*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
Cách rất gần, lúc này mới nhìn thấy người hòa thượng đã nổi lên sương máu, giọt máu chảy xuôi từ trán xuống.
Trong lòng ta đau xót, bao nhiêu lần thêm phiền cho hắn?
Ngẩng đầu lên, Bạch Tố Trinh vẫn đứng ở trên đám mây, lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng khi ánh mắt chuyển qua ta, lại tràn đầy u oán.
"Hòa thượng, tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách." Ta nhìn hòa thượng, ra tay giúp hắn giữ con rồng nước cực lớn phía trên.
"Nàng đã..." Hòa thượng nhìn mặt ta, nghiêm túc nhíu mày.
"Khải Thần bị nàng lấy nội đan, ta bị uy hiếp, không có cách nào." Ta giải thích: "Hiện giờ Khải Thần an toàn, sao ta có thể giúp nàng đối phó chàng. Ta cản giúp chàng, chàng lên trên giành lệnh bài lại đi."
Sắc mặt hòa thượng dịu mấy phần, hắn thở hổn hển: "Ta thu pháp lực, nàng có thể chống nổi không?"
Ta liếm liếm đôi môi khô khốc: "Có thể chống được khoảng mấy đốt hương, tỷ tỷ mang thai, pháp lực chưa tới một thành, không phải là đối thủ của chàng."
"Vậy...nhờ nàng." Trong nháy mắt hắn rút pháp lực về.
Thân thể ta run lên, lúc này mới phát hiện rốt cuộc áp lực bao nhiêu, cánh tay trầm xuống, suýt nữa không chống nổi, cắn răng nói: "Chàng nhanh đi!"
Hòa thượng bay lên bầu trời, máu trong người ta sôi ùng ục như muốn phụt ra, cánh tay gần như tê liệt.
Cảm giác đau nhức liên tục đánh thẳng vào lý trí của ta, giờ phút này pháp lực như sắp bị rút ra.
"Ầm!" Chẳng biết tại sao rồng nước màu lam trên không trung phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể to lớn lắc lư giống như bị chọc giận.
Đây là...ta nhìn chằm chằm bóng đen trên bầu trời.
"Hòa thượng! Nhanh bắt ác quỷ đó lại! Nó đang chọc giận Thủy Long!" Ta phun ra một ngụm máu: "Ta sắp không chống được rồi!"
"Ông, ma, trí, mưu, da, tát, liệt, đức..." Bát tự chân ngôn quen thuộc!
"Không được!" Ta giật mình, đã không kịp ngăn cản hòa thượng niệm, giữa trán nóng lên, Tháp trấn yêu ong ong chui ra khỏi thân thể. Giây phút đó, một tia pháp lực cuối cùng của ta bị cắn nuốt không còn một mống!
"Xong rồi..." Tay ta run rẩy, cả người xụi lơ dưới đất, thở hổn hển mấy hơi, nhìn lên bầu trời.
Mất đi pháp lực của ta chống đỡ, kết giới trên bầu trời xuất hiện vết nứt do giằng co với Thủy Long, sau đó nhanh chóng vỡ ra!
"Ầm!" Trong nháy mắt Tháp trấn yêu thu phục ác quỷ, Thủy Long đã nổ vang ập về phía Kim Sơn Tự!
Hòa thượng cầm lệnh bài đáp xuống bên cạnh ta, Tháp trấn yêu xoay tròn quanh thân hắn, hắn tự tay đỡ ngực.
Nhìn Thủy Long lao tới vào lúc này, mặt mũi khổ sở: "Vẫn không thể nào ngăn cản...
Hắn ôm chặt thân thể ta, cánh tay vẫn run rẩy: "Tiểu Thanh, nàng không nên tới."
Hắn vừa dứt lời, ta chưa kịp phản ứng. Dị biến đã xảy ra, giây phút Kim Sơn Tự từ từ sụp đổ bị Thủy Long phá hư hầu như không còn, cột sáng màu đen phóng lên cao, tiếng sấm từng hồi, vô số tiếng khóc than thông đến tận chân trời.
"A di đà phật...Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát, quy vị." Hòa thượng đặt ta xuống một bên, nhắm hai mắt lại, miệng chậm rãi nói ra mấy chữ đó.
