩm thiếu dinh dưỡng như thế này sao?"
Lục Tinh chậm rì rì bước đến, cô mím môi: "Khi nào vui em mới mua." Cô chỉ ăn một chút mà thôi.
Cô quỳ một gối trên ghế sofa, tựa vào thành ghế, muốn vươn tay xoa xoa Tiểu Cáp đang trốn ở phía sau, đột nhiên tay bị kéo mạnh một cái, lưng bị siết nhẹ, cả người ngã về một bên, thoắt cái an vị trên đùi Phó Cảnh Sâm.
Hành động thân mật bộc phát này khiến hô hấp Lục Tinh ngừng lại, trái tim đập loạn nhịp. Cô vẫn chưa quen mối quan hệ của hai người bỗng nhiên chuyển thành yêu đương, còn anh dường như đã quen thuộc từ lâu, kéo nhẹ cằm cô, hôn lên đôi môi cô.
Phó Cảnh Sâm ôm chặt vòng eo mảnh mai của Lục Tinh, bàn tay đặt ở sau gáy khiến nụ hôn thêm sâu, đầu lưỡi xâm nhập, nụ hôn triền miên. Lục Tinh bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, cơ thể mềm mại núp trong lòng anh, ngón tay níu lấy vai anh, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy.
Phòng khách yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng tim đập hỗn loạn cùng tiếng hít thở của hai người, nhiệt độ cơ thể anh không ngừng tăng lên như muốn hòa tan cơ thể cô.
Bàn tay kề sát cô dần dần trượt vào trong quần áo như tinh tế thưởng thức làn da non mềm. Lòng bàn tay cực nóng của anh lướt qua, kích thích từng lỗ chân lông của cô, khiến toàn thân cô nổi da gà.
Lục Tinh cảm giác mình như con cá thoát khỏi nước bị thiếu dưỡng khí, dựa vào người anh hô hấp, thân thể tựa như có thứ gì đó muốn đè nén nhưng không thể, cô khó chịu đẩy anh ra.
Rốt cuộc Phó Cảnh Sâm cũng buông cô ra, nhưng lòng bàn tay vẫn như cũ dán chặt sau lưng cô, Lục Tinh không được tự nhiên, uốn éo thân thể, anh lại tiếp tục đặt lên đôi môi đó một nụ hôn cuồng nhiệt.
Phó Cảnh Sâm cuối cùng cũng khắc chế bản thân mà dừng lại, anh tựa đầu vào vai cô thở dốc. Một lát sau, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, rồi mới tiếc nuối rời đi, giọng khàn khàn hỏi: "Nói anh nghe vì sao em và Kỷ Huân lại quen biết nhau?"
Lục Tinh cắn cắn đôi môi hơi sưng, gương mặt hồng hồng xấu hổ tựa vào vai anh, hai chân chẳng biết từ lúc nào đã rúc vào trên ghế sofa, sức nặng toàn thân đều đặt ở trên đùi anh, cô dịch dịch người một chút, nhỏ giọng trả lời: "Có thể thay đổi vị trí trò chuyện không... Khó chịu như vậy..."
Phó Cảnh Sâm đè lại cơ thể đang loay hoay của cô, khàn giọng: "Đừng nhúc nhích, anh cũng khó chịu."
Khuôn mặt Lục Tinh nóng bừng bừng, không dám động đậy.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, nghe cô nhỏ giọng kể cho anh những chuyện anh chưa từng được biết.
Mùa hè một năm sau khi Lục Tinh tốt nghiệp, lúc này Sandy đang là diễn viên mới, mới đầu cô là trợ lý của Sandy, về sau mới được là người đại diện.
Năm đó bộ phim điện ảnh của Sandy lần đầu ra mắt, phần đông là người ngoại quốc, nhưng cô thấy vẫn có vài ba người Hoa ở đây, một người trong số đó chính là Kỷ Huân. Anh ta còn khá trẻ, tuấn tú, thu hút sự chú ý của nhiều người. Chẳng biết tại sao khi trông thấy anh ta lần đầu tiên, Lục Tinh lại nhớ đến Phó Cảnh Sâm; do vậy, cô không thể kìm chế mà lén nhìn anh ta thêm vài lần.
Đêm đó, có buổi tiệc ra mắt, Sandy kêu cô đi cùng, ở nơi này không chỉ có nhà đầu tư và đoàn phim mà còn có không ít nhân vật kinh doanh lớn. Lục Tinh cho rằng cô chỉ cần ở bên ngoài đợi buổi lễ ra mắt này chấm dứt là được rồi, nhưng Sandy lại đưa cho cô một bộ lễ phục đen, cùng cô vào bên trong.
Một cô gái phương Đông nhỏ nhắn xinh xắn trong đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này lại là điểm cực kỳ nổi bật. Có không ít người đàn ông ngoại quốc đến gần bắt chuyện với cô, Lục Tinh nhã nhặn từ chối từng người. Phần lớn tất cả đều rất nhã nhặn nhưng cũng có nhiều kẻ bám rịt không buông; tuy nhiên, ở đây có nhiều người, cũng chẳng thể làm gì.
Lục Tinh tìm cơ hội chuồn đi lặng lẽ, cô vừa bước khỏi toilet chợt gặp phải tên đàn ông dây dưa với cô từ nãy đến giờ, gã khá cao lớn, cản đường đi của cô, còn cười cười gọi cô là 'Cô gái phương Đông'. Gã bắt cô phải đi cùng gã đêm nay.
Mặc kệ Lục Tinh cự tuyệt như thế nào, gã đều không cho cô đi.
Lục Tinh trông thấy hai người phục vụ đi tới, đang chuẩn bị gọi lớn thì trên vai cô bị một lực đè nặng, có người khoác áo vest lên người cô, trên áo vẫn còn vương hơi ấm.
Giọng nói thanh thuần từ đỉnh đầu truyền đến.
Gã đàn ông lập tức ngẩn người, liên tục nói 'Sorry' rồi bỏ chạy.
Lục Tinh quay đầu lại, trông thấy người đàn ông trước mặt, cô ngây người một chút, rồi vội nói tiếng cảm ơn.
Anh ta cũng nhìn ra được sự thất thần của cô, anh ta hỏi cô bằng tiếng Trung: "Sao em lại ở đây?"
Khi đó, Lục Tinh không hiểu hết ý tứ trong câu nói này của anh ta. Cô giải thích đơn giản rồi trả lại áo khoác cho anh ta. Anh ta nheo mắt nhìn cô, sau đó cùng cô vào bàn tiệc.
Khi vào gặp Sandy, cô mới biết tên người đàn ông đó là Kỷ Huân, là bạn học của Sandy.
Từ đó, hai người quen biết xem nhau như bạn bè, thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm.
Lục Tinh chợt nhớ tới một việc. Cô sững người nhìn Phó Cảnh Sâm: "Kỷ Huân là bạn học của Sandy... Vậy anh cũng..."
Cô không biết anh và Kỷ Huân là bạn học cấp 3 hay bạn đại học. Nếu là bạn đại học, vậy có nghĩa là anh cũng là bạn học với Sandy, cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, rất muốn nghe đáp án của anh.
Lúc này đây, Phó Cảnh Sâm nhíu chặt chân mày, anh rất để ý khi Kỷ Huân nói câu nói đó. Anh không trả lời câu hỏi của Lục Tinh, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Lục Tinh chột dạ: "Làm sao vậy..."
Ánh mắt Phó Cảnh Sâm càng trở nên sắc bén, Lục Tinh không hiểu vì sao anh nhìn cô như vậy. Cô chớp chớp mắt, anh lại nâng đầu cô lên, hôn cô thêm lần nữa, tựa như lo sợ việc gì đó.
Khi thời điểm Phó Cảnh Sâm về đã là mười một giờ đêm.
Lục Tinh tiễn anh ra cửa, cô nắm chặt tay anh, thấp giọng: "Hôm nay dì Cảnh gọi điện thoại cho em, em đã đồng ý ngày mai sẽ về, anh đi cùng em được không?"
Nghe vậy, Phó Cảnh Sâm nhíu mày: "Không được." Lục Tinh bắt đầu lo lắng, có chút oan ức: "Vì sao chứ?"
"Bởi vì em không cần trở về." Phó Cảnh Sâm trầm giọng đáp lời. "À? Nhưng... em đã đồng ý." Tuy rằng cô cũng không muốn trở về.
"Anh đã nói với bọn họ rồi, trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ không cho em trở về đấy."