Trên người hắn nổi lên kim quang vạn trượng, thân thể thăng lên giữa không trung,
Edit: V.O
Cách rất gần, lúc này mới nhìn thấy người hòa thượng đã nổi lên sương máu, giọt máu chảy xuôi từ trán xuống.
Trong lòng ta đau xót, bao nhiêu lần thêm phiền cho hắn?
Ngẩng đầu lên, Bạch Tố Trinh vẫn đứng ở trên đám mây, lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng khi ánh mắt chuyển qua ta, lại tràn đầy u oán.
"Hòa thượng, tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách." Ta nhìn hòa thượng, ra tay giúp hắn giữ con rồng nước cực lớn phía trên.
"Nàng đã..." Hòa thượng nhìn mặt ta, nghiêm túc nhíu mày.
"Khải Thần bị nàng lấy nội đan, ta bị uy hiếp, không có cách nào." Ta giải thích: "Hiện giờ Khải Thần an toàn, sao ta có thể giúp nàng đối phó chàng. Ta cản giúp chàng, chàng lên trên giành lệnh bài lại đi."
Sắc mặt hòa thượng dịu mấy phần, hắn thở hổn hển: "Ta thu pháp lực, nàng có thể chống nổi không?"
Ta liếm liếm đôi môi khô khốc: "Có thể chống được khoảng mấy đốt hương, tỷ tỷ mang thai, pháp lực chưa tới một thành, không phải là đối thủ của chàng."
"Vậy...nhờ nàng." Trong nháy mắt hắn rút pháp lực về.
Thân thể ta run lên, lúc này mới phát hiện rốt cuộc áp lực bao nhiêu, cánh tay trầm xuống, suýt nữa không chống nổi, cắn răng nói: "Chàng nhanh đi!"
Hòa thượng bay lên bầu trời, máu trong người ta sôi ùng ục như muốn phụt ra, cánh tay gần như tê liệt.
Cảm giác đau nhức liên tục đánh thẳng vào lý trí của ta, giờ phút này pháp lực như sắp bị rút ra.
"Ầm!" Chẳng biết tại sao rồng nước màu lam trên không trung phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể to lớn lắc lư giống như bị chọc giận.
Đây là...ta nhìn chằm chằm bóng đen trên bầu trời.
"Hòa thượng! Nhanh bắt ác quỷ đó lại! Nó đang chọc giận Thủy Long!" Ta phun ra một ngụm máu: "Ta sắp không chống được rồi!"
"Ông, ma, trí, mưu, da, tát, liệt, đức..." Bát tự chân ngôn quen thuộc!
"Không được!" Ta giật mình, đã không kịp ngăn cản hòa thượng niệm, giữa trán nóng lên, Tháp trấn yêu ong ong chui ra khỏi thân thể. Giây phút đó, một tia pháp lực cuối cùng của ta bị cắn nuốt không còn một mống!
"Xong rồi..." Tay ta run rẩy, cả người xụi lơ dưới đất, thở hổn hển mấy hơi, nhìn lên bầu trời.
Mất đi pháp lực của ta chống đỡ, kết giới trên bầu trời xuất hiện vết nứt do giằng co với Thủy Long, sau đó nhanh chóng vỡ ra!
"Ầm!" Trong nháy mắt Tháp trấn yêu thu phục ác quỷ, Thủy Long đã nổ vang ập về phía Kim Sơn Tự!
Hòa thượng cầm lệnh bài đáp xuống bên cạnh ta, Tháp trấn yêu xoay tròn quanh thân hắn, hắn tự tay đỡ ngực.
Nhìn Thủy Long lao tới vào lúc này, mặt mũi khổ sở: "Vẫn không thể nào ngăn cản...
Hắn ôm chặt thân thể ta, cánh tay vẫn run rẩy: "Tiểu Thanh, nàng không nên tới."
Hắn vừa dứt lời, ta chưa kịp phản ứng. Dị biến đã xảy ra, giây phút Kim Sơn Tự từ từ sụp đổ bị Thủy Long phá hư hầu như không còn, cột sáng màu đen phóng lên cao, tiếng sấm từng hồi, vô số tiếng khóc than thông đến tận chân trời.
"A di đà phật...Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát, quy vị." Hòa thượng đặt ta xuống một bên, nhắm hai mắt lại, miệng chậm rãi nói ra mấy chữ đó.
Trên người hắn nổi lên kim quang vạn trượng, thân thể thăng lên giữa không trung,
/62
|