"Tại sao?"
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, nhoẻn miệng cười: "Nghe anh đi." Lục Tinh mấp máy môi, gật đầu: "Được!"
Hai người bọn họ đã biết nhau, biết nhau từ rất nhiều năm trước, có lẽ còn là bạn bè thân thiết; thế nhưng, vừa rồi hình như Kỷ Huân muốn thổ lộ với cô.
Lục Tinh khẽ nhíu mày, Kỷ Huân đã nhận ra cô từ lâu nhưng từ trước đến nay chưa từng nói qua với cô, cũng chưa bao giờ nhắc đến Phó Cảnh Sâm trước mặt cô.
Phó Cảnh Sâm cười nhạt: "Lục Tinh nói là đi ăn cơm với bạn, thật không ngờ lại là cậu."
Kỷ Huân nhìn Lục Tinh hơi nhíu mày, anh ta không biết hiện giờ cô đang suy nghĩ gì. Có khi nào cô cho rằng anh ta đang cố ý lừa gạt che giấu cô, cô có tức giận không? Tuy nhiên, trong giờ phút này điều anh ta để ý nhất chính là, Phó Cảnh Sâm đang ôm lấy bả vai của cô, đôi mắt sầm lại như bầu trời ngày tuyết, che phủ đầy trời.
Kỷ Huân cụp mắt, che giấu đáy mắt chứa tình cảm cay đắng của mình, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt trở về như bình thường, anh ta cười cười đáp: "Tôi và Lục Tinh quen biết đã lâu rồi, ăn một bữa cơm cũng rất bình thường thôi."
Dứt lời anh ta nhìn về phía Lục Tinh, thấy cô mỉm cười nhìn anh ta, anh ta nhàn nhạt nở nụ cười đáp lại.
Lục Tinh cúi đầu xuống, tạm thời áp xuống cảm giác không bình thường này lại, cô không biết nên nói điều gì, Phó Cảnh Sâm cúi đầu liếc cô một cái, quay sang nói với Kỷ Huân nói: "Hai người đã ăn xong, vậy tôi đưa cô ấy về trước."
Kỷ Huân nhìn bộ dạng tuyên bố chủ quyền của Phó Cảnh Sâm, sắc mặt trầm xuống, anh ta phải thừa nhận rằng lúc trước anh ta có phần do dự với Lục Tinh nguyên nhân chính cũng vì Phó Cảnh Sâm, dù sao hai người là cũng là bạn bè nhiều năm, nên anh ta cũng rất lo lắng.
Nhưng Phó Cảnh Sâm thì không.
Tất cả sự việc trên thế gian 'Thiên hạ thủ vi cường' (1), trong tình yêu lại càng không cho phép có một chút chần chừ.
(1) Ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh
Đáy mắt Kỷ Huân ngập tràn nét đau buồn, hai tay rủ xuống bên người nắm lại thành nắm đấm, thanh âm trầm thấp mang theo tia chua chát: "Được!"
Lục Tinh ngẩng đầu, thoáng bắt gặp ánh mắt phức tạp đầu xoắn xuýt của Kỷ Huân, chỉ một chút rồi nhanh chóng biến mất, sau đó anh ta dịu dàng lên tiếng: "Lục Tinh về đi!"
Không hiểu sao, Lục Tinh đột nhiên cảm thấy khó chịu, thanh âm rầu rĩ: "Vậy... anh đi đường cẩn thận."
Phó Cảnh Sâm nheo nheo mắt, nắm tay Lục Tinh đi mất.
Kỷ Huân đứng chôn chân tại chỗ, trên nền trắng tuyết xóa phản chiếu chiếc bóng cô đơn của anh ta.
Phó Cảnh Sâm nắm tay Lục Tinh thật chặt, nhét vào túi áo khoác ngoài. Lục Tinh mặc kệ anh dẫn đi, cô nhận ra được anh không vui, còn có tâm tình nào đó mà cô không thể nhận biết được, đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay anh khẽ cọ nhẹ.
Phó Cảnh Sâm dừng bước chân một chút, lại càng dùng thêm sức nắm chặt tay cô.
Trở lại trên xe, hơi ấm lan tỏa, Lục Tinh thở hắt ra một hơi, bên ngoài quá lạnh.
Phó Cảnh Sâm một tay đặt trên bánh lái, nghiêng người im lặng nhìn cô, Lục Tinh quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vì sao vừa rồi em lại khó chịu?" Anh đưa tay phủ lên gò má cô, thanh âm trầm thấp, "Bởi vì Kỷ Huân ư?"
Lòng bàn tay anh êm ái, Lục Tinh không kìm được, cọ qua cọ lại, thì thầm: "Trước đây anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, em rất biết ơn anh ấy. Anh ấy cũng là một trong vài người bạn ở Mỹ của em. Vừa rồi em cũng mới biết được, năm anh dẫn em đi họp mặt anh ấy cũng có mặt ở đó. Các anh là bạn nhiều năm, anh ấy cũng đã sớm nhận ra em là ai nhưng anh ấy lại không nói cho em biết, không khí vừa rồi em cảm thấy... Rất kỳ quái, em không muốn như vậy."
Cô dừng một chút, kéo tay anh xuống, "Trước kia có phải anh cũng biết việc của em và Kỷ Huân không?"
Phó Cảnh Sâm chậm rãi gật đầu: "Anh thấy em và cậu ta ăn cơm ở Hoa viên Nam Thành."
Lục Tinh kinh ngạc há hốc miệng, là đêm hôm đó! Trách không được tại sao muộn như vậy mà anh lại chạy tới nhà hàng nói với cô là thích cô, hôn cô, không kìm được tình cảm. Vì anh sợ ư? Vừa rồi anh cũng có tâm trạng như thế sao?
Lục Tinh cầm lấy ngón tay thon dài của anh, khóe miệng khẽ cong cong... thì ra anh cũng biết sợ.
Phó Cảnh Sâm trầm mặc nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, không nói một lời, khởi động xe, rồi lái xe rời đi.
Ở tiểu khu không có bãi đỗ xe, Lục Tinh nói với Phó Cảnh Sâm: "Anh dừng xe dưới tầng là được rồi."
Phó Cảnh Sâm làm như không nghe thấy, lòng vòng một hồi mới tìm được chỗ đỗ xe, khu này thật sự quá bất tiện.
Lục Tinh nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, mãi cho đến khi anh tìm được chỗ đỗ xe, cô mới thu hồi tầm mắt.
Phó Cảnh Sâm mở cửa xe: "Đi thôi, anh đưa lên tầng."
Lục Tinh chần chừ một chút, rồi nhẹ gật đầu: "Được, nhưng nhà em có chó đó."
Phó Cảnh Sâm nghe vậy thì mỉm cười: "Là con chó mà sợ anh ấy hả?" Lục Tinh: "..."
"Nếu như không phải anh dọa nó, làm sao nó sẽ sợ anh chứ!" Cô nhịn không được, đòi lại công bằng cho chú chó của mình.
"Anh chỉ mắng nó một câu."
Lục Tinh nhớ tới dáng vẻ run rẩy của Tiểu Cáp... thôi thật sự không cần phải lấy lại công bằng cho nó nữa.
Đến tầng sáu, Lục Tinh lấy chìa khóa ra mở cửa, Tiểu Cáp nghe tiếng động, liền chạy ra trước cửa chờ, kết quả cửa vừa mở, nhìn thấy thêm một người nữa đứng ở đó. Nó ngẩng cổ một lúc, sau đó xoay người lẩn ra sau chiếc ghế sofa.
Lục Tinh: "..."
Cô thật sự nghi ngờ phải chăng Phó Cảnh Sâm mang theo sát khí bên người, chứ nếu không tại sao ngay cả chó cũng sợ anh chứ!
Phó Cảnh Sâm cười cười, đi vào trong, thuận tay xoa tóc cô: "Lần sau chuẩn bị cho anh đôi dép lê."
Ý này nghĩa là anh sẽ đến đây thường xuyên? Lục Tinh cúi đầu nhìn đôi giày còn dính đầy tuyết của hai người, Phó Cảnh Sâm đã cởi giày và đi vào nhà trước.
Trên bàn trà phòng khách bày biện nào là khoai tây chiên, bánh bích quy... Anh ngồi xuống, trách nhẹ: "Bình thường em đều ăn những... thực phẩm thiếu dinh dưỡng như thế này sao?"
Lục Tinh chậm rì rì bước đến, cô mím môi: "Khi nào vui em mới mua." Cô chỉ ăn một chút mà thôi.
Cô quỳ một gối trên ghế sofa, tựa vào thành ghế, muốn vươn tay xoa xoa Tiểu Cáp đang trốn ở phía sau, đột nhiên tay bị kéo mạnh một cái, lưng bị siết nhẹ, cả người ngã về một bên, thoắt cái an vị trên đùi Phó Cảnh Sâm.
Hành động thân mật bộc phát này khiến hô hấp Lục Tinh ngừng lại, trái tim đập loạn nhịp. Cô vẫn chưa quen mối quan hệ của hai người bỗng nhiên chuyển thành yêu đương, còn anh dường như đã quen thuộc từ lâu, kéo nhẹ cằm cô, hôn lên đôi môi cô.
Phó Cảnh Sâm ôm chặt vòng eo mảnh mai của Lục Tinh, bàn tay đặt ở sau gáy khiến nụ hôn thêm sâu, đầu lưỡi xâm nhập, nụ hôn triền miên. Lục Tinh bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, cơ thể mềm mại núp trong lòng anh, ngón tay níu lấy vai anh, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy.
Phòng khách yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng tim đập hỗn loạn cùng tiếng hít thở của hai người, nhiệt độ cơ thể anh không ngừng tăng lên như muốn hòa tan cơ thể cô.
Bàn tay kề sát cô dần dần trượt vào trong quần áo như tinh tế thưởng thức làn da non mềm. Lòng bàn tay cực nóng của anh lướt qua, kích thích từng lỗ chân lông của cô, khiến toàn thân cô nổi da gà.
Lục Tinh cảm giác mình như con cá thoát khỏi nước bị thiếu dưỡng khí, dựa vào người anh hô hấp, thân thể tựa như có thứ gì đó muốn đè nén nhưng không thể, cô khó chịu đẩy anh ra.
Rốt cuộc Phó Cảnh Sâm cũng buông cô ra, nhưng lòng bàn tay vẫn như cũ dán chặt sau lưng cô, Lục Tinh không được tự nhiên, uốn éo thân thể, anh lại tiếp tục đặt lên đôi môi đó một nụ hôn cuồng nhiệt.
Phó Cảnh Sâm cuối cùng cũng khắc chế bản thân mà dừng lại, anh tựa đầu vào vai cô thở dốc. Một lát sau, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, rồi mới tiếc nuối rời đi, giọng khàn khàn hỏi: "Nói anh nghe vì sao em và Kỷ Huân lại quen biết nhau?"
Lục Tinh cắn cắn đôi môi hơi sưng, gương mặt hồng hồng xấu hổ tựa vào vai anh, hai chân chẳng biết từ lúc nào đã rúc vào trên ghế sofa, sức nặng toàn thân đều đặt ở trên đùi anh, cô dịch dịch người một chút, nhỏ giọng trả lời: "Có thể thay đổi vị trí trò chuyện không... Khó chịu như vậy..."
Phó Cảnh Sâm đè lại cơ thể đang loay hoay của cô, khàn giọng: "Đừng nhúc nhích, anh cũng khó chịu."
Khuôn mặt Lục Tinh nóng bừng bừng, không dám động đậy.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, nghe cô nhỏ giọng kể cho anh những chuyện anh chưa từng được biết.
Mùa hè một năm sau khi Lục Tinh tốt nghiệp, lúc này Sandy đang là diễn viên mới, mới đầu cô là trợ lý của Sandy, về sau mới được là người đại diện.
Năm đó bộ phim điện ảnh của Sandy lần đầu ra mắt, phần đông là người ngoại quốc, nhưng cô thấy vẫn có vài ba người Hoa ở đây, một người trong số đó chính là Kỷ Huân. Anh ta còn khá trẻ, tuấn tú, thu hút sự chú ý của nhiều người. Chẳng biết tại sao khi trông thấy anh ta lần đầu tiên, Lục Tinh lại nhớ đến Phó Cảnh Sâm; do vậy, cô không thể kìm chế mà lén nhìn anh ta thêm vài lần.
Đêm đó, có buổi tiệc ra mắt, Sandy kêu cô đi cùng, ở nơi này không chỉ có nhà đầu tư và đoàn phim mà còn có không ít nhân vật kinh doanh lớn. Lục Tinh cho rằng cô chỉ cần ở bên ngoài đợi buổi lễ ra mắt này chấm dứt là được rồi, nhưng Sandy lại đưa cho cô một bộ lễ phục đen, cùng cô vào bên trong.
Một cô gái phương Đông nhỏ nhắn xinh xắn trong đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này lại là điểm cực kỳ nổi bật. Có không ít người đàn ông ngoại quốc đến gần bắt chuyện với cô, Lục Tinh nhã nhặn từ chối từng người. Phần lớn tất cả đều rất nhã nhặn nhưng cũng có nhiều kẻ bám rịt không buông; tuy nhiên, ở đây có nhiều người, cũng chẳng thể làm gì.
Lục Tinh tìm cơ hội chuồn đi lặng lẽ, cô vừa bước khỏi toilet chợt gặp phải tên đàn ông dây dưa với cô từ nãy đến giờ, gã khá cao lớn, cản đường đi của cô, còn cười cười gọi cô là 'Cô gái phương Đông'. Gã bắt cô phải đi cùng gã đêm nay.
Mặc kệ Lục Tinh cự tuyệt như thế nào, gã đều không cho cô đi.
Lục Tinh trông thấy hai người phục vụ đi tới, đang chuẩn bị gọi lớn thì trên vai cô bị một lực đè nặng, có người khoác áo vest lên người cô, trên áo vẫn còn vương hơi ấm.
Giọng nói thanh thuần từ đỉnh đầu truyền đến.
Gã đàn ông lập tức ngẩn người, liên tục nói 'Sorry' rồi bỏ chạy.
Lục Tinh quay đầu lại, trông thấy người đàn ông trước mặt, cô ngây người một chút, rồi vội nói tiếng cảm ơn.
Anh ta cũng nhìn ra được sự thất thần của cô, anh ta hỏi cô bằng tiếng Trung: "Sao em lại ở đây?"
Khi đó, Lục Tinh không hiểu hết ý tứ trong câu nói này của anh ta. Cô giải thích đơn giản rồi trả lại áo khoác cho anh ta. Anh ta nheo mắt nhìn cô, sau đó cùng cô vào bàn tiệc.
Khi vào gặp Sandy, cô mới biết tên người đàn ông đó là Kỷ Huân, là bạn học của Sandy.
Từ đó, hai người quen biết xem nhau như bạn bè, thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm.
Lục Tinh chợt nhớ tới một việc. Cô sững người nhìn Phó Cảnh Sâm: "Kỷ Huân là bạn học của Sandy... Vậy anh cũng..."
Cô không biết anh và Kỷ Huân là bạn học cấp 3 hay bạn đại học. Nếu là bạn đại học, vậy có nghĩa là anh cũng là bạn học với Sandy, cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, rất muốn nghe đáp án của anh.
Lúc này đây, Phó Cảnh Sâm nhíu chặt chân mày, anh rất để ý khi Kỷ Huân nói câu nói đó. Anh không trả lời câu hỏi của Lục Tinh, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Lục Tinh chột dạ: "Làm sao vậy..."
Ánh mắt Phó Cảnh Sâm càng trở nên sắc bén, Lục Tinh không hiểu vì sao anh nhìn cô như vậy. Cô chớp chớp mắt, anh lại nâng đầu cô lên, hôn cô thêm lần nữa, tựa như lo sợ việc gì đó.
Khi thời điểm Phó Cảnh Sâm về đã là mười một giờ đêm.
Lục Tinh tiễn anh ra cửa, cô nắm chặt tay anh, thấp giọng: "Hôm nay dì Cảnh gọi điện thoại cho em, em đã đồng ý ngày mai sẽ về, anh đi cùng em được không?"
Nghe vậy, Phó Cảnh Sâm nhíu mày: "Không được." Lục Tinh bắt đầu lo lắng, có chút oan ức: "Vì sao chứ?"
"Bởi vì em không cần trở về." Phó Cảnh Sâm trầm giọng đáp lời. "À? Nhưng... em đã đồng ý." Tuy rằng cô cũng không muốn trở về.
"Anh đã nói với bọn họ rồi, trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ không cho em trở về đấy."
"Tại sao?"
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, nhoẻn miệng cười: "Nghe anh đi." Lục Tinh mấp máy môi, gật đầu: "Được!"
/74
|